Trong tài khoản...
Tần Diệp
2024-11-23 00:45:18
Tần Dĩ Duyệt đi đến nơi có ánh mặt trời đứng đấy phơi nắng.
Chỉ một lát sau, liền nhìn thấy đối diện bên hồ có hai bóng dáng một lớn một nhỏ chạy đến.
Đúng ra mà nói là, Hạ Kiều Yến đi bộ còn Tiểu Bảo thì chạy.
Hai người mặc hai bộ quần áo thể thao giống nhau, thoạt nhìn rất ấm áp.
Hai người cũng đã nhìn thấy cô, Tiểu Bảo giơ cánh tay cùng bàn tay nhỏ bé. Hướng đến cô dùng sức mà vẫy vẫy.
Tần Dĩ Duyệt khóe miệng cong lên, cũng đưa tay hướng nhóc vẫy lại.
Tiểu Bảo mồ hôi đầm đìa mà chạy đến trước mặt Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt ở lúc nhóc chạy nhanh đến trước mặt, liền ngồi xuống.
Tiểu Bảo không chút nghĩ ngợi mà nhào đầu vào trong ngực Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt sờ lên đầu nhỏ đổ mồ hôi ẩm ướt của nhóc,"Con có mệt không?"
Tiểu Bảo lắc đầu, muốn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ lấy Tần Dĩ Duyệt.
Vừa có động tác, cổ áo nhỏ của nhóc đã bị một cái tay lớn kéo lấy rồi.
Hạ Kiều Yến cầm lấy cổ áo của nhóc. Xách nhóc bỏ cách một bước, "Trước đi tắm rửa, đừng đem quần áo của Mẹ cọ bẩn."
Tiểu Bảo ai oán trừng mắt liếc nhìn Hạ Kiều Yến. Cũng không dám nhào đầu vào người Tần Dĩ Duyệt nữa.
Tần Dĩ Duyệt tất nhiên bị xưng hô của Hạ Kiều Yến làm cho chấn động.
Chỉ đơn giản, thô bạo như vậy để cho Tiểu Bảo thừa nhận cô làm mẹ. Thích hợp sao?
Cô có chút cảm giác chưa thể nhập vai nha.
Hạ Kiều Yến sau khi nói xong, buông lỏng cổ áo Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo rất nhanh ở trên mặt của Tần Dĩ Duyệt dùng sức hôn một cái, sau đó chạy về hướng biệt thự..
Hạ Kiều Yến nhìn Tần Dĩ Duyệt."Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
"Có. Nhưng mà trực tiếp để cho Tiểu Bảo gọi tôi là Mẹ. Có phải là nhanh quá không?"
"Năng lực tiếp nhận của thằng nhóc đó không có yếu như vậy." Hạ Kiều Yến nói."Ở trước mặt em, nó thật sự không giống như một đứa trẻ có chứng tự kỷ."
"Nếu như không phải nhìn thấy bộ dạng lúc nhóc ở trong căn hộ nhỏ. Tôi cũng không tin." Tần Dĩ Duyệt nói xong, điện thoại truyền đến âm thanh có tin nhắn.
Cô lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện là tin nhắn của số dư còn lại trong ngân hàng.
Cô nhìn thấy đống số 0 liên tiếp kế nhau, đầu óc có chút mông lung, "Thổ hào. Anh thật sự làm đấy à?"
"Ngày hôm qua tôi giống như nói giỡn sao?"
"Tôi đây là bị tiền tài thu mua sao?" Tần Dĩ Duyệt vẻ mặt quýnh quáng mà nhìn anh.
"Giá trị của em không chỉ là hai trăm triệu, đừng đánh giá thấp chính mình."
Tần Dĩ Duyệt trực tiếp ha ha, sau đó tiếp tục vẻ mặt mông lung mà nhìn dãy con số dài kia, một chút cũng không có cảm giác đột nhiên trở nên giàu có.
Trước kia cô đôi khi tưởng tượng rằng mua xổ số nếu trúng giải mấy ngàn vạn gì đấy, cô sẽ lập tức từ chức, mua nhà mua xe, mỗi ngày đi du lịch, cho baba và mẹ mua, sở hữu tất sản phẩm xa xỉ mà trước đây hai người muốn mua nhưng lại không nỡ mua.
Hiện tại tài khoản của cô ở bên trong trực tiếp có thêm hai trăm triệu, cô lại chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Xem ra cảm giác khi người nghèo một khi biến thành người có tiền, cũng không giống tưởng tượng mỹ lễ như vậy.
Hạ Kiều Yến nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, nói: "Ở trong cuộc hôn nhân này, vị trí của em cùng tôi là giống nhau, tôi sẽ như người chồng bình thường đối với ba mẹ em."
"Tôi cảm giác được tôi được lợi quá trớn rồi." Tần Dĩ Duyệt đáp.
Cô thật không dám giống như Hạ Kiều Yến nói như vậy.
Hạ Kiều Yến là một người đàn ông thật hấp dẫn, cô sợ ở chung thời gian dài, cô sẽ khống chế không nổi lòng của mình, sẽ yêu mến anh ta.
Mà cô tin rằng, trong lòng Hạ Kiều Yến cất giấu một người.
Tần Dĩ Duyệt không muốn cân nhắc vấn đề này có hay không, liền hỏi: "Đối với tình huống của Tiểu Bảo, anh có kế hoạch gì không? Trước mắt bác sĩ chuyên trách của nhóc nói như thế nào? Cần nhà của chúng ta phối hợp như thế nào?"
"Tiểu Bảo từ khi bị tự kỷ thì không thể chịu được những nơi có nhiều người, chỉ cần nhiều người, nó liền xuất hiện cảm xúc cáu kỉnh. Bác sĩ trước đây đề nghị là trị liệu như cũ, từ sau lúc Tiểu Bảo gặp được em, khuyên rằng bố con anh nên tương tác nhiều hơn. Nếu như em tạm thời không thích ứng được chuyện sinh hoạt cùng với một đứa nhóc phức tạp, em trước tiên có thể ở bên này, tôi cùng Tiểu Bảo về biệt thự lúc đầu ở."
Tần Dĩ Duyệt giờ mới hiểu được nguyên nhân tại sao hôn lễ ngày hôm qua lại không thấy được Tiểu Bảo, trả lời: "Tôi không có vấn đề gì. Chỉ là tôi chưa từng chăm sóc trẻ con, mới đầu có thể sẽ xảy ra vấn đề, anh cùng mẹ của anh có thể chấp nhận sao?"
"Em lần trước đã làm rất khá. Thằng nhóc ấy cũng không giống như mấy đứa trẻ bình thường cần chuyện gì cũng đều giúp nó làm, đừng để cho nó ở một mình trong hoàn cảnh lạ lẫm là được."
"Đã hiểu."
"Đợi ngày nghỉ chấm dứt, bác sĩ riêng của Tiểu Bảo sẽ đến đây, đến lúc đó em sẽ hiểu rõ hơn tình huống của nó."
"Được."
Hai người nói chuyện với nhau đến đây, chủ đề liền quỷ dị không thể tiếp tục nữa.
Tần Dĩ Duyệt có chút xấu hổ, may là đúng lúc này Tiểu Bảo đã tắm sạch sẽ rồi.
Nhóc chạy bịch bịch bịch tới, đem bàn tay nhỏ mềm mại nhét vào trong tay của Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mềm của nhóc, cùng nhóc cười cười.
Tiểu Bảo cũng hướng cô nở nụ cười sáng lạn, cầm lấy ipad nhỏ của mình, viết: "Mẹ, mẹ có thích nơi đây không ạ?"
"Mẹ thích. Con thì sao?"
"Con cũng thích."
Tần Dĩ Duyệt cười sờ lên mái tóc mềm mềm của nhóc, "Chúng ta đi xung quanh một chút được không?"
"Được ạ, con mang mẹ đi!" Tiểu Bảo hưng phấn mà viết.
"Được."
Hạ Kiều Yến nhìn một lớn một nhỏ hào hứng bừng bừng mà đi xa, phát hiện anh hoàn toàn bị hai người kia bỏ quên đi.
Hạ Kiều Yến trong mắt hiện lên một tia thâm trầm.
Cùng Tần Dĩ Duyệt kết hôn lúc ban đầu là vì cô đối với Tiểu Bảo có lực hấp dẫn, Tiểu Bảo thì lại ở trước mặt cô hoàn toàn như một đứa trẻ ngoan ngoãn bình thường.
Điều này là điều mà những người phụ nữ khác đều không thay thế được.
Anh để cho người lén làm giấy kết hôn của anh cùng Tần Dĩ Duyệt, bất quá là vì điểm này.
Lúc anh đem chuyện này nói cho ba mẹ mình, vốn tưởng rằng sẽ phải chịu phản đối mãnh liệt của hai người.
Không nghĩ tới, bọn họ chỉ là nhìn gia đình Tần Dĩ Duyệt cùng lý lịch, sau đó liền đồng ý.
Lý do của hai người rất đơn giản, Tần Dĩ Duyệt là người hoàn chỉnh, gia đình hạnh phúc, đã cứu Tiểu Bảo, người như vậy có thể tiến vào cổng Hạ gia bọn họ rồi.
Vì vậy, hai người các anh đã có một cái hôn lễ vô cùng long trọng.
Trước khi biết Tần Dĩ Duyệt, mẹ anh cũng không ít lần xem xét độ tuổi của những người phụ nữ cùng tầng lớp với gia đình anh, đều bị bố anh không nhận, chối bỏ hết.
Anh đối với người khác, đối với chuyện gì cũng đều rất lãnh đạm, không có gì cảm xúc nhiệt liệt gì cả.
Khiến cho anh cảm thấy không giống như vậy, chỉ có anh trai của anh.
Anh trai anh lớn hơn anh năm tuổi, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng đều nhường anh, trong quá trình phát triển đều là anh trai của anh nhường cho anh.
Biết rõ anh đối với công ty, sự nghiệp gia tộc không có hứng thú, anh trai của anh liền tiếp nhận tập đoàn Hạ thị, để anh sống theo ý anh muốn, nhưng vẫn đem 51% cổ phần của tập đoàn Hạ thị để ở dưới tên anh.
Anh ấy cùng bố mẹ, ba người bọn họ cổ phần hợp lại chiếm số định mức còn lại là 49%.
Lập luận bọn họ rất đơn giản, để anh sống những ngày mà anh nghĩ đến.
Anh thích thể thao mạo hiểm, chơi những trò chơi nguy hiểm.
Nhiều lần suýt nữa chết, anh lại làm không biết mệt.
Cho đến anh trai cùng chị dâu xảy ra tai nạn xe cộ, anh về nhà xử lý tang sự của bọn họ, tiếp nhận công ty, phụ trách chăm sóc Tiểu Bảo, anh mới hiểu được trước kia anh có bao nhiêu buông thả, tất cả đều là vì người nhà cưng chiều anh.
Khoảng thời gian đó chắc chắn là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời anh.
Ôn Hân Mạt cũng ngay lúc đó cùng anh chia tay.
Anh thật ra không có yêu Ôn Hân Mạt bao nhiêu, chỉ là không ngại phiền cô ta.
Hai người quen nhau, cũng không tính là nam nữ bạn bè bình thường quen nhau, chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt, ăn cơm, xem phim, rất ít tiếp xúc thân mật, cơ bản cũng là nắm tay, ôm nhẹ một cái, sẽ rất ít hôn môi.
Chủ yếu là bởi vì anh cảm thấy hôn môi rất buồn nôn.
Chỉ một lát sau, liền nhìn thấy đối diện bên hồ có hai bóng dáng một lớn một nhỏ chạy đến.
Đúng ra mà nói là, Hạ Kiều Yến đi bộ còn Tiểu Bảo thì chạy.
Hai người mặc hai bộ quần áo thể thao giống nhau, thoạt nhìn rất ấm áp.
Hai người cũng đã nhìn thấy cô, Tiểu Bảo giơ cánh tay cùng bàn tay nhỏ bé. Hướng đến cô dùng sức mà vẫy vẫy.
Tần Dĩ Duyệt khóe miệng cong lên, cũng đưa tay hướng nhóc vẫy lại.
Tiểu Bảo mồ hôi đầm đìa mà chạy đến trước mặt Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt ở lúc nhóc chạy nhanh đến trước mặt, liền ngồi xuống.
Tiểu Bảo không chút nghĩ ngợi mà nhào đầu vào trong ngực Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt sờ lên đầu nhỏ đổ mồ hôi ẩm ướt của nhóc,"Con có mệt không?"
Tiểu Bảo lắc đầu, muốn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ lấy Tần Dĩ Duyệt.
Vừa có động tác, cổ áo nhỏ của nhóc đã bị một cái tay lớn kéo lấy rồi.
Hạ Kiều Yến cầm lấy cổ áo của nhóc. Xách nhóc bỏ cách một bước, "Trước đi tắm rửa, đừng đem quần áo của Mẹ cọ bẩn."
Tiểu Bảo ai oán trừng mắt liếc nhìn Hạ Kiều Yến. Cũng không dám nhào đầu vào người Tần Dĩ Duyệt nữa.
Tần Dĩ Duyệt tất nhiên bị xưng hô của Hạ Kiều Yến làm cho chấn động.
Chỉ đơn giản, thô bạo như vậy để cho Tiểu Bảo thừa nhận cô làm mẹ. Thích hợp sao?
Cô có chút cảm giác chưa thể nhập vai nha.
Hạ Kiều Yến sau khi nói xong, buông lỏng cổ áo Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo rất nhanh ở trên mặt của Tần Dĩ Duyệt dùng sức hôn một cái, sau đó chạy về hướng biệt thự..
Hạ Kiều Yến nhìn Tần Dĩ Duyệt."Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
"Có. Nhưng mà trực tiếp để cho Tiểu Bảo gọi tôi là Mẹ. Có phải là nhanh quá không?"
"Năng lực tiếp nhận của thằng nhóc đó không có yếu như vậy." Hạ Kiều Yến nói."Ở trước mặt em, nó thật sự không giống như một đứa trẻ có chứng tự kỷ."
"Nếu như không phải nhìn thấy bộ dạng lúc nhóc ở trong căn hộ nhỏ. Tôi cũng không tin." Tần Dĩ Duyệt nói xong, điện thoại truyền đến âm thanh có tin nhắn.
Cô lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện là tin nhắn của số dư còn lại trong ngân hàng.
Cô nhìn thấy đống số 0 liên tiếp kế nhau, đầu óc có chút mông lung, "Thổ hào. Anh thật sự làm đấy à?"
"Ngày hôm qua tôi giống như nói giỡn sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi đây là bị tiền tài thu mua sao?" Tần Dĩ Duyệt vẻ mặt quýnh quáng mà nhìn anh.
"Giá trị của em không chỉ là hai trăm triệu, đừng đánh giá thấp chính mình."
Tần Dĩ Duyệt trực tiếp ha ha, sau đó tiếp tục vẻ mặt mông lung mà nhìn dãy con số dài kia, một chút cũng không có cảm giác đột nhiên trở nên giàu có.
Trước kia cô đôi khi tưởng tượng rằng mua xổ số nếu trúng giải mấy ngàn vạn gì đấy, cô sẽ lập tức từ chức, mua nhà mua xe, mỗi ngày đi du lịch, cho baba và mẹ mua, sở hữu tất sản phẩm xa xỉ mà trước đây hai người muốn mua nhưng lại không nỡ mua.
Hiện tại tài khoản của cô ở bên trong trực tiếp có thêm hai trăm triệu, cô lại chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Xem ra cảm giác khi người nghèo một khi biến thành người có tiền, cũng không giống tưởng tượng mỹ lễ như vậy.
Hạ Kiều Yến nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, nói: "Ở trong cuộc hôn nhân này, vị trí của em cùng tôi là giống nhau, tôi sẽ như người chồng bình thường đối với ba mẹ em."
"Tôi cảm giác được tôi được lợi quá trớn rồi." Tần Dĩ Duyệt đáp.
Cô thật không dám giống như Hạ Kiều Yến nói như vậy.
Hạ Kiều Yến là một người đàn ông thật hấp dẫn, cô sợ ở chung thời gian dài, cô sẽ khống chế không nổi lòng của mình, sẽ yêu mến anh ta.
Mà cô tin rằng, trong lòng Hạ Kiều Yến cất giấu một người.
Tần Dĩ Duyệt không muốn cân nhắc vấn đề này có hay không, liền hỏi: "Đối với tình huống của Tiểu Bảo, anh có kế hoạch gì không? Trước mắt bác sĩ chuyên trách của nhóc nói như thế nào? Cần nhà của chúng ta phối hợp như thế nào?"
"Tiểu Bảo từ khi bị tự kỷ thì không thể chịu được những nơi có nhiều người, chỉ cần nhiều người, nó liền xuất hiện cảm xúc cáu kỉnh. Bác sĩ trước đây đề nghị là trị liệu như cũ, từ sau lúc Tiểu Bảo gặp được em, khuyên rằng bố con anh nên tương tác nhiều hơn. Nếu như em tạm thời không thích ứng được chuyện sinh hoạt cùng với một đứa nhóc phức tạp, em trước tiên có thể ở bên này, tôi cùng Tiểu Bảo về biệt thự lúc đầu ở."
Tần Dĩ Duyệt giờ mới hiểu được nguyên nhân tại sao hôn lễ ngày hôm qua lại không thấy được Tiểu Bảo, trả lời: "Tôi không có vấn đề gì. Chỉ là tôi chưa từng chăm sóc trẻ con, mới đầu có thể sẽ xảy ra vấn đề, anh cùng mẹ của anh có thể chấp nhận sao?"
"Em lần trước đã làm rất khá. Thằng nhóc ấy cũng không giống như mấy đứa trẻ bình thường cần chuyện gì cũng đều giúp nó làm, đừng để cho nó ở một mình trong hoàn cảnh lạ lẫm là được."
"Đã hiểu."
"Đợi ngày nghỉ chấm dứt, bác sĩ riêng của Tiểu Bảo sẽ đến đây, đến lúc đó em sẽ hiểu rõ hơn tình huống của nó."
"Được."
Hai người nói chuyện với nhau đến đây, chủ đề liền quỷ dị không thể tiếp tục nữa.
Tần Dĩ Duyệt có chút xấu hổ, may là đúng lúc này Tiểu Bảo đã tắm sạch sẽ rồi.
Nhóc chạy bịch bịch bịch tới, đem bàn tay nhỏ mềm mại nhét vào trong tay của Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mềm của nhóc, cùng nhóc cười cười.
Tiểu Bảo cũng hướng cô nở nụ cười sáng lạn, cầm lấy ipad nhỏ của mình, viết: "Mẹ, mẹ có thích nơi đây không ạ?"
"Mẹ thích. Con thì sao?"
"Con cũng thích."
Tần Dĩ Duyệt cười sờ lên mái tóc mềm mềm của nhóc, "Chúng ta đi xung quanh một chút được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được ạ, con mang mẹ đi!" Tiểu Bảo hưng phấn mà viết.
"Được."
Hạ Kiều Yến nhìn một lớn một nhỏ hào hứng bừng bừng mà đi xa, phát hiện anh hoàn toàn bị hai người kia bỏ quên đi.
Hạ Kiều Yến trong mắt hiện lên một tia thâm trầm.
Cùng Tần Dĩ Duyệt kết hôn lúc ban đầu là vì cô đối với Tiểu Bảo có lực hấp dẫn, Tiểu Bảo thì lại ở trước mặt cô hoàn toàn như một đứa trẻ ngoan ngoãn bình thường.
Điều này là điều mà những người phụ nữ khác đều không thay thế được.
Anh để cho người lén làm giấy kết hôn của anh cùng Tần Dĩ Duyệt, bất quá là vì điểm này.
Lúc anh đem chuyện này nói cho ba mẹ mình, vốn tưởng rằng sẽ phải chịu phản đối mãnh liệt của hai người.
Không nghĩ tới, bọn họ chỉ là nhìn gia đình Tần Dĩ Duyệt cùng lý lịch, sau đó liền đồng ý.
Lý do của hai người rất đơn giản, Tần Dĩ Duyệt là người hoàn chỉnh, gia đình hạnh phúc, đã cứu Tiểu Bảo, người như vậy có thể tiến vào cổng Hạ gia bọn họ rồi.
Vì vậy, hai người các anh đã có một cái hôn lễ vô cùng long trọng.
Trước khi biết Tần Dĩ Duyệt, mẹ anh cũng không ít lần xem xét độ tuổi của những người phụ nữ cùng tầng lớp với gia đình anh, đều bị bố anh không nhận, chối bỏ hết.
Anh đối với người khác, đối với chuyện gì cũng đều rất lãnh đạm, không có gì cảm xúc nhiệt liệt gì cả.
Khiến cho anh cảm thấy không giống như vậy, chỉ có anh trai của anh.
Anh trai anh lớn hơn anh năm tuổi, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng đều nhường anh, trong quá trình phát triển đều là anh trai của anh nhường cho anh.
Biết rõ anh đối với công ty, sự nghiệp gia tộc không có hứng thú, anh trai của anh liền tiếp nhận tập đoàn Hạ thị, để anh sống theo ý anh muốn, nhưng vẫn đem 51% cổ phần của tập đoàn Hạ thị để ở dưới tên anh.
Anh ấy cùng bố mẹ, ba người bọn họ cổ phần hợp lại chiếm số định mức còn lại là 49%.
Lập luận bọn họ rất đơn giản, để anh sống những ngày mà anh nghĩ đến.
Anh thích thể thao mạo hiểm, chơi những trò chơi nguy hiểm.
Nhiều lần suýt nữa chết, anh lại làm không biết mệt.
Cho đến anh trai cùng chị dâu xảy ra tai nạn xe cộ, anh về nhà xử lý tang sự của bọn họ, tiếp nhận công ty, phụ trách chăm sóc Tiểu Bảo, anh mới hiểu được trước kia anh có bao nhiêu buông thả, tất cả đều là vì người nhà cưng chiều anh.
Khoảng thời gian đó chắc chắn là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời anh.
Ôn Hân Mạt cũng ngay lúc đó cùng anh chia tay.
Anh thật ra không có yêu Ôn Hân Mạt bao nhiêu, chỉ là không ngại phiền cô ta.
Hai người quen nhau, cũng không tính là nam nữ bạn bè bình thường quen nhau, chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt, ăn cơm, xem phim, rất ít tiếp xúc thân mật, cơ bản cũng là nắm tay, ôm nhẹ một cái, sẽ rất ít hôn môi.
Chủ yếu là bởi vì anh cảm thấy hôn môi rất buồn nôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro