Cố Nhân
Đánh giá:
7.0
/10 từ 37 lượt
Đọc truyện Full Cố Nhân trọn bộ dịch chuẩn nhất - DocTruyen.Pro. Cố Nhân - Đang tiến hành - An Viên
Giới thiệu truyện tiểu thuyết đặc sắc này:
Ở Thanh Đế Khang.
Trong một khu rừng u tối lấp ló thứ ánh sáng vàng cam của lửa từ ngọn đuốc, Thảo Nguyên đang hì hục cầm cuốc đào bới tìm gì đó ở khu đất trống trong cánh rừng hoang này.
“Công chúa à, công chúa đang tìm gì vậy? Đêm hôm khuya hoắt như vậy, ở trong rừng nguy hiểm lắm, lỡ như gặp bọn thợ săn thì chúng ta chết chắc đấy.” Cầm Cầm nói với giọng đầy lo sợ hoang mang, ánh mắt nhìn xung quanh.
Thảo Nguyên dừng lại động tác, hai tay chống hông với vẻ mặt nhăn nhó, nhíu mày nói:
“Cầm Cầm à, ngươi đừng có la ó được không, để đào hết chỗ này lên đã… Xem có gì không, theo như bản đồ thì ta chắc cái thanh gươm của thái tử văn võ song toàn Cổ Thiên Dương ở đây, mà những lời đồn từ thần dân trong thành đã nói.”
“Công chúa tin lời đồn đại này sao? Mà công chúa cần thanh gươm này làm gì chứ?”
“Thì ta chỉ muốn biết thanh gươm này có ma lực hay sức mạnh gì thôi. Nói chung ngươi đứng im đó cho ta, cấm nói nhiều biết chưa.” Thảo Nguyên chốt một câu, tiếp tục sự nghiệp đào bới của mình mặc cho nô tì của mình cứ than vản nài nỉ.
“Cái gì đây? Ôi quỷ thần ơi…” Thảo Nguyên hét lên giật mình bật ngã ngồi bệt ra sau, đôi đồng tử giãn căng hết cỡ khi nhìn thấy có bộ xương người với vài miếng thịt khô lại, quần áo đen nhẻm bám bụi đất.
“Công chúa ơi, chúng ta về đi… Đào chẳng thấy gì mà lại thấy xác người khô queo thế kia… Thôi về đi tiểu thư ơi, nếu không phu nhân biết được sẽ không để yên đâu.”
Hai người họ rời đi, không nhận ra rằng xác người kia đang dần biến chuyển...
Giới thiệu truyện tiểu thuyết đặc sắc này:
Ở Thanh Đế Khang.
Trong một khu rừng u tối lấp ló thứ ánh sáng vàng cam của lửa từ ngọn đuốc, Thảo Nguyên đang hì hục cầm cuốc đào bới tìm gì đó ở khu đất trống trong cánh rừng hoang này.
“Công chúa à, công chúa đang tìm gì vậy? Đêm hôm khuya hoắt như vậy, ở trong rừng nguy hiểm lắm, lỡ như gặp bọn thợ săn thì chúng ta chết chắc đấy.” Cầm Cầm nói với giọng đầy lo sợ hoang mang, ánh mắt nhìn xung quanh.
Thảo Nguyên dừng lại động tác, hai tay chống hông với vẻ mặt nhăn nhó, nhíu mày nói:
“Cầm Cầm à, ngươi đừng có la ó được không, để đào hết chỗ này lên đã… Xem có gì không, theo như bản đồ thì ta chắc cái thanh gươm của thái tử văn võ song toàn Cổ Thiên Dương ở đây, mà những lời đồn từ thần dân trong thành đã nói.”
“Công chúa tin lời đồn đại này sao? Mà công chúa cần thanh gươm này làm gì chứ?”
“Thì ta chỉ muốn biết thanh gươm này có ma lực hay sức mạnh gì thôi. Nói chung ngươi đứng im đó cho ta, cấm nói nhiều biết chưa.” Thảo Nguyên chốt một câu, tiếp tục sự nghiệp đào bới của mình mặc cho nô tì của mình cứ than vản nài nỉ.
“Cái gì đây? Ôi quỷ thần ơi…” Thảo Nguyên hét lên giật mình bật ngã ngồi bệt ra sau, đôi đồng tử giãn căng hết cỡ khi nhìn thấy có bộ xương người với vài miếng thịt khô lại, quần áo đen nhẻm bám bụi đất.
“Công chúa ơi, chúng ta về đi… Đào chẳng thấy gì mà lại thấy xác người khô queo thế kia… Thôi về đi tiểu thư ơi, nếu không phu nhân biết được sẽ không để yên đâu.”
Hai người họ rời đi, không nhận ra rằng xác người kia đang dần biến chuyển...