Bác sĩ Tần, làm...
Tần Diệp
2024-11-23 00:45:18
Hạ Kiều Yến cười nói: "Thu cờ là tốt rồi, tư duy của con đã theo không
kịp. Nhanh đến thời gian nghỉ ngơi của Tiểu Bảo rồi, để cho nó tắm rửa
một chút. Con mấy ngày nay đang làm việc bề bộn. Buổi tối không đúng hạn về nhà, chân bị thương nên nó không thể chính mình tắm rửa, vậy nên,
trước ở lại đây bên vài ngày. Hai bác cảm thấy như thế nào?"
"Cái này không có vấn đề, Tiểu Bảo tuy nhiên không cho người khác chạm vào. Nhưng thằng bé sẵn sàng giao tiếp. So với đứa trẻ khác hiểu chuyện hơn nhiều. Con an tâm làm việc đi." Lạc Minh Mị không chút nghĩ ngợi đáp lại.
"Cảm ơn bác trai, bác gái."
Hạ Kiều Yến nói xong ẵm lấy Tiểu Bảo trong tay Tần Dĩ Duyệt, một tay đỡ Tần Dĩ Duyệt lên lầu.
Sau khi vào phòng, Tần Dĩ Duyệt muốn xoay người tìm cho Tiểu Bảo một bộ quần áo để đi tắm.
Tay còn chưa có chạm vào hai cái balô nhỏ, đã bị một bàn tay lớn chặn lại.
Hạ Kiều Yến nói: "Bác sĩ Tần, làm phiền em suy nghĩ về tình trạng vết thương của em."
"Chân tôi bị thương, chứ không phải tay."
Hạ Kiều Yến liếc xéo cô một cái."Vậy cũng để cho tôi làm. Trong nhà có một đứa nhỏ đáng ghét là đủ rồi, không cần phải thêm một cái nữa. Em chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa, những chuyện khác để tôi làm."
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy nhịn không được bật cười."Hạ tổng. Anh thật là đẹp trai. Fans Club của anh, đám người bọn họ mà nghe được câu này, nhất định sẽ vui đến chết."
"Tôi chỉ cần em vui là được." Hạ Kiều Yến động tác thuần thục một tay ẵm Tiểu Bảo. Một tay tìm quần áo trong ba lô.
Tìm được bộ quần áo rồi, thì anh đặt bộ đồ trên tay Tần Dĩ Duyệt, để cho cô cảm thấy cô còn có chút tác dụng. Không có như phế vật.
Hạ Kiều Yến sau khi tìm xong quần áo, liền mang theo quần áo cùng Tiểu Bảo đi đến phòng tắm.
Tần Dĩ Duyệt nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, đột nhiên có cảm giác như hai vợ chồng già.
Tần Dĩ Duyệt ngồi ở trên giường không có việc gì có thể làm, lấy cái sim trong điện thoại di động đã bị hỏng, bỏ vào chiếc điện thoại dự phòng.
Vừa mở máy, tin nhắn WeChat cùng tin tức trong QQ nhảy gần một phút đồng hồ, làm Tần Dĩ Duyệt bị sốc.
Đợi tất cả không nhảy tin nữa, cô mới ấn mở tin tức xem.
Phần lớn là tin tức trong diễn đàn.
Tần Dĩ Duyệt nhìn lướt qua tin tức trong diễn đàn, thấy không có gì quan trọng, liền tắt đi.
Mở tin nhắn của Dương Nhã Vi.
Dương Nhã Vi: Nghe nói cậu bị người nhà bệnh nhân đẩy ngã, bị thương có nặng lắm không? Lúc tan làm tớ có đi đến văn phòng của cậu, Tiểu An nói Hạ Kiều Yến đem cậu đón về rồi. Không có việc gì chứ?
Tần Dĩ Duyệt hồi phục nói: "Tớ không sao, chỉ là chân bị trật mà thôi, không phải rất nghiêm trọng, cậu đừng lo lắng. Cậu bình thường cũng chú ý một chút, tớ còn có thể ứng đối với bệnh nhân cùng người nhà họ chỉ trích, cậu ứng phó không được, gặp phải thì cứ cố gắng để bác sĩ khác xử lý. Nếu thật sự không tránh thoát, cậu cũng đừng can thiệp vào."
Sau khi gửi tin nhắn, Dương Nhã Vi rất nhanh trả lời.
Dương Nhã Vi: Tớ cảm thấy chuyện gây sự của mấy người nhà bệnh nhân đó quá mức trùng hợp, có phải bọn Diệp Thanh và Chu Tử Dương làm hay không?
Tần Dĩ Duyệt: Hai người tiến sĩ bọn họ du học về sẽ không đến mức làm việc này.
Dương Nhã Vi: Cũng không chắc được đâu. Hai người họ chuyện gì mà làm không được.
Tần Dĩ Duyệt bật cười, trả lời: "Cậu đừng nghĩ lung tung nữa, tớ sẽ xử lý mà."
Dương Nhã Vi: Được. Dĩ Duyệt, tớ giống như đã quên lời muốn nói rồi. Tớ thật sự chúc phúc cậu có thể gả cho Hạ Kiều Yến, tớ tin tưởng cậu nhất định sẽ làm cho chính mình hạnh phúc.
Tần Dĩ Duyệt: Cám ơn bạn yêu, tớ biết rồi, chờ làm của phù dâu của tớ... haha!
Dương Nhã Vi: Tốt! Ngày kết hôn đã chọn rồi sao?
Tần Dĩ Duyệt: Chọn rồi, ngày 29.
Dương Nhã Vi: Tớ tuần này đều không ăn cơm tối, nhất định phải gầy xuống để mặc váy phù dâu cho đẹp.
Tần Dĩ Duyệt: Ừ, tớ đã giúp cậu chọn một bộ váy phù dâu thật đẹp, cậu mà mặc nhất định sẽ diễm áp quần phương[1] đấy.
Dương Nhã Vi: So với cậu còn đẹp hơn thì sao được?!
Tần Dĩ Duyệt: Nhường cậu trở thành cô dâu.
...
Hai người cười toe toét mà trò chuyện, cho đến khi Hạ Kiều Yến tắm rửa Tiểu Bảo xong, Tần Dĩ Duyệt mới cùng Dương Nhã Vi vội vàng nói câu gặp lại sau.
Hạ Kiều Yến đem Tiểu Bảo đặt tới bên cạnh Tần Dĩ Duyệt, nói: "Sấy tóc giúp nó đi."
Nói xong, anh liền đem máy sấy cho trẻ con đặt tới tay Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt cầm máy sấy, nhìn xuống logo cùng công tắc, thử thổi thổi trong tay mình một lúc.
Sau đó điều chỉnh mức phù hợp rồi mới sấy tóc cho Tiểu Bảo, tay thỉnh thoảng vò nhẹ sợi tóc đen mềm mại của nhóc.
Tiểu Bảo hai cánh tay ôm lấy eo Tần Dĩ Duyệt, nhu thuận mà nép trong lòng cô, tựa như con búp bê nhỏ.
Tần Dĩ Duyệt mặc nhóc ôm, đợi đến khi tóc nhóc khô hoàn toàn mới tắt mấy sấy.
Hạ Kiều Yến ở một bên nhìn động tác của một lớn một nhỏ, nhận máy sấy trong tay Tần Dĩ Duyệt bỏ vào bên trong balô nhỏ, nói: "Em trước thử làm, nếu quá mệt mỏi không cách nào chăm sóc thì cũng đừng miễn cưỡng."
"Tôi biết. Thời gian không còn sớm, anh trở về đi."
"Được." Hạ Kiều Yến đứng lên, động tác tự nhiên mà ở trên trán Tần Dĩ Duyệt hôn một cái, "Dưỡng thương cho tốt, tranh thủ trước hôn lễ của chúng ta chăm sóc tốt, đừng để lại tiếc nuối gì."
"Tôi biết rồi, anh đi đường cẩn thận."
Hạ Kiều Yến sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo, cầm lấy áo khoác đi xuống lầu.
Tiểu Bảo đợi sau khi Hạ Kiều Yến rời đi, đứng thẳng người, dùng sức ở chỗ Hạ Kiều Yến vừa rồi đã hôn Tần Dĩ Duyệt hôn lấy mấy cái.
Tần Dĩ Duyệt nghe tiếng Hạ Kiều Yến cùng bố mẹ nói chuyện, tạm biệt với nhau, lúc phát hiện được động tác của Tiểu Bảo, nhịn không được bật cười.
"Con đây là cùng ba ba của con so sánh sao?"
Tiểu Bảo không để ý tới cô.
Tần Dĩ Duyệt kiểm tra miệng vết thương trên bàn chân nhỏ của nhóc, nhìn thấy xung quanh vết thương đều khô ráo, không có nước vào, nhưng vẫn thay đổi cho nhóc thuốc xức ngoài cùng băng gạc.
Sau đó đem thân thể nho nhỏ nhét vào chăn bông mềm mại, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc Tần Dĩ Duyệt đóng cửa phòng tắm, dường như nghe được tiếng báo tin nhắn của điện thoại di động.
Cô không để ý lắm, đi vào tắm rửa.
Tiểu Bảo bò lên, không có một tí cảm giác áy náy vì đã lén nhìn, ấn mở xem tin nhắn.
Tiểu An: Chị Tần, em vừa rồi cùng trợ lý Trưởng khoa đi xử lý chuyện người bệnh uống axit, nhìn thấy Hồ Mộng Kỳ cũng có ở đó. Chuyện ngày hôm nay rất có thể là do Hồ Mộng Kỳ làm đấy, chị quay lại nhớ cẩn thận một chút.
Tiểu Bảo nhìn dòng chữ đó, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia giảo hoạt.
Cầm ipad nhỏ của mình, viết một hàng chữ.
Hàng chữ đó còn chưa viết xong, đã nhận được tin nhắn của Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến: Ranh con, lại chơi ipad rồi, sau này cho con mang giấy cùng bút đi ra ngoài!
Tiểu Bảo bất mãn mà hừ một tiếng, đem dòng chữ đánh xong, mới gửi qua.
Tiểu Bảo: Đều là baba, để cho người phụ nữ của con bị người khi dễ!
Hạ Kiều Yến: Thiếu hiệp, chứng tự bế còn chưa có chữa cho tốt, lại còn thêm cái chứng tưởng tượng.
Tiểu Bảo: Ai bảo baba suốt ngày đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hiện tại Tiểu Duyệt Duyệt bởi vì baba mà bị người khi dễ.
Hạ Kiều Yến: Nói rõ ràng!
Tiểu Bảo: Baba đi tra chuyện xảy ra trong bệnh viện hôm nay đi. Nếu của Tiểu Duyệt Duyệt của con lại bị thương, con sẽ không để yên cho người đâu!
Hạ Kiều Yến: Đem chuyện con đã biết nói cho baba nghe.
Tiểu Bảo: Hồ Mộng Kỳ, bác sĩ bệnh viện Nhã Đức.
Hạ Kiều Yến: Đã biết. Biến đi ngủ!
Tiểu Bảo gửi thêm bạn WeChat cùng QQ cho Tần Dĩ Duyệt, sau đó mới ngoan ngoãn logout, lại ở trên ipad tìm chương trình học hôm nay để xem.
Baba của nhóc không miễn cưỡng nhóc đến trường học, nhưng không có nghĩa là nhóc không cần học tập.
Trái lại, chương trình học của nhóc so với mấy đứa trẻ bình thường càng tóm gọn hơn, độ khó cũng lớn hơn nhiều.
[1]Diễm áp quần phương (艳压群芳):
Diễm áp (艳压): là diễm áp quần phương rút gọn lại.
Hoa thơm cỏ lạ (群芳): các loại diễm lệ, hương thơm hoa cỏ; tại đây ví von thành những người con gái, những mỹ nhân.
Diễm áp quần phương ý nghĩa: chỉ các loại diễm lệ, hương thơm hoa cỏ, trong đó một loại hoa đặc biệt xinh đẹp, đem những thứ khác đều so không bằng.
"Cái này không có vấn đề, Tiểu Bảo tuy nhiên không cho người khác chạm vào. Nhưng thằng bé sẵn sàng giao tiếp. So với đứa trẻ khác hiểu chuyện hơn nhiều. Con an tâm làm việc đi." Lạc Minh Mị không chút nghĩ ngợi đáp lại.
"Cảm ơn bác trai, bác gái."
Hạ Kiều Yến nói xong ẵm lấy Tiểu Bảo trong tay Tần Dĩ Duyệt, một tay đỡ Tần Dĩ Duyệt lên lầu.
Sau khi vào phòng, Tần Dĩ Duyệt muốn xoay người tìm cho Tiểu Bảo một bộ quần áo để đi tắm.
Tay còn chưa có chạm vào hai cái balô nhỏ, đã bị một bàn tay lớn chặn lại.
Hạ Kiều Yến nói: "Bác sĩ Tần, làm phiền em suy nghĩ về tình trạng vết thương của em."
"Chân tôi bị thương, chứ không phải tay."
Hạ Kiều Yến liếc xéo cô một cái."Vậy cũng để cho tôi làm. Trong nhà có một đứa nhỏ đáng ghét là đủ rồi, không cần phải thêm một cái nữa. Em chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa, những chuyện khác để tôi làm."
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy nhịn không được bật cười."Hạ tổng. Anh thật là đẹp trai. Fans Club của anh, đám người bọn họ mà nghe được câu này, nhất định sẽ vui đến chết."
"Tôi chỉ cần em vui là được." Hạ Kiều Yến động tác thuần thục một tay ẵm Tiểu Bảo. Một tay tìm quần áo trong ba lô.
Tìm được bộ quần áo rồi, thì anh đặt bộ đồ trên tay Tần Dĩ Duyệt, để cho cô cảm thấy cô còn có chút tác dụng. Không có như phế vật.
Hạ Kiều Yến sau khi tìm xong quần áo, liền mang theo quần áo cùng Tiểu Bảo đi đến phòng tắm.
Tần Dĩ Duyệt nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, đột nhiên có cảm giác như hai vợ chồng già.
Tần Dĩ Duyệt ngồi ở trên giường không có việc gì có thể làm, lấy cái sim trong điện thoại di động đã bị hỏng, bỏ vào chiếc điện thoại dự phòng.
Vừa mở máy, tin nhắn WeChat cùng tin tức trong QQ nhảy gần một phút đồng hồ, làm Tần Dĩ Duyệt bị sốc.
Đợi tất cả không nhảy tin nữa, cô mới ấn mở tin tức xem.
Phần lớn là tin tức trong diễn đàn.
Tần Dĩ Duyệt nhìn lướt qua tin tức trong diễn đàn, thấy không có gì quan trọng, liền tắt đi.
Mở tin nhắn của Dương Nhã Vi.
Dương Nhã Vi: Nghe nói cậu bị người nhà bệnh nhân đẩy ngã, bị thương có nặng lắm không? Lúc tan làm tớ có đi đến văn phòng của cậu, Tiểu An nói Hạ Kiều Yến đem cậu đón về rồi. Không có việc gì chứ?
Tần Dĩ Duyệt hồi phục nói: "Tớ không sao, chỉ là chân bị trật mà thôi, không phải rất nghiêm trọng, cậu đừng lo lắng. Cậu bình thường cũng chú ý một chút, tớ còn có thể ứng đối với bệnh nhân cùng người nhà họ chỉ trích, cậu ứng phó không được, gặp phải thì cứ cố gắng để bác sĩ khác xử lý. Nếu thật sự không tránh thoát, cậu cũng đừng can thiệp vào."
Sau khi gửi tin nhắn, Dương Nhã Vi rất nhanh trả lời.
Dương Nhã Vi: Tớ cảm thấy chuyện gây sự của mấy người nhà bệnh nhân đó quá mức trùng hợp, có phải bọn Diệp Thanh và Chu Tử Dương làm hay không?
Tần Dĩ Duyệt: Hai người tiến sĩ bọn họ du học về sẽ không đến mức làm việc này.
Dương Nhã Vi: Cũng không chắc được đâu. Hai người họ chuyện gì mà làm không được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Dĩ Duyệt bật cười, trả lời: "Cậu đừng nghĩ lung tung nữa, tớ sẽ xử lý mà."
Dương Nhã Vi: Được. Dĩ Duyệt, tớ giống như đã quên lời muốn nói rồi. Tớ thật sự chúc phúc cậu có thể gả cho Hạ Kiều Yến, tớ tin tưởng cậu nhất định sẽ làm cho chính mình hạnh phúc.
Tần Dĩ Duyệt: Cám ơn bạn yêu, tớ biết rồi, chờ làm của phù dâu của tớ... haha!
Dương Nhã Vi: Tốt! Ngày kết hôn đã chọn rồi sao?
Tần Dĩ Duyệt: Chọn rồi, ngày 29.
Dương Nhã Vi: Tớ tuần này đều không ăn cơm tối, nhất định phải gầy xuống để mặc váy phù dâu cho đẹp.
Tần Dĩ Duyệt: Ừ, tớ đã giúp cậu chọn một bộ váy phù dâu thật đẹp, cậu mà mặc nhất định sẽ diễm áp quần phương[1] đấy.
Dương Nhã Vi: So với cậu còn đẹp hơn thì sao được?!
Tần Dĩ Duyệt: Nhường cậu trở thành cô dâu.
...
Hai người cười toe toét mà trò chuyện, cho đến khi Hạ Kiều Yến tắm rửa Tiểu Bảo xong, Tần Dĩ Duyệt mới cùng Dương Nhã Vi vội vàng nói câu gặp lại sau.
Hạ Kiều Yến đem Tiểu Bảo đặt tới bên cạnh Tần Dĩ Duyệt, nói: "Sấy tóc giúp nó đi."
Nói xong, anh liền đem máy sấy cho trẻ con đặt tới tay Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt cầm máy sấy, nhìn xuống logo cùng công tắc, thử thổi thổi trong tay mình một lúc.
Sau đó điều chỉnh mức phù hợp rồi mới sấy tóc cho Tiểu Bảo, tay thỉnh thoảng vò nhẹ sợi tóc đen mềm mại của nhóc.
Tiểu Bảo hai cánh tay ôm lấy eo Tần Dĩ Duyệt, nhu thuận mà nép trong lòng cô, tựa như con búp bê nhỏ.
Tần Dĩ Duyệt mặc nhóc ôm, đợi đến khi tóc nhóc khô hoàn toàn mới tắt mấy sấy.
Hạ Kiều Yến ở một bên nhìn động tác của một lớn một nhỏ, nhận máy sấy trong tay Tần Dĩ Duyệt bỏ vào bên trong balô nhỏ, nói: "Em trước thử làm, nếu quá mệt mỏi không cách nào chăm sóc thì cũng đừng miễn cưỡng."
"Tôi biết. Thời gian không còn sớm, anh trở về đi."
"Được." Hạ Kiều Yến đứng lên, động tác tự nhiên mà ở trên trán Tần Dĩ Duyệt hôn một cái, "Dưỡng thương cho tốt, tranh thủ trước hôn lễ của chúng ta chăm sóc tốt, đừng để lại tiếc nuối gì."
"Tôi biết rồi, anh đi đường cẩn thận."
Hạ Kiều Yến sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo, cầm lấy áo khoác đi xuống lầu.
Tiểu Bảo đợi sau khi Hạ Kiều Yến rời đi, đứng thẳng người, dùng sức ở chỗ Hạ Kiều Yến vừa rồi đã hôn Tần Dĩ Duyệt hôn lấy mấy cái.
Tần Dĩ Duyệt nghe tiếng Hạ Kiều Yến cùng bố mẹ nói chuyện, tạm biệt với nhau, lúc phát hiện được động tác của Tiểu Bảo, nhịn không được bật cười.
"Con đây là cùng ba ba của con so sánh sao?"
Tiểu Bảo không để ý tới cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Dĩ Duyệt kiểm tra miệng vết thương trên bàn chân nhỏ của nhóc, nhìn thấy xung quanh vết thương đều khô ráo, không có nước vào, nhưng vẫn thay đổi cho nhóc thuốc xức ngoài cùng băng gạc.
Sau đó đem thân thể nho nhỏ nhét vào chăn bông mềm mại, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc Tần Dĩ Duyệt đóng cửa phòng tắm, dường như nghe được tiếng báo tin nhắn của điện thoại di động.
Cô không để ý lắm, đi vào tắm rửa.
Tiểu Bảo bò lên, không có một tí cảm giác áy náy vì đã lén nhìn, ấn mở xem tin nhắn.
Tiểu An: Chị Tần, em vừa rồi cùng trợ lý Trưởng khoa đi xử lý chuyện người bệnh uống axit, nhìn thấy Hồ Mộng Kỳ cũng có ở đó. Chuyện ngày hôm nay rất có thể là do Hồ Mộng Kỳ làm đấy, chị quay lại nhớ cẩn thận một chút.
Tiểu Bảo nhìn dòng chữ đó, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia giảo hoạt.
Cầm ipad nhỏ của mình, viết một hàng chữ.
Hàng chữ đó còn chưa viết xong, đã nhận được tin nhắn của Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến: Ranh con, lại chơi ipad rồi, sau này cho con mang giấy cùng bút đi ra ngoài!
Tiểu Bảo bất mãn mà hừ một tiếng, đem dòng chữ đánh xong, mới gửi qua.
Tiểu Bảo: Đều là baba, để cho người phụ nữ của con bị người khi dễ!
Hạ Kiều Yến: Thiếu hiệp, chứng tự bế còn chưa có chữa cho tốt, lại còn thêm cái chứng tưởng tượng.
Tiểu Bảo: Ai bảo baba suốt ngày đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hiện tại Tiểu Duyệt Duyệt bởi vì baba mà bị người khi dễ.
Hạ Kiều Yến: Nói rõ ràng!
Tiểu Bảo: Baba đi tra chuyện xảy ra trong bệnh viện hôm nay đi. Nếu của Tiểu Duyệt Duyệt của con lại bị thương, con sẽ không để yên cho người đâu!
Hạ Kiều Yến: Đem chuyện con đã biết nói cho baba nghe.
Tiểu Bảo: Hồ Mộng Kỳ, bác sĩ bệnh viện Nhã Đức.
Hạ Kiều Yến: Đã biết. Biến đi ngủ!
Tiểu Bảo gửi thêm bạn WeChat cùng QQ cho Tần Dĩ Duyệt, sau đó mới ngoan ngoãn logout, lại ở trên ipad tìm chương trình học hôm nay để xem.
Baba của nhóc không miễn cưỡng nhóc đến trường học, nhưng không có nghĩa là nhóc không cần học tập.
Trái lại, chương trình học của nhóc so với mấy đứa trẻ bình thường càng tóm gọn hơn, độ khó cũng lớn hơn nhiều.
[1]Diễm áp quần phương (艳压群芳):
Diễm áp (艳压): là diễm áp quần phương rút gọn lại.
Hoa thơm cỏ lạ (群芳): các loại diễm lệ, hương thơm hoa cỏ; tại đây ví von thành những người con gái, những mỹ nhân.
Diễm áp quần phương ý nghĩa: chỉ các loại diễm lệ, hương thơm hoa cỏ, trong đó một loại hoa đặc biệt xinh đẹp, đem những thứ khác đều so không bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro