Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 13
2024-09-21 22:12:16
Vị trí khó nói kia bị Tề Thịnh bóp, đau đớn xen lẫn tê dại, khiến cô giống như bị điện giật.
Năm nay, mùa hè ở Thượng Hải dài hơn bình thường, biệt thự Đàn Cung nằm trong khu vực tấc đất tấc vàng, trong khu đô thị có nhiều người nước ngoài ở, rất nhộn nhịp, nhưng lại xây thành một nơi vắng vẻ, có lẽ là muốn có một chỗ "yên tĩnh trong ồn ào". Hoa trong hành lang đã bắt đầu nở rộ, trên những cây cột mọc đầy dây leo xanh tươi, nhìn thoáng qua tất cả đều tràn đầy sức sống tươi mới.
Thẩm Tự hít một hơi, nắm lấy cổ tay Tề Thịnh, ngước mắt nhìn anh: "Anh ba."
Bầu không khí trở nên vi diệu và kỳ lạ.
Dường như Tề Thịnh không cảm thấy có gì không ổn, đôi mắt đen nhánh điềm tĩnh, mơ hồ khiến anh càng trở nên nghiêm túc hơn.
Thẩm Tự bị nhìn chằm chằm đến mức sởn da gà.
Khi Tề Thịnh hung hãn cô không cảm thấy gì, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của anh lại khiến người ta rất bối rối.
Bởi vì lúc này, anh càng trở nên vô cùng khó dò.
Trước đây, Thẩm Tự mượn sức của Tề Thịnh để chèn ép người khác, thỉnh thoảng vượt quá giới hạn, không giải quyết được hậu quả, cô sẽ bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh. Chỉ khi cô chột dạ hoặc có gì muốn cầu anh, mới có thể tỏ ra yếu đuối thuận theo.
Tề Thịnh xem cô giả vờ, cũng không vạch trần.
Ban đầu, Thẩm Tự nghĩ Tề Thịnh dễ bị lừa, nhưng hóa ra anh rất xảo quyệt và biến thái. Đêm đó cô đã phải trả giá đắt, mà khi ấy hơi thở của anh không hề bị dối loạn, thái độ luôn rất mơ hồ, giống như cho dù cô dùng tất cả thủ đoạn, thì anh vẫn sẽ bình tĩnh đối phó.
Nhưng còn chưa kịp xảy ra chuyện gì, thật trùng hợp, có một cuộc điện thoại gọi đến.
Tề Thịnh đeo tai nghe Bluetooth, nhưng anh cũng không buông Thẩm Tự ra, giọng nói trầm thấp: "Có chuyện gì?"
Giọng điệu và âm sắc của anh như thường, hoàn toàn không phù hợp với động tác hiện giờ của anh, khiến người ta hoàn toàn không thể liên tưởng tới hoàn cảnh lúc này.
Anh là mặt người dạ thú sao?
Không hài lòng với hành động của Tề Thịnh, nhưng cũng không thể ngăn chặn hành vi liều lĩnh của anh, Thẩm Tự không thể không đưa tay tháo một chiếc tai nghe của anh ra.
Tề Thịnh chỉ liếc cô một cái, cũng không lấy lại.
Dễ dàng đến mức Thẩm Tự không dám lấy cái thứ hai.
Cô cầm tai nghe, do dự vài giây, luôn cảm thấy đeo lại cho anh thì quá xấu hổ, rồi thấy động tác của anh cô liền không tiếp tục suy nghĩ nữa. Cuối cùng, cô vén tóc bên thái dương và đeo tai nghe vào tai trái.
Ngay khi cô đeo nó vào, một giọng nữ phát ra từ tai nghe.
"...Tôi muốn hỏi anh, cuối tuần anh có thời gian không, nếu có thì cùng nhau đi ăn được không?"
Động tác Thẩm Tự khự lại.
Tề Thịnh không mặn không nhạt nói: "Tôi không có thời gian." Giọng điệu của anh rất lạnh nhạt: "Việc đó cô có thể tự giải quyết được."
Anh từ chối.
Nhưng hiếm khi anh nghe những lời vô nghĩa đó mà còn kiên nhẫn.
Trong lòng Thẩm Tự đột nhiên hơi khó chịu, chuẩn bị tức giận rời đi. Nhưng để một mình khó chịu không phải tác phong của cô, cô ôm lấy cổ anh, ở ngay dưới mí mắt anh đảo khách thành chủ, cắn cằm anh.
Cô đang cố tình đốt lửa.
Tề Thịnh không có nhiều phản ứng liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như đang cảnh cáo cô yên tĩnh lại.
Thấy anh vẫn không cúp máy, còn rất có tâm trạng vừa tán tỉnh cô vừa nghe điện thọai, Thẩm Tự càng cảm thấy không vui. Cô im lặng cười lạnh, nghiêng người đến trước mặt Tề Thịnh rồi thì thầm vào tai anh.
Thanh rất nhẹ nhàng lười biếng, nhưng vừa nghe liền cảm thấy quyến rũ, gợi cảm, có thể khiến xương cốt người ta như mềm nhũn.
Trong nháy mắt, người ở đầu dây bên kia im lặng.
Giọng của cô thật sự khiến người ta suy nghĩ linh tinh.
Tề Thịnh bóp cằm của cô, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn cô, sắc mặt tối sầm.
Cuộc gọi đã bị cúp máy.
Thẩm Tự giằng ra khỏi tay anh, nhẹ giọng chế nhạo: "Sao, làm hỏng việc tốt của anh rồi à?"
"Ông cụ ở bên cạnh." Tề Thịnh lười biếng nói.
Thẩm Tự nhẹ nhàng “a” một tiếng, sau đó cô lập tức ngơ ra.
Tề Thịnh liếc nhìn cô và nói: "Nếu em thích, sau này kêu cho tôi nghe là được rồi."
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, mỉm cười nhẹ, hoàn toàn thờ ơ, nhưng Thẩm Tự lại cảm thấy anh đang cười nhạo cô, giống như là "mặc dù em không ngại nhưng tôi thấy rất mất mặt."
Lúc trêu chọc cô, anh thật sự rất xấu xa.
"..."
Khóe môi Thẩm Tự hơi hạ xuống, trong chốc lát cô không nói nên lời, dưới đáy lòng âm thầm chửi một câu "lão súc sinh".
Thực ra Tề Thịnh cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, anh nhảy hai lớp ở cấp hai, học xong đại học sớm, lấy bằng MBA Harvard xong thì tiếp quản Tề thị khi mới hai mươi hai tuổi, đúng là Jack Sue* ngoài đời thật. Có thể trình độ học vấn quá chênh lệch khiến mọi người hiểu lầm về anh, hoặc có thể tính cách anh quá âm u và trưởng thành, khiến cô luôn cho rằng anh đã già.
*Jack Sue là một nhân vật nam chính hư cấu hoàn hảo trong fanfic, thuật ngữ này do cư dân mạng Trung Quốc đặt ra dựa trên Mary Sue, Mary Sue mô tả các cô gái và Jack Sue mô tả các chàng trai. Một cái tên tương tự là Tom Sue.
Tình cụ thể ra thì anh hơn cô năm tuổi ba tháng.
Hơi xấu hổ, Thẩm Tự nín thở vài giây. Tuy nhiên, giọng nữ vừa rồi trong điện thoại làm người ta rất khó chịu, thấy anh không muốn giải thích với cô, dường như có việc cần xử lý, chuẩn bị rời đi, Thẩm Tự không dấu vết hỏi:
"Cô ta là ai?"
"Người không quan trọng." Tề Thịnh dùng ngón tay lạnh ngắt nhéo vành tai cô rồi nhẹ nhàng bóp, thái độ lạnh lùng.
Thẩm Tự thấy tai tê dại, ngứa ngáy.
Cho đến khi người đi xa, cô mới muộn màng che vành tai đỏ bừng của mình, tim đập thình thịch sắp nhảy ra cổ họng.
Anh trêu chọc cô?
Thẩm Tự đứng dưới giàn hoa, nheo đôi mắt thanh tú lại. Những dây leo treo trên xà mái, cột đung đưa trong gió, giống như một vùng biển nhấp nhô, rũ bỏ vầng hào quang lốm đốm trên mặt đất, rũ bỏ nỗi hoang tàn và cô đơn trong lòng.
Cô không nhận được lời giải thích thỏa đáng.
Không biết người phụ nữ đó không quan trọng hay cô không đủ quan trọng để anh nghiêm túc giải thích.
Nhưng giống như một loại ngầm hiểu, dù dòng nước ngầm cuồn cuộn tới đâu, cả hai đều ngầm không nhắc tới chuyện không vui ở thành phố Cảng.
Cứ như chuyện đó chưa từng xảy ra.
_
Sáng sớm đầu tuần, Thẩm Tự nhận được hàng loạt cuộc gọi liên hoàn đòi mạng từ Chu Tử Khâm giục cô đến trang viên để xem biểu diễn.
"Tiên nữ hạ phàm có cần phê duyệt không? Tớ ở trần gian giương mắt chờ cậu đến xem biểu diễn đó chị gái."
Thẩm Tự chuẩn bị ra ngoài, tiện tay soi gương chụp ảnh, gửi đi: "Phiếu phê duyệt thành công, tớ lập tức xuống trần gian."
Chu Tử Khâm lập tức gửi một chuỗi rắm cầu vồng:
"Trời ơi, cuốn truyện cổ tích của ai quên không khép lại thế? Vậy mà lại để tớ thấy được tiên nữa."
"Đẹp quá chị yêu, cậu mặc bộ này xuất đạo luôn được đó!"
"Hy Lạp có bi kịch của Narcissus hẳn là do không biết đến cậu đó."
"Cậu nên đăng ký kỷ lục vẻ đẹp Disney đi. Không hổ là bảo bối có một không ai của tớ!”
Nghe đi, đây mới là tiếng người.
Thẩm Tự đã nghe quá nhiều lời của chó, cho dù lời nói của Chu Tử Khâm có cường điệu hay buồn nôn đến đâu, Thẩm Tự cũng cảm thấy thoải mái.
Chiếc xe chạy thẳng tới ngoại ô Thượng Hải.
Trong một biệt thự riêng ở ngoại ô Thượng Hải, TOAO (The One And Only), một tạp chí thuộc sở hữu của D.S Media, triển lãm trang sức hàng đầu của Buccellati, một loạt các quy trình quen thuộc như tiệc cocktail, sàn catwalk, triển lãm tĩnh và tiệc tối đang lần lượt diễn ra.
Thẩm Tự đến không coi là muộn, khi cô đến biệt thự, buổi tiệc rượu vừa mới bắt đầu.
"Cô Thẩm, buổi biểu diễn và triển lãm tĩnh đang diễn ra trong lâu đài cổ trên hòn đảo giữa hồ. Ba giờ nữa sẽ có một buổi khiêu vũ trong yến tiệc." Nhân viên công tác dẫn cô đi đến bên kia hồ và giới thiệu những thông tin liên quan: "Ngoại trừ nhà thờ và tháp chuông ở góc Tây Bắc, tất cả các khu vực đều mở cửa cho cô, cô có thể tự do đi lại."
Thẩm Tự khẽ gật đầu.
Nhưng trước khi bước vào hội trường, cô tình cờ gặp một người quen.
Sư tỷ trước đây của cô hiện là hiệu trưởng nhà hát Ca múa nhạc Quốc gia. Ngoài biểu diễn và thi đấu, thỉnh thoảng còn nhận được một số lời mời tuyên truyền cho trò chơi nên hôm nay đến đây để quay phim và ghi hình. Ngoài ra còn có một thầy giáo âm nhạc, cũng có chút danh tiếng.
Trước kia quan hệ của bọn họ rất tốt, vậy nên dừng lại ở ven hồ ôn chuyện.
Chủ yếu là Thẩm Tự nói chuyện với sư tỷ, thầy giáo âm nhạc đứng ở bên cạnh nghe hai người nói, thỉnh thoáng chen thêm vài câu.
"Trước kia em tài năng hơn chị nhiều, hiện tại sư phụ mỗi ngày đều nói về em. Chị luôn nghĩ sau này em sẽ rất thành công, nếu không phải..." Sư tỷ nói được một nửa, cảm thấy không phù hợp: "Xin lỗi, chị ăn nói vụng về, mãi mới gặp mặt lại toàn nhắc đến những chuyện này."
"Không sao đâu." Thẩm Tự không để ý nhiều.
“Nhưng em thực sự không có ý định quay lại sao?” Sư tỷ cảm thấy tiếc cho cô: “Chị nhớ trước đây em rất thích hí khúc và khiêu vũ, nếu có thể quay về thì tốt quá.”
"Chuyện này nói sau đi." Thẩm Tự mỉm cười: "Đã bỏ hai ba năm rồi, đây không phải chuyện một sớm một chiều có thể quay lại."
Trong đời làm gì có nhiều cơ hội quay đầu đến vậy?
_
“Cục cưng Tự, sao giờ cậu mới đến?”
Sau khi bước vào hội trường cô đi đến hàng ghế đầu, Chu Tử Khâm nhẹ nhàng kéo Thẩm Tứ: “Suýt chút nữa đã bỏ lỡ thứ tốt rồi."
Ánh sáng rực rỡ tràn ngập trên đài biểu diễn, cái nóng còn sót lại của cuối hè bị ngăn cách ở bên ngoài. Ánh đèn sân khấu chiếu vào chiếc cổ thiên nga của người mẫu, khóa chặt những món trang sức rực rỡ, tạo nên thứ ánh sáng kỳ lạ, khiến hình ảnh trước mắt càng lung linh.
“Cậu mau nhìn chiếc trâm cài cánh bướm màu vàng hồng đó kìa. Nó còn tinh xảo hơn loạt vương miện hình trái tim năm 1973 được trưng bày tại triển lãm Paris năm nay.” Chu Tử Khâm nhìn chiếc trâm không chớp mắt: "Nếu đổi những viên kim cương không màu kia bằng ngọc bích thì tốt rồi."
Cô ấy rất phấn khích: "Tớ nhất định phải lấy được nó."
Tiệc hoa ban ngày, phổ biến nhất là đủ kiểu trình diễn.
Vừa khó vừa phiền phức, sau khi sàn catwalk trong hội trường kết thúc, quá trình bên ngoài sàn catwalk được phát trên màn hình. Những người mẫu dạo bước trên con đường hành lang và hẻm hoa, trang sức được làm nổi bật lên, đúng thật là rất lôi cuốn.
"Không tệ." Thẩm Tự thất thần nhìn, thái độ hơi có lệ.
“Trước đây cậu không phải thích phong cách thiết kế này à?” Chu Tử Khâm ngạc nhiên nhìn cô: “Mấy năm trước cậu còn bay tới Milan để xem chương trình, sao hôm nay lại không có hứng thú nữa à? Tâm trạng không tốt à?"
Hôm nay tâm trạng Thẩm Tự không tốt, đến mức không muốn trả lời liên tiếp ba câu hỏi của Chu Tử Khâm.
"Chắc thế." Thẩm Tự nhấp thẳng môi, sự khó chịu và buồn bực dưới đáy lòng càng ngày càng mãnh liệt, cô nuốt tất cả suy nghĩ của mình xuống: "Quên đi."
Cô cụp mi xuống, lấy lệ nói một câu: “Cứ coi như đột nhiên tớ không tìm được mục đích sống đi.”
Cô chợt cảm thấy cuộc sống của mình thật hỗn loạn, không biết mình có nên rời đi hay không, không biết liệu có đáng ở lại không.
“Cậu đã là người chiến thắng trong cuộc sống, còn muốn theo đuổi điều gì nữa?” Chu Tử Khâm cảm thấy cô đang ra vẻ, không nhịn được trợn mắt: “Tớ không muốn kết hôn vì tớ không có tình cảm với ai, cậu xem cậu xinh đẹp và tài năng, còn bạn trai của cậu thì giàu có, đẹp trai quyền lực. Mặc dù tính cách của anh ta hơi chó nhưng anh ta rất dịu dàng với cậu…"
"Tề Thịnh dịu dàng à?" Vẻ mặt Thẩm Tự vô cảm ngước nhìn cô ấy: "Cậu đang bịa chuyện kinh dị à?"
Những chuyện súc sinh mà anh đã làm với cô ở thành phố Cảng, rõ ràng là muốn nghiền cô tan xương nát thịt.
Đời này anh ta rất khó có khả năng gắn với chữ dịu dàng.
"Đó không phải là trọng điểm." Chu Tử Khâm nghiêng người, tiếp tục nghiêm túc thì thầm với cô: "Trọng điểm có cơ hội tốt như thế để tiêu pha. Nếu tớ là cậu, tớ sẽ dỗ cho anh ta vui vẻ, đặt mục tiêu nhỏ: Tiêu của anh ta một tỷ trước."
"..."
Thẩm Tự nhìn cô ấy nghiêm túc nói nhảm một hồi, xoa xoa thái dương, không muốn để ý đến cô ấy.
"Nếu cậu còn không vui thì cùng lắm là chia tay. Chẳng lẽ cậu còn sợ không ai cần mình sao?" Ngày thường Chu Tử Khâm rất sợ anh nhưng vẫn luôn vô điều kiện đứng về phía chị em mình. Cô ấy ôm lấy cánh tay Thẩm Tự, chớp mắt nói: "Tớ có thể giới thiệu anh trai tớ cho cậu, hay tớ nuôi cậu cũng được."
"Tỉnh táo lại đi, tỉnh tỉnh, bây giờ, thậm chí ngay cả mình còn không thể nuôi nổi kìa." Thẩm Tự cười khẽ.
“Vậy thì tớ sẽ xin cơm để nuôi cậu.”
"..."
Trò chuyện tào lao một lúc, Thẩm Tự bị lời nói của Chu Tử Khâm làm cho nhớ lại một ít chuyện cũ. Cô chế nhạo: "Nhưng cậu nói đúng. Khi anh ta vui vẻ, ngay cả mạng sống của một con chó cũng có giá trị."
"Cái gì?" Chu Tử Khâm nghiêng đầu.
Ánh mắt Thẩm Tự nhàn nhạt, lười giải thích, có lệ nói: “Không có gì đâu.”
Tề Thịnh từng nuôi một chú chó ngao Tây Tạng.
Lục Thời Nam một trong những người bạn tốt của anh, đã mang nó về khi anh ta đi làm nhiệm vụ ở biên giới. Nó có bộ lông đen và hàm răng sắc nhọn, diện mạo dữ tợn, rất hung mãnh. Nó không phải là một giống hiếm, trước đó còn nhận chủ, rất khó thuần hóa, nhưng lại khá nghe lời anh.
Xuất phát từ khao khát chinh phục hay cảm giác phấn khích, Tề Thịnh đã mang chú chó Ngao Tây Tạng về.
Anh không để ý nó có thể mang tới nguy hiểm, dành thời gian và thủ đoạn của mình để chế ngự nó, thậm chí còn không tiếc động thủ chế ngự nó. Hàm răng sắc nhọn của Chó Ngao Tây Tạng không thể làm gì được anh, nó gầm gừ một lúc rồi bị khuất phục, lúc này mới đổi chủ.
Sau khi trở về Bắc Kinh, anh vui vẻ, mua một căn tứ hợp viện cho Chó Ngao Tây Tạng.
Siêu xe, tứ hợp viện, tài xế, người giúp việc, còn có cả chuyên cơ chuyên đưa đón nó đến các thành phố, ngay cả đồ dùng cũng được đặt riêng, vì vậy chú chó Ngao Tây Tạng này sống vô tư hơn rất nhiều người.
Sau đó vài tháng không gặp, chó Ngao Tây Tạng ngửi thấy mùi gì đó, bị kích thích, nó hung hãn lao về phía anh, suýt chút nữa cắn đứt một miếng thịt trên tay anh. Những người đi theo phía sau giật mình, đám vệ sĩ và huấn luyện viên của chú chó ngao Tây Tạng phải chật vật lắm mới chế phục được nó.
Khung cảnh lúc ấy rất hỗn loạn.
Tề Thịnh lau máu trên tay, chỉ cười nói: "Nuôi một con súc sinh xa lạ, quả nhiên sẽ không biết nhận chủ."
Sau đó…
Thẩm Tự không biết con Chó Ngao Tây Tạng đó bị xử lý thế nào, cô cũng không có hứng thú biết.
Cô chỉ chợt cảm thấy Tề Thịnh luôn đối xử bạc tình với người và vật, thích những thứ khó thuần hóa, chỉ theo đuổi kích thích, những thứ mới mẻ, lúc vui thì coi như trân như bảo, hết vui thì vứt bỏ nó như đôi giày rách.
Nói đến cùng, là vì anh không thật sự để ý tới.
Máy điều hòa không khí ở địa điểm tổ chức buổi biểu diễn được bật mạnh hết mức, giữa sân bị bao phủ bởi sương mù. Cảm xúc khó tả bị dâng lên, khiến người ta cảm thấy phiền, Thẩm Tự cũng không có tâm trạng xem diễn nữa, đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại rung lên khiến giật mình hồi thần.
[Hồ Đông, lại đây.]
Bốn từ ngắn gọn, kèm theo một bức ảnh, chính là khu Hồ Đông, đó cũng là cái hồ lúc cô đi qua, ở bên cạnh trường đua, và khu vực đua ngựa.
Tề Thịnh ở đây sao?
Thẩm Tự không trả lời, giả vờ như không nhìn thấy.
Đáng tiếc có người không cho phép cô nhắm mắt làm ngơ. Vài giây sau khi cô tắt màn hình, một tin khác lại xuất hiện.
[Muốn tôi tới mời em?]
Năm nay, mùa hè ở Thượng Hải dài hơn bình thường, biệt thự Đàn Cung nằm trong khu vực tấc đất tấc vàng, trong khu đô thị có nhiều người nước ngoài ở, rất nhộn nhịp, nhưng lại xây thành một nơi vắng vẻ, có lẽ là muốn có một chỗ "yên tĩnh trong ồn ào". Hoa trong hành lang đã bắt đầu nở rộ, trên những cây cột mọc đầy dây leo xanh tươi, nhìn thoáng qua tất cả đều tràn đầy sức sống tươi mới.
Thẩm Tự hít một hơi, nắm lấy cổ tay Tề Thịnh, ngước mắt nhìn anh: "Anh ba."
Bầu không khí trở nên vi diệu và kỳ lạ.
Dường như Tề Thịnh không cảm thấy có gì không ổn, đôi mắt đen nhánh điềm tĩnh, mơ hồ khiến anh càng trở nên nghiêm túc hơn.
Thẩm Tự bị nhìn chằm chằm đến mức sởn da gà.
Khi Tề Thịnh hung hãn cô không cảm thấy gì, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của anh lại khiến người ta rất bối rối.
Bởi vì lúc này, anh càng trở nên vô cùng khó dò.
Trước đây, Thẩm Tự mượn sức của Tề Thịnh để chèn ép người khác, thỉnh thoảng vượt quá giới hạn, không giải quyết được hậu quả, cô sẽ bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh. Chỉ khi cô chột dạ hoặc có gì muốn cầu anh, mới có thể tỏ ra yếu đuối thuận theo.
Tề Thịnh xem cô giả vờ, cũng không vạch trần.
Ban đầu, Thẩm Tự nghĩ Tề Thịnh dễ bị lừa, nhưng hóa ra anh rất xảo quyệt và biến thái. Đêm đó cô đã phải trả giá đắt, mà khi ấy hơi thở của anh không hề bị dối loạn, thái độ luôn rất mơ hồ, giống như cho dù cô dùng tất cả thủ đoạn, thì anh vẫn sẽ bình tĩnh đối phó.
Nhưng còn chưa kịp xảy ra chuyện gì, thật trùng hợp, có một cuộc điện thoại gọi đến.
Tề Thịnh đeo tai nghe Bluetooth, nhưng anh cũng không buông Thẩm Tự ra, giọng nói trầm thấp: "Có chuyện gì?"
Giọng điệu và âm sắc của anh như thường, hoàn toàn không phù hợp với động tác hiện giờ của anh, khiến người ta hoàn toàn không thể liên tưởng tới hoàn cảnh lúc này.
Anh là mặt người dạ thú sao?
Không hài lòng với hành động của Tề Thịnh, nhưng cũng không thể ngăn chặn hành vi liều lĩnh của anh, Thẩm Tự không thể không đưa tay tháo một chiếc tai nghe của anh ra.
Tề Thịnh chỉ liếc cô một cái, cũng không lấy lại.
Dễ dàng đến mức Thẩm Tự không dám lấy cái thứ hai.
Cô cầm tai nghe, do dự vài giây, luôn cảm thấy đeo lại cho anh thì quá xấu hổ, rồi thấy động tác của anh cô liền không tiếp tục suy nghĩ nữa. Cuối cùng, cô vén tóc bên thái dương và đeo tai nghe vào tai trái.
Ngay khi cô đeo nó vào, một giọng nữ phát ra từ tai nghe.
"...Tôi muốn hỏi anh, cuối tuần anh có thời gian không, nếu có thì cùng nhau đi ăn được không?"
Động tác Thẩm Tự khự lại.
Tề Thịnh không mặn không nhạt nói: "Tôi không có thời gian." Giọng điệu của anh rất lạnh nhạt: "Việc đó cô có thể tự giải quyết được."
Anh từ chối.
Nhưng hiếm khi anh nghe những lời vô nghĩa đó mà còn kiên nhẫn.
Trong lòng Thẩm Tự đột nhiên hơi khó chịu, chuẩn bị tức giận rời đi. Nhưng để một mình khó chịu không phải tác phong của cô, cô ôm lấy cổ anh, ở ngay dưới mí mắt anh đảo khách thành chủ, cắn cằm anh.
Cô đang cố tình đốt lửa.
Tề Thịnh không có nhiều phản ứng liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như đang cảnh cáo cô yên tĩnh lại.
Thấy anh vẫn không cúp máy, còn rất có tâm trạng vừa tán tỉnh cô vừa nghe điện thọai, Thẩm Tự càng cảm thấy không vui. Cô im lặng cười lạnh, nghiêng người đến trước mặt Tề Thịnh rồi thì thầm vào tai anh.
Thanh rất nhẹ nhàng lười biếng, nhưng vừa nghe liền cảm thấy quyến rũ, gợi cảm, có thể khiến xương cốt người ta như mềm nhũn.
Trong nháy mắt, người ở đầu dây bên kia im lặng.
Giọng của cô thật sự khiến người ta suy nghĩ linh tinh.
Tề Thịnh bóp cằm của cô, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn cô, sắc mặt tối sầm.
Cuộc gọi đã bị cúp máy.
Thẩm Tự giằng ra khỏi tay anh, nhẹ giọng chế nhạo: "Sao, làm hỏng việc tốt của anh rồi à?"
"Ông cụ ở bên cạnh." Tề Thịnh lười biếng nói.
Thẩm Tự nhẹ nhàng “a” một tiếng, sau đó cô lập tức ngơ ra.
Tề Thịnh liếc nhìn cô và nói: "Nếu em thích, sau này kêu cho tôi nghe là được rồi."
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, mỉm cười nhẹ, hoàn toàn thờ ơ, nhưng Thẩm Tự lại cảm thấy anh đang cười nhạo cô, giống như là "mặc dù em không ngại nhưng tôi thấy rất mất mặt."
Lúc trêu chọc cô, anh thật sự rất xấu xa.
"..."
Khóe môi Thẩm Tự hơi hạ xuống, trong chốc lát cô không nói nên lời, dưới đáy lòng âm thầm chửi một câu "lão súc sinh".
Thực ra Tề Thịnh cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, anh nhảy hai lớp ở cấp hai, học xong đại học sớm, lấy bằng MBA Harvard xong thì tiếp quản Tề thị khi mới hai mươi hai tuổi, đúng là Jack Sue* ngoài đời thật. Có thể trình độ học vấn quá chênh lệch khiến mọi người hiểu lầm về anh, hoặc có thể tính cách anh quá âm u và trưởng thành, khiến cô luôn cho rằng anh đã già.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Jack Sue là một nhân vật nam chính hư cấu hoàn hảo trong fanfic, thuật ngữ này do cư dân mạng Trung Quốc đặt ra dựa trên Mary Sue, Mary Sue mô tả các cô gái và Jack Sue mô tả các chàng trai. Một cái tên tương tự là Tom Sue.
Tình cụ thể ra thì anh hơn cô năm tuổi ba tháng.
Hơi xấu hổ, Thẩm Tự nín thở vài giây. Tuy nhiên, giọng nữ vừa rồi trong điện thoại làm người ta rất khó chịu, thấy anh không muốn giải thích với cô, dường như có việc cần xử lý, chuẩn bị rời đi, Thẩm Tự không dấu vết hỏi:
"Cô ta là ai?"
"Người không quan trọng." Tề Thịnh dùng ngón tay lạnh ngắt nhéo vành tai cô rồi nhẹ nhàng bóp, thái độ lạnh lùng.
Thẩm Tự thấy tai tê dại, ngứa ngáy.
Cho đến khi người đi xa, cô mới muộn màng che vành tai đỏ bừng của mình, tim đập thình thịch sắp nhảy ra cổ họng.
Anh trêu chọc cô?
Thẩm Tự đứng dưới giàn hoa, nheo đôi mắt thanh tú lại. Những dây leo treo trên xà mái, cột đung đưa trong gió, giống như một vùng biển nhấp nhô, rũ bỏ vầng hào quang lốm đốm trên mặt đất, rũ bỏ nỗi hoang tàn và cô đơn trong lòng.
Cô không nhận được lời giải thích thỏa đáng.
Không biết người phụ nữ đó không quan trọng hay cô không đủ quan trọng để anh nghiêm túc giải thích.
Nhưng giống như một loại ngầm hiểu, dù dòng nước ngầm cuồn cuộn tới đâu, cả hai đều ngầm không nhắc tới chuyện không vui ở thành phố Cảng.
Cứ như chuyện đó chưa từng xảy ra.
_
Sáng sớm đầu tuần, Thẩm Tự nhận được hàng loạt cuộc gọi liên hoàn đòi mạng từ Chu Tử Khâm giục cô đến trang viên để xem biểu diễn.
"Tiên nữ hạ phàm có cần phê duyệt không? Tớ ở trần gian giương mắt chờ cậu đến xem biểu diễn đó chị gái."
Thẩm Tự chuẩn bị ra ngoài, tiện tay soi gương chụp ảnh, gửi đi: "Phiếu phê duyệt thành công, tớ lập tức xuống trần gian."
Chu Tử Khâm lập tức gửi một chuỗi rắm cầu vồng:
"Trời ơi, cuốn truyện cổ tích của ai quên không khép lại thế? Vậy mà lại để tớ thấy được tiên nữa."
"Đẹp quá chị yêu, cậu mặc bộ này xuất đạo luôn được đó!"
"Hy Lạp có bi kịch của Narcissus hẳn là do không biết đến cậu đó."
"Cậu nên đăng ký kỷ lục vẻ đẹp Disney đi. Không hổ là bảo bối có một không ai của tớ!”
Nghe đi, đây mới là tiếng người.
Thẩm Tự đã nghe quá nhiều lời của chó, cho dù lời nói của Chu Tử Khâm có cường điệu hay buồn nôn đến đâu, Thẩm Tự cũng cảm thấy thoải mái.
Chiếc xe chạy thẳng tới ngoại ô Thượng Hải.
Trong một biệt thự riêng ở ngoại ô Thượng Hải, TOAO (The One And Only), một tạp chí thuộc sở hữu của D.S Media, triển lãm trang sức hàng đầu của Buccellati, một loạt các quy trình quen thuộc như tiệc cocktail, sàn catwalk, triển lãm tĩnh và tiệc tối đang lần lượt diễn ra.
Thẩm Tự đến không coi là muộn, khi cô đến biệt thự, buổi tiệc rượu vừa mới bắt đầu.
"Cô Thẩm, buổi biểu diễn và triển lãm tĩnh đang diễn ra trong lâu đài cổ trên hòn đảo giữa hồ. Ba giờ nữa sẽ có một buổi khiêu vũ trong yến tiệc." Nhân viên công tác dẫn cô đi đến bên kia hồ và giới thiệu những thông tin liên quan: "Ngoại trừ nhà thờ và tháp chuông ở góc Tây Bắc, tất cả các khu vực đều mở cửa cho cô, cô có thể tự do đi lại."
Thẩm Tự khẽ gật đầu.
Nhưng trước khi bước vào hội trường, cô tình cờ gặp một người quen.
Sư tỷ trước đây của cô hiện là hiệu trưởng nhà hát Ca múa nhạc Quốc gia. Ngoài biểu diễn và thi đấu, thỉnh thoảng còn nhận được một số lời mời tuyên truyền cho trò chơi nên hôm nay đến đây để quay phim và ghi hình. Ngoài ra còn có một thầy giáo âm nhạc, cũng có chút danh tiếng.
Trước kia quan hệ của bọn họ rất tốt, vậy nên dừng lại ở ven hồ ôn chuyện.
Chủ yếu là Thẩm Tự nói chuyện với sư tỷ, thầy giáo âm nhạc đứng ở bên cạnh nghe hai người nói, thỉnh thoáng chen thêm vài câu.
"Trước kia em tài năng hơn chị nhiều, hiện tại sư phụ mỗi ngày đều nói về em. Chị luôn nghĩ sau này em sẽ rất thành công, nếu không phải..." Sư tỷ nói được một nửa, cảm thấy không phù hợp: "Xin lỗi, chị ăn nói vụng về, mãi mới gặp mặt lại toàn nhắc đến những chuyện này."
"Không sao đâu." Thẩm Tự không để ý nhiều.
“Nhưng em thực sự không có ý định quay lại sao?” Sư tỷ cảm thấy tiếc cho cô: “Chị nhớ trước đây em rất thích hí khúc và khiêu vũ, nếu có thể quay về thì tốt quá.”
"Chuyện này nói sau đi." Thẩm Tự mỉm cười: "Đã bỏ hai ba năm rồi, đây không phải chuyện một sớm một chiều có thể quay lại."
Trong đời làm gì có nhiều cơ hội quay đầu đến vậy?
_
“Cục cưng Tự, sao giờ cậu mới đến?”
Sau khi bước vào hội trường cô đi đến hàng ghế đầu, Chu Tử Khâm nhẹ nhàng kéo Thẩm Tứ: “Suýt chút nữa đã bỏ lỡ thứ tốt rồi."
Ánh sáng rực rỡ tràn ngập trên đài biểu diễn, cái nóng còn sót lại của cuối hè bị ngăn cách ở bên ngoài. Ánh đèn sân khấu chiếu vào chiếc cổ thiên nga của người mẫu, khóa chặt những món trang sức rực rỡ, tạo nên thứ ánh sáng kỳ lạ, khiến hình ảnh trước mắt càng lung linh.
“Cậu mau nhìn chiếc trâm cài cánh bướm màu vàng hồng đó kìa. Nó còn tinh xảo hơn loạt vương miện hình trái tim năm 1973 được trưng bày tại triển lãm Paris năm nay.” Chu Tử Khâm nhìn chiếc trâm không chớp mắt: "Nếu đổi những viên kim cương không màu kia bằng ngọc bích thì tốt rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấy rất phấn khích: "Tớ nhất định phải lấy được nó."
Tiệc hoa ban ngày, phổ biến nhất là đủ kiểu trình diễn.
Vừa khó vừa phiền phức, sau khi sàn catwalk trong hội trường kết thúc, quá trình bên ngoài sàn catwalk được phát trên màn hình. Những người mẫu dạo bước trên con đường hành lang và hẻm hoa, trang sức được làm nổi bật lên, đúng thật là rất lôi cuốn.
"Không tệ." Thẩm Tự thất thần nhìn, thái độ hơi có lệ.
“Trước đây cậu không phải thích phong cách thiết kế này à?” Chu Tử Khâm ngạc nhiên nhìn cô: “Mấy năm trước cậu còn bay tới Milan để xem chương trình, sao hôm nay lại không có hứng thú nữa à? Tâm trạng không tốt à?"
Hôm nay tâm trạng Thẩm Tự không tốt, đến mức không muốn trả lời liên tiếp ba câu hỏi của Chu Tử Khâm.
"Chắc thế." Thẩm Tự nhấp thẳng môi, sự khó chịu và buồn bực dưới đáy lòng càng ngày càng mãnh liệt, cô nuốt tất cả suy nghĩ của mình xuống: "Quên đi."
Cô cụp mi xuống, lấy lệ nói một câu: “Cứ coi như đột nhiên tớ không tìm được mục đích sống đi.”
Cô chợt cảm thấy cuộc sống của mình thật hỗn loạn, không biết mình có nên rời đi hay không, không biết liệu có đáng ở lại không.
“Cậu đã là người chiến thắng trong cuộc sống, còn muốn theo đuổi điều gì nữa?” Chu Tử Khâm cảm thấy cô đang ra vẻ, không nhịn được trợn mắt: “Tớ không muốn kết hôn vì tớ không có tình cảm với ai, cậu xem cậu xinh đẹp và tài năng, còn bạn trai của cậu thì giàu có, đẹp trai quyền lực. Mặc dù tính cách của anh ta hơi chó nhưng anh ta rất dịu dàng với cậu…"
"Tề Thịnh dịu dàng à?" Vẻ mặt Thẩm Tự vô cảm ngước nhìn cô ấy: "Cậu đang bịa chuyện kinh dị à?"
Những chuyện súc sinh mà anh đã làm với cô ở thành phố Cảng, rõ ràng là muốn nghiền cô tan xương nát thịt.
Đời này anh ta rất khó có khả năng gắn với chữ dịu dàng.
"Đó không phải là trọng điểm." Chu Tử Khâm nghiêng người, tiếp tục nghiêm túc thì thầm với cô: "Trọng điểm có cơ hội tốt như thế để tiêu pha. Nếu tớ là cậu, tớ sẽ dỗ cho anh ta vui vẻ, đặt mục tiêu nhỏ: Tiêu của anh ta một tỷ trước."
"..."
Thẩm Tự nhìn cô ấy nghiêm túc nói nhảm một hồi, xoa xoa thái dương, không muốn để ý đến cô ấy.
"Nếu cậu còn không vui thì cùng lắm là chia tay. Chẳng lẽ cậu còn sợ không ai cần mình sao?" Ngày thường Chu Tử Khâm rất sợ anh nhưng vẫn luôn vô điều kiện đứng về phía chị em mình. Cô ấy ôm lấy cánh tay Thẩm Tự, chớp mắt nói: "Tớ có thể giới thiệu anh trai tớ cho cậu, hay tớ nuôi cậu cũng được."
"Tỉnh táo lại đi, tỉnh tỉnh, bây giờ, thậm chí ngay cả mình còn không thể nuôi nổi kìa." Thẩm Tự cười khẽ.
“Vậy thì tớ sẽ xin cơm để nuôi cậu.”
"..."
Trò chuyện tào lao một lúc, Thẩm Tự bị lời nói của Chu Tử Khâm làm cho nhớ lại một ít chuyện cũ. Cô chế nhạo: "Nhưng cậu nói đúng. Khi anh ta vui vẻ, ngay cả mạng sống của một con chó cũng có giá trị."
"Cái gì?" Chu Tử Khâm nghiêng đầu.
Ánh mắt Thẩm Tự nhàn nhạt, lười giải thích, có lệ nói: “Không có gì đâu.”
Tề Thịnh từng nuôi một chú chó ngao Tây Tạng.
Lục Thời Nam một trong những người bạn tốt của anh, đã mang nó về khi anh ta đi làm nhiệm vụ ở biên giới. Nó có bộ lông đen và hàm răng sắc nhọn, diện mạo dữ tợn, rất hung mãnh. Nó không phải là một giống hiếm, trước đó còn nhận chủ, rất khó thuần hóa, nhưng lại khá nghe lời anh.
Xuất phát từ khao khát chinh phục hay cảm giác phấn khích, Tề Thịnh đã mang chú chó Ngao Tây Tạng về.
Anh không để ý nó có thể mang tới nguy hiểm, dành thời gian và thủ đoạn của mình để chế ngự nó, thậm chí còn không tiếc động thủ chế ngự nó. Hàm răng sắc nhọn của Chó Ngao Tây Tạng không thể làm gì được anh, nó gầm gừ một lúc rồi bị khuất phục, lúc này mới đổi chủ.
Sau khi trở về Bắc Kinh, anh vui vẻ, mua một căn tứ hợp viện cho Chó Ngao Tây Tạng.
Siêu xe, tứ hợp viện, tài xế, người giúp việc, còn có cả chuyên cơ chuyên đưa đón nó đến các thành phố, ngay cả đồ dùng cũng được đặt riêng, vì vậy chú chó Ngao Tây Tạng này sống vô tư hơn rất nhiều người.
Sau đó vài tháng không gặp, chó Ngao Tây Tạng ngửi thấy mùi gì đó, bị kích thích, nó hung hãn lao về phía anh, suýt chút nữa cắn đứt một miếng thịt trên tay anh. Những người đi theo phía sau giật mình, đám vệ sĩ và huấn luyện viên của chú chó ngao Tây Tạng phải chật vật lắm mới chế phục được nó.
Khung cảnh lúc ấy rất hỗn loạn.
Tề Thịnh lau máu trên tay, chỉ cười nói: "Nuôi một con súc sinh xa lạ, quả nhiên sẽ không biết nhận chủ."
Sau đó…
Thẩm Tự không biết con Chó Ngao Tây Tạng đó bị xử lý thế nào, cô cũng không có hứng thú biết.
Cô chỉ chợt cảm thấy Tề Thịnh luôn đối xử bạc tình với người và vật, thích những thứ khó thuần hóa, chỉ theo đuổi kích thích, những thứ mới mẻ, lúc vui thì coi như trân như bảo, hết vui thì vứt bỏ nó như đôi giày rách.
Nói đến cùng, là vì anh không thật sự để ý tới.
Máy điều hòa không khí ở địa điểm tổ chức buổi biểu diễn được bật mạnh hết mức, giữa sân bị bao phủ bởi sương mù. Cảm xúc khó tả bị dâng lên, khiến người ta cảm thấy phiền, Thẩm Tự cũng không có tâm trạng xem diễn nữa, đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại rung lên khiến giật mình hồi thần.
[Hồ Đông, lại đây.]
Bốn từ ngắn gọn, kèm theo một bức ảnh, chính là khu Hồ Đông, đó cũng là cái hồ lúc cô đi qua, ở bên cạnh trường đua, và khu vực đua ngựa.
Tề Thịnh ở đây sao?
Thẩm Tự không trả lời, giả vờ như không nhìn thấy.
Đáng tiếc có người không cho phép cô nhắm mắt làm ngơ. Vài giây sau khi cô tắt màn hình, một tin khác lại xuất hiện.
[Muốn tôi tới mời em?]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro