. 2: Lệ Cảnh Di...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
Dường như, anh đã dần dần quen với sự tồn tại của cô trong cuộc đời mình rồi.
Nếu có một ngày cô thực sự ra đi, Lệ Cảnh Diễn nghĩ, có lẽ mình không thể nào tưởng tượng được mình sẽ như thế nào.
"Không nên quên, bây giờ cô vẫn còn là bà Lệ đấy." Lệ Cảnh Diễn nhắc nhở.
Thi Hạ cười cười, "Tôi biết rồi, yên tâm đi, tạm thời tôi cũng không đi đâu."
Nhìn anh xem, quả là bá đạo, chiếm lấy trái tim mình, chiếm lấy cơ thể mình, thế nhưng mà, nửa trái tim cũng không chia sẻ cho mình.
Thi Hạ thật sự cũng rất muốn hỏi một câu, Lệ Cảnh Diễn, anh làm như vậy, trong lòng của anh chẳng lẽ không cảm thấy hổ thẹn sao?
Bây giờ việc duy nhất Thi Hạ có thể làm được chính là cố gắng chộn sâu tình yêu này vào sâu trong đáy lòng.
Cô không muốn để người khác phát hiện được tỉnh cảm của mình, cho dù là tự mình phải chịu đựng sự đau khổ này nhưng cô cũng không muốn để một ai khác biết được.
Đợi đến lúc Thẩm Giai trở về, cũng là lúc mà cô, Thi Hạ nên mang theo trái tim tổn thương này rời đi.
Những suy nghĩ trong thâm tâm cô sẽ không ai biết được, giống như những chú cá mập ở ngoài biển rộng kia, chỉ biết phát ra loại âm thanh với tần số 52Hz, vĩnh viễn cũng sẽ không ai phát hiện ra nó.
――
Ngày hôm sau, Thi Hạ vừa mới tới công ty, đã nghe được một tin tức cực kỳ tốt.
Cô còn chưa kịp cởi áo khoác trên người mình ra, Mạt Mạt cũng đã bắt đầu líu ríu ở bên cạnh cô nói không dứt rồi.
"Tổng giám đốc Thi, tên Phương Khởi Hưng cũng coi như là ác nhân có ác báo rồi."
Thi Hạ sửng sốt một chút, Phương Khởi Hưng, chính là tên khốn mà ngày hôm qua suýt nữa đã hủy đi sự trong sạch của mình?
"Có chuyện gì?" Thi Hạ khó hiểu mà hỏi lại.
Mạt Mạt hơi bất ngờ, xem ra tổng giám đốc Thi vừa trở về, cho nên còn không biết có chuyện gì xảy ra.
"Chị chưa biết gì sao?"
Thi Hạ lắc đầu, cô vừa ngủ dậy là đến công ty luôn.
Trên đường đi thì chỉ mở nhạc nghe chứ cũng không bật tin tức, cho nên không biết.
"Những nguyên liệu mà bên công ty của Phương Khởi Hưng cung cấp lại có trà trộn nguyên liệu kém chất lượng, cũng may chúng ta lần nào nhập hàng cũng kiểm tra rất kỹ càng, nên không có chảy vào công ty chúng ta." Mạt Mạt nói rất vui vẻ.
Sau khi nghe được Mạt Mạt nói xong, Thi Hạ hiển nhiên cũng rất vui vẻ.
Đáng đời!
"Đáng đời đấy, thứ người cặn bã như vậy, đúng là đáng đời!" Thi Hạ rất hả hê.
Cô hy vọng người như vậy nên bị bỏ tù, bỏ tù mới là tốt nhất.
Nhưng mà, không có Phương Khởi Hưng, như vậy, sợ là Thi Nhuận Trân Châu của họ cũng có phiền toái!
"Mạt Mạt, em nhanh chóng làm một bảng biểu cho chị, so sánh mấy công ty chuyên cung ứng nguyên liệu, bây giờ chúng ta nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách tìm được đối tác cung ứng nguyên liệu mới." Thi Hạ vội vàng đưa ra chỉ thị.
Chuyện này hiện giờ rất cấp bách, bọn họ không chỉ phải tìm nhà cung ứng nguyên liệu mới, còn phải tìm công typhù hợp nhấtnhất.
Không chỉ là chất lượng nguyên liệu phải có bảo đảm, giá cả cũng phải hợp lý, không thể quá cao được.
"Dạ vâng, tổng giám đốc Thi."
Mạt Mạt quay người đang định đi làm ngay.
Lại không ngờ nhìn thấy Lâm Lợi hớn hở chạy tới, Thi Hạ còn tưởng vợ cậu ta sinh con rồi nên Lâm Lợi mới vui như vậy!
Thế nhưng, sự thật cũng không phải như thế.
"Tổng giám đốc Thi, công ty chuyện cung ứng nguyện liệu SG của Nhật Bản chủ động đề nghị hợp tác với chúng ta." Giọng nói của Lâm Lợi kích động đến mức có chút run rẩy.
"Không phải chứ, sao tự nhiên lại có chuyện tốt như vậy?"
Mạt Mạt mừng đến mức muốn nhảy dựng lên rồi, SG Nhật Bản chính là một công ty khá tốt!
"Thế nhưng mà, saohọlại biết chúng ta cần tìm nhà cung ứng nguyên liệu?" Thi Hạ lại rất tỉnh táo đưa ra nghi vấn.
Dù sao, cô cũng đã trải qua rất nhiều âm mưu trên thương trường.
Cho nên, cũng không dễ để làm cho Thi Hạ tin tưởng một người nào.
Trong phòng họp trên tầng mười lăm.
Thi Hạ gặp đại diện của tập đoàn SG Nhật Bản, ông Sơn Bản.
Thậm chí ngay cả hợp đồng ông Sơn Bản cũng đã chuẩn bị sắn rồi rồi, việc này càng làm cho Thi Hạ cảm thấy bất ngờ hơn nữa.
"Tổng giám đốc Thi, chào cô, đây là hợp đồng, cô xem qua xem có vấn đề gì không."
Thi Hạ híp híp mắt, nhiều năm qua cô đã tập thành thói quen đọc hợp đồng nhanh như gió.
Cho nên, rất nhanh cô đã nhìn qua một lượt đại khái nội dung hợp đồng.
Nếu có một ngày cô thực sự ra đi, Lệ Cảnh Diễn nghĩ, có lẽ mình không thể nào tưởng tượng được mình sẽ như thế nào.
"Không nên quên, bây giờ cô vẫn còn là bà Lệ đấy." Lệ Cảnh Diễn nhắc nhở.
Thi Hạ cười cười, "Tôi biết rồi, yên tâm đi, tạm thời tôi cũng không đi đâu."
Nhìn anh xem, quả là bá đạo, chiếm lấy trái tim mình, chiếm lấy cơ thể mình, thế nhưng mà, nửa trái tim cũng không chia sẻ cho mình.
Thi Hạ thật sự cũng rất muốn hỏi một câu, Lệ Cảnh Diễn, anh làm như vậy, trong lòng của anh chẳng lẽ không cảm thấy hổ thẹn sao?
Bây giờ việc duy nhất Thi Hạ có thể làm được chính là cố gắng chộn sâu tình yêu này vào sâu trong đáy lòng.
Cô không muốn để người khác phát hiện được tỉnh cảm của mình, cho dù là tự mình phải chịu đựng sự đau khổ này nhưng cô cũng không muốn để một ai khác biết được.
Đợi đến lúc Thẩm Giai trở về, cũng là lúc mà cô, Thi Hạ nên mang theo trái tim tổn thương này rời đi.
Những suy nghĩ trong thâm tâm cô sẽ không ai biết được, giống như những chú cá mập ở ngoài biển rộng kia, chỉ biết phát ra loại âm thanh với tần số 52Hz, vĩnh viễn cũng sẽ không ai phát hiện ra nó.
――
Ngày hôm sau, Thi Hạ vừa mới tới công ty, đã nghe được một tin tức cực kỳ tốt.
Cô còn chưa kịp cởi áo khoác trên người mình ra, Mạt Mạt cũng đã bắt đầu líu ríu ở bên cạnh cô nói không dứt rồi.
"Tổng giám đốc Thi, tên Phương Khởi Hưng cũng coi như là ác nhân có ác báo rồi."
Thi Hạ sửng sốt một chút, Phương Khởi Hưng, chính là tên khốn mà ngày hôm qua suýt nữa đã hủy đi sự trong sạch của mình?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có chuyện gì?" Thi Hạ khó hiểu mà hỏi lại.
Mạt Mạt hơi bất ngờ, xem ra tổng giám đốc Thi vừa trở về, cho nên còn không biết có chuyện gì xảy ra.
"Chị chưa biết gì sao?"
Thi Hạ lắc đầu, cô vừa ngủ dậy là đến công ty luôn.
Trên đường đi thì chỉ mở nhạc nghe chứ cũng không bật tin tức, cho nên không biết.
"Những nguyên liệu mà bên công ty của Phương Khởi Hưng cung cấp lại có trà trộn nguyên liệu kém chất lượng, cũng may chúng ta lần nào nhập hàng cũng kiểm tra rất kỹ càng, nên không có chảy vào công ty chúng ta." Mạt Mạt nói rất vui vẻ.
Sau khi nghe được Mạt Mạt nói xong, Thi Hạ hiển nhiên cũng rất vui vẻ.
Đáng đời!
"Đáng đời đấy, thứ người cặn bã như vậy, đúng là đáng đời!" Thi Hạ rất hả hê.
Cô hy vọng người như vậy nên bị bỏ tù, bỏ tù mới là tốt nhất.
Nhưng mà, không có Phương Khởi Hưng, như vậy, sợ là Thi Nhuận Trân Châu của họ cũng có phiền toái!
"Mạt Mạt, em nhanh chóng làm một bảng biểu cho chị, so sánh mấy công ty chuyên cung ứng nguyên liệu, bây giờ chúng ta nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách tìm được đối tác cung ứng nguyên liệu mới." Thi Hạ vội vàng đưa ra chỉ thị.
Chuyện này hiện giờ rất cấp bách, bọn họ không chỉ phải tìm nhà cung ứng nguyên liệu mới, còn phải tìm công typhù hợp nhấtnhất.
Không chỉ là chất lượng nguyên liệu phải có bảo đảm, giá cả cũng phải hợp lý, không thể quá cao được.
"Dạ vâng, tổng giám đốc Thi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạt Mạt quay người đang định đi làm ngay.
Lại không ngờ nhìn thấy Lâm Lợi hớn hở chạy tới, Thi Hạ còn tưởng vợ cậu ta sinh con rồi nên Lâm Lợi mới vui như vậy!
Thế nhưng, sự thật cũng không phải như thế.
"Tổng giám đốc Thi, công ty chuyện cung ứng nguyện liệu SG của Nhật Bản chủ động đề nghị hợp tác với chúng ta." Giọng nói của Lâm Lợi kích động đến mức có chút run rẩy.
"Không phải chứ, sao tự nhiên lại có chuyện tốt như vậy?"
Mạt Mạt mừng đến mức muốn nhảy dựng lên rồi, SG Nhật Bản chính là một công ty khá tốt!
"Thế nhưng mà, saohọlại biết chúng ta cần tìm nhà cung ứng nguyên liệu?" Thi Hạ lại rất tỉnh táo đưa ra nghi vấn.
Dù sao, cô cũng đã trải qua rất nhiều âm mưu trên thương trường.
Cho nên, cũng không dễ để làm cho Thi Hạ tin tưởng một người nào.
Trong phòng họp trên tầng mười lăm.
Thi Hạ gặp đại diện của tập đoàn SG Nhật Bản, ông Sơn Bản.
Thậm chí ngay cả hợp đồng ông Sơn Bản cũng đã chuẩn bị sắn rồi rồi, việc này càng làm cho Thi Hạ cảm thấy bất ngờ hơn nữa.
"Tổng giám đốc Thi, chào cô, đây là hợp đồng, cô xem qua xem có vấn đề gì không."
Thi Hạ híp híp mắt, nhiều năm qua cô đã tập thành thói quen đọc hợp đồng nhanh như gió.
Cho nên, rất nhanh cô đã nhìn qua một lượt đại khái nội dung hợp đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro