Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 11
2024-09-21 22:12:16
Thẩm Tự đặt một bó hoa cúc họa mi trước bia mộ.
Cái nắng cuối hè vẫn oi bức như vậy, không có gió, trong không khí nồng nặc mùi oi bức, dù chỉ hít một hơi thôi cũng thấy nóng. Nghĩa trang được bao quanh bởi những bóng cây xanh tươi và tiếng ve sầu kêu ríu rít, ồn áo đến mức khiến mức tâm tư con người ta rối loạn.
Thẩm Tự ngồi xổm ở trước bó hoa cúc hoa mị, ngón tay lướt qua bức ảnh trên bia mộ, ngẩn ngơ vài giây.
"Chỉ là hai cái mạng rẻ tiền mà thôi, nhà họ Hà chúng tôi có rất nhiều tiền! Đâm chết người cũng không phải là không đền nổi.”
“Cô là cái thá gì, thật sự tưởng rằng có thể động vào tôi sao? Người ta đều nói giết người phóng hỏa đeo đai vàng, xây cầu đắp đường chẳng thấy xác mà, hôm nay ông đây nói cho cô biết, cho dù là tôi uống rượu say, là tôi cố ý đâm người, thì cô làm được gì? Ai làm chứng được chứ?”
“Đúng là xui xẻo, cầm tiền xong thì mau mau cút đi! Đừng có con mẹ nó ở đây làm chướng mắt ông đây!”
Có lẽ có một số điều dù có tự thôi miên bản thân như thế nào, cũng không thể quên được. Quá khứ lẽ ra nên giống như một giấc mơ cũ, bị xóa bỏ hoàn toàn, nhưng âm thanh gay gắt chói tai ấy cứ quanh quẩn bên tai, như một cơn ác mộng không thể xua tan.
Thẩm Tự lớn lên trong một gia đình bình thường.
Quay trở lại thành phố Cảng giữa thiên niên kỷ trước, dưới ánh đèn neon là những biển quảng cáo rực rỡ và trai thanh gái lịch, Trình Điệp Y và Đoàn Tiểu Lâu trình diễn một đời yêu và hận trong đĩa nhạc kiểu xưa, khi tiếng hát du dương nhẹ nhàng của Đặng Lệ Quân và trầm thấp gợi cảm của Mai Diễn Phương vang lên khắp đầu đường cuối ngõ, những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau mọc lên.
Cơn gió ẩm ướt thổi qua thành phố cổ Mongkok, cô bị bỏ rơi trong ngõ, là một cặp vợ chồng đã đón cô về nhà.
Tuy cô không phải là con ruột của Thẩm Thư Thành và Ôn Dung, nhưng hai vợ chồng vẫn coi cô như con ruột, cả đời chưa từng sinh thêm con. Thẩm Thư Thành là một người thầy giáo, có chút hiểu biết về đồ cổ. Ôn Dung có kỹ năng hát hí khúc độc nhất vô nhị, đôi mắt gợi cảm tình tứ, nhưng không hề có chút hơi thở phong trần nào. Hai vợ chồng tương kính như tân, đối xử với cô rất hiền lành. Trong căn nhà nhỏ mang đậm chất Lĩnh Nam, cô đã trải qua hơn mười mấy năm bình yên.
Khi đó bài hát trong băng đĩa thật ngọt ngào, không phải là gia đình giàu có cao quý gì, nhưng cuộc sống cũng coi như là hòa thuận vui vẻ.
Sau đó thì…
Sau đó thì là trên đường đi tới thành phố Nam du lịch, tiếng la hét kinh hoàng trên đường đi, một tiếng còi chói tai và một tiếng ầm ầm đầy bức bách.
Một tiếng ầm, tất cả đều đã kết thúc.
Bên ngoài nghĩa trang cây cối rậm rạp, mặt trời đỏ rực di chuyển về hướng tây.
Nó đỏ như máu trên mặt đất bốn năm trước, đỏ như những tờ tiền bịt miệng đập lên đầu cô.
Mọi thứ đều thật nực cười.
Khoảng thời gian bốn, năm năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, nhưng luôn mang đến cho người ta ảo giác như đã trải qua mấy đời. Có lẽ do nhìn chằm chằm quá lâu, khuôn mặt quen thuộc trên bia mộ càng ngày càng xa lạ. Thẩm Tự há miệng nhưng không phát ra nổi âm thanh nào, bên tai chỉ có tiếng ù ù, cô nhắm mắt lại, chậm rãi đứng dậy.
Thẩm Tự quay người rời đi, không nói gì hết.
Trong nghĩa trang vẫn không có gió, chỉ có tiếng ve kêu chói tai, và bóng dáng kéo dài trên mặt đất.
_
Thẩm Tự không ngờ lại gặp được người quen ở ngoài nghĩa trang.
Có một chiếc Bugatti Veyron đậu bên đường, màu đỏ hào nhoáng bắt mắt, cửa sổ từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt cười như không cười của Triệu Đông Dương, anh ta huýt sáo một tiếng: "Thật trùng hợp, em gái."
Vẫn là câu nói quen thuộc: "Sao cô lại đến đây? Có cần tôi chở cô một chuyến không?"
“Tới nghĩa trang xem phong thủy cho anh.” Thẩm Tự ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt man mác lạnh lùng.
Cô căn bản không thèm để ý đến, bước chân rời đi.
Sau đó cô nghe thấy tiếng động cơ, lốp xe của siêu xe trượt qua vũng nước bên đường, chiếc Bugatti màu đỏ lao tới, trực tiếp dừng ngay trước mặt cô.
Thẩm Tự khẽ cau mày, ngước mắt lên, vô cảm nhìn anh ta.
“Thế mà đã muốn đi?” Trên mặt Triệu Đông Dương vẫn mang vẻ cười đùa cợt nhả: “Không ôn lại chút chuyện cũ sao?”
Thẩm Tự đứng nguyên chỗ cũ, khẽ cười: “Xem ra cậu Triệu chính là thích gây khó dễ cho tôi.”
“Cái đó thì tôi không dám.” Triệu Đông Dương khoa trương kêu lên một tiếng “ôi trời”, vẻ mặt đùa cợt: “Người lần trước đắc tội với cô Thẩm đã tan cửa nát nhà rồi, anh ta còn chưa qua tuổi bảy mươi nữa đó, tôi cũng không vội tìm đường chết.”
Anh ta nở một nụ cười khó nắm bắt và nói: "Cô Thẩm thực sự có thủ đoạn tuyệt vời."
Nụ cười trên mặt Thẩm Tự nhạt đi, không chút để ý nói: “Cậu Triệu suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Người này dường như đang cố tình vạch lá tìm sâu, quyết tâm gây sự với cô. Thấy Thẩm Tự phớt lờ mình, anh ta cũng không tỏ ra khó chịu, chiếc siêu xe vẫn chậm rãi tiến về phía trước, theo sau cô từng bước một.
Thẩm Tự thầm oán giận, động vật đúng là họp theo loài, bên cạnh Tề Thịnh không có người nào là bình thường cả.
Cô bỗng chốc dừng bước: "Cậu Triệu, ông nội của Tiểu Minh sống đến một trăm tuổi."
“Cô đang mắng tôi lo chuyện bao đồng à?” Triệu Đông Dương một tay cầm vô lăng, gật đầu đầy vẻ tán đồng: “Tôi đúng là muốn khuyên cô một câu, chiêu mượn dao giết người, dùng một lần là đủ rồi. Chơi với lửa có ngày chết cháy, cầm không chắc dao, cẩn thận đứt tay.”
“Cậu Triệu có phần đánh giá cao tôi rồi.” Thẩm Tự thấy anh ta phiền đến phát sợ, tránh không tránh nổi, cũng lười không muốn trốn tránh nữa: “Người được lợi không chỉ có một mình tôi, anh quen anh ta lâu như vậy rồi, sao lại không hiểu rõ, không có sự cho phép của anh ta, làm sao tôi dám làm trò ngay dưới tầm mắt của anh ta chứ? Cũng làm sao có thể vẫn còn yên ổn đứng ở đây?”
Cô khẽ cười lên một tiếng: “Người mượn dao giết người đâu phải là tôi, tôi mới là con dao đó.”
Từ khi còn trẻ Tề Thịnh đã sát phạt quyết đoán, bên ngoài dương đao múa võ, bên trong thu phục lòng người, dày dạn kinh nghiệm. Năm trước khi tiếp quản công việc công ty ở khu Hoa Nam, anh đã dùng những biện pháp cứng rắn để thanh lọc lãnh đạo cao cấp, còn có thể ổn định cục diện trong thời gian ngắn nhất. Mấy tên cáo già đã lăn lộn trong giới kinh doanh bao nhiêu năm đó không làm gì được anh, làm loạn tới chỗ ông Tề, ông Tề cũng chỉ gửi tin nhắn, nói anh mấy câu: “Dùng phương pháp mạnh mẽ tàn bạo, nhưng phải thể hiện lòng dạ của Bồ Tát.”
Ông Tề không trách mắng gì nhiều, ngược lại lại viện cớ bệnh, hiền từ thì không dẫn được binh, có tình có nghĩa thì không làm được thương nhân, Tề Thịnh phù hợp ngồi vị trí này hơn bất kì ai. Một người nắm trong tay quyền thế, quen với việc kiểm soát toàn cục như vậy, làm sao có thể bị sắc đẹp làm mê hoặc, để cho cô lợi dụng được?
Tình thế của khu Hoa Nam từ lâu đã thay đổi rồi.
Hai năm nay hai nhà họ Tề và họ Hạ vật lộn qua lại, vì tranh giành với nhau mà giết chóc thì không hay lắm, “ vì một người phụ nữ mà làm to chuyện” chẳng qua là cái cớ để qua loa có lệ mà thôi.
Đường đua chất bán dẫn có xu thế phát triển rất tốt trong tương lai, nhưng trong thời gian ngắn hạn rất khó có thể có được lợi nhuận, các công ty có rào cản kỹ thuật nòng cốt nếu như không có tài nguyên và kinh tế mạnh mẽ hỗ trợ, hoặc là sẽ bị thu mua, hoặc là sẽ bị xóa sổ.
Cho dù trong hai năm này cô không có ý định tấn công Hằng Vinh, Hằng Vinh cũng rất khó tìm được quyền tự chủ giữa những mối nguy cơ này.
“Cô biết cũng nhiều thật đấy.” Triệu Đông Dương cười cười, nhìn cô như đang quan sát một món đồ quý hiếm: “Hai năm nay cô giả vờ cũng giỏi đấy, ngây thơ đến mức không giống như kiểu gặp dịp thì chơi, tôi còn tưởng rằng cô thật lòng ấy chứ.”
“Không cần anh phải nhọc lòng quan tâm.” Giọng nói của Thẩm Tự từ tốn nhẹ nhàng, nói một câu đầy ý châm biếm mỉa mai: “Nếu như trong mắt cậu Triệu đó là một mối quan hệ đáng xấu hổ, vậy thì còn đòi hỏi thật lòng gì chứ? Gặp dịp thì chơi, đương nhiên là anh ta thích kiểu gì thì tôi chính là kiểu thế ấy.”
Vốn không cần nói mấy lời này.
Nhưng hôm nay tâm trạng cô không tốt, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn, nên ngay cả biểu cảm cũng lười diễn.
Triệu Đông Dương nhìn cô đi xa, lúc này mới thu lại nụ cười không có ý tốt lại, khẽ nhếch khóe môi lên.
Người phụ nữ này thật đúng là ỷ vào việc mình xinh đẹp lại thông minh, mà luôn chơi trò tâm cơ thủ đoạn, nếu như đưa vào thời cổ đại, cô cũng đủ làm một trong những yêu phi hại nước.
Chỉ vì một nhà họ Hà, cô đã quậy cho cả cái thành phố Nam này long trời lở đất, nếu như cô biết được chuyện năm đó, thật ra là…
_
Triệu Đông Dương đang chửi thầm trong lòng, bỗng dưng chạm phải ánh một ánh mắt qua gương chiếu hậu.
Tề Thịnh ngồi ở ghế sau không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đôi mắt lạnh lùng u ám nhìn xuyên qua không khí loãng trong xe, trên người anh tràn đầy lệ khí. Khi ánh mắt chạm nhau, anh ta có cảm giác như bị rắn độc cắn trúng, toàn thân lạnh buốt.
Triệu Đông Dương giật bắn cả người.
“Anh tỉnh từ lúc nào vậy?” Anh ta liếc nhìn sắc mặt của Tề Thịnh qua gương chiếu hậu, gượng cười hai tiếng: “Cô Thẩm không vui đi trước rồi, tôi gọi không được, anh ba, hay anh tự mình nói đi?”
Tề Thịnh không nói gì, nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Tự một lát, trên mặt không có nhiều cảm xúc, nhưng giữa lông mày tích đầy vẻ u ám, khó có thể nói được anh đang nghĩ gì.
Toàn thân anh tỏa ra sát khí, áp bức khiến người ta phải khiếp đảm.
Chiếc xe chật chội rơi vào sự im lặng chết chóc, bầu không khí yên tĩnh đến quá mức khiến người ta rợn tóc gáy, cho đến khi lưng ghế lái bất ngờ bị đá.
Tề Thịnh thu lại ánh nhìn, trầm giọng nói: "Lái xe."
“Không đưa cô Thẩm về sao?” Triệu Đông Dương không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng vẫn là kinh ngạc tới mức quay đầu lại: “Vậy anh bảo tôi lái một vòng từ xa tới đây để làm gì?”
Anh ta sờ sờ mũi, vừa nãy trong lòng còn hoảng sợ đến chết, bây giờ lại không nhịn được mà nói thêm một câu: “Cũng thật là, người ta nói với anh chỉ gặp dịp thì chơi thôi, đang đau lòng, chắc là không rảnh mà qua loa lấy lệ với anh đâu.”
Tề Thịnh nhướng mày.
Một chữ cũng không cần anh nói ra, đối phương lập tức im lặng.
Những lúc như này mà còn không biết điều, anh ta thật sự cần phải xem phong thủy cho mộ địa của mình. Triệu Đông Dương là một người thông minh, giỏi nhất là thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, cũng sợ nhất là rước họa vào thân, anh ta đạp ga một cái, siêu xe lao vút đi.
Thẩm Tự vốn dĩ đã đi xa rồi, khi chiếc xe đi ngang qua, cô vô tình liếc nhìn một cái.
Cô mới chú ý tới, ghế sau hình như có người.
Lại không thể nhìn rõ.
Đôi mắt thanh tú của Thẩm Tự hơi nheo lại, cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì một chiếc xe đã chậm rãi dừng lại bên cạnh cô. Tài xế mở cửa xe cho cô, cô đưa tay vén mái tóc bù xù ra sau tai, cúi người ngồi vào trong.
_
Không định ở lại thành phố Cảng quá lâu, chuyến bay quay về Thượng Hải đã được đặt vào ngày hôm sau.
Sau khi kết thúc chuyến đi mua sắm với Chu Tử Khâm, Thẩm Tự về rất muộn. Biệt thự Victoria Peak có tính riêng tư cao, ở vị trí được bao quanh bởi núi và nước, núi trải dài như một con rồng ẩn, vịnh uốn lượn như vầng trăng khuyết, tầm nhìn rộng lớn, có thể đưa mắt ngắm nhìn trọn vẹn cảnh đêm mê hoặc của Cảng Victoria.
Thẩm Tư đá giày cao gót ra, thờ ơ nhìn dì giúp việc đang chuyển những hộp quà lớn nhỏ vào phòng thay đồ.
Hôm nay tâm trạng của cô không hề tốt.
Đó là một trạng thái rất kỳ lạ, từ khi từ nghĩa trang trở về, cô rơi vào một cảm giác bất an và trống rỗng vô cớ, như là sợi dây thắt chặt trong lòng đã bị đứt mất, cứ luôn cảm thấy mệt mỏi, làm việc gì cũng không yên ổn.
Thẩm Tự chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thế nên khi thấy bóng dáng đứng đối diện ở trong phòng ngủ chính, cô không kịp phản ứng lại.
Cách một làn khói màu xanh nhạt, Tề Thịnh nhướng mày, nhìn cô với ánh mắt nặng nề.
Đôi mắt anh tăm tối, đôi môi mỏng mím chặt, cảm xúc trên mặt rất lạnh nhạt, không giống giận, nhưng lại kiến người ta sinh ra cảm giác hãi hùng kiếp vía.
“Sao anh không lên tiếng?” Thẩm Tự chớp chớp mắt, trong lòng không giải thích được mà cảm thấy chột dạ, cô sững người tại chỗ trong vài giây, vô thức đi đến gần anh hơn: “Làm tôi giật mình.”
Bầu không khí quá yên tĩnh vốn đã khiến thần kinh người ta trở nên căng thẳng, ánh mắt của anh lại quá lạnh lùng, khiến xương cốt cô mềm nhũn ra.
Khi còn cách anh chưa đến một mét, Thẩm Tự bất giác dừng bước.
“Sao thế?”
Không nhận được câu trả lời, chân cô bỗng nhẹ bẫng. Tề Thịnh vòng một tay qua eo cô, đè cô xuống chân mình. Anh cúi đầu dây dưa với cô, không hề dừng lại lúc nào, vừa bắt đầu đã mạnh mẽ tấn công.
Hứng thú đến bất ngờ, cuộn trào vô cùng mãnh liệt.
Thẩm Tự tự hỏi mấy giây, ngay lúc tình cảnh trở nên khó khống chế, cô nghiêng cổ hít một hơi: “Không được.” Cố gắng dùng một chút tỉnh táo cuối cùng, cô giữ lấy bàn tay đang quậy phá của anh: “Hôm nay tôi không tiện lắm.”
Trong nháy mắt hơi thở mát lạnh bao phủ toàn thân làm say lòng người biến mất hoàn toàn.
Tề Thịnh nắm lấy cằm cô, lực tay rất mạnh, xương ngón tay nhô ra làm má cô đau nhức. Trước khi cô giãy giụa, anh đã buông tay ra rồi từ từ lướt ngón tay cái qua làn môi đỏ mọng của cô, rồi dừng lại ở khóe môi cô.
Ánh mắt anh từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh, giọng nói trầm thấp nghe có vẻ vô cùng thờ ơ: "Vậy chúng ta thử cách khác xem."
Ý đồ của anh quá rõ ràng.
“Tề Thịnh.” Thẩm Tứ túm lấy áo anh, giọng nói run run, nhẹ nhàng hơn trước một chút.
Cô đang kháng cự.
Nhưng ngay cả cách cô chống cự cũng rất quyến rũ.
Tề Thịnh nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đôi môi đỏ mọng gợi cảm và đôi mắt mê ly của cô, rồi lại bị mê hoặc bởi hương sắc sống động và phong cảnh thanh nhã dưới bộ sườn xám của cô. Nhưng cùng với hứng thú ngày càng tăng của anh thì lửa giận trong lòng cũng theo đó dâng lên.
"Gặp dịp thì chơi, đương nhiên là anh ta thích kiểu như nào, thì tôi chính là kiểu đó."
Ánh mắt Tề Thịnh trở nên lạnh lùng, anh dùng một tay khóa xương cổ tay cô lại, nhìn cô ngã xuống tấm thảm dưới chân mình.
Anh không đưa tay kéo cô, cổ tay hư hỏng đặt trên đầu gối, chuỗi tràng hạt gỗ tử đàn ở cổ tay phát ra ánh sáng ôn hòa, hoa văn trên hạt gỗ vô cùng rõ ràng.
“Sao nào, cần tôi dạy em à?” Thái độ của anh cao cao tại thượng, thản nhiên, bình tĩnh.
Anh chưa từng nhìn cô thế này bao giờ.
Vẻ bối rối trong mắt Thẩm Tự vẫn chưa tan biến. Sau khi hồi thân, cô thậm chí còn không phân biệt được đây có phải là nói đùa hay không, cô nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Tôi không thích.”
“Em không thích?”
Tề Thịnh cười gằn một tiếng, nắm lấy gáy cô kéo lại gần, thái độ đầy vẻ khinh thường.
Anh vừa ngả ngớn vừa phong lưu, giọng điệu của anh không hề dịu dàng chút nào, trầm thấp và chậm rãi, lạnh lùng đến mức không chút nhiệt độ nào: “Tôi thích.”
Cái nắng cuối hè vẫn oi bức như vậy, không có gió, trong không khí nồng nặc mùi oi bức, dù chỉ hít một hơi thôi cũng thấy nóng. Nghĩa trang được bao quanh bởi những bóng cây xanh tươi và tiếng ve sầu kêu ríu rít, ồn áo đến mức khiến mức tâm tư con người ta rối loạn.
Thẩm Tự ngồi xổm ở trước bó hoa cúc hoa mị, ngón tay lướt qua bức ảnh trên bia mộ, ngẩn ngơ vài giây.
"Chỉ là hai cái mạng rẻ tiền mà thôi, nhà họ Hà chúng tôi có rất nhiều tiền! Đâm chết người cũng không phải là không đền nổi.”
“Cô là cái thá gì, thật sự tưởng rằng có thể động vào tôi sao? Người ta đều nói giết người phóng hỏa đeo đai vàng, xây cầu đắp đường chẳng thấy xác mà, hôm nay ông đây nói cho cô biết, cho dù là tôi uống rượu say, là tôi cố ý đâm người, thì cô làm được gì? Ai làm chứng được chứ?”
“Đúng là xui xẻo, cầm tiền xong thì mau mau cút đi! Đừng có con mẹ nó ở đây làm chướng mắt ông đây!”
Có lẽ có một số điều dù có tự thôi miên bản thân như thế nào, cũng không thể quên được. Quá khứ lẽ ra nên giống như một giấc mơ cũ, bị xóa bỏ hoàn toàn, nhưng âm thanh gay gắt chói tai ấy cứ quanh quẩn bên tai, như một cơn ác mộng không thể xua tan.
Thẩm Tự lớn lên trong một gia đình bình thường.
Quay trở lại thành phố Cảng giữa thiên niên kỷ trước, dưới ánh đèn neon là những biển quảng cáo rực rỡ và trai thanh gái lịch, Trình Điệp Y và Đoàn Tiểu Lâu trình diễn một đời yêu và hận trong đĩa nhạc kiểu xưa, khi tiếng hát du dương nhẹ nhàng của Đặng Lệ Quân và trầm thấp gợi cảm của Mai Diễn Phương vang lên khắp đầu đường cuối ngõ, những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau mọc lên.
Cơn gió ẩm ướt thổi qua thành phố cổ Mongkok, cô bị bỏ rơi trong ngõ, là một cặp vợ chồng đã đón cô về nhà.
Tuy cô không phải là con ruột của Thẩm Thư Thành và Ôn Dung, nhưng hai vợ chồng vẫn coi cô như con ruột, cả đời chưa từng sinh thêm con. Thẩm Thư Thành là một người thầy giáo, có chút hiểu biết về đồ cổ. Ôn Dung có kỹ năng hát hí khúc độc nhất vô nhị, đôi mắt gợi cảm tình tứ, nhưng không hề có chút hơi thở phong trần nào. Hai vợ chồng tương kính như tân, đối xử với cô rất hiền lành. Trong căn nhà nhỏ mang đậm chất Lĩnh Nam, cô đã trải qua hơn mười mấy năm bình yên.
Khi đó bài hát trong băng đĩa thật ngọt ngào, không phải là gia đình giàu có cao quý gì, nhưng cuộc sống cũng coi như là hòa thuận vui vẻ.
Sau đó thì…
Sau đó thì là trên đường đi tới thành phố Nam du lịch, tiếng la hét kinh hoàng trên đường đi, một tiếng còi chói tai và một tiếng ầm ầm đầy bức bách.
Một tiếng ầm, tất cả đều đã kết thúc.
Bên ngoài nghĩa trang cây cối rậm rạp, mặt trời đỏ rực di chuyển về hướng tây.
Nó đỏ như máu trên mặt đất bốn năm trước, đỏ như những tờ tiền bịt miệng đập lên đầu cô.
Mọi thứ đều thật nực cười.
Khoảng thời gian bốn, năm năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, nhưng luôn mang đến cho người ta ảo giác như đã trải qua mấy đời. Có lẽ do nhìn chằm chằm quá lâu, khuôn mặt quen thuộc trên bia mộ càng ngày càng xa lạ. Thẩm Tự há miệng nhưng không phát ra nổi âm thanh nào, bên tai chỉ có tiếng ù ù, cô nhắm mắt lại, chậm rãi đứng dậy.
Thẩm Tự quay người rời đi, không nói gì hết.
Trong nghĩa trang vẫn không có gió, chỉ có tiếng ve kêu chói tai, và bóng dáng kéo dài trên mặt đất.
_
Thẩm Tự không ngờ lại gặp được người quen ở ngoài nghĩa trang.
Có một chiếc Bugatti Veyron đậu bên đường, màu đỏ hào nhoáng bắt mắt, cửa sổ từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt cười như không cười của Triệu Đông Dương, anh ta huýt sáo một tiếng: "Thật trùng hợp, em gái."
Vẫn là câu nói quen thuộc: "Sao cô lại đến đây? Có cần tôi chở cô một chuyến không?"
“Tới nghĩa trang xem phong thủy cho anh.” Thẩm Tự ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt man mác lạnh lùng.
Cô căn bản không thèm để ý đến, bước chân rời đi.
Sau đó cô nghe thấy tiếng động cơ, lốp xe của siêu xe trượt qua vũng nước bên đường, chiếc Bugatti màu đỏ lao tới, trực tiếp dừng ngay trước mặt cô.
Thẩm Tự khẽ cau mày, ngước mắt lên, vô cảm nhìn anh ta.
“Thế mà đã muốn đi?” Trên mặt Triệu Đông Dương vẫn mang vẻ cười đùa cợt nhả: “Không ôn lại chút chuyện cũ sao?”
Thẩm Tự đứng nguyên chỗ cũ, khẽ cười: “Xem ra cậu Triệu chính là thích gây khó dễ cho tôi.”
“Cái đó thì tôi không dám.” Triệu Đông Dương khoa trương kêu lên một tiếng “ôi trời”, vẻ mặt đùa cợt: “Người lần trước đắc tội với cô Thẩm đã tan cửa nát nhà rồi, anh ta còn chưa qua tuổi bảy mươi nữa đó, tôi cũng không vội tìm đường chết.”
Anh ta nở một nụ cười khó nắm bắt và nói: "Cô Thẩm thực sự có thủ đoạn tuyệt vời."
Nụ cười trên mặt Thẩm Tự nhạt đi, không chút để ý nói: “Cậu Triệu suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Người này dường như đang cố tình vạch lá tìm sâu, quyết tâm gây sự với cô. Thấy Thẩm Tự phớt lờ mình, anh ta cũng không tỏ ra khó chịu, chiếc siêu xe vẫn chậm rãi tiến về phía trước, theo sau cô từng bước một.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tự thầm oán giận, động vật đúng là họp theo loài, bên cạnh Tề Thịnh không có người nào là bình thường cả.
Cô bỗng chốc dừng bước: "Cậu Triệu, ông nội của Tiểu Minh sống đến một trăm tuổi."
“Cô đang mắng tôi lo chuyện bao đồng à?” Triệu Đông Dương một tay cầm vô lăng, gật đầu đầy vẻ tán đồng: “Tôi đúng là muốn khuyên cô một câu, chiêu mượn dao giết người, dùng một lần là đủ rồi. Chơi với lửa có ngày chết cháy, cầm không chắc dao, cẩn thận đứt tay.”
“Cậu Triệu có phần đánh giá cao tôi rồi.” Thẩm Tự thấy anh ta phiền đến phát sợ, tránh không tránh nổi, cũng lười không muốn trốn tránh nữa: “Người được lợi không chỉ có một mình tôi, anh quen anh ta lâu như vậy rồi, sao lại không hiểu rõ, không có sự cho phép của anh ta, làm sao tôi dám làm trò ngay dưới tầm mắt của anh ta chứ? Cũng làm sao có thể vẫn còn yên ổn đứng ở đây?”
Cô khẽ cười lên một tiếng: “Người mượn dao giết người đâu phải là tôi, tôi mới là con dao đó.”
Từ khi còn trẻ Tề Thịnh đã sát phạt quyết đoán, bên ngoài dương đao múa võ, bên trong thu phục lòng người, dày dạn kinh nghiệm. Năm trước khi tiếp quản công việc công ty ở khu Hoa Nam, anh đã dùng những biện pháp cứng rắn để thanh lọc lãnh đạo cao cấp, còn có thể ổn định cục diện trong thời gian ngắn nhất. Mấy tên cáo già đã lăn lộn trong giới kinh doanh bao nhiêu năm đó không làm gì được anh, làm loạn tới chỗ ông Tề, ông Tề cũng chỉ gửi tin nhắn, nói anh mấy câu: “Dùng phương pháp mạnh mẽ tàn bạo, nhưng phải thể hiện lòng dạ của Bồ Tát.”
Ông Tề không trách mắng gì nhiều, ngược lại lại viện cớ bệnh, hiền từ thì không dẫn được binh, có tình có nghĩa thì không làm được thương nhân, Tề Thịnh phù hợp ngồi vị trí này hơn bất kì ai. Một người nắm trong tay quyền thế, quen với việc kiểm soát toàn cục như vậy, làm sao có thể bị sắc đẹp làm mê hoặc, để cho cô lợi dụng được?
Tình thế của khu Hoa Nam từ lâu đã thay đổi rồi.
Hai năm nay hai nhà họ Tề và họ Hạ vật lộn qua lại, vì tranh giành với nhau mà giết chóc thì không hay lắm, “ vì một người phụ nữ mà làm to chuyện” chẳng qua là cái cớ để qua loa có lệ mà thôi.
Đường đua chất bán dẫn có xu thế phát triển rất tốt trong tương lai, nhưng trong thời gian ngắn hạn rất khó có thể có được lợi nhuận, các công ty có rào cản kỹ thuật nòng cốt nếu như không có tài nguyên và kinh tế mạnh mẽ hỗ trợ, hoặc là sẽ bị thu mua, hoặc là sẽ bị xóa sổ.
Cho dù trong hai năm này cô không có ý định tấn công Hằng Vinh, Hằng Vinh cũng rất khó tìm được quyền tự chủ giữa những mối nguy cơ này.
“Cô biết cũng nhiều thật đấy.” Triệu Đông Dương cười cười, nhìn cô như đang quan sát một món đồ quý hiếm: “Hai năm nay cô giả vờ cũng giỏi đấy, ngây thơ đến mức không giống như kiểu gặp dịp thì chơi, tôi còn tưởng rằng cô thật lòng ấy chứ.”
“Không cần anh phải nhọc lòng quan tâm.” Giọng nói của Thẩm Tự từ tốn nhẹ nhàng, nói một câu đầy ý châm biếm mỉa mai: “Nếu như trong mắt cậu Triệu đó là một mối quan hệ đáng xấu hổ, vậy thì còn đòi hỏi thật lòng gì chứ? Gặp dịp thì chơi, đương nhiên là anh ta thích kiểu gì thì tôi chính là kiểu thế ấy.”
Vốn không cần nói mấy lời này.
Nhưng hôm nay tâm trạng cô không tốt, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn, nên ngay cả biểu cảm cũng lười diễn.
Triệu Đông Dương nhìn cô đi xa, lúc này mới thu lại nụ cười không có ý tốt lại, khẽ nhếch khóe môi lên.
Người phụ nữ này thật đúng là ỷ vào việc mình xinh đẹp lại thông minh, mà luôn chơi trò tâm cơ thủ đoạn, nếu như đưa vào thời cổ đại, cô cũng đủ làm một trong những yêu phi hại nước.
Chỉ vì một nhà họ Hà, cô đã quậy cho cả cái thành phố Nam này long trời lở đất, nếu như cô biết được chuyện năm đó, thật ra là…
_
Triệu Đông Dương đang chửi thầm trong lòng, bỗng dưng chạm phải ánh một ánh mắt qua gương chiếu hậu.
Tề Thịnh ngồi ở ghế sau không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đôi mắt lạnh lùng u ám nhìn xuyên qua không khí loãng trong xe, trên người anh tràn đầy lệ khí. Khi ánh mắt chạm nhau, anh ta có cảm giác như bị rắn độc cắn trúng, toàn thân lạnh buốt.
Triệu Đông Dương giật bắn cả người.
“Anh tỉnh từ lúc nào vậy?” Anh ta liếc nhìn sắc mặt của Tề Thịnh qua gương chiếu hậu, gượng cười hai tiếng: “Cô Thẩm không vui đi trước rồi, tôi gọi không được, anh ba, hay anh tự mình nói đi?”
Tề Thịnh không nói gì, nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Tự một lát, trên mặt không có nhiều cảm xúc, nhưng giữa lông mày tích đầy vẻ u ám, khó có thể nói được anh đang nghĩ gì.
Toàn thân anh tỏa ra sát khí, áp bức khiến người ta phải khiếp đảm.
Chiếc xe chật chội rơi vào sự im lặng chết chóc, bầu không khí yên tĩnh đến quá mức khiến người ta rợn tóc gáy, cho đến khi lưng ghế lái bất ngờ bị đá.
Tề Thịnh thu lại ánh nhìn, trầm giọng nói: "Lái xe."
“Không đưa cô Thẩm về sao?” Triệu Đông Dương không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng vẫn là kinh ngạc tới mức quay đầu lại: “Vậy anh bảo tôi lái một vòng từ xa tới đây để làm gì?”
Anh ta sờ sờ mũi, vừa nãy trong lòng còn hoảng sợ đến chết, bây giờ lại không nhịn được mà nói thêm một câu: “Cũng thật là, người ta nói với anh chỉ gặp dịp thì chơi thôi, đang đau lòng, chắc là không rảnh mà qua loa lấy lệ với anh đâu.”
Tề Thịnh nhướng mày.
Một chữ cũng không cần anh nói ra, đối phương lập tức im lặng.
Những lúc như này mà còn không biết điều, anh ta thật sự cần phải xem phong thủy cho mộ địa của mình. Triệu Đông Dương là một người thông minh, giỏi nhất là thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, cũng sợ nhất là rước họa vào thân, anh ta đạp ga một cái, siêu xe lao vút đi.
Thẩm Tự vốn dĩ đã đi xa rồi, khi chiếc xe đi ngang qua, cô vô tình liếc nhìn một cái.
Cô mới chú ý tới, ghế sau hình như có người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại không thể nhìn rõ.
Đôi mắt thanh tú của Thẩm Tự hơi nheo lại, cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì một chiếc xe đã chậm rãi dừng lại bên cạnh cô. Tài xế mở cửa xe cho cô, cô đưa tay vén mái tóc bù xù ra sau tai, cúi người ngồi vào trong.
_
Không định ở lại thành phố Cảng quá lâu, chuyến bay quay về Thượng Hải đã được đặt vào ngày hôm sau.
Sau khi kết thúc chuyến đi mua sắm với Chu Tử Khâm, Thẩm Tự về rất muộn. Biệt thự Victoria Peak có tính riêng tư cao, ở vị trí được bao quanh bởi núi và nước, núi trải dài như một con rồng ẩn, vịnh uốn lượn như vầng trăng khuyết, tầm nhìn rộng lớn, có thể đưa mắt ngắm nhìn trọn vẹn cảnh đêm mê hoặc của Cảng Victoria.
Thẩm Tư đá giày cao gót ra, thờ ơ nhìn dì giúp việc đang chuyển những hộp quà lớn nhỏ vào phòng thay đồ.
Hôm nay tâm trạng của cô không hề tốt.
Đó là một trạng thái rất kỳ lạ, từ khi từ nghĩa trang trở về, cô rơi vào một cảm giác bất an và trống rỗng vô cớ, như là sợi dây thắt chặt trong lòng đã bị đứt mất, cứ luôn cảm thấy mệt mỏi, làm việc gì cũng không yên ổn.
Thẩm Tự chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thế nên khi thấy bóng dáng đứng đối diện ở trong phòng ngủ chính, cô không kịp phản ứng lại.
Cách một làn khói màu xanh nhạt, Tề Thịnh nhướng mày, nhìn cô với ánh mắt nặng nề.
Đôi mắt anh tăm tối, đôi môi mỏng mím chặt, cảm xúc trên mặt rất lạnh nhạt, không giống giận, nhưng lại kiến người ta sinh ra cảm giác hãi hùng kiếp vía.
“Sao anh không lên tiếng?” Thẩm Tự chớp chớp mắt, trong lòng không giải thích được mà cảm thấy chột dạ, cô sững người tại chỗ trong vài giây, vô thức đi đến gần anh hơn: “Làm tôi giật mình.”
Bầu không khí quá yên tĩnh vốn đã khiến thần kinh người ta trở nên căng thẳng, ánh mắt của anh lại quá lạnh lùng, khiến xương cốt cô mềm nhũn ra.
Khi còn cách anh chưa đến một mét, Thẩm Tự bất giác dừng bước.
“Sao thế?”
Không nhận được câu trả lời, chân cô bỗng nhẹ bẫng. Tề Thịnh vòng một tay qua eo cô, đè cô xuống chân mình. Anh cúi đầu dây dưa với cô, không hề dừng lại lúc nào, vừa bắt đầu đã mạnh mẽ tấn công.
Hứng thú đến bất ngờ, cuộn trào vô cùng mãnh liệt.
Thẩm Tự tự hỏi mấy giây, ngay lúc tình cảnh trở nên khó khống chế, cô nghiêng cổ hít một hơi: “Không được.” Cố gắng dùng một chút tỉnh táo cuối cùng, cô giữ lấy bàn tay đang quậy phá của anh: “Hôm nay tôi không tiện lắm.”
Trong nháy mắt hơi thở mát lạnh bao phủ toàn thân làm say lòng người biến mất hoàn toàn.
Tề Thịnh nắm lấy cằm cô, lực tay rất mạnh, xương ngón tay nhô ra làm má cô đau nhức. Trước khi cô giãy giụa, anh đã buông tay ra rồi từ từ lướt ngón tay cái qua làn môi đỏ mọng của cô, rồi dừng lại ở khóe môi cô.
Ánh mắt anh từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh, giọng nói trầm thấp nghe có vẻ vô cùng thờ ơ: "Vậy chúng ta thử cách khác xem."
Ý đồ của anh quá rõ ràng.
“Tề Thịnh.” Thẩm Tứ túm lấy áo anh, giọng nói run run, nhẹ nhàng hơn trước một chút.
Cô đang kháng cự.
Nhưng ngay cả cách cô chống cự cũng rất quyến rũ.
Tề Thịnh nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đôi môi đỏ mọng gợi cảm và đôi mắt mê ly của cô, rồi lại bị mê hoặc bởi hương sắc sống động và phong cảnh thanh nhã dưới bộ sườn xám của cô. Nhưng cùng với hứng thú ngày càng tăng của anh thì lửa giận trong lòng cũng theo đó dâng lên.
"Gặp dịp thì chơi, đương nhiên là anh ta thích kiểu như nào, thì tôi chính là kiểu đó."
Ánh mắt Tề Thịnh trở nên lạnh lùng, anh dùng một tay khóa xương cổ tay cô lại, nhìn cô ngã xuống tấm thảm dưới chân mình.
Anh không đưa tay kéo cô, cổ tay hư hỏng đặt trên đầu gối, chuỗi tràng hạt gỗ tử đàn ở cổ tay phát ra ánh sáng ôn hòa, hoa văn trên hạt gỗ vô cùng rõ ràng.
“Sao nào, cần tôi dạy em à?” Thái độ của anh cao cao tại thượng, thản nhiên, bình tĩnh.
Anh chưa từng nhìn cô thế này bao giờ.
Vẻ bối rối trong mắt Thẩm Tự vẫn chưa tan biến. Sau khi hồi thân, cô thậm chí còn không phân biệt được đây có phải là nói đùa hay không, cô nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Tôi không thích.”
“Em không thích?”
Tề Thịnh cười gằn một tiếng, nắm lấy gáy cô kéo lại gần, thái độ đầy vẻ khinh thường.
Anh vừa ngả ngớn vừa phong lưu, giọng điệu của anh không hề dịu dàng chút nào, trầm thấp và chậm rãi, lạnh lùng đến mức không chút nhiệt độ nào: “Tôi thích.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro