Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Anh Lạc Rất Vô...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Giọng của cô rất đẹp, âm sắc giống như con người cô vậy, rất trong trẻo, giống như âm thanh của suối nước trong veo nơi thung lũng không hề bị ô nhiễm. Lúc đôi môi đỏ mọng đọc lên từng câu từng chữ, giọng nói say lòng người, hình ảnh càng cám dỗ người khác.
Ánh mắt Lạc Hi Thần nhìn chằm chằm đôi môi đang đóng mở của cô, trong đầu nảy ra xúc động muốn hôn lên.
Sa Chức Tinh không chú ý tới tầm mắt của anh, đọc vô cùng chuyên chú.
Đầu buổi chiều yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp, nếu không phải cô đang bị ép làm cái việc vô nghĩa như vậy thì Sa Chức Tinh cảm thấy cuộc sống vẫn rất đẹp.
Ánh mắt Lạc Hi Thần nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt tuấn tú vừa định tiến lại gần thì Sa Chức Tinh chợt ném tài liệu vào trong lòng anh rồi đứng lên.
"Đọc xong rồi, tôi đi nghỉ ngơi một chút." Ngáp một cái, Sa Chức Tinh thoạt nhìn có chút uể oải.
Buổi trưa cô nhất định phải ngủ trưa, nếu như một ngày không ngủ trưa, buổi chiều cô sẽ không có tinh thần.
Vẻ mặt Lạc Hi Thần cứng ngắc mất mấy giây, rất muốn bắt cô tiếp tục đọc, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn buồn ngủ của cô, anh không nhẫn tâm được.
Quên đi, nể mặt cơm trưa cô tự tay làm, anh tạm thời buông tha cho cô.
"Tôi đi ra ngoài trước." Sa Chức Tinh bỏ lại một câu, xoay người muốn đi ra ngoài thì giọng nói của Lạc Hi Thần bỗng truyền đến từ phía sau: "Ở đây nghỉ ngơi đi!"
Sa Chức Tinh hơi sững sờ, đầu chậm rãi nghiêng qua.
"Ở bên ngoài ngủ thế nào được?" Lạc Hi Thần nhìn bàn làm việc cứng ngắc bên ngoài, chỉ chỉ gian phòng của mình: "Vào bên trong."
Là cậu chủ của Lạc thị, phòng làm việc của anh rất lớn, bên trong có một gian chuyên dùng để nghỉ ngơi, rất thuận tiện.
Ánh mắt Sa Chức Tinh nhìn theo ngón tay anh chỉ, thoáng nhìn cửa phòng đang khẽ mở, có chút do dự.
Bên ngoài quả thực không thể nào ngủ được, nếu ngủ thì chỉ có thể nằm úp sấp trên bàn, mà bàn thì cứng, cảm giác không thoải mái lắm.
So với nơi này của Lạc Hi Thần, đơn giản là sự đãi ngộ khác biệt trên trời dưới đất.
Hai lựa chọn như thế nhảy ra trước mắt, bất luận là người có đầu óc bình thường nào cũng sẽ chọn chỗ ngủ thoải mái của người này để ngủ.
Sa Chức Tinh liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, cách giờ làm việc còn hơn một tiếng nữa, đoán chừng nếu mình thừa dịp ngủ một tiếng thì cũng không có gì.
Thế là sau đó cô gật đầu với Lạc Hi Thần.
"Một tiếng sau gọi tôi!" Đặc biệt nhắc nhở anh một câu, Sa Chức Tinh vào bên trong gian phòng, đóng cửa lại, ngủ ở trên giường của Lạc Hi Thần.
Lạc Hi Thần ừ một tiếng cho có lệ, đi đến bàn làm việc của mình ngồi xuống, bắt đầu xem tài liệu.
Sa Chức Tinh chiếm đoạt giường của anh, cũng không biết là do giường thoải mái hay là do tối hôm qua ngủ không ngon, cô ngủ rất sâu. Lúc cô tỉnh lại đã là ba rưỡi chiều.
Đã quá giờ làm việc tròn một tiếng đồng hồ.
Sa Chức Tinh nhảy xuống giường, ầm một cái kéo cửa phòng ra, đi ra khỏi phòng.
"Tỉnh rồi?" Thấy cô đi ra ngoài, Lạc Hi Thần rất rảnh rỗi lên tiếng chào hỏi cô.
"Tại sao anh không gọi tôi?" Sa Chức Tinh chỉnh sửa lại quần áo xốc xếch một chút, xông ra ngoài cửa.
Cô không quan tâm việc đi làm đúng giờ, cái cô quan tâm là cô đã lỡ công việc hơn một giờ, kết quả lại làm trò đi ra từ phòng làm việc của Lạc Hi Thần trước mặt mọi người. Mọi người sẽ nghĩ chuyện này thế nào đây?
"Tôi thấy em ngủ rất sâu nên không gọi." Giọng điệu Lạc Hi Thần rất vô tội.
Sa Chức Tinh: "..."
Lạc Hi Thần lẳng lặng nhìn dáng vẻ yên lặng của cô, môi mỏng cong lên một độ cong rất khẽ…
Ánh mắt Lạc Hi Thần nhìn chằm chằm đôi môi đang đóng mở của cô, trong đầu nảy ra xúc động muốn hôn lên.
Sa Chức Tinh không chú ý tới tầm mắt của anh, đọc vô cùng chuyên chú.
Đầu buổi chiều yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp, nếu không phải cô đang bị ép làm cái việc vô nghĩa như vậy thì Sa Chức Tinh cảm thấy cuộc sống vẫn rất đẹp.
Ánh mắt Lạc Hi Thần nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt tuấn tú vừa định tiến lại gần thì Sa Chức Tinh chợt ném tài liệu vào trong lòng anh rồi đứng lên.
"Đọc xong rồi, tôi đi nghỉ ngơi một chút." Ngáp một cái, Sa Chức Tinh thoạt nhìn có chút uể oải.
Buổi trưa cô nhất định phải ngủ trưa, nếu như một ngày không ngủ trưa, buổi chiều cô sẽ không có tinh thần.
Vẻ mặt Lạc Hi Thần cứng ngắc mất mấy giây, rất muốn bắt cô tiếp tục đọc, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn buồn ngủ của cô, anh không nhẫn tâm được.
Quên đi, nể mặt cơm trưa cô tự tay làm, anh tạm thời buông tha cho cô.
"Tôi đi ra ngoài trước." Sa Chức Tinh bỏ lại một câu, xoay người muốn đi ra ngoài thì giọng nói của Lạc Hi Thần bỗng truyền đến từ phía sau: "Ở đây nghỉ ngơi đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sa Chức Tinh hơi sững sờ, đầu chậm rãi nghiêng qua.
"Ở bên ngoài ngủ thế nào được?" Lạc Hi Thần nhìn bàn làm việc cứng ngắc bên ngoài, chỉ chỉ gian phòng của mình: "Vào bên trong."
Là cậu chủ của Lạc thị, phòng làm việc của anh rất lớn, bên trong có một gian chuyên dùng để nghỉ ngơi, rất thuận tiện.
Ánh mắt Sa Chức Tinh nhìn theo ngón tay anh chỉ, thoáng nhìn cửa phòng đang khẽ mở, có chút do dự.
Bên ngoài quả thực không thể nào ngủ được, nếu ngủ thì chỉ có thể nằm úp sấp trên bàn, mà bàn thì cứng, cảm giác không thoải mái lắm.
So với nơi này của Lạc Hi Thần, đơn giản là sự đãi ngộ khác biệt trên trời dưới đất.
Hai lựa chọn như thế nhảy ra trước mắt, bất luận là người có đầu óc bình thường nào cũng sẽ chọn chỗ ngủ thoải mái của người này để ngủ.
Sa Chức Tinh liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, cách giờ làm việc còn hơn một tiếng nữa, đoán chừng nếu mình thừa dịp ngủ một tiếng thì cũng không có gì.
Thế là sau đó cô gật đầu với Lạc Hi Thần.
"Một tiếng sau gọi tôi!" Đặc biệt nhắc nhở anh một câu, Sa Chức Tinh vào bên trong gian phòng, đóng cửa lại, ngủ ở trên giường của Lạc Hi Thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Hi Thần ừ một tiếng cho có lệ, đi đến bàn làm việc của mình ngồi xuống, bắt đầu xem tài liệu.
Sa Chức Tinh chiếm đoạt giường của anh, cũng không biết là do giường thoải mái hay là do tối hôm qua ngủ không ngon, cô ngủ rất sâu. Lúc cô tỉnh lại đã là ba rưỡi chiều.
Đã quá giờ làm việc tròn một tiếng đồng hồ.
Sa Chức Tinh nhảy xuống giường, ầm một cái kéo cửa phòng ra, đi ra khỏi phòng.
"Tỉnh rồi?" Thấy cô đi ra ngoài, Lạc Hi Thần rất rảnh rỗi lên tiếng chào hỏi cô.
"Tại sao anh không gọi tôi?" Sa Chức Tinh chỉnh sửa lại quần áo xốc xếch một chút, xông ra ngoài cửa.
Cô không quan tâm việc đi làm đúng giờ, cái cô quan tâm là cô đã lỡ công việc hơn một giờ, kết quả lại làm trò đi ra từ phòng làm việc của Lạc Hi Thần trước mặt mọi người. Mọi người sẽ nghĩ chuyện này thế nào đây?
"Tôi thấy em ngủ rất sâu nên không gọi." Giọng điệu Lạc Hi Thần rất vô tội.
Sa Chức Tinh: "..."
Lạc Hi Thần lẳng lặng nhìn dáng vẻ yên lặng của cô, môi mỏng cong lên một độ cong rất khẽ…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro