Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Lạc Hi Thần, Có...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Lạc Hi Thần cười một cái vô cùng đẹp, nắm tay của cô, lôi kéo cô đi xuống tầng dưới.
Mặt Sa Chức Tinh không chút thay đổi đi theo sau anh, vừa đi, vừa bình tĩnh suy nghĩ nguyên nhân vừa rồi anh giận dữ, thấy thế nào cũng cảm thấy giống... gì chứ?
“Lạc Hi Thần.” Sa Chức Tinh phía sau bất chợt gọi anh lại.
Một tiếng gọi chính thức như vậy, làm cho Lạc Hi Thần sửng sốt một chút.
Sa Chức Tinh yên lặng nhìn anh, một câu nói thình lình thốt ra: “Chẳng lẽ vừa rồi là anh đang ghen?”
Giọng của cô rất thờ ơ, mang theo chút xíu chế giễu, nói rất tùy tiện.
Sống lưng Lạc Hi Thần cứng đờ, bước dưới chân ngừng lại, ánh mắt chậm rãi liếc xéo về phía cô.
Sau khi Sa Chức Tinh nói ra câu như vậy cũng ngây ngẩn cả người.
Sa Chức Tinh cô cho rằng mình là khổng tước vàng hay là khổng tước bạc? Tại sao người ta phải ăn dấm của cô?
Trong lòng tự phỉ nhổ mình một lần, cô đi lên trước anh xuống dưới tầng: “Đi ăn cơm thôi.”
Ánh mắt Lạc Hi Thần lẳng lặng rơi vào bóng lưng cô, suy nghĩ lời cô vừa nói, đôi mắt yên tĩnh như mặt hồ dường như đột nhiên bị ném vào một hòn đá, nhấc lên gợn sóng thật nhỏ ...
Đoạn đường chỗ Lạc thị rất sầm uất, phụ cận có rất nhiều tòa nhà văn phòng, hơn nữa cũng rất cao cấp.
Sa Chức Tinh và Lạc Hi Thần đi cạnh nhau trên con phố gần đó, trong tâm trí anh một lòng muốn quẹt thẻ mạnh bạo để giải tỏa nỗi bất an trong lòng.
Tuy nhiên, Lạc Hi Thần gần như không thèm để ý đến tiền, nào sợ cô quẹt thẻ đến hết, anh cũng không vì chuyện này mà tức giận, hơn nữa mắt anh cũng không nháy một cái mà đưa thẻ ra cho cô tiêu rồi.
Lý trí vừa phân tích như vậy, nhiệt tình của Sa Chức Tinh rất nhanh bị dập tắt.
Hai người đi một vòng xung quanh, Lạc Hi Thần muốn đưa cô vào một nhà hàng lớn với bầu không khí cao cấp, nhưng đi đến cửa lại bị Sa Chức Tinh kéo vạt áo lại.
“Tôi muốn ăn lẩu.” Sa Chức Tinh ngước mắt nhìn anh, mặt không biểu tình gì nói ra một câu.
Lạc Hi Thần ngẩn ra, lông mày nhíu lại.
Cái khu vực này tìm đâu ra chỗ nào bán lẩu được?
Sa Chức Tinh bình tĩnh quan sát sắc mặt của anh, khóe môi không dấu vết khẽ nhếch lên.
Ở công ty hành hạ cô rất thích sao? Hừ, ra khỏi công ty thì chờ bị cô hành hạ đi.
Đối với các loại đòi hỏi của Sa Chức Tinh, từ nhỏ đến lớn chắc chắn Lạc Hi Thần sẽ không từ chối, trên vấn đề ăn uống, tất nhiên cũng thế.
Ngẫm nghĩ một chút, tay của anh kéo tay cô đi đến nhà để xe, lái xe đến một hướng khác của thành phố.
Hai người quanh đi quẩn lại mấy con phố, cuối cùng ở một con phố vô cùng náo nhiệt bán thức ăn tìm được một nhà bán lẩu.
Trong quán có rất nhiều người, rất ồn ào, âm thanh chơi đoán số, tiếng va chạm của chén rượu vang lên xung quanh.
Khi thấy tình hình này, lông mày Lạc Hi Thần hơi nhíu lại, vẻ mặt trực tiếp hiện vẻ mình rất bất mãn với chỗ này.
Anh ghét hoàn cảnh quá mức ồn ào.
Sa Chức Tinh biết tình tình của anh, nhưng lại làm như không thấy, lướt qua anh đi vào trong nhà hàng.
Lạc Hi Thần thờ ơ đi sau lưng cô, hai người chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, gọi một chút món ăn, tốc độ nhân viên phục vụ đưa món ăn rất nhanh, không có mấy phút đã đưa toàn bộ đồ ăn lên.
Sa Chức Tinh nhìn cũng không nhìn anh, cứ thể nhúng đồ ăn, thêm gia vị, cầm chiếc đũa chuẩn bị gắp, thì bàn kế bên truyền đến giọng nói rất vô lại: “Em gái, tới đây tiếp mấy anh uống một chén được không?”
Âm thanh đột nhiên truyền tới, làm cho Sa Chức Tinh sửng sốt một chút, động tác trên tay ngừng lại.
Tiếp rượu?
Má nó, còn vô liêm sỉ hơn Lạc Hi Thần.
Mặt Sa Chức Tinh không chút thay đổi đi theo sau anh, vừa đi, vừa bình tĩnh suy nghĩ nguyên nhân vừa rồi anh giận dữ, thấy thế nào cũng cảm thấy giống... gì chứ?
“Lạc Hi Thần.” Sa Chức Tinh phía sau bất chợt gọi anh lại.
Một tiếng gọi chính thức như vậy, làm cho Lạc Hi Thần sửng sốt một chút.
Sa Chức Tinh yên lặng nhìn anh, một câu nói thình lình thốt ra: “Chẳng lẽ vừa rồi là anh đang ghen?”
Giọng của cô rất thờ ơ, mang theo chút xíu chế giễu, nói rất tùy tiện.
Sống lưng Lạc Hi Thần cứng đờ, bước dưới chân ngừng lại, ánh mắt chậm rãi liếc xéo về phía cô.
Sau khi Sa Chức Tinh nói ra câu như vậy cũng ngây ngẩn cả người.
Sa Chức Tinh cô cho rằng mình là khổng tước vàng hay là khổng tước bạc? Tại sao người ta phải ăn dấm của cô?
Trong lòng tự phỉ nhổ mình một lần, cô đi lên trước anh xuống dưới tầng: “Đi ăn cơm thôi.”
Ánh mắt Lạc Hi Thần lẳng lặng rơi vào bóng lưng cô, suy nghĩ lời cô vừa nói, đôi mắt yên tĩnh như mặt hồ dường như đột nhiên bị ném vào một hòn đá, nhấc lên gợn sóng thật nhỏ ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoạn đường chỗ Lạc thị rất sầm uất, phụ cận có rất nhiều tòa nhà văn phòng, hơn nữa cũng rất cao cấp.
Sa Chức Tinh và Lạc Hi Thần đi cạnh nhau trên con phố gần đó, trong tâm trí anh một lòng muốn quẹt thẻ mạnh bạo để giải tỏa nỗi bất an trong lòng.
Tuy nhiên, Lạc Hi Thần gần như không thèm để ý đến tiền, nào sợ cô quẹt thẻ đến hết, anh cũng không vì chuyện này mà tức giận, hơn nữa mắt anh cũng không nháy một cái mà đưa thẻ ra cho cô tiêu rồi.
Lý trí vừa phân tích như vậy, nhiệt tình của Sa Chức Tinh rất nhanh bị dập tắt.
Hai người đi một vòng xung quanh, Lạc Hi Thần muốn đưa cô vào một nhà hàng lớn với bầu không khí cao cấp, nhưng đi đến cửa lại bị Sa Chức Tinh kéo vạt áo lại.
“Tôi muốn ăn lẩu.” Sa Chức Tinh ngước mắt nhìn anh, mặt không biểu tình gì nói ra một câu.
Lạc Hi Thần ngẩn ra, lông mày nhíu lại.
Cái khu vực này tìm đâu ra chỗ nào bán lẩu được?
Sa Chức Tinh bình tĩnh quan sát sắc mặt của anh, khóe môi không dấu vết khẽ nhếch lên.
Ở công ty hành hạ cô rất thích sao? Hừ, ra khỏi công ty thì chờ bị cô hành hạ đi.
Đối với các loại đòi hỏi của Sa Chức Tinh, từ nhỏ đến lớn chắc chắn Lạc Hi Thần sẽ không từ chối, trên vấn đề ăn uống, tất nhiên cũng thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngẫm nghĩ một chút, tay của anh kéo tay cô đi đến nhà để xe, lái xe đến một hướng khác của thành phố.
Hai người quanh đi quẩn lại mấy con phố, cuối cùng ở một con phố vô cùng náo nhiệt bán thức ăn tìm được một nhà bán lẩu.
Trong quán có rất nhiều người, rất ồn ào, âm thanh chơi đoán số, tiếng va chạm của chén rượu vang lên xung quanh.
Khi thấy tình hình này, lông mày Lạc Hi Thần hơi nhíu lại, vẻ mặt trực tiếp hiện vẻ mình rất bất mãn với chỗ này.
Anh ghét hoàn cảnh quá mức ồn ào.
Sa Chức Tinh biết tình tình của anh, nhưng lại làm như không thấy, lướt qua anh đi vào trong nhà hàng.
Lạc Hi Thần thờ ơ đi sau lưng cô, hai người chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, gọi một chút món ăn, tốc độ nhân viên phục vụ đưa món ăn rất nhanh, không có mấy phút đã đưa toàn bộ đồ ăn lên.
Sa Chức Tinh nhìn cũng không nhìn anh, cứ thể nhúng đồ ăn, thêm gia vị, cầm chiếc đũa chuẩn bị gắp, thì bàn kế bên truyền đến giọng nói rất vô lại: “Em gái, tới đây tiếp mấy anh uống một chén được không?”
Âm thanh đột nhiên truyền tới, làm cho Sa Chức Tinh sửng sốt một chút, động tác trên tay ngừng lại.
Tiếp rượu?
Má nó, còn vô liêm sỉ hơn Lạc Hi Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro