. 2 Bị Lục Hinh...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
Lục Hinh Lâm mới nói xong, ngay lập tức cúp điện thoại, Thi Hạ thậm chí chưa phản ứng kịp.
"Chả hiểu kiểu gì."Thi Hạ khó chịu lẩm bầm một tiếng.
Lệ Cảnh Diễn ở bên cạnh thấy dáng vẻ khó chịu của Thi Hạ, nhất thời cũng thấy tò mò.
"Sao thế?"
Thi Hạ mỉm cười, nhìn Lệ Cảnh Diễn, trả lời, "Không có gì, chắc là tình nhân nhỏ của anh muốn tìm tôi quyết tử chiến một trận."
Phản ứng giống như Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn dường như cũng không lo lắng mấy.
"Đúng không đó, bà Lệ nghĩ được biện pháp nào chưa?"
Thi Hạ mỉm cười, nhìn Lệ Cảnh Diễn, tên chồng này đúng là chỉ thích ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cứ như dù tiểu tam tìm đến cửa, Lệ Cảnh Diễn đều có thể bình tĩnh vậy!
"Thật ra thì tôi nghĩ rằng, nếu như mang anh đến làm cống phẩm cầu hòa, có lẽ tình nhân nhỏ của anh sẽ tha tôi một mạng đấy."
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, thật ra mong muốn của người phụ nữ kia cũng khá đơn giản, từ đầu đến cuối cùng lắm chỉ là một Lệ Cảnh Diễn thôi.
Lệ Cảnh Diễn bĩu môi một cái, "Hay là bà Lệ nghĩ biện pháp khác đi, cái này không dùng được."
Thi Hạ lắc đầu một cái, nói cho cùng, tiểu tam kia chả phải do Lệ Cảnh Diễn anh tìm sao?
Lệ Cảnh Diễn chỉ thấy oan ức, anh có thể tìm tiểu tam hồi nào chứ, Thi Hạ không nên ngậm máu phun người chứ!
Rõ ràng là bọn họ tự nhào vào, còn Lệ Cảnh Diễn, tránh cũng tránh không kịp.
___
Lệ Cảnh Diễn ở bên trong phòng làm việc.
"Lý Thao, giúp tôi điều tra Thi Hạ một chút."
Nghe chủ tịch giao việc như vậy, Lý Thao đương nhiên có chút khó hiểu.
"Trước lúc chủ tịch kết hôn, không phải cũng đã điều tra qua phu nhân sao?" Lý Thao hỏi ngược lại.
"Tài liệu tìm được cũng chưa hoàn chỉnh."
Nếu quả thật đều đã tìm được rồi, vậy thì mẹ ruột của Thi Hạ, còn có quan hệ của Thi Hạ với người chị Thi Thi, tại sao Lệ Cảnh Diễn không biết gì hết.
Bạch Xu cũng không phải mẹ của Thi Hạ. . .
Vậy thì, rốt cuộc nhà họ Thi còn có bí mật gì nữa?
Nhà họ Thi đưa người phụ nữ này đến liên hôn, Thi Hạ cô là ai. . .
"Vâng, tôi biết rồi, chủ tịch."
Lệ Cảnh Diễn gật đầu một cái, vừa nhìn báo cáo kế toán của công ty, vừa nói, "Việc này làm sớm đi, hết giờ làm việc tôi muốn nhìn thấy tài liệu."
Lý Thao gật đầu.
___
Mặc dù Thi Hạ cũng không muốn đi đến cuộc hẹn, bởi vì nếu Lục Hinh Lâm bố trí, nhất định là Hồng Môn yến (*).
(*) Hồng Môn yến: đây là một điển tích trong chiến tranh Hán - Sở, chính là âm mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ. Theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.
Nhưng mà lúc đầu chiều, Thi Hạ nghĩ hay là nhắm mắt qua đó, dù sao mình cũng là danh chính ngôn thuận, cô sợ cái gì!
Nếu như mình không đi, chỉ sợ người phụ nữ kia sẽ tiếp tục dây dưa với mình.
Hơn nữa, coi như Lục Hinh Lâm muốn đối phó với cô, cũng phải xem xét lại thân phận của mình đi chứ.
Thi Hạ suy nghĩ, bây giờ mình xuất hiện trước mặt Lục Hinh Lâm, chắc là không có nguy hiểm gì.
Nhưng mà khiến cho cô bất ngờ, là khi cô vừa mới ngồi xuống, Lục Hinh Lâm liền đẩy đến trước mặt Thi Hạ một cái thẻ ngân hàng.
Thi Hạ nhíu mày, người ta là đang rải tiền, nếu như cô giả vờ không thấy, không lấy thì chả phải kẻ ngốc sao?
"Rời khỏi Lệ Cảnh Diễn, số tiền này là của cô." Lục Hinh Lâm liếc Thi Hạ lên mặt một cái.
Thế nhưng Thi Hạ cũng không tức giận, cô suy nghĩ, cơ bản mình cũng không có gì phải giận!
"Aiz, trong này có mấy vạn hay mấy trăm vạn đây, cô Lục, cô có thể đừng ấu trĩ vậy không? Bà Lệ tôi đây giá trị bản thân cũng được mấy trăm triệu, cô nghĩ tôi có thể vì mấy đồng tiền này của cô mà buông tha Lệ Cảnh Diễn sao?"
Thi Hạ siết siết tay đang cầm tấm thẻ ngân hàng, không biết nên cười nhạo Lục Hinh Lâm ngu xuẩn hay tương đối ngây thơ nữa.
Thấy Thi Hạ còn chê tiền không đủ nhiều, Lục Hinh Lâm càng kinh ngạc.
Cô ta giống như phát hiện ra bí mật động trời gì đó vậy.
"Thi Hạ, hóa ra cô lại là một người phụ nữ hám lợi!"
Vậy mà Thi Hạ chẳng qua cũng chỉ cười một cái, như nhau thôi, so sánh với mình, Lục Hinh Lâm sao có thể là đèn cạn dầu được!
Thậm chí, Lục Hinh lâm lại là một nhân vật lợi hại!
"Cô Lục, thử nghĩ chút đi, nếu như bây giờ Lệ Cảnh Diễn chỉ là một tên nghèo đầu đường xó chợ, cô còn dám nói mình thích Lệ Cảnh Diễn anh ta sao?" Thi hạ gằn từng chữ hỏi.
Nói bà Lệ cô nhìn trúng sản nghiệp nhà họ Lệ, vậy thì, tiểu tam không ngóc đầu lên được như Lục Hinh Lâm nên nghĩ thế nào đây!
"Chả hiểu kiểu gì."Thi Hạ khó chịu lẩm bầm một tiếng.
Lệ Cảnh Diễn ở bên cạnh thấy dáng vẻ khó chịu của Thi Hạ, nhất thời cũng thấy tò mò.
"Sao thế?"
Thi Hạ mỉm cười, nhìn Lệ Cảnh Diễn, trả lời, "Không có gì, chắc là tình nhân nhỏ của anh muốn tìm tôi quyết tử chiến một trận."
Phản ứng giống như Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn dường như cũng không lo lắng mấy.
"Đúng không đó, bà Lệ nghĩ được biện pháp nào chưa?"
Thi Hạ mỉm cười, nhìn Lệ Cảnh Diễn, tên chồng này đúng là chỉ thích ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cứ như dù tiểu tam tìm đến cửa, Lệ Cảnh Diễn đều có thể bình tĩnh vậy!
"Thật ra thì tôi nghĩ rằng, nếu như mang anh đến làm cống phẩm cầu hòa, có lẽ tình nhân nhỏ của anh sẽ tha tôi một mạng đấy."
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, thật ra mong muốn của người phụ nữ kia cũng khá đơn giản, từ đầu đến cuối cùng lắm chỉ là một Lệ Cảnh Diễn thôi.
Lệ Cảnh Diễn bĩu môi một cái, "Hay là bà Lệ nghĩ biện pháp khác đi, cái này không dùng được."
Thi Hạ lắc đầu một cái, nói cho cùng, tiểu tam kia chả phải do Lệ Cảnh Diễn anh tìm sao?
Lệ Cảnh Diễn chỉ thấy oan ức, anh có thể tìm tiểu tam hồi nào chứ, Thi Hạ không nên ngậm máu phun người chứ!
Rõ ràng là bọn họ tự nhào vào, còn Lệ Cảnh Diễn, tránh cũng tránh không kịp.
___
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lệ Cảnh Diễn ở bên trong phòng làm việc.
"Lý Thao, giúp tôi điều tra Thi Hạ một chút."
Nghe chủ tịch giao việc như vậy, Lý Thao đương nhiên có chút khó hiểu.
"Trước lúc chủ tịch kết hôn, không phải cũng đã điều tra qua phu nhân sao?" Lý Thao hỏi ngược lại.
"Tài liệu tìm được cũng chưa hoàn chỉnh."
Nếu quả thật đều đã tìm được rồi, vậy thì mẹ ruột của Thi Hạ, còn có quan hệ của Thi Hạ với người chị Thi Thi, tại sao Lệ Cảnh Diễn không biết gì hết.
Bạch Xu cũng không phải mẹ của Thi Hạ. . .
Vậy thì, rốt cuộc nhà họ Thi còn có bí mật gì nữa?
Nhà họ Thi đưa người phụ nữ này đến liên hôn, Thi Hạ cô là ai. . .
"Vâng, tôi biết rồi, chủ tịch."
Lệ Cảnh Diễn gật đầu một cái, vừa nhìn báo cáo kế toán của công ty, vừa nói, "Việc này làm sớm đi, hết giờ làm việc tôi muốn nhìn thấy tài liệu."
Lý Thao gật đầu.
___
Mặc dù Thi Hạ cũng không muốn đi đến cuộc hẹn, bởi vì nếu Lục Hinh Lâm bố trí, nhất định là Hồng Môn yến (*).
(*) Hồng Môn yến: đây là một điển tích trong chiến tranh Hán - Sở, chính là âm mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ. Theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.
Nhưng mà lúc đầu chiều, Thi Hạ nghĩ hay là nhắm mắt qua đó, dù sao mình cũng là danh chính ngôn thuận, cô sợ cái gì!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như mình không đi, chỉ sợ người phụ nữ kia sẽ tiếp tục dây dưa với mình.
Hơn nữa, coi như Lục Hinh Lâm muốn đối phó với cô, cũng phải xem xét lại thân phận của mình đi chứ.
Thi Hạ suy nghĩ, bây giờ mình xuất hiện trước mặt Lục Hinh Lâm, chắc là không có nguy hiểm gì.
Nhưng mà khiến cho cô bất ngờ, là khi cô vừa mới ngồi xuống, Lục Hinh Lâm liền đẩy đến trước mặt Thi Hạ một cái thẻ ngân hàng.
Thi Hạ nhíu mày, người ta là đang rải tiền, nếu như cô giả vờ không thấy, không lấy thì chả phải kẻ ngốc sao?
"Rời khỏi Lệ Cảnh Diễn, số tiền này là của cô." Lục Hinh Lâm liếc Thi Hạ lên mặt một cái.
Thế nhưng Thi Hạ cũng không tức giận, cô suy nghĩ, cơ bản mình cũng không có gì phải giận!
"Aiz, trong này có mấy vạn hay mấy trăm vạn đây, cô Lục, cô có thể đừng ấu trĩ vậy không? Bà Lệ tôi đây giá trị bản thân cũng được mấy trăm triệu, cô nghĩ tôi có thể vì mấy đồng tiền này của cô mà buông tha Lệ Cảnh Diễn sao?"
Thi Hạ siết siết tay đang cầm tấm thẻ ngân hàng, không biết nên cười nhạo Lục Hinh Lâm ngu xuẩn hay tương đối ngây thơ nữa.
Thấy Thi Hạ còn chê tiền không đủ nhiều, Lục Hinh Lâm càng kinh ngạc.
Cô ta giống như phát hiện ra bí mật động trời gì đó vậy.
"Thi Hạ, hóa ra cô lại là một người phụ nữ hám lợi!"
Vậy mà Thi Hạ chẳng qua cũng chỉ cười một cái, như nhau thôi, so sánh với mình, Lục Hinh Lâm sao có thể là đèn cạn dầu được!
Thậm chí, Lục Hinh lâm lại là một nhân vật lợi hại!
"Cô Lục, thử nghĩ chút đi, nếu như bây giờ Lệ Cảnh Diễn chỉ là một tên nghèo đầu đường xó chợ, cô còn dám nói mình thích Lệ Cảnh Diễn anh ta sao?" Thi hạ gằn từng chữ hỏi.
Nói bà Lệ cô nhìn trúng sản nghiệp nhà họ Lệ, vậy thì, tiểu tam không ngóc đầu lên được như Lục Hinh Lâm nên nghĩ thế nào đây!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro