Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Ngày Mai Lại Đư...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Sau khi nghe những lời đó, các tế bào tin đồn của những người trong văn phòng đều được huy động, từng người với đôi tai dựng đứng và tất cả sự chú ý của họ đều đổ dồn về phía ba người.
Sa Chức Tinh cũng có chút ngoài ý muốn, anh ta đang làm cái quái gì vậy?
Lúc này mặt Lạc Hi Thần lạnh lẽo giống như đắp lên một tầng băng.
Mạc Diệc Sâm cũng tất bình tĩnh liếc mắt nhìn phản ứng của anh, mỉm cười rồi nói với Sa Chức Tinh: “Chức Tinh, nếu như cô thích, không bằng ngày mai tôi lại tiếp tục tặng cho cô.”
Sa Chức Tinh không nói lên lời.
Mạc Diệc Sâm cười đến vô hại.
Ánh mắt Lạc Hi Thần lạnh lẽo quét về phía anh ta, mũi chân đạp anh ta một cái: “Mạc Diệc Sâm, cậu có thể cút đi được rồi đấy.”
Mạc Diệc Sâm không tránh né kịp, kết quả bị ăn một cái đạp, gào khóc ôm chân mặt mũi vặn vẹo: “A, thật sự xuống tay được, đá phải vết thương rồi.”
Lạc Hi Thần đặc biệt không có lòng thông cảm, thậm chí cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Mạc Diệc Sâm cũng không bị ảnh hưởng đến tâm trạng chút nào, đứng lên, hướng về phía Sa Chức Tinh khoát khoát tay: “Tôi ở đây cũng không tiện, hôm nay đi trước, ngày mai gặp.”
Nói xong một câu, rất phóng khoáng xoay người đi.
Đi vài bước, thình lình nghiêng đầu, ánh mắt liếc phía Lạc Hi Thần, khoa trương thốt ra một câu: “Bữa trưa hôm nay mùi vị thật ngon.”
Gương mặt Lạc Hi Thần lạnh như băng mười dặm.
Người này... thiếu đòn rồi.
Mạc Diệc Sâm tỉnh bơ quan sát sắc mặt của anh, tâm trạng rất tốt lắc lư cái chân bị thương đi ra khỏi phòng làm việc.
Một trò hề cũng được giải quyết xong sau sự ra đi của anh ta.
Những người còn lại trong công ty cũng lục tục bắt đầu tan việc.
Lạc Hi Thần ghé mắt liếc nhìn hộp cơm của Sa Chức Tinh đã bị Mạc Diệc Sâm dùng qua, chỉ liếc mắt nhìn, cầm lên ném vào trong thùng rác.
Vừa nghĩ tới việc gì đó, tình tình cũng rất có khuynh hướng bạo phát.
Mẹ nó, lại có thể nói chuyện yêu đương với người đàn ông khác.
Sa Chức Tinh thường thấy hai người kia đùa giỡn, đối với sự việc phát sinh vừa rồi chỉ coi như gió thoảng, cũng không có thái độ gì. Chẳng qua, bữa trưa của cô cứ như vậy mà không còn.
Trong lòng Sa Chức Tinh rất căm giận.
Lạc Hi Thần híp mắt lại, ánh mắt dừng trên gò má của cô, thản nhiên quan sát phản ứng của cô, nghĩ tới mục đích Mạc Diệc Sâm tới công ty, lông mày từ từ nhíu lại.
Đối với Sa Chức Tinh, cậu ta nghiêm túc hay là đùa giỡn đơn thuần?
Sa Chức Tinh sửa sang lại cái bàn hỗn độn, ánh mắt ngổn ngang ngồi ở trên ghế.
Bị trừ hai tháng tiền lương, làm cô ngay cả tâm trạng đi xuống tầng dưới phòng làm việc ăn cơm cũng mất.
Bởi vì Lạc Hi Thần, cô bây giờ đã từ một cô gái nhà giàu lưu lạc đến trình độ bình dân rồi.
Có có thể về mách với chú Lạc không?
Sa Chức Tinh bị suy nghĩ của mình làm cho nổ tung rồi.
“Đi ăn nào.” Lạc Hi Thần vẫn có chút lương tâm, khấu trừ của cô hai tháng tiền lương sau đó còn biết chăm sóc cô ba bữa cơm.
Sa Chức Tinh ngẩng đầu lên, ánh mắt như phun lửa nhìn anh, ánh mắt kia hung ác giống như nhìn thấy kẻ thù vậy: “Trả lại tiền lương cho tôi.”
Khóe miệng Lạc Hi Thần giật giật, tay rất bình tĩnh vuốt vuốt đầu cô: “Lần sau đừng có nhận những hoa cỏ tạp nham đến văn phòng nữa.”
Sa Chức Tinh liếc mắt nhìn cánh tay của anh đang để trên đầu mình, răng nghiến lại kêu vang ken két.
Hoa cỏ làm phiền đến anh à?
Tâm tình Lạc Hi Thần rất tốt thưởng thức sự tức giận hiện trên gương mặt cô, bàn tay như thêm dầu vào lửa vỗ nhè nhẹ hai gò má của cô: “Nhớ đó.”
Sa Chức Tinh giận đến mức muốn tát anh một cái bay ra ngoài cửa sổ.
Nhưng, cô không thể.
Cô đánh không lại anh ...
Sa Chức Tinh cũng có chút ngoài ý muốn, anh ta đang làm cái quái gì vậy?
Lúc này mặt Lạc Hi Thần lạnh lẽo giống như đắp lên một tầng băng.
Mạc Diệc Sâm cũng tất bình tĩnh liếc mắt nhìn phản ứng của anh, mỉm cười rồi nói với Sa Chức Tinh: “Chức Tinh, nếu như cô thích, không bằng ngày mai tôi lại tiếp tục tặng cho cô.”
Sa Chức Tinh không nói lên lời.
Mạc Diệc Sâm cười đến vô hại.
Ánh mắt Lạc Hi Thần lạnh lẽo quét về phía anh ta, mũi chân đạp anh ta một cái: “Mạc Diệc Sâm, cậu có thể cút đi được rồi đấy.”
Mạc Diệc Sâm không tránh né kịp, kết quả bị ăn một cái đạp, gào khóc ôm chân mặt mũi vặn vẹo: “A, thật sự xuống tay được, đá phải vết thương rồi.”
Lạc Hi Thần đặc biệt không có lòng thông cảm, thậm chí cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Mạc Diệc Sâm cũng không bị ảnh hưởng đến tâm trạng chút nào, đứng lên, hướng về phía Sa Chức Tinh khoát khoát tay: “Tôi ở đây cũng không tiện, hôm nay đi trước, ngày mai gặp.”
Nói xong một câu, rất phóng khoáng xoay người đi.
Đi vài bước, thình lình nghiêng đầu, ánh mắt liếc phía Lạc Hi Thần, khoa trương thốt ra một câu: “Bữa trưa hôm nay mùi vị thật ngon.”
Gương mặt Lạc Hi Thần lạnh như băng mười dặm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người này... thiếu đòn rồi.
Mạc Diệc Sâm tỉnh bơ quan sát sắc mặt của anh, tâm trạng rất tốt lắc lư cái chân bị thương đi ra khỏi phòng làm việc.
Một trò hề cũng được giải quyết xong sau sự ra đi của anh ta.
Những người còn lại trong công ty cũng lục tục bắt đầu tan việc.
Lạc Hi Thần ghé mắt liếc nhìn hộp cơm của Sa Chức Tinh đã bị Mạc Diệc Sâm dùng qua, chỉ liếc mắt nhìn, cầm lên ném vào trong thùng rác.
Vừa nghĩ tới việc gì đó, tình tình cũng rất có khuynh hướng bạo phát.
Mẹ nó, lại có thể nói chuyện yêu đương với người đàn ông khác.
Sa Chức Tinh thường thấy hai người kia đùa giỡn, đối với sự việc phát sinh vừa rồi chỉ coi như gió thoảng, cũng không có thái độ gì. Chẳng qua, bữa trưa của cô cứ như vậy mà không còn.
Trong lòng Sa Chức Tinh rất căm giận.
Lạc Hi Thần híp mắt lại, ánh mắt dừng trên gò má của cô, thản nhiên quan sát phản ứng của cô, nghĩ tới mục đích Mạc Diệc Sâm tới công ty, lông mày từ từ nhíu lại.
Đối với Sa Chức Tinh, cậu ta nghiêm túc hay là đùa giỡn đơn thuần?
Sa Chức Tinh sửa sang lại cái bàn hỗn độn, ánh mắt ngổn ngang ngồi ở trên ghế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị trừ hai tháng tiền lương, làm cô ngay cả tâm trạng đi xuống tầng dưới phòng làm việc ăn cơm cũng mất.
Bởi vì Lạc Hi Thần, cô bây giờ đã từ một cô gái nhà giàu lưu lạc đến trình độ bình dân rồi.
Có có thể về mách với chú Lạc không?
Sa Chức Tinh bị suy nghĩ của mình làm cho nổ tung rồi.
“Đi ăn nào.” Lạc Hi Thần vẫn có chút lương tâm, khấu trừ của cô hai tháng tiền lương sau đó còn biết chăm sóc cô ba bữa cơm.
Sa Chức Tinh ngẩng đầu lên, ánh mắt như phun lửa nhìn anh, ánh mắt kia hung ác giống như nhìn thấy kẻ thù vậy: “Trả lại tiền lương cho tôi.”
Khóe miệng Lạc Hi Thần giật giật, tay rất bình tĩnh vuốt vuốt đầu cô: “Lần sau đừng có nhận những hoa cỏ tạp nham đến văn phòng nữa.”
Sa Chức Tinh liếc mắt nhìn cánh tay của anh đang để trên đầu mình, răng nghiến lại kêu vang ken két.
Hoa cỏ làm phiền đến anh à?
Tâm tình Lạc Hi Thần rất tốt thưởng thức sự tức giận hiện trên gương mặt cô, bàn tay như thêm dầu vào lửa vỗ nhè nhẹ hai gò má của cô: “Nhớ đó.”
Sa Chức Tinh giận đến mức muốn tát anh một cái bay ra ngoài cửa sổ.
Nhưng, cô không thể.
Cô đánh không lại anh ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro