Mời đi ăn
Mẫn Hạ
2024-01-18 19:07:49
Anh ta sải bước đuổi tới phía trước, vươn tay nắm cổ tay Hứa Tịnh Nhi lại.
Hứa Tịnh Nhi dừng bước, ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy là Tả An thì nghi hoặc nhíu mày: “Cấp trên đại nhân, anh… làm gì vậy?”.
Tả An xưa nay dịu dàng, tác phong luôn rất quân tử, nhẹ nhàng lịch sự, hành vi kéo tay người khác lại như thế này có chút không giống anh ta.
Anh ta không buông tay ra ngay, mà nhìn chằm chằm Hứa Tịnh Nhi, mở lời: “Tối mai cô có thời gian không?”.
Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, lại chớp mắt, sau đó mới hiểu ra. Anh ta làm ra hành động hơi mất lịch sự thế này chỉ để hỏi cô chuyện này sao?
Cô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Sau vài giây, cô khẽ ho một tiếng, nói: “Không phải vẫn còn hai ngày nghỉ sao? Thời gian không đi làm đương nhiên là rảnh. Sao thế? Anh có nhiệm vụ gì cần giao cho tôi à?”.
Hứa Tịnh Nhi nói hai chữ nhiệm vụ vốn chỉ là đùa vui, dù gì cô và cấp trên đại nhân cũng từng liên lạc với nhau vì nhiệm vụ.
Không ngờ Tả An tiếp lời cô, gật đầu: “Ừ, có một nhiệm vụ cần giao cho cô. Nhiệm vụ lần này là tôi muốn cảm ơn cô đã cứu mạng tôi, muốn mời cô ăn một bữa, không biết cô có đồng ý nhận nhiệm vụ này không?”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi hỏi ngược lại: “Không phải lúc trước đã nói tăng tiền lương xem như cảm ơn rồi sao? Bây giờ lại mời ăn, chẳng lẽ tiền lương thêm của tôi cứ vậy bay đi mất?”.
Đúng là ham tiền.
Tả An lắc đầu bật cười: “Tiền lương vẫn thêm, bữa ăn cũng sẽ mời”.
Hứa Tịnh Nhi lập tức sáng mắt: “Nếu là như vậy thì tôi sẽ nhận, có bữa cơm miễn phí mà không ăn đó là tội ác tày trời”.
“Được, vậy… tối mai gặp”.
“Vâng vâng”, Hứa Tịnh Nhi ra sức gật đầu: “Không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây”.
“Ừ”, Tả An nhẹ giọng trả lời, nhưng không biết là anh ta quên buông tay hay là vì nguyên nhân gì khác, tay anh ta vẫn nắm chặt tay Hứa Tịnh Nhi.
Hứa Tịnh Nhi rút tay về mà không rút được, không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Cấp trên đại nhân, anh buông tay đi…”.
Nghe vậy, Tả An mới chậm rãi buông tay ra, để Hứa Tịnh Nhi rút tay về. Anh ta cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng, khựng giữa không trung nửa giây, sau đó mới buông xuống.
Anh ta đứng tại chỗ, nhìn Hứa Tịnh Nhi bắt xe, vào trong xe đi khỏi, sau đó anh ta mới quay về xe của mình, chui vào trong xe.
Đợi anh ta ngồi ổn định rồi, Kiều Sở mới nói với tài xế: “Lái xe đi”.
…
Hứa Tịnh Nhi không ngờ nhà hàng mà Tả An hẹn cô đi ăn lại rất trùng hợp là nhà hàng Sơn Đỉnh mà lúc trước Cố Khiết Thần đã dẫn cô đi.
Rõ ràng đã không còn liên hệ gì đến anh nữa, nhưng dường như bất kể là chuyện gì cũng có thể móc nối quan hệ hoặc ít hoặc nhiều đến anh.
Nhưng Tả An đã đặt chỗ từ trước, cô cũng không thể lấy lý do buồn cười này để từ chối, cho nên cô vẫn đến nơi theo giờ hẹn.
Sau khi đến nhà hàng, nhân viên phục vụ dẫn cô đi vào, Tả An đã ngồi sẵn đợi cô.
Có lẽ xuất phát từ phép lịch sự, anh ta luôn là người đợi người khác, chứ không phải để người khác đợi.
Thấy cô đến, Tả An đứng dậy, vô cùng lịch sự kéo ghế ra cho cô. Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống, nói: “Cảm…”.
Lời còn chưa nói xong, cô đã nhìn thấy ở lối vào có hai bóng người quen thuộc.
Lời nói của cô bất chợt mắc nghẹn trong cổ họng, ánh mắt cũng dừng lại một chỗ.
Tả An thấy vậy, nhìn theo đường nhìn của cô.
Hứa Tịnh Nhi dừng bước, ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy là Tả An thì nghi hoặc nhíu mày: “Cấp trên đại nhân, anh… làm gì vậy?”.
Tả An xưa nay dịu dàng, tác phong luôn rất quân tử, nhẹ nhàng lịch sự, hành vi kéo tay người khác lại như thế này có chút không giống anh ta.
Anh ta không buông tay ra ngay, mà nhìn chằm chằm Hứa Tịnh Nhi, mở lời: “Tối mai cô có thời gian không?”.
Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, lại chớp mắt, sau đó mới hiểu ra. Anh ta làm ra hành động hơi mất lịch sự thế này chỉ để hỏi cô chuyện này sao?
Cô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Sau vài giây, cô khẽ ho một tiếng, nói: “Không phải vẫn còn hai ngày nghỉ sao? Thời gian không đi làm đương nhiên là rảnh. Sao thế? Anh có nhiệm vụ gì cần giao cho tôi à?”.
Hứa Tịnh Nhi nói hai chữ nhiệm vụ vốn chỉ là đùa vui, dù gì cô và cấp trên đại nhân cũng từng liên lạc với nhau vì nhiệm vụ.
Không ngờ Tả An tiếp lời cô, gật đầu: “Ừ, có một nhiệm vụ cần giao cho cô. Nhiệm vụ lần này là tôi muốn cảm ơn cô đã cứu mạng tôi, muốn mời cô ăn một bữa, không biết cô có đồng ý nhận nhiệm vụ này không?”.
“…”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tịnh Nhi hỏi ngược lại: “Không phải lúc trước đã nói tăng tiền lương xem như cảm ơn rồi sao? Bây giờ lại mời ăn, chẳng lẽ tiền lương thêm của tôi cứ vậy bay đi mất?”.
Đúng là ham tiền.
Tả An lắc đầu bật cười: “Tiền lương vẫn thêm, bữa ăn cũng sẽ mời”.
Hứa Tịnh Nhi lập tức sáng mắt: “Nếu là như vậy thì tôi sẽ nhận, có bữa cơm miễn phí mà không ăn đó là tội ác tày trời”.
“Được, vậy… tối mai gặp”.
“Vâng vâng”, Hứa Tịnh Nhi ra sức gật đầu: “Không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây”.
“Ừ”, Tả An nhẹ giọng trả lời, nhưng không biết là anh ta quên buông tay hay là vì nguyên nhân gì khác, tay anh ta vẫn nắm chặt tay Hứa Tịnh Nhi.
Hứa Tịnh Nhi rút tay về mà không rút được, không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Cấp trên đại nhân, anh buông tay đi…”.
Nghe vậy, Tả An mới chậm rãi buông tay ra, để Hứa Tịnh Nhi rút tay về. Anh ta cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng, khựng giữa không trung nửa giây, sau đó mới buông xuống.
Anh ta đứng tại chỗ, nhìn Hứa Tịnh Nhi bắt xe, vào trong xe đi khỏi, sau đó anh ta mới quay về xe của mình, chui vào trong xe.
Đợi anh ta ngồi ổn định rồi, Kiều Sở mới nói với tài xế: “Lái xe đi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Hứa Tịnh Nhi không ngờ nhà hàng mà Tả An hẹn cô đi ăn lại rất trùng hợp là nhà hàng Sơn Đỉnh mà lúc trước Cố Khiết Thần đã dẫn cô đi.
Rõ ràng đã không còn liên hệ gì đến anh nữa, nhưng dường như bất kể là chuyện gì cũng có thể móc nối quan hệ hoặc ít hoặc nhiều đến anh.
Nhưng Tả An đã đặt chỗ từ trước, cô cũng không thể lấy lý do buồn cười này để từ chối, cho nên cô vẫn đến nơi theo giờ hẹn.
Sau khi đến nhà hàng, nhân viên phục vụ dẫn cô đi vào, Tả An đã ngồi sẵn đợi cô.
Có lẽ xuất phát từ phép lịch sự, anh ta luôn là người đợi người khác, chứ không phải để người khác đợi.
Thấy cô đến, Tả An đứng dậy, vô cùng lịch sự kéo ghế ra cho cô. Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống, nói: “Cảm…”.
Lời còn chưa nói xong, cô đã nhìn thấy ở lối vào có hai bóng người quen thuộc.
Lời nói của cô bất chợt mắc nghẹn trong cổ họng, ánh mắt cũng dừng lại một chỗ.
Tả An thấy vậy, nhìn theo đường nhìn của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro