Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền
Thể Hiện Bản Lĩ...
Tuế Tuế Thị Chỉ Phôi Miêu
2024-11-02 20:05:06
“Mấy ngày nay Tổ Nhi cứ ở trong viện của Tiểu Hoa trước đi, hai đứa tuổi nhỏ nên không cần kiêng kỵ. Sau khi dọn xong viện thì lại chuyển đi sau, còn muốn thêm cái gì thì cứ bảo quản gia mua sắm cho nhóc, nhất định đừng khách sáo với tôi!”
Trương Hưng Tổ ngoan ngoãn gật đầu, người ta nói như vậy chỉ là khách khí, cô sẽ không thật sự không thức thời, coi mình là trung tâm như vậy.
Trêu chọc Nhị Nguyệt Hồng chỉ là bởi vì nhiệm vụ hệ thống tuyến bố, mặc dù Tổ Nhi nghịch nhưng cũng vẫn có chừng mực.
Đáng tiếc cô có hiểu việc hơn nữa cũng không chịu nổi bẫy của hệ thống!
Nhìn một đống nhiệm vụ không bình thường đó, cô thật sự rất khó xử, không phải là lập trường của cô không vững, là hệ thống cho thật sự quá nhiều.
Khoảng thời gian này khó khăn lắm cô mới nâng thể lực lên tới bảy mươi, cái loại cảm giác có thể một tay nâng được cháu trai lớn lên thật sự quá sảng khoái.
Cô thật sự rất muốn tiếp tục cày số liệu của mình lên!
Đáng tiếc phần thưởng thuộc tính thân thể chỉ có thể gặp, không thể cầu, một khi xuất hiện, cô thật sự không nỡ bỏ qua.
Bạn nhỏ Trương Hưng Tổ nhìn Hồng Nhị gia mặc dù trên mặt đã có nếp nhăn, nhưng vẫn trắng nõn tuấn tú, dáng người cao thẳng.
Rồi lại nhìn Giải Vũ Thần tuổi còn nhỏ đã phong nhã tài hoa.
Hai vị mỹ nhân này, xin lỗi, gặp phải tôi coi như là hai người xui xẻo!
Hu hu hu, tôi cũng là bị ép.
Cũng không biết hệ thống chó má này phân biệt đối xử như thế nào, cô cày Trương Khởi Linh, phần lớn đều cày ra được thể lực, sức chịu đựng và kỹ năng có trợ giúp cho cháu trai lớn.
Mà Nhị Nguyệt Hồng và Tiểu Hoa Gia, lại đều là trí tuệ, tốc độ và độ nhanh nhẹn.
Mấy loại thuộc tính này cô đều quá thiếu, sức lớn vô hạn và dị năng hệ lôi cô đều có thể không cần.
Chỉ cần đầu óc tốt, còn có thể chạy, trong đạo mộ bút ký cô cũng tính là không chút vấn đề rồi.
Ngày đầu tiên tới nhà họ Hồng, cô vẫn rất nghiêm chỉnh, giống như là một con sóc đất thò đầu ra khỏi cửa hang, cẩn thận quan sát môi trường xung quanh.
Nhị gia thấy cô chỉ khoác một cái balo, hẳn cũng không có bao nhiêu quần áo, vì vậy dặn dò quản gia mua thêm rất nhiều.
Cô bé Tổ Nhi thật sự siêu cảm động, sao cô lại không đầu thai thành con gái của Nhị Nguyệt Hồng chứ!
Thật đúng là người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném, hai đại thần trong nhà kia chưa từng mọc cọng dây thần kinh nuôi trẻ!
Mỗi lần đều là quần áo chật rồi, cô chủ động nhắc tới, ba mới có thể nghĩ tới việc đi mua.
Hơn nữa mua về mười lần thì có tới tám lần là không vừa người, nếu không phải là mua kiểu của nam thì lại là màu đỏ đỏ tím tím.
Đáng tiếc người nhà họ Trương đều có gương mặt đẹp, nhưng hoàn toàn không tiến hóa ra chút tế bào thích đẹp nào.
Những bộ đồ này của Nhị gia, toàn bộ đều chạm tới trái tim của cô, bạn nhỏ Trương Hưng Tổ tỏ ý, cô không có gì để báo đáp, chỉ có thể tặng lại đồ ăn ngon.
Cô mượn hoa hiến Phật, dùng nguyên liệu thức ăn của nhà họ Hồng người ta, làm ra một bàn đồ ăn ngon có thể so với ngự yến, coi như là cảm ơn.
Kỹ năng đầu bếp cao cấp này là có được từ khi xưa lúc cày cháu trai lớn.
Đáng tiếc cháu trai lớn của cô không có phúc, cũng không biết bây giờ đang ở trong cổ mộ nào ăn lương khô rồi!
Trương Khởi Linh đang gặm lương khô với Hắc Hạt Tử trong mộ: Nói ra có thể cậu không tin, nhưng tôi lại có hơi nhớ cô nhỏ hời của mình rồi.
Ban đầu khi cô bé nói sẽ nấu cơm cho bọn họ, Nhị gia và Tiểu Hoa Gia đều ôm thái độ nghi ngờ.
Nhị gia nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô bé thì không tiện từ chối, trẻ con mà, có sở thích là chuyện tốt, phải ủng hộ nhiều nhiều!
Nhưng nấu cơm ít nhiều gì cũng có chút nguy hiểm, Nhị gia cũng sợ cô bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, thế là dứt khoát dắt theo đồ đệ cùng ở trong phòng bếp quan sát.
Lỡ đâu bị cháy cũng có thể kịp thời cứu viện được đúng không!
Trương Hưng Tổ lại không phải là đứa nhỏ thật sự, nên đương nhiên cô hiểu được nỗi lo lắng của Nhị Nguyệt Hồng, cô vừa đi về phía phòng bếp, còn vừa đắc ý mà nghĩ, nhiệm vụ làm hai người đẹp này thay đổi sắc mặt lập tức có thể hoàn thành rồi.
Trương Hưng Tổ ngoan ngoãn gật đầu, người ta nói như vậy chỉ là khách khí, cô sẽ không thật sự không thức thời, coi mình là trung tâm như vậy.
Trêu chọc Nhị Nguyệt Hồng chỉ là bởi vì nhiệm vụ hệ thống tuyến bố, mặc dù Tổ Nhi nghịch nhưng cũng vẫn có chừng mực.
Đáng tiếc cô có hiểu việc hơn nữa cũng không chịu nổi bẫy của hệ thống!
Nhìn một đống nhiệm vụ không bình thường đó, cô thật sự rất khó xử, không phải là lập trường của cô không vững, là hệ thống cho thật sự quá nhiều.
Khoảng thời gian này khó khăn lắm cô mới nâng thể lực lên tới bảy mươi, cái loại cảm giác có thể một tay nâng được cháu trai lớn lên thật sự quá sảng khoái.
Cô thật sự rất muốn tiếp tục cày số liệu của mình lên!
Đáng tiếc phần thưởng thuộc tính thân thể chỉ có thể gặp, không thể cầu, một khi xuất hiện, cô thật sự không nỡ bỏ qua.
Bạn nhỏ Trương Hưng Tổ nhìn Hồng Nhị gia mặc dù trên mặt đã có nếp nhăn, nhưng vẫn trắng nõn tuấn tú, dáng người cao thẳng.
Rồi lại nhìn Giải Vũ Thần tuổi còn nhỏ đã phong nhã tài hoa.
Hai vị mỹ nhân này, xin lỗi, gặp phải tôi coi như là hai người xui xẻo!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hu hu hu, tôi cũng là bị ép.
Cũng không biết hệ thống chó má này phân biệt đối xử như thế nào, cô cày Trương Khởi Linh, phần lớn đều cày ra được thể lực, sức chịu đựng và kỹ năng có trợ giúp cho cháu trai lớn.
Mà Nhị Nguyệt Hồng và Tiểu Hoa Gia, lại đều là trí tuệ, tốc độ và độ nhanh nhẹn.
Mấy loại thuộc tính này cô đều quá thiếu, sức lớn vô hạn và dị năng hệ lôi cô đều có thể không cần.
Chỉ cần đầu óc tốt, còn có thể chạy, trong đạo mộ bút ký cô cũng tính là không chút vấn đề rồi.
Ngày đầu tiên tới nhà họ Hồng, cô vẫn rất nghiêm chỉnh, giống như là một con sóc đất thò đầu ra khỏi cửa hang, cẩn thận quan sát môi trường xung quanh.
Nhị gia thấy cô chỉ khoác một cái balo, hẳn cũng không có bao nhiêu quần áo, vì vậy dặn dò quản gia mua thêm rất nhiều.
Cô bé Tổ Nhi thật sự siêu cảm động, sao cô lại không đầu thai thành con gái của Nhị Nguyệt Hồng chứ!
Thật đúng là người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném, hai đại thần trong nhà kia chưa từng mọc cọng dây thần kinh nuôi trẻ!
Mỗi lần đều là quần áo chật rồi, cô chủ động nhắc tới, ba mới có thể nghĩ tới việc đi mua.
Hơn nữa mua về mười lần thì có tới tám lần là không vừa người, nếu không phải là mua kiểu của nam thì lại là màu đỏ đỏ tím tím.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáng tiếc người nhà họ Trương đều có gương mặt đẹp, nhưng hoàn toàn không tiến hóa ra chút tế bào thích đẹp nào.
Những bộ đồ này của Nhị gia, toàn bộ đều chạm tới trái tim của cô, bạn nhỏ Trương Hưng Tổ tỏ ý, cô không có gì để báo đáp, chỉ có thể tặng lại đồ ăn ngon.
Cô mượn hoa hiến Phật, dùng nguyên liệu thức ăn của nhà họ Hồng người ta, làm ra một bàn đồ ăn ngon có thể so với ngự yến, coi như là cảm ơn.
Kỹ năng đầu bếp cao cấp này là có được từ khi xưa lúc cày cháu trai lớn.
Đáng tiếc cháu trai lớn của cô không có phúc, cũng không biết bây giờ đang ở trong cổ mộ nào ăn lương khô rồi!
Trương Khởi Linh đang gặm lương khô với Hắc Hạt Tử trong mộ: Nói ra có thể cậu không tin, nhưng tôi lại có hơi nhớ cô nhỏ hời của mình rồi.
Ban đầu khi cô bé nói sẽ nấu cơm cho bọn họ, Nhị gia và Tiểu Hoa Gia đều ôm thái độ nghi ngờ.
Nhị gia nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô bé thì không tiện từ chối, trẻ con mà, có sở thích là chuyện tốt, phải ủng hộ nhiều nhiều!
Nhưng nấu cơm ít nhiều gì cũng có chút nguy hiểm, Nhị gia cũng sợ cô bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, thế là dứt khoát dắt theo đồ đệ cùng ở trong phòng bếp quan sát.
Lỡ đâu bị cháy cũng có thể kịp thời cứu viện được đúng không!
Trương Hưng Tổ lại không phải là đứa nhỏ thật sự, nên đương nhiên cô hiểu được nỗi lo lắng của Nhị Nguyệt Hồng, cô vừa đi về phía phòng bếp, còn vừa đắc ý mà nghĩ, nhiệm vụ làm hai người đẹp này thay đổi sắc mặt lập tức có thể hoàn thành rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro