Cô không có tư...
Tần Diệp
2024-11-18 23:46:24
"Phải hay là không thì cũng không cần tôi chứng minh đâu nhỉ, Mạc tiên
sinh trong lòng cũng biết rõ mà. Anh là người trưởng thành, chúng tôi
không cần phải nói quá nhiều, nếu không anh sẽ cảm thấy chúng tôi đang
dạy bảo anh mất. Từng người đều đơn giản một chút đi, anh đến bệnh viện
chúng tôi, bác sĩ y tá chúng tôi cung cấp kỹ thuật và dịch vụ cho anh.
Nói trắng ra là, chỉ là quan hệ hợp tác có lợi đôi bên. Anh đem cảm xúc
cá nhân kiềm chế một chút, đừng tăng thêm phiền toái cho nhau."
Mạc Mộ Trầm thoáng cười lạnh."Tần Dĩ Duyệt. Cô có tư cách gì mà nói chuyện với tôi như vậy? Chỉ bằng việc cô gả cho Hạ Kiều Yến sao? Cho là có Hạ Kiều Yến làm chỗ dựa cho cô?"
Tần Dĩ Duyệt trong lòng có chút kinh ngạc vì Mạc Mộ Trầm có thể nhận ra cô, nhưng chút ý niệm nhỏ ấy rất nhanh đã bị cô vứt qua một bên, "Anh có lẽ là nói đúng rồi. Nếu chồng tôi không đứng sau lưng tôi. Khả năng tôi thật không dám làm càn nói lời như vậy với anh đâu."
"Cô đắc ý quá sớm."
"Tôi không có đắc ý gì." Tần Dĩ Duyệt ngồi vào ghế bên giường Mạc Mộ Trầm, "Hiện tại chúng ta nói chuyện dưỡng bệnh của anh."
"Cô không có tư cách cùng tôi nói chuyện."
"Tôi đúng là không có tư cách cùng anh nói chuyện. Nhưng vì thương thế của anh có thể sớm chút khôi phục, không kèn kẹt với đồng nghiệp của tôi nữa. Tôi đành dùng da mặt dày tới đây nói chuyện."
"Muốn ở trước mặt viện trưởng các cô tạo cảm giác tồn tại sao?"
"Coi như là vậy đi. Còn có một nguyên nhân nữa là, anh là diễn viên mà tôi và mẹ tôi rất yêu thích, tôi không muốn nhìn anh cam chịu như vậy. Bị thương đúng là thật xui xẻo, nhưng anh lại có đầy đủ nhân mạch tài nguyên. Sau khi anh có thể tìm được chuyên gia có lợi nhất đối với thương thế của anh. Tôi vui mừng thay anh, nếu như anh tuân theo lời dặn của bác sĩ. Rất nhiều vết thương cũng đã khỏi hẳn rồi, anh cũng đã sớm có thể ra viện. Nhưng anh thế nào cũng dùng cơ thể của anh chống lại. Anh cảm thấy chuyện này đối với anh có gì tốt vậy?" Tần Dĩ Duyệt biết rõ lời của cô có chút quá phận, hơn nữa cũng không nhất định có thể ra tác dụng gì.
Lời nói này cô tin rằng người bên Mạc Mộ Trầm mỗi ngày đều nói với anh ta. Anh ta vẫn không thay đổi.
Cô đúng là không biết lượng sức rồi.
Mạc Mộ Trầm nghe vậy con mắt lợi hại yên lặng nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Cô thật sự nghĩ như vậy?"
"Đúng." Tần Dĩ Duyệt thấy Mạc Mộ Trầm không có tức giận, ngược lại còn có ý nói chuyện với nhau, nở một nụ cười thả lỏng, "Tôi đã có một thời gian xem phim của anh, khi đó mẹ tôi bảo tôi xem《 Tấn Thư 》, nói có nam diễn viên rất kinh người.Khi đó tôi mới vừa gặp một cái khó khăn xem như lớn nhất trong đời tôi, tâm trạng tôi lúc đó vô cùng kém, người dạy nghiên cứu sinh cũng không coi trọng tôi, muốn khích tôi rút ra. Khi đó tôi cảm thấy cả cuộc đời đều u ám, nên tôi liền ôm tâm tình giết thời gian xem tác phẩm đầu tiên của anh."
Mạc Mộ Trầm không ngờ tới Tần Dĩ Duyệt nói cái này, chờ cô nói tiếp.
《 Tấn Thư 》 là tác phẩm đúng nghĩa đầu tiên của anh, tuy chỉ là diễn vai phụ, nhưng lại là tác phẩm mở đường cho sự nghiệp sau đó của anh.
"Xem hết cả bộ, tôi đã cảm thấy trên thế giới này vẫn có rất nhiều đẹp đẽ. Nó tạo ra một người hoàn mỹ như anh, lại cho anh đầy đủ linh tính hòa hợp sân khấu, cho anh đi vào ánh mắt của rất nhiều người, lại để cho vô số người điên cuồng vì anh, bị ngươi cảm hóa. Rất nhiều người lúc ban đầu sẽ bị gương mặt của anh mê hoặc, nhưng sau đó lại đắm chìm vào diễn xuất của anh, rèn luyện diễn xuất mới là thứ chinh phục người khác. Anh có lẽ không quan tâm mặt của anh có thể lưu sẹo hay không, nhưng tôi vẫn hi vọng anh đừng lưu sẹo thì tốt hơn, một mực hoàn mỹ." Tần Dĩ Duyệt nói xong một đoạn như vậy liền ngừng lại.
Cô không giống Fans hâm mộ tìm thật nhiều tác phẩm của Mạc Mộ Trầm, cũng rất ít hiểu rõ tình huống của Mạc Mộ Trầm.
Cô biết đều là tin tức giải trí bên trên thường xuyên đăng lên.
"Cô là vì Hạ Kiều Yến mới nói như vậy."
"Anh ấy? Điều này cùng chồng tôi có quan hệ gì?" Tần Dĩ Duyệt nghi ngờ nói.
Mạc Mộ Trầm một mực không có di chuyển ánh mắt, chăm chú nhìn trên mặt Tần Dĩ Duyệt, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm gì của cô, nhận ra là cô không giả bộ.
Mạc Mộ Trầm nghiêng người tới, để sát vào mặt Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt tránh ra sau.
Nửa mặt Mạc Mộ Trầm không bị băng gạc che lấp tạo ra cảm giác cá tính lại mị hoặc cười cười, "Bộ phim điện ảnh của tôi đầu tư lần này là bên Cường Thịnh truyền thông, nó là công ty dưới trướng của tâp đoàn Hạ thị, cô không biết sao?"
"Tôi không quen thuộc với phạm vi kinh doanh của chồng tôi, tôi cũng không theo kinh doanh, cho nên không biết rõ lắm." Tần Dĩ Duyệt thản nhiên nói.
Mạc Mộ Trầm hiểu rõ mà gật đầu.
Tần Dĩ Duyệt thấy cảm xúc của anh ta xem như ổn định, nói "Kế tiếp trước hết để cho y tá giúp anh thay thuốc, anh là nhân vật công chúng, mặt của anh và thân thể cũng không phải là của một mình anh đâu, dưỡng thương tốt so với cái gì cũng tốt hơn."
"Làm cho mấy người đó lăn tới đây đi."
"Yes Sir." Tần Dĩ Duyệt đứng dậy đi đến bên người cửa, kêu y tá đứng ngoài.
Y tá vội vàng bưng thuốc đi đến.
Mạc Mộ Trầm nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Cô giúp tôi thay."
Tần Dĩ Duyệt: "Tôi không quen thuộc với thương tổn của anh, nếu làm không tốt, dễ để lại sẹo."
Mạc Mộ Trầm hừ một tiếng, mặc kệ để cho y tá thay thuốc.
Tần Dĩ Duyệt ở bên cạnh cầm tay nắm cửa.
Mạc Mộ Trầm liếc qua cổ tay của Tần Dĩ Duyệt một cách tình cờ, sau đó ánh mắt dừng một chút, rồi một phát nắm lấy cổ tay Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt và y tá bị động tác đột nhiên của anh ta dọa cho sợ.
Tần Dĩ Duyệt vặn tay, phát hiện tay Mạc Mộ Trầm như kìm sắt chặt chẽ kiềm cổ tay cô.
Cô căn bản không rút ra được.
Mạc Mộ Trầm ngón tay chậm rãi vuốt ve nốt ruồi nhỏ ở cổ tay Tần Dĩ Duyệt, "Cô là ai?"
Tần Dĩ Duyệt không hiểu ra sao mà nhìn sắc mặt âm trầm của Mạc Mộ Trầm, cúi đầu nhìn chỗ ngón tay anh ta đụng vào, "Đừng nói với tôi, em gái anh hay chị gái hoặc là mối tình đầu gì gì đó có một cái nốt ruồi giống vậy nha, quá máu chó rồi."
Cổ tay cô có nốt ruồi nhỏ, cô vẫn cảm thấy đặc biệt gợi cảm, đáng yêu, lúc mà nhàm chán còn sẽ đặc biệt thô tục mà tự mình thưởng thức một chút.
Nếu như có người cũng có một nốt ruồi giống vậy, cái loại cảm giác này liền không tốt đẹp nữa rồi.
Mạc Mộ Trầm nghe vậy buông lỏng tay ra, chán nản tựa ở đầu giường, mặc kệ y tá bôi thuốc cho anh ta.
**
Lúc Tần Dĩ Duyệt rời khỏi phòng bệnh Mạc Mộ Trầm trở lại văn phòng, Hạ Vân Sách đã ở bên trong rồi.
Hạ Vân Sách hỏi: "Chị dâu, tay chị làm sao vậy?"
"Có một người bệnh cảm xúc bị kích động, bị hắn ta giữ một chút thôi. Em bây giờ đã có quyết định chưa đây?"
"Đã có rồi."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, uống một hớp.
Hạ Vân Sách nói tiếp: "Em muốn sinh con ra."
Tần Dĩ Duyệt bị nước sặc cho một cái, cô vỗ ngực một hồi, mới lên tiếng: "Khục khục khục, em nghiêm túc sao?"
"Đúng." Hạ Vân Sách rất bình tĩnh mà nhìn cô.
"Vậy em định giải thích với người nhà như thế nào đây?"
"Còn chưa nghĩ ra."
"Vân Sách, em quá xúc động rồi."
"Em biết. Nhưng em không muốn bỏ đứa bé này, bỏ nó lúc này đây, em khả năng đời này cũng không có cơ hội có con với anh ấy nữa."
"Chị không ủng hộ ý nghĩ của em. Nếu chị yêu một người, chị sẽ xông lên, tìm cách nói cho anh ấy biết, rằng chị yêu anh ấy. Không phải dùng cách của em để chứng minh. Trong lúc này còn liên lụy một mạng, em biết không?" Tần Dĩ Duyệt nói có chút miệng đắng lưỡi khô.
Cô hôm nay nói nhiều lời lắm, cũng đều là xuất phát từ nội tâm mà nói ra.
Mạc Mộ Trầm thoáng cười lạnh."Tần Dĩ Duyệt. Cô có tư cách gì mà nói chuyện với tôi như vậy? Chỉ bằng việc cô gả cho Hạ Kiều Yến sao? Cho là có Hạ Kiều Yến làm chỗ dựa cho cô?"
Tần Dĩ Duyệt trong lòng có chút kinh ngạc vì Mạc Mộ Trầm có thể nhận ra cô, nhưng chút ý niệm nhỏ ấy rất nhanh đã bị cô vứt qua một bên, "Anh có lẽ là nói đúng rồi. Nếu chồng tôi không đứng sau lưng tôi. Khả năng tôi thật không dám làm càn nói lời như vậy với anh đâu."
"Cô đắc ý quá sớm."
"Tôi không có đắc ý gì." Tần Dĩ Duyệt ngồi vào ghế bên giường Mạc Mộ Trầm, "Hiện tại chúng ta nói chuyện dưỡng bệnh của anh."
"Cô không có tư cách cùng tôi nói chuyện."
"Tôi đúng là không có tư cách cùng anh nói chuyện. Nhưng vì thương thế của anh có thể sớm chút khôi phục, không kèn kẹt với đồng nghiệp của tôi nữa. Tôi đành dùng da mặt dày tới đây nói chuyện."
"Muốn ở trước mặt viện trưởng các cô tạo cảm giác tồn tại sao?"
"Coi như là vậy đi. Còn có một nguyên nhân nữa là, anh là diễn viên mà tôi và mẹ tôi rất yêu thích, tôi không muốn nhìn anh cam chịu như vậy. Bị thương đúng là thật xui xẻo, nhưng anh lại có đầy đủ nhân mạch tài nguyên. Sau khi anh có thể tìm được chuyên gia có lợi nhất đối với thương thế của anh. Tôi vui mừng thay anh, nếu như anh tuân theo lời dặn của bác sĩ. Rất nhiều vết thương cũng đã khỏi hẳn rồi, anh cũng đã sớm có thể ra viện. Nhưng anh thế nào cũng dùng cơ thể của anh chống lại. Anh cảm thấy chuyện này đối với anh có gì tốt vậy?" Tần Dĩ Duyệt biết rõ lời của cô có chút quá phận, hơn nữa cũng không nhất định có thể ra tác dụng gì.
Lời nói này cô tin rằng người bên Mạc Mộ Trầm mỗi ngày đều nói với anh ta. Anh ta vẫn không thay đổi.
Cô đúng là không biết lượng sức rồi.
Mạc Mộ Trầm nghe vậy con mắt lợi hại yên lặng nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Cô thật sự nghĩ như vậy?"
"Đúng." Tần Dĩ Duyệt thấy Mạc Mộ Trầm không có tức giận, ngược lại còn có ý nói chuyện với nhau, nở một nụ cười thả lỏng, "Tôi đã có một thời gian xem phim của anh, khi đó mẹ tôi bảo tôi xem《 Tấn Thư 》, nói có nam diễn viên rất kinh người.Khi đó tôi mới vừa gặp một cái khó khăn xem như lớn nhất trong đời tôi, tâm trạng tôi lúc đó vô cùng kém, người dạy nghiên cứu sinh cũng không coi trọng tôi, muốn khích tôi rút ra. Khi đó tôi cảm thấy cả cuộc đời đều u ám, nên tôi liền ôm tâm tình giết thời gian xem tác phẩm đầu tiên của anh."
Mạc Mộ Trầm không ngờ tới Tần Dĩ Duyệt nói cái này, chờ cô nói tiếp.
《 Tấn Thư 》 là tác phẩm đúng nghĩa đầu tiên của anh, tuy chỉ là diễn vai phụ, nhưng lại là tác phẩm mở đường cho sự nghiệp sau đó của anh.
"Xem hết cả bộ, tôi đã cảm thấy trên thế giới này vẫn có rất nhiều đẹp đẽ. Nó tạo ra một người hoàn mỹ như anh, lại cho anh đầy đủ linh tính hòa hợp sân khấu, cho anh đi vào ánh mắt của rất nhiều người, lại để cho vô số người điên cuồng vì anh, bị ngươi cảm hóa. Rất nhiều người lúc ban đầu sẽ bị gương mặt của anh mê hoặc, nhưng sau đó lại đắm chìm vào diễn xuất của anh, rèn luyện diễn xuất mới là thứ chinh phục người khác. Anh có lẽ không quan tâm mặt của anh có thể lưu sẹo hay không, nhưng tôi vẫn hi vọng anh đừng lưu sẹo thì tốt hơn, một mực hoàn mỹ." Tần Dĩ Duyệt nói xong một đoạn như vậy liền ngừng lại.
Cô không giống Fans hâm mộ tìm thật nhiều tác phẩm của Mạc Mộ Trầm, cũng rất ít hiểu rõ tình huống của Mạc Mộ Trầm.
Cô biết đều là tin tức giải trí bên trên thường xuyên đăng lên.
"Cô là vì Hạ Kiều Yến mới nói như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh ấy? Điều này cùng chồng tôi có quan hệ gì?" Tần Dĩ Duyệt nghi ngờ nói.
Mạc Mộ Trầm một mực không có di chuyển ánh mắt, chăm chú nhìn trên mặt Tần Dĩ Duyệt, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm gì của cô, nhận ra là cô không giả bộ.
Mạc Mộ Trầm nghiêng người tới, để sát vào mặt Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt tránh ra sau.
Nửa mặt Mạc Mộ Trầm không bị băng gạc che lấp tạo ra cảm giác cá tính lại mị hoặc cười cười, "Bộ phim điện ảnh của tôi đầu tư lần này là bên Cường Thịnh truyền thông, nó là công ty dưới trướng của tâp đoàn Hạ thị, cô không biết sao?"
"Tôi không quen thuộc với phạm vi kinh doanh của chồng tôi, tôi cũng không theo kinh doanh, cho nên không biết rõ lắm." Tần Dĩ Duyệt thản nhiên nói.
Mạc Mộ Trầm hiểu rõ mà gật đầu.
Tần Dĩ Duyệt thấy cảm xúc của anh ta xem như ổn định, nói "Kế tiếp trước hết để cho y tá giúp anh thay thuốc, anh là nhân vật công chúng, mặt của anh và thân thể cũng không phải là của một mình anh đâu, dưỡng thương tốt so với cái gì cũng tốt hơn."
"Làm cho mấy người đó lăn tới đây đi."
"Yes Sir." Tần Dĩ Duyệt đứng dậy đi đến bên người cửa, kêu y tá đứng ngoài.
Y tá vội vàng bưng thuốc đi đến.
Mạc Mộ Trầm nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Cô giúp tôi thay."
Tần Dĩ Duyệt: "Tôi không quen thuộc với thương tổn của anh, nếu làm không tốt, dễ để lại sẹo."
Mạc Mộ Trầm hừ một tiếng, mặc kệ để cho y tá thay thuốc.
Tần Dĩ Duyệt ở bên cạnh cầm tay nắm cửa.
Mạc Mộ Trầm liếc qua cổ tay của Tần Dĩ Duyệt một cách tình cờ, sau đó ánh mắt dừng một chút, rồi một phát nắm lấy cổ tay Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt và y tá bị động tác đột nhiên của anh ta dọa cho sợ.
Tần Dĩ Duyệt vặn tay, phát hiện tay Mạc Mộ Trầm như kìm sắt chặt chẽ kiềm cổ tay cô.
Cô căn bản không rút ra được.
Mạc Mộ Trầm ngón tay chậm rãi vuốt ve nốt ruồi nhỏ ở cổ tay Tần Dĩ Duyệt, "Cô là ai?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Dĩ Duyệt không hiểu ra sao mà nhìn sắc mặt âm trầm của Mạc Mộ Trầm, cúi đầu nhìn chỗ ngón tay anh ta đụng vào, "Đừng nói với tôi, em gái anh hay chị gái hoặc là mối tình đầu gì gì đó có một cái nốt ruồi giống vậy nha, quá máu chó rồi."
Cổ tay cô có nốt ruồi nhỏ, cô vẫn cảm thấy đặc biệt gợi cảm, đáng yêu, lúc mà nhàm chán còn sẽ đặc biệt thô tục mà tự mình thưởng thức một chút.
Nếu như có người cũng có một nốt ruồi giống vậy, cái loại cảm giác này liền không tốt đẹp nữa rồi.
Mạc Mộ Trầm nghe vậy buông lỏng tay ra, chán nản tựa ở đầu giường, mặc kệ y tá bôi thuốc cho anh ta.
**
Lúc Tần Dĩ Duyệt rời khỏi phòng bệnh Mạc Mộ Trầm trở lại văn phòng, Hạ Vân Sách đã ở bên trong rồi.
Hạ Vân Sách hỏi: "Chị dâu, tay chị làm sao vậy?"
"Có một người bệnh cảm xúc bị kích động, bị hắn ta giữ một chút thôi. Em bây giờ đã có quyết định chưa đây?"
"Đã có rồi."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, uống một hớp.
Hạ Vân Sách nói tiếp: "Em muốn sinh con ra."
Tần Dĩ Duyệt bị nước sặc cho một cái, cô vỗ ngực một hồi, mới lên tiếng: "Khục khục khục, em nghiêm túc sao?"
"Đúng." Hạ Vân Sách rất bình tĩnh mà nhìn cô.
"Vậy em định giải thích với người nhà như thế nào đây?"
"Còn chưa nghĩ ra."
"Vân Sách, em quá xúc động rồi."
"Em biết. Nhưng em không muốn bỏ đứa bé này, bỏ nó lúc này đây, em khả năng đời này cũng không có cơ hội có con với anh ấy nữa."
"Chị không ủng hộ ý nghĩ của em. Nếu chị yêu một người, chị sẽ xông lên, tìm cách nói cho anh ấy biết, rằng chị yêu anh ấy. Không phải dùng cách của em để chứng minh. Trong lúc này còn liên lụy một mạng, em biết không?" Tần Dĩ Duyệt nói có chút miệng đắng lưỡi khô.
Cô hôm nay nói nhiều lời lắm, cũng đều là xuất phát từ nội tâm mà nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro