Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 14
2024-09-21 22:12:16
Biệt thự tư nhân được xây dựng cạnh núi, những ngọn núi trải dài ở phía xa xanh tươi màu cây, hồ nước trong xanh gợn sóng, bên cạnh hồ còn được bố trí rất nhiều nơi vui chơi nghỉ dưỡng, ở khu phía tây có sân trượt tuyết, bơi lội, sân golf và nơi nghỉ ngơi, ở khu đông chủ yếu là đường đua và trang trại nuôi ngựa, hội trường và khách sạn được đặt ở hòn đảo nhỏ giữa hồ. Nếu đi du thuyền và thuyền ngắm cảnh qua lại giữa đảo và bờ, cả đi cả về mất khoảng mười phút.
Người hầu đẩy cửa ra, âm thanh bên trong theo khí lạnh ập vào mặt, khiến người ta phải giật mình một cái.
Mặt Thẩm Tự không đổi sắc đứng yên tại chỗ.
“.... Hạng mục phê duyệt đầu năm đúng là đã bị đè xuống, tất cả đều là ý của phó giám đốc Tề, trong đó bảy phần là, là dùng để kéo quan hệ.” Người đàn ông trung niên đang đứng báo cáo phía đối diện Tề Thịnh là Hoa Thịnh, đại biểu khu Hoa Nam, nhưng lúc này ông ta có dự cảm bản thân sắp trở thành cựu đại biểu rồi, ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, lời nói càng lúc càng lắp bắp: “Số tiền đó, số tiền đó tôi…”
“Tôi không quan tâm tới số tiền đó, phần thiếu năm ngàn vạn kia cũng không cần ông bù vào.”
Người đàn ông trung niên sửng sốt, tâm trạng đang run sợ lập tức trở nên vui mừng, kích động đến mức run cả giọng: “Tổng giám đốc Tề, chỉ cần cậu chịu cho tôi cơ hội, sau này tôi nhất định sẽ thể hiện thật tốt.”
Đáng tiếc lời nói bày tỏ lòng trung thành còn chưa kịp nói xong, đã bị câu tiếp theo của Tề Thịnh dập tắt.
“Tôi không cần thứ ăn cây táo, rào cây sung.”
Tầm mắt bị che hơn nửa, Thẩm Tự không thể thấy được vẻ mặt của Tề Thịnh, chỉ nghe thấy giọng nói của anh, lạnh lùng trầm thấp, khi không cười còn hơi u ám : “Năm ngàn vạn đó, ông giữ lại ngồi tù nửa đời sau đi.”
Chân người đàn ông trung niên mềm nhũn ra.
Yếu điểm nửa đời sau đều nằm trong tay người khác, sắc mặt của người đàn ông trung niên tối sầm lại, không còn quan tâm tới thể diện, mà cầu xin anh giơ cao đánh khẽ. Ngay khi bảo vệ vừa bước tới, ông ta gần như đã quỳ xuống kêu cha gọi mẹ: “Đừng, đừng, đừng, tổng giám đốc Tề, tổng giám đốc Tề hãy cho tôi một cơ hội, tôi biết có hai người ở khu Hoa Nam có tiếp xúc với Quân Kiến...”
“Thú vị đó” Tề Thịnh híp mắt lại, gập ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Nói thử xem.”
“Là người trong bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận tài chính.” Người đàn ông trung niên như sợ anh sẽ đổi ý: “Cậu hãy cho tôi một cơ hội đi, tôi nhất định sẽ nói đúng sự thật, tôi có chứng cứ, có chứng cứ.”
Trợ lý đứng bên cạnh liếc mắt nhìn ông ta một cái, bình tĩnh báo cáo với Tề Thịnh: “Là Diêu Chí của bộ phận quan hệ công chúng và Chung Chấn Quốc ở bộ phận tài chính, đã xử lý xong rồi ạ.”
Tề Thịnh ngước mắt, bình tĩnh nói đùa: “Ông không biết nhiều như anh ta, vậy có giá trị gì chứ?”
Cuối cùng người đàn ông trung niên vẫn bị lôi ra ngoài.
Thẩm Tự nghiêng người tránh đi, sắc mặt không chút thay đổi quan sát trò hề này, cô liếc mắt nhìn vào trong.
Tề Thịnh ngậm điếu thuốc, mặt mày lãnh đạm lười biếng, chuỗi tràng hạt trên cổ tay lại ấm áp lạ thường, khác hẳn với lệ khí trên người anh. Cũng không biết có phải là vì quá chuyên tâm nên không thấy cô, hay là cố ý, anh chưa từng liếc mắt nhìn cô một cái nào, cứ để cô ở đó.
Anh không nói gì.
Thẩm Tự cũng không chủ động bước tới.
Bên trong phòng liên tục vang lên tiếng nói cười, có hơi ồn ào, người ngồi bên trong giống như không thấy được cảnh tượng vừa rồi, mà cười hỏi: “Cứ ngồi không cũng chán, hay là cá cược đi? Cá cược chiếc Shelby ấy.”
“Tôi thấy không bằng cậu đưa tiền cược ra luôn đi, bạn gái của Dương Tử đứng thứ tư trong vòng đua xe agf của nữ năm nay đấy, nằm không cũng có thể thắng được.”
Thời gian Thẩm Tự đứng thất thần ở đây hơi dài, đứng trong tình cảnh như này có vẻ hơi đột ngột.
Người trẻ tuổi bên trong đưa mắt quan sát cô, đột nhiên nở nụ cười, nhìn người phụ nữ xinh đẹp ngồi gần Tề Thịnh: “Đừng lù lù ở đó như cây cột chứ, không thấy có người tới sao? Còn không mau nhường chỗ cho người ta ngồi.”
Người bạn nữ bên cạnh anh rất ngoan ngoãn, vô cùng để ý tới lễ nghĩa, liếc mắt nhìn Thẩm Tự, khuôn mặt không hề có chút miễn cưỡng nào, nhanh nhẹn đứng lên.
Thẩm Tự không đi qua đó, mà đi tới vòng phía bên ngoài, chọn một vị trí khá yên tĩnh để ngồi xuống.
Cô vẫn còn mặc bộ đồ may đo cao cấp khi đi xem trình diễn, màu khói hơi nhạt, giống như mặc một bức tranh sơn dầu lên người, bên dưới lớp lụa mỏng như dòng nước chuyển động là dáng người quyến rũ và vẻ gợi cảm như ẩn như hiện, xinh đẹp tột cùng.
Một vài tầm mắt trong phòng bao tụ lại đây.
Sau vài giây bị kinh diễm, mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, ý tứ bên trong rõ như ban ngày, họ giống như đang đánh giá một thứ gì đó, tò mò, khinh thường, ánh mắt ấy thẳng thắn tới mức khiến người ta cảm thấy bị mạo phạm.
Thẩm Tự cảm thấy khó chịu, cảm xúc bên dưới đáy mắt nhạt dần.
Lúc này Tề Thịnh đột nhiên quay đầu lại, dập tắt nửa điếu thuốc: “Ngồi xa như thế làm gì?”
Thẩm Tự hơi khựng lại, nhìn thẳng về phía anh: “Đương nhiên là sợ làm anh mất hứng thú.”
Nàng nở một nụ cười khẽ, trong mắt hiện lên ánh sáng trong trẻo quyến rũ, gợi cảm không nói nên lời: “Anh cứ chơi vui vẻ, tôi cũng không phải không có mắt mà cứ dán lại, thế chẳng phải quá không biết điều sao?”
Lời này nghe lại càng thấy không biết điều.
Thế nhưng giọng điệu của cô lại mềm mại tinh tế, khuôn mặt có vẻ dịu dàng vô hại, không giống như kiếm chuyện.
Trong chớp mắt bên trong phòng bao yên tĩnh lại.
“Em nói chuyện vui vẻ với người khác như vậy mà, không giống như vì thức thời hay biết điều gì cả.” Tề Thịnh cười nhạt.
Thẩm Tự cảm thấy anh đang kiếm chuyện, nhưng lại không thể hiểu anh đang muốn kiếm chuyện gì, cô rõ ràng không để ý đến ‘người khác’.
Đôi mắt hẹp dài của Tề Thịnh hơi nheo lại, cơ thể thong thả nghiêng về phía mép bàn: “Không muốn ngồi ở đây sao?”
Nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, có người ho nhẹ.
Thẩm Tự không quan tâm, vẫn dám đáp lại lời của Tề Thịnh: “Không muốn.”
“Vậy em đi xuống đi” Tề Thịnh ngạo mạn nói, bàn tay trái với khớp xương rõ ràng cầm lấy ly rượu, tay đè lên viền cốc, khóe môi kéo thành một đường cong, toàn thân lộ ra vẻ tà khí: “Nếu thắng, tôi sẽ để em đi.”
Ngón áp út của Thẩm Tự giật giật, không hiểu anh đang ám chỉ cái gì, có hơi chần chừ.
Viên đá bên trong ly rượu khẽ lay động, vang lên tiếng leng keng, bào mòn dây thần kinh của mọi người. Tầm mắt của Thẩm Tự lướt qua con đường đua phía dưới, sắc mặt mới hơi dịu lại.
Anh nói tới đua xe, chỉ là đua xe.
Một lúc sau Thẩm Tự mới nhận ra.
Cũng không thể trách cô suy nghĩ quá nhiều, người trong giới này phần lớn là cành vàng lá ngọc, quen với việc để người khác hầu mình vui vẻ. Bắt người khác làm bạn đã là rất giữ thể diện, lúc họ bắt ép người khác để tìm niềm vui, chơi rất lớn, thường hơi khác người.
Thẩm Tự đã từng nghe đồn về những trò đùa lớn của họ, nhưng từ trước tới nay Tề Thịnh luôn biết điểm dừng với cô, lần duy nhất đụng phải ‘ải mỹ nhân’, cũng là trước khi gặp được anh ở thành phố Nam. Những con cháu giới nhà giàu kia nhậu nhẹt hăng say, còn bắt bạn gái nằm dưới đất, sau đó chất từng chồng tiền lên, sau khi xe đua dừng lại, gần ai hơn thì người đó sẽ thắng. Chơi đùa với mạng sống, hoàn toàn không coi trọng mạng người.
Thật ra mấy năm nay, anh chưa từng làm gì quá đáng với cô. Nhưng trong tiềm thức, cảm giác mới mẻ đều có hạn sử dụng, con người của anh lại khó đoán, cô luôn cảm giác phần đối xử cẩn thận tỉ mỉ này sẽ không còn kéo dài được bao lâu.
Người trẻ tuổi trước đó bảo bạn gái nhường chỗ ngồi thấy Thẩm Tự vẫn bất động, cho rằng cô khó xử, không biết xuất phát từ tâm tư gì mà khuyên nhủ: “Nếu không thì thôi đi, anh ba, một cô gái sao có thể...”
Còn chưa kịp dứt câu, Thẩm Tự giẫm lên giày cao gót bước ra ngoài, làn váy dưới chân cô đung đưa.
Người trẻ tuổi kia khẽ tặc lưỡi một tiếng.
Anh ta ngó mắt nhìn sắc mặt của Tề Thịnh, sau đó tầm mắt lại quay về phía Thẩm Tự, kèm theo một chút tìm tòi và nghiền ngẫm.
_
Ở giữa phòng bao là khán đài, phía trên treo đèn chùm, phía trước trang bị màn hình phát sóng và dàn âm thanh chuyên nghiệp, ba mặt kính một chiều, có thể thấy rõ ràng tình huống bên trong bãi đua xe, trại nuôi ngựa và trường đua ngựa.
Thẩm Tự thay quần áo, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn thời gian đếm ngược, khi vừa đến không. Những chiếc xe thể thao trên đường đua ngay lập tức lao ra như tên rời dây cung.
Tiếng gió rít qua tai với tốc độ cực nhanh, cắt ngang không khí oi bức của buổi cuối hè. Thẩm Tự dựa lưng vào chỗ tựa lưng, hai vòng đầu tiên không có gì đặc biệt, nói thẳng là cô dễ dàng vượt qua các đoạn đường cong, tăng tốc cũng rất đúng lúc.
Nhưng tình huống bên trong đường đua vẫn luôn khó giải quyết hơn tưởng tượng.
Tay đua số 5 chắc hẳn là tay đua xe nữ mà cô đã nghe trước đó, hai vòng trôi qua, đã dùng động tác lưu loát gọn gàng để chiếm lấy khúc cua trước, vượt cô hai giây.
Mặc dù Thẩm Tự không phải tay đua chuyên nghiệp, nhưng thực lực lại chuyên nghiệp, trạng thái của cô hôm nay rất tốt, sau khi đi qua hai đoạn dốc và khúc cua, lập tức lợi dụng kỹ xảo hoàn hảo để tăng tốc.
Khiến khoảng cách giữa hai người không ngừng ngắn lại.
Số 5 dường như không ngờ cô lại khó chơi như vậy, trong khúc cua tiếp theo, đã chiếm đường đua của cô.
Cô ta lợi dụng kinh nghiệm để kéo ra khoảng cách với Thẩm Tự.
Thật không may, mắt cá chân của Thẩm Tự còn chưa khỏi hắn, nên không nhanh nhẹn lắm, hơi đạp xuống, ngay lập tức phạm lỗi, cô không tránh được vũng nước phía trước, khiến lốp xe bị trượt.
Chiếc xe đua màu đỏ suýt chút nữa văng ra khỏi đường đua.
Người trong phòng bao đều kinh hãi trước cảnh tượng này.
Tề Thịnh nhíu mày, đứng dậy nhìn chằm chằm vào màn hình phát sóng, ánh mắt âm trầm tối xuống.
Người anh em đưa cô gái đua xe tới cũng thay đổi sắc mặt, ánh mắt âm thầm liếc nhìn biểu cảm của Tề Thịnh, trong lòng lạnh đi.
Rõ ràng, không ai để ý tới phần thưởng cá cược, trong quy tắc của bãi đua xe, cọ xát nhau là chuyện bình thường, nhưng có vẻ Tề Thịnh rất để ý tới người phụ nữ này.
Còn chưa kịp nghĩ ra lời nào để làm dịu bầu không khí xuống, Tề Thịnh đã tối sầm mặt đi ra ngoài.
“Liều mạng như vậy làm gì? Tôi có cần cô ta thể hiện kỹ thuật lái xe sao? Tôi cần cô ta thắng chiếc xe đó à?” Người anh em đó sốt ruột đến mức nổi nóng, thầm trách bạn gái của mình không biết quan sát: “Trước đó tôi còn nói riêng với cô ta, đừng…”
“Cậu vốn không nên để người ta đấu với Thẩm Tự.” Người trẻ tuổi cắt đứt lời anh ta nói: “Đông Dương lúc ở nghĩa trang nói đùa vài câu với cô ấy, mấy ngày nay còn suýt chút nữa bị tra tấn đến chết, đúng là vết xe đổ mà.”
Anh ta vỗ bả vai đối phương: “Người ta giận dỗi, trêu chọc vài câu chơi là được rồi, cậu còn dính vào tìm chết làm gì.”
Trên đường đua, Thẩm Tự gần như dựa vào bản năng của cơ thể để giảm tốc độ, ổn định thân xe.
Cô giảm tốc đến tốc độ trung bình, đánh tay lái, kéo chiếc xe sắp đụng vào vòng bảo hộ trở lại, tốc độ quá nhanh đè ép cô, khiến cô nếm được mùi máu tươi.
Đùng…
Phía sau truyền tới tiếng va chạm nặng nề.
Thẩm Tự không có tâm trạng nhìn thử tình huống phía sau, dùng nửa giây ổn định thân xe, cô không biết bản thân lấy đâu ra can đảm, giẫm chân ga hết cỡ.
Kim đồng hồ bên trên mặt điều khiển lập tức nhảy lên đến hơn 300, lốp xe đua cọ xát trên mặt đất xẹt thành tia lửa.
Tay nghề đua xe của cô là do một tay Tề Thịnh dạy ra.
Tề Thịnh theo đuổi cảm giác mới mẻ và kích thích, chơi như con thiêu thân. Có lẽ đi theo bên cạnh anh đủ lâu, cô ít nhiều cũng bị lây theo tính nết và cách hành xử của anh. Tâm trạng hiếu thắng bị khơi dậy, cũng không còn muốn sống.
Tốc độ xe không ngừng tăng vọt, người xem hãi hùng khiếp vía.
Những người trên khán đài cũng không thể ngồi yên.
“Mẹ nó, không muốn sống nữa sao?”
“Bớt nói đi.” Người bên cạnh vỗ nhẹ vào khuỷu tay anh ta, hạ thấp giọng nhắc nhở.
Thẩm Tự tập trung toàn bộ lực chú ý vào đường đua, lúc độ dốc giảm bớt, cô lợi dụng ưu thế của đường đua khi vào khúc cua, mạnh mẽ đạp ga rồi đánh tay lái sang phải. Chiếc xe đua nghiêng xuống xông ra ngoài, lướt qua số 5 một khoảng.
Sau đó là đoạn đường thẳng nên cô lái rất nhanh.
Ở vòng cuối cùng, xe số 5 đã phản ứng lại, bắt đầu áp sát cô sau đó chuẩn bị vượt lên. Nhưng lộ trình quá ngắn, xe đua màu đỏ vẫn vượt qua điểm cuối trước, mặc dù thời gian về đích so với người thứ hai không dài.
Chiếc xe quay đầu lại ở vạch đích rồi dừng lại.
Cô thắng.
Thẩm Tự tựa lưng vào ghế ngồi để bình tĩnh lại, hơi thở dồn dập và máu dâng trào lên do bị kích thích, xua tan chút phiền muộn ứ đọng trong lòng, nhưng thay vào đó là cảm giác trống rỗng, mãnh liệt đến vô tận.
Cô đột nhiên không thấy vui vẻ nữa, đột nhiên mất đi hứng thú.
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ gì, xương cổ tay cô đã bị người nào đó nắm chặt lấy, kéo ra khỏi ghế điều khiển.
“Ai bảo em tăng tốc?” Ánh mắt của Tề Thịnh rất bình tĩnh, bên dưới đáy mắt lại chứa đầy vẻ lạnh lùng lệ khí, giọng nói cũng hơi tàn khốc: “Em gấp gáp đi tìm chết tới vậy sao?”
Đầu óc của Thẩm Tự có hơi thiếu oxy, vịn lấy cánh tay anh, gần như dựa vào lòng ngực anh, lúc ngước mắt lên cô vô tình nhìn thấy cảm xúc hiện lên trong đáy mắt anh.
Dường như anh rất lo lắng.
Điều này khiến Thẩm Tự ngẩn người, đáng tiếc chỉ xuất hiện trong một hai giây, ngắn ngủi giống như gặp ảo giác. Cô không kịp xác nhận, hơn nữa hiện tại anh quá hung hãn.
Sau khi đứng vững, Thẩm Tự lập tức đẩy người ra: “Không phải anh muốn tôi ra để tạo thú vui sao? Vẫn chưa đủ à?”
Thật buồn cười.
Nếu như anh thật sự để ý, làm sao có thể để cô tới đây, lấy cô ra so sánh với người phụ nữ đó?
Thẩm Tự cố gắng nén lại cơn giận, sắc mặt cũng rất khó chịu.
Tề Thịnh nhíu mày lại, trong đáy mắt mơ hồ hiện lên vẻ không kiên nhẫn. Anh bóp lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng bế người lên đầu xe, khống chế cô chặt chẽ: “Thẩm Tự, để tôi dạy em, như thế này mới là tìm thú vui.”
Não bộ của Thẩm Tự chết máy vài giây, vô thức cuộn tròn đầu gối, trực giác cảm thấy chuyện này sai sai.
“Tề Thịnh!”
Chiếc xe mới vừa mới đi qua mấy đua xong, dù xe thể thao có tốt tới đầu, động cơ vẫn sẽ hơi nóng.
“Anh là súc sinh sao, Tề Thịnh?” Thẩm Tự hơi bực bội: “Anh bị bệnh à!”
Tầm mắt của Tề Thịnh lướt một lượt từ trên xuống dưới cô, ánh mắt anh trắng trợn tới mức quá đáng, anh trầm giọng cười khẽ, hơi nóng thổi vào khiến vành tai cô ngứa ngáy: “Em có thể tìm câu nào đó mới mẻ hơn được không? Mắng tới mắng lui cũng chỉ có hai câu này.”
Thẩm Tự hơi khự lại.
Động tác lui về phía sau cũng bị hơi nóng của động cơ ngăn cản, tránh cũng không thể tránh được, cô dứt khoát ôm lấy cổ anh, móc mũi chân, siết chặt vòng eo thon chắc của anh.
“Cầm thú, biến thái, vô sỉ.” Cô quấn lấy người anh, nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Vậy em còn nhào vào lòng tôi làm gì?” Tề Thịnh nắm lấy vành tai cô, nhẹ nhàng mân mê, đôi mắt đen nhánh vẫn trầm tĩnh, không thấy được cảm xúc gì.
Thẩm Tự im lặng vài giây.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô nhìn thẳng vào anh, gương mặt hiện lên vẻ quyến rũ động lòng người: “Anh nhất định muốn so đo câu nói kia đúng không?”
Tư thế của hai người vô cùng kỳ quái, tiếp xúc chặt chẽ không một kẻ hở, giống như đang tán tỉnh nhau, mà sự bất hòa và khó chịu trong tích tụ trong mấy ngày qua cũng giống như là ảo giác.
Gần trong gang tấc, lại giống ngăn cách cả bầu trời.
“Mấy năm nay anh đều biết, chút thông minh của tôi vẫn chưa đủ để giấu giếm được anh, chuyện ở thành phố Nam, cuối cùng người làm con dao hay bia ngắm đều là tôi, nếu vậy còn chưa thể khiến anh vui vẻ, anh ba à, tôi cầu xin anh đấy, có được không?”
Giọng điệu của Thẩm Tự mềm xuống giống như mỉa mai: “Anh buông tha cho tôi đi, chúng ta quen nhau trong hòa bình vậy thì cũng chia tay trong hòa bình đi.”
“Quen nhau trong hòa bình, chia tay trong hòa bình?” Tề Thịnh cười khẽ một tiếng: “Em không có tư cách để nói kết thúc với tôi, Thẩm Tự à. Mặc dù tôi không có hứng thú phí thời gian xuống tay uy hiếp một người phụ nữ, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ của nó.”
Anh đặt tay lên má cô, giọng điệu dịu dàng, giống như đang nói ra những lời lưu luyến yêu thương nhất.
“Đối với em, tôi sẽ phá lệ.”
Người hầu đẩy cửa ra, âm thanh bên trong theo khí lạnh ập vào mặt, khiến người ta phải giật mình một cái.
Mặt Thẩm Tự không đổi sắc đứng yên tại chỗ.
“.... Hạng mục phê duyệt đầu năm đúng là đã bị đè xuống, tất cả đều là ý của phó giám đốc Tề, trong đó bảy phần là, là dùng để kéo quan hệ.” Người đàn ông trung niên đang đứng báo cáo phía đối diện Tề Thịnh là Hoa Thịnh, đại biểu khu Hoa Nam, nhưng lúc này ông ta có dự cảm bản thân sắp trở thành cựu đại biểu rồi, ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, lời nói càng lúc càng lắp bắp: “Số tiền đó, số tiền đó tôi…”
“Tôi không quan tâm tới số tiền đó, phần thiếu năm ngàn vạn kia cũng không cần ông bù vào.”
Người đàn ông trung niên sửng sốt, tâm trạng đang run sợ lập tức trở nên vui mừng, kích động đến mức run cả giọng: “Tổng giám đốc Tề, chỉ cần cậu chịu cho tôi cơ hội, sau này tôi nhất định sẽ thể hiện thật tốt.”
Đáng tiếc lời nói bày tỏ lòng trung thành còn chưa kịp nói xong, đã bị câu tiếp theo của Tề Thịnh dập tắt.
“Tôi không cần thứ ăn cây táo, rào cây sung.”
Tầm mắt bị che hơn nửa, Thẩm Tự không thể thấy được vẻ mặt của Tề Thịnh, chỉ nghe thấy giọng nói của anh, lạnh lùng trầm thấp, khi không cười còn hơi u ám : “Năm ngàn vạn đó, ông giữ lại ngồi tù nửa đời sau đi.”
Chân người đàn ông trung niên mềm nhũn ra.
Yếu điểm nửa đời sau đều nằm trong tay người khác, sắc mặt của người đàn ông trung niên tối sầm lại, không còn quan tâm tới thể diện, mà cầu xin anh giơ cao đánh khẽ. Ngay khi bảo vệ vừa bước tới, ông ta gần như đã quỳ xuống kêu cha gọi mẹ: “Đừng, đừng, đừng, tổng giám đốc Tề, tổng giám đốc Tề hãy cho tôi một cơ hội, tôi biết có hai người ở khu Hoa Nam có tiếp xúc với Quân Kiến...”
“Thú vị đó” Tề Thịnh híp mắt lại, gập ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Nói thử xem.”
“Là người trong bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận tài chính.” Người đàn ông trung niên như sợ anh sẽ đổi ý: “Cậu hãy cho tôi một cơ hội đi, tôi nhất định sẽ nói đúng sự thật, tôi có chứng cứ, có chứng cứ.”
Trợ lý đứng bên cạnh liếc mắt nhìn ông ta một cái, bình tĩnh báo cáo với Tề Thịnh: “Là Diêu Chí của bộ phận quan hệ công chúng và Chung Chấn Quốc ở bộ phận tài chính, đã xử lý xong rồi ạ.”
Tề Thịnh ngước mắt, bình tĩnh nói đùa: “Ông không biết nhiều như anh ta, vậy có giá trị gì chứ?”
Cuối cùng người đàn ông trung niên vẫn bị lôi ra ngoài.
Thẩm Tự nghiêng người tránh đi, sắc mặt không chút thay đổi quan sát trò hề này, cô liếc mắt nhìn vào trong.
Tề Thịnh ngậm điếu thuốc, mặt mày lãnh đạm lười biếng, chuỗi tràng hạt trên cổ tay lại ấm áp lạ thường, khác hẳn với lệ khí trên người anh. Cũng không biết có phải là vì quá chuyên tâm nên không thấy cô, hay là cố ý, anh chưa từng liếc mắt nhìn cô một cái nào, cứ để cô ở đó.
Anh không nói gì.
Thẩm Tự cũng không chủ động bước tới.
Bên trong phòng liên tục vang lên tiếng nói cười, có hơi ồn ào, người ngồi bên trong giống như không thấy được cảnh tượng vừa rồi, mà cười hỏi: “Cứ ngồi không cũng chán, hay là cá cược đi? Cá cược chiếc Shelby ấy.”
“Tôi thấy không bằng cậu đưa tiền cược ra luôn đi, bạn gái của Dương Tử đứng thứ tư trong vòng đua xe agf của nữ năm nay đấy, nằm không cũng có thể thắng được.”
Thời gian Thẩm Tự đứng thất thần ở đây hơi dài, đứng trong tình cảnh như này có vẻ hơi đột ngột.
Người trẻ tuổi bên trong đưa mắt quan sát cô, đột nhiên nở nụ cười, nhìn người phụ nữ xinh đẹp ngồi gần Tề Thịnh: “Đừng lù lù ở đó như cây cột chứ, không thấy có người tới sao? Còn không mau nhường chỗ cho người ta ngồi.”
Người bạn nữ bên cạnh anh rất ngoan ngoãn, vô cùng để ý tới lễ nghĩa, liếc mắt nhìn Thẩm Tự, khuôn mặt không hề có chút miễn cưỡng nào, nhanh nhẹn đứng lên.
Thẩm Tự không đi qua đó, mà đi tới vòng phía bên ngoài, chọn một vị trí khá yên tĩnh để ngồi xuống.
Cô vẫn còn mặc bộ đồ may đo cao cấp khi đi xem trình diễn, màu khói hơi nhạt, giống như mặc một bức tranh sơn dầu lên người, bên dưới lớp lụa mỏng như dòng nước chuyển động là dáng người quyến rũ và vẻ gợi cảm như ẩn như hiện, xinh đẹp tột cùng.
Một vài tầm mắt trong phòng bao tụ lại đây.
Sau vài giây bị kinh diễm, mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, ý tứ bên trong rõ như ban ngày, họ giống như đang đánh giá một thứ gì đó, tò mò, khinh thường, ánh mắt ấy thẳng thắn tới mức khiến người ta cảm thấy bị mạo phạm.
Thẩm Tự cảm thấy khó chịu, cảm xúc bên dưới đáy mắt nhạt dần.
Lúc này Tề Thịnh đột nhiên quay đầu lại, dập tắt nửa điếu thuốc: “Ngồi xa như thế làm gì?”
Thẩm Tự hơi khựng lại, nhìn thẳng về phía anh: “Đương nhiên là sợ làm anh mất hứng thú.”
Nàng nở một nụ cười khẽ, trong mắt hiện lên ánh sáng trong trẻo quyến rũ, gợi cảm không nói nên lời: “Anh cứ chơi vui vẻ, tôi cũng không phải không có mắt mà cứ dán lại, thế chẳng phải quá không biết điều sao?”
Lời này nghe lại càng thấy không biết điều.
Thế nhưng giọng điệu của cô lại mềm mại tinh tế, khuôn mặt có vẻ dịu dàng vô hại, không giống như kiếm chuyện.
Trong chớp mắt bên trong phòng bao yên tĩnh lại.
“Em nói chuyện vui vẻ với người khác như vậy mà, không giống như vì thức thời hay biết điều gì cả.” Tề Thịnh cười nhạt.
Thẩm Tự cảm thấy anh đang kiếm chuyện, nhưng lại không thể hiểu anh đang muốn kiếm chuyện gì, cô rõ ràng không để ý đến ‘người khác’.
Đôi mắt hẹp dài của Tề Thịnh hơi nheo lại, cơ thể thong thả nghiêng về phía mép bàn: “Không muốn ngồi ở đây sao?”
Nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, có người ho nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tự không quan tâm, vẫn dám đáp lại lời của Tề Thịnh: “Không muốn.”
“Vậy em đi xuống đi” Tề Thịnh ngạo mạn nói, bàn tay trái với khớp xương rõ ràng cầm lấy ly rượu, tay đè lên viền cốc, khóe môi kéo thành một đường cong, toàn thân lộ ra vẻ tà khí: “Nếu thắng, tôi sẽ để em đi.”
Ngón áp út của Thẩm Tự giật giật, không hiểu anh đang ám chỉ cái gì, có hơi chần chừ.
Viên đá bên trong ly rượu khẽ lay động, vang lên tiếng leng keng, bào mòn dây thần kinh của mọi người. Tầm mắt của Thẩm Tự lướt qua con đường đua phía dưới, sắc mặt mới hơi dịu lại.
Anh nói tới đua xe, chỉ là đua xe.
Một lúc sau Thẩm Tự mới nhận ra.
Cũng không thể trách cô suy nghĩ quá nhiều, người trong giới này phần lớn là cành vàng lá ngọc, quen với việc để người khác hầu mình vui vẻ. Bắt người khác làm bạn đã là rất giữ thể diện, lúc họ bắt ép người khác để tìm niềm vui, chơi rất lớn, thường hơi khác người.
Thẩm Tự đã từng nghe đồn về những trò đùa lớn của họ, nhưng từ trước tới nay Tề Thịnh luôn biết điểm dừng với cô, lần duy nhất đụng phải ‘ải mỹ nhân’, cũng là trước khi gặp được anh ở thành phố Nam. Những con cháu giới nhà giàu kia nhậu nhẹt hăng say, còn bắt bạn gái nằm dưới đất, sau đó chất từng chồng tiền lên, sau khi xe đua dừng lại, gần ai hơn thì người đó sẽ thắng. Chơi đùa với mạng sống, hoàn toàn không coi trọng mạng người.
Thật ra mấy năm nay, anh chưa từng làm gì quá đáng với cô. Nhưng trong tiềm thức, cảm giác mới mẻ đều có hạn sử dụng, con người của anh lại khó đoán, cô luôn cảm giác phần đối xử cẩn thận tỉ mỉ này sẽ không còn kéo dài được bao lâu.
Người trẻ tuổi trước đó bảo bạn gái nhường chỗ ngồi thấy Thẩm Tự vẫn bất động, cho rằng cô khó xử, không biết xuất phát từ tâm tư gì mà khuyên nhủ: “Nếu không thì thôi đi, anh ba, một cô gái sao có thể...”
Còn chưa kịp dứt câu, Thẩm Tự giẫm lên giày cao gót bước ra ngoài, làn váy dưới chân cô đung đưa.
Người trẻ tuổi kia khẽ tặc lưỡi một tiếng.
Anh ta ngó mắt nhìn sắc mặt của Tề Thịnh, sau đó tầm mắt lại quay về phía Thẩm Tự, kèm theo một chút tìm tòi và nghiền ngẫm.
_
Ở giữa phòng bao là khán đài, phía trên treo đèn chùm, phía trước trang bị màn hình phát sóng và dàn âm thanh chuyên nghiệp, ba mặt kính một chiều, có thể thấy rõ ràng tình huống bên trong bãi đua xe, trại nuôi ngựa và trường đua ngựa.
Thẩm Tự thay quần áo, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn thời gian đếm ngược, khi vừa đến không. Những chiếc xe thể thao trên đường đua ngay lập tức lao ra như tên rời dây cung.
Tiếng gió rít qua tai với tốc độ cực nhanh, cắt ngang không khí oi bức của buổi cuối hè. Thẩm Tự dựa lưng vào chỗ tựa lưng, hai vòng đầu tiên không có gì đặc biệt, nói thẳng là cô dễ dàng vượt qua các đoạn đường cong, tăng tốc cũng rất đúng lúc.
Nhưng tình huống bên trong đường đua vẫn luôn khó giải quyết hơn tưởng tượng.
Tay đua số 5 chắc hẳn là tay đua xe nữ mà cô đã nghe trước đó, hai vòng trôi qua, đã dùng động tác lưu loát gọn gàng để chiếm lấy khúc cua trước, vượt cô hai giây.
Mặc dù Thẩm Tự không phải tay đua chuyên nghiệp, nhưng thực lực lại chuyên nghiệp, trạng thái của cô hôm nay rất tốt, sau khi đi qua hai đoạn dốc và khúc cua, lập tức lợi dụng kỹ xảo hoàn hảo để tăng tốc.
Khiến khoảng cách giữa hai người không ngừng ngắn lại.
Số 5 dường như không ngờ cô lại khó chơi như vậy, trong khúc cua tiếp theo, đã chiếm đường đua của cô.
Cô ta lợi dụng kinh nghiệm để kéo ra khoảng cách với Thẩm Tự.
Thật không may, mắt cá chân của Thẩm Tự còn chưa khỏi hắn, nên không nhanh nhẹn lắm, hơi đạp xuống, ngay lập tức phạm lỗi, cô không tránh được vũng nước phía trước, khiến lốp xe bị trượt.
Chiếc xe đua màu đỏ suýt chút nữa văng ra khỏi đường đua.
Người trong phòng bao đều kinh hãi trước cảnh tượng này.
Tề Thịnh nhíu mày, đứng dậy nhìn chằm chằm vào màn hình phát sóng, ánh mắt âm trầm tối xuống.
Người anh em đưa cô gái đua xe tới cũng thay đổi sắc mặt, ánh mắt âm thầm liếc nhìn biểu cảm của Tề Thịnh, trong lòng lạnh đi.
Rõ ràng, không ai để ý tới phần thưởng cá cược, trong quy tắc của bãi đua xe, cọ xát nhau là chuyện bình thường, nhưng có vẻ Tề Thịnh rất để ý tới người phụ nữ này.
Còn chưa kịp nghĩ ra lời nào để làm dịu bầu không khí xuống, Tề Thịnh đã tối sầm mặt đi ra ngoài.
“Liều mạng như vậy làm gì? Tôi có cần cô ta thể hiện kỹ thuật lái xe sao? Tôi cần cô ta thắng chiếc xe đó à?” Người anh em đó sốt ruột đến mức nổi nóng, thầm trách bạn gái của mình không biết quan sát: “Trước đó tôi còn nói riêng với cô ta, đừng…”
“Cậu vốn không nên để người ta đấu với Thẩm Tự.” Người trẻ tuổi cắt đứt lời anh ta nói: “Đông Dương lúc ở nghĩa trang nói đùa vài câu với cô ấy, mấy ngày nay còn suýt chút nữa bị tra tấn đến chết, đúng là vết xe đổ mà.”
Anh ta vỗ bả vai đối phương: “Người ta giận dỗi, trêu chọc vài câu chơi là được rồi, cậu còn dính vào tìm chết làm gì.”
Trên đường đua, Thẩm Tự gần như dựa vào bản năng của cơ thể để giảm tốc độ, ổn định thân xe.
Cô giảm tốc đến tốc độ trung bình, đánh tay lái, kéo chiếc xe sắp đụng vào vòng bảo hộ trở lại, tốc độ quá nhanh đè ép cô, khiến cô nếm được mùi máu tươi.
Đùng…
Phía sau truyền tới tiếng va chạm nặng nề.
Thẩm Tự không có tâm trạng nhìn thử tình huống phía sau, dùng nửa giây ổn định thân xe, cô không biết bản thân lấy đâu ra can đảm, giẫm chân ga hết cỡ.
Kim đồng hồ bên trên mặt điều khiển lập tức nhảy lên đến hơn 300, lốp xe đua cọ xát trên mặt đất xẹt thành tia lửa.
Tay nghề đua xe của cô là do một tay Tề Thịnh dạy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tề Thịnh theo đuổi cảm giác mới mẻ và kích thích, chơi như con thiêu thân. Có lẽ đi theo bên cạnh anh đủ lâu, cô ít nhiều cũng bị lây theo tính nết và cách hành xử của anh. Tâm trạng hiếu thắng bị khơi dậy, cũng không còn muốn sống.
Tốc độ xe không ngừng tăng vọt, người xem hãi hùng khiếp vía.
Những người trên khán đài cũng không thể ngồi yên.
“Mẹ nó, không muốn sống nữa sao?”
“Bớt nói đi.” Người bên cạnh vỗ nhẹ vào khuỷu tay anh ta, hạ thấp giọng nhắc nhở.
Thẩm Tự tập trung toàn bộ lực chú ý vào đường đua, lúc độ dốc giảm bớt, cô lợi dụng ưu thế của đường đua khi vào khúc cua, mạnh mẽ đạp ga rồi đánh tay lái sang phải. Chiếc xe đua nghiêng xuống xông ra ngoài, lướt qua số 5 một khoảng.
Sau đó là đoạn đường thẳng nên cô lái rất nhanh.
Ở vòng cuối cùng, xe số 5 đã phản ứng lại, bắt đầu áp sát cô sau đó chuẩn bị vượt lên. Nhưng lộ trình quá ngắn, xe đua màu đỏ vẫn vượt qua điểm cuối trước, mặc dù thời gian về đích so với người thứ hai không dài.
Chiếc xe quay đầu lại ở vạch đích rồi dừng lại.
Cô thắng.
Thẩm Tự tựa lưng vào ghế ngồi để bình tĩnh lại, hơi thở dồn dập và máu dâng trào lên do bị kích thích, xua tan chút phiền muộn ứ đọng trong lòng, nhưng thay vào đó là cảm giác trống rỗng, mãnh liệt đến vô tận.
Cô đột nhiên không thấy vui vẻ nữa, đột nhiên mất đi hứng thú.
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ gì, xương cổ tay cô đã bị người nào đó nắm chặt lấy, kéo ra khỏi ghế điều khiển.
“Ai bảo em tăng tốc?” Ánh mắt của Tề Thịnh rất bình tĩnh, bên dưới đáy mắt lại chứa đầy vẻ lạnh lùng lệ khí, giọng nói cũng hơi tàn khốc: “Em gấp gáp đi tìm chết tới vậy sao?”
Đầu óc của Thẩm Tự có hơi thiếu oxy, vịn lấy cánh tay anh, gần như dựa vào lòng ngực anh, lúc ngước mắt lên cô vô tình nhìn thấy cảm xúc hiện lên trong đáy mắt anh.
Dường như anh rất lo lắng.
Điều này khiến Thẩm Tự ngẩn người, đáng tiếc chỉ xuất hiện trong một hai giây, ngắn ngủi giống như gặp ảo giác. Cô không kịp xác nhận, hơn nữa hiện tại anh quá hung hãn.
Sau khi đứng vững, Thẩm Tự lập tức đẩy người ra: “Không phải anh muốn tôi ra để tạo thú vui sao? Vẫn chưa đủ à?”
Thật buồn cười.
Nếu như anh thật sự để ý, làm sao có thể để cô tới đây, lấy cô ra so sánh với người phụ nữ đó?
Thẩm Tự cố gắng nén lại cơn giận, sắc mặt cũng rất khó chịu.
Tề Thịnh nhíu mày lại, trong đáy mắt mơ hồ hiện lên vẻ không kiên nhẫn. Anh bóp lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng bế người lên đầu xe, khống chế cô chặt chẽ: “Thẩm Tự, để tôi dạy em, như thế này mới là tìm thú vui.”
Não bộ của Thẩm Tự chết máy vài giây, vô thức cuộn tròn đầu gối, trực giác cảm thấy chuyện này sai sai.
“Tề Thịnh!”
Chiếc xe mới vừa mới đi qua mấy đua xong, dù xe thể thao có tốt tới đầu, động cơ vẫn sẽ hơi nóng.
“Anh là súc sinh sao, Tề Thịnh?” Thẩm Tự hơi bực bội: “Anh bị bệnh à!”
Tầm mắt của Tề Thịnh lướt một lượt từ trên xuống dưới cô, ánh mắt anh trắng trợn tới mức quá đáng, anh trầm giọng cười khẽ, hơi nóng thổi vào khiến vành tai cô ngứa ngáy: “Em có thể tìm câu nào đó mới mẻ hơn được không? Mắng tới mắng lui cũng chỉ có hai câu này.”
Thẩm Tự hơi khự lại.
Động tác lui về phía sau cũng bị hơi nóng của động cơ ngăn cản, tránh cũng không thể tránh được, cô dứt khoát ôm lấy cổ anh, móc mũi chân, siết chặt vòng eo thon chắc của anh.
“Cầm thú, biến thái, vô sỉ.” Cô quấn lấy người anh, nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Vậy em còn nhào vào lòng tôi làm gì?” Tề Thịnh nắm lấy vành tai cô, nhẹ nhàng mân mê, đôi mắt đen nhánh vẫn trầm tĩnh, không thấy được cảm xúc gì.
Thẩm Tự im lặng vài giây.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô nhìn thẳng vào anh, gương mặt hiện lên vẻ quyến rũ động lòng người: “Anh nhất định muốn so đo câu nói kia đúng không?”
Tư thế của hai người vô cùng kỳ quái, tiếp xúc chặt chẽ không một kẻ hở, giống như đang tán tỉnh nhau, mà sự bất hòa và khó chịu trong tích tụ trong mấy ngày qua cũng giống như là ảo giác.
Gần trong gang tấc, lại giống ngăn cách cả bầu trời.
“Mấy năm nay anh đều biết, chút thông minh của tôi vẫn chưa đủ để giấu giếm được anh, chuyện ở thành phố Nam, cuối cùng người làm con dao hay bia ngắm đều là tôi, nếu vậy còn chưa thể khiến anh vui vẻ, anh ba à, tôi cầu xin anh đấy, có được không?”
Giọng điệu của Thẩm Tự mềm xuống giống như mỉa mai: “Anh buông tha cho tôi đi, chúng ta quen nhau trong hòa bình vậy thì cũng chia tay trong hòa bình đi.”
“Quen nhau trong hòa bình, chia tay trong hòa bình?” Tề Thịnh cười khẽ một tiếng: “Em không có tư cách để nói kết thúc với tôi, Thẩm Tự à. Mặc dù tôi không có hứng thú phí thời gian xuống tay uy hiếp một người phụ nữ, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ của nó.”
Anh đặt tay lên má cô, giọng điệu dịu dàng, giống như đang nói ra những lời lưu luyến yêu thương nhất.
“Đối với em, tôi sẽ phá lệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro