Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền
Tổ Nhi
Tuế Tuế Thị Chỉ Phôi Miêu
2024-11-02 20:05:06
Trương Hưng Tổ dùng vẻ mặt nghiêm trang đảm bảo: “Tôi không lừa ngài, thật sự là sáu tuổi! Ba tôi kết hôn muộn, ngài cũng biết người nhà chúng tôi nhìn không già mà. Khi còn trẻ ba tôi một lòng tu phật, làm hòa thượng mấy chục năm, hơn tám mươi tuổi mới hoàn tục sinh ra tôi.”
Suy cho cùng Giải Vũ Thần vẫn còn nhỏ tuổi, còn chưa có sự thông minh của Giải đương gia sau này, vừa nghe thấy lời này, cậu ta lập tức kinh ngạc nói: “Không phải chứ? Hơn tám mươi tuổi mới sinh con, vậy ba em đúng là rừng càng già càng cay!”
Nhị gia lập tức gõ đầu của đồ đệ một cái: “Lát nữa đứng cọc gỗ một tiếng đồng hồ, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy.”
Tiểu Hoa tự biết mình đã lỡ lời, cậu ta vừa lúng túng vừa lấy lòng cười với sư phụ, nhưng vẫn mang vẻ mặt nhiều chuyện nhìn cô.
Trương Hưng Tổ không để ý xua tay: “Nhị gia, ngài cũng quá nghiêm khắc rồi, lời của anh giai nhỏ này cũng không sai! Ba tôi đúng là không đứng đắn, đời này ông ấy chưa từng hành động theo lẽ thường, tôi đã quen rồi.
À, đúng rồi! Mọi người không cần cẩn trọng như vậy, ba tôi còn chưa có chết! Chẳng qua là ông ấy không muốn nuôi tôi, tự tìm được công việc gác cửa nên ném tôi cho cháu trai lớn chăm sóc mà thôi. Kết quả cháu trai lớn cũng không đáng tin gì cả, giờ không phải là phải tới phiền ngài rồi sao!”
Lòng Giải Vũ Thần thầm oán, em thế này rốt cuộc là đã làm người ta phiền bao nhiêu vậy, mà ngay cả ba cũng không muốn nuôi!
À, cháu trai em cũng không muốn nuôi em, ném xong là chạy đi, ngay cả một bữa cơm cũng không ăn, sợ không thoát được chắc?
Cũng may mà Trương Hưng Tổ không biết thuật đọc suy nghĩ, nếu không nhất định cô sẽ cười ha ha vào mặt Tiểu Hoa.
Bằng cậu mà cũng không biết xấu hổ mà nói tôi?
Không phải Giải Liên Hoàn cũng không nuôi cậu sao!
Mặc dù đó là ba ruột tôi, còn của anh là ba nuôi.
Nhưng tốt xấu gì ba ruột tôi để lại một người thân không ham tài, mặc dù không đáng tin nhưng tốt xấu gì cũng không bán tôi!
Còn đám người ba nuôi cậu để lại cho cậu đều là những thứ phiền phức gì chứ?
Đáng tiếc cô bé không biết suy nghĩ của Tiểu Hoa, vì vậy hai bạn nhỏ ở chung với nhau cũng tính là ổn thỏa.
Ít nhất Giải Vũ Thần không ghét cô bé này, dáng vẻ thông minh lanh lợi cũng hơi giống với Tú Tú, nhưng chơi vui hơn Tú Tú rất nhiều.
Hồng Nhị gia cũng không biết nói cái gì mới tốt, Tiểu Hoa không biết nhưng ông lại có thể nghe hiểu.
Xem ra người đó đi canh giữ cánh cửa thanh đồng rồi.
Nhắc tới chuyện này thì Cửu Môn bọn họ lại phải xấu hổ, ban đầu Cửu Môn đã đồng ý với người ta là sẽ đi canh cửa, kết quả ai ai cũng nuốt lời!
Bây giờ ba ruột của cô bé vì canh cửa mà ngay cả con gái mấy tuổi cũng phải bỏ lại, việc này làm Nhị Nguyệt Hồng vốn đã hổ thẹn lại càng áy náy hơn.
Mặc dù nói đứa nhỏ này trưởng thành hơi sớm, nhưng loại gia tộc giống như nhà họ Trương thì nào có ai là quá bình thường, sau này ông yêu chiều hơn là được.
Cô tựa như đã thân quen dắt lấy tay của Nhị gia: “Nhị gia không cần lo lắng, thật ra tôi rất dễ nuôi! Từ ba tuổi tôi đã có thể tự nấu cơm ăn, tay nghề rất tốt! Lát nữa tôi làm cho hai người nếm thử! À đúng rồi, tên ba lấy cho tôi quá không hay, mọi người cứ gọi tôi Tổ Nhi là được.
Tên thật thì đừng dò hỏi, mỗi lần nghe người ta gọi tên đầy đủ của mình, tôi đều có một loại kích động muốn giết ba.
Tất cả việc nhà tôi đều biết làm, ngài cũng biết cháu trai lớn của tôi đây, thật ra ba tôi cũng không khác với cậu ấy lắm! Phần lớn đàn ông trong gia tộc chúng tôi đều là tàn phế cấp chín trong sinh hoạt, trước đây hai người bọn họ đều là được tôi nuôi cả.”
Giải Vũ Thần không nhịn được phì cười một tiếng, rốt cuộc tên của cô bé này khó nghe bao nhiêu vậy?
Mà lại làm cô bé tức giận thành như thế này, sau này nhất định mình phải nghĩ cách nghe ngóng ra mới được.
****
Nhị Nguyệt Hồng nở nụ cười lúng tùng mà không hề thất lễ, ông thật sự không biết nói từ đâu, không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Nhị gia dắt cô bé đi về phía sảnh trước, thuận tiện phân phó quản gia thu dọn lại sân cách vách của Tiểu Hoa, thêm vào một ít đồ cho bé gái dùng.
Suy cho cùng Giải Vũ Thần vẫn còn nhỏ tuổi, còn chưa có sự thông minh của Giải đương gia sau này, vừa nghe thấy lời này, cậu ta lập tức kinh ngạc nói: “Không phải chứ? Hơn tám mươi tuổi mới sinh con, vậy ba em đúng là rừng càng già càng cay!”
Nhị gia lập tức gõ đầu của đồ đệ một cái: “Lát nữa đứng cọc gỗ một tiếng đồng hồ, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy.”
Tiểu Hoa tự biết mình đã lỡ lời, cậu ta vừa lúng túng vừa lấy lòng cười với sư phụ, nhưng vẫn mang vẻ mặt nhiều chuyện nhìn cô.
Trương Hưng Tổ không để ý xua tay: “Nhị gia, ngài cũng quá nghiêm khắc rồi, lời của anh giai nhỏ này cũng không sai! Ba tôi đúng là không đứng đắn, đời này ông ấy chưa từng hành động theo lẽ thường, tôi đã quen rồi.
À, đúng rồi! Mọi người không cần cẩn trọng như vậy, ba tôi còn chưa có chết! Chẳng qua là ông ấy không muốn nuôi tôi, tự tìm được công việc gác cửa nên ném tôi cho cháu trai lớn chăm sóc mà thôi. Kết quả cháu trai lớn cũng không đáng tin gì cả, giờ không phải là phải tới phiền ngài rồi sao!”
Lòng Giải Vũ Thần thầm oán, em thế này rốt cuộc là đã làm người ta phiền bao nhiêu vậy, mà ngay cả ba cũng không muốn nuôi!
À, cháu trai em cũng không muốn nuôi em, ném xong là chạy đi, ngay cả một bữa cơm cũng không ăn, sợ không thoát được chắc?
Cũng may mà Trương Hưng Tổ không biết thuật đọc suy nghĩ, nếu không nhất định cô sẽ cười ha ha vào mặt Tiểu Hoa.
Bằng cậu mà cũng không biết xấu hổ mà nói tôi?
Không phải Giải Liên Hoàn cũng không nuôi cậu sao!
Mặc dù đó là ba ruột tôi, còn của anh là ba nuôi.
Nhưng tốt xấu gì ba ruột tôi để lại một người thân không ham tài, mặc dù không đáng tin nhưng tốt xấu gì cũng không bán tôi!
Còn đám người ba nuôi cậu để lại cho cậu đều là những thứ phiền phức gì chứ?
Đáng tiếc cô bé không biết suy nghĩ của Tiểu Hoa, vì vậy hai bạn nhỏ ở chung với nhau cũng tính là ổn thỏa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ít nhất Giải Vũ Thần không ghét cô bé này, dáng vẻ thông minh lanh lợi cũng hơi giống với Tú Tú, nhưng chơi vui hơn Tú Tú rất nhiều.
Hồng Nhị gia cũng không biết nói cái gì mới tốt, Tiểu Hoa không biết nhưng ông lại có thể nghe hiểu.
Xem ra người đó đi canh giữ cánh cửa thanh đồng rồi.
Nhắc tới chuyện này thì Cửu Môn bọn họ lại phải xấu hổ, ban đầu Cửu Môn đã đồng ý với người ta là sẽ đi canh cửa, kết quả ai ai cũng nuốt lời!
Bây giờ ba ruột của cô bé vì canh cửa mà ngay cả con gái mấy tuổi cũng phải bỏ lại, việc này làm Nhị Nguyệt Hồng vốn đã hổ thẹn lại càng áy náy hơn.
Mặc dù nói đứa nhỏ này trưởng thành hơi sớm, nhưng loại gia tộc giống như nhà họ Trương thì nào có ai là quá bình thường, sau này ông yêu chiều hơn là được.
Cô tựa như đã thân quen dắt lấy tay của Nhị gia: “Nhị gia không cần lo lắng, thật ra tôi rất dễ nuôi! Từ ba tuổi tôi đã có thể tự nấu cơm ăn, tay nghề rất tốt! Lát nữa tôi làm cho hai người nếm thử! À đúng rồi, tên ba lấy cho tôi quá không hay, mọi người cứ gọi tôi Tổ Nhi là được.
Tên thật thì đừng dò hỏi, mỗi lần nghe người ta gọi tên đầy đủ của mình, tôi đều có một loại kích động muốn giết ba.
Tất cả việc nhà tôi đều biết làm, ngài cũng biết cháu trai lớn của tôi đây, thật ra ba tôi cũng không khác với cậu ấy lắm! Phần lớn đàn ông trong gia tộc chúng tôi đều là tàn phế cấp chín trong sinh hoạt, trước đây hai người bọn họ đều là được tôi nuôi cả.”
Giải Vũ Thần không nhịn được phì cười một tiếng, rốt cuộc tên của cô bé này khó nghe bao nhiêu vậy?
Mà lại làm cô bé tức giận thành như thế này, sau này nhất định mình phải nghĩ cách nghe ngóng ra mới được.
****
Nhị Nguyệt Hồng nở nụ cười lúng tùng mà không hề thất lễ, ông thật sự không biết nói từ đâu, không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Nhị gia dắt cô bé đi về phía sảnh trước, thuận tiện phân phó quản gia thu dọn lại sân cách vách của Tiểu Hoa, thêm vào một ít đồ cho bé gái dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro