Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Bắt đầu công – tư lẫn lộn (2)

Mẫn Hạ

2024-01-18 19:07:49

Kiều Sở đóng gói thức ăn xong, gật đầu với Hứa Tịnh Nhi, rời đi.

Hứa Tịnh Nhi nhìn bóng lưng anh ta xa dần, môi cong lên nhàn nhạt, sau đó cầm đĩa, tìm đại một bàn trống ngồi xuống ăn sáng.



Lúc Kiều Sở đi vào phòng, Tả An đã xuống giường.

Anh ta bước nhanh tới, muốn đến dìu Tả An, nhưng Tả An lại nói: “Không cần, tôi không sao rồi”.

Kiều Sở chỉ đành đặt thức ăn lên bàn, lần lượt mở ra: “Anh Zoe, anh ăn chút gì đi, ăn xong thì nghỉ ngơi một lát, sau đó đến giờ chúng ta ra sân bay rồi”.

“Ừ”.

Tả An đi qua, ngồi xuống ghế sofa, thong dong ăn cháo.

Kiều Sở đứng ở một bên, do dự một lúc mới lên tiếng: “Đúng rồi, vừa nãy tôi xuống nhà hàng dưới lầu, gặp được cô Hứa”.

Động tác của Tả An dừng lại gần như không thể nhận ra, nhưng không nói gì.

Kiều Sở nói tiếp: “Cô Hứa nghe anh phải về trước, cô ấy nói cô ấy cũng muốn về, hỏi có thể đưa cô ấy theo cùng không”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không đợi Tả An trả lời, Kiều Sở lại bổ sung một câu: “Đây là hành trình cá nhân của anh, nếu anh cảm thấy không tiện, bây giờ tôi sẽ từ chối cô ấy thay anh”.

Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra, định bấm số.

Ngón tay anh ta còn chưa bấm xuống, đã nghe giọng nói nhàn nhạt của Tả An vang lên: “Đặt vé cho cô ấy đi”.

“…”, ánh mắt Kiều Sở hơi dừng lại: “Anh Zoe, như vậy… không tốt lắm đâu. Công tư phân minh có phải tốt hơn không?”.

Tả An nâng mí mắt lên, nhìn về phía Kiều Sở, ánh mắt đã khôi phục sự dịu dàng như thường, chỉ là lời nói ra lại không cho phép nghi ngờ: “Đặt vé cho cô ấy”.

Tay Kiều Sở vô thức nắm lấy điện thoại, môi động đậy, cuối cùng vẫn không nói gì thêm nữa, gật đầu: “Tôi biết rồi”.



Hứa Tịnh Nhi nhận được tin nhắn đặt vé do Kiều Sở gửi tới, khẽ nhướng mày.

Cô cất điện thoại đi, không lề mề, xoay người về phòng thu dọn hành lý của mình, sau đó xách valy ra cửa, đến quầy lễ tân dưới lầu trả phòng.

Tả An và Kiều Sở xuống sau cô mười phút, đợi bọn họ làm thủ tục trả phòng xong thì cùng nhau ra khỏi cổng khách sạn, đi xe khách sạn đã chuẩn bị sẵn đến sân bay.

Vì Kiều Sở tự giác ngồi ở ghế lái phụ, nên Hứa Tịnh Nhi và Tả An ngồi ở ghế sau.

Cô nghiêng mặt quan sát sắc mặt của Tả An. Tối hôm qua mặt anh ta vẫn còn trắng nhợt, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, hôm nay đã không còn trắng nhợt nữa, khí sắc trông có vẻ đã khôi phục một nửa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô không thể không cảm khái, khả năng hồi phục của anh ta mạnh thật… giống như Cố Khiết Thần vậy…

Khi ý nghĩ này lướt qua đầu, Hứa Tịnh Nhi bỗng giật mình.

Sao lại nhớ tới anh…

Cô ra sức lắc đầu, xóa hình bóng của anh ra khỏi đầu, một chút vết tích cũng không muốn lưu lại.

“Sao vậy?”.

Bên tai bỗng vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Tả An, Hứa Tịnh Nhi hoàn hồn, đối diện với ánh mắt quan tâm của anh ta, cô vô thức cong môi cười, trả lời: “Không có gì”.

Ánh mắt của Tả An nhanh chóng lướt qua khuôn mặt cô, có thể nhìn ra cô có tâm sự, nhưng cô đã không muốn nói, anh ta cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ cười cười.



Máy bay hạ cánh, ba người ra khỏi sân bay.

Vì bọn họ không sắp xếp người ra đón nên phải bắt xe taxi về. Nơi Tả An muốn đi và nơi Hứa Tịnh Nhi muốn đi ở hai hướng khác nhau, Hứa Tịnh Nhi không đi nhờ anh ta nữa, vẫy tay chào tạm biệt anh ta, kéo theo hành lý bắt một chiếc xe khác.

Tả An đứng ở bên cửa xe, không vào trong xe. Anh ta nhìn bóng lưng Hứa Tịnh Nhi đi xa dần, đáy mắt dâng lên sóng ngầm, bỗng nhấc chân lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Số ký tự: 0