Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Chương 68

Lambangdi1997

2013-08-03 00:00:00

Nắng, lại là nắng. Sao lúc nào nắng cũng nhảy nhót trên tóc chàng trai kia? Sao lúc nào cũng đùa giỡn với tình cảm của chàng trai kia?

Hoài An ngồi trong nắng, cô bé thoạt nhìn ko có gì nổi bật, bởi cô là nắng, nắng chan hòa và tự nhiên đến mức người ta ko cần phải tìm hiểu nắng từ đâu đến và nắng đang làm gì? Nắng vui hay buồn và nắng đang khóc hay đang cười?

Trên vai cô bé, Key đang ngủ thật ngon lành. Những sợi tóc mai xõa trên khuôn mặt cậu, che khuất đôi mắt đang nhắm nghiền. Trông Key ngủ thật bình yên và Hoài An ước mong cái khoảnh khắc này sẽ mãi mãi kéo dài, đừng bao giờ dứt.

Cô bé đang cố khắc ghi trong đầu hình ảnh của Key bởi một ngày nào đó cậu sẽ rời xa cô mãi mãi giống như ngày và đêm, ko thể cùng nhau trong một thời gian và không gian…

Điện thoại reo, tin nhắn mới.

“Đến lúc rồi cô bé! Dũng cảm lên và hãy nghĩ đến chị cô”

Hoài An giật bắn mình. Lại gì thế này? Người đó… theo dõi cô ở mọi lúc mọi nơi sao?

- Em sao vậy? Sao mặt trắng bệch thế kia? – Key thức dậy và ân cần hỏi.

- Ko, ko sao ạ! – Hoài An xua tay rồi hạ giọng, vẻ nghiêm túc – Anh Key! Nếu một ngày em rời xa anh…thì sao nhỉ? Lúc đó anh sẽ làm gì?

- Chẳng làm gì cả. – Key thản nhiên đáp làm Hoài An ngạc nhiên cộng một chút hụt hẫng.

- Sao cơ?

- Vì… ngày đó sẽ ko bao giờ đến. Vì Hoài An sẽ ko bao giờ rời xa anh, phải ko? – Key cười hiền rồi xoa đầu cô bé.

- À… vâng! Nhưng nếu… – Hoài An cười trừ nhưng vẫn ko chịu buông tha.

- Ko có nhưng hay nếu gì cả. Mà sao em hỏi vậy? Em sẽ xa anh một lần nữa sao? – Key nheo mắt nhìn Hoài An nghi hoặc.

- À… ko. Chỉ là em thắc mắc thôi mà. – Hoài An khổ sở.

- Vậy nói cho em biết. Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh dễ dàng một khi em đã bước vào và để lại một dấu ấn sâu đậm trong đó. – Key đặt tay lên vai cô bé, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia – Bởi… nếu có ngày đó thật thì anh sẽ đi tìm em và nhất định sẽ tìm được em. Hiểu ko cô bé?

- Anh Key! – Cô bé mở to mắt nhìn Key.

- Đừng suy nghĩ nữa. Hãy sống cho thật tốt vì cạnh em còn có anh nữa. – Key cười rồi kéo tay Hoài An đi trên con đường đã ngả bóng chiều tà.

*~*~*

- Này bạn! Bạn đã nói gì với Thiên Bảo vậy? – Thiên Minh bước đến trước mặt Hân Hân cứ y như một bóng ma.

- Nói gì là nói gì? – Hân Hân nheo mắt khó hiểu.

- Xem cậu ấy bây giờ… – Thiên Minh lắc đầu rồi bỏ đi.

Hân Hân cảm thấy hơi lo. Lúc trước thấy cậu ấy mua một lô một lốc thuốc và sách như vậy. Liệu có khi nào cậu ấy… bị ngộ độc hay gì gì đó tương tự không?

Suốt buổi học hôm đó, cô bạn đứng ngồi không yên. Chốc chốc lại nhìn đồng hồ, chỉ mong tiết học trôi qua nhanh và mong tiếng trống vang báo hiệu hết giờ.

Ra về, Thiên Bảo không đến đón nó như mọi ngày nữa. Điều này kích thích sự lo lắng trong nó tăng lên cực độ.

Nó leo vội lên taxi rồi đến nhà Thiên Bảo.

“Tinh tinh” Chuông cửa cứ reo hoài mà chẳng có ai ra mở cửa cả.

Dùng tay đẩy nhẹ cửa thì thấy cửa không khóa. Nó bước vội vào trong.

Đập vào mắt nó là một căn nhà… bỏ hoang. Híc! Không thể dùng từ nào để mô tả sự bề bộn. Nó đã suýt trượt ngã mấy lần bởi những cái vỏ chuối và trứng vương *** trên sàn nhà.

- Hoàng Thiên Bảo. Bạn xuống đây cho mình. – Nó gần như thét lên đầy lo lắng. Nó hy vọng có tiếng ai đó trả lời.

Nó cẩn thận bước đến cầu thang, lần mò để không bị ngã.

“Rầm”

Người nó đau ê ẩm. Nó nhớ mình đã rất cẩn thận vậy mà vẫn bị ngã.

- Thiên… Thiên Bảo? – Hân Hân quay sang bên cạnh. Thiên Bảo cũng đang nằm bẹp dưới sàn với một tư thế khó coi. Kính gọng đen rơi bên cạnh, tay vẫn cầm cuốn sách.

- À…uk! Bạn đến à? – Thiên bảo lồm cồm bò dậy. Lúc nãy vì nghe thấy tiếng gọi nên cậu bước xuống. Ngang cầu thang thì bước trật nhịp nên lăn từ trên cao xuống nhưng lạ là chẳng đau xíu nào.

- Bạn làm gì vậy? Sao gọi hoài không thấy?

- Đọc sách thôi. Mà sao ngã lại ko đau nhỉ? – Thiên bảo gãi đầu khó hiểu.

- Mình đau thôi chứ bạn đau gì? Thật là. – Hân Hân nhíu mày – Mà sao bạn không đến trường?

- Bạn lo cho mình hả?

- Mơ sao? Mình lo cho bạn làm gì? Chỉ là vì bạn không đến trường nên không có ai đưa mình về nhà thôi. – Hân Hân quay mặt đi hướng khác.

Thiên Bảo tặc lưỡi tiếc rẻ.

- Này, người ta bảo kích thích mạnh và tốt nhất là lặp lại tai nạn thì khả năng phục hồi trí nhớ sẽ rất cao. – Thiên Bảo chăm chú vào quyển sách.

- Không được! Bạn có điên không hả? Nhỡ mà có chuyện gì… – Hân Hân phản đối.

- Càng tốt. Bạn sẽ khóc vì mình.

- Ko. Bạn mà có chuyện gì thì đừng mong mình rơi nước mắt cho bạn. Tốt nhất là yên phận và sống tốt đi. – Hân Hân vừa nói vừa đưa tay dọn dẹp đống bề bộn nơi phòng khách.

Thiên Bảo xuôi xị mặt một hồi rồi bỏ lên phòng.

Lâu sau, không có tiếng động gì, Hân Hân tò mò chạy lên xem xét.

- Thiên Bảo, mở cửa. Bạn làm gì vậy? – Đưa tay đẩy nhẹ và một lần nữa, cửa không khóa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Căn phòng rộng màu xanh dương có ánh sáng chiếu từ ô cửa sổ nhỏ.

Trên giường, Thiên Bảo ngồi lù lù một khối với chăn trùm kín mích.

- Này. – Hân Hân lay nhẹ.

“Đốp…đốp…đốp…” Tiếng động đều đặn vang lên.

- Làm gì vậy? – Nó bắt đầu mất kiên nhẫn.

- Mình muốn phục hồi trí nhớ càng nhanh càng tốt. – Thiên Bảo trả lời với vẻ mệt nhọc.

Nghe đến đó, Hân Hân đưa tay hất tấm chăn ra khỏi người cậu. Thiên Bảo đang… đập đầu vào thành giường. Máu đỏ rướn ra trên trán và bám cả vào thành giường.

Hân Hân khiếp đảm nhìn hành động ngốc nghếch của cậu, vừa giận mà lại vừa thương.

- CẬU ĐIÊN HẢ? – Hân Hân bực.

- Uk, điên rồi. – Thiên Bảo vẫn tiếp tục chuỗi hành động ngu ngốc mặc cho cô bạn can ngăn hết mức.

- Dừng lại, mình bảo cậu dừng lại cơ mà. – Mắt nó long lanh nước.

- Không. Chừng nào chưa nhớ ra, mình sẽ không dừng lại. – Thiên Bảo dứt khoát.

- Mình không cần cậu nhớ lại nữa. Chỉ cần cậu sống vui thôi. – Lần này thì Hân Hân bật khóc thực sự.

- Thật chứ? – Thiên Bảo nhìn nó.

Hân Hân gật đầu lia lịa.

- Nhưng không được. Mình sẽ sống vui khi có bạn bên cạnh thôi. – Cậu suy nghĩ rồi lại đập đầu vào thành giường tạo thành những âm thanh vang dội. Hân Hân hoảng hốt.

- TRỜI ƠI! – Nó dùng tay tách Thiên Bảo ra nhưng không được

- Làm bạn gái mình nha? – Thiên Bảo đột ngột quay lại hỏi.

-……. – Nó chết sững. Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn nói những cậu như vậy cơ chứ?

- Nếu bạn không chịu thì hãy để mình nhớ lại, rồi làm Thiên Bảo trước kia bạn yêu. – Cậu dỗi rồi quay trở lại chuỗi hành động điên rồ.

“Đốp….đốp….đốp…”

Hân Hân càng ngày càng hoảng. Máu cứ chảy mãi làm nó xót xa. Mà thực ra chính nó cũng muốn mà.

- Được được. Mình đồng ý mà. Thôi ngay đi. – Hân Hân vừa khóc vừa gật đầu cứ như bị ép buộc.

Thiên Bảo quay lại bất ngờ, nhìn vào mắt nó, không tránh nổi xúc động.

- Bạn nhắc lại đi. Lớn lên, mình không nghe rõ.

- MÌNH ĐỒNG Ý. – Nó tăng âm lượng.

- Đồng ý gì? – Cậu chèn ép.

- MÌNH ĐỒNG Ý LÀM BẠN GÁI CỦA HOÀNG THIÊN BẢO. – Nó nhắm tịt mắt rồi hét lên. Nó thề đó là hành động kỳ cục nhất mà nó bị cậu bắt làm.

Thiên Bảo nhìn nó hài lòng rồi bật cười khoái chí.

- Hahahaha… quả là bạn rất ngốc. Hân Hân à!

- Gì cơ? – Nó nhíu mày.

- Nhìn này! – Cậu vừa nói vừa cầm tay nó quẹt lên trán mình. Chẳng xây xước gì cả ngoại trừ vết bầm nhẹ chỉ tấy đỏ lên.

Nó đưa ngón tay đầy thứ màu đỏ lên gần mũi.

- Mùi cà chua. Bạn… – Đầu nó bốc khói. Lại bị lừa, vố này đau thật.

- Mình không hề nói đó là máu. Chỉ tại bạn hiểu nhầm thôi nha. – Thiên Bảo thanh minh nhưng không kịp, Hân Hân hùng hổ xông đến đánh cậu. Híc!

- Nè! Help me! Bạo lực gia đình. – Thiên Bảo nhảy như con choi choi ra khỏi giường.

- Ai là gia đình của cậu hả? – Hân Hân hét lên và đuổi theo.

- Người mà lúc nãy hứa làm bạn gái mình ý. – Thiên Bảo nheo mắt trêu tức.

- Đứng lại! Cái đó không tính, là cậu ăn gian.

- Không cần biết bằng cách nào. Chỉ cần biết từ nay bạn là bạn gái mình. – Thiên Bảo vẫn cứ chạy. Không cần biết cậu đã ngã bao nhiêu lần, chỉ cần biết từ nay, cậu sẽ rất hạnh phúc bởi có nó bên cạnh. Thế là đủ.

*~*~*

- Gì đây? – Lâm Duy bước lại cạnh nó, nhìn chăm chăm vào hai cái bình trên tay nó.

- Cái này cho anh! – Nó đưa cho cậu một bình. Lúc này, cậu mới rõ đó là hai cái bình thuốc diệt gián.

- Đừng nói là cô định…. làm nhân viên diệt gián không chuyên đấy chứ? – Cậu nhìn nó đầy thắc mắc.

- Không phải chỉ mình tôi mà còn cả anh nữa, Lâm Duy à. – Nó vỗ vai cậu rồi nhanh nhảu chạy lên phòng.

Cậu bước theo nó đến cửa phòng thì dừng lại. Nó quay người và nháy mắt:

- Vì lợi ích của hai chúng ta. Diệt gián đi nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Lợi ích của hai chúng ta sao? – Lâm Duy đánh chậc.

- Chứ sao? Bộ anh muốn dùng chung phòng với tôi lắm sao? – Nó hỏi, mắt long lanh.

- Cô đang ở tầng mây thứ bao nhiêu để tôi kéo về? – Lâm Duy cốc đầu nó rồi cầm bình xịt xông xả vào phòng.

Nó lắc lắc bình xịch.

- Này, làm gì đấy? – Cậu hỏi.

- Anh ngốc thế. Làm thế này cho nó nhiều bọt bóng. Gián chìm trong bọt bóng chết nhanh hơn chìm trong đám nước chứ? – Nó chống cằm.

- Chưa biết ai ngốc hơn ai. Cô nghĩ đó là nước ngọt hay là bia vậy hả?

- Cả hai. – Nó nhoẻn miệng cười rồi cúi người xuống phía dưới gầm giường.

Không biết là xui xẻo hay là “duyên số”, lúc ấy, Lâm Duy cũng đang lúi cúi phía dưới gầm giường.

Bỗng, nước từ đâu phun vào mặt cậu, cay xè.

- AHHHHHH! CÔ LÀM CÁI GÌ VẬY?

- Tôi phun nước diệt gián thôi mà. – Nó giọng ngây thơ số tội.

- Không thấy tôi đang ở dưới gầm giường sao? Chỗ nào không phun lại nhằm nơi có tôi mà phun hả? TÔI CÓ PHẢI LÀ GIÁN ĐÂU. CAY QUÁ À. – Lâm Duy luống cuống bò ra rồi chạy vội vào phòng tắm.

Nó hoảng loạn đứng cắn tay, chẳng biết làm gì cả. Chỉ là lỡ tay thôi mà!

Đi qua đi lại một hồi, nó xông thẳng vào phòng tắm, giọng quan tâm:

- Anh sao rồi?

- Muốn hại tôi nhưng mà xui cho cô quá, tôi chưa chết được. Số còn hên chán. – Lâm Duy bực.

- Xin lỗi rồi mà. – Nó nhăn mặt.

- Ủa? Có rồi hả? Sao nãy giờ có nghe ai nói xin lỗi đâu? – Lâm Duy vờ.

- Ơ…thì giờ nói nè. Xin lỗi, được chưa? – Nó đáp, mặt mày bí xị. – Không sao chứ?

- Ờ! May chưa vào mắt, không chắc cô phải…hiến mắt cho tôi quá. – Lâm Duy trêu.

- Hơ! Không có đâu. – Nó đưa tay che mắt lại. – Anh đi đâu đấy? – Nó kéo áo Lâm Duy.

- Về phòng chứ đâu? – Cậu nhún vai.

- Ơ…thế còn gián. – Nó chỉ tay phía giường.

- Một thì sang phòng tôi ngủ, hai thì cứ việc ngồi đây giải quyết rắc rối. Tôi về. – Cậu nói rồi lửng thửng bước ra khỏi phòng.

Nó đứng ngây người chăng hiểu mô tê gì hết. Trên tay, bình xịt vẫn còn nặng trĩu.

Một hồi sau, có mấy anh chàng mang đồng phục xanh đi vào phòng nó, cúi đầu chào:

- Mấy anh là ai? – Nó ngu ngơ hỏi.

- Chúng tôi là nhân viên công ty ABC, đến đây theo yêu cầu của cậu chủ nhà này. – Một anh đứng gần nó trả lời rồi nhanh chóng, nó bị đẩy ra làm người thừa. Họ đẩy nó ra ngoài và khóa cửa phòng lại cứ y như chủ nhân căn phòng đó là họ chứ không phải là nó vậy.

- MẤY NGƯỜI LÀM GÌ TRONG PHÒNG TÔI VẬY? – Nó đập cửa và la lên.

- Ồn ào quá! Chả phải cô bảo ko muốn dùng chung phòng và muốn giết hết lũ gián kia sao? – Lâm Duy đứng ngay sau lưng nó.

- À… thế ra mấy người kia là anh gọi đến à? – Nó nhìn cậu dò xét.

- Không phải tôi thế cô nghĩ là ông nội chắc? – Lâm Duy nhíu mày.

- Ơ… có đâu. Hì! Chỉ là tôi không ngờ anh cũng có ngày tốt bụng như vậy thôi. – Nó cười mỉa mai.

- Cô… – Lâm Duy cứng họng – Chỉ là vì lợi ích của hai ta thôi. – Cậu nói rồi đóng cửa phòng cái “Rầm” làm nó kết thúc luôn tràng cười.

“I’ll come running, to see you again

Winter, Spring, Summer or Fall,

All you’ve got to do is call,

And I’ll be there, yes I will…”

- Alo – Lâm Duy bắt máy.

- – Một giọng nam đầy kỳ bí vang lên.

- Sao? Có tin tức gì sao? – Lâm Duy chộp ngay.

- – Đầy dây bên kia ngập ngừng.

- Đừng vòng vo, nói thẳng ra đi. Tôi thuê cậu điều tra chứ không thuê để cậu khuyên ngăn tôi điều này điều kia. – Cậu cắt ngang.

-

- Là ai? – Mắt cậu sáng rực lên, nỗi hận thù từ đâu tuôn ra.

- …..>

Rụp. Ngay lập tức, cậu cắt máy và đẩy cửa bước ra khỏi phòng. Lâm Duy trời không sợ, đất không sợ nhưng vốn dĩ chỉ sợ một người….

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Số ký tự: 0