Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 12
2024-09-21 22:12:16
Thẩm Tự sửng sốt, vẻ mặt dần dần biến sắc.
Những hình ảnh trước đây không chú ý tới lướt qua rất nhanh trong đầu cô: Chuyện Triệu Đông Dương xuất hiện ở nghĩa trang vốn dĩ đã rất kỳ lạ, có thể yên tâm ngồi ở ghế sau để Triệu Đông Dương làm tài xế, e là cũng không có được mấy người…Thẩm Tự nhìn anh, nỗi bất an trong lòng lại càng lớn, theo bản năng ngả người ra phía sau.
Giây tiếp theo, cô bị anh dùng một tay túm lại.
“Trốn gì chứ?” Giọng nói của Tề Thịnh trầm và khàn, rõ ràng là có chút u ám: “Gặp dịp thì chơi, vậy có phải là em cũng nên thể hiện chút bản lĩnh ra không?”
Ánh mắt anh nhìn cô không hề có chút ấm áp nào.
Thẩm Tự quả thật hơi sợ anh, kể từ lần đầu tiên gặp nhau đã vậy, chỉ là từ trước đến nay cô không thuận theo mà thôi.
Nhưng hôm nay cô giống như không tức giận, thậm chí còn không có ý bào chữa cho mình. Cô cắn môi dưới, lướt những ngón tay mảnh khảnh dọc theo áo sơ mi của anh, dừng lại ở thắt lưng, nhẹ nhàng móc một cái, hàng mi dài cúi thấp trông rất dịu dàng.
Ngoan ngoãn tới mức khiến người ta tức giận.
Sự giằng co kéo dài không đến nửa phút, nhưng vì bầu không khí kì lạ này mà lại dài đến lạ thường.
Cho đến khi có tiếng cộp, chiếc thắt lưng bị nới lỏng ra.
Bầu không khí kì lạ kia cũng bị phá vỡ.
“Em cũng nghe lời tôi thật đấy.” Tề Thịnh kéo mái tóc dài của cô, tiếng cười lạnh phát ra từ cổ họng.
Từ trước đến nay anh ra tay chưa từ biết thế nào là nặng nhẹ, cũng không biết thương hoa tiếc học, nhưng vừa chạm phải đôi mắt của cô, tay anh trở nên đờ đẫn, anh nắm lấy sau gáy cô kéo người ra xa.
“Không phải anh thích à?” Thẩm Tự ngước mắt lên, ra vẻ thờ ơ hỏi lại.
Xung quanh bỗng chốc lại rơi vào im lặng.
Bầu không khí rất lạnh lẽo, sắc mặt Tề Thịnh âm trầm đến đáng sợ, nhưng cô vẫn dám nói tiếp.
“Không phải anh muốn những thứ này sao?” Thẩm Tự cười một tiếng tự giễu, mắt cô vốn hơi xếch, lúc này đôi mắt quyến rũ như tơ: “Từ lần đầu tiên gặp mặt nhau, tôi mưu quyền, anh ham sắc, vốn dĩ ở cùng chính là vì mỗi người có được những thứ mình cần.”
Đôi môi đỏ mọng của cô áp lên anh thôi thúc anh hành động: “Tôi còn tưởng đó là sự ăn ý không cần nói ra bằng lời chứ.”
Cô cần quyền thế của anh để trả thù, mà khi anh gặp cô lần đầu tiên, thứ anh nhìn trúng chẳng qua chỉ là sắp đẹp của cô.
Tề Thịnh nhếch môi, ép ra từng chữ trong cổ họng: "Mỗi người có được những gì mình cần?"
Chắc là vì bị cô làm cho tức giận, nụ cười của anh có chút đáng sợ: “Tôi thực sự nên thành toàn cho em.”
Những ngôi sao đêm lấp lánh bên ngoài khung cửa sổ phản chiếu xuống sàn, không có sương mù, không có mưa, hiếm có một đêm trời xanh thẳm như vậy.
Khung cảnh về đêm của Cảng Victoria nằm dưới chân đỉnh Victoria Peak, ánh đèn neon nhấp nháy, từ nam tới bắc xe cộ đi lại đông nghịt trong màn đêm chảy thành một dải ruy băng dài, quanh co hướng ra biển.
Nói xong những lời tàn nhẫn, động tác của cô vô thức cứng đờ lại.
Tề Thịnh cũng cảm thấy không thoải mái khi bị mắc kẹt trong một tình huống này. Anh vốn dĩ đã không có kiên nhẫn, túm lấy gáy cô, ép mặt cô về phía mình, gần như cưỡng bức nói: "Sao em không tiếp tục?"
Cô có bản lĩnh dùng ánh mắt quyến rũ người khác, nhưng trước mặt anh, dường như chưa bao giờ làm đến cùng.
Anh quả thực đã bị cô khiêu khích đến mức mất bình tĩnh.
Trong mắt Tề Thịnh toàn là sự lạnh lùng đến vô cảm, ôm lấy gáy cô, anh ấn mạnh, ngả ngớn, tác phong không đứng đắn, phóng túng đến tột cùng: “Cũng đâu phải là em chưa từng làm qua.”
Lông mi Thẩm Tự run run, nhưng cô không nói gì, chỉ muốn đẩy anh ra.
Trong một phút lúng túng hoàn toàn không kịp phản ứng lại, Tề Thịnh đã túm lấy lưng cô, dùng một tay bế cô lên, ném cô lên giường. Anh bước tới, ôm chặt lấy chân cô, một bóng đen phút chốc đã bao trùm lên toàn thân cô.
Cảnh đêm nồng đậm, núi biển hòa thành một màu.
Ánh đèn biệt thự Victoria Peak rất rực rỡ, những chiếc đèn chùm pha lê trong phòng sáng rực đến mức chói mắt, Tề Thịnh dùng hơi thở nặng nề đè ép cô, anh hôn lên dái tai cô, quyến luyến một đường đến tận hình xăm, ánh sáng đã bị chặn hoàn toàn.
Anh đã để ý thấy tim cô đập nhanh hơn vì hồi hộp.
Thẩm Tự bị anh kích thích đến rùng mình. Cô biết ý anh là gì, nhưng lúc này cô đã bị anh đè đến mức không cử động nổi, vội hét lên một tiếng “đau”.
Tề Thịnh nhéo mặt cô, trêu đùa nói: “Tôi còn chưa chạm vào em, đau cái gì mà đau?”
“Anh đè vào chân tôi.” Thẩm Tự dùng âm thanh không lớn lắm trả lời lại anh.
Trong lòng Tề Thịnh rất tức giận, nhưng thấy dáng vẻ cô rõ ràng không muốn, muốn đổi ý, nhưng lại không chịu nói ra, anh lại thấy buồn cười, không thể tức giận nổi.
“Chiều nay em đi giày cao gót.” Anh thổi vào vị trí nhạy cảm của cô nói: “Giả vờ cái gì chứ?”
“Đó là vì anh.” Thẩm Tự nghẹn ngào, giọng nói càng lúc càng gấp gáp: “Không phải anh đẩy tôi một cái sao? Vết thương ở chân của tôi vốn hai ngày nay đã gần như đã lành rồi…”
Tề Thịnh đặt tay lên tai cô, cao cao tại thượng nhìn chằm chằm cô, tạm thời không có động tác gì.
Thẩm Tự vẫn đang kể lể về tội ác của anh.
Dường như chút kiên nhẫn cuối cùng cũng đã bị cô bào mòn, Tề Thịnh không hề báo trước, cúi đầu cắn môi cô, anh vừa hung dữ vừa độc ác hút hết toàn bộ hơi thở của cô, cứng rắn giữ chặt lấy đầu gối cô, đổi một cách khác để tiếp tục.
Anh vẫn luôn như vậy, căn bản không cho người ta chỗ trống để lựa chọn hay cơ hội để từ chối, cực kỳ mạnh mẽ.
Thẩm Tự hơi nhếch khóe môi, hô hấp có chút lộn xộn, giữa lông mày có một tia quyến rũ khó tả: “Cưỡng hiếp người ta như này cũng mất thể diện quá rồi?”
“Thể diện?” Tề Thịnh nhìn cô phục tùng được hai giây liền nhanh mồm nhanh miệng muốn cắn người ta, trầm giọng cười lên một tiếng giễu cợt, cơn tức giận tan biến, vẻ mặt tùy tiện lại phóng đãng nói: “Bình thường lúc em cầu xin tôi, cũng đâu có thấy em để ý đến thể diện đâu?”
Thẩm Tự bị anh làm cho hơi khó chịu, cô hơi động đậy một chút lại bị anh dùng sức đè xuống, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Trầm hương Tây Tạng đã bị đốt hết từ lúc nào không hay.
Cả phòng là yến tiệc của nhục dục, lấy giường làm chiến trường, trong bầu không khí tràn đầy vị ngọt ngào sau một cuộc phóng túng, là niềm vui, là sự si mê quấn quýt, cũng là một trận cận chiến.
“Thẩm Tự à, đừng dùng chút kiên nhẫn của tôi với em làm quân cờ.” Tề Thịnh gạt mái tóc ướt ở thái dương cô sang một bên, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc, cũng không có chút ấm áp nào: “Tôi ghét nhất người khác thăm dò giới hạn của mình.”
Thẩm Tự nhắm mắt lại, không hề có ý định đáp trả lại.
Mãi cho đến khi bên cạnh cô trống rỗng, không còn nghe thấy giọng nói của anh nữa, cô mới mở mắt, nhìn chiếc đèn chùm pha lê sáng chói trên đầu, hơi thất thần.
Nói ra thì buồn cười, thật ra cô hơi khó chịu.
Thực tế chẳng có gì để biện bạch cả, lúc gặp nhau ở thành phố Nam, cô không thể thoát thân, giây phút túm lấy được Tề Thịnh là cô đang cược, sau này đúng là cô có suy nghĩ lợi dụng. Từ khi có rắp tâm khác, có ý đồ nào đó, đã không còn oan uổng gì rồi.
Chỉ là cô không chịu nổi ánh nhìn đó, trái tim như bị cứa một nhát sâu, đau đớn âm ỉ.
Cô không hiểu nổi bản thân mình rốt cuộc muốn gì, rõ ràng là những thứ nên hay không nên có được, cô đều có được rồi. Hủy hoại được nhà họ Hà rồi, là đã báo được mối thù lớn rồi, cô dường như không còn lý do gì để ở bên anh nữa.
Từ trước đến nay luôn tự nhủ với bản thân chỉ là lợi dụng lẫn nhau, bây giờ thì sao?
Vì thích sao?
Thẩm Tư chậm rãi giơ tay lên, vuốt ve gò má tê dại của mình, lau đi vết đỏ lem ra trên môi.
Ngày hôm sau, máy bay đến sân bay quốc tế Pudong.
Sau khi trở về Thượng Hải, người hướng dẫn ở Mỹ của cô đã gửi email tới, yêu cầu lựa chọn ngẫu nhiên trong các đề tài dự án như là giám sát tài chính, nguồn vốn từ quốc tế, quỹ đầu cơ, để thiết kế xây dựng thành mô hình tuyến đầu. Thẩm Tự không tham gia khóa học ngắn hạn mùa hè của trường, nhưng vẫn phải hoàn thành đề tài, cô bận liên tiếp bốn năm ngày, hầu như không ra khỏi cửa.
Mỗi lần Chu Tử Khâm đến là một lần khiến cô đau đầu.
“Không phải là tớ nhiều chuyện đâu, cậu nói xem cậu nghĩ nhiều mà không nghĩ thoáng, vốn đã đa tài đa nghệ rồi, còn học cái gì mà Quản trị Kinh doanh?” Chu Tử Khâm cảm thán: “Tớ chẳng thấy có được mấy người không đi hưởng thụ cuộc sống mà lại còn dành thời gian vào mấy thứ tai hại như cậu đâu.”
Câu hỏi của Chu Tử Khâm cũng có rất nhiều người đã từng hỏi qua.
Trước khi gặp Tề Thịnh, mặc dù thành tích học tập của Thẩm Tự rất tốt, nhưng phần lớn thời gian đều dành cho việc hát hí khúc và khiêu vũ. Âm sắc của cô trong trẻo, ngọt ngào, nhịp điệu uyển chuyển tinh tế, lại có phong cách và sự thú vị độc đáo của riêng mình, từ nhỏ đã rất có năng lực và thiên phú. Mười lăm tuổi múa trống chim yến bay, cả hí khúc và khiêu vũ đều tuyệt vời, gây kinh ngạc trong toàn giới.
Trong mắt mọi người, cô ấy đã là người giỏi nhất trong lĩnh vực của mình rồi, dù sao thì tiền đồ rộng mở, không cần lãng phí thời gian và sức lực vào việc khác.
“Học chơi thôi.” Thẩm Tự không hề ngước mắt, giống như thường ngày, cô có lệ mà trả lời.
"Cậu đã đã sắp thành vận động viên mười môn phối hợp rồi, đây mà gọi là chơi à?" Chu Tử Khâm hoàn toàn không hiểu: "Năm đó lúc chọn chuyên ngành, nhất định là cậu đã bị kích động."
Đầu ngón tay Thẩm Tự dừng lại, thoáng chốc rơi vào hồi ức…
_
Từ sau khi ở bên Tề Thịnh, Tề Thịnh đã dạy cô rất nhiều thứ. Cô đã quen với việc thích những thứ mà anh thích, cũng quen việc tiếp xúc với những lĩnh vực mà anh từng tiếp xúc qua, thử leo núi, thử đua xe, thử đấu vật tự do, thử hội họa, gần như hoàn mỹ mà đến gần anh.
Sau này từ việc đầu tư, tới cổ phiếu, hợp đồng, rồi đến lựa chọn chuyên ngành, dường như đều là nước chảy thành sông.
Dần dần, cô muốn càng được gần anh thêm một chút.
Con người Tề Thịnh tuy hơi khó chiều, nhưng lại có thực lực khiến người khác không thể theo kịp. Vậy nên từ rất lâu về trước, thật ra cô đã rất ngưỡng mộ anh, cũng có một chút rung động và thích, đó là một phần tâm tư chưa bao giờ nói ra…
Không hề liên quan gì đến suy nghĩ lợi dụng.
Hơn bốn năm về trước một trận tai nạn giao thông khiến cô tan cửa nát nhà, Hà Gia Vinh say rượu lái xe, camera giám sát trên con đường đó bị hỏng rồi, cũng không có nhân chứng, anh ta mua chuộc thư ký ngồi cùng xe với mình để thế tội, cuối cùng đền chút tiền cho xong chuyện.
Hai mạng người, cũng chỉ đáng giá năm trăm nghìn tệ.
Cô không còn người thân nào khác nữa, sau sự cố đó cô từng bị mất ngủ, căng thẳng, vì đau buồn mà quỳ ở nghĩa trang dưới mưa lớn đến nỗi mất đi ý thức, vô tri vô giác biến cuộc sống của cô thành chỉ có ác mộng rồi tỉnh giấc không ngừng khóc, dường như chỉ có sự đau khổ mới có thể khiến cô tìm thấy cảm giác đang tồn tại.
Vì vậy, sau khi gặp Tề Thịnh, chung sống thân mật gần ba năm, thật khó để cô không ỷ nại vào anh.
Khi con người ở thời điểm đen tối nhất, họ sẽ luôn cố gắng hết sức để bắt lấy tia sáng đầu tiên chiếu vào mình.
Có lẽ sự ưa thích không còn nghĩa lý nữa, cũng không bằng sự thanh tỉnh, nhưng con người tồn tại vẫn nên vì một thứ gì đó.
Cô có thể vì báo thù mà dùng sắc để tiếp cận Tề Thịnh, có thể dành thời gian hơn hai năm, hủy hoại nhà họ Hà đã hại chết bố mẹ cô, nhưng sau đó thì sao?
Ngoài hận thù, cô cần một loại tình cảm, một mục tiêu để khiến mình sống chân thật hơn.
Cho dù đó là mơ tưởng hão huyền, cho dù sau này sẽ tổn thương, đó vẫn là điều tốt.
Cô không muốn ở bên cạnh anh như một con chim hoàng yến, cô muốn xứng với anh, ở lĩnh vực của anh.
Vì vậy, hơn hai năm trước, cô đã đăng ký vào cùng chuyên ngành với anh, vì ý nghĩ có phần trẻ con này.
Có điều khi đó cô đã đăng ký vào trường đại học ở nước ngoài, cũng có nghĩa là phải yêu xa, Thẩm Tự đoán Tề Thịnh có thể sẽ không đồng ý, thực ra là cô đã giấu anh đăng ký, trước khi đi nhập học mới không giấu được nữa.
Hai năm trước, cô bị anh chặn lại ở sân bay.
“Đôi cánh của em đã cứng rồi, Thẩm Tự.” Tề Thịnh cười lạnh, nắm lấy gáy cô, dễ như trở bàn tay kéo cô đến gần anh, cả người khó chịu nói: “Em muốn rời xa tôi đến vậy sao?”
Thẩm Tự đưa tay gạt tay anh đi, giãy giụa một hồi: “Ngày nào tôi cũng ở bên cạnh anh, anh không phiền sao?”
"Không phiền." Tề Thịnh trở tay nắm lại lần nữa, kéo gần khoảng cách giữa hai người thêm một chút, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén: "Bớt nói mấy lời vô nghĩa đó đi, nếu tôi thấy phiền ai đó, từ trước đến nay cũng không đến lượt đối phương lo nghĩ.”
“Vậy anh mỗi ngày đều bận rộn, cũng không thể bắt tôi cứ theo anh không rời nửa bước được.” Thẩm Tự cũng không chịu thua.
“Ai nói không thể?” Tề Thịnh nhướng mày, đáy mắt anh đột nhiên có thêm vẻ ngả ngớn phong lưu : “Mỗi tối chúng ta không phải đều ở cùng nhau sao?”
Cô ngẩn ra, vành tai bỗng đỏ lên, rồi thẹn quá hóa giận mắng một câu: "Tề Thịnh, anh có bệnh à!"
“Ai có bệnh?” Tề Thịnh véo má cô, nụ cười không còn u ám như trước nữa: “Chạy xa như vậy, giày vò như thế không bằng cầu xin tôi đi. Em xin tôi, có gì mà tôi không cho em được chứ?”
Mặc kệ là bỡn cợt hay ngả ngớn, nhưng khi anh cười lên thật sự rất đẹp trai.
“Ai thèm chứ.” Thẩm Tự tức giận nói.
Năm đó còn trẻ tuổi phong lưu, tình yêu nam nữ cũng nói mãi không hết.
Tề Thịnh hẳn là đã quen với việc thuận buồm xuôi gió, cả người đầy vẻ ngông nghênh, bất cần, chói lóa mà sinh động, giống như con suối mùa xuân chưa tan hết tuyết, sự u ám trái tính trái nết đều lắng lại trong vẻ dứt khoát, rất đặc biệt, đủ để khiến người ta phải động lòng.
Khi đó, cô giống như không có việc gì mà tránh đi tầm mắt của anh, những suy nghĩ trong lòng cũng không nói ra, đã bị cái nóng oi ả mùa hè ở sân bay thổi tan.
Chớp mắt một cái, cô và Tề Thịnh đã quen nhau được gần ba năm.
Hàng mi dài của Thẩm Tự cụp xuống, che đi cảm xúc trong mắt cô, cô không rời mắt khỏi màn hình máy tính, giọng điệu vẫn như cũ: “Đừng gây rắc rối cho tớ, hôm nay tớ phải xử lý xong phần hạch toán tài vụ.”
Cô giơ ngón tay lên nhẹ nhàng vuốt mặt Chu Tử Khâm: “Cuối tuần tớ lại đi với cậu, ngoan, chơi một mình đi.”
“…”
Chu Tử Khâm che mặt lại, đột nhiên có cảm giác bị trêu chọc: “Cậu thật giống một tên đàn ông đểu.”
Thẩm Tự khẽ cười.
Có lẽ ba năm nay, rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi.
Cô rất khó để kịp thời thu tay, lúc nghỉ ngơi anh thích hôn lên dái tai cô, lúc nắm tay nhau cô thích móc ngón tay út của anh, cô thấy dáng vẻ chấp tay của anh, thấy dáng vẻ dịu dàng quyến luyến của anh, cũng đã thấy anh hô mưa hoán vũ, dùng thủ đoạn để một tay che trời.
Từ trước đến nay, người rung động trước, sẽ khó mà thoát ra.
_
Lúc này mặt trời rực rỡ, trời nhiều nắng mới trong xanh.
Chu Tử Khâm vừa rời đi, Thẩm Tự liền ngủ mê man ở hành lang hoa của biệt thự Đàn Cung.
Trong lúc ý thức mơ hồ, một bóng đen xuất hiện trước mặt cô.
Thẩm Tự cảm giác được có người nắm tay mình, ngón tay đan vào nhau, không nặng không nhẹ véo đốt ngón tay của mình, cũng không biết có ý gì. Lúc cô bị động tác đó đánh thức, anh đã buông tay cô ra.
Mùi hương lạnh lẽo ập đến, Thẩm Tự không cần mở mắt cũng biết người đứng ở trước mặt là ai.
Anh lại muốn làm chuyện quái quỷ gì đây?
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua cành hoa và lá cây, tạo thành những họa tiết lốm đốm trên hành lang. Tề Thịnh cách cô rất gần, lại tiếp tục nhéo ngón tay cô, như đang khuấy động thứ gì đó, áo sơ mi cọ vào má cô, rất nhẹ, cũng rất ngứa.
Hơi thở của bỗng nhiên Thẩm Tự hơi hỗn loạn.
Tề Thịnh cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp thong dong, âm sắc không rõ ràng nghe hơi ảm đạm.
“Không ngủ nữa?”
Câu nghi vấn, nhưng lại dùng ngữ điệu của câu trần thuật.
Hàng mi dài của Thẩm Tự khẽ run lên, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, tim đập dữ dội.
Không hiểu sao anh khiến người ta trở nên e dè.
Không muốn đối mặt với anh, Thẩm Tự nhắm mắt bất động, quyết tâm giả chết.
Sau đó ngực cô tê rần
Tề Thịnh không nặng không nhẹ nhào nặn trước người cô, giọng nói vẫn lạnh lùng trầm thấp.
“Còn giả vờ?”
Những hình ảnh trước đây không chú ý tới lướt qua rất nhanh trong đầu cô: Chuyện Triệu Đông Dương xuất hiện ở nghĩa trang vốn dĩ đã rất kỳ lạ, có thể yên tâm ngồi ở ghế sau để Triệu Đông Dương làm tài xế, e là cũng không có được mấy người…Thẩm Tự nhìn anh, nỗi bất an trong lòng lại càng lớn, theo bản năng ngả người ra phía sau.
Giây tiếp theo, cô bị anh dùng một tay túm lại.
“Trốn gì chứ?” Giọng nói của Tề Thịnh trầm và khàn, rõ ràng là có chút u ám: “Gặp dịp thì chơi, vậy có phải là em cũng nên thể hiện chút bản lĩnh ra không?”
Ánh mắt anh nhìn cô không hề có chút ấm áp nào.
Thẩm Tự quả thật hơi sợ anh, kể từ lần đầu tiên gặp nhau đã vậy, chỉ là từ trước đến nay cô không thuận theo mà thôi.
Nhưng hôm nay cô giống như không tức giận, thậm chí còn không có ý bào chữa cho mình. Cô cắn môi dưới, lướt những ngón tay mảnh khảnh dọc theo áo sơ mi của anh, dừng lại ở thắt lưng, nhẹ nhàng móc một cái, hàng mi dài cúi thấp trông rất dịu dàng.
Ngoan ngoãn tới mức khiến người ta tức giận.
Sự giằng co kéo dài không đến nửa phút, nhưng vì bầu không khí kì lạ này mà lại dài đến lạ thường.
Cho đến khi có tiếng cộp, chiếc thắt lưng bị nới lỏng ra.
Bầu không khí kì lạ kia cũng bị phá vỡ.
“Em cũng nghe lời tôi thật đấy.” Tề Thịnh kéo mái tóc dài của cô, tiếng cười lạnh phát ra từ cổ họng.
Từ trước đến nay anh ra tay chưa từ biết thế nào là nặng nhẹ, cũng không biết thương hoa tiếc học, nhưng vừa chạm phải đôi mắt của cô, tay anh trở nên đờ đẫn, anh nắm lấy sau gáy cô kéo người ra xa.
“Không phải anh thích à?” Thẩm Tự ngước mắt lên, ra vẻ thờ ơ hỏi lại.
Xung quanh bỗng chốc lại rơi vào im lặng.
Bầu không khí rất lạnh lẽo, sắc mặt Tề Thịnh âm trầm đến đáng sợ, nhưng cô vẫn dám nói tiếp.
“Không phải anh muốn những thứ này sao?” Thẩm Tự cười một tiếng tự giễu, mắt cô vốn hơi xếch, lúc này đôi mắt quyến rũ như tơ: “Từ lần đầu tiên gặp mặt nhau, tôi mưu quyền, anh ham sắc, vốn dĩ ở cùng chính là vì mỗi người có được những thứ mình cần.”
Đôi môi đỏ mọng của cô áp lên anh thôi thúc anh hành động: “Tôi còn tưởng đó là sự ăn ý không cần nói ra bằng lời chứ.”
Cô cần quyền thế của anh để trả thù, mà khi anh gặp cô lần đầu tiên, thứ anh nhìn trúng chẳng qua chỉ là sắp đẹp của cô.
Tề Thịnh nhếch môi, ép ra từng chữ trong cổ họng: "Mỗi người có được những gì mình cần?"
Chắc là vì bị cô làm cho tức giận, nụ cười của anh có chút đáng sợ: “Tôi thực sự nên thành toàn cho em.”
Những ngôi sao đêm lấp lánh bên ngoài khung cửa sổ phản chiếu xuống sàn, không có sương mù, không có mưa, hiếm có một đêm trời xanh thẳm như vậy.
Khung cảnh về đêm của Cảng Victoria nằm dưới chân đỉnh Victoria Peak, ánh đèn neon nhấp nháy, từ nam tới bắc xe cộ đi lại đông nghịt trong màn đêm chảy thành một dải ruy băng dài, quanh co hướng ra biển.
Nói xong những lời tàn nhẫn, động tác của cô vô thức cứng đờ lại.
Tề Thịnh cũng cảm thấy không thoải mái khi bị mắc kẹt trong một tình huống này. Anh vốn dĩ đã không có kiên nhẫn, túm lấy gáy cô, ép mặt cô về phía mình, gần như cưỡng bức nói: "Sao em không tiếp tục?"
Cô có bản lĩnh dùng ánh mắt quyến rũ người khác, nhưng trước mặt anh, dường như chưa bao giờ làm đến cùng.
Anh quả thực đã bị cô khiêu khích đến mức mất bình tĩnh.
Trong mắt Tề Thịnh toàn là sự lạnh lùng đến vô cảm, ôm lấy gáy cô, anh ấn mạnh, ngả ngớn, tác phong không đứng đắn, phóng túng đến tột cùng: “Cũng đâu phải là em chưa từng làm qua.”
Lông mi Thẩm Tự run run, nhưng cô không nói gì, chỉ muốn đẩy anh ra.
Trong một phút lúng túng hoàn toàn không kịp phản ứng lại, Tề Thịnh đã túm lấy lưng cô, dùng một tay bế cô lên, ném cô lên giường. Anh bước tới, ôm chặt lấy chân cô, một bóng đen phút chốc đã bao trùm lên toàn thân cô.
Cảnh đêm nồng đậm, núi biển hòa thành một màu.
Ánh đèn biệt thự Victoria Peak rất rực rỡ, những chiếc đèn chùm pha lê trong phòng sáng rực đến mức chói mắt, Tề Thịnh dùng hơi thở nặng nề đè ép cô, anh hôn lên dái tai cô, quyến luyến một đường đến tận hình xăm, ánh sáng đã bị chặn hoàn toàn.
Anh đã để ý thấy tim cô đập nhanh hơn vì hồi hộp.
Thẩm Tự bị anh kích thích đến rùng mình. Cô biết ý anh là gì, nhưng lúc này cô đã bị anh đè đến mức không cử động nổi, vội hét lên một tiếng “đau”.
Tề Thịnh nhéo mặt cô, trêu đùa nói: “Tôi còn chưa chạm vào em, đau cái gì mà đau?”
“Anh đè vào chân tôi.” Thẩm Tự dùng âm thanh không lớn lắm trả lời lại anh.
Trong lòng Tề Thịnh rất tức giận, nhưng thấy dáng vẻ cô rõ ràng không muốn, muốn đổi ý, nhưng lại không chịu nói ra, anh lại thấy buồn cười, không thể tức giận nổi.
“Chiều nay em đi giày cao gót.” Anh thổi vào vị trí nhạy cảm của cô nói: “Giả vờ cái gì chứ?”
“Đó là vì anh.” Thẩm Tự nghẹn ngào, giọng nói càng lúc càng gấp gáp: “Không phải anh đẩy tôi một cái sao? Vết thương ở chân của tôi vốn hai ngày nay đã gần như đã lành rồi…”
Tề Thịnh đặt tay lên tai cô, cao cao tại thượng nhìn chằm chằm cô, tạm thời không có động tác gì.
Thẩm Tự vẫn đang kể lể về tội ác của anh.
Dường như chút kiên nhẫn cuối cùng cũng đã bị cô bào mòn, Tề Thịnh không hề báo trước, cúi đầu cắn môi cô, anh vừa hung dữ vừa độc ác hút hết toàn bộ hơi thở của cô, cứng rắn giữ chặt lấy đầu gối cô, đổi một cách khác để tiếp tục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh vẫn luôn như vậy, căn bản không cho người ta chỗ trống để lựa chọn hay cơ hội để từ chối, cực kỳ mạnh mẽ.
Thẩm Tự hơi nhếch khóe môi, hô hấp có chút lộn xộn, giữa lông mày có một tia quyến rũ khó tả: “Cưỡng hiếp người ta như này cũng mất thể diện quá rồi?”
“Thể diện?” Tề Thịnh nhìn cô phục tùng được hai giây liền nhanh mồm nhanh miệng muốn cắn người ta, trầm giọng cười lên một tiếng giễu cợt, cơn tức giận tan biến, vẻ mặt tùy tiện lại phóng đãng nói: “Bình thường lúc em cầu xin tôi, cũng đâu có thấy em để ý đến thể diện đâu?”
Thẩm Tự bị anh làm cho hơi khó chịu, cô hơi động đậy một chút lại bị anh dùng sức đè xuống, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Trầm hương Tây Tạng đã bị đốt hết từ lúc nào không hay.
Cả phòng là yến tiệc của nhục dục, lấy giường làm chiến trường, trong bầu không khí tràn đầy vị ngọt ngào sau một cuộc phóng túng, là niềm vui, là sự si mê quấn quýt, cũng là một trận cận chiến.
“Thẩm Tự à, đừng dùng chút kiên nhẫn của tôi với em làm quân cờ.” Tề Thịnh gạt mái tóc ướt ở thái dương cô sang một bên, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc, cũng không có chút ấm áp nào: “Tôi ghét nhất người khác thăm dò giới hạn của mình.”
Thẩm Tự nhắm mắt lại, không hề có ý định đáp trả lại.
Mãi cho đến khi bên cạnh cô trống rỗng, không còn nghe thấy giọng nói của anh nữa, cô mới mở mắt, nhìn chiếc đèn chùm pha lê sáng chói trên đầu, hơi thất thần.
Nói ra thì buồn cười, thật ra cô hơi khó chịu.
Thực tế chẳng có gì để biện bạch cả, lúc gặp nhau ở thành phố Nam, cô không thể thoát thân, giây phút túm lấy được Tề Thịnh là cô đang cược, sau này đúng là cô có suy nghĩ lợi dụng. Từ khi có rắp tâm khác, có ý đồ nào đó, đã không còn oan uổng gì rồi.
Chỉ là cô không chịu nổi ánh nhìn đó, trái tim như bị cứa một nhát sâu, đau đớn âm ỉ.
Cô không hiểu nổi bản thân mình rốt cuộc muốn gì, rõ ràng là những thứ nên hay không nên có được, cô đều có được rồi. Hủy hoại được nhà họ Hà rồi, là đã báo được mối thù lớn rồi, cô dường như không còn lý do gì để ở bên anh nữa.
Từ trước đến nay luôn tự nhủ với bản thân chỉ là lợi dụng lẫn nhau, bây giờ thì sao?
Vì thích sao?
Thẩm Tư chậm rãi giơ tay lên, vuốt ve gò má tê dại của mình, lau đi vết đỏ lem ra trên môi.
Ngày hôm sau, máy bay đến sân bay quốc tế Pudong.
Sau khi trở về Thượng Hải, người hướng dẫn ở Mỹ của cô đã gửi email tới, yêu cầu lựa chọn ngẫu nhiên trong các đề tài dự án như là giám sát tài chính, nguồn vốn từ quốc tế, quỹ đầu cơ, để thiết kế xây dựng thành mô hình tuyến đầu. Thẩm Tự không tham gia khóa học ngắn hạn mùa hè của trường, nhưng vẫn phải hoàn thành đề tài, cô bận liên tiếp bốn năm ngày, hầu như không ra khỏi cửa.
Mỗi lần Chu Tử Khâm đến là một lần khiến cô đau đầu.
“Không phải là tớ nhiều chuyện đâu, cậu nói xem cậu nghĩ nhiều mà không nghĩ thoáng, vốn đã đa tài đa nghệ rồi, còn học cái gì mà Quản trị Kinh doanh?” Chu Tử Khâm cảm thán: “Tớ chẳng thấy có được mấy người không đi hưởng thụ cuộc sống mà lại còn dành thời gian vào mấy thứ tai hại như cậu đâu.”
Câu hỏi của Chu Tử Khâm cũng có rất nhiều người đã từng hỏi qua.
Trước khi gặp Tề Thịnh, mặc dù thành tích học tập của Thẩm Tự rất tốt, nhưng phần lớn thời gian đều dành cho việc hát hí khúc và khiêu vũ. Âm sắc của cô trong trẻo, ngọt ngào, nhịp điệu uyển chuyển tinh tế, lại có phong cách và sự thú vị độc đáo của riêng mình, từ nhỏ đã rất có năng lực và thiên phú. Mười lăm tuổi múa trống chim yến bay, cả hí khúc và khiêu vũ đều tuyệt vời, gây kinh ngạc trong toàn giới.
Trong mắt mọi người, cô ấy đã là người giỏi nhất trong lĩnh vực của mình rồi, dù sao thì tiền đồ rộng mở, không cần lãng phí thời gian và sức lực vào việc khác.
“Học chơi thôi.” Thẩm Tự không hề ngước mắt, giống như thường ngày, cô có lệ mà trả lời.
"Cậu đã đã sắp thành vận động viên mười môn phối hợp rồi, đây mà gọi là chơi à?" Chu Tử Khâm hoàn toàn không hiểu: "Năm đó lúc chọn chuyên ngành, nhất định là cậu đã bị kích động."
Đầu ngón tay Thẩm Tự dừng lại, thoáng chốc rơi vào hồi ức…
_
Từ sau khi ở bên Tề Thịnh, Tề Thịnh đã dạy cô rất nhiều thứ. Cô đã quen với việc thích những thứ mà anh thích, cũng quen việc tiếp xúc với những lĩnh vực mà anh từng tiếp xúc qua, thử leo núi, thử đua xe, thử đấu vật tự do, thử hội họa, gần như hoàn mỹ mà đến gần anh.
Sau này từ việc đầu tư, tới cổ phiếu, hợp đồng, rồi đến lựa chọn chuyên ngành, dường như đều là nước chảy thành sông.
Dần dần, cô muốn càng được gần anh thêm một chút.
Con người Tề Thịnh tuy hơi khó chiều, nhưng lại có thực lực khiến người khác không thể theo kịp. Vậy nên từ rất lâu về trước, thật ra cô đã rất ngưỡng mộ anh, cũng có một chút rung động và thích, đó là một phần tâm tư chưa bao giờ nói ra…
Không hề liên quan gì đến suy nghĩ lợi dụng.
Hơn bốn năm về trước một trận tai nạn giao thông khiến cô tan cửa nát nhà, Hà Gia Vinh say rượu lái xe, camera giám sát trên con đường đó bị hỏng rồi, cũng không có nhân chứng, anh ta mua chuộc thư ký ngồi cùng xe với mình để thế tội, cuối cùng đền chút tiền cho xong chuyện.
Hai mạng người, cũng chỉ đáng giá năm trăm nghìn tệ.
Cô không còn người thân nào khác nữa, sau sự cố đó cô từng bị mất ngủ, căng thẳng, vì đau buồn mà quỳ ở nghĩa trang dưới mưa lớn đến nỗi mất đi ý thức, vô tri vô giác biến cuộc sống của cô thành chỉ có ác mộng rồi tỉnh giấc không ngừng khóc, dường như chỉ có sự đau khổ mới có thể khiến cô tìm thấy cảm giác đang tồn tại.
Vì vậy, sau khi gặp Tề Thịnh, chung sống thân mật gần ba năm, thật khó để cô không ỷ nại vào anh.
Khi con người ở thời điểm đen tối nhất, họ sẽ luôn cố gắng hết sức để bắt lấy tia sáng đầu tiên chiếu vào mình.
Có lẽ sự ưa thích không còn nghĩa lý nữa, cũng không bằng sự thanh tỉnh, nhưng con người tồn tại vẫn nên vì một thứ gì đó.
Cô có thể vì báo thù mà dùng sắc để tiếp cận Tề Thịnh, có thể dành thời gian hơn hai năm, hủy hoại nhà họ Hà đã hại chết bố mẹ cô, nhưng sau đó thì sao?
Ngoài hận thù, cô cần một loại tình cảm, một mục tiêu để khiến mình sống chân thật hơn.
Cho dù đó là mơ tưởng hão huyền, cho dù sau này sẽ tổn thương, đó vẫn là điều tốt.
Cô không muốn ở bên cạnh anh như một con chim hoàng yến, cô muốn xứng với anh, ở lĩnh vực của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy, hơn hai năm trước, cô đã đăng ký vào cùng chuyên ngành với anh, vì ý nghĩ có phần trẻ con này.
Có điều khi đó cô đã đăng ký vào trường đại học ở nước ngoài, cũng có nghĩa là phải yêu xa, Thẩm Tự đoán Tề Thịnh có thể sẽ không đồng ý, thực ra là cô đã giấu anh đăng ký, trước khi đi nhập học mới không giấu được nữa.
Hai năm trước, cô bị anh chặn lại ở sân bay.
“Đôi cánh của em đã cứng rồi, Thẩm Tự.” Tề Thịnh cười lạnh, nắm lấy gáy cô, dễ như trở bàn tay kéo cô đến gần anh, cả người khó chịu nói: “Em muốn rời xa tôi đến vậy sao?”
Thẩm Tự đưa tay gạt tay anh đi, giãy giụa một hồi: “Ngày nào tôi cũng ở bên cạnh anh, anh không phiền sao?”
"Không phiền." Tề Thịnh trở tay nắm lại lần nữa, kéo gần khoảng cách giữa hai người thêm một chút, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén: "Bớt nói mấy lời vô nghĩa đó đi, nếu tôi thấy phiền ai đó, từ trước đến nay cũng không đến lượt đối phương lo nghĩ.”
“Vậy anh mỗi ngày đều bận rộn, cũng không thể bắt tôi cứ theo anh không rời nửa bước được.” Thẩm Tự cũng không chịu thua.
“Ai nói không thể?” Tề Thịnh nhướng mày, đáy mắt anh đột nhiên có thêm vẻ ngả ngớn phong lưu : “Mỗi tối chúng ta không phải đều ở cùng nhau sao?”
Cô ngẩn ra, vành tai bỗng đỏ lên, rồi thẹn quá hóa giận mắng một câu: "Tề Thịnh, anh có bệnh à!"
“Ai có bệnh?” Tề Thịnh véo má cô, nụ cười không còn u ám như trước nữa: “Chạy xa như vậy, giày vò như thế không bằng cầu xin tôi đi. Em xin tôi, có gì mà tôi không cho em được chứ?”
Mặc kệ là bỡn cợt hay ngả ngớn, nhưng khi anh cười lên thật sự rất đẹp trai.
“Ai thèm chứ.” Thẩm Tự tức giận nói.
Năm đó còn trẻ tuổi phong lưu, tình yêu nam nữ cũng nói mãi không hết.
Tề Thịnh hẳn là đã quen với việc thuận buồm xuôi gió, cả người đầy vẻ ngông nghênh, bất cần, chói lóa mà sinh động, giống như con suối mùa xuân chưa tan hết tuyết, sự u ám trái tính trái nết đều lắng lại trong vẻ dứt khoát, rất đặc biệt, đủ để khiến người ta phải động lòng.
Khi đó, cô giống như không có việc gì mà tránh đi tầm mắt của anh, những suy nghĩ trong lòng cũng không nói ra, đã bị cái nóng oi ả mùa hè ở sân bay thổi tan.
Chớp mắt một cái, cô và Tề Thịnh đã quen nhau được gần ba năm.
Hàng mi dài của Thẩm Tự cụp xuống, che đi cảm xúc trong mắt cô, cô không rời mắt khỏi màn hình máy tính, giọng điệu vẫn như cũ: “Đừng gây rắc rối cho tớ, hôm nay tớ phải xử lý xong phần hạch toán tài vụ.”
Cô giơ ngón tay lên nhẹ nhàng vuốt mặt Chu Tử Khâm: “Cuối tuần tớ lại đi với cậu, ngoan, chơi một mình đi.”
“…”
Chu Tử Khâm che mặt lại, đột nhiên có cảm giác bị trêu chọc: “Cậu thật giống một tên đàn ông đểu.”
Thẩm Tự khẽ cười.
Có lẽ ba năm nay, rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi.
Cô rất khó để kịp thời thu tay, lúc nghỉ ngơi anh thích hôn lên dái tai cô, lúc nắm tay nhau cô thích móc ngón tay út của anh, cô thấy dáng vẻ chấp tay của anh, thấy dáng vẻ dịu dàng quyến luyến của anh, cũng đã thấy anh hô mưa hoán vũ, dùng thủ đoạn để một tay che trời.
Từ trước đến nay, người rung động trước, sẽ khó mà thoát ra.
_
Lúc này mặt trời rực rỡ, trời nhiều nắng mới trong xanh.
Chu Tử Khâm vừa rời đi, Thẩm Tự liền ngủ mê man ở hành lang hoa của biệt thự Đàn Cung.
Trong lúc ý thức mơ hồ, một bóng đen xuất hiện trước mặt cô.
Thẩm Tự cảm giác được có người nắm tay mình, ngón tay đan vào nhau, không nặng không nhẹ véo đốt ngón tay của mình, cũng không biết có ý gì. Lúc cô bị động tác đó đánh thức, anh đã buông tay cô ra.
Mùi hương lạnh lẽo ập đến, Thẩm Tự không cần mở mắt cũng biết người đứng ở trước mặt là ai.
Anh lại muốn làm chuyện quái quỷ gì đây?
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua cành hoa và lá cây, tạo thành những họa tiết lốm đốm trên hành lang. Tề Thịnh cách cô rất gần, lại tiếp tục nhéo ngón tay cô, như đang khuấy động thứ gì đó, áo sơ mi cọ vào má cô, rất nhẹ, cũng rất ngứa.
Hơi thở của bỗng nhiên Thẩm Tự hơi hỗn loạn.
Tề Thịnh cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp thong dong, âm sắc không rõ ràng nghe hơi ảm đạm.
“Không ngủ nữa?”
Câu nghi vấn, nhưng lại dùng ngữ điệu của câu trần thuật.
Hàng mi dài của Thẩm Tự khẽ run lên, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, tim đập dữ dội.
Không hiểu sao anh khiến người ta trở nên e dè.
Không muốn đối mặt với anh, Thẩm Tự nhắm mắt bất động, quyết tâm giả chết.
Sau đó ngực cô tê rần
Tề Thịnh không nặng không nhẹ nhào nặn trước người cô, giọng nói vẫn lạnh lùng trầm thấp.
“Còn giả vờ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro