Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!
Chương 69
Lambangdi1997
2013-08-03 00:00:00
“Rầm” Cánh cửa gỗ bật mở sau một âm thanh kinh hoàng.
Lâm Duy từ từ tiến về phía chiếc ghế xoay đối diện cửa sổ.
- Ông. – Cậu hạ giọng, cố kiềm nén mọi cảm xúc để nâng cao hiệu quả của cuộc đối thoại.
- Là cháu sao? Có chuyện gì à? – Ông Lâm quay người nhìn đứa cháu trai yêu quý.
- Vâng, có chuyện. Chuyện của mười hai năm về trước. – Cậu nhấn mạnh mốc thời gian.
Một tiếng sét đánh ngang qua đầu ông Lâm. Ông nhìn cháu mình đầy nghi hoặc:
- Chuyện gì?
- Franki Home. Ông có thấy ấn tượng về tập đoàn này không ạ? – Cậu nhìn ông chăm chú như chờ đợi một câu trả lời.
- Sao cháu biết? – Ông Lâm giật mình khi vừa nghe đến một cái tên quen thuộc.
- Đó là tập đoàn mà ông nội và ba mẹ Lam Bình đã nhọc công gây dựng. Đó là tập đoàn đã từng gắn bó với Fashin, tập đoàn nhà họ Lâm. Và đó cũng chính là tập đoàn đã bị xóa tên khỏi top 10 tập đoàn lớn nhất thế giới sau cái chết không rõ nguyên nhân của “những vị chủ nhân đích thực” – Cậu kìm giọng.
- ……
- Lạ một điều rằng sau khi ba người có quyền sở hữu hợp pháp Franki Home qua đời, cô con gái được cho là quá nhỏ bởi chỉ mới 5 tuổi thì mọi giấy tờ được đưa ra chứng nhận Franki Home thuộc quyền và sát nhập vào để tạo nên một Fashin lớn mạnh như bây giờ. – Lâm Duy nhìn ông như chờ đợi một lời thanh minh dù chỉ là hy vọng.
- Cháu còn biết những gì nữa? Có lẽ cháu đã biết quá nhiều chuyện không nên biết. – Ông Lâm khẽ đằng hắng.
- Sao lại không nên biết? Biết về xuất thân và quá khứ của vợ mình cũng là không nên sao ạ? – Lâm Duy nhíu mày.
- Cháu muốn ông nói gì đây? – Ông Lâm thản nhiên như chuyện thiên hạ.
Câu hỏi bất ngờ và cũng vì bất ngờ trước thái độ bình thản của ông, cậu ngạc nhiên thấy rõ.
- Nói sự thật. – Lâm Duy vẫn nhìn ông không thôi. Như đã nói, Lâm Duy trời không sợ, đất không sợ nhưng vốn dĩ chỉ sợ mỗi một người và người đó đang ngồi trước mặt cậu.
- Chả phải những gì cháu nói đã là sự thật rồi sao? Franki Home và Fashin từng là một và sau đó tách ra làm riêng. Khi ông nội và ba mẹ Lam Bình mất, ta rất lấy làm tiếc và vì muốn tiếp tục sinh tồn và phát triển, ta đã sát nhập hai tập đoàn này làm một. – Ông Lâm thở dài.
- Giả tạo. – Lâm Duy cười khẩy.
Ông trừng mắt nhìn cậu. Một lời nói quá sức hỗn hào của một đứa cháu trai đối với một người ông đáng kính.
- Cháu…. vừa nói gì? – Ông nhìn cậu không thôi.
- Cháu bảo ông giả tạo. Cháu bảo tất cả những gì ông nói cũng chỉ là ngụy biện. Cháu bảo ông chỉ muốn một tay che trời dù biết là không thể. Cháu bảo ông chỉ biết đến lợi ích của bản thân mà không nghĩ đến cảm nhận của người khác.
“Bốp”
Cái tát đau điếng nhưng cậu đáng được nhận nó. Nhận vì cậu là cháu trai của ông.
- Sao ta lại có một đứa cháu hỗn xược như thế cơ chứ? Ta đã làm gì sai? Đó là cách tốt nhất để Fashin của ta phát triển và Franki Home ko bị rơi vào tay kẻ khác. Ta làm thế cũng là vì cháu, để cháu thừa kế gia sản lớn mà thôi. – Mắt ông long lên tia nhìn giận dữ.
- Ông biết cháu không chỉ nói về việc đó mà. – Cậu nhếch mép – Chuyến bay định mệnh 12 năm về trước đã cướp đi ba người thân duy nhất của Lam Bình có phải là một tay ông sắp đặt không ạ? Giấy tờ, sổ sách của tập đoàn cũng là do ông sai người sang máy bay đó lấy cắp sau khi đã mở bình khí độc để hại ba người quan trọng đó phải ko ông? Và chuyện hôn nhân của cháu cũng ko đơn giản chỉ là một hôn ước thời trẻ như ông nói? – Lâm Duy nhìn xoáy vào mắt ông nội.
Một tiếng sét nữa lại đánh ngang tai. Ông Lâm thấy mình không thể đứng vững nữa.
- Cháu vừa nói gì vậy? Kẻ nào dám điều tra về chuyện đó? – Ông Lâm giận dữ.
- Là kẻ nào quan trọng không ạ? Cái cháu cần biết bây giờ là sự thật từ chính miệng ông nói ra. – Cậu tha thiết.
Im lặng, ông Lâm bám chặt vào cạnh bàn để tiến lại ngồi xuống ghế, Lâm Duy vẫn đứng đó chờ đợi.
Kim giây đồng hồ điểm từng tiếng nặng nề.
Tích…tắc….
…..*…..
…*…
..*..
- Phải. Cháu đã đúng. Những gì cháu nói… là thật. – Ông Lâm thở dài.
- Ông…
- Vốn dĩ chuyện đó sẽ đi vào quên lãng nhưng ta không biết cháu lại có hứng thú với vụ này. – Lại thở dài đầy não ruột.
- Nhưng… tại sao? – Lâm Duy dù đã biết trước những vẫn không ngăn mình khỏi bàng hoàng.
- Vì… lòng tham. – Ánh mắt ông Lâm dõi về một nơi xa xăm.
12 năm về trước.
- Muốn sát nhập Franki Home và Fashin sao? – Ông nội Lam Bình gần như ngạc nhiên.
- Phải – Ông Lâm điềm tĩnh.
- Tôi phản đối. – Ông nó cương quyết.
- Tại sao? Chẳng phải hai tập đoàn đã từng chung huyết thống sau đó tách ra làm riêng sao?
- Nếu việc chung cội nguồn là đúng thì cớ gì phải tách ra làm riêng? Tóm lại Franki Home và Fashin vẫn là đối tác chặt chẽ nhưng sẽ không có chuyện hợp nhất hai tập đoàn này trừ phi… – Ông nó ngắt quãng.
- Trừ phi?
- Trừ phi cả gia đình tôi chết và ko có người sở hữu món gia tài đó. – Ông nó hạ giọng rồi đứng dậy đi vào phòng, bỏ mặc ông Lâm với mớ suy nghĩ vẫn vơ.
Sáng hôm sau, mọi chuyện tưởng chừng như đã trở về với quỹ đạo của nó nhưng lại không phải vậy. Những âm mưu, những toan tính dần dần xuất hiện và những mối nguy hiểm vẫn giăng đầy rẫy giữa dòng đời nhộn nhịp và quá đổi bình yên…
- Ba, phải làm sao đây? – Papa nó đi qua đi lại lo lắng.
- Bình tĩnh, phải hết sức bình tĩnh. Ông Lâm này là một người rất hiền từ, chính bởi vậy lòng tham của ông ấy một khi đã nổi lên thì không ai có thể nhấn chìm được. – Ông nó bình thản suy xét.
- Nhưng Lam Bình, con bé còn quá nhỏ, ko thể để nó có chuyện gì được. – Mama nó cắn răng suy nghĩ.
Phải, nó còn quá nhỏ, nó không đáng bị cuốn vào vòng xoáy của tham vọng và thương trường nóng bỏng nhưng là KHÔNG ĐÁNG chứ không phải là KHÔNG THỂ.
Thời gian là thứ chuyển động duy nhất trong khi mọi thứ đều yên lặng theo nhịp thở đều của con người.
- Để con bé yên và Franki Home sẽ sát nhập với Fashin. – Câu trả lời được ông Lâm đón nhận bằng một nụ cười nham hiểm.
- Ông vẫn vậy, là một người luôn suy nghĩ chu toàn. – Ông Lâm cười giả tạo. – Giấy tờ sẽ được bàn giao khi nào đây thưa chủ tịch? – Ông Lâm trịnh trọng.
- Ba ngày sau, khi gia đình chúng tôi biết được không còn mối nguy hiểm nào rình rập con bé. – Ông nó gằn giọng.
- Đợi ông sau ba ngày.
*~*~*
- Nhà mình đi du lịch ạ? – Nó thích thú nhìn đống hành lý đang được chuẩn bị.
- Uk, đến một nơi an toàn. – Ba nó xoa đầu nó nhưng ở cái tuổi đó, nó không thể hiểu được “nơi an toàn” là gì?
Sau một hồi sửa soạn, nó cùng ba mẹ và ông nội đến sân bay quốc tế. Ông nó là một người suy nghĩ rất thấu đáo nhưng đâu phải lúc nào thấu đáo cũng là đủ?
Lên máy bay và rời khỏi đó là một quyết định sai lầm nhưng đến giờ dù ở một nơi nào đó rất xa ông nó có lẽ vẫn chưa tìm được sai lầm đó là gì và ở đâu?
- Máy bay cất cánh rồi kìa. – Nó cười toe.
- Uk, hy vọng vào ngày mai. – Mẹ nó cầu nguyện và nó vui vẻ làm theo.
Tất cả có lẽ đều thở phào nhẹ nhõm và ở dãy ghế trên, ba nó hỏi khẽ:
- Liệu thế này có được không?
- Franki Home có chi nhánh lớn ở Anh. Chúng ta nên sang đó vì sự an toàn của Lam Bình rồi quản lý tốt chi nhánh đó. Tất cả ta đều không cần, kể cả tập đoàn này, chỉ cần con bé an toàn và sống vui là đủ. – Ông đưa mắt nhìn nó đang thích chí cười đùa bên người mẹ yêu dấu.
“Roẹt…roẹt…” – Tiếng động cơ của máy chiếu vang lên âm ĩ.
Màn hình trước cửa vào buồng lái sáng lên và gương mặt quen thuộc của ai đó xuất hiện.
- Các người đúng là rượu mời ko uống mà lại muốn uống rượu phạt nhỉ? – Ông Lâm cười nửa miệng.
- Sao ông lại biết? – Mặt mẹ nó tái xanh.
- Ngạc nhiên lắm sao? Tôi đã muốn thì không có gì là không thể cả.
- Nói đi? Ông định làm gì? – Ông nó vẫn giữ nét bình thản.
- Có lẽ ông phải rõ hơn tôi.
Ông nó nhìn nó não lòng rồi đưa tay tắt phụt cái màn ảnh nhỏ và quay lại ôm nó đầy âu yếm:
- Cháu ngoan, cháu có muốn học lái máy bay không?
- Vâng ạ. – Nó cười tươi.
- Vậy cháu đi theo ta, vào trong này và ta sẽ nhờ chú phi công dạy cháu lái máy bay nha?
Rồi nó vui sướng nhảy chân sáo theo ông vào buồng lái.
Ông nó nói gì đó với chú phi công rồi bỏ ra ngoài. Trước khi đi, ông xoa đầu nó thật nhẹ:
- Học nhanh rồi lái đưa ta và ba mẹ cháu đi…..
Cánh cửa buồng lái đóng lại chưa kịp cho nó nghe vế sau của câu nói:
-…. đi sang một thế giới khác.
- Ba…ba định… – Mẹ nó ấp úng.
- Ta đã bảo không cần gì cả và cái mạng già này ta cũng không cần. – Ông nó ngồi xuống ghế, đợi chờ một cái chết thật thảnh thơi.
Ba mẹ nó đưa mắt nhìn nhau rồi lại cùng hướng về phía buồng lái, nơi con gái họ đang an toàn trong sự nguy hiểm dày đặc. Mọi thứ thật khó đoán và hạnh phúc thật mong manh…
- Ta xin lỗi hai đứa nhưng hãy hiểu cho ta, ta rất yêu hai con. – Ông nó xiết chặt tay ba mẹ nó rồi thở dài, ánh mắt thống thiết.
- Ba à! Chúng con cũng yêu con của chúng con mà. – Ba nó cười hiền.
Những con người tuyệt vời, họ đi trong bình thản và có lẽ chỉ mình mẹ nó có thể chờ được nó ra để một lần nữa lại ôm nó vào lòng, để một lần nữa có thể bảo vệ và ôm ấp nó trong vòng tay mình trước khi đoàn tụ với chồng và ba chồng ở thế giới bên kia.
……
- Và ông đã để họ ra đi trong thanh thản? – Lâm Duy nén cơn xúc động và giận dữ.
- Họ cũng từng là bạn ta. – Ông Lâm nhìn một chấm điểm trên bầu trời, nơi mà ông luôn tin là tồn tại một thế giới khác.
- Nhưng tại sao ông lại để Lam Bình sống? Chẳng phải cô ấy là người thừa kế duy nhất của Franki Home sao?
- Vì một lời hứa. Franki Home sát nhập vào Fashin đổi lại cuộc sống yên ấm của con bé và hôn ước giữa cháu và nó sẽ được thực hiện. – Ông Lâm hạ giọng – Và cũng vì cái tuổi của nó không đáng để dính bẩn bởi thủ đoạn đen tối. Ta đã thấy con bé trong lễ tang của ông nội và ba mẹ nó, nó không hề khóc, không rơi lấy một giọt nước mắt mà chỉ nhìn ba mẹ và ông nội bằng ánh mắt hờn dỗi đầy ngây thơ và nhìn những người xung quanh bằng tất cả sự sợ hãi.
Nói rồi, ông đưa cho cậu một cuộn băng video được bọc vải cẩn thận.
- Sau đó ta không tìm được tin tức gì của con bé cả. Ta đã sai người tìm kiếm, lục soát mọi ngóc ngách suốt bao nhiêu năm qua và… ông trời quả không phụ lòng người. – Ông Lâm cười, nụ cười đầy thánh thiện.
- Có phải vì việc này mà bà nội sống luôn ở quê không ạ? – Lâm Duy thắc mắc.
- Uk. Bà cháu giận ta vì việc này suốt mười hai năm qua. Và cũng trong khoảng thời gian đó, bà cháu không muốn gặp mặt ta. Thật đáng mà. – Ông Lâm nhếch môi tạo thành nụ cười méo xệch.
-….
- Ta chưa bao giờ cầu xin cháu nhưng bây giờ, cháu có thể cho ta một thỉnh cầu được không Lâm Duy? – Ông Lâm tha thiết nhìn cậu.
-….
- Đừng nói cho con bé biết. – Ông chậm rãi nói.
- Ông muốn che giấu tội ác của mình sao?
- Không. Một lúc nào đó, chính ta sẽ tự nói cho nó biết tất cả nhưng là “một lúc nào đó”, không phải là bây giờ. Làm ơn đi cháu bởi ta nợ con bé quá nhiều, ta cần thời gian để trả từ từ và có thể kéo dài đến kiếp sau… – Ông quay mặt đi hướng khác.
- Vâng, cháu hứa với ông. – Cậu khẳng định.
Thế mới biết khi đánh giá một con người, ta phải xét theo nhiều khía cạnh, nhiều góc độ khác nhau. Đừng mãi nhìn về một phía để rồi một ngày chợt nhận ra rằng mình đã sai…
*~*~*
“Tách”
Cuốn băng được tra vào đĩa một cách nhẹ nhàng. Một bóng người lặng lẽ theo dõi những hình ảnh như một thước phim quay chậm của quá khứ.
- Thật là đáng tiếc.
- Tội nghiệp, con bé còn nhỏ vậy mà.
- Con bé phải làm sao đây?
- Ông trời thật là bất công.
-……
Hàng loạt những câu cảm thán tương tự vang lên giữa không khí tang tóc.
Ở một góc nào đó, cô bé nhỏ mới chỉ 5 tuổi ngồi co ro một mình, mặt tái ngắt nhưng tuyệt nhiên cô bé không đánh rơi một hạt pha lê nào từ khóe mắt.
Nên nói nó là đứa mạnh mẽ hay cố tỏ ra là mình mạnh mẽ đây?
Lâm Duy lặng lẽ nhìn nó hồi còn bé, lòng nhói đau một thứ cảm xúc kỳ lạ rồi bất giác, cậu ôm gối chạy sang phòng nó.
“Cộc…cộc…cộc”
Cửa mở, nó ló đầu ra ngoài chào hỏi “bình thường”:
- Đồ phá đám! Làm ơn để tôi yên.
Chẳng nói chẳng rằng, cậu xông thẳng vào phòng và nằm chễm chệ trên giường cứ như thử đó là giường của cậu vậy.
- NÀY! LÀM CÁI GÌ ĐÓ. ANH CÓ BIẾT THẾ NÀO LÀ XÂM PHẠM QUYỀN RIÊNG TƯ VÀ ĐẤT THUỘC SỞ HỮU CỦA NGƯỜI KHÁC KHÔNG HẢ? – Nó la lên oai oái.
- Tôi không cần biết mấy cái đó. Chỉ cần biết cô đã ở lại phòng tôi mấy đêm nên giờ sang đòi nợ thôi. Cha ông ta nói rồi, có qua có lại mà. – Cậu nói với vẻ mặt tỉnh bơ.
- Nhưng… nhưng… – Nó lóng ngóng.
Nhìn bộ dạng khổ sở của nó, không thể không nản lòng. Cậu đứng bật dậy rồi kéo nó ấn nhẹ xuống giường. Còn mình tiến lại phía tủ đồ lôi đống chăn nệm ra trải lên sàn nhà.
- Anh làm gì vậy? – Nó hỏi.
- Nhìn không thấy sao còn hỏi? – Cậu vừa nói vừa nhanh tay trải chăn ra sàn.
- Vì nhìn thấy nên mới hỏi. – Nó bắt bẻ.
- Vì người hỏi là cô nên không cần thiết phải trả lời. – Cậu cười.
- Thì chẳng phải anh đang trả lời tôi đó sao? – Nó giả ngu ngơ.
- Đó là giải thích, ko phải trả lời. – Cậu cãi.
- Sau câu hỏi thì đều chung quy là trả lời cả à. – Nó đáp rành mạch rồi khoanh tay trước ngực.
- Ai bảo vậy?
- Tôi bảo vậy. – Nó vênh mặt.
Xong xuôi mọi việc, cậu nằm dài xuống sàn.
- Đừng nói anh định ngủ đây đấy chứ? – Nó mở to mắt.
- Phiền không? – Lâm Duy nhíu mày.
- Phiền.
- Rất tiếc vì tôi không có khái niệm làm phiền người khác. Ngủ ngon nha! – Cậu nói rồi đưa tay tắt phụt đèn phòng.
Trong ánh đèn ngủ sáng mờ mờ có thể là một lợi thế để đối phương khó nhận ra những chuyển biến trên khuôn mặt mình. Lâm Duy cũng vậy.
- Lam Bình này. Tôi xin lỗi. – Cậu nhìn lên trần nhà rồi nói.
- Gì cơ? Không ngờ cũng có ngày được nghe anh xin lỗi đấy. – Nó nói khích.
- Tôi không đùa đâu. – Cậu nghiêm giọng.
- Thì tôi có bảo anh đùa đâu? Nhưng vì cái gì? – Nó thắc mắc.
- Vì tất cả. – Cậu nói nhỏ dần.
Nó không hiểu hết những gì cậu nói nhưng nó hiểu là mình không nên phát ngôn nữa. Không gian quá thừa cho những lời nói.
*~*~*
- Hân Hân đâu rồi? – Nó quay qua quay lại tìm kiếm cô bạn thân.
- Thấy xuống dưới kia rồi. Trống đánh là chạy. – Băng Di chỉ tay xuống dưới lầu.
Nó thở dài. Dạo này cô bạn có quá nhiều mối bận tâm nên nó… đôi khi cũng thấy ghen tị với Thiên Bảo.
Trong lúc đó, phía dưới canteen nhộn nhịp người ra vào, dẫm đạp lên nhau mà tìm đường đi. Hân Hân chen lấn một hồi cũng mua được ba cây kem.
“Rầm” Cô bạn ngã lăn ra sàn nhà, kem nát bét bên cạnh.
Hân Hân nhìn ba cây kem đầy thương xót rồi quay ngoắt nhìn thủ phạm. Người đó cũng không hẳn là thủ phạm mà một phần còn là nạn nhân khi cơm hộp văng đầy.
- Bạn không có mắt à? Đi đứng kiểu gì thế? – Hắn ta đứng dậy và chỉ thẳng vào mặt cô.
- Ơ… chính bạn là người va vào mình cơ mà. Sao giờ lại đổ hết lỗi lên đầu mình là sao? – Hân Hân nhăn mặt.
- Còn nói sao? Nếu bạn không chạy nhanh mà không nhìn thì tôi đâu phải bị ngã như vậy. Tôi không cần biết, bạn mua đền cho tôi đi. – Hắn ta ngang nhiên đòi bồi thường.
- Bạn gì ơi, có ai vô lý giống bạn không? Đã va vào người khác rồi còn bắt người ta bồi thường. Bạn muốn gì? Bồi thường gì? – Cái đầu cao lêu ngêu xuất hiện giữa đám đông.
Tiếng la hét đã phần nào tiết lộ về người mới xuất hiện kia.
- Bạn là… – Hắn nheo mắt nhìn.
- Hoàng Thiên Bảo, một trong hai thủ lĩnh của FM hội. – Thân thế nghe qua không có gì chú ý nhưng cũng đáng để người ta cúi đầu nể sợ.
- Không cần phải nhìn tôi vậy đâu? Có phải lần đầu bạn thấy tôi đâu? – Thiên Bảo đút tay vào túi rồi tiến lại chỗ Hân Hân, mặt đối mặt với tên lúc nãy va phải cô bạn.
- Tôi biết nhưng đây đâu phải là chuyện của bạn, huống hồ tôi lại chẳng đụng chạm gì đến bạn. – Phải cố lắm, anh chàng kia mới cất nên lời.
- Sao lại không liên quan? – Thiên Bảo vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Hân Hân, hùng hồn tuyên bố – Mọi người hãy nghe cho rõ đây. Từ giờ Hân Hân sẽ là bạn gái của tôi, Hoàng Thiên Bảo. Bởi vậy ai muốn đụng vào cô ấy thì hãy suy nghĩ cho kỹ bởi sẽ phải đối mặt với tôi trước tiên.
Hân Hân vặn vẹo đủ kiểu nhưng cái xiết tay thật mạnh làm cô nàng đứng yên.
Đám đông trầm trồ. Ngưỡng mộ có, ghen ghét có cả tiếc nuối cũng không thiếu.
Thiên Bảo cười tươi như trẻ con. Hân Hân mặt mày đầy vẻ đau khổ nhưng thực sự là cô hạnh phúc. Phải, ai bảo cô là Hân Hân, bạn gái của Thiên Bảo và ai bảo yêu cậu làm gì cơ chứ?
Lâm Duy từ từ tiến về phía chiếc ghế xoay đối diện cửa sổ.
- Ông. – Cậu hạ giọng, cố kiềm nén mọi cảm xúc để nâng cao hiệu quả của cuộc đối thoại.
- Là cháu sao? Có chuyện gì à? – Ông Lâm quay người nhìn đứa cháu trai yêu quý.
- Vâng, có chuyện. Chuyện của mười hai năm về trước. – Cậu nhấn mạnh mốc thời gian.
Một tiếng sét đánh ngang qua đầu ông Lâm. Ông nhìn cháu mình đầy nghi hoặc:
- Chuyện gì?
- Franki Home. Ông có thấy ấn tượng về tập đoàn này không ạ? – Cậu nhìn ông chăm chú như chờ đợi một câu trả lời.
- Sao cháu biết? – Ông Lâm giật mình khi vừa nghe đến một cái tên quen thuộc.
- Đó là tập đoàn mà ông nội và ba mẹ Lam Bình đã nhọc công gây dựng. Đó là tập đoàn đã từng gắn bó với Fashin, tập đoàn nhà họ Lâm. Và đó cũng chính là tập đoàn đã bị xóa tên khỏi top 10 tập đoàn lớn nhất thế giới sau cái chết không rõ nguyên nhân của “những vị chủ nhân đích thực” – Cậu kìm giọng.
- ……
- Lạ một điều rằng sau khi ba người có quyền sở hữu hợp pháp Franki Home qua đời, cô con gái được cho là quá nhỏ bởi chỉ mới 5 tuổi thì mọi giấy tờ được đưa ra chứng nhận Franki Home thuộc quyền và sát nhập vào để tạo nên một Fashin lớn mạnh như bây giờ. – Lâm Duy nhìn ông như chờ đợi một lời thanh minh dù chỉ là hy vọng.
- Cháu còn biết những gì nữa? Có lẽ cháu đã biết quá nhiều chuyện không nên biết. – Ông Lâm khẽ đằng hắng.
- Sao lại không nên biết? Biết về xuất thân và quá khứ của vợ mình cũng là không nên sao ạ? – Lâm Duy nhíu mày.
- Cháu muốn ông nói gì đây? – Ông Lâm thản nhiên như chuyện thiên hạ.
Câu hỏi bất ngờ và cũng vì bất ngờ trước thái độ bình thản của ông, cậu ngạc nhiên thấy rõ.
- Nói sự thật. – Lâm Duy vẫn nhìn ông không thôi. Như đã nói, Lâm Duy trời không sợ, đất không sợ nhưng vốn dĩ chỉ sợ mỗi một người và người đó đang ngồi trước mặt cậu.
- Chả phải những gì cháu nói đã là sự thật rồi sao? Franki Home và Fashin từng là một và sau đó tách ra làm riêng. Khi ông nội và ba mẹ Lam Bình mất, ta rất lấy làm tiếc và vì muốn tiếp tục sinh tồn và phát triển, ta đã sát nhập hai tập đoàn này làm một. – Ông Lâm thở dài.
- Giả tạo. – Lâm Duy cười khẩy.
Ông trừng mắt nhìn cậu. Một lời nói quá sức hỗn hào của một đứa cháu trai đối với một người ông đáng kính.
- Cháu…. vừa nói gì? – Ông nhìn cậu không thôi.
- Cháu bảo ông giả tạo. Cháu bảo tất cả những gì ông nói cũng chỉ là ngụy biện. Cháu bảo ông chỉ muốn một tay che trời dù biết là không thể. Cháu bảo ông chỉ biết đến lợi ích của bản thân mà không nghĩ đến cảm nhận của người khác.
“Bốp”
Cái tát đau điếng nhưng cậu đáng được nhận nó. Nhận vì cậu là cháu trai của ông.
- Sao ta lại có một đứa cháu hỗn xược như thế cơ chứ? Ta đã làm gì sai? Đó là cách tốt nhất để Fashin của ta phát triển và Franki Home ko bị rơi vào tay kẻ khác. Ta làm thế cũng là vì cháu, để cháu thừa kế gia sản lớn mà thôi. – Mắt ông long lên tia nhìn giận dữ.
- Ông biết cháu không chỉ nói về việc đó mà. – Cậu nhếch mép – Chuyến bay định mệnh 12 năm về trước đã cướp đi ba người thân duy nhất của Lam Bình có phải là một tay ông sắp đặt không ạ? Giấy tờ, sổ sách của tập đoàn cũng là do ông sai người sang máy bay đó lấy cắp sau khi đã mở bình khí độc để hại ba người quan trọng đó phải ko ông? Và chuyện hôn nhân của cháu cũng ko đơn giản chỉ là một hôn ước thời trẻ như ông nói? – Lâm Duy nhìn xoáy vào mắt ông nội.
Một tiếng sét nữa lại đánh ngang tai. Ông Lâm thấy mình không thể đứng vững nữa.
- Cháu vừa nói gì vậy? Kẻ nào dám điều tra về chuyện đó? – Ông Lâm giận dữ.
- Là kẻ nào quan trọng không ạ? Cái cháu cần biết bây giờ là sự thật từ chính miệng ông nói ra. – Cậu tha thiết.
Im lặng, ông Lâm bám chặt vào cạnh bàn để tiến lại ngồi xuống ghế, Lâm Duy vẫn đứng đó chờ đợi.
Kim giây đồng hồ điểm từng tiếng nặng nề.
Tích…tắc….
…..*…..
…*…
..*..
- Phải. Cháu đã đúng. Những gì cháu nói… là thật. – Ông Lâm thở dài.
- Ông…
- Vốn dĩ chuyện đó sẽ đi vào quên lãng nhưng ta không biết cháu lại có hứng thú với vụ này. – Lại thở dài đầy não ruột.
- Nhưng… tại sao? – Lâm Duy dù đã biết trước những vẫn không ngăn mình khỏi bàng hoàng.
- Vì… lòng tham. – Ánh mắt ông Lâm dõi về một nơi xa xăm.
12 năm về trước.
- Muốn sát nhập Franki Home và Fashin sao? – Ông nội Lam Bình gần như ngạc nhiên.
- Phải – Ông Lâm điềm tĩnh.
- Tôi phản đối. – Ông nó cương quyết.
- Tại sao? Chẳng phải hai tập đoàn đã từng chung huyết thống sau đó tách ra làm riêng sao?
- Nếu việc chung cội nguồn là đúng thì cớ gì phải tách ra làm riêng? Tóm lại Franki Home và Fashin vẫn là đối tác chặt chẽ nhưng sẽ không có chuyện hợp nhất hai tập đoàn này trừ phi… – Ông nó ngắt quãng.
- Trừ phi?
- Trừ phi cả gia đình tôi chết và ko có người sở hữu món gia tài đó. – Ông nó hạ giọng rồi đứng dậy đi vào phòng, bỏ mặc ông Lâm với mớ suy nghĩ vẫn vơ.
Sáng hôm sau, mọi chuyện tưởng chừng như đã trở về với quỹ đạo của nó nhưng lại không phải vậy. Những âm mưu, những toan tính dần dần xuất hiện và những mối nguy hiểm vẫn giăng đầy rẫy giữa dòng đời nhộn nhịp và quá đổi bình yên…
- Ba, phải làm sao đây? – Papa nó đi qua đi lại lo lắng.
- Bình tĩnh, phải hết sức bình tĩnh. Ông Lâm này là một người rất hiền từ, chính bởi vậy lòng tham của ông ấy một khi đã nổi lên thì không ai có thể nhấn chìm được. – Ông nó bình thản suy xét.
- Nhưng Lam Bình, con bé còn quá nhỏ, ko thể để nó có chuyện gì được. – Mama nó cắn răng suy nghĩ.
Phải, nó còn quá nhỏ, nó không đáng bị cuốn vào vòng xoáy của tham vọng và thương trường nóng bỏng nhưng là KHÔNG ĐÁNG chứ không phải là KHÔNG THỂ.
Thời gian là thứ chuyển động duy nhất trong khi mọi thứ đều yên lặng theo nhịp thở đều của con người.
- Để con bé yên và Franki Home sẽ sát nhập với Fashin. – Câu trả lời được ông Lâm đón nhận bằng một nụ cười nham hiểm.
- Ông vẫn vậy, là một người luôn suy nghĩ chu toàn. – Ông Lâm cười giả tạo. – Giấy tờ sẽ được bàn giao khi nào đây thưa chủ tịch? – Ông Lâm trịnh trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ba ngày sau, khi gia đình chúng tôi biết được không còn mối nguy hiểm nào rình rập con bé. – Ông nó gằn giọng.
- Đợi ông sau ba ngày.
*~*~*
- Nhà mình đi du lịch ạ? – Nó thích thú nhìn đống hành lý đang được chuẩn bị.
- Uk, đến một nơi an toàn. – Ba nó xoa đầu nó nhưng ở cái tuổi đó, nó không thể hiểu được “nơi an toàn” là gì?
Sau một hồi sửa soạn, nó cùng ba mẹ và ông nội đến sân bay quốc tế. Ông nó là một người suy nghĩ rất thấu đáo nhưng đâu phải lúc nào thấu đáo cũng là đủ?
Lên máy bay và rời khỏi đó là một quyết định sai lầm nhưng đến giờ dù ở một nơi nào đó rất xa ông nó có lẽ vẫn chưa tìm được sai lầm đó là gì và ở đâu?
- Máy bay cất cánh rồi kìa. – Nó cười toe.
- Uk, hy vọng vào ngày mai. – Mẹ nó cầu nguyện và nó vui vẻ làm theo.
Tất cả có lẽ đều thở phào nhẹ nhõm và ở dãy ghế trên, ba nó hỏi khẽ:
- Liệu thế này có được không?
- Franki Home có chi nhánh lớn ở Anh. Chúng ta nên sang đó vì sự an toàn của Lam Bình rồi quản lý tốt chi nhánh đó. Tất cả ta đều không cần, kể cả tập đoàn này, chỉ cần con bé an toàn và sống vui là đủ. – Ông đưa mắt nhìn nó đang thích chí cười đùa bên người mẹ yêu dấu.
“Roẹt…roẹt…” – Tiếng động cơ của máy chiếu vang lên âm ĩ.
Màn hình trước cửa vào buồng lái sáng lên và gương mặt quen thuộc của ai đó xuất hiện.
- Các người đúng là rượu mời ko uống mà lại muốn uống rượu phạt nhỉ? – Ông Lâm cười nửa miệng.
- Sao ông lại biết? – Mặt mẹ nó tái xanh.
- Ngạc nhiên lắm sao? Tôi đã muốn thì không có gì là không thể cả.
- Nói đi? Ông định làm gì? – Ông nó vẫn giữ nét bình thản.
- Có lẽ ông phải rõ hơn tôi.
Ông nó nhìn nó não lòng rồi đưa tay tắt phụt cái màn ảnh nhỏ và quay lại ôm nó đầy âu yếm:
- Cháu ngoan, cháu có muốn học lái máy bay không?
- Vâng ạ. – Nó cười tươi.
- Vậy cháu đi theo ta, vào trong này và ta sẽ nhờ chú phi công dạy cháu lái máy bay nha?
Rồi nó vui sướng nhảy chân sáo theo ông vào buồng lái.
Ông nó nói gì đó với chú phi công rồi bỏ ra ngoài. Trước khi đi, ông xoa đầu nó thật nhẹ:
- Học nhanh rồi lái đưa ta và ba mẹ cháu đi…..
Cánh cửa buồng lái đóng lại chưa kịp cho nó nghe vế sau của câu nói:
-…. đi sang một thế giới khác.
- Ba…ba định… – Mẹ nó ấp úng.
- Ta đã bảo không cần gì cả và cái mạng già này ta cũng không cần. – Ông nó ngồi xuống ghế, đợi chờ một cái chết thật thảnh thơi.
Ba mẹ nó đưa mắt nhìn nhau rồi lại cùng hướng về phía buồng lái, nơi con gái họ đang an toàn trong sự nguy hiểm dày đặc. Mọi thứ thật khó đoán và hạnh phúc thật mong manh…
- Ta xin lỗi hai đứa nhưng hãy hiểu cho ta, ta rất yêu hai con. – Ông nó xiết chặt tay ba mẹ nó rồi thở dài, ánh mắt thống thiết.
- Ba à! Chúng con cũng yêu con của chúng con mà. – Ba nó cười hiền.
Những con người tuyệt vời, họ đi trong bình thản và có lẽ chỉ mình mẹ nó có thể chờ được nó ra để một lần nữa lại ôm nó vào lòng, để một lần nữa có thể bảo vệ và ôm ấp nó trong vòng tay mình trước khi đoàn tụ với chồng và ba chồng ở thế giới bên kia.
……
- Và ông đã để họ ra đi trong thanh thản? – Lâm Duy nén cơn xúc động và giận dữ.
- Họ cũng từng là bạn ta. – Ông Lâm nhìn một chấm điểm trên bầu trời, nơi mà ông luôn tin là tồn tại một thế giới khác.
- Nhưng tại sao ông lại để Lam Bình sống? Chẳng phải cô ấy là người thừa kế duy nhất của Franki Home sao?
- Vì một lời hứa. Franki Home sát nhập vào Fashin đổi lại cuộc sống yên ấm của con bé và hôn ước giữa cháu và nó sẽ được thực hiện. – Ông Lâm hạ giọng – Và cũng vì cái tuổi của nó không đáng để dính bẩn bởi thủ đoạn đen tối. Ta đã thấy con bé trong lễ tang của ông nội và ba mẹ nó, nó không hề khóc, không rơi lấy một giọt nước mắt mà chỉ nhìn ba mẹ và ông nội bằng ánh mắt hờn dỗi đầy ngây thơ và nhìn những người xung quanh bằng tất cả sự sợ hãi.
Nói rồi, ông đưa cho cậu một cuộn băng video được bọc vải cẩn thận.
- Sau đó ta không tìm được tin tức gì của con bé cả. Ta đã sai người tìm kiếm, lục soát mọi ngóc ngách suốt bao nhiêu năm qua và… ông trời quả không phụ lòng người. – Ông Lâm cười, nụ cười đầy thánh thiện.
- Có phải vì việc này mà bà nội sống luôn ở quê không ạ? – Lâm Duy thắc mắc.
- Uk. Bà cháu giận ta vì việc này suốt mười hai năm qua. Và cũng trong khoảng thời gian đó, bà cháu không muốn gặp mặt ta. Thật đáng mà. – Ông Lâm nhếch môi tạo thành nụ cười méo xệch.
-….
- Ta chưa bao giờ cầu xin cháu nhưng bây giờ, cháu có thể cho ta một thỉnh cầu được không Lâm Duy? – Ông Lâm tha thiết nhìn cậu.
-….
- Đừng nói cho con bé biết. – Ông chậm rãi nói.
- Ông muốn che giấu tội ác của mình sao?
- Không. Một lúc nào đó, chính ta sẽ tự nói cho nó biết tất cả nhưng là “một lúc nào đó”, không phải là bây giờ. Làm ơn đi cháu bởi ta nợ con bé quá nhiều, ta cần thời gian để trả từ từ và có thể kéo dài đến kiếp sau… – Ông quay mặt đi hướng khác.
- Vâng, cháu hứa với ông. – Cậu khẳng định.
Thế mới biết khi đánh giá một con người, ta phải xét theo nhiều khía cạnh, nhiều góc độ khác nhau. Đừng mãi nhìn về một phía để rồi một ngày chợt nhận ra rằng mình đã sai…
*~*~*
“Tách”
Cuốn băng được tra vào đĩa một cách nhẹ nhàng. Một bóng người lặng lẽ theo dõi những hình ảnh như một thước phim quay chậm của quá khứ.
- Thật là đáng tiếc.
- Tội nghiệp, con bé còn nhỏ vậy mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Con bé phải làm sao đây?
- Ông trời thật là bất công.
-……
Hàng loạt những câu cảm thán tương tự vang lên giữa không khí tang tóc.
Ở một góc nào đó, cô bé nhỏ mới chỉ 5 tuổi ngồi co ro một mình, mặt tái ngắt nhưng tuyệt nhiên cô bé không đánh rơi một hạt pha lê nào từ khóe mắt.
Nên nói nó là đứa mạnh mẽ hay cố tỏ ra là mình mạnh mẽ đây?
Lâm Duy lặng lẽ nhìn nó hồi còn bé, lòng nhói đau một thứ cảm xúc kỳ lạ rồi bất giác, cậu ôm gối chạy sang phòng nó.
“Cộc…cộc…cộc”
Cửa mở, nó ló đầu ra ngoài chào hỏi “bình thường”:
- Đồ phá đám! Làm ơn để tôi yên.
Chẳng nói chẳng rằng, cậu xông thẳng vào phòng và nằm chễm chệ trên giường cứ như thử đó là giường của cậu vậy.
- NÀY! LÀM CÁI GÌ ĐÓ. ANH CÓ BIẾT THẾ NÀO LÀ XÂM PHẠM QUYỀN RIÊNG TƯ VÀ ĐẤT THUỘC SỞ HỮU CỦA NGƯỜI KHÁC KHÔNG HẢ? – Nó la lên oai oái.
- Tôi không cần biết mấy cái đó. Chỉ cần biết cô đã ở lại phòng tôi mấy đêm nên giờ sang đòi nợ thôi. Cha ông ta nói rồi, có qua có lại mà. – Cậu nói với vẻ mặt tỉnh bơ.
- Nhưng… nhưng… – Nó lóng ngóng.
Nhìn bộ dạng khổ sở của nó, không thể không nản lòng. Cậu đứng bật dậy rồi kéo nó ấn nhẹ xuống giường. Còn mình tiến lại phía tủ đồ lôi đống chăn nệm ra trải lên sàn nhà.
- Anh làm gì vậy? – Nó hỏi.
- Nhìn không thấy sao còn hỏi? – Cậu vừa nói vừa nhanh tay trải chăn ra sàn.
- Vì nhìn thấy nên mới hỏi. – Nó bắt bẻ.
- Vì người hỏi là cô nên không cần thiết phải trả lời. – Cậu cười.
- Thì chẳng phải anh đang trả lời tôi đó sao? – Nó giả ngu ngơ.
- Đó là giải thích, ko phải trả lời. – Cậu cãi.
- Sau câu hỏi thì đều chung quy là trả lời cả à. – Nó đáp rành mạch rồi khoanh tay trước ngực.
- Ai bảo vậy?
- Tôi bảo vậy. – Nó vênh mặt.
Xong xuôi mọi việc, cậu nằm dài xuống sàn.
- Đừng nói anh định ngủ đây đấy chứ? – Nó mở to mắt.
- Phiền không? – Lâm Duy nhíu mày.
- Phiền.
- Rất tiếc vì tôi không có khái niệm làm phiền người khác. Ngủ ngon nha! – Cậu nói rồi đưa tay tắt phụt đèn phòng.
Trong ánh đèn ngủ sáng mờ mờ có thể là một lợi thế để đối phương khó nhận ra những chuyển biến trên khuôn mặt mình. Lâm Duy cũng vậy.
- Lam Bình này. Tôi xin lỗi. – Cậu nhìn lên trần nhà rồi nói.
- Gì cơ? Không ngờ cũng có ngày được nghe anh xin lỗi đấy. – Nó nói khích.
- Tôi không đùa đâu. – Cậu nghiêm giọng.
- Thì tôi có bảo anh đùa đâu? Nhưng vì cái gì? – Nó thắc mắc.
- Vì tất cả. – Cậu nói nhỏ dần.
Nó không hiểu hết những gì cậu nói nhưng nó hiểu là mình không nên phát ngôn nữa. Không gian quá thừa cho những lời nói.
*~*~*
- Hân Hân đâu rồi? – Nó quay qua quay lại tìm kiếm cô bạn thân.
- Thấy xuống dưới kia rồi. Trống đánh là chạy. – Băng Di chỉ tay xuống dưới lầu.
Nó thở dài. Dạo này cô bạn có quá nhiều mối bận tâm nên nó… đôi khi cũng thấy ghen tị với Thiên Bảo.
Trong lúc đó, phía dưới canteen nhộn nhịp người ra vào, dẫm đạp lên nhau mà tìm đường đi. Hân Hân chen lấn một hồi cũng mua được ba cây kem.
“Rầm” Cô bạn ngã lăn ra sàn nhà, kem nát bét bên cạnh.
Hân Hân nhìn ba cây kem đầy thương xót rồi quay ngoắt nhìn thủ phạm. Người đó cũng không hẳn là thủ phạm mà một phần còn là nạn nhân khi cơm hộp văng đầy.
- Bạn không có mắt à? Đi đứng kiểu gì thế? – Hắn ta đứng dậy và chỉ thẳng vào mặt cô.
- Ơ… chính bạn là người va vào mình cơ mà. Sao giờ lại đổ hết lỗi lên đầu mình là sao? – Hân Hân nhăn mặt.
- Còn nói sao? Nếu bạn không chạy nhanh mà không nhìn thì tôi đâu phải bị ngã như vậy. Tôi không cần biết, bạn mua đền cho tôi đi. – Hắn ta ngang nhiên đòi bồi thường.
- Bạn gì ơi, có ai vô lý giống bạn không? Đã va vào người khác rồi còn bắt người ta bồi thường. Bạn muốn gì? Bồi thường gì? – Cái đầu cao lêu ngêu xuất hiện giữa đám đông.
Tiếng la hét đã phần nào tiết lộ về người mới xuất hiện kia.
- Bạn là… – Hắn nheo mắt nhìn.
- Hoàng Thiên Bảo, một trong hai thủ lĩnh của FM hội. – Thân thế nghe qua không có gì chú ý nhưng cũng đáng để người ta cúi đầu nể sợ.
- Không cần phải nhìn tôi vậy đâu? Có phải lần đầu bạn thấy tôi đâu? – Thiên Bảo đút tay vào túi rồi tiến lại chỗ Hân Hân, mặt đối mặt với tên lúc nãy va phải cô bạn.
- Tôi biết nhưng đây đâu phải là chuyện của bạn, huống hồ tôi lại chẳng đụng chạm gì đến bạn. – Phải cố lắm, anh chàng kia mới cất nên lời.
- Sao lại không liên quan? – Thiên Bảo vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Hân Hân, hùng hồn tuyên bố – Mọi người hãy nghe cho rõ đây. Từ giờ Hân Hân sẽ là bạn gái của tôi, Hoàng Thiên Bảo. Bởi vậy ai muốn đụng vào cô ấy thì hãy suy nghĩ cho kỹ bởi sẽ phải đối mặt với tôi trước tiên.
Hân Hân vặn vẹo đủ kiểu nhưng cái xiết tay thật mạnh làm cô nàng đứng yên.
Đám đông trầm trồ. Ngưỡng mộ có, ghen ghét có cả tiếc nuối cũng không thiếu.
Thiên Bảo cười tươi như trẻ con. Hân Hân mặt mày đầy vẻ đau khổ nhưng thực sự là cô hạnh phúc. Phải, ai bảo cô là Hân Hân, bạn gái của Thiên Bảo và ai bảo yêu cậu làm gì cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro