Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Chương 15

2024-09-21 22:12:16

Thẩm Tự cảm thấy buồn cười, tránh đi sự đụng chạm của anh: “Anh nhất định phải bắt nạt tôi như vậy sao?”

“Bắt nạt?’

Tề Thịnh nở nụ cười trầm thấp, ngón tay hiện rõ khớp xương dán vào phần động mạch ở cổ cô rồi di chuyển xuống dưới, khiến cô run rẩy khuôn mặt đỏ ửng lên, sau đó tay anh dừng lại ở chỗ yết hầu của cô.

Ngón tay lạnh lẽo hợp lại với nhau, anh nắm lấy cổ cô.

“Nếu tôi thật sự muốn bắt nạt em, Tự Tự à, em thậm chí còn không có cơ hội để nói những lời đó đâu.”

Thật ra động tác của Tề Thịnh không giống như đang tán tỉnh, mà càng giống như muốn bóp chết cô.

Thẩm Từ đè bàn tay đang làm loạn của anh lại.

“Vậy anh còn muốn có được thứ gì từ người tôi đây, anh ba?” Cô khẽ trào phúng, đôi mắt quyến rũ như đào yêu, đôi chân thon đung đưa trong không trung, quấn chặt lấy anh, cả người mềm mại không xương dựa vào lòng ngực anh: “Cảm giác sung sướng khi trêu đùa kẻ dưới trướng mình sao?”

Một tia sáng lướt qua mặt mày Tề Thịnh, đôi mắt anh tối sầm xuống: “Em an phận lại chút đi.”

Thẩm Tự lập tức không an phận, không làm theo kịch bản, cũng không nghe lời. Cho dù một giây trước đang khắc khẩu, giây tiếp theo cô vẫn có thể cuốn lấy anh, chơi đùa tới mức khiến từng hơi thở của đối phương quyện lên người cô, bộ dạng liếc mắt đưa tình giống hệt yêu tinh.

Chỉ là có vẻ Tề Thịnh chưa bao giờ luân hãm vào đó.

Khoảng cách quá mức mập mờ, lại không hề dính chút ái tình nào, hai mắt tỉnh táo nhìn nhau, ranh giới giữa ái và dục rất rõ ràng.

Có lẽ ba năm qua cô đã quen với sự tồn tại của anh, đã quen với vẻ thâm tình như thật như giả của anh, cho dù chỉ có một vài điểm, cũng sẽ khiến con người ta phải si mê, sinh lòng ảo tưởng, dù biết rõ không phải là sự thật.

Nhưng anh luôn đối xử với cô như sương mù trên núi, tùy tiện, mờ mịt, khiến người ta không nhìn thấy được chân thành.

Mà cô cũng không có sức lực đi tìm hiểu.

Thẩm Tự nhìn chằm chằm vào Tề Thịnh vài giây, nhưng vẫn luôn không thấy được cảm xúc mà mình muốn thấy.

Cô không thích tính cách bạc bẽo thiếu tình cảm của anh, không muốn thấy anh chỉ quan tâm tới bản thân trong cuộc tình qua lại này, càng không cam tâm bản thân đang từng bước luân hãm, còn anh lại vô cùng tỉnh táo, vẫn luôn thành thạo đối phó như thế.

Cô nhảy xuống, trong lòng đột nhiên rất khó chịu.

“Thẩm tiểu thư, nếu cô đã thắng thì chiếc xe kia…”

Một giọng nói cắt ngang bầu không khí kỳ lạ này, cục diện bế tắc ngay lập tức bị đánh vỡ.

“Mẹ nó đừng có gọi tôi là tiểu thư*!”

*Tiểu thư nếu đi riêng sẽ có ý chỉ gái ngành, lúc này Thẩm Tự đang giận cá chém thớt, muốn bắt bẻ. (Khi edit chuyển từ tiểu thư thành cô, trường hợp này edit giữ nguyên)

Thẩm Tự đột nhiên xoay đầu lại, ý cười quyến rũ dưới đáy mắt vẫn chưa thu lại, nhưng lại lạnh lùng như nước trong hồ mùa thu, trở mặt còn nhanh hơn lật sách: “Tôi không thèm.”

Người tới không hiểu sao lại đụng vào họng súng, sắc mặt khẽ thay đổi, liếc mắt sang sắc mặt của Tề Thịnh, sau đó mới nở nụ cười với Thẩm Tự: “Tôi xin lỗi về chuyện trên đường đua ban nãy, người tôi mang tới không hiểu chuyện, làm em gái mất vui, tôi sẽ bảo cô ta xin lỗi cô.”

Anh ta mất kiên nhẫn kéo bạn gái bên cạnh, rõ ràng đang muốn trút giận: “Cô bị câm sao?”

Bạn gái bên cạnh hơi lảo đảo, hốc mắt cô ta đỏ bừng, gương mặt hơi sưng lên, vừa nhìn đã biết rõ chuyện gì xảy ra.

Trong lòng Thẩm Tự lại càng bực bội: “Không cần.”

Không phải cô đồng tình với người phụ nữ trước mặt.

Tuy thủ đoạn chà đạp người khác của chàng trai trẻ này khiến người ta rất khó chịu, nhưng giữa tiền và sắc, hai người họ kẻ muốn cho người muốn nhận, không tới lượt cô lên tiếng.

Cô chỉ cảm thấy, đối với Tề Thịnh, có lẽ cô cũng giống với người phụ nữ này.

Thẩm Tự ngước mắt lên, dịu dàng mỉm cười: “Tôi chơi không nổi quy tắc cọ xát trong bãi đua xe, mới nên là người nói câu xin lỗi này.”

Bị chặn họng hai lần liên tục, sắc mặt người anh em kia liên tục thay đổi. Bình thường anh ta giống như tổ tông, luôn được người khác cung phụng, có khi nào bị người khác tỏ thái độ như vậy?

Nhưng người sáng suốt đều nhận ra được thái độ của Tề Thịnh đối với Thẩm Tự, đều là những tay lõi đời, cho dù có bị mất mặt, cũng không thể lên phát tác cơn giận ra được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ta chỉ có thể cười gượng hai tiếng, hùa theo lời cô nói: “Cô nói đúng rồi, em gái à, là tôi không suy nghĩ chu đáo.”

Tề Thịnh liếc mắt sang: “Không vui sao?”

“Không có.” Thẩm Tự lạnh lùng trả lời lại hai chữ, hít một hơi, ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Mất bình tĩnh, cũng sẽ mất đi chuẩn mực,

“Không quá thích.” Thẩm Tự giống như không có chuyện gì, vẫn là điệu bộ mềm ấm quyến rũ như cũ, cô bắt đầu bịa chuyện: “Xe người khác đã từng lái, mẫu xe cũng không đẹp, nếu không anh đưa tôi một chiếc đi.”

Cô nhìn anh, ngũ quan đặc biệt sáng ngời linh động: “Tôi thích chiếc Aventador J trong gara của anh.”

Không được coi là chiếc siêu xe đắt tiền nhất, xe thể thao nằm trong gara của Tề Thịnh còn nhiều hơn cả bộ sưu tập giày của cô. Nhưng chiếc xe này chỉ có một chiếc duy nhất trên đời, độc nhất vô nhị.

Thẩm Tự chỉ thuận miệng nói ra.

Tề Thịnh không thèm để ý, khóe môi hiện lên nụ cười như có như không: “Trở về Bắc Kinh rồi tự mình lấy đi.”

Thẩm Tự ngẩn ra.

Nụ cười của anh trông như thâm tình lại cũng có vẻ giả tạo, không còn vẻ âm trầm hung ác như trước, biết rõ anh bạc bẽo vô cảm, biết rõ đâm đầu vào là sẽ chết, nhưng vẫn sẽ vì anh mà mắc kẹt bên trong bể dục hồng trần.

Lúc nào cũng như thế, người ép cô phải nghe theo là anh, dỗ dành cô vui vẻ cũng là anh. Anh dễ dàng kéo cô chìm sâu vào, còn anh lại không hề mở lòng.

Thẩm Tự âm thầm dời tầm mắt, giọng điệu mềm mại, thái độ ngoan ngoãn: “Tôi thắng rồi, đi đây.”

Từ trước tới nay cô luôn cho rằng mình rất tỉnh táo, dù sao cô cũng vốn có mưu đồ khác, vậy nên cô không thèm để ý tới thái độ của Tề Thịnh.

Nhưng nào ai biết rõ đời, tất cả đều không giống như tưởng tượng. Cô mới phát hiện bản thân còn quan tâm nhiều hơn cô nghĩ, mà anh lại chưa từng quan tâm tới. Những suy nghĩ mơ hồ đó được vạch trần ra từng lớp, phơi dưới ánh mặt trời, máu tươi đầm đìa.

Ái dục với người, giống như cầm đuốc đi ngược gió, chắc chắn sẽ có ngày bỏng tay.

Cô biết rất rõ.

Trở lại với khán đài trung tâm, ánh sáng bạc từ cửa kính sát đất chiếu vào, bên trong có tiếng nói chuyện rất nhỏ, khi nhìn thấy Tề Thịnh ngồi xuống, sắc mặt không có gì thay đổi, tốp năm tốp ba kia mới ngồi xuống theo.

Người trẻ tuổi lúc nãy vẫn còn ở đó, đang lười biếng liếc nhìn bạn gái thành thạo chia bài rồi liếc mắt nhìn Tề Thịnh một cái.

“Anh thế mà bỏ được cô ấy, quay lại đây?” Người trẻ tuổi cười khẽ có hơi kinh ngạc, đôi mắt đầy vẻ phong lưu và hư hỏng: “Nhưng quay lại cũng tốt, tôi còn đang định tìm anh tâm sự chuyện Morning Star Leap và chuyện góp vốn vòng tiền pre-ipo sắp sửa bắt đầu rồi, cuối cùng anh muốn thế nào?”

“Hạ Cửu biết cậu ăn cây táo, rào cây sung như vậy không?” Tề Thịnh ngước mắt nhìn, ánh mắt lạnh lùng.

“Không chung chí khó lòng hợp tác mà, anh ba.” Người trẻ tuổi khẽ nhún vai, mỉm cười không chút để tâm: “Nếu Hạ Cứu là người thông minh, thì nên biết, trong tương lai nhà họ Phó là do tôi định đoạt.”

Vẻ lạnh lùng dưới đáy mắt anh ta khiến người khác phải sợ hãi: “Ai dám giúp thằng chó đó, thì chính là đang đối nghịch với tôi.”

“Nếu tôi là Hạ Cửu, tôi sẽ không chọn cậu.” Tề Thịnh cầm ly rượu lên, nhưng chỉ nhấp một ngụm.

“Hửm?” Người trẻ tuổi nhìn sang.

“Người có quá nhiều dục vọng thường cũng sẽ có rất nhiều nhược điểm, mượn sức một kẻ chỉ muốn trực lợi rất dễ bắt chẹt, cũng có thể tránh được nhiều phiền phức.” Tề Thịnh đặt ly rượu xuống, lười biếng ngả ra sau, lời nói có hơi khắc nghiệt: “Em trai cậu vốn dĩ chính là một lựa chọn hàng đầu của mọi người.”

“Có phải không người anh em?” Người trẻ tuổi chậc một tiếng, có hơi khó chịu nói.

“Làm anh em tôi rất dễ chết yểu, cận coi chừng sống không bằng chết đấy.” Tề Thịnh cong môi dưới.

Nụ cười của anh như thể ẩn chứa một con dao nhỏ, nham hiểm và lạnh lùng.

Người trẻ tuổi hơi khựng lại, nhớ lại kết cục của mấy người anh em của Tề Thịnh, đột nhiên cảm thấy người em trai nham hiểm và mẹ kế ác độc nhà mình đều thật thân thiện dễ gần: “Anh có thể đừng đùa ác như vậy được không?”

Anh ta nhướng mày, hài hước đáp trả: “Chẳng trách Thẩm Tự lại thích lừa người như vậy, xem ra là bị anh dạy hư, tôi nhớ rõ trước đây cô gái kia rất ngoan ngoãn mà.”

“Ngoan ngoãn?” Tề Thịnh thấp giọng cười nhạo, không đoán được anh đang nghĩ gì.

“Trước tiên đừng nhắc tới việc Thẩm Tự của năm xưa ra sao, chi bằng nói tới hiện tại, tính tình của cô ấy càng ngày càng giống anh, thậm chí tác phong làm việc cũng học anh năm sáu phần.”

Người trẻ tuổi đã rất muốn nói ra từ lâu: “Mấy người chơi “dưỡng thành” như vậy, có phải hơi biến thái không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ta thật sự rất tò mò mấy năm qua Tề Thịnh đã dạy Thẩm Tự những thứ gì, có thể khiến một em gái xinh đẹp mềm yếu kia, trở thành một bậc thầy làm việc ngoan tuyệt, đùa giỡn trái tim, không từ thủ đoạn nhưng trên mặt vẫn rất hiền từ.

Không nuôi theo kiểu tình nhân, lại nuôi ra một tổ tông.

“Còn có chuyện ở thành phố Nam, liên lụy tới quyền lợi của biết bao nhiêu người, nếu không phải do anh đè xuống, cô ấy có thể chơi đùa được như vậy sao? Chuyện này làm một lần thì được, những không thể lần nào anh cũng giải quyết giúp cô ấy được, đúng không?”

“Cũng không phải không thể.” Tề Thịnh xoay chuỗi hạt trên cổ tay mình, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần cô ấy chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, ai động tới cô ấy, tôi đều có thể khiến người đó trở thành nhà họ Hà tiếp theo chỉ trong vòng chưa đầy một tháng.”

“...”

Người trẻ tuổi cảm thấy suy nghĩ bệnh vực người của của mình của anh có vấn đề, không nói lý lại còn rất tự tin: “Anh đừng trách người anh em là tôi lắm miệng, Thẩm Tự thông minh như vậy, sao lại không biết kết cục của việc khi gây ra chuyện lớn như vậy chứ? Cô ấy dám làm như vậy, một là do cô ấy là người mơ màng duy nhất trong chuyện này, hai là…”

Nói tới đây thì dừng.

Vốn dĩ người trẻ tuổi định nói Thẩm Tự ỷ có người thu dọn cục diện rối rắm cho, lợi dụng sự kiên nhẫn của anh, nhưng lại cảm thấy không cần thiết: Tề Thịnh hoàn toàn không phải một người dễ lừa gạt, sao có thể không nhận ra chứ?

Tình như con dao thép mài xương, dễ dàng giết chết con người ta.

“Tôi cảm thấy anh quá quan tâm tới cô ấy.” Người trẻ tuổi uyển chuyển thay đổi cách nói: “Chơi mấy năm cũng không có gì, nhưng dù sao thì tương lai anh cũng phải kết hôn đúng chứ?”

Anh ta cúi đầu đốt điếu thuốc, phun ra một làn khói: “Tôi đã nghe bà cụ nhà tôi nói, ông cụ muốn anh cưới Mẫn Ngọc nhà họ Đào, bà cụ Tề thì thay anh nhìn trúng Tiểu Thất nhà họ Du ở thành phố Thiệu, còn có cô con gái duy nhất của nhà họ Lý. Chẳng lẽ anh định làm trái lại lời của ông cụ sao?”

“Cũng không phải chưa từng làm trái.” Tề Thịnh lười nhác híp mắt lại: “Xem tôi có muốn hay không thôi.”

Người trẻ tuổi khẽ chậc một tiếng.

Buổi trình diễn catwalk trên đảo nhỏ sắp sửa kết thúc, Thẩm Tự thay một bộ váy cắt may cao cấp dành cho tiệc rượu, mới phát hiện trên điện thoại cô đầy những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn tới từ cơ quan giám định: Cơ quan giám định là tài sản của ông Trần, trước kia khi ở trong nước, thỉnh thoảng Thẩm Tự sẽ đến giúp đỡ, nên cũng có giữ một chức vụ trên danh nghĩa. Nhưng vì quá bận rộn viện học, nên không có ai tìm cô.

Thẩm Tự thấy hơi kỳ lạ, gọi lại vào số điện thoại kia.

“Hôm nay có một vị khách kỳ lạ, để lại một đống mảnh sứ vỡ, nói là phải đào mất mấy năm mới gom đủ, còn chỉ đích danh cô đến sửa lại. Tôi nói hiện tại cô không rảnh làm việc này, trợ lý của người đó vẫn luôn ồn ào nói muốn gặp cô, còn người kia thì vẫn luôn ngồi trên xe, còn che chắn kín mít.” Nhân viên công tác kể rõ ràng lại mọi việc: “Sau khi đợi hơn nửa giờ, người đó thấy thật sự không thể liên lạc được mới bằng lòng rời đi.”

Cô ấy lại gửi sang một tấm hình: “Nói tiếp cũng rất kỳ lạ, sao người này cứ khăng khăng phải gặp chị chứ? Chị Tự à, chị xem thử biển số xe coi có quen không?”

Thẩm Tự nhấn mở hình ảnh đối phương gửi tới, sau khi phóng to quan sát hồi lâu, cô vẫn không thấy chút manh mối nào.

“Không có ấn tượng.”

“Vậy có thể là cố ý tới gây rắc rối đó.” Một người khác ở đầu dây bên kia thuận miệng nói.

Thẩm Tự vuốt màn hình, sau khi xác nhận lại, sự chú ý của cô đã dời lên những mảnh sứ, tầm mắt hơi khựng lại.

Không biết có phải tới gây rắc rối hay không, nhưng đối phương nhất định đang nói dối.

Một là những mảnh sứ vỡ như vậy không có giá trị gì nhiều, rất ít người tốn công đi gom lại; hai là tỷ lệ gom lại cũng rất thấp, về cơ bản là không thể nào gom ra được một bản hoàn chính; điều quan trọng nhất, nếu thật sự đào được mấy mảnh sứ vỡ này, thời gian lâu như thế, các cạnh của mảnh sứ đã sớm bị va chạm và mài mòn đến mức nhắn mịn, làm sao có thể hoàn hảo như vậy được chứ?

Cho nên hình đống mảnh vỡ kia không giống như vừa đào từ khắp nơi, mà càng giống như mới bị đập vỡ.

Thôi bỏ đi.

Dù sao cũng không đến trước mặt cô gây phiền phức, Thẩm Tự không có hứng thú với chuyện này, nên không để tâm, chỉ giải thích đơn giản vài câu rồi cúp máy.

Khi rời khỏi đường đua, xung quanh đó có hơi ồn ào.

Thẩm Tự tùy tiện nhìn thoáng qua, cách đó vài mét có nhân viên công tác đang nở nụ cười đi theo sau là một người phụ nữ cao gầy tóc ngắn, nhìn qua sắc mặt của nhân viên công tác vô cùng khó xử.

“Cô Đào, cô Đào, cô thật sự không thể…”

Người phụ nữ tóc ngắn mặc một chiếc corset siêu ngắn màu đỏ rượu, có đeo khuyên tai, trông rất hoang dã, lạnh lùng quyến rũ, sạch sẽ lưu loát giống như một món vũ khí sắc lạnh. Cô ta bị nhân viên công tác quấy rầy tới mức mất kiên nhẫn, ngoái đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Nhân viên kia im lặng, không dám ngăn cản nữa.

Lúc này đột nhiên người phụ nữ tóc ngắn dừng lại, nghiêng mặt sang một bên như thể nhận ra điều gì đó, sau đó cô ta đánh giá Thẩm Tự từ trên xuống dưới rồi híp mắt lại.

Sắc mặt cô ta nhanh chóng trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Số ký tự: 0