Bệnh nhân nhỏ đ...
Tần Diệp
2024-11-18 23:46:24
Tần thành, bệnh viện Nhã Đức.
Đêm khuya, Tần Dĩ Duyệt vội vàng đi đến văn phòng của mình. Bị trước cửa văn phòng làm cho hoảng sợ.
Hành lang bệnh viện vốn rất rộng rãi, lúc này lại có gần mười người đứng, tất cả đều là những người đàn ông cao lớn.
Ai nấy đều mặc bộ đồ tây màu đen từ trên xuống dưới, thêm cả kính râm. Mặt căng cứng, bộ dáng như lâm đại địch.
Trực ban hộ sĩ cùng bác sĩ nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt đi đến. Ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra. Thiếu chút nữa khóc rồi, "Bác sĩ Tần, cô mau đến đó."
Tần Dĩ Duyệt gật gật đầu về phía họ. Nhìn về những người phía hành lang, nói: "Các vị đây xin hãy đợi trong khu vực chờ đợi bên ngoài, môi trường quá ồn ào sẽ ảnh hưởng đến công việc của nhân viên y tế."
Tần Dĩ Duyệt sau khi nói xong. Không nhìn bọn họ, đi vào văn phòng.
Vừa vào, liền nhìn thấy cả phòng bề bộn.
Chậu hoa, hồ sơ y tế, bút, giấy, ly. Đều rơi rớt lộn xộn.
Trên mặt đất còn có rất nhiều vết bẩn của trà, cà phê.
Chỉ có cái sofa nhỏ còn tính là sạch sẽ.
Trên cái sofa nhỏ, một đứa bé đưa lưng về phía cô ngồi.
Tần Dĩ Duyệt không cần suy nghĩ cũng biết cả phòng này lộn xộn là do đâu.
Cô cảm thấy có một trận tức giận trong lòng mình, rất muốn dạy bảo đứa bé nghịch ngợm này một chút.
Nhưng tưởng tượng đến bên ngoài những người mang tây trang giày da, cô lập tức thức thời mà điều chỉnh biểu tình khuôn mặt. Thanh âm hòa hoãn hỏi: "Xin chào, tên con là gì? Con cảm thấy không thoải mái chỗ nào?"
Đứa bé nghe tiếng nói, động tác thong thả xoay đầu lại.
Tần Dĩ Duyệt bị khuôn mặt nhỏ bé và tinh tế làm chấn động một chút.
Một cảm giác thân thiết từ lòng cô toát ra, đem sự tức giận của cô cọ rửa đến sạch sẽ.
Đứa bé chỉ lẳng lặng mà nhìn cô, không nói gì.
Một đôi mắt màu đen và bóng bẩy, đôi mắt như hai viên thủy tinh nhỏ bằng quả nho, tỏa ra ánh sáng.
Tần Dĩ Duyệt không dấu vết mà đánh giá đứa bé. Phát hiện đứa bé thịt mum múp tay nhỏ nắm thành quyền, đặt ở bụng.
Tần Dĩ Duyệt nở nụ cười ôn hòa nhất, "Bảo bối, bác sĩ không phải con giun trong bụng của con, không thể nào nhìn con mà đoán ra chỗ nào con không thảo mái. Nếu con không thích nói chuyện, thì dùng ngón tay chỉ đến nơi không thoải mái đó được không?"
Tần Dĩ Duyệt nói xong, liền mỉm cười nhìn đứa bé.
Đứa bé cùng cô đối diện.
Trong văn phòng một mảnh yên tĩnh.
Lúc Tần Dĩ Duyệt cho rằng cậu bé này sẽ không đáp lại lời nói của cô, thì bé đã chậm rãi vươn tay nhỏ đầy thịt, chỉ chỉ bụng mình.
Tần Dĩ Duyệt theo tay nhỏ sờ lên bụng cậu bé, cách quần áo nhẹ nhàng ấn hai cái, "Là bụng không thoải mái?"
Cậu bé nhìn Tần Dĩ Duyệt, hậu tri hậu giác nhìn vào bàn tay đặt ở bụng mình, chậm rãi gật đầu.
Tần Dĩ Duyệt đứng lên, khi cậu bé còn bần thần đã vươn đôi tay bế lên, đi đến phòng khám ở trên giường làm kỹ càng tỉ mỉ kiểm tra.
Cậu bé bị động tác này của cô làm cho hoảng sợ, ngơ ngác để cô ôm.
Khuôn mặt tinh xảo, non mềm, không có nửa điểm biểu tình.
Ngoài cửa văn phòng, quản gia thăm dò nhìn xem tình hình, nhìn thấy tiểu thiếu gia ngoan ngoãn ở trong lòng ngực Tần Dĩ Duyệt, kinh ngạc không thôi.
Nhà bọn họ tiểu thiếu gia chỉ thân thiết với thiếu gia, không thân thiết với người khác.
Ngay cả ông đã chăm sóc tiểu thiếu gia 5 năm, cũng không có cơ hội ôm tiểu thiếu gia.
**
Một chiếc Maseratimới tinh ngừng ở bãi đỗ xe trống không của bệnh viện, quản gia lập tức bước nhanh chóng đi lên, "Thiếu gia."
Sau một lúc, người đàn ông có khuôn mặt tao nhã, quần áo bất phàm từ ghế sau bước ra.
Đường cong đẹp môi để lộ ra chủ nhân giờ phút này đang bất mãn.
Hạ Kiều Yến lạnh giọng hỏi: "Tiểu bảo đâu?"
"Tiểu thiếu gia ở chỗ bác sĩ Tần ngủ rồi."
"Bác sĩ Tần?" Hạ kiều yến nghi hoặc hỏi, dẫn đầu đi ở phía trước.
"Đó là một vị bác sĩ nữ trong bệnh viện. Lúc cô ấy ôm tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia cũng không từ chối." Quản gia có chút kích động nói.
Hạ Kiều Yến mày hơi hơi nhăn lại, bước chân nhanh hơn.
Quản gia ở một bên dẫn đường, đem Hạ Kiều Yến đi đến văn phòng Tần Dĩ Duyệt.Khi đến văn phòng Tần Dĩ Duyệt, Hạ Kiều Yến làm động tác dừng.
Quản gia không tiếng động mà dừng lại bước chân.
Hạ Kiều Yến đi đến văn phòng cửa mở, thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Ánh mắt anh bỗng dưng ngừng lại.
Trong văn phòng một lớn một nhỏ, hai cái đầu dựa vào cùng nhau, đã ngủ rồi.
Tiểu Bảo giống như búp bê vải đẹp đẽ ngoan ngoãn mà dựa vào lòng ngực Tần Dĩ Duyệt, khuôn mặt nhỏ đáng yêu không có gì lo lắng.
Hạ Kiều Yến lúc thấy rõ mặt Tần Dĩ Duyệt, trong mắt chợt lóe lên sự kinh ngạc.
Tần Dĩ Duyệt luôn ngủ rất nông, nhận thấy được có người đang nhìn mình, lập tức tỉnh lại.
Khi cô nhìn thấy người đàn ông trước mắt cô, cô liền choáng váng.
Tần Dĩ Duyệt chớp đôi mắt vài cái, phát hiện Hạ Kiều Yến vẫn còn ở đây.
Tần Dĩ Duyệt biết Hạ Kiều Yến, không phải vì cô chú ý tài chính và kinh tế cùng tin tức.
Bệnh viện hộ sĩ cùng bác sĩ mỗi ngày đem "Hạ Kiều Yến" ba chữ nói bên miệng, hận không thể kính anh ta trở thành thần.
Hạ Kiều Yến, ba chữ này ở một mức độ nào đó đại biểu cho Tần thành, tầng lớp cao nhất về tài phú cùng địa vị, hơn nữa Hạ gia ở Tần thành ảnh hưởng rất lớn, người Hạ gia dậm chân một cái, Tần thành đều phải đi run theo.
Tiểu Bảo hình như là đã nhận ra cảm xúc của Tần Dĩ Duyệt, dần dần tỉnh giấc, có chút mơ hồ mà nhìn chung quanh.
Lúc nhìn thấy Hạ Kiều Yến, bộ dáng ngây thơ vươn cánh tay bụ bẫm với anh.
Hạ Kiều Yến duỗi tay ôm lấy Tiểu Bảo, "Bụng đã ổn chưa?"
Tiểu Bảo không tiếng động gật gật đầu, đem đầu nhỏ tiến sát vào cổ Hạ Kiều Yến.
Bàn tay to của Hạ Kiều Yến vỗ nhẹ tiểu bảo bối.
Ánh mắt như hắc thạch, dừng lại ở trên mặt Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt từ không trung lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, dặn dò nói: "Hiện tại đã trễ rồi, nhân viên phòng thuốc cũng đã tan ca, nên không thể kê đơn ngay được. Anh đêm nay trở về quan sát tình hình bé, ngày mai nếu vẫn không thoải mái, tôi sẽ lên đơn thuốc để bé không khó chịu."
Hạ Kiều Yến nhàn nhạt mà gật đầu, xem như trả lời.
Sau đó, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Tần Dĩ Duyệt nhìn văn phòng trống, mắt trợn trắng.
Có tiền thì giỏi hơn người à?
Đang nói về cái gì vậy chứ?
Tần Dĩ Duyệt nghĩ như thế, đi tắt đèn văn phòng, rồi về nhà ngủ ngon.
**
Hôm sau.
Vào buổi chiều, Tần Dĩ Duyệt ngồi làm việc, điện thoại bàn reo lên.
Tần Dĩ Duyệt nhấc điện thoại.
"Xin chào, tôi là bác sĩ Tần của bệnh viện Nhã Đức."
Điện thoại kia đầu không trả lời.
Tần Dĩ Duyệt nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút không thể hiểu được, muốn gác máy.
Trước khi gác máy, nghe được hai tiếng đánh rất nhỏ.
Tần Dĩ Duyệt không đặt điện thoại xuống, một lần nữa đem đến bên tai.
Lần này cô nghe được điện thoại kia đầu có tiếng hít thở nhẹ, như là một đứa trẻ.
Tần Dĩ Duyệt trong đầu nhanh chóng vẽ ra bộ dáng của Tiểu Bảo, giọng nói không khỏi nhẹ nhàng hơn, "Con là bạn nhỏ đến khám bệnh tối qua sao?"
Trong điện thoại truyền đến một tiếng đánh nhẹ.
"Bụng vẫn không thoải mái?"
Lần này là hai lần đánh.
Tần Dĩ Duyệt khóe miệng hơi hơi gợi lên, nghĩ đến cha Tiểu Bảo là ai, sự dịu dàng gần như vỡ mộng.
"Không sao đâu. Thể chất con rất tốt cứ giữ nó như vậy, đừng đến bệnh viện quá nhiều."
Trong điện thoại lại truyền đến một tiếng đánh.
Đêm khuya, Tần Dĩ Duyệt vội vàng đi đến văn phòng của mình. Bị trước cửa văn phòng làm cho hoảng sợ.
Hành lang bệnh viện vốn rất rộng rãi, lúc này lại có gần mười người đứng, tất cả đều là những người đàn ông cao lớn.
Ai nấy đều mặc bộ đồ tây màu đen từ trên xuống dưới, thêm cả kính râm. Mặt căng cứng, bộ dáng như lâm đại địch.
Trực ban hộ sĩ cùng bác sĩ nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt đi đến. Ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra. Thiếu chút nữa khóc rồi, "Bác sĩ Tần, cô mau đến đó."
Tần Dĩ Duyệt gật gật đầu về phía họ. Nhìn về những người phía hành lang, nói: "Các vị đây xin hãy đợi trong khu vực chờ đợi bên ngoài, môi trường quá ồn ào sẽ ảnh hưởng đến công việc của nhân viên y tế."
Tần Dĩ Duyệt sau khi nói xong. Không nhìn bọn họ, đi vào văn phòng.
Vừa vào, liền nhìn thấy cả phòng bề bộn.
Chậu hoa, hồ sơ y tế, bút, giấy, ly. Đều rơi rớt lộn xộn.
Trên mặt đất còn có rất nhiều vết bẩn của trà, cà phê.
Chỉ có cái sofa nhỏ còn tính là sạch sẽ.
Trên cái sofa nhỏ, một đứa bé đưa lưng về phía cô ngồi.
Tần Dĩ Duyệt không cần suy nghĩ cũng biết cả phòng này lộn xộn là do đâu.
Cô cảm thấy có một trận tức giận trong lòng mình, rất muốn dạy bảo đứa bé nghịch ngợm này một chút.
Nhưng tưởng tượng đến bên ngoài những người mang tây trang giày da, cô lập tức thức thời mà điều chỉnh biểu tình khuôn mặt. Thanh âm hòa hoãn hỏi: "Xin chào, tên con là gì? Con cảm thấy không thoải mái chỗ nào?"
Đứa bé nghe tiếng nói, động tác thong thả xoay đầu lại.
Tần Dĩ Duyệt bị khuôn mặt nhỏ bé và tinh tế làm chấn động một chút.
Một cảm giác thân thiết từ lòng cô toát ra, đem sự tức giận của cô cọ rửa đến sạch sẽ.
Đứa bé chỉ lẳng lặng mà nhìn cô, không nói gì.
Một đôi mắt màu đen và bóng bẩy, đôi mắt như hai viên thủy tinh nhỏ bằng quả nho, tỏa ra ánh sáng.
Tần Dĩ Duyệt không dấu vết mà đánh giá đứa bé. Phát hiện đứa bé thịt mum múp tay nhỏ nắm thành quyền, đặt ở bụng.
Tần Dĩ Duyệt nở nụ cười ôn hòa nhất, "Bảo bối, bác sĩ không phải con giun trong bụng của con, không thể nào nhìn con mà đoán ra chỗ nào con không thảo mái. Nếu con không thích nói chuyện, thì dùng ngón tay chỉ đến nơi không thoải mái đó được không?"
Tần Dĩ Duyệt nói xong, liền mỉm cười nhìn đứa bé.
Đứa bé cùng cô đối diện.
Trong văn phòng một mảnh yên tĩnh.
Lúc Tần Dĩ Duyệt cho rằng cậu bé này sẽ không đáp lại lời nói của cô, thì bé đã chậm rãi vươn tay nhỏ đầy thịt, chỉ chỉ bụng mình.
Tần Dĩ Duyệt theo tay nhỏ sờ lên bụng cậu bé, cách quần áo nhẹ nhàng ấn hai cái, "Là bụng không thoải mái?"
Cậu bé nhìn Tần Dĩ Duyệt, hậu tri hậu giác nhìn vào bàn tay đặt ở bụng mình, chậm rãi gật đầu.
Tần Dĩ Duyệt đứng lên, khi cậu bé còn bần thần đã vươn đôi tay bế lên, đi đến phòng khám ở trên giường làm kỹ càng tỉ mỉ kiểm tra.
Cậu bé bị động tác này của cô làm cho hoảng sợ, ngơ ngác để cô ôm.
Khuôn mặt tinh xảo, non mềm, không có nửa điểm biểu tình.
Ngoài cửa văn phòng, quản gia thăm dò nhìn xem tình hình, nhìn thấy tiểu thiếu gia ngoan ngoãn ở trong lòng ngực Tần Dĩ Duyệt, kinh ngạc không thôi.
Nhà bọn họ tiểu thiếu gia chỉ thân thiết với thiếu gia, không thân thiết với người khác.
Ngay cả ông đã chăm sóc tiểu thiếu gia 5 năm, cũng không có cơ hội ôm tiểu thiếu gia.
**
Một chiếc Maseratimới tinh ngừng ở bãi đỗ xe trống không của bệnh viện, quản gia lập tức bước nhanh chóng đi lên, "Thiếu gia."
Sau một lúc, người đàn ông có khuôn mặt tao nhã, quần áo bất phàm từ ghế sau bước ra.
Đường cong đẹp môi để lộ ra chủ nhân giờ phút này đang bất mãn.
Hạ Kiều Yến lạnh giọng hỏi: "Tiểu bảo đâu?"
"Tiểu thiếu gia ở chỗ bác sĩ Tần ngủ rồi."
"Bác sĩ Tần?" Hạ kiều yến nghi hoặc hỏi, dẫn đầu đi ở phía trước.
"Đó là một vị bác sĩ nữ trong bệnh viện. Lúc cô ấy ôm tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia cũng không từ chối." Quản gia có chút kích động nói.
Hạ Kiều Yến mày hơi hơi nhăn lại, bước chân nhanh hơn.
Quản gia ở một bên dẫn đường, đem Hạ Kiều Yến đi đến văn phòng Tần Dĩ Duyệt.Khi đến văn phòng Tần Dĩ Duyệt, Hạ Kiều Yến làm động tác dừng.
Quản gia không tiếng động mà dừng lại bước chân.
Hạ Kiều Yến đi đến văn phòng cửa mở, thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Ánh mắt anh bỗng dưng ngừng lại.
Trong văn phòng một lớn một nhỏ, hai cái đầu dựa vào cùng nhau, đã ngủ rồi.
Tiểu Bảo giống như búp bê vải đẹp đẽ ngoan ngoãn mà dựa vào lòng ngực Tần Dĩ Duyệt, khuôn mặt nhỏ đáng yêu không có gì lo lắng.
Hạ Kiều Yến lúc thấy rõ mặt Tần Dĩ Duyệt, trong mắt chợt lóe lên sự kinh ngạc.
Tần Dĩ Duyệt luôn ngủ rất nông, nhận thấy được có người đang nhìn mình, lập tức tỉnh lại.
Khi cô nhìn thấy người đàn ông trước mắt cô, cô liền choáng váng.
Tần Dĩ Duyệt chớp đôi mắt vài cái, phát hiện Hạ Kiều Yến vẫn còn ở đây.
Tần Dĩ Duyệt biết Hạ Kiều Yến, không phải vì cô chú ý tài chính và kinh tế cùng tin tức.
Bệnh viện hộ sĩ cùng bác sĩ mỗi ngày đem "Hạ Kiều Yến" ba chữ nói bên miệng, hận không thể kính anh ta trở thành thần.
Hạ Kiều Yến, ba chữ này ở một mức độ nào đó đại biểu cho Tần thành, tầng lớp cao nhất về tài phú cùng địa vị, hơn nữa Hạ gia ở Tần thành ảnh hưởng rất lớn, người Hạ gia dậm chân một cái, Tần thành đều phải đi run theo.
Tiểu Bảo hình như là đã nhận ra cảm xúc của Tần Dĩ Duyệt, dần dần tỉnh giấc, có chút mơ hồ mà nhìn chung quanh.
Lúc nhìn thấy Hạ Kiều Yến, bộ dáng ngây thơ vươn cánh tay bụ bẫm với anh.
Hạ Kiều Yến duỗi tay ôm lấy Tiểu Bảo, "Bụng đã ổn chưa?"
Tiểu Bảo không tiếng động gật gật đầu, đem đầu nhỏ tiến sát vào cổ Hạ Kiều Yến.
Bàn tay to của Hạ Kiều Yến vỗ nhẹ tiểu bảo bối.
Ánh mắt như hắc thạch, dừng lại ở trên mặt Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt từ không trung lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, dặn dò nói: "Hiện tại đã trễ rồi, nhân viên phòng thuốc cũng đã tan ca, nên không thể kê đơn ngay được. Anh đêm nay trở về quan sát tình hình bé, ngày mai nếu vẫn không thoải mái, tôi sẽ lên đơn thuốc để bé không khó chịu."
Hạ Kiều Yến nhàn nhạt mà gật đầu, xem như trả lời.
Sau đó, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Tần Dĩ Duyệt nhìn văn phòng trống, mắt trợn trắng.
Có tiền thì giỏi hơn người à?
Đang nói về cái gì vậy chứ?
Tần Dĩ Duyệt nghĩ như thế, đi tắt đèn văn phòng, rồi về nhà ngủ ngon.
**
Hôm sau.
Vào buổi chiều, Tần Dĩ Duyệt ngồi làm việc, điện thoại bàn reo lên.
Tần Dĩ Duyệt nhấc điện thoại.
"Xin chào, tôi là bác sĩ Tần của bệnh viện Nhã Đức."
Điện thoại kia đầu không trả lời.
Tần Dĩ Duyệt nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút không thể hiểu được, muốn gác máy.
Trước khi gác máy, nghe được hai tiếng đánh rất nhỏ.
Tần Dĩ Duyệt không đặt điện thoại xuống, một lần nữa đem đến bên tai.
Lần này cô nghe được điện thoại kia đầu có tiếng hít thở nhẹ, như là một đứa trẻ.
Tần Dĩ Duyệt trong đầu nhanh chóng vẽ ra bộ dáng của Tiểu Bảo, giọng nói không khỏi nhẹ nhàng hơn, "Con là bạn nhỏ đến khám bệnh tối qua sao?"
Trong điện thoại truyền đến một tiếng đánh nhẹ.
"Bụng vẫn không thoải mái?"
Lần này là hai lần đánh.
Tần Dĩ Duyệt khóe miệng hơi hơi gợi lên, nghĩ đến cha Tiểu Bảo là ai, sự dịu dàng gần như vỡ mộng.
"Không sao đâu. Thể chất con rất tốt cứ giữ nó như vậy, đừng đến bệnh viện quá nhiều."
Trong điện thoại lại truyền đến một tiếng đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro