Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Thưởng Thêm
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Lúc Sa Chức Tinh ở dưới nhà ăn công ty dưới lầu dùng cơm trưa xong đi lên, Lạc Hi Thần đang ngồi tựa trên ghế sofa trong phòng làm việc của mình, cơ thể miễn cưỡng dựa vào lưng ghế, hai chân vừa dài vừa thẳng bắt chéo, vẻ mặt dường như rất thích ý.
Sa Chức Tinh xuyên qua cửa đang mở nhìn anh một cái, muốn trở về bàn làm việc của mình thì Lạc Hi Thần bỗng nhiên gọi cô lại: "Đến đây!"
Bước chân Sa Chức Tinh dừng một chút, nghiêng đầu, khẩu khí không thể nào tốt được: "Có chuyện gì thì nói thẳng."
"Ngang ngược với cấp trên, tháng thứ hai...." Lạc Hi Thần miễn cưỡng liếc mắt nhìn cô, khóe môi cong lên, lời còn chưa nói xong, cửa phòng ầm một tiếng bị đẩy mạnh ra, Sa Chức Tinh bước đến bên cạnh anh.
Lạc Hi Thần rất hài lòng với tốc độ của cô.
Sớm như vậy có phải tốt không?
"Nói đi!" Sa Chức Tinh đứng bên cạnh anh, thái độ đoan chính, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Vì tiền lương tháng thứ hai, cô nhịn!
Lạc Hi Thần liếc sang vị trí bên cạnh mình, ý bảo cô ngồi xuống.
Sa Chức Tinh nhìn ra bên ngoài phòng làm việc, xác định không có ai liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.
"Đọc." Lạc Hi Thần đặt một chồng tài liệu dày vào tay cô, đôi môi mỏng của anh đơn giản phun ra một chữ, dựa người vào lưng ghế sofa, khẽ nhắm hai mắt, vẻ mặt có vẻ rất sung sướng.
"Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, anh Lạc không thể chiếm dụng thời gian của nhân viên như thế được." Trong lòng Sa Chức Tinh cực kỳ bất bình, nói ra lý do rất chính đáng.
Lạc Hi Thần bị chữ "anh" của cô làm cho nghẹn lại.
Ánh mắt anh thờ ơ nhìn về phía cô, cũng không phản bác lại câu nói đó, dáng vẻ thương lượng nói: "Trước tiên để ở đây đi, đến giờ làm việc buổi chiều rồi từ từ đọc."
Lời nói hời hợt, khẩu khí hiền hòa kia của anh hiển nhiên giống như một ông chủ tốt vậy.
Nhưng mà, sau câu nói của anh, Sa Chức Tinh hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Giờ làm việc đọc cho anh?
Anh muốn cô ngồi trước mặt nhiều nhân viên như vậy, hết lần này đến lần khác đảm nhiệm công việc đưa tin sao?
Đọc tài liệu là vấn đề nhỏ, cái Sa Chức Tinh quan tâm là ánh mắt người khác nhìn hai người kìa.
Mời riêng một người mới tới, không sắp xếp những công việc khác mà gọi người đến bên cạnh xem tài liệu, đọc điều khoản. Làm như vậy, nếu không phải đầu óc có bệnh thì là quan hệ giữa hai người rất tốt.
Đây không phải là điều Sa Chức Tinh mong muốn.
"Chiếm dụng thời gian bình thường của nhân viên có được thưởng thêm không?" Trong tay còn đang cầm tài liệu, cô đột nhiên hỏi.
Lạc Hi Thần nhìn cô một cái, miễn cưỡng nói: "Thưởng em tối nay không cần làm cơm."
Sa Chức Tinh rất khinh thường hừ một tiếng: "Tối nay tôi cũng vốn không có ý định nấu cơm."
Lạc Hi Thần: "..."
Sa Chức Tinh ngẩng đầu, nói tiếp: "Tối nay tan làm xong tôi phải đi tìm phòng trọ."
Lạc Hi Thần nhíu mày một cái, cô nhóc này còn chưa từ bỏ ý định dọn ra ngoài sao?
"Cơm tối anh tự giải quyết bên ngoài đi." Sa Chức Tinh ném lại cho anh một câu.
"Buổi tối con gái một thân một mình đi lung tung bên ngoài làm cái gì?" Sắc mặt Lạc Hi Thần trầm xuống, đôi môi mỏng phun ra một chữ: "Đọc."
Sa Chức Tinh còn muốn nói thêm gì đó, Lạc Hi Thần lại vươn tay, ấn đầu cô xuống, tầm mắt rơi vào bản hợp đồng.
Sa Chức Tinh biết nhìn sắc mặt, tinh tế quan sát được sắc mặt của anh, hiểu được thấy tốt thì thu lại, ngoan ngoãn cầm tài liệu lên dưới ánh mắt áp bức của Lạc Hi Thần, sau đó nhấn mạnh những từ liên quan đến "bên A", "bên B", "quý công ty" ....
Sa Chức Tinh xuyên qua cửa đang mở nhìn anh một cái, muốn trở về bàn làm việc của mình thì Lạc Hi Thần bỗng nhiên gọi cô lại: "Đến đây!"
Bước chân Sa Chức Tinh dừng một chút, nghiêng đầu, khẩu khí không thể nào tốt được: "Có chuyện gì thì nói thẳng."
"Ngang ngược với cấp trên, tháng thứ hai...." Lạc Hi Thần miễn cưỡng liếc mắt nhìn cô, khóe môi cong lên, lời còn chưa nói xong, cửa phòng ầm một tiếng bị đẩy mạnh ra, Sa Chức Tinh bước đến bên cạnh anh.
Lạc Hi Thần rất hài lòng với tốc độ của cô.
Sớm như vậy có phải tốt không?
"Nói đi!" Sa Chức Tinh đứng bên cạnh anh, thái độ đoan chính, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Vì tiền lương tháng thứ hai, cô nhịn!
Lạc Hi Thần liếc sang vị trí bên cạnh mình, ý bảo cô ngồi xuống.
Sa Chức Tinh nhìn ra bên ngoài phòng làm việc, xác định không có ai liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đọc." Lạc Hi Thần đặt một chồng tài liệu dày vào tay cô, đôi môi mỏng của anh đơn giản phun ra một chữ, dựa người vào lưng ghế sofa, khẽ nhắm hai mắt, vẻ mặt có vẻ rất sung sướng.
"Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, anh Lạc không thể chiếm dụng thời gian của nhân viên như thế được." Trong lòng Sa Chức Tinh cực kỳ bất bình, nói ra lý do rất chính đáng.
Lạc Hi Thần bị chữ "anh" của cô làm cho nghẹn lại.
Ánh mắt anh thờ ơ nhìn về phía cô, cũng không phản bác lại câu nói đó, dáng vẻ thương lượng nói: "Trước tiên để ở đây đi, đến giờ làm việc buổi chiều rồi từ từ đọc."
Lời nói hời hợt, khẩu khí hiền hòa kia của anh hiển nhiên giống như một ông chủ tốt vậy.
Nhưng mà, sau câu nói của anh, Sa Chức Tinh hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Giờ làm việc đọc cho anh?
Anh muốn cô ngồi trước mặt nhiều nhân viên như vậy, hết lần này đến lần khác đảm nhiệm công việc đưa tin sao?
Đọc tài liệu là vấn đề nhỏ, cái Sa Chức Tinh quan tâm là ánh mắt người khác nhìn hai người kìa.
Mời riêng một người mới tới, không sắp xếp những công việc khác mà gọi người đến bên cạnh xem tài liệu, đọc điều khoản. Làm như vậy, nếu không phải đầu óc có bệnh thì là quan hệ giữa hai người rất tốt.
Đây không phải là điều Sa Chức Tinh mong muốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chiếm dụng thời gian bình thường của nhân viên có được thưởng thêm không?" Trong tay còn đang cầm tài liệu, cô đột nhiên hỏi.
Lạc Hi Thần nhìn cô một cái, miễn cưỡng nói: "Thưởng em tối nay không cần làm cơm."
Sa Chức Tinh rất khinh thường hừ một tiếng: "Tối nay tôi cũng vốn không có ý định nấu cơm."
Lạc Hi Thần: "..."
Sa Chức Tinh ngẩng đầu, nói tiếp: "Tối nay tan làm xong tôi phải đi tìm phòng trọ."
Lạc Hi Thần nhíu mày một cái, cô nhóc này còn chưa từ bỏ ý định dọn ra ngoài sao?
"Cơm tối anh tự giải quyết bên ngoài đi." Sa Chức Tinh ném lại cho anh một câu.
"Buổi tối con gái một thân một mình đi lung tung bên ngoài làm cái gì?" Sắc mặt Lạc Hi Thần trầm xuống, đôi môi mỏng phun ra một chữ: "Đọc."
Sa Chức Tinh còn muốn nói thêm gì đó, Lạc Hi Thần lại vươn tay, ấn đầu cô xuống, tầm mắt rơi vào bản hợp đồng.
Sa Chức Tinh biết nhìn sắc mặt, tinh tế quan sát được sắc mặt của anh, hiểu được thấy tốt thì thu lại, ngoan ngoãn cầm tài liệu lên dưới ánh mắt áp bức của Lạc Hi Thần, sau đó nhấn mạnh những từ liên quan đến "bên A", "bên B", "quý công ty" ....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro