Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Thô Tục
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Sau khi Lạc Hi Thần vào phòng thì đánh giá căn phòng.
Một căn phòng tinh xảo, không như phòng khách sạn bình thường, thiết kế căn phòng này vô cùng cường điệu hoa lệ và tình thú, đồ trưng bày trong phòng cũng thế, khắp nơi lộ ra sự lãng mạn kiểu Pháp, chính giữa phòng là một chiếc giường duy nhất, bên trên còn rải đầy những cánh hoa hồng, từ cửa ra vào đến cửa sổ sát đất cũng rải khắp các loại hoa hồng.
Khi nhìn thấy thiết kế này, đôi mắt Lạc Hi Thần co lại một chút.
Đây là chuẩn bị phòng cưới hay là phòng cho người yêu thế?
Con mẹ nó thật tầm thường
Lạc Hi Thần rất ghét bỏ mắng một câu trong lòng.
Kỳ thật, tính chất của khách sạn này từ biển hiệu bên ngoài đã biểu hiện rất rõ ràng, chỉ là vừa rồi vội vã tìm phòng, hai người đều không có nhìn lên biển hiệu kia.
Đây là khách sạn dành cho những cặp đôi.
Sa Chức Tinh đứng ở cửa ra vào, ánh mắt quét một lượt trong phòng, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Đây đều là cái quái gì vậy? Không có việc gì trang trí căn phòng thành như vậy làm gì?
Về phương diện ghét bỏ trang trí của căn phòng này thì quan điểm của hai người lại rất nhất trí.
Nhưng Lạc Hi Thần ghét bỏ chủ yếu là cánh hoa hồng quá tục, cũng không có ý tưởng sáng tạo mới!
Sa Chức Tinh thì là cảm thấy chướng mắt với đống cánh hoa kia, những vật này dù muốn trang trí cũng không nên trang trí ở căn phòng của cô và Lạc Hi Thần.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô và anh vốn cũng không nên ở cùng một phòng.
Khoảnh khắc mà hai người nhìn thấy căn phòng này đều giữ im lặng chê bai căn phòng trong lòng một trận.
Bên cạnh một nhân viên phục vụ đi qua, xuyên qua cánh cửa còn rộng mở thoáng nhìn vẻ mặt của hai người, ánh mắt ghét bỏ nhìn hai người còn nghiêm trọng hơn ánh mắt bọn họ nhìn căn phòng này.
Hai người này... Thật không hiểu lãng mạn!
Đáng đời nên ghép thành một đôi!
Lạc Hi Thần đánh giá căn phòng một lượt, sau đó đi lại phía cửa ra vào, duỗi tay ra đóng sầm cửa lại.
Sau đó quay trở lại phòng, cũng không tị hiềm cô ở đây mà nâng tay bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi ra.
Lúc anh thực hiện động tác này vô cùng tự nhiên, coi như Sa Chức Tinh không tồn tại, sau đó tiện tay vứt áo lên ghế sofa bên cạnh, quay người đi vào phòng tắm.
Về sau là tiếng nước chảy róc rách.
Tâm tình Sa Chức Tinh có chút phức tạp, cục diện đêm nay như vậy cô biết là bất đắc dĩ, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, để cô ở cùng một người đàn ông một buổi tối, với lại người đàn ông kia còn là Lạc Hi Thần, nói cô không khẩn trương là giả.
Ai biết anh có thể lại mất khống chế đột nhiên làm ra chuyện gì chứ?
Lạc Hi Thần vào phòng tắm chỉ khoảng mấy phút, sau khi rửa mặt vệ sinh xong liền mặc áo choàng tắm đi ra, Sa Chức Tinh còn đứng ở cửa, không hề xê dịch dù chỉ một chút.
"Em muốn đứng như vậy đến khi nào?" Khóe mắt liếc nhìn cô một chút, Lạc Hi Thần nhíu mày, đôi chân thon dài từng bước một đi về phía giường.
Sa Chức Tinh lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của anh, hơi cúi đầu âm thầm tìm cách giải quyết vấn đề tối nay.
Ngẫm nghĩ một lát, trước khi cả người anh nằm xuống giường, bất thình lình một tiếng gọi thân mật phát ra từ trong miệng cô: "Anh Lạc."
Lạc Hi Thần bị cô gọi làm cứng đờ cả người, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi nghiêng qua, ánh mắt nhìn cô có chút quái dị.
Cô lại đang có ý đồ xấu gì đây?
Một căn phòng tinh xảo, không như phòng khách sạn bình thường, thiết kế căn phòng này vô cùng cường điệu hoa lệ và tình thú, đồ trưng bày trong phòng cũng thế, khắp nơi lộ ra sự lãng mạn kiểu Pháp, chính giữa phòng là một chiếc giường duy nhất, bên trên còn rải đầy những cánh hoa hồng, từ cửa ra vào đến cửa sổ sát đất cũng rải khắp các loại hoa hồng.
Khi nhìn thấy thiết kế này, đôi mắt Lạc Hi Thần co lại một chút.
Đây là chuẩn bị phòng cưới hay là phòng cho người yêu thế?
Con mẹ nó thật tầm thường
Lạc Hi Thần rất ghét bỏ mắng một câu trong lòng.
Kỳ thật, tính chất của khách sạn này từ biển hiệu bên ngoài đã biểu hiện rất rõ ràng, chỉ là vừa rồi vội vã tìm phòng, hai người đều không có nhìn lên biển hiệu kia.
Đây là khách sạn dành cho những cặp đôi.
Sa Chức Tinh đứng ở cửa ra vào, ánh mắt quét một lượt trong phòng, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Đây đều là cái quái gì vậy? Không có việc gì trang trí căn phòng thành như vậy làm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về phương diện ghét bỏ trang trí của căn phòng này thì quan điểm của hai người lại rất nhất trí.
Nhưng Lạc Hi Thần ghét bỏ chủ yếu là cánh hoa hồng quá tục, cũng không có ý tưởng sáng tạo mới!
Sa Chức Tinh thì là cảm thấy chướng mắt với đống cánh hoa kia, những vật này dù muốn trang trí cũng không nên trang trí ở căn phòng của cô và Lạc Hi Thần.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô và anh vốn cũng không nên ở cùng một phòng.
Khoảnh khắc mà hai người nhìn thấy căn phòng này đều giữ im lặng chê bai căn phòng trong lòng một trận.
Bên cạnh một nhân viên phục vụ đi qua, xuyên qua cánh cửa còn rộng mở thoáng nhìn vẻ mặt của hai người, ánh mắt ghét bỏ nhìn hai người còn nghiêm trọng hơn ánh mắt bọn họ nhìn căn phòng này.
Hai người này... Thật không hiểu lãng mạn!
Đáng đời nên ghép thành một đôi!
Lạc Hi Thần đánh giá căn phòng một lượt, sau đó đi lại phía cửa ra vào, duỗi tay ra đóng sầm cửa lại.
Sau đó quay trở lại phòng, cũng không tị hiềm cô ở đây mà nâng tay bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc anh thực hiện động tác này vô cùng tự nhiên, coi như Sa Chức Tinh không tồn tại, sau đó tiện tay vứt áo lên ghế sofa bên cạnh, quay người đi vào phòng tắm.
Về sau là tiếng nước chảy róc rách.
Tâm tình Sa Chức Tinh có chút phức tạp, cục diện đêm nay như vậy cô biết là bất đắc dĩ, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, để cô ở cùng một người đàn ông một buổi tối, với lại người đàn ông kia còn là Lạc Hi Thần, nói cô không khẩn trương là giả.
Ai biết anh có thể lại mất khống chế đột nhiên làm ra chuyện gì chứ?
Lạc Hi Thần vào phòng tắm chỉ khoảng mấy phút, sau khi rửa mặt vệ sinh xong liền mặc áo choàng tắm đi ra, Sa Chức Tinh còn đứng ở cửa, không hề xê dịch dù chỉ một chút.
"Em muốn đứng như vậy đến khi nào?" Khóe mắt liếc nhìn cô một chút, Lạc Hi Thần nhíu mày, đôi chân thon dài từng bước một đi về phía giường.
Sa Chức Tinh lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của anh, hơi cúi đầu âm thầm tìm cách giải quyết vấn đề tối nay.
Ngẫm nghĩ một lát, trước khi cả người anh nằm xuống giường, bất thình lình một tiếng gọi thân mật phát ra từ trong miệng cô: "Anh Lạc."
Lạc Hi Thần bị cô gọi làm cứng đờ cả người, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi nghiêng qua, ánh mắt nhìn cô có chút quái dị.
Cô lại đang có ý đồ xấu gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro