Tiểu Bảo bị bện...
Tần Diệp
2024-11-18 23:46:24
Hạ Kiều Yến sau khi kết thúc hội thảo, điều đầu tiên anh làm chính là trở lại phòng nghỉ ngơi của mình.
Trong phòng, lại không có một bóng người.
Hạ Kiều Yến nhìn điện thoại trên bàn trà, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Người phụ nữ này như thế nào lại chạy?
Có danh hiệu vị hôn thê của Hạ Kiều Yến, rõ ràng chạy trốn nhanh như vậy.
Hạ Kiều Yến cầm lấy điện thoại, đem trong tay chơi đùa một chút.
Ấn mở màn hình. Màn hình còn dừng lại tại tấm ảnh xem Tần Dĩ Duyệt.
Hạ Kiều Yến nhìn tấm hình kia, ánh mắt không khỏi dịu dàng. Lộ ra nụ cười nhất định phải đạt được...
**
Tần Dĩ Duyệt đứng tại cửa lớn của hội trường. Chờ Lâm Chất đi đến, cười nói: "Giáo sư Lâm, chúng ta trực tiếp quay lại bệnh viện. Hay là đi ăn cơm trưa trước?"
"Trở lại bệnh viện đi." Lâm Chất nhìn Tần Dĩ Duyệt vài lần, nói ra: "Cô cùng Hạ Kiều Yến là xảy ra chuyện gì?"
"Anh khi nào thì cũng nhiều chuyện như vậy rồi hả?"
"Tò mò nha."
"Đừng nghe Hạ Kiều Yến nói bậy, tôi cùng anh ta từng có vài lần duyên phận mà thôi."
Lâm Chất thấy bộ dáng lạnh nhạt của cô, cũng không có hỏi nhiều."Đối với bài giảng lần này, cô có ý kiến gì không? Cảm thấy còn cần cải tiến một chút ở chỗ nào không?"
"Tôi không thường xuyên nghe chương trình học như thế này, hoàn toàn bình thường."
"Đó là cô quá khiêm tốn. Chuyên ngành kỹ thuật cùng lý luận tri thức của cô hôm nay so với những người khác chênh lệch rất lớn, cô rất giỏi."
"Giáo sư. Đây là anh muốn ôm đùi tôi sao?" Tần Dĩ Duyệt giảo hoạt mà mở trừng hai mắt.
"Đúng vậy. Chờ cô cùng Hạ Kiều Yến chính thức kết hôn. Tôi có thể chẳng phải có thể ôm đùi sao? Về sau chữa bệnh, nghiên cứu khoa học, về kinh phí đều không cần tìm những người khác mượn nữa rồi."
"PHỐC, giáo sư. Tôi trước kia như thế nào lại không cảm giác, không biết anh là người như vậy."
"Trước kia không có cơ hội biểu hiện." Lâm Chất cười nói.
Tần Dĩ Duyệt cũng cười ha ha, "Tôi xem lại lịch làm việc của tôi. Những bức ảnh của các bài giảng, video và các câu hỏi tương tác sẽ được sắp xếp cho anh vào ngày mai, anh xem thử có được không?"
"Không gấp, cô trước cứ sửa sang lại cho tốt là được."
"Vâng."
**
Tuy Lâm Chất nói rằng cứ sửa lại tài liệu cho tốt, nhưng Tần Dĩ Duyệt vẫn vào ban đêm sẽ đem các loại văn bản tài liệu ghi chú tốt rồi, ngay ngày hôm sau vừa lên lớp liền giao cho Lâm Chất.
Lúc trở về văn phòng, bị tình hình bên ngoài phòng làm việc của mình làm cho hoảng sợ.
Văn phòng hành lang cùng cửa ra vào, tập trung một đống người.
Kể cả y tá, bác sĩ, ngay cả người bệnh cũng chen vào, rất náo nhiệt.
Tần Dĩ Duyệt ho nhẹ một tiếng, "Các cô nương, bây giờ là giờ làm việc, các cô có thể có một chút tính chuyên nghiệp không?"
Đám người chen chúc nhau lập tức tách ra, Tiểu An từ trong đám người chen chúc đó đi ra, "Chị Tần, có người tìm chị."
"Ai may mắn được các cô dàn như dàn trận chào mừng thế?"
"Chị nhìn rồi sẽ biết."
Tần Dĩ Duyệt trong lòng hiện lên nghi ngờ, đẩy đám người đi vào văn phòng.
Bên cửa sổ văn phòng, một người đàn ông đưa lưng về phía cô,đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng sớm.
Tần Dĩ Duyệt không cần nhìn kỹ đã biết rõ người nọ là ai.
Hạ Kiều Yến ngón tay thon dài gõ nhẹ lên chậu cây nhỏ bên cạnh mình, rất bình thản.
Nghe được sau lưng có tiếng bước chân, Hạ Kiều Yến quay đầu, lộ ra nụ cười thanh nhã, "Tôi cần cô giúp."
"Ở đây là bệnh viện, trừ khi anh bị bệnh. Nếu không, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết cùng xuất hiện." Tần Dĩ Duyệt nhàn nhạt nói.
"Tiểu Bảo tình hình có chút kỳ lạ, tôi cần cô đi cùng tôi một chuyến."
Tần Dĩ Duyệt sững sờ, trong đầu nhanh chóng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo, lo lắng nói: "Tiểu Bảo làm sao vậy?"
Hạ Kiều Yến rất hài lòng với nét mặt của cô, tiến lên dắt tay của cô, "Trên đường rồi nói."
**
Tần Dĩ Duyệt dưới sự chăm chú nhìn của những người trong bệnh viện, kiên trì ngồi vào trong xe Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến sau khi vì cô nịt giây an toàn, liền lái xe rời đi.
Đến khi xe ra khỏi bệnh viện, anh mới lên tiếng: "Tiểu Bảo tối hôm qua đột nhiên phát sốt, nhưng không cho người khác chạm vào, bác sĩ riêng của rôi cũng không có cách nào xem bệnh được."
Tần Dĩ Duyệt nghĩ đến lần trước gặp Tiểu Bảo, có chút thấp thỏm không yên, bất an nói: "Tiểu Bảo có khả năng không muốn để tôi chạm vào."
"Không đâu, nó rất thích cô đấy."
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy nhìn về phía Hạ Kiều Yến, phát hiện Hạ Kiều Yến có chút gì đó vội vàng.
Tuy là nhìn trên mặt của anh không ra, nhưng Tần Dĩ Duyệt vẫn là cảm giác được.
Tần Dĩ Duyệt trái tim đột nhiên run rẩy, "Tiểu Bảo nó, nó hiện tại như thế nào?"
"Mấy ngày hôm trước chân bị thương, mấy ngày nay nhiệt độ hạ thấp, miệng vết thương hồi phục chậm, lại không cho người khác tới gần, buổi tối mở điều hòa ở nhiệt độ thấp, đá chăn, mền làm cho cảm lạnh rồi."
Tần Dĩ Duyệt im ắng mà gật đầu.
Sau khi xe chạy nhanh ra đại lộ, liền quẹo vào cao tốc.
Tần Dĩ Duyệt cùng bệnh viện 120 xảy ra không ít lần cấp cứu, đối với tình hình giao thông của Tần thành xem như hiểu rõ, biết có mấy khu dân cư cao cấp nằm gần đường cao tốc.
Nhưng khi đến nơi, Tần Dĩ Duyệt vẫn nhịn không được sửng sốt một chút.
Không ít biệt thự thấp thoáng giữa rừng núi sum xuê, thỉnh thoảng lộ ra một góc của căn nhà.
Mặc dù bây giờ là cuối mùa thu, trên núi cây cối cũng như trước xanh um tươi tốt, ở xung quanh các ngọn núi khác cây cối lại ố àng hoặc đã rụng sạch, làm nổi bật sinh mệnh nơi đây.
Xe vòng quanh đường núi, một đường uốn lượn trên xuống, cuối cùng dừng lại ở trước một tòa trước biệt thự.
Tần Dĩ Duyệt nhìn thoáng qua biệt thự, đáy mắt hiện lên kinh ngạc.
Hạ Kiều Yến xuống xe mở cửa xe cho nàng, khiêu mi nhìn cô, "Làm sao vậy?"
"Không có gì. Tiểu Bảo ở nơi nào?"
"Trên tầng."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, đi theo sau lưng Hạ Kiều Yến bước lên tầng trên.
Hạ Kiều Yến mở ra một căn phòng rất lớn, để cho Tần Dĩ Duyệt đi vào.
Đó là một căn phòng cho trẻ, rất lớn. Từ bố trí cùng xếp đặt, thiết kế của căn phòng liền biết, đó là một căn phòng rất đẹp, rất tinh xảo.
Chỉ có điều cả phòng đều lộn xộn đồ chơi, chăn, mền, sách.
Tần Dĩ Duyệt từ cái giường phim hoạt hình vô cùng lớn mà tìm ra Tiểu Bảo.
Tiểu gia hỏa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nằm dài trên chăn, bụng nhỏ cũng lộ ra ngoài.
Nhìn vào lông mày vặn vẹo của nhóc, liền biết nhóc hiện tại cũng không thoải mái.
Tần Dĩ Duyệt hỏi: "Anh đo được nhiệt độ là bao nhiêu?"
"Trước khi tôi tìm cô đã đo rồi, 39 độ."
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy âm thầm kinh hãi, trẻ con sốt tới 39 độ là quá nguy hiểm.
"Trong nhà có thuốc không?"
"Bác sĩ tư đã chuẩn bị, nhưng Tiểu Bảo không cho người khác đụng vào."
Tần Dĩ Duyệt muốn nói, Tiểu Bảo không cho người đụng vào, anh cũng có thể giúp nhóc tiêm mà.
Nhưng lời nói ở cổ họng rồi, lại nuốt xuống.
Cho trẻ con tiêm thuốc, ngay cả bác sĩ chuyên nghiệp cũng không phải là chuyện dễ dàng, càng không nói đến một đứa trẻ đặc biệt như Tiểu Bảo.
"Anh đo lại nhiệt độ của Tiểu Bảo, tôi đi xem những loại thuốc kia."
"Được. Thuốc ở phòng bên cạnh, quản gia sẽ mang cô đi xem."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Cô ở phòng cách vách kiểm tra các loại thuốc trông hộp, phát hiện bác sĩ tư này chuẩn bị thuốc vô cùng đầy đủ, liền cầm thuốc trong hộp một lần nửa trở lại phòng Tiểu Bảo.
Trong phòng, Hạ Kiều Yến ngồi dựa vào đầu giường, đem thân thể nho nhỏ của Tiểu Bảo, nhẹ giọng dỗ dành, bàn tay lớn thỉnh thoảng lại vuốt bàn chân nhỏ nhẵn nhụi.
Lúc này Hạ Kiều Yến đã cởi áo khoác, chỉ mặc một áo sơ mi trắng.
Áo sơmi tay áo vén đến khuỷu tay, vững vàng ôm lấy thân thể nhỏ của Tiểu Bảo, tràn đầy cảm giác an toàn.
Trong phòng, lại không có một bóng người.
Hạ Kiều Yến nhìn điện thoại trên bàn trà, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Người phụ nữ này như thế nào lại chạy?
Có danh hiệu vị hôn thê của Hạ Kiều Yến, rõ ràng chạy trốn nhanh như vậy.
Hạ Kiều Yến cầm lấy điện thoại, đem trong tay chơi đùa một chút.
Ấn mở màn hình. Màn hình còn dừng lại tại tấm ảnh xem Tần Dĩ Duyệt.
Hạ Kiều Yến nhìn tấm hình kia, ánh mắt không khỏi dịu dàng. Lộ ra nụ cười nhất định phải đạt được...
**
Tần Dĩ Duyệt đứng tại cửa lớn của hội trường. Chờ Lâm Chất đi đến, cười nói: "Giáo sư Lâm, chúng ta trực tiếp quay lại bệnh viện. Hay là đi ăn cơm trưa trước?"
"Trở lại bệnh viện đi." Lâm Chất nhìn Tần Dĩ Duyệt vài lần, nói ra: "Cô cùng Hạ Kiều Yến là xảy ra chuyện gì?"
"Anh khi nào thì cũng nhiều chuyện như vậy rồi hả?"
"Tò mò nha."
"Đừng nghe Hạ Kiều Yến nói bậy, tôi cùng anh ta từng có vài lần duyên phận mà thôi."
Lâm Chất thấy bộ dáng lạnh nhạt của cô, cũng không có hỏi nhiều."Đối với bài giảng lần này, cô có ý kiến gì không? Cảm thấy còn cần cải tiến một chút ở chỗ nào không?"
"Tôi không thường xuyên nghe chương trình học như thế này, hoàn toàn bình thường."
"Đó là cô quá khiêm tốn. Chuyên ngành kỹ thuật cùng lý luận tri thức của cô hôm nay so với những người khác chênh lệch rất lớn, cô rất giỏi."
"Giáo sư. Đây là anh muốn ôm đùi tôi sao?" Tần Dĩ Duyệt giảo hoạt mà mở trừng hai mắt.
"Đúng vậy. Chờ cô cùng Hạ Kiều Yến chính thức kết hôn. Tôi có thể chẳng phải có thể ôm đùi sao? Về sau chữa bệnh, nghiên cứu khoa học, về kinh phí đều không cần tìm những người khác mượn nữa rồi."
"PHỐC, giáo sư. Tôi trước kia như thế nào lại không cảm giác, không biết anh là người như vậy."
"Trước kia không có cơ hội biểu hiện." Lâm Chất cười nói.
Tần Dĩ Duyệt cũng cười ha ha, "Tôi xem lại lịch làm việc của tôi. Những bức ảnh của các bài giảng, video và các câu hỏi tương tác sẽ được sắp xếp cho anh vào ngày mai, anh xem thử có được không?"
"Không gấp, cô trước cứ sửa sang lại cho tốt là được."
"Vâng."
**
Tuy Lâm Chất nói rằng cứ sửa lại tài liệu cho tốt, nhưng Tần Dĩ Duyệt vẫn vào ban đêm sẽ đem các loại văn bản tài liệu ghi chú tốt rồi, ngay ngày hôm sau vừa lên lớp liền giao cho Lâm Chất.
Lúc trở về văn phòng, bị tình hình bên ngoài phòng làm việc của mình làm cho hoảng sợ.
Văn phòng hành lang cùng cửa ra vào, tập trung một đống người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kể cả y tá, bác sĩ, ngay cả người bệnh cũng chen vào, rất náo nhiệt.
Tần Dĩ Duyệt ho nhẹ một tiếng, "Các cô nương, bây giờ là giờ làm việc, các cô có thể có một chút tính chuyên nghiệp không?"
Đám người chen chúc nhau lập tức tách ra, Tiểu An từ trong đám người chen chúc đó đi ra, "Chị Tần, có người tìm chị."
"Ai may mắn được các cô dàn như dàn trận chào mừng thế?"
"Chị nhìn rồi sẽ biết."
Tần Dĩ Duyệt trong lòng hiện lên nghi ngờ, đẩy đám người đi vào văn phòng.
Bên cửa sổ văn phòng, một người đàn ông đưa lưng về phía cô,đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng sớm.
Tần Dĩ Duyệt không cần nhìn kỹ đã biết rõ người nọ là ai.
Hạ Kiều Yến ngón tay thon dài gõ nhẹ lên chậu cây nhỏ bên cạnh mình, rất bình thản.
Nghe được sau lưng có tiếng bước chân, Hạ Kiều Yến quay đầu, lộ ra nụ cười thanh nhã, "Tôi cần cô giúp."
"Ở đây là bệnh viện, trừ khi anh bị bệnh. Nếu không, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết cùng xuất hiện." Tần Dĩ Duyệt nhàn nhạt nói.
"Tiểu Bảo tình hình có chút kỳ lạ, tôi cần cô đi cùng tôi một chuyến."
Tần Dĩ Duyệt sững sờ, trong đầu nhanh chóng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo, lo lắng nói: "Tiểu Bảo làm sao vậy?"
Hạ Kiều Yến rất hài lòng với nét mặt của cô, tiến lên dắt tay của cô, "Trên đường rồi nói."
**
Tần Dĩ Duyệt dưới sự chăm chú nhìn của những người trong bệnh viện, kiên trì ngồi vào trong xe Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến sau khi vì cô nịt giây an toàn, liền lái xe rời đi.
Đến khi xe ra khỏi bệnh viện, anh mới lên tiếng: "Tiểu Bảo tối hôm qua đột nhiên phát sốt, nhưng không cho người khác chạm vào, bác sĩ riêng của rôi cũng không có cách nào xem bệnh được."
Tần Dĩ Duyệt nghĩ đến lần trước gặp Tiểu Bảo, có chút thấp thỏm không yên, bất an nói: "Tiểu Bảo có khả năng không muốn để tôi chạm vào."
"Không đâu, nó rất thích cô đấy."
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy nhìn về phía Hạ Kiều Yến, phát hiện Hạ Kiều Yến có chút gì đó vội vàng.
Tuy là nhìn trên mặt của anh không ra, nhưng Tần Dĩ Duyệt vẫn là cảm giác được.
Tần Dĩ Duyệt trái tim đột nhiên run rẩy, "Tiểu Bảo nó, nó hiện tại như thế nào?"
"Mấy ngày hôm trước chân bị thương, mấy ngày nay nhiệt độ hạ thấp, miệng vết thương hồi phục chậm, lại không cho người khác tới gần, buổi tối mở điều hòa ở nhiệt độ thấp, đá chăn, mền làm cho cảm lạnh rồi."
Tần Dĩ Duyệt im ắng mà gật đầu.
Sau khi xe chạy nhanh ra đại lộ, liền quẹo vào cao tốc.
Tần Dĩ Duyệt cùng bệnh viện 120 xảy ra không ít lần cấp cứu, đối với tình hình giao thông của Tần thành xem như hiểu rõ, biết có mấy khu dân cư cao cấp nằm gần đường cao tốc.
Nhưng khi đến nơi, Tần Dĩ Duyệt vẫn nhịn không được sửng sốt một chút.
Không ít biệt thự thấp thoáng giữa rừng núi sum xuê, thỉnh thoảng lộ ra một góc của căn nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù bây giờ là cuối mùa thu, trên núi cây cối cũng như trước xanh um tươi tốt, ở xung quanh các ngọn núi khác cây cối lại ố àng hoặc đã rụng sạch, làm nổi bật sinh mệnh nơi đây.
Xe vòng quanh đường núi, một đường uốn lượn trên xuống, cuối cùng dừng lại ở trước một tòa trước biệt thự.
Tần Dĩ Duyệt nhìn thoáng qua biệt thự, đáy mắt hiện lên kinh ngạc.
Hạ Kiều Yến xuống xe mở cửa xe cho nàng, khiêu mi nhìn cô, "Làm sao vậy?"
"Không có gì. Tiểu Bảo ở nơi nào?"
"Trên tầng."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, đi theo sau lưng Hạ Kiều Yến bước lên tầng trên.
Hạ Kiều Yến mở ra một căn phòng rất lớn, để cho Tần Dĩ Duyệt đi vào.
Đó là một căn phòng cho trẻ, rất lớn. Từ bố trí cùng xếp đặt, thiết kế của căn phòng liền biết, đó là một căn phòng rất đẹp, rất tinh xảo.
Chỉ có điều cả phòng đều lộn xộn đồ chơi, chăn, mền, sách.
Tần Dĩ Duyệt từ cái giường phim hoạt hình vô cùng lớn mà tìm ra Tiểu Bảo.
Tiểu gia hỏa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nằm dài trên chăn, bụng nhỏ cũng lộ ra ngoài.
Nhìn vào lông mày vặn vẹo của nhóc, liền biết nhóc hiện tại cũng không thoải mái.
Tần Dĩ Duyệt hỏi: "Anh đo được nhiệt độ là bao nhiêu?"
"Trước khi tôi tìm cô đã đo rồi, 39 độ."
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy âm thầm kinh hãi, trẻ con sốt tới 39 độ là quá nguy hiểm.
"Trong nhà có thuốc không?"
"Bác sĩ tư đã chuẩn bị, nhưng Tiểu Bảo không cho người khác đụng vào."
Tần Dĩ Duyệt muốn nói, Tiểu Bảo không cho người đụng vào, anh cũng có thể giúp nhóc tiêm mà.
Nhưng lời nói ở cổ họng rồi, lại nuốt xuống.
Cho trẻ con tiêm thuốc, ngay cả bác sĩ chuyên nghiệp cũng không phải là chuyện dễ dàng, càng không nói đến một đứa trẻ đặc biệt như Tiểu Bảo.
"Anh đo lại nhiệt độ của Tiểu Bảo, tôi đi xem những loại thuốc kia."
"Được. Thuốc ở phòng bên cạnh, quản gia sẽ mang cô đi xem."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Cô ở phòng cách vách kiểm tra các loại thuốc trông hộp, phát hiện bác sĩ tư này chuẩn bị thuốc vô cùng đầy đủ, liền cầm thuốc trong hộp một lần nửa trở lại phòng Tiểu Bảo.
Trong phòng, Hạ Kiều Yến ngồi dựa vào đầu giường, đem thân thể nho nhỏ của Tiểu Bảo, nhẹ giọng dỗ dành, bàn tay lớn thỉnh thoảng lại vuốt bàn chân nhỏ nhẵn nhụi.
Lúc này Hạ Kiều Yến đã cởi áo khoác, chỉ mặc một áo sơ mi trắng.
Áo sơmi tay áo vén đến khuỷu tay, vững vàng ôm lấy thân thể nhỏ của Tiểu Bảo, tràn đầy cảm giác an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro