Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Cậu Hai Bảo Thủ
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Sa Chức Tinh suy nghĩ, cũng cảm thấy An Hâm nói có lý.
Dù sao đây là lần đầu tiên cô gặp đối phương, đến cùng có thể gặp được người có tính cách như nào, cô cũng không nói được, lại nói thêm, xã hội bây giờ loạn như vậy, đi xem mắt liền bị bên đàng trai kéo đi khách sạn, hoặc bị hạ thuốc mê, tin tức liên quan đến các loại thuốc này thường xuyên nhìn thấy, suy nghĩ vì an toàn của bản thân, Lạc Hi Thần đi cũng không sao.
Mặc dù con người Lạc Hi Thần này cũng không nhìn thấy an toàn bao nhiêu, nhưng so với người xa lạ, người đàn ông đã quen biết hai mươi năm dù sao cũng đáng tin cậy hơn nhiều.
Sau khi cân nhắc một chút, Sa Chức Tinh từ từ đi về phía xe của Lạc Hi Thần.
Sau khi cô lên xe, xe thể thao xa hoa nghênh ngang rời đi.
An Hâm đứng trước cửa nhà nhìn, ánh mắt lẳng lặng nhìn chiếc xe rời đi, khóe môi hiện lên ý cười không rõ...
Lạc Hi Thần lái xe đưa Sa Chức Tinh đến nhà hàng tây xem mắt, sau khi dừng xe lại, Sa Chức Tinh xuống xe trước, muốn đi vào nhà hàng, Lạc Hi Thần lại bất ngờ túm lấy cô, kéo đến bên cạnh.
“Làm sao vậy?” Sa Chức Tinh không hiểu.
Ánh mắt Lạc Hi Thầm lạnh lùng nhìn chằm chằm phong cảnh lộ ra chỗ ngực cô, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, cởi áo khoác của chính mình, khoác lên trên người cô.
Dáng người mảnh khảnh bị bọc kín mít.
“Nhiệt độ điều hòa trong khách sạn rất thấp, cẩn thận cảm cúm.” Một câu của anh, lúc nói trên mặt không có biểu cảm gì.
Sa Chức Tinh ngẩng đầu nhìn mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu, lại nhìn áo khoác rộng rãi trên người, rất không cảm kích mà nói ra hai chữ: “Tôi nóng.”
“Đợi chút sẽ không nóng nữa.” Lạc Hi Thần không quan tâm đến lời nói của cô, liền đi đến nhà hàng phía trước cô.
Sa Chức Tinh đi theo sau anh, có chút buồn bực về việc làm của anh, cẩn thận muốn cởi áo khoác trên người xuống, vừa mới hành động, giọng nói lạnh lùng của Lạc Hi Thần bất ngờ vang lên: “Không được cởi!”
“Vì sao?” Sa Chức Tinh phản xạ có điều kiện hỏi lại.
Bước chân của Lạc Hi Thần bất ngờ dừng lại, Sa Chức Tinh không dừng lại kịp thẳng tắp đâm vào cái lưng thẳng tắp của anh, mũi có chút đau xót.
“Bởi vì, bộ quần áo này thực sự rất xấu.” Khóe mắt Lạc Hi Thần liếc xéo cô một cái, không chút để ý nói ra một câu, hai ngón tay thon dài duỗi ra, bắt đầu giúp cô xoa xoa chóp mũi.
Một động tác, so với nói là xoa, không bằng nói là hành hạ.
Đúng vậy, hành hạ.
Động tác thậm chí còn vô cùng thô lỗ.
Sa Chức Tinh bị đâm vào vốn không đau như vậy, sau khi bị dày vò bởi bàn tay to của anh, ngược lại đỏ lên rất nhiều.
“Lạc Hi Thần, anh dừng tay lại!” Sa Chức Tinh nhẹ giọng gào lên với anh.
Lạc Hi Thần nhìn chóp mũi hồng hồng của cô một cái, giống như xoa đến hài lòng, động tác trên tay dừng lại, lúc rút tay lại, cố tình mà khép lại áo khoác trên người cô lần nữa, đến lúc hoàn toàn không nhìn thấy cổ áo xẻ sâu mới thôi.
Sa Chức Tinh liếc anh một cái, hoàn toàn không hiểu hành động của anh.
Bộ lễ phục này xấu chỗ nào?
Quần áo là An Hâm chọn, An Hâm mặc dù là mẹ của đứa trẻ lớn như vậy rồi, nhưng trình độ thời trang vẫn rất cao, đối với ánh mắt của mẹ mình, Sa Chức Tinh vẫn khá tin tưởng.
Cô cụp mắt, ánh mắt lẳng lặng nhìn áo khoác trên người, nghĩ đến hành động không ngừng lôi kéo cổ áo vừa rồi của Lạc Hi Thần, hơi nhíu mày.
Có phải là anh không quen nhìn cô mặc quá hở hang không?
Người đàn ông sống ở nước ngoài nhiều năm như anh, từ khi nào tư tưởng lại bảo thủ như thế?
Dù sao đây là lần đầu tiên cô gặp đối phương, đến cùng có thể gặp được người có tính cách như nào, cô cũng không nói được, lại nói thêm, xã hội bây giờ loạn như vậy, đi xem mắt liền bị bên đàng trai kéo đi khách sạn, hoặc bị hạ thuốc mê, tin tức liên quan đến các loại thuốc này thường xuyên nhìn thấy, suy nghĩ vì an toàn của bản thân, Lạc Hi Thần đi cũng không sao.
Mặc dù con người Lạc Hi Thần này cũng không nhìn thấy an toàn bao nhiêu, nhưng so với người xa lạ, người đàn ông đã quen biết hai mươi năm dù sao cũng đáng tin cậy hơn nhiều.
Sau khi cân nhắc một chút, Sa Chức Tinh từ từ đi về phía xe của Lạc Hi Thần.
Sau khi cô lên xe, xe thể thao xa hoa nghênh ngang rời đi.
An Hâm đứng trước cửa nhà nhìn, ánh mắt lẳng lặng nhìn chiếc xe rời đi, khóe môi hiện lên ý cười không rõ...
Lạc Hi Thần lái xe đưa Sa Chức Tinh đến nhà hàng tây xem mắt, sau khi dừng xe lại, Sa Chức Tinh xuống xe trước, muốn đi vào nhà hàng, Lạc Hi Thần lại bất ngờ túm lấy cô, kéo đến bên cạnh.
“Làm sao vậy?” Sa Chức Tinh không hiểu.
Ánh mắt Lạc Hi Thầm lạnh lùng nhìn chằm chằm phong cảnh lộ ra chỗ ngực cô, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, cởi áo khoác của chính mình, khoác lên trên người cô.
Dáng người mảnh khảnh bị bọc kín mít.
“Nhiệt độ điều hòa trong khách sạn rất thấp, cẩn thận cảm cúm.” Một câu của anh, lúc nói trên mặt không có biểu cảm gì.
Sa Chức Tinh ngẩng đầu nhìn mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu, lại nhìn áo khoác rộng rãi trên người, rất không cảm kích mà nói ra hai chữ: “Tôi nóng.”
“Đợi chút sẽ không nóng nữa.” Lạc Hi Thần không quan tâm đến lời nói của cô, liền đi đến nhà hàng phía trước cô.
Sa Chức Tinh đi theo sau anh, có chút buồn bực về việc làm của anh, cẩn thận muốn cởi áo khoác trên người xuống, vừa mới hành động, giọng nói lạnh lùng của Lạc Hi Thần bất ngờ vang lên: “Không được cởi!”
“Vì sao?” Sa Chức Tinh phản xạ có điều kiện hỏi lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bước chân của Lạc Hi Thần bất ngờ dừng lại, Sa Chức Tinh không dừng lại kịp thẳng tắp đâm vào cái lưng thẳng tắp của anh, mũi có chút đau xót.
“Bởi vì, bộ quần áo này thực sự rất xấu.” Khóe mắt Lạc Hi Thần liếc xéo cô một cái, không chút để ý nói ra một câu, hai ngón tay thon dài duỗi ra, bắt đầu giúp cô xoa xoa chóp mũi.
Một động tác, so với nói là xoa, không bằng nói là hành hạ.
Đúng vậy, hành hạ.
Động tác thậm chí còn vô cùng thô lỗ.
Sa Chức Tinh bị đâm vào vốn không đau như vậy, sau khi bị dày vò bởi bàn tay to của anh, ngược lại đỏ lên rất nhiều.
“Lạc Hi Thần, anh dừng tay lại!” Sa Chức Tinh nhẹ giọng gào lên với anh.
Lạc Hi Thần nhìn chóp mũi hồng hồng của cô một cái, giống như xoa đến hài lòng, động tác trên tay dừng lại, lúc rút tay lại, cố tình mà khép lại áo khoác trên người cô lần nữa, đến lúc hoàn toàn không nhìn thấy cổ áo xẻ sâu mới thôi.
Sa Chức Tinh liếc anh một cái, hoàn toàn không hiểu hành động của anh.
Bộ lễ phục này xấu chỗ nào?
Quần áo là An Hâm chọn, An Hâm mặc dù là mẹ của đứa trẻ lớn như vậy rồi, nhưng trình độ thời trang vẫn rất cao, đối với ánh mắt của mẹ mình, Sa Chức Tinh vẫn khá tin tưởng.
Cô cụp mắt, ánh mắt lẳng lặng nhìn áo khoác trên người, nghĩ đến hành động không ngừng lôi kéo cổ áo vừa rồi của Lạc Hi Thần, hơi nhíu mày.
Có phải là anh không quen nhìn cô mặc quá hở hang không?
Người đàn ông sống ở nước ngoài nhiều năm như anh, từ khi nào tư tưởng lại bảo thủ như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro