Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Đi Với Tôi
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Sa Chức Tinh chỉ phán đoán, cũng không chắc chắn, ánh mắt lẳng lặng nhìn bóng lưng thẳng tắp đằng trước của Lạc Hi Thần, bất ngờ nói ra một câu: “Thời tiết hôm nay thực sự rất nóng!”
Miệng lưỡi có chút bực bội, nói xong một câu, như không có gì dừng tay ở chỗ cổ áo, vừa định kéo ra, một cánh tay to nhanh hơn giữ tay cô lại.
Ngước mắt, Lạc Hi Thần lúc trước còn đi trước mặt cô không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cổ áo cô: “Không được cởi!”
Đơn giản ba chữ, phối hợp với hành động vội hàng, không cần giải thích quá nhiều, Sa Chức Tinh hiểu rồi, bản thân đoán không sai.
Ánh mắt cực kỳ thong thả quét trên mặt anh một vòng, Sa Chức Tinh mím đôi môi đỏ, giọng nói mang theo mùi vị trêu đùa: “ Tôi cũng chưa nói muốn cởi ra.”
Ánh mắt lạnh băng của Lạc Hi Thần phóng đến chỗ cô, ánh mắt đảo qua khóe môi lộ ý cười thản nhiên của cô, cả khuôn mặt lập tức tái lại.
Cô bé này đang thử anh à?
Nhận ra vấn đề này, sắc mặt Lạc Hi Thần càng khó nhìn, lúc xanh lúc trắng, biến hóa vô cùng sặc sỡ.
Sa Chức Tinh lặng lẽ nhìn sắc mặt anh thay đổi như bảng màu, trong lòng bỗng vui vẻ.
Nhìn anh thay đổi sắc mặt như vậy...... thật sảng khoái!
Chỉ là, vì sao anh để ý việc ăn mặc của cô như vậy?
Nhận ra vấn đề, ánh mắt Sa Chức Tinh nhìn mặt Lạc Hi Thần tìm tòi nghiên cứu.
“Đi vào đi!” Ánh mắt lạnh như băng của Lạc Hi Thần liếc cô một cái, mặt không biểu cảm nói ra ba chữ, xoay người, bước nhanh về phía bàn ăn đã đặt trước.
Sa Chức Tinh cũng không nghĩ nhiều, vứt vấn đề vừa nghĩ đến ra sau đầu, cúi đầu đi theo sau anh.
Hai người một trước một sau đi vào nhà hàng, nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, rất tự nhiên tạo thành một phong cảnh tuyệt vời, nên dẫn đến một đám người vây xem xung quanh.
Chỉ từ ngoại hình mà nhìn, hai người thực sự rất xứng đôi, đi đến đâu cũng không làm người khác nghi ngờ hai người không phải thân phận người yêu.
Lúc này đối tượng xem mắt còn chưa đến.
Hai người vừa ngồi xuống, người phục vụ liền mang lên một suất ăn: “Mời hai người dùng, đây là suất ăn tình nhân sáng nay anh đã đặt trước.”
Mỉm cười giải thích một câu, người phục vụ yên lặng rời đi.
Sa Chức Tinh ngẩn người.
Đặt trước từ sáng?
Rất rõ ràng, “anh” trong lời nói của người phục vụ chắc chắn không phải người khách ngoài ý muốn Lạc Hi Thần này, mà cô cũng không đặt trước, khả năng duy nhất chính là người đàn ông cùng cô xem mắt đã đặt.
Nhưng người kia đặt, phục vụ nhanh như vậy đã đưa lên làm gì?
Hay là...... nhầm Lạc Hi Thần với người kia?
Một suất tình nhân rất nhỏ, đồ ngọt kiểu tây, kèm theo một ly cocktail, trong cốc rượu cắm hai chiếc ống hút, miếng chanh bên trong còn rất có tình thú mà tạo hình trái tim, ngọt ngào mà lãng mạn.
Lạc Hi Thần nhìn ly rượu, nhìn thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt.
Xem mắt thì xem mắt! Làm ra vẻ sến sẩm như vậy làm gì? Con mẹ nó thật quê mùa.
“Khát rồi.” Chân dài lười nhác gác lên, bàn tay to cầm chiếc ly, dưới cái nhìn của Sa Chức Tinh, Lạc Hi Thần cầm ly cocktail tình nhân được chuẩn bị, mặt không đổi sắc uống vào.
Sa Chức Tinh chỉ nhìn anh kỳ lạ, cũng không nói gì.
Thực là, suất ăn tình nhân cái gì, đến cô cũng cảm thấy sến sẩm!
Nhìn sự chuẩn bị này, người này chẳng lẽ còn muốn để cô và anh ta cùng uống một ly rượu, ăn chung một đĩa ăn?
Miệng lưỡi có chút bực bội, nói xong một câu, như không có gì dừng tay ở chỗ cổ áo, vừa định kéo ra, một cánh tay to nhanh hơn giữ tay cô lại.
Ngước mắt, Lạc Hi Thần lúc trước còn đi trước mặt cô không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cổ áo cô: “Không được cởi!”
Đơn giản ba chữ, phối hợp với hành động vội hàng, không cần giải thích quá nhiều, Sa Chức Tinh hiểu rồi, bản thân đoán không sai.
Ánh mắt cực kỳ thong thả quét trên mặt anh một vòng, Sa Chức Tinh mím đôi môi đỏ, giọng nói mang theo mùi vị trêu đùa: “ Tôi cũng chưa nói muốn cởi ra.”
Ánh mắt lạnh băng của Lạc Hi Thần phóng đến chỗ cô, ánh mắt đảo qua khóe môi lộ ý cười thản nhiên của cô, cả khuôn mặt lập tức tái lại.
Cô bé này đang thử anh à?
Nhận ra vấn đề này, sắc mặt Lạc Hi Thần càng khó nhìn, lúc xanh lúc trắng, biến hóa vô cùng sặc sỡ.
Sa Chức Tinh lặng lẽ nhìn sắc mặt anh thay đổi như bảng màu, trong lòng bỗng vui vẻ.
Nhìn anh thay đổi sắc mặt như vậy...... thật sảng khoái!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là, vì sao anh để ý việc ăn mặc của cô như vậy?
Nhận ra vấn đề, ánh mắt Sa Chức Tinh nhìn mặt Lạc Hi Thần tìm tòi nghiên cứu.
“Đi vào đi!” Ánh mắt lạnh như băng của Lạc Hi Thần liếc cô một cái, mặt không biểu cảm nói ra ba chữ, xoay người, bước nhanh về phía bàn ăn đã đặt trước.
Sa Chức Tinh cũng không nghĩ nhiều, vứt vấn đề vừa nghĩ đến ra sau đầu, cúi đầu đi theo sau anh.
Hai người một trước một sau đi vào nhà hàng, nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, rất tự nhiên tạo thành một phong cảnh tuyệt vời, nên dẫn đến một đám người vây xem xung quanh.
Chỉ từ ngoại hình mà nhìn, hai người thực sự rất xứng đôi, đi đến đâu cũng không làm người khác nghi ngờ hai người không phải thân phận người yêu.
Lúc này đối tượng xem mắt còn chưa đến.
Hai người vừa ngồi xuống, người phục vụ liền mang lên một suất ăn: “Mời hai người dùng, đây là suất ăn tình nhân sáng nay anh đã đặt trước.”
Mỉm cười giải thích một câu, người phục vụ yên lặng rời đi.
Sa Chức Tinh ngẩn người.
Đặt trước từ sáng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất rõ ràng, “anh” trong lời nói của người phục vụ chắc chắn không phải người khách ngoài ý muốn Lạc Hi Thần này, mà cô cũng không đặt trước, khả năng duy nhất chính là người đàn ông cùng cô xem mắt đã đặt.
Nhưng người kia đặt, phục vụ nhanh như vậy đã đưa lên làm gì?
Hay là...... nhầm Lạc Hi Thần với người kia?
Một suất tình nhân rất nhỏ, đồ ngọt kiểu tây, kèm theo một ly cocktail, trong cốc rượu cắm hai chiếc ống hút, miếng chanh bên trong còn rất có tình thú mà tạo hình trái tim, ngọt ngào mà lãng mạn.
Lạc Hi Thần nhìn ly rượu, nhìn thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt.
Xem mắt thì xem mắt! Làm ra vẻ sến sẩm như vậy làm gì? Con mẹ nó thật quê mùa.
“Khát rồi.” Chân dài lười nhác gác lên, bàn tay to cầm chiếc ly, dưới cái nhìn của Sa Chức Tinh, Lạc Hi Thần cầm ly cocktail tình nhân được chuẩn bị, mặt không đổi sắc uống vào.
Sa Chức Tinh chỉ nhìn anh kỳ lạ, cũng không nói gì.
Thực là, suất ăn tình nhân cái gì, đến cô cũng cảm thấy sến sẩm!
Nhìn sự chuẩn bị này, người này chẳng lẽ còn muốn để cô và anh ta cùng uống một ly rượu, ăn chung một đĩa ăn?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro