Bồi thường anh
MonicaLy
2024-08-30 19:36:15
Buổi sáng hôm sau, đúng theo đồng hồ sinh học, Kiều Ngữ Tịch mở choàng mắt tỉnh dậy. Đầu đau như búa bổ, lại nhìn lại bản thân đang không mảnh vải che thân, Kiều Ngữ Tịch thầm chửi thể trong lòng. Tấm thân gìn giữ mười chín năm cuối cùng lại bị mất trong hoàn cảnh như này, lần sau cô không thể bất cẩn như này được.
Phòng tắm gần đó truyền ra tiếng nước chảy, ngừoi trong đó vẫn đang tắm chưa xong. Kiều Ngữ Tịch vội vàng vơ lấy đồ của mình mặc vào. Hai chân vẫn còn run rẩy, đủ để cô nhớ được hôm qua đã kịch liệt như thế nào.
Nhưng mà còn chưa trốn thoát được như kế hoạch, cửa nhà tắm đã bật mở. Kiều Ngữ Tịch đứng chôn chân ở một chỗ, ánh mắt dán chặt lên ngừoi đàn ông vừa mới bước ra.
Mạc Hàn mặc chiếc áo choàng ngủ, buộc dây ở eo, lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng mấy múi bụng lấp ló xuống tận chỗ thắt dây lưng. Mái tóc còn ướt nhỏ giọt xuống, từng vệt nước lăn dài trên từng thớ da thịt rắn chắc, chảy xuống rồi biến mất ngay chỗ thắt eo. Gương mặt có chút lười biếng vào buổi sáng, nhưng ánh mắt vẫn luôn sắc bén, nhìn thẳng về phía cô.
Kiều Ngữ Tịch nhuốt nước miếng cái ực, sau lại nhận ra bản thân đã thất thố, vội vàng thu lại tầm mắt, tay chân bối rồi mà luống cuống. Cô hắng giọng:
"À thì hôm qua đã làm phiền rồi, cảm ơn anh đã giúp đỡ. Dù sao chuyện này cũng là đôi bên cùng hưởng thụ, chúng ta coi như hoà nhau. Giờ tôi phải về rồi, tạm biệt.''
Mạc Hàn ngạc nhiên vì không nghĩ rằng cô sẽ lại nói như vậy, muốn nhanh chóng rũ bỏ liên quan với anh vậy sao:
''Em nói hoà nhau là hoà sao. Tôi giữ gìn sự trong sạch hai mươi chín năm lại bị em cưỡng ép lấy mất. Giờ lại muốn xí xoá mà không chịu trách nhiệm sao?''
Kiều Ngữ Tịch cứ thấy lời này của anh sai sai chỗ nào đấy, nhưng giờ này cô đang hoang mang nên không phân tích được là sai ở chỗ nào.
Kiều Ngữ Tịch vội rút ra cái ví nhỏ, vơ hết tất cả tiền mặt không đáng bao nhiêu có trong ví đặt mạnh xuống giường:
''Tôi nghèo lắm, chỉ có từng đây, coi như là bồi thường anh. Xin lỗi, làm phiền anh quá rồi.''
Nói rồi co chân chạy thật nhanh thoát ra khỏi nơi nước sôi lửa bỏng này. Mạc Hàn đang chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ, không thể cứ vậy mà chạy ra ngoài đuổi theo cô được.
Tầm mắt Mạc Hàn nhìn xuống chỗ tiền cô vừa đặt xuống, mắt anh tối sầm lại, hiển nhiên là tâm trạng không hề tốt.
Một lúc lâu sau, anh bật cười tức giận:'' Em coi tôi chỉ đáng giá từng ấy thôi à, đúng là to gan lớn mật. Em nghĩ chạy khỏi tôi dễ dàng vậy sao. Chờ đó, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.''
Kiều Ngữ Tịch chạy khỏi khu chung cư, đến tận khi ngồi lên xe taxi rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm. Gương mặt anh vừa nãy thật quá đáng sợ, giống như có thể bùng nổ lên mà giết ngừoi bất cứ khi nào vậy, may mà cô kịp thoát thân.
Kiều Ngữ Tịch vò đầu bứt tóc, bực tức vì chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Cũng may ngừoi đêm qua cô cùng trải qua đúng là cực phẩm của cực phẩm. Nếu chẳng may là một tên già xấu xí nào đó, chắc cô buồn nôn, nôn hết nội tạng ra rồi chết ngắc mất.
Cô tự an ủi mình như vậy, nhưng dù sao trong lòng cũng không thể thoải mái hoàn toàn được.
Kiều Ngữ Tịch mở điện thoại lên xem, thấy Tiểu Hồng có gọi điện, nhắn tin cho cô rất nhiều, lo lắng hỏi tình hình của cô ra sao. Cô trả lời một tin nhắc Tiều Hồng yên tâm rồi khép mắt, ngửa đầu dựa vào ghế nghỉ ngơi. Cơ thể cô đang rất mệt mỏi, đặc biệt là bộ phận phía dứoi, Kiều Ngữ Tịch thở dài chán nản.
Phòng tắm gần đó truyền ra tiếng nước chảy, ngừoi trong đó vẫn đang tắm chưa xong. Kiều Ngữ Tịch vội vàng vơ lấy đồ của mình mặc vào. Hai chân vẫn còn run rẩy, đủ để cô nhớ được hôm qua đã kịch liệt như thế nào.
Nhưng mà còn chưa trốn thoát được như kế hoạch, cửa nhà tắm đã bật mở. Kiều Ngữ Tịch đứng chôn chân ở một chỗ, ánh mắt dán chặt lên ngừoi đàn ông vừa mới bước ra.
Mạc Hàn mặc chiếc áo choàng ngủ, buộc dây ở eo, lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng mấy múi bụng lấp ló xuống tận chỗ thắt dây lưng. Mái tóc còn ướt nhỏ giọt xuống, từng vệt nước lăn dài trên từng thớ da thịt rắn chắc, chảy xuống rồi biến mất ngay chỗ thắt eo. Gương mặt có chút lười biếng vào buổi sáng, nhưng ánh mắt vẫn luôn sắc bén, nhìn thẳng về phía cô.
Kiều Ngữ Tịch nhuốt nước miếng cái ực, sau lại nhận ra bản thân đã thất thố, vội vàng thu lại tầm mắt, tay chân bối rồi mà luống cuống. Cô hắng giọng:
"À thì hôm qua đã làm phiền rồi, cảm ơn anh đã giúp đỡ. Dù sao chuyện này cũng là đôi bên cùng hưởng thụ, chúng ta coi như hoà nhau. Giờ tôi phải về rồi, tạm biệt.''
Mạc Hàn ngạc nhiên vì không nghĩ rằng cô sẽ lại nói như vậy, muốn nhanh chóng rũ bỏ liên quan với anh vậy sao:
''Em nói hoà nhau là hoà sao. Tôi giữ gìn sự trong sạch hai mươi chín năm lại bị em cưỡng ép lấy mất. Giờ lại muốn xí xoá mà không chịu trách nhiệm sao?''
Kiều Ngữ Tịch cứ thấy lời này của anh sai sai chỗ nào đấy, nhưng giờ này cô đang hoang mang nên không phân tích được là sai ở chỗ nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Ngữ Tịch vội rút ra cái ví nhỏ, vơ hết tất cả tiền mặt không đáng bao nhiêu có trong ví đặt mạnh xuống giường:
''Tôi nghèo lắm, chỉ có từng đây, coi như là bồi thường anh. Xin lỗi, làm phiền anh quá rồi.''
Nói rồi co chân chạy thật nhanh thoát ra khỏi nơi nước sôi lửa bỏng này. Mạc Hàn đang chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ, không thể cứ vậy mà chạy ra ngoài đuổi theo cô được.
Tầm mắt Mạc Hàn nhìn xuống chỗ tiền cô vừa đặt xuống, mắt anh tối sầm lại, hiển nhiên là tâm trạng không hề tốt.
Một lúc lâu sau, anh bật cười tức giận:'' Em coi tôi chỉ đáng giá từng ấy thôi à, đúng là to gan lớn mật. Em nghĩ chạy khỏi tôi dễ dàng vậy sao. Chờ đó, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.''
Kiều Ngữ Tịch chạy khỏi khu chung cư, đến tận khi ngồi lên xe taxi rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm. Gương mặt anh vừa nãy thật quá đáng sợ, giống như có thể bùng nổ lên mà giết ngừoi bất cứ khi nào vậy, may mà cô kịp thoát thân.
Kiều Ngữ Tịch vò đầu bứt tóc, bực tức vì chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Cũng may ngừoi đêm qua cô cùng trải qua đúng là cực phẩm của cực phẩm. Nếu chẳng may là một tên già xấu xí nào đó, chắc cô buồn nôn, nôn hết nội tạng ra rồi chết ngắc mất.
Cô tự an ủi mình như vậy, nhưng dù sao trong lòng cũng không thể thoải mái hoàn toàn được.
Kiều Ngữ Tịch mở điện thoại lên xem, thấy Tiểu Hồng có gọi điện, nhắn tin cho cô rất nhiều, lo lắng hỏi tình hình của cô ra sao. Cô trả lời một tin nhắc Tiều Hồng yên tâm rồi khép mắt, ngửa đầu dựa vào ghế nghỉ ngơi. Cơ thể cô đang rất mệt mỏi, đặc biệt là bộ phận phía dứoi, Kiều Ngữ Tịch thở dài chán nản.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro