. 3 Bị Lục Hinh...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
Lục Hinh Lâm cô ta ôm dáng vẻ mục đích gì đến gần Lệ Cảnh Diễn chứ?
Lục Hinh Lâm giờ cứ như sư tử xù lông lên vậy, "Cô nói gì, Lệ Cảnh Diễn có thể có chuyện không có gì trong tay sao."
Cô cứ đinh ninh Thi Hạ là loại phụ nữ thấy tiền là sáng mắt, thế nên chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết vấn đề.
Nhưng mà cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra Thi Hạ không phải chỉ là người thấy tiền là sáng mắt, hay cho một người phụ nữ lòng tham không đáy.
Cô không chỉ muốn tiền, mà còn muốn rất nhiều tiền.
Thi Hạ cười, coi thường nhìn về Lục Hinh Lâm, "Vậy nên, người cô Lục thích chẳng qua là Lệ Cảnh Diễn. . . có tiền thôi, chúng ta đều như nhau."
Nếu như không phải bắt nguồn từ Lệ Cảnh Diễn, Lục Hinh Lâm ở giới giải trí lâu như vậy cũng không có khả năng xuôi chèo mát mái như hiện tại.
Nói cho cùng, chỉ vì Lệ Cảnh Diễn có thể nâng đỡ Lục Hinh Lâm thôi.
Nếu như có một ngày, Lệ Cảnh Diễn mất hết giá trị bản thân, Thi Hạ ngược lại rất tò mò, Lục Hinh Lâm còn có can đảm ngay trước mặt mọi người nói một tiếng mình yêu Lệ Cảnh Diễn.
Lục Hinh Lâm nóng nảy, không phải chỉ vì Thi Hạ phát hiện ra điều mà cô ta sợ hãi nhất.
Chuyện tình cảm của cô ta với Lệ Cảnh Diễn nói dễ nghe thì là tình yêu, nói thẳng một chút thì là bao nuôi.
Lệ Cảnh Diễn là người có năng lực, mà giới giải trí thì quá loạn lạc, cô ta cần một người đàn ông có thể bảo vệ mình.
Nhưng mà con người lòng tham không đáy, dần dần, cô ta cũng cảm thấy chưa thỏa mãn.
"Thi Hạ, tại sao cô có thể đàn bà như vậy, Lệ Cảnh Diễn anh ấy căn bản cũng không thích cô, cô cần gì phải mặt dày mày dạn ở bên cạnh anh ấy!"
Thi Hạ mỉm cười, Lệ Cảnh Diễn không thích mình?
Chẳng lẽ anh ta lại thích loại người như Lục Hinh Lâm sao?
"Anh ấy có thích tôi hay không, Thi Hạ tôi không biết!"
Thi Hạ dừng một chút, nhìn lên mặt Lục Hinh Lâm, đột nhiên đến gần cô ta, nói từng câu từng chữ.
"Nhưng mà, luật phát hôn nhân nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa đang bảo hộ cuộc hôn nhân của hai người chúng tôi, không phải tình yêu của cô Lục đây!"
Nhìn Thi Hạ trước mặt mình phách lối như vậy, Lục Hinh Lâm nhất thời không tiếp nhận kịp.
"Thi Hạ, cô nhất định sẽ hối hận!"
Thi Hạ thở dài một cái, "Bây giờ tôi mà buông tha cái danh xưng bà Lệ thì tiền mất tật mang, tôi không ngu đến mức đó."
Thế nhưng cô không hề để ý rằng, Lục Hinh Lâm trước mặt mình ánh mắt chợt lóe lên cừu hận!
Cô ta sẽ không để cô được như ý, vĩnh viễn không!
"Thi Hạ, cô đứng lại, cô không được đi!"
Lục Hinh Lâm vừa nói, vừa chạy đến nắm tay áo Thi Hạ, Thi Hạ nhíu chặt lông mày.
"Lục Hinh Lâm, tôi với cô đều là người trưởng thành rồi, vậy nên xin cô đừng tranh cãi vô lý nữa được hay không?"
Nhưng mà ai ngờ, ngay lúc Thi Hạ xoay người, Lục Hinh Lâm lại làm như bị Thi Hạ đẩy vậy, trực tiếp té xuống từ cầu thang.
"A!"
Thi Hạ muốn đưa tay bắt lấy Lục Hinh Lâm, nhưng mà đã quá trễ.
"Cẩn thận!"
Cô hét lên, nhưng chỉ có thể nhìn thấy Lục Hinh Lâm theo từng bậc của cầu thang, ngã xuống đất.
Thi Hạ nhớ rõ ràng, vừa rồi mình cũng không có đụng trúng Lục Hinh Lâm, như vậy, làm sao Lục Hinh lâm té xuống được, toàn bộ những điều này thật sự quái dị.
Thế nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy những ký giả từ trong bóng tối chen chúc đi ra, Thi Hạ cũng hiểu, mình bị lừa.
Lục Hinh Lâm giờ cứ như sư tử xù lông lên vậy, "Cô nói gì, Lệ Cảnh Diễn có thể có chuyện không có gì trong tay sao."
Cô cứ đinh ninh Thi Hạ là loại phụ nữ thấy tiền là sáng mắt, thế nên chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết vấn đề.
Nhưng mà cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra Thi Hạ không phải chỉ là người thấy tiền là sáng mắt, hay cho một người phụ nữ lòng tham không đáy.
Cô không chỉ muốn tiền, mà còn muốn rất nhiều tiền.
Thi Hạ cười, coi thường nhìn về Lục Hinh Lâm, "Vậy nên, người cô Lục thích chẳng qua là Lệ Cảnh Diễn. . . có tiền thôi, chúng ta đều như nhau."
Nếu như không phải bắt nguồn từ Lệ Cảnh Diễn, Lục Hinh Lâm ở giới giải trí lâu như vậy cũng không có khả năng xuôi chèo mát mái như hiện tại.
Nói cho cùng, chỉ vì Lệ Cảnh Diễn có thể nâng đỡ Lục Hinh Lâm thôi.
Nếu như có một ngày, Lệ Cảnh Diễn mất hết giá trị bản thân, Thi Hạ ngược lại rất tò mò, Lục Hinh Lâm còn có can đảm ngay trước mặt mọi người nói một tiếng mình yêu Lệ Cảnh Diễn.
Lục Hinh Lâm nóng nảy, không phải chỉ vì Thi Hạ phát hiện ra điều mà cô ta sợ hãi nhất.
Chuyện tình cảm của cô ta với Lệ Cảnh Diễn nói dễ nghe thì là tình yêu, nói thẳng một chút thì là bao nuôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lệ Cảnh Diễn là người có năng lực, mà giới giải trí thì quá loạn lạc, cô ta cần một người đàn ông có thể bảo vệ mình.
Nhưng mà con người lòng tham không đáy, dần dần, cô ta cũng cảm thấy chưa thỏa mãn.
"Thi Hạ, tại sao cô có thể đàn bà như vậy, Lệ Cảnh Diễn anh ấy căn bản cũng không thích cô, cô cần gì phải mặt dày mày dạn ở bên cạnh anh ấy!"
Thi Hạ mỉm cười, Lệ Cảnh Diễn không thích mình?
Chẳng lẽ anh ta lại thích loại người như Lục Hinh Lâm sao?
"Anh ấy có thích tôi hay không, Thi Hạ tôi không biết!"
Thi Hạ dừng một chút, nhìn lên mặt Lục Hinh Lâm, đột nhiên đến gần cô ta, nói từng câu từng chữ.
"Nhưng mà, luật phát hôn nhân nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa đang bảo hộ cuộc hôn nhân của hai người chúng tôi, không phải tình yêu của cô Lục đây!"
Nhìn Thi Hạ trước mặt mình phách lối như vậy, Lục Hinh Lâm nhất thời không tiếp nhận kịp.
"Thi Hạ, cô nhất định sẽ hối hận!"
Thi Hạ thở dài một cái, "Bây giờ tôi mà buông tha cái danh xưng bà Lệ thì tiền mất tật mang, tôi không ngu đến mức đó."
Thế nhưng cô không hề để ý rằng, Lục Hinh Lâm trước mặt mình ánh mắt chợt lóe lên cừu hận!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta sẽ không để cô được như ý, vĩnh viễn không!
"Thi Hạ, cô đứng lại, cô không được đi!"
Lục Hinh Lâm vừa nói, vừa chạy đến nắm tay áo Thi Hạ, Thi Hạ nhíu chặt lông mày.
"Lục Hinh Lâm, tôi với cô đều là người trưởng thành rồi, vậy nên xin cô đừng tranh cãi vô lý nữa được hay không?"
Nhưng mà ai ngờ, ngay lúc Thi Hạ xoay người, Lục Hinh Lâm lại làm như bị Thi Hạ đẩy vậy, trực tiếp té xuống từ cầu thang.
"A!"
Thi Hạ muốn đưa tay bắt lấy Lục Hinh Lâm, nhưng mà đã quá trễ.
"Cẩn thận!"
Cô hét lên, nhưng chỉ có thể nhìn thấy Lục Hinh Lâm theo từng bậc của cầu thang, ngã xuống đất.
Thi Hạ nhớ rõ ràng, vừa rồi mình cũng không có đụng trúng Lục Hinh Lâm, như vậy, làm sao Lục Hinh lâm té xuống được, toàn bộ những điều này thật sự quái dị.
Thế nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy những ký giả từ trong bóng tối chen chúc đi ra, Thi Hạ cũng hiểu, mình bị lừa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro