Miệng nói không...
Tần Diệp
2024-11-18 23:46:24
Nhà xác.
Ninh Phóng vẫn còn ghép thi thể người chết ở đường ray, ánh mắt xéo qua lườm Tần Dĩ Duyệt đang tiến đến, cách khẩu trang hỏi: "Em lại tới làm gì?"
Tần Dĩ Duyệt không đáp hỏi ngược lại: "Anh chừng nào thì hết bận vậy?"
"Nhanh thôi. Lại tân trang thoáng một tí thì có thể đưa đi nhà tang lễ rồi."
"Ừ." Tần Dĩ Duyệt buồn bã ỉu xìu mà đáp. Ngồi xuống một bên.
Ninh Phóng liếc cô một cái, động tác trên tay nhanh hơn.
Nửa giờ sau, Ninh Phóng và Tần Dĩ Duyệt cùng một chỗ đem thi thể đưa lên xe đưa đón của nhà tang lễ.
Nhìn xe đi xa. Ninh Phóng mới hỏi: "Làm sao vậy?"
"Trong lòng không thoải mái, muốn tìm anh tâm sự."
"Chỉ có thể trò chuyện về người chết với anh, cái này anh có kinh nghiệm đầy mình."
Tần Dĩ Duyệt: "..."
**
Ninh Phóng đem Tần Dĩ Duyệt mang về nhà.
Chính anh ở ngoài ngoại ô có miếng đất, xây cái nhà ba tầng nhỏ, còn làm hoa viên.
Nhập liệm sư thu nhập không thấp, mọi người lúc trong việc tang lễ cũng cam lòng bỏ tiền ra. Bởi vậy Ninh Phóng cũng không thiếu tiền, đem chỗ ở quản lý không tồi.
Trong hoa viên, hoa nở được đặc biệt đẹp, xa xa có thể nghe thấy được một hồi hương hoa.
Tần Dĩ Duyệt ngồi trong xích đu tròn ở hoa viên, cũng không muốn động đậy.
Ninh Phóng liếc mắt. Mở cửa vào nhà cầm một đống đồ ăn, hầu hạ vị tiểu tổ tông này.
Tần Dĩ Duyệt hai mắt vô thần mà nhìn khóm hoa trước mắt, xoa mặt muốn giữ vững tinh thần. Nhưng cảm xúc trước sau không thay đổi gì.
Ninh Phóng hâm lại mấy món ăn khi nãy mua về. Bưng cốc bia cùng sữa bò."Ăn cơm đi, ăn xong uống ly sữa bò. Sau đó làm sao cũng được."
"Em muốn uống bia."
"Nghĩ hay lắm."
Ninh Phóng nói xong mượn bia uống một ngụm, sau đó khiêu khích mà nhìn Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt yên lặng quay đầu ăn cơm.
Hai người cơm nước xong xuôi. Ninh Phóng mới lên tiếng: "Nói đi, lại trúng gió gì rồi."
"Chỉ là đột nhiên nổi tâm tư thiếu nữ thôi. Ninh ca, anh nói xem tại sao con người nhất định phải kết hôn chứ?"
"Đâu phải. Anh chẳng phải vẫn đơn độc đây sao?"
"Anh thật sự không muốn kết hôn?"
Ninh Phóng miễn cưỡng mà nhìn cô, "Có cô gái nào nguyện ý gả cho anh? Cô ấy cảm thấy không xui, người nhà cổ cũng không vui."
"Công việc này của anh có cái gì đâu, mọi người đều sẽ chết, không có nhập liệm sư cái chết có bao nhiêu buồn tẻ."
"Thôi đi cô ơi..., em cho rằng ai cũng nghĩ giống như em đó, vẫn là uống sữ bò của em đi."
Tần Dĩ Duyệt thở dài, "Hôm nay cảm xúc của em có chút nát, Ninh ca đừng cười em đó."
"Không cười, em tiếp tục đi."
Tần Dĩ Duyệt một ngụm có một ngụm không uống sữa bò, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm vài câu với Ninh Phóng, rất buông lỏng, rất tự do.
Giống như lúc cô cùng Ninh Phóng ở chung một chỗ, lúc nào cũng như vậy.
**
Tần Dĩ Duyệt ở nhà Ninh Phóng đến chín giờ tối, mới chậm chạp mà lái xe về nhà.
Trên thực tế, cô còn không biết nên xử lý như thế nào những lời mà hôm nay cô nghe được.
Trước đó cô đã biết rõ Hạ Kiều Yến lấy cô là vì Tiểu Bảo, mấy ngày này ở chung, cô dần dần đã quên điểm này, tưởng tượng rằng có lẽ Hạ Kiều Yến cũng sẽ có điểm thích cô.
Hôm nay cô mới ý thức được rằng, Hạ Kiều Yến dựa vào cái gì sẽ thích cô.
Điều này lại để cho cô thất bại không thôi.
Nếu hôn nhân ngang hàng, cô liền xắn tay áo, đi theo Hạ Kiều Yến tranh cãi một hồi.
Nhưng hiện tại, cô thật sự cảm thấy không dám làm thế, sợ phải đảm đương một cái hậu quả khó nhằn.
Tần Dĩ Duyệt đem xe ngừng trong sân, thấy biệt thự còn giữ một ngọn đèn nhỏ.
Tần Dĩ Duyệt đi vào biệt thự, không có gì bất ngờ nhìn thấy Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến hỏi: "Lại tăng ca sao?"
Tần Dĩ Duyệt suy tư một lát, nói: "Không có."
"Vậy sao muộn như vậy em mới về?"
"Thổ hào, em muốn cùng anh nói chuyện."
Hạ Kiều Yến nghi hoặc mà nhìn về phía cô, ánh mắt đen như hắc thạch tràn đầy nghi vấn.
Anh chỉ vào ghế sô pha bên cạnh, "Ngồi đi."
Tần Dĩ Duyệt ngồi vào ghế sô pha, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, nói: "Chúng ta có thể không ngủ chung một chỗ nữa được không?"
"Vì sao?"
"Em sẽ không được tự nhiên."
Hạ Kiều Yến im lăngk một lát, biết nguyên nhân đại khái là gì rồi, "Buổi chiều Vân Sách điện thoại cho em rồi sao?"
Tần Dĩ Duyệt không có phủ nhận, nói: "Chúng ta dù gì cũng không giống nhau. Bất luận trước đây bởi vì nguyên nhân gì, cũng đã có cái hôn nhân này rồi. Ở trong cuộc hôn nhân này, em cũng không phải không nhận được gì. Anh và người nhà anh cho em và bố mẹ em tràn đầy sự tôn trọng, bọn em bởi vì thân phận của anh cũng có không ít lợi, cũng giảm bớt nguy cơ của em, em rất cảm ơn anh. Nhưng ở trong lòng em, em kỳ thật càng hi vọng nó không phải là mối quan hệ có lợi ích. Điểm này có thể là do em ảo tưởng ra rồi."
Hạ Kiều Yến đối với cô ngốc này thật sự không cách nào, dám đem toàn bộ lời này nói ra.
Loại người như cô mà làm kinh doanh, tuyệt đối có thể đền chết.
"Em yêu anh rồi?"
Tần Dĩ Duyệt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Em cũng nghĩ là có chút giống vậy. Quan hệ của chúng ta vừa mới bắt đầu đã không đúng, nếu em yêu anh, em sẽ rất thê lương đó. Thổ hào, nếu anh cũng không có việc gì thì đừng có mỗi ngày ở trước mặt em lắc lư nữa, trái tim nhỏ của em chịu không được."
Hạ Kiều Yến im lặng mà liếc mắt, anh đây là lần đầu tiên bị người ta thổ lộ cứ như bị đút 500 con ruồi.
Vốn muốn nói vài lời hung ác, nhưng nhìn thấy con mắt sáng đầy sao của cô ngốc kia, lại nuốt hết xuống.
Tần Dĩ Duyệt thấy Hạ Kiều Yến không nói chuyện, lại tiếp tục nói: "Nếu không em mỗi ngày ngủ dưới đấy? Thổ hào, em chỉ có thể lùi đến một bước này thôi, nếu anh lại không đồng ý, thời gian này em sẽ không có cách nào trôi qua."
Nói xong, Tần Dĩ Duyệt cũng không đợi Hạ Kiều Yến nói thêm gì nữa, mang theo túi phủi đi bụi đất rồi chạy lên lầu.
Lúc Hạ Kiều Yến lên lầu, Tần Dĩ Duyệt đã đem gối cùng chăn bông của cô chuyển hết xuống dưới mặt đất, người cũng lăn vào đó.
Hạ Kiều Yến đá đá cô, đại khái là chỗ mông, "Không tắm sao?"
"Ban ngày ở ký túc xá bệnh viện tắm rồi. Đúng rồi, bình thường em có thể ngủ dưới đất, nhưng đến lúc dì cả đến thăm làm phiền anh đem giường nhường cho em."
"Nếu anh không cho thì sao?"
"Anh có yêu thương đồng loại không vậy? Lúc phụ nữ bị dì cả đến thăm, thân thể rất dễ dàng bị cảm lạnh. Nếu anh không cho em giường ngủ, em già rồi rất dễ bị đau thắt lưng đó."
"Không cho!" Hạ Kiều Yến ném hai chữ rồi đung đưa hai cái chân dài đi vào phòng tắm đánh răng.
Tần Dĩ Duyệt nhìn cái bóng lưng cao ráo kia, có loại xúc động muốn vung nắm đấm.
**
Hôm sau.
Tần Dĩ Duyệt mở mắt ra, ngạc nhiên phát hiện mình rõ ràng tỉnh dậy ở trên giường.
Cô véo véo chính mình, phát hiện cô cũng không có nằm mơ.
Hạ Kiều Yến giống như cười mà không phải cười nhìn cô, "Bác sĩ Tần, em đang tính toán cái gì đây? Trong miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật, nhỉ?"
"Thành thật cái gì chứ, em chỉ là không có thói quen ngả ra đất ngủ mà thôi, lần sau cũng sẽ không như vậy." Tần Dĩ Duyệt xấu hổ muốn chết, xám xịt mà nhấc chân xuống giường đi toilet rửa mặt.
**
Liên tiếp vài ngày, Tần Dĩ Duyệt buổi tối ngủ dưới đất, buổi sáng liền tỉnh dậy ở trên giường.
Vì vậy, cô mỗi ngày đều bị Hạ Kiều Yến khinh bỉ.
Đến nỗi cô cho là mình buổi tối ngủ bị mộng du, khiến cho cô kinh hãi, lạnh người vài ngày, chỉ sợ ngày nào đó cô ngủ rồi trực tiếp nhào tới Hạ Kiều Yến.
Khi đó, cô có bao nhiêu mất mặt.
Buổi tối thứ sáu, lúc đi ngủ, Tần Dĩ Duyệt cố ý dưỡng đủ tinh thần, tiến trong chăn bông giả bộ ngủ.
Hạ Kiều Yến ở phòng sách bận rộn đến mười một giờ đêm, lúc trở về phòng nhìn thấy cô ngốc đã bọc mình thành cái nhộng, ngủ thật là ngon.
Ninh Phóng vẫn còn ghép thi thể người chết ở đường ray, ánh mắt xéo qua lườm Tần Dĩ Duyệt đang tiến đến, cách khẩu trang hỏi: "Em lại tới làm gì?"
Tần Dĩ Duyệt không đáp hỏi ngược lại: "Anh chừng nào thì hết bận vậy?"
"Nhanh thôi. Lại tân trang thoáng một tí thì có thể đưa đi nhà tang lễ rồi."
"Ừ." Tần Dĩ Duyệt buồn bã ỉu xìu mà đáp. Ngồi xuống một bên.
Ninh Phóng liếc cô một cái, động tác trên tay nhanh hơn.
Nửa giờ sau, Ninh Phóng và Tần Dĩ Duyệt cùng một chỗ đem thi thể đưa lên xe đưa đón của nhà tang lễ.
Nhìn xe đi xa. Ninh Phóng mới hỏi: "Làm sao vậy?"
"Trong lòng không thoải mái, muốn tìm anh tâm sự."
"Chỉ có thể trò chuyện về người chết với anh, cái này anh có kinh nghiệm đầy mình."
Tần Dĩ Duyệt: "..."
**
Ninh Phóng đem Tần Dĩ Duyệt mang về nhà.
Chính anh ở ngoài ngoại ô có miếng đất, xây cái nhà ba tầng nhỏ, còn làm hoa viên.
Nhập liệm sư thu nhập không thấp, mọi người lúc trong việc tang lễ cũng cam lòng bỏ tiền ra. Bởi vậy Ninh Phóng cũng không thiếu tiền, đem chỗ ở quản lý không tồi.
Trong hoa viên, hoa nở được đặc biệt đẹp, xa xa có thể nghe thấy được một hồi hương hoa.
Tần Dĩ Duyệt ngồi trong xích đu tròn ở hoa viên, cũng không muốn động đậy.
Ninh Phóng liếc mắt. Mở cửa vào nhà cầm một đống đồ ăn, hầu hạ vị tiểu tổ tông này.
Tần Dĩ Duyệt hai mắt vô thần mà nhìn khóm hoa trước mắt, xoa mặt muốn giữ vững tinh thần. Nhưng cảm xúc trước sau không thay đổi gì.
Ninh Phóng hâm lại mấy món ăn khi nãy mua về. Bưng cốc bia cùng sữa bò."Ăn cơm đi, ăn xong uống ly sữa bò. Sau đó làm sao cũng được."
"Em muốn uống bia."
"Nghĩ hay lắm."
Ninh Phóng nói xong mượn bia uống một ngụm, sau đó khiêu khích mà nhìn Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt yên lặng quay đầu ăn cơm.
Hai người cơm nước xong xuôi. Ninh Phóng mới lên tiếng: "Nói đi, lại trúng gió gì rồi."
"Chỉ là đột nhiên nổi tâm tư thiếu nữ thôi. Ninh ca, anh nói xem tại sao con người nhất định phải kết hôn chứ?"
"Đâu phải. Anh chẳng phải vẫn đơn độc đây sao?"
"Anh thật sự không muốn kết hôn?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Phóng miễn cưỡng mà nhìn cô, "Có cô gái nào nguyện ý gả cho anh? Cô ấy cảm thấy không xui, người nhà cổ cũng không vui."
"Công việc này của anh có cái gì đâu, mọi người đều sẽ chết, không có nhập liệm sư cái chết có bao nhiêu buồn tẻ."
"Thôi đi cô ơi..., em cho rằng ai cũng nghĩ giống như em đó, vẫn là uống sữ bò của em đi."
Tần Dĩ Duyệt thở dài, "Hôm nay cảm xúc của em có chút nát, Ninh ca đừng cười em đó."
"Không cười, em tiếp tục đi."
Tần Dĩ Duyệt một ngụm có một ngụm không uống sữa bò, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm vài câu với Ninh Phóng, rất buông lỏng, rất tự do.
Giống như lúc cô cùng Ninh Phóng ở chung một chỗ, lúc nào cũng như vậy.
**
Tần Dĩ Duyệt ở nhà Ninh Phóng đến chín giờ tối, mới chậm chạp mà lái xe về nhà.
Trên thực tế, cô còn không biết nên xử lý như thế nào những lời mà hôm nay cô nghe được.
Trước đó cô đã biết rõ Hạ Kiều Yến lấy cô là vì Tiểu Bảo, mấy ngày này ở chung, cô dần dần đã quên điểm này, tưởng tượng rằng có lẽ Hạ Kiều Yến cũng sẽ có điểm thích cô.
Hôm nay cô mới ý thức được rằng, Hạ Kiều Yến dựa vào cái gì sẽ thích cô.
Điều này lại để cho cô thất bại không thôi.
Nếu hôn nhân ngang hàng, cô liền xắn tay áo, đi theo Hạ Kiều Yến tranh cãi một hồi.
Nhưng hiện tại, cô thật sự cảm thấy không dám làm thế, sợ phải đảm đương một cái hậu quả khó nhằn.
Tần Dĩ Duyệt đem xe ngừng trong sân, thấy biệt thự còn giữ một ngọn đèn nhỏ.
Tần Dĩ Duyệt đi vào biệt thự, không có gì bất ngờ nhìn thấy Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến hỏi: "Lại tăng ca sao?"
Tần Dĩ Duyệt suy tư một lát, nói: "Không có."
"Vậy sao muộn như vậy em mới về?"
"Thổ hào, em muốn cùng anh nói chuyện."
Hạ Kiều Yến nghi hoặc mà nhìn về phía cô, ánh mắt đen như hắc thạch tràn đầy nghi vấn.
Anh chỉ vào ghế sô pha bên cạnh, "Ngồi đi."
Tần Dĩ Duyệt ngồi vào ghế sô pha, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, nói: "Chúng ta có thể không ngủ chung một chỗ nữa được không?"
"Vì sao?"
"Em sẽ không được tự nhiên."
Hạ Kiều Yến im lăngk một lát, biết nguyên nhân đại khái là gì rồi, "Buổi chiều Vân Sách điện thoại cho em rồi sao?"
Tần Dĩ Duyệt không có phủ nhận, nói: "Chúng ta dù gì cũng không giống nhau. Bất luận trước đây bởi vì nguyên nhân gì, cũng đã có cái hôn nhân này rồi. Ở trong cuộc hôn nhân này, em cũng không phải không nhận được gì. Anh và người nhà anh cho em và bố mẹ em tràn đầy sự tôn trọng, bọn em bởi vì thân phận của anh cũng có không ít lợi, cũng giảm bớt nguy cơ của em, em rất cảm ơn anh. Nhưng ở trong lòng em, em kỳ thật càng hi vọng nó không phải là mối quan hệ có lợi ích. Điểm này có thể là do em ảo tưởng ra rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Kiều Yến đối với cô ngốc này thật sự không cách nào, dám đem toàn bộ lời này nói ra.
Loại người như cô mà làm kinh doanh, tuyệt đối có thể đền chết.
"Em yêu anh rồi?"
Tần Dĩ Duyệt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Em cũng nghĩ là có chút giống vậy. Quan hệ của chúng ta vừa mới bắt đầu đã không đúng, nếu em yêu anh, em sẽ rất thê lương đó. Thổ hào, nếu anh cũng không có việc gì thì đừng có mỗi ngày ở trước mặt em lắc lư nữa, trái tim nhỏ của em chịu không được."
Hạ Kiều Yến im lặng mà liếc mắt, anh đây là lần đầu tiên bị người ta thổ lộ cứ như bị đút 500 con ruồi.
Vốn muốn nói vài lời hung ác, nhưng nhìn thấy con mắt sáng đầy sao của cô ngốc kia, lại nuốt hết xuống.
Tần Dĩ Duyệt thấy Hạ Kiều Yến không nói chuyện, lại tiếp tục nói: "Nếu không em mỗi ngày ngủ dưới đấy? Thổ hào, em chỉ có thể lùi đến một bước này thôi, nếu anh lại không đồng ý, thời gian này em sẽ không có cách nào trôi qua."
Nói xong, Tần Dĩ Duyệt cũng không đợi Hạ Kiều Yến nói thêm gì nữa, mang theo túi phủi đi bụi đất rồi chạy lên lầu.
Lúc Hạ Kiều Yến lên lầu, Tần Dĩ Duyệt đã đem gối cùng chăn bông của cô chuyển hết xuống dưới mặt đất, người cũng lăn vào đó.
Hạ Kiều Yến đá đá cô, đại khái là chỗ mông, "Không tắm sao?"
"Ban ngày ở ký túc xá bệnh viện tắm rồi. Đúng rồi, bình thường em có thể ngủ dưới đất, nhưng đến lúc dì cả đến thăm làm phiền anh đem giường nhường cho em."
"Nếu anh không cho thì sao?"
"Anh có yêu thương đồng loại không vậy? Lúc phụ nữ bị dì cả đến thăm, thân thể rất dễ dàng bị cảm lạnh. Nếu anh không cho em giường ngủ, em già rồi rất dễ bị đau thắt lưng đó."
"Không cho!" Hạ Kiều Yến ném hai chữ rồi đung đưa hai cái chân dài đi vào phòng tắm đánh răng.
Tần Dĩ Duyệt nhìn cái bóng lưng cao ráo kia, có loại xúc động muốn vung nắm đấm.
**
Hôm sau.
Tần Dĩ Duyệt mở mắt ra, ngạc nhiên phát hiện mình rõ ràng tỉnh dậy ở trên giường.
Cô véo véo chính mình, phát hiện cô cũng không có nằm mơ.
Hạ Kiều Yến giống như cười mà không phải cười nhìn cô, "Bác sĩ Tần, em đang tính toán cái gì đây? Trong miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật, nhỉ?"
"Thành thật cái gì chứ, em chỉ là không có thói quen ngả ra đất ngủ mà thôi, lần sau cũng sẽ không như vậy." Tần Dĩ Duyệt xấu hổ muốn chết, xám xịt mà nhấc chân xuống giường đi toilet rửa mặt.
**
Liên tiếp vài ngày, Tần Dĩ Duyệt buổi tối ngủ dưới đất, buổi sáng liền tỉnh dậy ở trên giường.
Vì vậy, cô mỗi ngày đều bị Hạ Kiều Yến khinh bỉ.
Đến nỗi cô cho là mình buổi tối ngủ bị mộng du, khiến cho cô kinh hãi, lạnh người vài ngày, chỉ sợ ngày nào đó cô ngủ rồi trực tiếp nhào tới Hạ Kiều Yến.
Khi đó, cô có bao nhiêu mất mặt.
Buổi tối thứ sáu, lúc đi ngủ, Tần Dĩ Duyệt cố ý dưỡng đủ tinh thần, tiến trong chăn bông giả bộ ngủ.
Hạ Kiều Yến ở phòng sách bận rộn đến mười một giờ đêm, lúc trở về phòng nhìn thấy cô ngốc đã bọc mình thành cái nhộng, ngủ thật là ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro