Thử váy cưới
Tần Diệp
2024-11-18 23:46:24
Cửa hàng áo cưới, đã đóng cửa đợi bọn họ đi tới.
Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Kiều Yến vừa đi vào cửa tiệm áo cưới, liền bị bóng dáng nhỏ nhắn trên ghế sô pha hấp dẫn.
Tiểu Bảo trừng mắt một đôi mắt đen láy. Tức giận mà nhìn chằm chằm vào Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến nhíu mày, vẻ mặt từ trên cao nhìn xuống thằng nhóc chủ động chạy đến trước mặt anh tìm đánh.
Tần Dĩ Duyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhiều thịt của Tiểu Bảo hình như đã nhỏ hơn một chút so với lúc trước.
Tiểu Bảo nhảy xuống ghế sô pha, đi đến bên người Tần Dĩ Duyệt. Duỗi cánh tay nhỏ ra, ôm lấy chân của cô.
Mặt tròn nhỏ nhắn ở trên quần của cô nhẹ nhàng cọ xát vài cái.
Nhà thiết kế mang theo vài người trợ lý chạy ra tiếp đón."Giám đốc Hạ, Tần tiểu thư. Mời ngồi, lễ phục đã chuẩn bị xong, hiện tại cần thử sao?"
Hạ Kiều Yến khuôn mặt nhàn nhạt gật đầu.
Bốn người trợ lý liền đi vào đằng sau phòng thiết kế. Chỉ chốc lát sau đẩy một cái tủ cỡ lớn tới.
Tủ lớn trong suốt để đó hai bộ lễ phục.
Trước mặt một bộ là váy cưới màu trắng, chế tác từ rayon - lụa nhân tạo, ngọn đèn chiếu rọi xuống như nước chảy. Váy may thập phần trôi chảy, nhìn quan vô cùng tốt.
Bộ còn lại là một bộ áo Khỏa, hay đơn giản hơn là váy cưới truyền thống của Trung Quốc, chế tác rất tinh tế. Trên áo, lông vũ Phượng Hoàng được sắp đặt tùy ý. Trông rất sống động.
Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc nhìn về phía Hạ Kiều Yến."Giám đốc Hạ. Hiệu suất của anh đúng là rất cao đó."
"Nhiều tiền quá, chính là điểm này không tốt." Hạ Kiều Yến bày ra vẻ mặt không có biện pháp nói, bộ dáng kia tại thời điểm này so với bất luận cái gì đều muốn hấp dẫn.
Tần Dĩ Duyệt không tự giác mà nhìn đến ngây người.
Hạ Kiều Yến buồn cười mà lắc lắc gương mặt của cô, "Đi thử xem hợp không, không hợp lại sửa."
"Được."
Tần Dĩ Duyệt nhờ sự trợ giúp của hai người trợ lý, mặc thử váy cưới.
Váy cưới từ lụa nhân tạo vô cùng thoải mái, đúng là rất hợp với làn da của cô.
Trong nháy mắt lúc Tần Dĩ Duyệt đi ra từ phòng thử đồ, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo hai người ngồi ở một góc ghế sô pha, nhìn thấy cửa phòng thử đồ mở ra, đều nhao nhao nhìn qua.
Một lớn một nhỏ mặt lập tức bừng sáng.
Tiểu Bảo đứng lên chạy hướng Tần Dĩ Duyệt, đôi mắt đen láy ở bên trong tất cả đều là sự mừng rỡ.
Nhóc tuy nhiên không nói lời nào, trên mặt cũng rất ít có biểu lộ, nhưng nhóc này lớn lên vô cùng đẹp đẽ. ăn mặc đều không tầm thường, lại để cho người khác rất có hảo cảm, nhất là lúc nhóc toát ra tính trẻ con, để cho người đó tâm cũng nhịn không được mà mềm nhũn.
Hạ Kiều Yến nhìn biểu hiện nhỏ kia của Tiểu Bảo, biểu cảm có chút ôn nhu.
**
Vốn cho là thử váy cưới là việc đơn giản, nhưng hai bộ quần áo cùng đồ nữ trang ở cùng một chỗ thì vẫn phải bỏ ra gần ba giờ đồ hồ.
Tiểu Bảo đã sớm nhàm chán được ở trên ghế sô pha ngủ mất.
Đổi về quần áo cũ, Tần Dĩ Duyệt nhớ tới Hạ Kiều Yến muốn lái xe, liền đi tới trước sô pha ôm lấy Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo lúc bị động tác này mà miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy là Tần Dĩ Duyệt, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tiếp tục nằm ngáy o..o....
Hạ Kiều Yến đi theo phía sau hai người Tần Dĩ Duyệt, sau đó mở cửa xe giúp cô.
Tần Dĩ Duyệt ngồi vào trong xe, nghĩ đến Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo vừa rồi biểu hiện hình như vẫn còn giận nhau, nói: "Biệt thự bên kia có chút xa, nếu không đêm nay để cho Tiểu Bảo ở nhà của tôi một đêm, như vậy có được không?"
Hạ Kiều Yến trong mắt hiện lên một vòng sáng, nói khẽ: "Được."
"Vậy đồ của nhóc đâu?"
"Tôi sẽ gọi điện thoại để cho quản gia đem hai bộ tới."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, nói: "Anh có phải cảm thấy tôi quá không thể chờ đợi được mà lấy lòng anh cùng Tiểu Bảo rồi?"
"Không thể chờ đợi được?" Hạ Kiều Yến buồn cười mà hỏi ngược lại, "Cô đã là vợ của tôi rồi, tôi rất thích cô cùng Tiểu Bảo tiếp xúc nhiều, hơn nữa thằng nhóc cũng rất thích cô."
"Hạ Kiều Yến, tôi phát hiện tâm tính của tôi hiện tại không đúng lắm. Rõ ràng là đã kết hôn rồi, nhưng đến bây giờ tôi vẫn có cảm giác là vô tình ôm đùi anh. Là do sự chênh lệch giàu nghèo của chúng ta quá lớn mà tạo thành sao?"
"Tôi ngày mai lại để cho người đem tiền của tôi chuyển đến dưới danh nghĩa của cô, như vậy cô cũng sẽ không có chênh lệch rồi."
"Tôi rất nghiêm túc."
"Tôi cũng thế."
Tần Dĩ Duyệt trừng cái ót Hạ Kiều Yến một lúc, chẳng muốn cùng anh tiếp tục thảo luận vấn đề này rồi.
**
Xe chạy đến dưới nhà Tần Dĩ Duyệt, quản gia cũng đã đến.
Nhìn Hạ Kiều Yến cùng Tần Dĩ Duyệt từ trên xe bước xuống, ông mang theo cái balô nhỏ đựng quần áo trẻ con.
"Thiếu gia, Thiếu phu nhân, quần áo tiểu thiếu gia đều ở bên trong rồi."
Tần Dĩ Duyệt bị xưng hô của quản gia làm chấn động một cái, có chút xấu hổ cười nói: "Làm phiền ông rồi."
"Đây là việc của tôi."
Hạ Kiều Yến đi tới mang theo balô nhỏ lên lầu, Tần Dĩ Duyệt cũng ôm Tiểu Bảo đi lên.
Lạc Minh Mị mở cửa, nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt trong ngực là Tiểu Bảo thì ngẩn người, rất nhanh liền kịp phản ứng, "Đây là Tiểu Bảo?"
"Vâng. Lúc đi thử áo cưới thì nó ngủ rồi, đêm nay trước hết để cho Tiểu Bảo ở bên này, hi vọng sẽ không làm phiền bác trai bác gái." Hạ Kiều Yến nói.
"Không có. Đừng đứng ở ngoài cửa, tranh thủ thời gian vào đi." Lạc Minh Mị hạ giọng nói, sợ đánh thức Tiểu Bảo.
"Baba, mẹ. Hai người cùng Kiều Yến trò chuyện đi, con trước tiên đem Tiểu Bảo đặt trên giường ạ."
"Được được."
Tần Dĩ Duyệt đem Tiểu Bảo ôm đến phòng của cô, Tiểu Bảo chỉ là giật giật, lại quay đầu tiếp tục ngủ.
Tần Dĩ Duyệt ngồi ở bên giường nhìn mặt mày nho nhỏ của Tiểu Bảo, khóe miệng không tự chủ được mà tạo thành nụ cười.
Trong phòng khách.
Hạ Kiều Yến từ trong túi lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, như một lời mời, thái độ cung kính mà đưa cho Lạc Minh Mị cùng Tần Thu Dương.
"Bác trai, bác gái, đây là bố mẹ con mời người tính toán mấy cái thời gian thích hợp để cử hành hôn lễ, hai người nhìn xem thử."
Tần Thu Dương nhận lấy cuốn sổ nhỏ nhỏ, nhìn thoáng qua, sau đó giao cho Lạc Minh Mị, hỏi: "Thông gia bên kia có hợp ý thời gian nào sao?"
"Bố mẹ con để hai người quyết định, nhà con lấy đi bảo bối của hai người, thời gian kết hôn cần phải do hai người quyết định."
Tần Thu Dương cũng không có chối từ, "Vậy thì quyết định ngày 29, sau hôn lễ sẽ là ngày nghỉ Tết Nguyên Đán, như vậy thời gian nghỉ kết hôn cùng Tết Nguyên Đán ở cùng một chỗ, thời gian có thêm một chút nữa rồi."
"Vâng ạ."
Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị nhìn cuốn sổ nhỏ, trong lòng thật không có bao nhiêu lo lắng.
Đột ngột kết hôn, cũng không có sao.
Chỉ cần gặp được gia đình cùng người tốt, thời gian sẽ như râu ria.
Cho tới bây giờ, Hạ Kiều Yến cùng người Hạ gia biểu hiện đúng là không thể bắt bẻ.
Mà ngay cả Tiểu Bảo cũng đã có thể tiếp nhận Tần Dĩ Duyệt.
Người lớn có thể diễn kịch, trẻ con lại không thể.
Tần Dĩ Duyệt đem cuộc nói chuyện của ba người nghe vào trong tai, trong lòng không có bao nhiêu chấn động.
**
Hôm sau, sáng sớm.
Tần Dĩ Duyệt thong thả tỉnh lại, cảm giác trong ngực có một cái đầu nhỏ lông xù.
Cô mở to mắt, phát hiện là Tiểu Bảo, mới nhớ tới tối hôm qua cô đem Tiểu Bảo mang về nhà rồi.
"Bảo bối, buổi sáng tốt lành."
Tiểu Bảo cười tủm tỉm mà nhìn cô, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn ở trên mặt Tần Dĩ Duyệt cọ xát.
Tần Dĩ Duyệt một tay nâng nhóc lên, một tay vỗ nhẹ sau lưng vừa mềm vừa nhiều thịt của nhóc.
Cô phát hiện, cô không phải đặc biệt thích trẻ con, nhưng đối với Tiểu Bảo lại chưa từng có cảm thấy phiền chán.
"Có đói bụng không?"
Tiểu Bảo dừng cọ lấy cổ Tần Dĩ Duyệt, khẽ gật đầu một cái.
Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Kiều Yến vừa đi vào cửa tiệm áo cưới, liền bị bóng dáng nhỏ nhắn trên ghế sô pha hấp dẫn.
Tiểu Bảo trừng mắt một đôi mắt đen láy. Tức giận mà nhìn chằm chằm vào Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến nhíu mày, vẻ mặt từ trên cao nhìn xuống thằng nhóc chủ động chạy đến trước mặt anh tìm đánh.
Tần Dĩ Duyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhiều thịt của Tiểu Bảo hình như đã nhỏ hơn một chút so với lúc trước.
Tiểu Bảo nhảy xuống ghế sô pha, đi đến bên người Tần Dĩ Duyệt. Duỗi cánh tay nhỏ ra, ôm lấy chân của cô.
Mặt tròn nhỏ nhắn ở trên quần của cô nhẹ nhàng cọ xát vài cái.
Nhà thiết kế mang theo vài người trợ lý chạy ra tiếp đón."Giám đốc Hạ, Tần tiểu thư. Mời ngồi, lễ phục đã chuẩn bị xong, hiện tại cần thử sao?"
Hạ Kiều Yến khuôn mặt nhàn nhạt gật đầu.
Bốn người trợ lý liền đi vào đằng sau phòng thiết kế. Chỉ chốc lát sau đẩy một cái tủ cỡ lớn tới.
Tủ lớn trong suốt để đó hai bộ lễ phục.
Trước mặt một bộ là váy cưới màu trắng, chế tác từ rayon - lụa nhân tạo, ngọn đèn chiếu rọi xuống như nước chảy. Váy may thập phần trôi chảy, nhìn quan vô cùng tốt.
Bộ còn lại là một bộ áo Khỏa, hay đơn giản hơn là váy cưới truyền thống của Trung Quốc, chế tác rất tinh tế. Trên áo, lông vũ Phượng Hoàng được sắp đặt tùy ý. Trông rất sống động.
Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc nhìn về phía Hạ Kiều Yến."Giám đốc Hạ. Hiệu suất của anh đúng là rất cao đó."
"Nhiều tiền quá, chính là điểm này không tốt." Hạ Kiều Yến bày ra vẻ mặt không có biện pháp nói, bộ dáng kia tại thời điểm này so với bất luận cái gì đều muốn hấp dẫn.
Tần Dĩ Duyệt không tự giác mà nhìn đến ngây người.
Hạ Kiều Yến buồn cười mà lắc lắc gương mặt của cô, "Đi thử xem hợp không, không hợp lại sửa."
"Được."
Tần Dĩ Duyệt nhờ sự trợ giúp của hai người trợ lý, mặc thử váy cưới.
Váy cưới từ lụa nhân tạo vô cùng thoải mái, đúng là rất hợp với làn da của cô.
Trong nháy mắt lúc Tần Dĩ Duyệt đi ra từ phòng thử đồ, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo hai người ngồi ở một góc ghế sô pha, nhìn thấy cửa phòng thử đồ mở ra, đều nhao nhao nhìn qua.
Một lớn một nhỏ mặt lập tức bừng sáng.
Tiểu Bảo đứng lên chạy hướng Tần Dĩ Duyệt, đôi mắt đen láy ở bên trong tất cả đều là sự mừng rỡ.
Nhóc tuy nhiên không nói lời nào, trên mặt cũng rất ít có biểu lộ, nhưng nhóc này lớn lên vô cùng đẹp đẽ. ăn mặc đều không tầm thường, lại để cho người khác rất có hảo cảm, nhất là lúc nhóc toát ra tính trẻ con, để cho người đó tâm cũng nhịn không được mà mềm nhũn.
Hạ Kiều Yến nhìn biểu hiện nhỏ kia của Tiểu Bảo, biểu cảm có chút ôn nhu.
**
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn cho là thử váy cưới là việc đơn giản, nhưng hai bộ quần áo cùng đồ nữ trang ở cùng một chỗ thì vẫn phải bỏ ra gần ba giờ đồ hồ.
Tiểu Bảo đã sớm nhàm chán được ở trên ghế sô pha ngủ mất.
Đổi về quần áo cũ, Tần Dĩ Duyệt nhớ tới Hạ Kiều Yến muốn lái xe, liền đi tới trước sô pha ôm lấy Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo lúc bị động tác này mà miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy là Tần Dĩ Duyệt, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tiếp tục nằm ngáy o..o....
Hạ Kiều Yến đi theo phía sau hai người Tần Dĩ Duyệt, sau đó mở cửa xe giúp cô.
Tần Dĩ Duyệt ngồi vào trong xe, nghĩ đến Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo vừa rồi biểu hiện hình như vẫn còn giận nhau, nói: "Biệt thự bên kia có chút xa, nếu không đêm nay để cho Tiểu Bảo ở nhà của tôi một đêm, như vậy có được không?"
Hạ Kiều Yến trong mắt hiện lên một vòng sáng, nói khẽ: "Được."
"Vậy đồ của nhóc đâu?"
"Tôi sẽ gọi điện thoại để cho quản gia đem hai bộ tới."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, nói: "Anh có phải cảm thấy tôi quá không thể chờ đợi được mà lấy lòng anh cùng Tiểu Bảo rồi?"
"Không thể chờ đợi được?" Hạ Kiều Yến buồn cười mà hỏi ngược lại, "Cô đã là vợ của tôi rồi, tôi rất thích cô cùng Tiểu Bảo tiếp xúc nhiều, hơn nữa thằng nhóc cũng rất thích cô."
"Hạ Kiều Yến, tôi phát hiện tâm tính của tôi hiện tại không đúng lắm. Rõ ràng là đã kết hôn rồi, nhưng đến bây giờ tôi vẫn có cảm giác là vô tình ôm đùi anh. Là do sự chênh lệch giàu nghèo của chúng ta quá lớn mà tạo thành sao?"
"Tôi ngày mai lại để cho người đem tiền của tôi chuyển đến dưới danh nghĩa của cô, như vậy cô cũng sẽ không có chênh lệch rồi."
"Tôi rất nghiêm túc."
"Tôi cũng thế."
Tần Dĩ Duyệt trừng cái ót Hạ Kiều Yến một lúc, chẳng muốn cùng anh tiếp tục thảo luận vấn đề này rồi.
**
Xe chạy đến dưới nhà Tần Dĩ Duyệt, quản gia cũng đã đến.
Nhìn Hạ Kiều Yến cùng Tần Dĩ Duyệt từ trên xe bước xuống, ông mang theo cái balô nhỏ đựng quần áo trẻ con.
"Thiếu gia, Thiếu phu nhân, quần áo tiểu thiếu gia đều ở bên trong rồi."
Tần Dĩ Duyệt bị xưng hô của quản gia làm chấn động một cái, có chút xấu hổ cười nói: "Làm phiền ông rồi."
"Đây là việc của tôi."
Hạ Kiều Yến đi tới mang theo balô nhỏ lên lầu, Tần Dĩ Duyệt cũng ôm Tiểu Bảo đi lên.
Lạc Minh Mị mở cửa, nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt trong ngực là Tiểu Bảo thì ngẩn người, rất nhanh liền kịp phản ứng, "Đây là Tiểu Bảo?"
"Vâng. Lúc đi thử áo cưới thì nó ngủ rồi, đêm nay trước hết để cho Tiểu Bảo ở bên này, hi vọng sẽ không làm phiền bác trai bác gái." Hạ Kiều Yến nói.
"Không có. Đừng đứng ở ngoài cửa, tranh thủ thời gian vào đi." Lạc Minh Mị hạ giọng nói, sợ đánh thức Tiểu Bảo.
"Baba, mẹ. Hai người cùng Kiều Yến trò chuyện đi, con trước tiên đem Tiểu Bảo đặt trên giường ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được được."
Tần Dĩ Duyệt đem Tiểu Bảo ôm đến phòng của cô, Tiểu Bảo chỉ là giật giật, lại quay đầu tiếp tục ngủ.
Tần Dĩ Duyệt ngồi ở bên giường nhìn mặt mày nho nhỏ của Tiểu Bảo, khóe miệng không tự chủ được mà tạo thành nụ cười.
Trong phòng khách.
Hạ Kiều Yến từ trong túi lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, như một lời mời, thái độ cung kính mà đưa cho Lạc Minh Mị cùng Tần Thu Dương.
"Bác trai, bác gái, đây là bố mẹ con mời người tính toán mấy cái thời gian thích hợp để cử hành hôn lễ, hai người nhìn xem thử."
Tần Thu Dương nhận lấy cuốn sổ nhỏ nhỏ, nhìn thoáng qua, sau đó giao cho Lạc Minh Mị, hỏi: "Thông gia bên kia có hợp ý thời gian nào sao?"
"Bố mẹ con để hai người quyết định, nhà con lấy đi bảo bối của hai người, thời gian kết hôn cần phải do hai người quyết định."
Tần Thu Dương cũng không có chối từ, "Vậy thì quyết định ngày 29, sau hôn lễ sẽ là ngày nghỉ Tết Nguyên Đán, như vậy thời gian nghỉ kết hôn cùng Tết Nguyên Đán ở cùng một chỗ, thời gian có thêm một chút nữa rồi."
"Vâng ạ."
Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị nhìn cuốn sổ nhỏ, trong lòng thật không có bao nhiêu lo lắng.
Đột ngột kết hôn, cũng không có sao.
Chỉ cần gặp được gia đình cùng người tốt, thời gian sẽ như râu ria.
Cho tới bây giờ, Hạ Kiều Yến cùng người Hạ gia biểu hiện đúng là không thể bắt bẻ.
Mà ngay cả Tiểu Bảo cũng đã có thể tiếp nhận Tần Dĩ Duyệt.
Người lớn có thể diễn kịch, trẻ con lại không thể.
Tần Dĩ Duyệt đem cuộc nói chuyện của ba người nghe vào trong tai, trong lòng không có bao nhiêu chấn động.
**
Hôm sau, sáng sớm.
Tần Dĩ Duyệt thong thả tỉnh lại, cảm giác trong ngực có một cái đầu nhỏ lông xù.
Cô mở to mắt, phát hiện là Tiểu Bảo, mới nhớ tới tối hôm qua cô đem Tiểu Bảo mang về nhà rồi.
"Bảo bối, buổi sáng tốt lành."
Tiểu Bảo cười tủm tỉm mà nhìn cô, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn ở trên mặt Tần Dĩ Duyệt cọ xát.
Tần Dĩ Duyệt một tay nâng nhóc lên, một tay vỗ nhẹ sau lưng vừa mềm vừa nhiều thịt của nhóc.
Cô phát hiện, cô không phải đặc biệt thích trẻ con, nhưng đối với Tiểu Bảo lại chưa từng có cảm thấy phiền chán.
"Có đói bụng không?"
Tiểu Bảo dừng cọ lấy cổ Tần Dĩ Duyệt, khẽ gật đầu một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro