Đừng khiêu chiế...
Tần Diệp
2024-11-18 23:46:24
Hạ Vân Sách khẽ nở nụ cười, "Chị dâu, không có chuyện gì nữa. Có chị sớm cho tiếng cho anh hai rồi. Anh ấy khẳng định không nỡ mắng em đâu. Em
đi giải quyết anh hai đây, xong rồi có gì lại điện thoại cho chị."
Hạ Vân Sách nói xong cũng ngắt điện thoại.
Tần Dĩ Duyệt nghe đầu bên kia điện thoại âm thanh bề bộn, không khỏi lo lắng.
**
Hạ Vân Sách mở cửa phòng. Để cho Hạ Kiều Yến đi vào.
Hạ Kiều Yến sắc mặt nghiêm túc mà nhìn cô, "Anh nghĩ chị dâu em cũng đã gọi cho em rồi. Không cần anh lặp lại thái độ khi đó một lần nữa đi à nha?"
"Anh hai, lần này em không có ý định nghe lời anh."
"Em càn quấy cái gì chứ?!"
"Em không có càn quấy, em đã nghĩ kỹ rồi."
"Em nghĩ cái gì chứ? Muốn tự mình một người mang theo đứa bé mà sống hay sao? Em cảm thấy em có thể cho đứa trẻ cái gì? Em làm sao có thể cam đoan con của em hạnh phúc? Em vững tin là em có thể làm được sao?"
"Em nhất định sẽ làm được." Hạ Vân Sách không chớp mắt mà nhìn Hạ Kiều Yến, kiên định nói.
Hạ Kiều Yến ngồi vào ghế sô pha kế bên cửa sổ. Mặt lạnh như băng, nghiêm túc không có tí dấu hiệu hòa hoãn.
Hạ Vân Sách thấy Hạ Kiều Yến không có chút gì là bị thuyết phục, há to miệng, muốn nói thêm chút nữa.
Hạ Kiều Yến nói ra trước: "Em cho rằng anh làm không đủ với Tiểu Bảo, yêu thương mà anh cho thằng bé cũng không đủ?"
"Tiểu Bảo tình huống so ra thì đặc biệt hơn."
"Thằng bé đúng là đặc biệt. Nhưng nó cũng đã chứng minh, rất nhiều chuyện cũng không phải em trả giá bao nhiêu, sẽ có thu hoạch bấy nhiêu. Anh là đàn ông, một mình mang theo đứa trẻ. Anh cũng đã cảm thấy mệt mỏi. Thậm chí còn nghĩ tới buông bỏ đi. Em cảm thấy sức lực cùng nghị lực của em so với anh tốt hơn sao? Em có thể ứng phó với một đứa bé trong tương lai sao? Anh thừa nhận em so với rất nhiều người đàn ông và phụ nữ ưu tú hơn họ nhiều, nhưng anh không xác định em có thể chèo chống một tính mạng nào đó trong tương lai."
"Anh hai, em không phủ nhận lời của anh rất có đạo lý, nhưng em không muốn buông bỏ. Em vẫn là muốn đem đứa bé này sinh ra. Cho dù sau này không kết hôn, em cũng có ý định làm như vậy."
"Lý do? Em muốn sinh con, đầu tiên em cần phải thuyết phục được anh. Sau đó mới là ba mẹ, ông bà nội. Hiện tại em nói cho anh biết lý do, là vì cái gì khiến em phải làm như vậy?"
Hạ Vân Sách đem đầu quay sang một bên, "Em không muốn nói!"
"Em đừng khiêu chiến giới hạn của anh!"
Hạ Vân Sách tính tình nóng lên, cô cho tới bây giờ cũng không phải là một người dễ nói chuyện.
Trái lại, cô rất kiên cường bất khuất, chỉ có điều là khi ở nhà trước mặt người mới tốt hơn một chút mà thôi.
Đối mặt với sự cứng rắn của Hạ Kiều Yến, đã chạm phải vảy ngược của cô.
"Em là người trưởng thành, em có quyền lựa chọn cách sống của em, em sinh hay không sinh đứa bé này tất cả đều là quyền lựa chọn trong tay em. Anh có thể đề nghị em, nhưng có nghe hay không là do bản thân em. Anh hai, em gần đây tính tình rất kém, anh đừng kích thích em nữa."
Hạ Kiều Yến nhàn nhạt mà nhìn cô, "Hiện tại đã cảm thấy khó chịu, vậy sau này thì sao? Lúc bị người khác nói em chưa lập gia đình mà đã sinh con, em làm sao bây giờ? Lúc người khác chỉ vào con của em, gọi nó con hoang, nó phải làm sao bây giờ? Nó dựa vào cái gì phải gánh chịu hậu quả so sự ích kỷ của em mang đến?!"
Hạ Vân Sách trái tim run rẩy, giọng nhàn nhạt nói: "Em sẽ chống đỡ được, cùng lắm là dẫn nó xuất ngoại. Còn có, Hạ Vân Sách em dạy dỗ trẻ con, sẽ không phải là không còn dùng được."
Hạ Kiều Yến hai tay khoanh trước ngực, "Giống như anh đã từng làm với Tiểu Bảo sao? Bây giờ em suy nghĩ từng biện pháp, anh đã chăm sóc Tiểu Bảo năm năm này, tất cả mọi thứ đều đã làm, em cảm thấy hiệu quả có lớn không?"
"Tiểu Bảo thằng bé có chứng bệnh tự kỷ, trước khi sự kiện kia phát sinh, nó cũng giống như những đứa trẻ bình thường thôi."
"Em có thể xác định em sinh ra đứa trẻ sẽ không gặp phải chuyên ngoài ý muốn, để cho nó khác hẳn với người bình thường?"
"Anh nguyền rủa em?" Hạ Vân Sách trong giọng nói mang thêm vài phần bất mãn.
Hạ Vân Sách không có để ý cô, "Đạo lý lớn anh không muốn nhiều lời, em phải suy nghĩ đầy đủ trước khi đưa ra quyết định, và khi khẳng định. Anh hiện tại chỉ nói cho em biết, em sinh con ra, anh không đồng ý!"
"Em quyết định rồi!"
"Vậy được thôi."
Hạ Vân Sách kinh ngạc mà nhìn Hạ Kiều Yến, không nghĩ tới anh rõ ràng đã đáp ứng.
Hạ Kiều Yến tiếp tục nói: "Chúng ta đều lùi lại một bước, anh cho phép em sinh con, em nói cho anh biết bố đứa trẻ là ai?"
"Em sẽ không nói đâu."
Hạ Kiều Yến sắc mặt trầm xuống, "Hạ Vân Sách, đây là thái độ khi mà em muốn giải quyết chuyện sao?"
"Em đã là người trưởng thành rồi, tự nhiên làm bất luận cái gì cũng đều có quyền quyết định. Anh có thể cho em đề nghị, em tiếp nhận hoặc cự tuyệt đều là chuyện của mình em, anh không có quyền yêu cầu em dựa theo ý nghĩ của anh!"
"Em nói đạo lý đúng vậy, nhưng lý luận chính xác không có nghĩa là em có thể sống như vậy!" Hạ Kiều Yến cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ." "Cho em thời gian ba ngày cân nhắc, bỏ đứa trể hay vẫn là nói cho anh biết bố đứa trẻ là ai? Chọn một trong hai, chính em suy nghĩ thật kỹ!"
Nói xong, Hạ Kiều Yến đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Vân Sách nhìn cửa phòng đóng lại, tức giận đến lấy đồ vậy ở kế bên nện trên ván cửa.
Ván cửa phát ra rung động kịch liệt, vang vọng ở trong biệt thự.
Hạ Kiều Yến mặt không biểu tình mà nhìn cửa phòng đóng chặc, giọng lạnh lùng nói: "Coi chừng con bé ấy, trong ba ngày này đừng để con bé đạp ra khỏi cửa phòng một bước!"
"Vâng!"
**
Tần Dĩ Duyệt ngủ thẳng tới ba giờ chiều, tỉnh lại chuyện đầu tiên là nghĩ đến chuyện Hạ Kiều Yến đi tìm Hạ Vân Sách.
Cô suy nghĩ kỹ sau một lúc, vẫn là quyết định gọi điện thoại trước cho Hạ Kiều Yến hỏi một chút tình huống.
Điện thoại vang lên vài tiếng, mới được Hạ Kiều Yến tiếp.
"Thổ hào, em không có quấy rầy công việc của anh chứ?"
Hạ Kiều Yến giương cằm, ra hiệu trợ lý riêng cùng bộ quản lý tài vụ đi ra ngoài trước, mới nói: "Muốn hỏi anh nói gì cùng Vân Sách chứ gì?"
Tần Dĩ Duyệt xấu hổ mà ho hai tiếng, "Thật xin lỗi, em không có ý nghĩ dấu diếm anh, cũng không có nghĩ để lộ bí mật của Vân Sách."
"Không liên quan đến em, Nha đầu kia xuất ngoại vài năm càng ngày càng hư không tưởng nổi rồi."
"Vậy anh muốn như làm như thế nào? Vân Sách không giống như sẽ không suy nghĩ thì đã làm làm quyết định trọng đại như vậy. Em nghĩ cô ấy có quyền dựa theo ý nguyện của bản thân cổ mà lựa chọn."
"Chuyện này không đơn giản như em nghĩ. So với việc con bé sinh đứa bé, anh càng muốn biết người đàn ông kia là ai." Hạ Kiều Yến nhàn nhạt nói.
Tần Dĩ Duyệt theo thói quen mà gật đầu, điểm hết mới phát hiện Hạ Kiều Yến căn bản nhìn không tới, "Em không biết rõ, nhưng mà, em nghĩ suy nghĩ của anh là chính xác."
"Được rồi, em tiếp tục ngủ đi. Muốn ăn chút gì không, khuya anh về sẽ mang theo."
Tần Dĩ Duyệt hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng, "Anh nhìn cái gì thuận mắt thì mua cái đó, em không kén ăn."
"Được thôi."
Tần Dĩ Duyệt cúp điện thoại, duỗi lưng một cái, tinh thần lập tức sảng khoái.
Nhảy xuống giường, rửa mặt xong, đi phòng sách tìm Tiểu Bảo.
"Con trai, muốn cùng mẹ dạo phố không nè?"
Tiểu Bảo đang ở bàn học nhỏ của nhóc xem giáo trình học tập, Xa Luân ngồi ở bên chạn chân nhóc, thỉnh thoảng dùng duỗi đầu lưỡi đỏ tươi liếm láp bàn chân nhỏ của nhóc.
Nghe được Tần Dĩ Duyệt gọi con trai, khuôn mặt nhỏ của nhóc lập tức đỏ lên, chầm chậm mà viết trên ipad: "Đi đâu ạ?"
"Con muốn đi chỗ nào? Dù sao con muốn đi đâu, mẹ đều đi cùng con."
Tiểu Bảo nở nụ cười vừa tươi vừa xinh lại thêm chút thẹn thùng, nhìn thật là muốn cắn nhóc một ngụm!
Tần Dĩ Duyệt đi qua bế nhóc lên, "Con trai, thời gian này mẹ trôi qua hơi không có hiệu suất nhỉ? Thời gian con đánh chữ chúng ta đều có thể đã nói mấy câu rồi."
Tiểu Bảo khuôn mặt nhỏ lập tức sụp đổ.
Tần Dĩ Duyệt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, "Thôi được rồi, không miễn cưỡng con nữa. Đi thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút."
Hạ Vân Sách nói xong cũng ngắt điện thoại.
Tần Dĩ Duyệt nghe đầu bên kia điện thoại âm thanh bề bộn, không khỏi lo lắng.
**
Hạ Vân Sách mở cửa phòng. Để cho Hạ Kiều Yến đi vào.
Hạ Kiều Yến sắc mặt nghiêm túc mà nhìn cô, "Anh nghĩ chị dâu em cũng đã gọi cho em rồi. Không cần anh lặp lại thái độ khi đó một lần nữa đi à nha?"
"Anh hai, lần này em không có ý định nghe lời anh."
"Em càn quấy cái gì chứ?!"
"Em không có càn quấy, em đã nghĩ kỹ rồi."
"Em nghĩ cái gì chứ? Muốn tự mình một người mang theo đứa bé mà sống hay sao? Em cảm thấy em có thể cho đứa trẻ cái gì? Em làm sao có thể cam đoan con của em hạnh phúc? Em vững tin là em có thể làm được sao?"
"Em nhất định sẽ làm được." Hạ Vân Sách không chớp mắt mà nhìn Hạ Kiều Yến, kiên định nói.
Hạ Kiều Yến ngồi vào ghế sô pha kế bên cửa sổ. Mặt lạnh như băng, nghiêm túc không có tí dấu hiệu hòa hoãn.
Hạ Vân Sách thấy Hạ Kiều Yến không có chút gì là bị thuyết phục, há to miệng, muốn nói thêm chút nữa.
Hạ Kiều Yến nói ra trước: "Em cho rằng anh làm không đủ với Tiểu Bảo, yêu thương mà anh cho thằng bé cũng không đủ?"
"Tiểu Bảo tình huống so ra thì đặc biệt hơn."
"Thằng bé đúng là đặc biệt. Nhưng nó cũng đã chứng minh, rất nhiều chuyện cũng không phải em trả giá bao nhiêu, sẽ có thu hoạch bấy nhiêu. Anh là đàn ông, một mình mang theo đứa trẻ. Anh cũng đã cảm thấy mệt mỏi. Thậm chí còn nghĩ tới buông bỏ đi. Em cảm thấy sức lực cùng nghị lực của em so với anh tốt hơn sao? Em có thể ứng phó với một đứa bé trong tương lai sao? Anh thừa nhận em so với rất nhiều người đàn ông và phụ nữ ưu tú hơn họ nhiều, nhưng anh không xác định em có thể chèo chống một tính mạng nào đó trong tương lai."
"Anh hai, em không phủ nhận lời của anh rất có đạo lý, nhưng em không muốn buông bỏ. Em vẫn là muốn đem đứa bé này sinh ra. Cho dù sau này không kết hôn, em cũng có ý định làm như vậy."
"Lý do? Em muốn sinh con, đầu tiên em cần phải thuyết phục được anh. Sau đó mới là ba mẹ, ông bà nội. Hiện tại em nói cho anh biết lý do, là vì cái gì khiến em phải làm như vậy?"
Hạ Vân Sách đem đầu quay sang một bên, "Em không muốn nói!"
"Em đừng khiêu chiến giới hạn của anh!"
Hạ Vân Sách tính tình nóng lên, cô cho tới bây giờ cũng không phải là một người dễ nói chuyện.
Trái lại, cô rất kiên cường bất khuất, chỉ có điều là khi ở nhà trước mặt người mới tốt hơn một chút mà thôi.
Đối mặt với sự cứng rắn của Hạ Kiều Yến, đã chạm phải vảy ngược của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em là người trưởng thành, em có quyền lựa chọn cách sống của em, em sinh hay không sinh đứa bé này tất cả đều là quyền lựa chọn trong tay em. Anh có thể đề nghị em, nhưng có nghe hay không là do bản thân em. Anh hai, em gần đây tính tình rất kém, anh đừng kích thích em nữa."
Hạ Kiều Yến nhàn nhạt mà nhìn cô, "Hiện tại đã cảm thấy khó chịu, vậy sau này thì sao? Lúc bị người khác nói em chưa lập gia đình mà đã sinh con, em làm sao bây giờ? Lúc người khác chỉ vào con của em, gọi nó con hoang, nó phải làm sao bây giờ? Nó dựa vào cái gì phải gánh chịu hậu quả so sự ích kỷ của em mang đến?!"
Hạ Vân Sách trái tim run rẩy, giọng nhàn nhạt nói: "Em sẽ chống đỡ được, cùng lắm là dẫn nó xuất ngoại. Còn có, Hạ Vân Sách em dạy dỗ trẻ con, sẽ không phải là không còn dùng được."
Hạ Kiều Yến hai tay khoanh trước ngực, "Giống như anh đã từng làm với Tiểu Bảo sao? Bây giờ em suy nghĩ từng biện pháp, anh đã chăm sóc Tiểu Bảo năm năm này, tất cả mọi thứ đều đã làm, em cảm thấy hiệu quả có lớn không?"
"Tiểu Bảo thằng bé có chứng bệnh tự kỷ, trước khi sự kiện kia phát sinh, nó cũng giống như những đứa trẻ bình thường thôi."
"Em có thể xác định em sinh ra đứa trẻ sẽ không gặp phải chuyên ngoài ý muốn, để cho nó khác hẳn với người bình thường?"
"Anh nguyền rủa em?" Hạ Vân Sách trong giọng nói mang thêm vài phần bất mãn.
Hạ Vân Sách không có để ý cô, "Đạo lý lớn anh không muốn nhiều lời, em phải suy nghĩ đầy đủ trước khi đưa ra quyết định, và khi khẳng định. Anh hiện tại chỉ nói cho em biết, em sinh con ra, anh không đồng ý!"
"Em quyết định rồi!"
"Vậy được thôi."
Hạ Vân Sách kinh ngạc mà nhìn Hạ Kiều Yến, không nghĩ tới anh rõ ràng đã đáp ứng.
Hạ Kiều Yến tiếp tục nói: "Chúng ta đều lùi lại một bước, anh cho phép em sinh con, em nói cho anh biết bố đứa trẻ là ai?"
"Em sẽ không nói đâu."
Hạ Kiều Yến sắc mặt trầm xuống, "Hạ Vân Sách, đây là thái độ khi mà em muốn giải quyết chuyện sao?"
"Em đã là người trưởng thành rồi, tự nhiên làm bất luận cái gì cũng đều có quyền quyết định. Anh có thể cho em đề nghị, em tiếp nhận hoặc cự tuyệt đều là chuyện của mình em, anh không có quyền yêu cầu em dựa theo ý nghĩ của anh!"
"Em nói đạo lý đúng vậy, nhưng lý luận chính xác không có nghĩa là em có thể sống như vậy!" Hạ Kiều Yến cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ." "Cho em thời gian ba ngày cân nhắc, bỏ đứa trể hay vẫn là nói cho anh biết bố đứa trẻ là ai? Chọn một trong hai, chính em suy nghĩ thật kỹ!"
Nói xong, Hạ Kiều Yến đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Vân Sách nhìn cửa phòng đóng lại, tức giận đến lấy đồ vậy ở kế bên nện trên ván cửa.
Ván cửa phát ra rung động kịch liệt, vang vọng ở trong biệt thự.
Hạ Kiều Yến mặt không biểu tình mà nhìn cửa phòng đóng chặc, giọng lạnh lùng nói: "Coi chừng con bé ấy, trong ba ngày này đừng để con bé đạp ra khỏi cửa phòng một bước!"
"Vâng!"
**
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Dĩ Duyệt ngủ thẳng tới ba giờ chiều, tỉnh lại chuyện đầu tiên là nghĩ đến chuyện Hạ Kiều Yến đi tìm Hạ Vân Sách.
Cô suy nghĩ kỹ sau một lúc, vẫn là quyết định gọi điện thoại trước cho Hạ Kiều Yến hỏi một chút tình huống.
Điện thoại vang lên vài tiếng, mới được Hạ Kiều Yến tiếp.
"Thổ hào, em không có quấy rầy công việc của anh chứ?"
Hạ Kiều Yến giương cằm, ra hiệu trợ lý riêng cùng bộ quản lý tài vụ đi ra ngoài trước, mới nói: "Muốn hỏi anh nói gì cùng Vân Sách chứ gì?"
Tần Dĩ Duyệt xấu hổ mà ho hai tiếng, "Thật xin lỗi, em không có ý nghĩ dấu diếm anh, cũng không có nghĩ để lộ bí mật của Vân Sách."
"Không liên quan đến em, Nha đầu kia xuất ngoại vài năm càng ngày càng hư không tưởng nổi rồi."
"Vậy anh muốn như làm như thế nào? Vân Sách không giống như sẽ không suy nghĩ thì đã làm làm quyết định trọng đại như vậy. Em nghĩ cô ấy có quyền dựa theo ý nguyện của bản thân cổ mà lựa chọn."
"Chuyện này không đơn giản như em nghĩ. So với việc con bé sinh đứa bé, anh càng muốn biết người đàn ông kia là ai." Hạ Kiều Yến nhàn nhạt nói.
Tần Dĩ Duyệt theo thói quen mà gật đầu, điểm hết mới phát hiện Hạ Kiều Yến căn bản nhìn không tới, "Em không biết rõ, nhưng mà, em nghĩ suy nghĩ của anh là chính xác."
"Được rồi, em tiếp tục ngủ đi. Muốn ăn chút gì không, khuya anh về sẽ mang theo."
Tần Dĩ Duyệt hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng, "Anh nhìn cái gì thuận mắt thì mua cái đó, em không kén ăn."
"Được thôi."
Tần Dĩ Duyệt cúp điện thoại, duỗi lưng một cái, tinh thần lập tức sảng khoái.
Nhảy xuống giường, rửa mặt xong, đi phòng sách tìm Tiểu Bảo.
"Con trai, muốn cùng mẹ dạo phố không nè?"
Tiểu Bảo đang ở bàn học nhỏ của nhóc xem giáo trình học tập, Xa Luân ngồi ở bên chạn chân nhóc, thỉnh thoảng dùng duỗi đầu lưỡi đỏ tươi liếm láp bàn chân nhỏ của nhóc.
Nghe được Tần Dĩ Duyệt gọi con trai, khuôn mặt nhỏ của nhóc lập tức đỏ lên, chầm chậm mà viết trên ipad: "Đi đâu ạ?"
"Con muốn đi chỗ nào? Dù sao con muốn đi đâu, mẹ đều đi cùng con."
Tiểu Bảo nở nụ cười vừa tươi vừa xinh lại thêm chút thẹn thùng, nhìn thật là muốn cắn nhóc một ngụm!
Tần Dĩ Duyệt đi qua bế nhóc lên, "Con trai, thời gian này mẹ trôi qua hơi không có hiệu suất nhỉ? Thời gian con đánh chữ chúng ta đều có thể đã nói mấy câu rồi."
Tiểu Bảo khuôn mặt nhỏ lập tức sụp đổ.
Tần Dĩ Duyệt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, "Thôi được rồi, không miễn cưỡng con nữa. Đi thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro