Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp

Một Vấn Đề Vô C...

Thất Tịch

2024-08-12 18:27:11

Sa Chức Tinh bị câu nói của anh làm nghẹn họng, vẻ mặt nhìn anh đầy ai oán: "Vậy tại sao anh không nói sớm!"

Lạc Hi Thần mấp máy môi, lạnh nhạt nói ra hai chữ: "Quên mất."

Sa Chức Tinh : "..."

"Thật ra ở trên đảo một đêm cũng không tệ." Lạc Hi Thần miễn cưỡng nói một câu rồi hờ hững đi về phía trước.

Sa Chức Tinh yên lặng không nói gì đi theo sau lưng anh.

Đây là một hòn đảo nhỏ vô cùng trong lành, ban ngày thời điểm có nhiều du khách sẽ có vẻ rất náo nhiệt, nhưng một khi màn đêm buông xuống thì yên tĩnh hơn nhiều. Nhất là qua mười giờ tối ở trên đảo ngoại trừ tiếng gió, tiếng sóng biển ra thì gần như không nghe được tạp âm khác.

Hôm nay là thứ bảy, ngày mai là chủ nhật, hai người đều không cần đến công ty nên tối nay có vẻ Lạc Hi Thần rất rảnh rỗi.

Lúc này đã sắp mười hai giờ rồi, ban ngày bởi vì đi tìm nhà một ngày, lúc này Sa Chức Tinh rất mệt mỏi, lúc đi trên đường, hai chân nặng nề, cơ thể cũng như muốn rời ra từng mảnh.

Trái lại Lạc Hi Thần thì từ đầu tới đuôi mang dáng vẻ sảng khoái, thoải mái, tâm tình rất không tệ.

"Chúng ta đi đâu đây?" Lúc này Sa Chức Tinh chỉ muốn tìm một cái giường, vùi cả người mình vào trong chăn ngủ một giấc.

"Đi tìm khách sạn thôi." Phía trước giọng nói của Lạc Hi Thần vọng lại.

Sa Chức Tinh nghe được hai chữ khách sạn, tinh thần có chút hưng phấn đi nhanh hơn đuổi theo bước chân anh, sóng vai đi cùng anh: "Vậy chúng ta đi nhanh lên đi!"

Lạc Hi Thần liếc mắt nhìn cô một chút, nhìn đôi mắt sáng rực của cô, không chút lưu tình giội cho cô một chậu nước lạnh: "Hiện tại là mùa du lịch, khách sạn rất đông khách, thời gian này tìm khách sạn không dễ lắm đâu."

Niềm hy vọng vừa mới dâng lên của Sa Chức Tinh giống như bị một thùng nước hắt trôi, trong nháy mắt ảo tưởng hóa thành bọt nước, vẻ mặt cô cứng đờ, bước đi dưới chân chậm lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh đang đùa với cô sao?

Mang cô tới nơi này, không nhớ thời gian trở về thuyền để về nhà rồiblại hời hợt dùng chữ "quên", hiện tại ngay cả khách sạn cũng khó tìm, dưới tình huống như vậy tại sao anh có thể biểu hiện điềm nhiên như không có việc gì như thế?

"Đi trễ thì nói không chừng đến một căn phòng cũng mất." Lạc Hi Thần buồn cười nhìn phản ứng của cô, cũng không nói thêm một câu mà tiếp tục đi về phía trước.

Sa Chức Tinh liếc anh một cái, cứng ngắc đi theo phía sau anh.

Hòn đảo này không lớn nên khách sạn ở trên đảo cũng không nhiều, nhưng người tới nơi này du lịch nghỉ mát cũng rất nhiều. Lúc này đây cũng đã là rạng sáng, như Lạc Hi Thần dự đoán, bọn họ đi vào mấy khách sạn liên tiếp đều không còn phòng.

Sa Chức Tinh cũng đã mắng Lạc Hi Thần trong lòng không dưới mười lần, lúc đi theo anh vào một khách sạn cuối cùng thì trời vừa rạng sáng.

May mắn là nơi này cuối cùng cũng có phòng trống.

Không may là chỉ còn duy nhất một phòng.

Lạc Hi Thần làm thủ tục thuê phòng, nhân viên phục vụ dẫn hai người lên phòng.

Sa Chức Tinh cùng Lạc Hi Thần sóng vai đi tới, trong đầu cô đều là hình ảnh nhân viên phục vụ mỉm cười nói cho hai người chỉ còn một phòng.

Một phòng thì đêm nay làm sao ngủ được.

Lạc Hi Thần dường như cũng không ngại, sau khi nhân viên phục vụ dẫn tới cửa, anh mở cửa phòng tự nhiên đi vào.

Sa Chức Tinh đứng trước cửa ra vào chần chờ.

Trải qua mấy chuyện trước đó, cô đối với Lạc Hi Thần đã là luôn luôn phòng bị.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp

Số ký tự: 0