Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Chương 16

2024-09-21 22:12:16

Tầm mắt ở trong không khí không một tiếng động mà chạm nhau, Thẩm Tự cảm nhận được đối phương tỏa ra một loại cảm giác thù địch khó hiểu.

Cái chạm mắt sắc bén ngắn ngủi không tạo ra bất kỳ tia lửa gì. Thẩm Tự còn chưa kịp hiểu rõ, người phụ nữ ở phía đối diện đã mỉm cười trước: "Thật là trùng hợp."

Cô ta đi tới trước mặt Thẩm Tự, vươn tay ra trước: "Xin chào, tôi là Đào Mẫn Ngọc."

Giọng nói nghe rất quen tai.

Người với người đều chú trọng đến khí chất và ánh mắt, đặc biệt là hai người phụ nữ có ngoại hình và gu thẩm mỹ ngang nhau. Khi gặp nhau, thường sẽ theo bản năng so sánh với đối phương. Người chủ động đi tới chào hỏi như cô ta thì rất khó nói.

Trong lòng Thẩm Tự không phải là không có sóng lớn, chỉ là cô không biểu hiện ra, cũng không nhúc nhích: "Tôi không quen cô."

Đào Mẫn Ngọc, người phụ nữ này rất không bình thường. Cô ta không giận, hình như không hề bận tâm chút nào đến việc Thẩm Tự không nể mặt của cô ta. Cô ta thu tay về, lời nói vẫn rất dứt khoát: "Cũng tốt, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể mãi mãi không cùng nhau xuất hiện."

Lời nói của cô ta rõ ràng nhắm vào Thẩm Tự.

Thẩm Tự không rõ lý do tại sao mình lại chắc chắn như vậy. Cô gần như ngay lập tức nhận ra, đây là giọng nói mà cô đã nghe thấy ở hành lang ngày hôm đó.

Vốn dĩ Thẩm Tự không muốn để ý tới, thế nhưng hôm nay tâm trạng của cô không tốt, toàn thân đều là gai.

Cô cũng dừng tư thái giống như nói chuyện phiếm đáp trả: "Hình như cô Đào không biết rồi, không cùng xuất hiện là không trêu chọc lẫn nhau, không có dính dáng ở bất cứ phương diện nào, chí ít, đừng đụng tay vào đồ của đối phương."

Đào Mẫn Ngọc nhíu mày: "Cô nghĩ như vậy sao?"

"Tôi không bao giờ thèm khát chạm tay vào đồ của người khác." Ánh mắt Thẩm Tự rất lạnh nhạt: "Nhưng mà đồ thuộc về tôi, tôi rất ghét bị người khác thèm muốn. Đừng nói là đụng vào, cho dù nhìn cũng không được."

Đào Mẫn Ngọc khẽ nheo mắt lại, không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.

Nhưng cô ta không nói gì, chỉ cười nói: "Hy vọng cô có thể luôn duy trì lập trường hôm nay."

Mùi thuốc súng trong nháy mắt biến mất gần như không còn.

Khí thế lúc nãy của cô ta hùng hổ, rõ ràng là đến để gây chuyện, muốn thị uy nhưng lại ngừng chiến tranh trước tiên.

Rất khó hiểu.

Thẩm Tự cũng không coi khúc dạo ngắn này là chuyện gì to tát. Những năm này cô gặp phải không ít người tới chất vấn, có khối người còn ác liệt hơn người hôm nay. Nếu so sánh lẫn nhau mà nói, tuy tư thái của Đào Mẫn Ngọc cao nhưng không làm bộ làm tịch khiến cho người ta buồn nôn.

Cô nắm lấy góc váy, trở về hội trường.

"Chỉ là xem một show diễn thôi, sao cậu đặt nhiều đơn hàng thế?" Thẩm Tự thoáng kinh ngạc liếc nhìn Chu Tử Khâm: "Không phải gần đây cậu đang cãi nhau với gia đình, sắp hết tiền rồi hay sao? Còn không kiềm chế một chút, cậu dự định về nhà bán mình cầu vinh sao?"

"Tớ nhìn thấy quần áo đẹp thì không nhịn được." Chu Tử Khâm nhỏ giọng thầm thì.

"Bình thường cậu cũng không hay mặc phong cách này." Thẩm Tự quả thực bị cô ấy chọc đến mức bật cười: "Tớ cũng không thấy cậu thích lắm, mà lại vội vàng đặt mua như vậy. Cậu là bạch tuộc hay là Quan m ngàn tay, sao lại có thể mua nhanh như thế chứ?"

"Có thích hay không thì phải thử qua rồi mới nói được."Chu Tử Khâm không quan tâm những chuyện đó, ký mua đơn không chút do dự: "Thứ tớ nhìn trúng, phải đoạt tới tay trước đã."

Thẩm Tự đáp lại câu nói của cô ấy bằng một nụ cười, hàng mi dài khẽ buông xuống, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.

Đáng tiếc những thứ trên đời này không phải lúc nào cũng có thể dễ dàng có được. Cho dù có tìm được, nắm trong tay, cũng sẽ sợ bản thân mình không xứng với nó, nhận lấy những thứ không thuộc về mình, sớm muộn có một ngày cũng sẽ bị đoạt lại.

Cô cũng không phải lúc nào cũng "kiên cường" như vậy, tin rằng cô là người không thể thay thế được đối với Tề Thịnh.

Vốn dĩ hành trình hai ngày sau đó đều ở biệt thự tư nhân, từ tiệc rượu xã giao, trà chiều, tiệc chính đến buổi đấu giá. Trong thời gian đó còn có tiệc rượu ở hầm rượu và tiệc trà ở vườn hoa, nhưng mà Thẩm Tự không có hứng thú.

Buổi tối khoảng tám chín giờ, cô trở về Đàn Cung.

Sau khi ngâm mình trong bồn nước nóng trên tầng thượng một lúc, Thẩm Tự nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ. Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân.

Tất cả những gì diễn ra sau đó đều thuận lý thành chương.

Trên đỉnh mái là một tấm kính nguyên khối, chỉ cần ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời đêm. Hơi nước mịt mờ lan tỏa toàn bộ không gian, cánh hoa hồng theo sóng nước chập trùng dữ dội, làm ướt màn che.

Đến lúc tình cảm dâng trào, Thẩm Tự gọi anh một tiếng, trong giọng nói nức nở có một chút mềm mại, uyển chuyển và ngọt ngào.

"Tề Thịnh."

"Hửm?" Hầu kết Tề Thịnh khẽ di chuyển lên xuống, đôi mắt đen kịt chăm chú nhìn cô, dùng giọng nói thâm trầm đáp lại một tiếng.

"Chúng ta đã ở bên nhau ba năm rồi."

Trong ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, khóe mắt của Thẩm Tự đỏ hoe, đáy mắt nổi lên một lớp sương mù. Dường như trong những khoảnh khắc này, ngũ quan của cô càng thanh tú, lông mày đôi mắt càng sống động, dáng vẻ yêu kiều, sắc sảo.

"Nhớ rõ như thế sao?" Tề Thịnh nắm cằm của cô, nhẹ nhàng nâng lên: "Đang nghĩ gì vậy?"

Thẩm Tự nhìn vào đôi mắt đen kịt lạnh lùng của anh, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Anh có yêu tôi không?"

"Sao lại hỏi như vậy?" Tề Thịnh nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hình như tất cả phụ nữ đều sẽ chấp nhất với loại câu hỏi không có chút giá trị này.

"Đương nhiên là yêu rồi." Hình như tâm trạng hôm nay của anh rất tốt. Anh nắm lấy tay cô, bắt chéo hai tay của cô ra sau lưng, chậm rãi ép tới, cúi đầu hôn lên vành tai của cọ: "Lần đầu tiên tôi gặp em liền muốn có được em."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Tự ngẩn người.

Cô luôn cảm thấy anh đang dỗ dành chơi đùa với mình, mặc kệ là tặng quà hay là những lời đường mật thuận miệng.

Anh không bao giờ để ý những chuyện này.

Anh cảm thấy câu hỏi của cô không có ý nghĩa gì.

Chỉ vì tâm trạng tốt nên anh mới dỗ dành cho cô vui.

Cô không tiếp tục suy nghĩ nữa, đêm nay anh đặc biệt có hứng thú, đến mức hơi mất sức khi tình cảm dâng trào, kéo dài rất lâu. Cô bất lực ngửa cổ ra, đường nét vai và cổ tinh tế uyển chuyển giống như một con thiên nga.

Bầu trời đêm cuối mùa hè đầu mùa thu cực kỳ trong sáng, cảm giác mát mẻ tràn ngập, dải ngân hà lấp lánh như ẩn như hiện.

Đêm dài dằng dặc, trong màn trường, lớp tuyết che đậy cảnh đỏ hồng.

Sau đó Tề Thịnh bế cô lên, ý thức của Thẩm Tự đã trở nên mông lung, mãi không mở nổi mắt ra. Cho đến khi cô nghe thấy nghe thấy tiếng xột xoạt, mới dụi mắt, giọng nói chưa tỉnh ngủ vừa lười biếng vừa quyến rũ.

"Anh phải đi sao?"

"New York có một dự án." Tề Thịnh chậm rãi thắt cà vạt, cài lại khuy măng sét đính kim cương.

Thẩm Tự vẫn nhìn anh chằm chằm.

Tề Thịnh hiếm khi thấy cô dính người như thế, đột nhiên, anh cúi người hôn một cái lên khóe môi của cô, nói thêm một câu: "Chờ tôi trở lại, cùng em đón sinh nhật."

Thẩm Tự cười khẽ: "Được."

Hôm nay hình như cô có gì đó không đúng lắm.

Hơi nhiều lời, câu hỏi còn rất kỳ quái.

Thời gian quá vội vã, Tề Thịnh không nhìn ra được điểm gì khác thường, anh ấn nhẹ lên trán, ném ý nghĩ đó ra sau đầu.

Hai người đã không gặp mặt nhau trong mấy ngày.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng một cái đến rạng sáng cuối tuần, Thẩm Tự bị tiếng sấm đánh thức lúc hơn nửa đêm.

Trong bóng đêm dày đặc , mưa to như trút nước. Đàn Cung vẫn đèn đuốc sáng choang như cũ , cô đứng trước cửa sổ sát đất, phong cảnh của khu biệt thự liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một, kiến trúc kiểu Fontainebleau yên tĩnh như thời trung cổ, những bức phù điêu bằng thạch cao màu đất sét, tranh bích hoạ và cây cối đều ẩn hiện trong màn mưa.

Thẩm Tự không ngủ được, gõ hai hàng chữ ở đầu đề trong văn kiện, sau đó ôm máy tính đi tới thư phòng.

Hôm nay là sinh nhật của cô, quà tặng và lời chúc được gửi tới dồn dập. Cô mở điện thoại di động lên, tiện tay click mở những tin nhắn chưa đọc, cơ bản đều là lời chúc mừng.

Đáng tiếc cô không có tâm trạng xem.

Bên ngoài mây đen rợp trời, mưa ào ạt như trút nước, sấm sét vang rền.

Cô vô tình nhấn vào mục "Thời tiết".

Mấy ngày gần đây thời tiết của Thượng Hải và New York đều không tốt, chuyến bay qua lại giữa hai nơi cũng chịu ảnh hưởng, phải tạm ngừng bay vào ban ngày.

Tề Thịnh chắc hẳn là không trở về rồi.

Hiện giờ đang là hai giờ sáng, ở New York khoảng mười một giờ, là thời gian ăn trưa, hẳn là anh cũng không bận rộn.

Chính anh nói muốn đón sinh nhật cùng với cô mà.

Cho dù bận rộn không trở về được, vì sao anh không gọi điện thoại cho cô?

Sau khi rót mấy ly rượu, Thẩm Tự không nhịn được suy nghĩ.

Thẩm Tự dựa giá sách soạn tin nhắn, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, từ "Anh còn trở về không?" đến "Anh đang làm gì?" đến "Dự án tiến triển thuận lợi không?" lại tới "Tôi nhận được đồ rồi, vẫn ổn, cho nên anh…", sau khi sửa đổi mười mấy lần lại xóa bỏ toàn bộ.

Cô đang làm gì vậy?

Thẩm Tự ấn tắt màn hình, mở một chai "bài hát tàu đắm" ra, nhìn dòng rượu được rót vào ly.

Lúc cô vừa mới ở bên cạnh Tề Thịnh, mặc dù có hơi sợ anh, nhưng bởi vì không biết giới hạn chịu đựng của anh đối với cô đến đâu, nên cứ thế bày hết mọi thứ ra ngoài. Không chút cố kỵ đi thăm dò giới hạn của anh.

Cũng không biết vì sao, bây giờ cô càng ngày càng lo được lo mất.

Rượu càng uống trong lòng càng sầu, Thẩm Tự đẩy ly cao cổ ra, ngồi ở chỗ Tề Thịnh thường ngồi đờ người ra.

Cô hoảng hốt một hồi lâu, sau đó vì quá nhàm chán, cô tiện tay lật qua lật lại tài liệu trong tay, rồi lại mở máy tính của anh.

Trong lúc vô tình click mở một email, Thẩm Tự hơi giật mình.

"Ba phần tài liệu về loại đá mà anh đã gửi trước đây, nhà thiết kế đã thiết kế ra kiểu dáng ban đầu. Nhẫn của cặp đôi yêu nhau thường sử dụng kiểu dáng đơn giản, kim cương hồng hình bầu dục, khung nhẫn bằng bạch kim; nhẫn đính hôn sử dụng kim cương đỏ như máu bồ câu, kim cương trắng được khảm vòng quanh, thiết kế hình bông hoa; nhẫn cưới dùng kim cương…"

Là vài bản vẽ mà nhà thiết kế đã vẽ.

So với kim cương hồng và kim cương đỏ như máu bồ câu, thứ càng làm người khác chú ý là viên kim cương 45 carat ở dưới. Chất liệu hoàn hảo, đường cắt hoàn hảo, chỉ nhìn qua màn hình cũng khiến người ta mê mẩn, tỏa ra ánh sáng lung linh khắp nơi.

Nhẫn?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh đặt nhẫn?

Thẩm Tự rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, trái tim của cô đập dồn dập từng nhịp từng nhịp vô cùng mạnh mẽ.

Anh dự định cầu hôn sao?

Người mà anh định cầu hôn là… cô sao?

Cảm giác khó tả quét qua toàn thân, lúc Thẩm Tự đóng email lại, đầu óc vẫn còn trống rỗng.

Có lẽ có một chút rối bời, còn có một chút hào hứng và mong đợi, mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng tâm trạng tối tăm vài ngày nay của cô bỗng biến mất.

Trải qua một lúc, tay của cô vẫn còn đang run rẩy.

Thẩm Tự hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên có tâm trạng muốn đi mở quà và đọc lời chúc mừng sinh nhật, thậm chí lần đầu tiên trong đời, cô chịu khó nhẫn nại và tỉ mỉ đáp lại những lời chúc khách sáo kia.

Sau khi lướt tin nhắn một hồi, cô mới phát hiện Chu Tử Khâm đã gửi cho cô hai tin nhắn vào lúc nửa đêm.

[Cục cưng Tự, cục cưng Tự, cậu ngủ chưa? ]

[Tớ có chuyện muốn nói với cậu. ]

Không biết có chuyện gì, nhưng mà Chu Tử Khâm đã thu hồi lại bảy, tám dòng, không giống với phong cách trực tiếp của cô ấy lắm.

Kỳ lạ.

Cô ấy có việc gấp sao không gọi điện thoại?

Thẩm Tự hỏi lại: "Làm sao vậy?". Mà ở đầu bên kia hơn nửa đêm vẫn không chưa ngủ, phía trên khung chat nhiều lần xuất hiện dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn", sau đó mới hiện ra một dòng.

[Có phải cậu và anh ba cãi nhau không?]

"Không có, sao cậu lại hỏi như vậy?"

Dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn" lại xuất hiện mấy lần, sau một hồi lâu, Chu Tử Khâm nhắn lại:

[Thôi bỏ đi, chuyện này cũng chưa chắc chắn, đợi đến sau ngày sinh nhật cậu rồi hẵng nói vậy.]

Dường như sợ cô hỏi tới, ngay sau đó Chu Tử Khâm lại gửi tiếp một dòng:

[Chúc mừng sinh nhật cục cưng, năm nay Thanh Thanh chuẩn bị cho cậu rất nhiều quà.]

Thẩm Tự hơi khó hiểu, nhưng bởi vì hưng phấn chuyện chiếc nhẫn nên vẫn chưa bình tĩnh lại được, cũng không suy nghĩ nhiều.

Năm nay sinh nhật của Thẩm Tự được tổ chức rất hoành tráng.

Những năm qua cô không quá thích làm ầm ĩ như vậy, nhưng mà bởi vì tâm trạng tốt nên cô tùy ý mọi việc. Nguyên liệu cho bữa tiệc đã được chuẩn bị một tháng trước, hoa tươi được đưa tới bằng một chiếc máy bay tư nhân. Sau khi bắn pháo hoa vào ban ngày ở vùng ngoại ô, tiệc trà chiều sẽ được tổ chức ở cánh đồng hoa, tiệc chính và khiêu vũ sẽ được sắp xếp trên du thuyền, buổi tối còn có một màn biểu diễn của máy bay không người lái.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tự thích loại náo nhiệt này, cho dù lần này anh không có ở bên cạnh cô.

Bầu trời mùa thu trong xanh, như một viên kim cương trong suốt màu xanh bạc hà, trong khoảnh khắc hàng ngàn con bồ câu được thả bay trên cánh đồng hoa, khinh khí cầu từ từ bay lên. Bắt đầu từ chiếc máy bay riêng chở đầy hoa hồng, mọi nơi cô đến đều có bất ngờ: ăn mì trường thọ thì nhặt được một viên ngọc lục bảo, đi dạo trong cánh đồng hoa thì tìm thấy một đôi giày thủy tinh đã được đặt làm sẵn.

Thứ mà Tề Thịnh không keo kiệt nhất có lẽ là tiền. Chỉ cần cô không bận tâm chuyện anh không có ở đây, sẽ tìm được rất nhiều niềm vui.

Lúc giữa buổi tiệc, Thẩm Tự đi toilet một chuyến.

"Cô không thấy sao? Hoa hồng của người ta được vận chuyển đến bằng máy bay riêng đó. Tôi chưa gặp ai, tặng biệt thự Đàn Cung và xe thể thao trong ngày sinh nhật còn chưa đủ, còn muốn tặng máy bay riêng nữa."

Giọng nói cô gái toát ra vẻ ghen tị: "Điệu bộ kệch cỡm thật, trong ba năm nay lần đầu tiên thấy người nào đó đắc ý như vậy."

"Đắc ý cũng chỉ được mấy ngày này thôi, nói không chừng là quà chia tay đó." Một người khác vừa cười vừa nói.

Thẩm Tự đang muốn đẩy mở cửa toilet, chợt nghe bên ngoài có người đang nói chuyện.

"Thôi quên đi, cá cược bọn họ chia tay cũng đã cá cược ba năm rồi. Không phải anh ba cũng vẫn không chán sao?"

"Không chán không phải là do thích khuôn mặt của cô ta à? Cũng chẳng phải là muốn kết hôn với cô ta. Tôi còn nghe nói, cô gái nhà họ Đào kia mới chính là con dâu do ông cụ Tề định sẵn nữa kìa? Quãng thời gian trước hai người đã gặp mặt nhau ở Bắc Kinh rồi, nói không chừng là đang bàn bạc việc đính hôn như thế nào đó."

Cô gái vừa dậm lại lớp trang điểm, vừa không quá để ý mỉm cười: "Đợi đến lúc Đào Mẫn Ngọc gả tới, còn có chỗ cho cô ta dung thân sao?"

Anh sắp đính hôn.

Trong đầu Thẩm Tự vang lên một tiếng ầm, trở nên trống rỗng.

"Nói không chừng người ta không chịu chia tay đâu. Dù sao thì thời buổi này liên hôn xong mỗi người chơi một kiểu. Sau khi cô ta ở bên cạnh anh ba thì lúc nào cũng được vây quanh ở trung tâm, cho dù là quý nữ thiên kim có gia thế cũng phải nhường cô ta ba phần. Giàu sang và quyền thế đến tay, có người nào cam lòng chịu buông tay chứ?"

"Cũng đúng, cô nhìn cô ta bây giờ xem, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, tính ra cũng không lỗ."

Hai người họ cười khẽ, pha lẫn chút mỉa mai. Nhưng Thẩm Tự lại không nghe lọt một câu nào.

Máu chảy khắp người Thẩm Tự đang đông cứng đi từng chút một.

Cô chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ trở thành trò cười trong chính ngày sinh nhật của mình theo cách như này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Số ký tự: 0