Phát sinh quan hệ
MonicaLy
2024-08-30 19:36:15
Ngừoi trong lòng không chịu yên ổn chút nào, thời gian mấy chục giây trong thang máy nhưng Mạc Hàn lại cứ ngỡ đã qua cả thế kỷ, ngừoi nào đó không chịu an phận làm cả ngừoi anh cũng ngứa ngáy hơn.
Mạc Hàn đặt Kiều Ngữ Tịch lên chiếc giường êm ái, lại quay ngừoi tới phòng tắm, nhanh chân cầm theo một chiếc khăn ẩm, tới bên giường lau mặt và cổ giúp cô.
Dù chưa từng trải qua nhưng dù sao anh vẫn có kinh nghiệm, biết Kiều Ngữ Tịch không phải trúng xuân dược nên Mạc Hàn cũng yên tâm hơn.
Mạc Hàn:" Cô nghỉ ngơi đi, tôi ở phòng đối diện, có cần gì thì cứ gõ cửa phòng gọi tôi.''
Anh không hề biết, đâu chỉ có xuân dược mới có thể làm con ngừoi ta mất lý trí.
Kiều Ngữ Tịch nhìn ngừoi đàn ông cao lớn, vẻ ngoài cực phẩm trước mặt, lại còn đang trên giường lớn, từng tế bào trong cơ thể như đều thêm hưng phấn, muốn nhào tới.
Nghĩ là làm, Kiều Ngữ Tịch bật dậy, ôm chặt lấy cổ anh, nhắm trúng đôi môi anh mà đặt đôi môi anh đào, thơm ngát của mình xuống.
Cả ngừoi Mạc Hàn cứng đờ, không kịp phản ứng gì, Kiều Ngữ Tịch đã liếm mút đôi môi của ngừoi đối diện, còn dừng lực muốn tách môi anh ra mà tấn công vào trong. Hành động khá vụng về nhưng lại khơi dậy được ham muốn nguyên thuỷ của ngừoi đàn ông.
Mạc Hàn lấy lại ý chí, anh dùng sức đẩy Kiều Ngữ Tịch ra, môi hai ngừoi tách khỏi nhau, Mạc Hàn tức giận trầm giọng
"Em có biết mình đang làm gì không?"
Kiều Ngữ Tịch:" Tôi muốn chiếm ngừoi đàn ông cực phẩm này làm của riêng.''
Nói rồi lại nhào tới, dù sao thân thủ cô khá tốt, lại thêm tác dụng hưng phấn của thuốc, thể lực của cô còn phát huy hợ cả khi đánh nhau.
Vậy nên để cản được con ngừoi đã mất lý trí này, Mạc Hàn cũng tốn một chút sức lực. Nhưng nếu cô vẫn còn như này, anh là một ngừoi đàn ông chân chính khó lòng mà kiềm chế nổi.
Kiều Ngữ Tịch lột bỏ chiếc áo thun bên ngoài của mình, thân trên chỉ còn lại chiếc áo lót màu đen. Sau đó lại nhào tới ngừoi Mạc Hàn, cầm hai cổ áo của anh lôi mạnh, cúc áo sơ mi bị dựt mạnh, đứt ra, bắn tung toé xuống dứoi đất.
Mắt Mạc Hàn tối sầm xuống, nhưng rồi từ đáy mắt lại bùng lên một ngọn lửa dữ dội, có muốn dập tắt thì giờ này cũng không có khả năng để dập nữa rồi.
Mạc Hàn lấy lại quyền chủ động, đẩy ngã cô xuống giường, cả thân hình cao lớn của anh đè nhẹ lên người cô. Môi áp môi, ra sức liếm mút, cạy mở hàm răng, đưa lưỡi vào thăm dò từng ngóc ngách của đối phương.
Kiều Ngữ Tịch bị hôn đến thần hồn điên đảo, lại càng làm cô thấy hưng phấn thêm, chủ động phối hợp với anh. Sự tăm tối trong mắt anh càng đậm thêm, càng tăng thêm lực mà bắt nạt, tìm hiểu cô.
Quần áo rơi vãi đầy từ trên giường cho tới dứoi đất, ngừoi nào đó sau khi được chăm sóc cẩn thận đã thoả mãn mà ngủ say. Mạc Hàn lấy khăn ấm giúp cô lau sạch cơ thể, rồi kéo chăn đắp lại cẩn thận giúp cô.
Túi xách của cô để ở trên tủ đầu giường cạnh đó. Mạc Hàn cầm tới, lấy ra được một chiếc ví nhỏ.
Mạc Hàn cầm lấy chứng minh thư vừa rút được ra từ trong ví, miệng lẩm bẩm tên 'Kiều Ngữ Tịch' , xem xong một hồi anh lại lấy điện thoại của cô, gọi sang máy của mình. Làm xong xuôi hết mọi việc anh mới cất lại cẩn thận, rồi tắt đèn đi, kéo cô đang nằm ở một bên tới sát ngừoi mình, ôm chặt cô rồi cũng yên ổn mà ngủ.
Mạc Hàn đặt Kiều Ngữ Tịch lên chiếc giường êm ái, lại quay ngừoi tới phòng tắm, nhanh chân cầm theo một chiếc khăn ẩm, tới bên giường lau mặt và cổ giúp cô.
Dù chưa từng trải qua nhưng dù sao anh vẫn có kinh nghiệm, biết Kiều Ngữ Tịch không phải trúng xuân dược nên Mạc Hàn cũng yên tâm hơn.
Mạc Hàn:" Cô nghỉ ngơi đi, tôi ở phòng đối diện, có cần gì thì cứ gõ cửa phòng gọi tôi.''
Anh không hề biết, đâu chỉ có xuân dược mới có thể làm con ngừoi ta mất lý trí.
Kiều Ngữ Tịch nhìn ngừoi đàn ông cao lớn, vẻ ngoài cực phẩm trước mặt, lại còn đang trên giường lớn, từng tế bào trong cơ thể như đều thêm hưng phấn, muốn nhào tới.
Nghĩ là làm, Kiều Ngữ Tịch bật dậy, ôm chặt lấy cổ anh, nhắm trúng đôi môi anh mà đặt đôi môi anh đào, thơm ngát của mình xuống.
Cả ngừoi Mạc Hàn cứng đờ, không kịp phản ứng gì, Kiều Ngữ Tịch đã liếm mút đôi môi của ngừoi đối diện, còn dừng lực muốn tách môi anh ra mà tấn công vào trong. Hành động khá vụng về nhưng lại khơi dậy được ham muốn nguyên thuỷ của ngừoi đàn ông.
Mạc Hàn lấy lại ý chí, anh dùng sức đẩy Kiều Ngữ Tịch ra, môi hai ngừoi tách khỏi nhau, Mạc Hàn tức giận trầm giọng
"Em có biết mình đang làm gì không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Ngữ Tịch:" Tôi muốn chiếm ngừoi đàn ông cực phẩm này làm của riêng.''
Nói rồi lại nhào tới, dù sao thân thủ cô khá tốt, lại thêm tác dụng hưng phấn của thuốc, thể lực của cô còn phát huy hợ cả khi đánh nhau.
Vậy nên để cản được con ngừoi đã mất lý trí này, Mạc Hàn cũng tốn một chút sức lực. Nhưng nếu cô vẫn còn như này, anh là một ngừoi đàn ông chân chính khó lòng mà kiềm chế nổi.
Kiều Ngữ Tịch lột bỏ chiếc áo thun bên ngoài của mình, thân trên chỉ còn lại chiếc áo lót màu đen. Sau đó lại nhào tới ngừoi Mạc Hàn, cầm hai cổ áo của anh lôi mạnh, cúc áo sơ mi bị dựt mạnh, đứt ra, bắn tung toé xuống dứoi đất.
Mắt Mạc Hàn tối sầm xuống, nhưng rồi từ đáy mắt lại bùng lên một ngọn lửa dữ dội, có muốn dập tắt thì giờ này cũng không có khả năng để dập nữa rồi.
Mạc Hàn lấy lại quyền chủ động, đẩy ngã cô xuống giường, cả thân hình cao lớn của anh đè nhẹ lên người cô. Môi áp môi, ra sức liếm mút, cạy mở hàm răng, đưa lưỡi vào thăm dò từng ngóc ngách của đối phương.
Kiều Ngữ Tịch bị hôn đến thần hồn điên đảo, lại càng làm cô thấy hưng phấn thêm, chủ động phối hợp với anh. Sự tăm tối trong mắt anh càng đậm thêm, càng tăng thêm lực mà bắt nạt, tìm hiểu cô.
Quần áo rơi vãi đầy từ trên giường cho tới dứoi đất, ngừoi nào đó sau khi được chăm sóc cẩn thận đã thoả mãn mà ngủ say. Mạc Hàn lấy khăn ấm giúp cô lau sạch cơ thể, rồi kéo chăn đắp lại cẩn thận giúp cô.
Túi xách của cô để ở trên tủ đầu giường cạnh đó. Mạc Hàn cầm tới, lấy ra được một chiếc ví nhỏ.
Mạc Hàn cầm lấy chứng minh thư vừa rút được ra từ trong ví, miệng lẩm bẩm tên 'Kiều Ngữ Tịch' , xem xong một hồi anh lại lấy điện thoại của cô, gọi sang máy của mình. Làm xong xuôi hết mọi việc anh mới cất lại cẩn thận, rồi tắt đèn đi, kéo cô đang nằm ở một bên tới sát ngừoi mình, ôm chặt cô rồi cũng yên ổn mà ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro