Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền
Đi Tới Cửa Than...
Tuế Tuế Thị Chỉ Phôi Miêu
2024-11-02 20:05:06
Một khi bước chân lên chốn cực lạc Tây Tạng, con sẽ cảm thấy rất nhiều điều phiền muộn sẽ rời xa mình, sẽ có một loại cảm giác hạnh phúc thoải mái tự nhiên nảy sinh!”
Trương Hưng Tổ khinh bỉ nhìn ba cô một cái: “Không có văn hóa thì bớt nói lại đi, dễ để lộ chỉ số thông minh của mình lắm đấy ba biết không?
Con như vậy không phải là linh hồn thăng hoa, đó là khí áp thấp của cao nguyên dẫn tới đầu óc thiếu khí, đầu óc chập mạch nên rất nhiều chuyện không nhớ ra được, kẻ ngốc có thể không hạnh phúc chắc?”
Trương Thụy Tùng cạn lời: “Ba nói Phật pháp với con, con lại nói khoa học với ba? Thật đúng là không có tuệ căn!”
Trương Hưng Tổ ha ha: “Ba có tuệ căn tu Phật năm mươi năm, nhưng trong ba ngày đã bị mẹ con lấy đi mất! Ba sáng lập kỷ lục hòa thượng hoàn tục ở tuổi lớn nhất đấy ba có biết không?”
“Đậu má, có phải là trí nhớ của con tốt quá rồi không?” Trương Thụy Tùng không dám tin mà nhìn con gái: “Ba nhớ đó là lúc con hai ba tuổi, mẹ con với ba nói đùa rồi nói tới chuyện này, khi đó con đã có thể ghi nhớ được rồi?”
Trương Hưng Tổ ha ha: “Nếu không phải con hiểu biết sớm thì có thể khỏe mạnh bình an sống tới bây giờ được sao? Cần con giúp ba nhớ lại ba đã từng làm những chuyện thiếu đầu óc gì không?”
Trương Thụy Tùng lập tức lúng túng chuyển đề tài, má ơi, không thể nhắc tới chuyện này được!
Ông sống ngăn cách với đời mấy chục năm, xưa giờ chưa từng tiếp xúc với trẻ con, không có một chút thường thức nào cả!
Bây giờ nghĩ lại vẫn thật sự nghĩ mà thấy sợ, con gái có thể sống được dưới tay ông đúng là không dễ dàng gì!
****
Sau khi bôn ba mấy ngày, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy tam thánh tuyết sơn.
Tuyết ở đây đã đọng khá dày, thật sự không đủ thân thiện với chiều cao của Trương Hưng Tổ.
May mà cô dáng nhỏ cân nhẹ, Trương Khởi Linh và Trương Thụy Tùng thay nhau cõng cô cũng không tính là khó khăn.
Bởi vì có kho hàng hỗ trợ là Trương Hưng Tổ tồn tại, vật tư bọn họ mang theo rất đầy đủ.
Gần tới chạng vạng sẽ tìm một nơi tránh gió, đào một cái hang tuyết ở trên đống tuyết đọng, dùng vải không thấm nước dựng một cái lều vải ở trong hang tuyết, chăn bông mang theo cũng đủ, giữ ấm vẫn ổn.
Trước khi đi tới khu phủ tuyết, cô đã hầm con dê đã mua thành canh thịt dê rồi đổ ra mười mấy cái thùng giữ nhiệt to.
Lại mua thêm trên trăm hộp cơm được làm từ nhôm, đựng rất nhiều thức ăn nóng hổi.
Bởi vì thời gian trong không gian đứng im, khi lấy ra thức ăn vẫn còn nóng hôi hổi, bọn họ cũng không cần tốn sức nấu cơm ở trên núi tuyết.
Trương Hưng Tổ vừa ăn vừa cảm khái, nhà họ Trương đã canh cửa thanh đồng trên ngàn năm, cũng may mà tố chất thân thể của người nhà họ Trương bọn họ tốt, nếu không chỉ con đường này đã có thể khuyên lui được chính mươi chín phẩy chín phần trăm người toàn quốc rồi.
Bởi vì hộp cơm đều giống nhau, lại không có ký hiệu, vì vậy mỗi lần ăn cơm đều giống như đang rút hộp mù!
Trương Khởi Linh lấy được đồ ăn không thích thì sẽ nhìn chằm chằm vào cô nhỏ, dùng mặt để kháng nghị, lần nào cũng chọc cho cô cười không ngừng được!
May mà có một Trương Thụy Tùng không kén chọn thức ăn, chỉ cần đồ con gái ông làm ông đều thích ăn!
Bình thường chỉ cần không xui xẻo tới mức ba người đều chọn giống nhau, thì lần nào Trương Khởi Linh cũng có thể ăn được thức ăn mình thích!
Hạnh phúc tìm niềm vui trong nỗi khổ cũng rất ngắn, cuối cùng bọn họ đã tới được lăng mộ tuẫn táng Vân Đỉnh Thiên Cung.
Trương Khởi Linh tới đây hoàn toàn đã quen cửa quen nẻo.
Ba người bọn họ lại đều có máu kỳ lân, vì vậy giống như là nhang muỗi cỡ lớn biết đi, những con du diên kia đều tránh họn họ còn không kịp, cũng không có côn trùng tới gây sự.
Trương Khởi Linh mở cơ quan ở trong khe hở của phòng bích họa, ba người trực tiếp đi đường tắt vào tới mộ đạo của hoàng lăng.
Bọn họ lại đi thêm một đoạn không gần, cuối cùng đã nhìn thấy cánh cửa thanh đồng khổng lồ đã gây phiền phức cho người nhà họ Trương bọn họ hơn ngàn năm.
Trương Khởi Linh đã tính trước thời gian về tổ của chim mặt người, vì vậy đoạn đường này của bọn họ có thể nói là không chút trở ngại.
Cho đến khi bọn họ đứng ở trước cánh cửa thanh đồng, mới phát hiện ra mình lại nhỏ bé như vậy.
Trương Hưng Tổ khinh bỉ nhìn ba cô một cái: “Không có văn hóa thì bớt nói lại đi, dễ để lộ chỉ số thông minh của mình lắm đấy ba biết không?
Con như vậy không phải là linh hồn thăng hoa, đó là khí áp thấp của cao nguyên dẫn tới đầu óc thiếu khí, đầu óc chập mạch nên rất nhiều chuyện không nhớ ra được, kẻ ngốc có thể không hạnh phúc chắc?”
Trương Thụy Tùng cạn lời: “Ba nói Phật pháp với con, con lại nói khoa học với ba? Thật đúng là không có tuệ căn!”
Trương Hưng Tổ ha ha: “Ba có tuệ căn tu Phật năm mươi năm, nhưng trong ba ngày đã bị mẹ con lấy đi mất! Ba sáng lập kỷ lục hòa thượng hoàn tục ở tuổi lớn nhất đấy ba có biết không?”
“Đậu má, có phải là trí nhớ của con tốt quá rồi không?” Trương Thụy Tùng không dám tin mà nhìn con gái: “Ba nhớ đó là lúc con hai ba tuổi, mẹ con với ba nói đùa rồi nói tới chuyện này, khi đó con đã có thể ghi nhớ được rồi?”
Trương Hưng Tổ ha ha: “Nếu không phải con hiểu biết sớm thì có thể khỏe mạnh bình an sống tới bây giờ được sao? Cần con giúp ba nhớ lại ba đã từng làm những chuyện thiếu đầu óc gì không?”
Trương Thụy Tùng lập tức lúng túng chuyển đề tài, má ơi, không thể nhắc tới chuyện này được!
Ông sống ngăn cách với đời mấy chục năm, xưa giờ chưa từng tiếp xúc với trẻ con, không có một chút thường thức nào cả!
Bây giờ nghĩ lại vẫn thật sự nghĩ mà thấy sợ, con gái có thể sống được dưới tay ông đúng là không dễ dàng gì!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
****
Sau khi bôn ba mấy ngày, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy tam thánh tuyết sơn.
Tuyết ở đây đã đọng khá dày, thật sự không đủ thân thiện với chiều cao của Trương Hưng Tổ.
May mà cô dáng nhỏ cân nhẹ, Trương Khởi Linh và Trương Thụy Tùng thay nhau cõng cô cũng không tính là khó khăn.
Bởi vì có kho hàng hỗ trợ là Trương Hưng Tổ tồn tại, vật tư bọn họ mang theo rất đầy đủ.
Gần tới chạng vạng sẽ tìm một nơi tránh gió, đào một cái hang tuyết ở trên đống tuyết đọng, dùng vải không thấm nước dựng một cái lều vải ở trong hang tuyết, chăn bông mang theo cũng đủ, giữ ấm vẫn ổn.
Trước khi đi tới khu phủ tuyết, cô đã hầm con dê đã mua thành canh thịt dê rồi đổ ra mười mấy cái thùng giữ nhiệt to.
Lại mua thêm trên trăm hộp cơm được làm từ nhôm, đựng rất nhiều thức ăn nóng hổi.
Bởi vì thời gian trong không gian đứng im, khi lấy ra thức ăn vẫn còn nóng hôi hổi, bọn họ cũng không cần tốn sức nấu cơm ở trên núi tuyết.
Trương Hưng Tổ vừa ăn vừa cảm khái, nhà họ Trương đã canh cửa thanh đồng trên ngàn năm, cũng may mà tố chất thân thể của người nhà họ Trương bọn họ tốt, nếu không chỉ con đường này đã có thể khuyên lui được chính mươi chín phẩy chín phần trăm người toàn quốc rồi.
Bởi vì hộp cơm đều giống nhau, lại không có ký hiệu, vì vậy mỗi lần ăn cơm đều giống như đang rút hộp mù!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Khởi Linh lấy được đồ ăn không thích thì sẽ nhìn chằm chằm vào cô nhỏ, dùng mặt để kháng nghị, lần nào cũng chọc cho cô cười không ngừng được!
May mà có một Trương Thụy Tùng không kén chọn thức ăn, chỉ cần đồ con gái ông làm ông đều thích ăn!
Bình thường chỉ cần không xui xẻo tới mức ba người đều chọn giống nhau, thì lần nào Trương Khởi Linh cũng có thể ăn được thức ăn mình thích!
Hạnh phúc tìm niềm vui trong nỗi khổ cũng rất ngắn, cuối cùng bọn họ đã tới được lăng mộ tuẫn táng Vân Đỉnh Thiên Cung.
Trương Khởi Linh tới đây hoàn toàn đã quen cửa quen nẻo.
Ba người bọn họ lại đều có máu kỳ lân, vì vậy giống như là nhang muỗi cỡ lớn biết đi, những con du diên kia đều tránh họn họ còn không kịp, cũng không có côn trùng tới gây sự.
Trương Khởi Linh mở cơ quan ở trong khe hở của phòng bích họa, ba người trực tiếp đi đường tắt vào tới mộ đạo của hoàng lăng.
Bọn họ lại đi thêm một đoạn không gần, cuối cùng đã nhìn thấy cánh cửa thanh đồng khổng lồ đã gây phiền phức cho người nhà họ Trương bọn họ hơn ngàn năm.
Trương Khởi Linh đã tính trước thời gian về tổ của chim mặt người, vì vậy đoạn đường này của bọn họ có thể nói là không chút trở ngại.
Cho đến khi bọn họ đứng ở trước cánh cửa thanh đồng, mới phát hiện ra mình lại nhỏ bé như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro