Có việc nói thẳ...
Tần Diệp
2024-11-18 23:46:24
Bầu không khí trong bữa cơm tối vô cùng tốt, sau khi ăn xong, Tần Dĩ Duyệt liền mang theo Tiểu Bảo trở về phòng tắm.
Tiểu Bảo đối với đại trạch còn chưa phải đặc biệt quen thuộc, vì vậy cửa phòng tắm mở, để cho Tần Dĩ Duyệt đưa lưng ngồi về phía nhóc ở cửa phòng tắm, còn chính nhóc thì tự đi vào tắm.
Tần Dĩ Duyệt vừa dùng ipad lên mạng vừa cùng Tiểu Bảo nói chuyện phiếm. " Bảo bối, sinh nhật con cũng sắp tới rồi, chúng ta nên chuẩn bị sao đây?"
"Không có sinh nhật."
"Tại sao?"
"Baba nói con không có sinh nhật."
"Hả?" Tần Dĩ Duyệt vỗ trán của mình một cái, nghĩ đến ngày sinh nhật Tiểu Bảo cũng chính là ngày giỗ bố mẹ ruột của nhóc.
Đầu cô chắc chắn là bị nước vào rồi.
"Không có sinh nhật cũng tốt. Mẹ cũng rất ít khi tổ chức sinh nhật."
"Thật ạ?"
" Ừ."
Tiểu Bảo nháy mắt một cái, nhìn bóng lưng Tần Dĩ Duyệt, "Mẹ, mẹ cũng không hiếu kỳ mẹ ruột của con là ai sao?"
"Không hiếu kỳ, có con là tốt rồi, tò mò mẹ con làm gì? Mẹ lại không sống cùng mẹ con."
Tiểu Bảo nghe vậy liền chầm chậm chạy đến nhoài vào sau lưng Tần Dĩ Duyệt.
Sau lưng Tần Dĩ Duyệt lập tức ướt sũng.
Cô nghiêng đầu qua, giữ cái mông trần của nhóc bế lên đi vào phòng tắm, bỏ nhóc vào bồn tắm nhỏ chuyên dụng, giúp nhóc tắm.
Cậu nhóc tay chân nho nhỏ thịt thịt ở trong nước đạp đạp, vô cùng vui vẻ.
Tần Dĩ Duyệt muốn đem nhóc ôm ra, nhóc cũng không nghe.
Cho đến khi tên nhóc này nhảy mũi mấy cái sau, mới bất đắc dĩ để Tần Dĩ Duyệt ôm ra, lau khô tóc nhóc, mặc cho nhóc bộ quần áo ngủ.
Cậu nhóc hình như rất lạnh, nói chuyện cũng có chút giọng mũi.
Tần Dĩ Duyệt đem cậu nhóc nhét vào trong chăn, sau đó xuống lầu lấy thuốc cảm mạo của trẻ em cho nhóc.
Bình thường cô có thói quen hay mang mấy loại thuốc nhỏ bên mình, lúc xuống xe thì túi cô để quên trong xe.
Tần Dĩ Duyệt nói một tiếng với Hạ Kiều Yến, cầm chìa khóa xe của anh đến trong sân.
Mới vừa mở khóa xe ra thì liền nghe được sau lưng có tiếng bước chân.
Tần Dĩ Duyệt nghĩ là Hạ Kiều Yến không yên tâm cô một người đi ra lấy đồ, không quay đầu lại nói: "Thổ hào, anh không cần đi cùng em đâu, chút chuyện nhỏ này em hoàn toàn có thể giải quyết."
"Cô đến tột cùng là ai?" Âm thanh u ám của Mạc Mộ Trầm từ sau lưng vang lên.
Tần Dĩ Duyệt nghi ngờ quay đầu nhìn sang, Mạc Mộ Trầm nửa người ẩn ở trong bóng tối.
Tuy vậy ánh mắt sắc bén như ưng vẫn sáng ngời không dứt.
Tần Dĩ Duyệt suy nghĩ chốc lát, phát hiện đây là lần thứ hai Mạc Mộ Trầm cô cái vấn đề này nhỉ?
"Cậu từng gặp được người có dáng dấp rất giống tôi?" Tần Dĩ Duyệt dò xét hỏi.
Mạc Mộ Trầm không trả lời, chậm rãi đi ra bóng tối.
Tần Dĩ Duyệt không tự chủ lui về phía sau hai bước, cả người rất nhanh liền để đến bên xe.
Mạc Mộ Trầm giống như không nhìn thấy cô lui về phía sau vậy, thẳng tắp đi tới trước mặt Tần Dĩ Duyệt, cách một bước xa thì dừng lại đứng yên.
Tần Dĩ Duyệt mím chặt môi, cảnh giác nhìn Mạc Mộ Trầm.
Mạc Mộ Trầm đột nhiên đưa tay ra, dùng sức nhéo một cái lên mặt Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt da mặt co rút, không biết đại minh tinh đầu óc là bị nước vào, hay vẫn là bị kích thích đến hỏng.
Cô lạnh lùng kéo tay anh ra, "Có chuyện cứ việc nói thẳng, đừng có táy máy tay chân!"
Mạc Mộ Trầm ánh mắt hơi có vẻ nghi ngờ nhìn Tần Dĩ Duyệt, chắc chắn cô cũng không phẫu thuật thẫm mỹ.
Nhưng mà, Tần Dĩ Duyệt cùng Ninh Duy xác thật không thể nào có khả năng là cùng một người.
Ninh Duy cao 1m 62, Tần Dĩ Duyệt lại cao gần 1m 70.
Coi như khuôn mặt có thể thay đổi, thì chiều cao cũng không thay đổi được.
Mạc Mộ Trầm sâu sắc biết một điểm này, nhưng vẫn không nhịn được đi ảo tưởng.
Tần Dĩ Duyệt thấy sắc mặt Mạc Mộ Trầm thay đổi mấy lần, lại không có bộ dạng muốn nói gì đó.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người từ trong xe cầm túi mình ra.
Cô không muốn cùng Mạc Mộ Trầm có nhiều liên quan.
Quan hệ của bọn họ dừng lại ở trong phạm vi chị em dâu, thân thích là tốt, những cái bất hòa cũng càng ít càng tốt.
Mạc Mộ Trầm ánh mắt hoảng hốt nhìn động tác Tần Dĩ Duyệt, giống như mê muội đi tới đem Tần Dĩ Duyệt ôm vào trong ngực, giống như dã thú ở trên cổ Tần Dĩ Duyệt dùng sức cắn một cái.
Mạc Mộ Trầm cũng không biết anh ta xảy ra chuyện gì, giờ khắc này anh thật sự muốn từng hớp từng hớp cắn người phụ nữ này, đem cô ta nuốt hết vào bụng.
Tần Dĩ Duyệt bị động tác bất ngờ của anh ta làm kinh sợ, theo bản năng muốn thét chói tai.
Sau đó lại nghĩ đến nơi này là nơi nào, liền đem tiếng thét chói tai nuốt xuống.
Cô lạnh lùng nói: "Mạc Mộ Trầm, cậu muốn làm gì?!"
"Tại sao cô phải gả cho Hạ Kiều Yến?"
"Chuyện riêng của tôi sẽ cùng cậu nói chắc?!" Tần Dĩ Duyệt lạnh lùng nói: "Buông ra."
"Nếu tôi không làm thế? Nếu người Hạ gia biết chúng ta như vậy, cô cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?" Giọng Mạc Mộ Trầm mang theo một chút nghiền ngẫm.
Tần Dĩ Duyệt thân thể cứng đờ, thật muốn giết chết người đàn ông này.
"Tôi lặp lại lần nữa, buông tay!"
"Không buông!"
Tần Dĩ Duyệt lười cùng anh ta nói nhảm, thời gian kéo dài càng lâu, người Hạ gia phát hiện thời gian cô và Mạc Mộ Trầm cùng nhau biến mất lại càng dài.
Tần Dĩ Duyệt đưa tay ở bên hông Mạc Mộ Trầm nặng nề điểm một cái.
Mạc Mộ Trầm đến thân thể run lên bần bật, nhất thời nửa người chết lặng, tay không tự chủ được buông lỏng kiềm hãm với Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt thừa dịp Mạc Mộ Trầm buông tay, nhanh chóng khóa lại cửa xe, đi về nhà chính.
Cô một bên đi nhanh còn một bên âm thầm chú ý động tĩnh sau lưng.
Không nghe được sau lưng có tiếng bước chân đi tới, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tần Dĩ Duyệt điều chỉnh cảm xúc một chút, đẩy cửa đi vào.
Cô vừa tiến đến, mọi người Hạ gia ở trong đại sảnh nói chuyện trời đất đều nhìn về cô, đáy mắt thoáng qua nghi ngờ.
Tần Dĩ Duyệt hướng bọn họ cười một tiếng, giơ giơ túi trong tay.
Hạ Kiều Yến đứng dậy hướng cô đi tới, "Sao em đi lâu như vậy?"
Tần Dĩ Duyệt ngượng ngùng nói: "Không biết dùng xe anh."
Hạ Kiều Yến không nói gì nữa, vỗ mặt cô một cái, dắt tay cô lên lầu.
Lúc trở về phòng lúc, Tiểu Bảo đã ngủ.
Tên nhóc này hai cánh tay nhỏ làm tư thế đầu hàng, tứ ngưỡng bát xoa* ngủ ở trên gối.
Tứ ngưỡng bát xoa: Chỉ tư thế ngửa mặt lên trời, dạng chân dạng tay ra, có ý chê trách.
Hai chân ngắn còn đá đạp chăn lung tung, chỉ có trên bụng còn đắp một chút.
Tần Dĩ Duyệt đi qua sờ mặt thịt của nhóc một cái, thấy nhóc đã ngủ thật say, cũng không đánh thức nhóc uống thuốc.
Hạ Kiều Yến đứng ở sau lưng cô, nói: "Em đi tắm đi."
" Được." Tần Dĩ Duyệt đáp một tiếng.
Lúc này cô mới nhớ tới khi nãy cô mới vừa cùng Tiểu Bảo chơi nước, trên người cũng ướt hơn phân nửa, nhưng lo lắng nhóc sẽ cảm mạo bị lạnh, nên không chú ý tắm.
Bây giờ bị nhắc như vậy, cô mới cảm thấy trên người ươn ướt rất là khó chịu.
Tần Dĩ Duyệt từ trong phòng thay quần áo lấy ra một bộ đồ ở nhà, vào phòng tắm.
Lúc đóng cửa phòng tắm lại, ánh mắt cô tùy ý liếc về cái kiếng trong phòng tắm thì nhất thời ngẩn người.
Trên cổ cô có một dấu bắt mắt, rơi vào vị trí bị quần áo nửa lô nửa che.
Không quá mức trắng trợn, cũng không để cho người bỏ qua nó tồn tại.
Tần Dĩ Duyệt trong đầu hiện lên ánh mắt mới vừa rồi lúc cô đi vào nhà của mọi người, trong lòng dâng lên một cảm giác chán ghét đối với Mạc Mộ Trầm.
Cô không hiểu Mạc Mộ Trầm tại sao phải làm như vậy?
Chẳng lẽ đem cô đuổi ra Hạ gia, Mạc Mộ Trầm trong lòng mới thoải mái sao?
Tiểu Bảo đối với đại trạch còn chưa phải đặc biệt quen thuộc, vì vậy cửa phòng tắm mở, để cho Tần Dĩ Duyệt đưa lưng ngồi về phía nhóc ở cửa phòng tắm, còn chính nhóc thì tự đi vào tắm.
Tần Dĩ Duyệt vừa dùng ipad lên mạng vừa cùng Tiểu Bảo nói chuyện phiếm. " Bảo bối, sinh nhật con cũng sắp tới rồi, chúng ta nên chuẩn bị sao đây?"
"Không có sinh nhật."
"Tại sao?"
"Baba nói con không có sinh nhật."
"Hả?" Tần Dĩ Duyệt vỗ trán của mình một cái, nghĩ đến ngày sinh nhật Tiểu Bảo cũng chính là ngày giỗ bố mẹ ruột của nhóc.
Đầu cô chắc chắn là bị nước vào rồi.
"Không có sinh nhật cũng tốt. Mẹ cũng rất ít khi tổ chức sinh nhật."
"Thật ạ?"
" Ừ."
Tiểu Bảo nháy mắt một cái, nhìn bóng lưng Tần Dĩ Duyệt, "Mẹ, mẹ cũng không hiếu kỳ mẹ ruột của con là ai sao?"
"Không hiếu kỳ, có con là tốt rồi, tò mò mẹ con làm gì? Mẹ lại không sống cùng mẹ con."
Tiểu Bảo nghe vậy liền chầm chậm chạy đến nhoài vào sau lưng Tần Dĩ Duyệt.
Sau lưng Tần Dĩ Duyệt lập tức ướt sũng.
Cô nghiêng đầu qua, giữ cái mông trần của nhóc bế lên đi vào phòng tắm, bỏ nhóc vào bồn tắm nhỏ chuyên dụng, giúp nhóc tắm.
Cậu nhóc tay chân nho nhỏ thịt thịt ở trong nước đạp đạp, vô cùng vui vẻ.
Tần Dĩ Duyệt muốn đem nhóc ôm ra, nhóc cũng không nghe.
Cho đến khi tên nhóc này nhảy mũi mấy cái sau, mới bất đắc dĩ để Tần Dĩ Duyệt ôm ra, lau khô tóc nhóc, mặc cho nhóc bộ quần áo ngủ.
Cậu nhóc hình như rất lạnh, nói chuyện cũng có chút giọng mũi.
Tần Dĩ Duyệt đem cậu nhóc nhét vào trong chăn, sau đó xuống lầu lấy thuốc cảm mạo của trẻ em cho nhóc.
Bình thường cô có thói quen hay mang mấy loại thuốc nhỏ bên mình, lúc xuống xe thì túi cô để quên trong xe.
Tần Dĩ Duyệt nói một tiếng với Hạ Kiều Yến, cầm chìa khóa xe của anh đến trong sân.
Mới vừa mở khóa xe ra thì liền nghe được sau lưng có tiếng bước chân.
Tần Dĩ Duyệt nghĩ là Hạ Kiều Yến không yên tâm cô một người đi ra lấy đồ, không quay đầu lại nói: "Thổ hào, anh không cần đi cùng em đâu, chút chuyện nhỏ này em hoàn toàn có thể giải quyết."
"Cô đến tột cùng là ai?" Âm thanh u ám của Mạc Mộ Trầm từ sau lưng vang lên.
Tần Dĩ Duyệt nghi ngờ quay đầu nhìn sang, Mạc Mộ Trầm nửa người ẩn ở trong bóng tối.
Tuy vậy ánh mắt sắc bén như ưng vẫn sáng ngời không dứt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Dĩ Duyệt suy nghĩ chốc lát, phát hiện đây là lần thứ hai Mạc Mộ Trầm cô cái vấn đề này nhỉ?
"Cậu từng gặp được người có dáng dấp rất giống tôi?" Tần Dĩ Duyệt dò xét hỏi.
Mạc Mộ Trầm không trả lời, chậm rãi đi ra bóng tối.
Tần Dĩ Duyệt không tự chủ lui về phía sau hai bước, cả người rất nhanh liền để đến bên xe.
Mạc Mộ Trầm giống như không nhìn thấy cô lui về phía sau vậy, thẳng tắp đi tới trước mặt Tần Dĩ Duyệt, cách một bước xa thì dừng lại đứng yên.
Tần Dĩ Duyệt mím chặt môi, cảnh giác nhìn Mạc Mộ Trầm.
Mạc Mộ Trầm đột nhiên đưa tay ra, dùng sức nhéo một cái lên mặt Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt da mặt co rút, không biết đại minh tinh đầu óc là bị nước vào, hay vẫn là bị kích thích đến hỏng.
Cô lạnh lùng kéo tay anh ra, "Có chuyện cứ việc nói thẳng, đừng có táy máy tay chân!"
Mạc Mộ Trầm ánh mắt hơi có vẻ nghi ngờ nhìn Tần Dĩ Duyệt, chắc chắn cô cũng không phẫu thuật thẫm mỹ.
Nhưng mà, Tần Dĩ Duyệt cùng Ninh Duy xác thật không thể nào có khả năng là cùng một người.
Ninh Duy cao 1m 62, Tần Dĩ Duyệt lại cao gần 1m 70.
Coi như khuôn mặt có thể thay đổi, thì chiều cao cũng không thay đổi được.
Mạc Mộ Trầm sâu sắc biết một điểm này, nhưng vẫn không nhịn được đi ảo tưởng.
Tần Dĩ Duyệt thấy sắc mặt Mạc Mộ Trầm thay đổi mấy lần, lại không có bộ dạng muốn nói gì đó.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người từ trong xe cầm túi mình ra.
Cô không muốn cùng Mạc Mộ Trầm có nhiều liên quan.
Quan hệ của bọn họ dừng lại ở trong phạm vi chị em dâu, thân thích là tốt, những cái bất hòa cũng càng ít càng tốt.
Mạc Mộ Trầm ánh mắt hoảng hốt nhìn động tác Tần Dĩ Duyệt, giống như mê muội đi tới đem Tần Dĩ Duyệt ôm vào trong ngực, giống như dã thú ở trên cổ Tần Dĩ Duyệt dùng sức cắn một cái.
Mạc Mộ Trầm cũng không biết anh ta xảy ra chuyện gì, giờ khắc này anh thật sự muốn từng hớp từng hớp cắn người phụ nữ này, đem cô ta nuốt hết vào bụng.
Tần Dĩ Duyệt bị động tác bất ngờ của anh ta làm kinh sợ, theo bản năng muốn thét chói tai.
Sau đó lại nghĩ đến nơi này là nơi nào, liền đem tiếng thét chói tai nuốt xuống.
Cô lạnh lùng nói: "Mạc Mộ Trầm, cậu muốn làm gì?!"
"Tại sao cô phải gả cho Hạ Kiều Yến?"
"Chuyện riêng của tôi sẽ cùng cậu nói chắc?!" Tần Dĩ Duyệt lạnh lùng nói: "Buông ra."
"Nếu tôi không làm thế? Nếu người Hạ gia biết chúng ta như vậy, cô cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?" Giọng Mạc Mộ Trầm mang theo một chút nghiền ngẫm.
Tần Dĩ Duyệt thân thể cứng đờ, thật muốn giết chết người đàn ông này.
"Tôi lặp lại lần nữa, buông tay!"
"Không buông!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Dĩ Duyệt lười cùng anh ta nói nhảm, thời gian kéo dài càng lâu, người Hạ gia phát hiện thời gian cô và Mạc Mộ Trầm cùng nhau biến mất lại càng dài.
Tần Dĩ Duyệt đưa tay ở bên hông Mạc Mộ Trầm nặng nề điểm một cái.
Mạc Mộ Trầm đến thân thể run lên bần bật, nhất thời nửa người chết lặng, tay không tự chủ được buông lỏng kiềm hãm với Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt thừa dịp Mạc Mộ Trầm buông tay, nhanh chóng khóa lại cửa xe, đi về nhà chính.
Cô một bên đi nhanh còn một bên âm thầm chú ý động tĩnh sau lưng.
Không nghe được sau lưng có tiếng bước chân đi tới, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tần Dĩ Duyệt điều chỉnh cảm xúc một chút, đẩy cửa đi vào.
Cô vừa tiến đến, mọi người Hạ gia ở trong đại sảnh nói chuyện trời đất đều nhìn về cô, đáy mắt thoáng qua nghi ngờ.
Tần Dĩ Duyệt hướng bọn họ cười một tiếng, giơ giơ túi trong tay.
Hạ Kiều Yến đứng dậy hướng cô đi tới, "Sao em đi lâu như vậy?"
Tần Dĩ Duyệt ngượng ngùng nói: "Không biết dùng xe anh."
Hạ Kiều Yến không nói gì nữa, vỗ mặt cô một cái, dắt tay cô lên lầu.
Lúc trở về phòng lúc, Tiểu Bảo đã ngủ.
Tên nhóc này hai cánh tay nhỏ làm tư thế đầu hàng, tứ ngưỡng bát xoa* ngủ ở trên gối.
Tứ ngưỡng bát xoa: Chỉ tư thế ngửa mặt lên trời, dạng chân dạng tay ra, có ý chê trách.
Hai chân ngắn còn đá đạp chăn lung tung, chỉ có trên bụng còn đắp một chút.
Tần Dĩ Duyệt đi qua sờ mặt thịt của nhóc một cái, thấy nhóc đã ngủ thật say, cũng không đánh thức nhóc uống thuốc.
Hạ Kiều Yến đứng ở sau lưng cô, nói: "Em đi tắm đi."
" Được." Tần Dĩ Duyệt đáp một tiếng.
Lúc này cô mới nhớ tới khi nãy cô mới vừa cùng Tiểu Bảo chơi nước, trên người cũng ướt hơn phân nửa, nhưng lo lắng nhóc sẽ cảm mạo bị lạnh, nên không chú ý tắm.
Bây giờ bị nhắc như vậy, cô mới cảm thấy trên người ươn ướt rất là khó chịu.
Tần Dĩ Duyệt từ trong phòng thay quần áo lấy ra một bộ đồ ở nhà, vào phòng tắm.
Lúc đóng cửa phòng tắm lại, ánh mắt cô tùy ý liếc về cái kiếng trong phòng tắm thì nhất thời ngẩn người.
Trên cổ cô có một dấu bắt mắt, rơi vào vị trí bị quần áo nửa lô nửa che.
Không quá mức trắng trợn, cũng không để cho người bỏ qua nó tồn tại.
Tần Dĩ Duyệt trong đầu hiện lên ánh mắt mới vừa rồi lúc cô đi vào nhà của mọi người, trong lòng dâng lên một cảm giác chán ghét đối với Mạc Mộ Trầm.
Cô không hiểu Mạc Mộ Trầm tại sao phải làm như vậy?
Chẳng lẽ đem cô đuổi ra Hạ gia, Mạc Mộ Trầm trong lòng mới thoải mái sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro