Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Thực Ra Tôi Khô...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Ở công ty, lúc nói chuyện với anh, Sa Chức Tinh vẫn khá cảnh giác.
Ai biết cái kiểu chả hiểu sao lại bị trừ một tháng tiền lương có thể tái diễn lần thứ hai nữa hay không?
Lạc Hi Thần liếc mắt nhìn cô, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, dáng vẻ muốn thương lượng: "Không sao, sau này em ăn cái gì thì tôi ăn cái đó."
Cuối cùng còn thêm một câu: "Nếu đã ở cùng một chỗ, khẩu vị của mọi người cũng khá là giống nhau."
Sa Chức Tinh: "..."
Câu này nói sao giống như hai người đã sống chung rất lâu rồi vậy?
Lạc Hi Thần tự mình lấy hộp đồ ăn dưới ánh mắt cô, sau đó rút đôi đũa trong tay cô rồi và hai miếng cơm, không đếm xỉa phun ra một câu: "Thực ra tôi không kén chọn."
Sa Chức Tinh giận đến nghiến răng.
Thứ mà cô vất vả mất công làm ra, anh có tư cách gì mà kén chọn?
"Tự mình ra ngoài công ty ăn đi!" Vì để tránh họa từ miệng ra mà bị trừ mất hai tháng tiền lương, Sa Chức Tinh chịu đựng cơn giận.
"Không thích!" Lạc Hi Thần miễn cưỡng đáp lại cô hai chữ, cầm đũa của cô, động tác vô cùng ưu nhã tiếp tục dùng bữa.
Sa Chức Tinh đói bụng, trơ mắt nhìn bữa cơm mình vất vả làm được vơi dần đi theo động tác của anh, trong lòng giận dữ kêu gào.
Tên này có vô liêm sỉ hơn được nữa không?
"Mùi vị không tệ!" Lạc Hi Thần liếc mắt nhìn cô, khó có khi nói được một câu khen ngợi.
Sa Chức Tinh: "..."
Khóe môi Lạc Hi Thần chứa ý cười, không thèm để ý tiếp tục ăn cơm, phần cơm tiện lợi vốn không có bao nhiêu, hơn mười phút sau đã giải quyết xong, một chút cũng không chừa lại cho Sa Chức Tinh.
Sa Chức Tinh nhìn chiếc hộp tiện lợi trống không, sắc mặt đen thui, vô cùng khó coi.
Lạc Hi Thần dường như ăn thỏa mãn rồi, thoải mái duỗi người đứng lên, rất nhân từ ném cho Sa Chức Tinh chút tiền: "Đây là tiền cơm."
Anh vẫn hiểu ăn xong phải trả tiền.
Sa Chức Tinh giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, rất muốn cầm lấy tiền phóng khoáng đập vào cái bản mặt anh.
Tên này thực sự quá đáng ghét!
"Ngày mai nhớ kỹ mang hai phần." Lạc Hi Thần bình tĩnh nhìn khuôn mặt tức giận của cô, nở nụ cười đẹp không gì sánh được, bỏ lại một câu nhẹ bẫng rồi đi vào phòng làm việc của mình.
Sa Chức Tinh túm chặt tiền anh để lại, rất muốn kiêu ngạo mà vứt vào thùng rác, nhưng...
Nhưng mà, cuối cùng lại nhịn xuống.
Hành vi này quá bôi nhọ nhân dân tệ!
Yên lặng thu dọn hộp cơm, Sa Chức Tinh nhận mệnh cầm tiền đi xuống dưới lầu tìm nhà hàng ăn cơm trưa.
Chỉ là rõ ràng mình mang bữa cơm thơm phức đi, nhưng lại phải đi đến chỗ khác ăn cơm. Tự nhiên gặp phải cảnh như vậy, tâm trạng của cô phức tạp không nói nên lời.
Lạc Hi Thần, anh đúng là hiếm thấy!
Sau khi cướp được cơm trưa của Sa Chức Tinh, Lạc Hi Thần mang theo tâm trạng vô cùng tốt đi về phòng làm việc của mình.
Vừa ngồi không được bao lâu, Mạc Ngưng Ngữ gọi điện thoại tới.
Sa Chức Tinh phụ trách trực điện thoại không có ở đây, chỉ có Lạc Hi Thần tự mình nghe máy.
"Hi Thần, đã ăn cơm chưa? Hay là đi ăn cùng nhau đi!" Giọng Mạc Ngưng Ngữ hình như có chút hưng phấn, lúc gọi tên anh rất khẽ khàng, giọng nói mềm mại.
"Vừa ăn rồi." Lạc Hi Thần thờ ơ đáp lại một câu, ngắn gọn mà thẳng thắn.
"Nhanh vậy sao?" Mạc Ngưng Ngữ dường như có chút bất ngờ.
Bình thường lúc này gọi đến, anh hình như còn đang làm việc.
Lạc Hi Thần thản nhiên ừ một tiếng, không thừa một chữ.
"Vậy được rồi!" Mạc Ngưng Ngữ có chút thất vọng cúp điện thoại.
Lạc Hi Thần miễn cưỡng dựa vào sofa, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Sa Chức Tinh, khóe môi cong lên thành một độ cong rất nhẹ…
Ai biết cái kiểu chả hiểu sao lại bị trừ một tháng tiền lương có thể tái diễn lần thứ hai nữa hay không?
Lạc Hi Thần liếc mắt nhìn cô, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, dáng vẻ muốn thương lượng: "Không sao, sau này em ăn cái gì thì tôi ăn cái đó."
Cuối cùng còn thêm một câu: "Nếu đã ở cùng một chỗ, khẩu vị của mọi người cũng khá là giống nhau."
Sa Chức Tinh: "..."
Câu này nói sao giống như hai người đã sống chung rất lâu rồi vậy?
Lạc Hi Thần tự mình lấy hộp đồ ăn dưới ánh mắt cô, sau đó rút đôi đũa trong tay cô rồi và hai miếng cơm, không đếm xỉa phun ra một câu: "Thực ra tôi không kén chọn."
Sa Chức Tinh giận đến nghiến răng.
Thứ mà cô vất vả mất công làm ra, anh có tư cách gì mà kén chọn?
"Tự mình ra ngoài công ty ăn đi!" Vì để tránh họa từ miệng ra mà bị trừ mất hai tháng tiền lương, Sa Chức Tinh chịu đựng cơn giận.
"Không thích!" Lạc Hi Thần miễn cưỡng đáp lại cô hai chữ, cầm đũa của cô, động tác vô cùng ưu nhã tiếp tục dùng bữa.
Sa Chức Tinh đói bụng, trơ mắt nhìn bữa cơm mình vất vả làm được vơi dần đi theo động tác của anh, trong lòng giận dữ kêu gào.
Tên này có vô liêm sỉ hơn được nữa không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mùi vị không tệ!" Lạc Hi Thần liếc mắt nhìn cô, khó có khi nói được một câu khen ngợi.
Sa Chức Tinh: "..."
Khóe môi Lạc Hi Thần chứa ý cười, không thèm để ý tiếp tục ăn cơm, phần cơm tiện lợi vốn không có bao nhiêu, hơn mười phút sau đã giải quyết xong, một chút cũng không chừa lại cho Sa Chức Tinh.
Sa Chức Tinh nhìn chiếc hộp tiện lợi trống không, sắc mặt đen thui, vô cùng khó coi.
Lạc Hi Thần dường như ăn thỏa mãn rồi, thoải mái duỗi người đứng lên, rất nhân từ ném cho Sa Chức Tinh chút tiền: "Đây là tiền cơm."
Anh vẫn hiểu ăn xong phải trả tiền.
Sa Chức Tinh giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, rất muốn cầm lấy tiền phóng khoáng đập vào cái bản mặt anh.
Tên này thực sự quá đáng ghét!
"Ngày mai nhớ kỹ mang hai phần." Lạc Hi Thần bình tĩnh nhìn khuôn mặt tức giận của cô, nở nụ cười đẹp không gì sánh được, bỏ lại một câu nhẹ bẫng rồi đi vào phòng làm việc của mình.
Sa Chức Tinh túm chặt tiền anh để lại, rất muốn kiêu ngạo mà vứt vào thùng rác, nhưng...
Nhưng mà, cuối cùng lại nhịn xuống.
Hành vi này quá bôi nhọ nhân dân tệ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yên lặng thu dọn hộp cơm, Sa Chức Tinh nhận mệnh cầm tiền đi xuống dưới lầu tìm nhà hàng ăn cơm trưa.
Chỉ là rõ ràng mình mang bữa cơm thơm phức đi, nhưng lại phải đi đến chỗ khác ăn cơm. Tự nhiên gặp phải cảnh như vậy, tâm trạng của cô phức tạp không nói nên lời.
Lạc Hi Thần, anh đúng là hiếm thấy!
Sau khi cướp được cơm trưa của Sa Chức Tinh, Lạc Hi Thần mang theo tâm trạng vô cùng tốt đi về phòng làm việc của mình.
Vừa ngồi không được bao lâu, Mạc Ngưng Ngữ gọi điện thoại tới.
Sa Chức Tinh phụ trách trực điện thoại không có ở đây, chỉ có Lạc Hi Thần tự mình nghe máy.
"Hi Thần, đã ăn cơm chưa? Hay là đi ăn cùng nhau đi!" Giọng Mạc Ngưng Ngữ hình như có chút hưng phấn, lúc gọi tên anh rất khẽ khàng, giọng nói mềm mại.
"Vừa ăn rồi." Lạc Hi Thần thờ ơ đáp lại một câu, ngắn gọn mà thẳng thắn.
"Nhanh vậy sao?" Mạc Ngưng Ngữ dường như có chút bất ngờ.
Bình thường lúc này gọi đến, anh hình như còn đang làm việc.
Lạc Hi Thần thản nhiên ừ một tiếng, không thừa một chữ.
"Vậy được rồi!" Mạc Ngưng Ngữ có chút thất vọng cúp điện thoại.
Lạc Hi Thần miễn cưỡng dựa vào sofa, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Sa Chức Tinh, khóe môi cong lên thành một độ cong rất nhẹ…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro