Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 17
2024-09-21 22:12:16
Tiếng nước tí tách vang lên quanh quẩn trong toilet trống rỗng, âm thanh bên ngoài đã xa dần.
Thẩm Tự đột nhiên nhận ra vì sao mà mấy ngày trước Đào Mẫn Ngọc lại có thái độ và phản ứng như vậy với mình.
Thái độ cao ngạo nhưng lại rất bình tĩnh của Đào Mẫn Ngọc, ngoài việc duy trì giáo dưỡng của bản thân thì ra là vì không hề để cô vào mắt. Có lẽ ánh mắt của cô ta lúc nhìn cô là coi thường là trào phúng, thậm chí có thêm một tia đồng tình, nó còn sắc bén hơn, tàn nhẫn hơn và cũng độc ác hơn một con dao.
Cô chậm dãi bước đi, đột nhiên cảm thấy không còn hứng thú gì.
Gió đầu thu qua cửa thông gió thổi vào, mang theo cái mát lạnh sau cơn mưa, lạnh lẽo thấm vào da thịt. Thẩm Tự hơi run lên, ngón tay không khống chế được run rẩy, trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Cô nhớ tới bản vẽ mới nhìn thấy tối hôm qua, nhớ tới ba chiếc nhẫn vừa sang trọng vừa quý giá nhưng lại rất khác biệt kia. Nhưng thật buồn cười, khi cô nhìn thấy bản thiết kế những chiếc nhẫn kia, rõ ràng là cô rất mong đợi và ảo tưởng về nó, thậm chí trong lòng còn không kiếm chế được mà nhảy nhót. Cô phấn khích như một đứa ngốc suốt cả đêm.
Hóa ra tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền.
Người anh muốn kết hôn không phải là cô.
Chiếc nhẫn cô thích lại là của người khác.
Ngày hôm đó ở hành lang hoa, Tề Thịnh nói với cô là “không quan trọng”, cũng không kiêng dè sợ cô sẽ nghe thấy điều gì.
Cô nghĩ là anh và cô ta không có gì, bây giờ nghĩ lại, có lẽ không phải là Đào Mẫn Ngọc không quan trọng, mà là cô có hiểu lầm hay không, không quan trọng.
Mấy năm nay xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy nhưng dù là lần nào thì Tề Thịnh cũng lười giải thích với cô. Dường như không quan tâm đến việc cô có để ý hay không. Giống lần trước anh đồng ý đi dự vũ hội với cô, sau đó anh lỡ hẹn, mà ngay cả một cuộc điện thoại anh cũng không gọi.
Lời xin lỗi của anh cũng như bố thí vậy.
Ngay cả lời giải thích cũng rất hời hợt.
Còn việc cô có tin hay không đều không quan trọng. Từ trước đến nay anh đều có rất ít kiên nhẫn, khi cô không vâng lời anh. Chỉ cần anh nhượng bộ, cô sẽ mất đi tư cách so đo. Anh đã cố gắng dỗ dành cô thì cô tốt nhất nên chấp nhận.
Vì sao anh lại không nói cho cô chứ?
Anh cảm thấy không cần thiết phải nói với cô, hay là không muốn chia tay. Bởi vì không chán ghét cho nên muốn tiếp tục giữ cô bên cạnh, coi cô như tình nhân, như người thứ ba đúng không?
Anh sắp đính hôn, vì sao lại cứ thản nhiên dây dưa không ngớt với cô, ngay cả một câu “dễ hợp dễ tan” cũng không cho cô nói?
Rõ ràng anh có thể nói cho cô nghe, rõ ràng có thể để cho cô hết hy vọng, ít nhất cũng đừng khiến cô rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy.
Cô sẽ không… không ăn vạ đòi ở lại.
Thẩm Tự hít sâu vài hơi, chút lý trí còn lại ngăn cản cô tiếp tục suy nghĩ miên man.
Cô không cam lòng, cô không tin anh không có chút tình cảm nào với mình. Ít nhất cô nên hỏi rõ ràng, ít nhất cũng phải có được một đáp án đủ để cô mất đi hy vọng.
Thẩm Tự cử động đôi chân hơi tê dại của mình, đẩy cửa ra, vừa bấm điện thoại vừa đi tới chỗ yên lặng.
Ngoài ý muốn, cuộc gọi được nhận rất nhanh.
“Alo?” Giọng nói của Tề Thịnh hơi khàn và trầm, dường như hơi mệt mỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bầu không khí rất áp lực, mà trái tim cô cũng rất khó bình tĩnh lại. Trong giây lát, Thẩm Tự cảm thấy vô cùng khó chịu: “Anh còn bận không?” Cô chần chừ vài giây mới mơ hồ nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh, có phải anh…”
Câu nói còn chưa xong, bên kia điện thoại truyền đến vài tạp âm, hình như là tiếng đàn tỳ bà, nghe giống như Lý Cẩm Đường trong ngõ Thúy Bình ở Bắc Kinh.
Thẩm Tự run lên: “Anh về nước rồi à?”
Tề Thịnh còn chưa trả lời, bên kia đã truyền đến một giọng nói không vui của một người phụ nữ: “Ai vậy?”
“Anh đang ở cùng với ai vậy?” Môi Thẩm Tự run lên, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
“Vài người bạn, xử lý một ít chuyện.”
Trong nháy mắt, xung quanh yên tĩnh lại. Hình như anh đã đổi đến một chỗ ngồi yên tĩnh hơn, anh cười hỏi: “Sao vậy? Nhớ tôi à? Hay là gặp phải chuyện gì rồi?”
Hôm nay là sinh nhật của tôi.
Chính anh đã nói là sẽ về đây với tôi.
Cổ họng Thẩm Tự đau đớn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, môi dưới hé nhẹ: “Không có việc gì.”
Cô dùng hết sức cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, khiến giọng nói của mình bình thường nhất có thể: “Chỉ là tôi không ngờ mình sẽ trải qua một sinh nhật khó quên như thế này.”
Tề Thịnh cười nhẹ: “Chạng vạng tôi có thể qua đó, em ở một mình trong chốc lát, buổi tối có…”
Giọng cười trầm thấp của anh phát ra từ cổ họng, tản mạn lại ngả ngớn, giống như dựa vào bên tai cô thì thầm: “Quên đi, đến tối rồi nói sau.”
Giống như không cần thiết phải hỏi.
Anh có đính hôn hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Thời điểm cô còn rối rắm quan hệ giữa anh và người phụ nữ kia là thế nào thì anh đã ở bên cạnh người phụ nữ đó rồi.
Anh coi cô là cái gì chứ?
Cô hạnh phúc với từng món quà anh tặng, để ý tới từng hành động của anh, vì một câu nói của anh mà trăn trở cả ngàn lần. Vậy mà anh từ đầu đến cuối vẫn như gần như xa, khi tâm trạng tốt mới an ủi cô một hai câu.
Đột nhiên, Thẩm Tự cảm thấy thật buồn cười. Cô không nên coi chuyện này là thật, càng không nên đi ảo tưởng. Đến vậy rồi mà cô còn muốn gọi điện thoại cho anh vì một lời giải thích.
Chẳng qua chỉ là tự rước lấy nhục.
_
Cúp điện thoại, sắc mặt Tề Thịnh trầm xuống. “Giải thích đi.” Ngón tay Tề Thịnh nới lỏng cà vạt. Lông mày cau lại, giọng nói cũng không kiên nhẫn: “Buổi tiệc gia đình tối qua, cô nói hươu nói vượn gì với ông cụ?”
“Không phải anh nên đưa ra lời giải thích với tôi trước à?” Đào Mẫn Ngọc cầm một điếu thuốc, môi đỏ phun ra một làn khói xanh, cô ta mỉa mai nói: “Chúng ta sắp đính hôn, vậy mà anh lại yêu đương vụng trộm ở sau lưng tôi.”
“Cô coi thường tôi quá rồi Mẫn Ngọc.” Tề Thịnh nở một nụ cười ngắn ngủi, đôi lông mày ương ngạnh, con ngươi đen nhánh, lạnh lẽo mà sắc bén: “Cho dù có kết hôn, tôi có thích người phụ nữ khác, cô nghĩ tôi cần phải lén lút sau lưng cô sao?”
Trong nháy mắt hoàn cảnh náo nhiệt vừa rồi trở nên lạnh như băng.
“Tôi cũng không ngại nói với cô, chúng ta còn chưa hoàn toàn đi đến bước đính hôn đâu, hiện tại cô ấy chính là bạn gái của tôi. Nếu tôi và cô có gì đó thì mới gọi là vụng trộm.”
“Thật sự không nhìn ra, anh vậy mà thâm tình đến thế.” Đào Mẫn Ngọc dập tắt điếu thuốc. Nghiền nát thân điếu thuốc thành từng mảnh nhỏ: “Năm đó, anh nói chỉ coi trọng gương mặt của cô ta. Sao rồi? Ba năm rồi anh vẫn chưa chơi chán à? Tự mình sa vào mất rồi?”
Cô ta chế nhạo: “Anh nói cho tôi biết, anh thích cái gì trên người cô ta? Thích cô ta nghe lời, ngoan ngoãn à?”
“Chơi chán hay không chỉ có tôi nói mới tính.” Tề Thịnh nheo mắt lại, không khí xung quanh cũng lạnh xuống: “Tôi thích ngoan ngoãn như thế đấy, có vấn đề gì sao?”
“Vậy anh muốn như thế nào nữa? Cưới cô ta vào cửa à?” Sắc mặt Đào Mẫn Ngọc vô cùng xấu nhưng nhiều hơn trong đó là vẻ ngạc nhiên. Cô ta cười lạnh: “Tôi cũng không nhất định phải kết hôn với anh. Nhưng anh đã nghĩ nếu không kết hôn, anh định xử lý chuyện này thế nào chưa? Anh cho rằng ông cụ sẽ cho phép cô ta tồn tại hay sao?”
“Cô lấy ông nội ra để uy hiếp tôi à?”
Tề Thịnh ngước mắt lên, ánh mắt trầm xuống, sắc bén như dao: "Mẹ nó đừng có bày tính tình đại tiểu thư ra với tôi, Đào Mẫn Ngọc. Nếu không hài lòng thì ngay bây giờ cô cút về đi. Người sốt ruột thúc đẩy hôn sự này cũng không phải tôi. Dù tương lai tôi có cưới ai đi nữa thì cũng không người nào có tư cách đến hỏi chuyện của tôi.”
Tình tình của anh trời sinh đã phản nghịch, ghét nhất người khác ngáng đường, càng không thích bị người ta uy hiếp.
"Anh có ý gì?" Đào Mẫn Ngọc vẫn duy trì thái độ bình tĩnh, cũng không muốn trở mặt với anh.
"Tôi đây không giỏi thuyết phục người khác dừng tay, cho nên tôi chỉ có thể cảnh cáo cô.” Tề Thịnh nhếch môi dưới, giọng nói lạnh lùng, âm trầm: "Chỉ cần một người không chết, thì có rất nhiều cách bẻ gãy sự kiêu ngạo của cô ta, giống như bẻ gãy xương của một người vậy. Chỉ cần đủ kiên nhẫn, sẽ luôn có một đòn hiểm chỉ cần đánh vào là cô ta không thể chịu nổi. Cô có thể thử xem."
Đào Mẫn Ngọc đột ngột đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt: "Đồ điên."
Bầu không khí rất căng thẳng. Tề Thịnh cười rộ lên còn đáng sợ hơn cả không cười. Rõ ràng rất lười biếng, ngạo mạn, thậm chí còn có chút phong lưu, đa tình nhưng lại không thể bỏ qua cảm giác áp lực trên người anh.
Những người trong căn phòng này không dám thở mạnh, thậm chí không một người nào dám đứng ra giảng hòa.
_
Âm thanh ánh sáng sống động, ngợp trong vàng son.
Bên ngoài vẫn náo nhiệt và ồn ào như trước. Trong biệt thự trên núi ở ngoại ô Thượng Hải xa hoa trụy lạc, đâu đâu cũng là nơi tiêu tiền. Nhưng bữa tiệc sinh nhật này làm bằng vàng ngọc này lại lạnh lẽo, không một chút ấm áp nào.
Trước khi mọi người nhận ra cô rời đi quá lâu, Thẩm Tự đã lái xe xe rời đi, theo đường cũ từ ngoại ô Thượng Hải trở về biệt thự.
Dì giúp việc và tài xế trong nhà đều bị cô cho tạm nghỉ, nên chỉ còn một mình cô. Thẩm Tự đang ở trong trạng thái rất kỳ lạ, cô bình tĩnh hơn nhiều so với suy nghĩ, một mình cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không rơi.
Đầu thu cây cốt tiêu diều, mấy ngày trước cơn mưa rào đã làm rụng hết lá hoa trong sân.
Thẩm Tự trồng rất nhiều hoa quý trong biệt thự Đàn Cung, tất cả đều là trồng sau khi ở cùng Tề Thịnh.
Lúc trước cô luôn cảm thấy cuộc sống của anh không có hương vị khói lửa nhân gian, ngay cả phong cách biệt thự cũng lạnh lùng và vô cảm. Vậy nên cô vui vẻ dành thời gian chăm sóc lại nó, để nó trở nên ấm áp hơn.
Có một thời gian, cô còn học nấu ăn, cô học rất lâu nhưng lúc ấy anh không có phản ứng gì cả.
Có thể sự nhiệt tình cũng cần có sự đáp lại, không nhận được đáp lại sẽ dần dần biến mất. Cũng không nhớ rõ từ khi nào bắt đầu, cô không còn hứng thú với mấy thứ đó nữa.
Bây giờ ngẫm lại, kết cục của chuyện này vốn đã được dự báo từ rất nhiều chuyện trước đó.
Người ta nói yêu người không thể yêu giống như cố ý ấn vào chiếc răng đau vậy, có được khoái cảm không cũng rất đau đớn.
Mà trên thực tế, khoái cảm thì ngắn ngủi còn đau đớn lại kéo dài.
Nhìn xem, cuối cùng đau đớn vẫn sẽ đè ép đi khoái cảm ấy.
Thẩm Tự cười đầy chua sót, trong lòng rất trống vắng. Cô sắp xếp hành lý rồi đứng trước cửa sổ sát đất một lát. Đầu ngón tay chậm rãi miêu tả ra một bóng dáng.
Có lẽ, như Marguerite Yourcenar* đã nói: "Không có gì trên thế giới dơ bẩn hơn lòng tự trọng". Cô cũng không hối hận vì đã động tâm nhưng cô sẽ không bao giờ cho phép mình sa sút đến hẹn mọn để yêu anh.
*Marguerite Yourcenar là tiểu thuyết gia
Ba năm, lẽ ra cô nên rời đi từ lâu rồi.
Trước đây, cô chỉ để ý đến thái độ của anh. Đến bây giờ mới phát hiện, cô không thể chịu đựng được việc vì thích một người mà từ từ đánh mất lòng tự trọng và tự tôn của bản thân mình.
Ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ sát đất có chút chói mắt, nước đọng do cơn bão của những ngày trước để lại gần như đã khô, mọi dấu vết đều biến mất.
Chỉ một cơn mưa, mùa hè đã biến mất, trời đã bắt đầu vào thu.
Thẩm Tự nhìn ảo ảnh trên cửa kính, bấm điện thoại, giọng nói bình tĩnh chưa từng có.
"Giúp tôi kiểm kê lại tất cả tài sản dưới tên tôi, gần đây tôi muốn ra ngoài nghỉ ngơi, trong thời gian ngắn không có ý định về nước."
Thẩm Tự đột nhiên nhận ra vì sao mà mấy ngày trước Đào Mẫn Ngọc lại có thái độ và phản ứng như vậy với mình.
Thái độ cao ngạo nhưng lại rất bình tĩnh của Đào Mẫn Ngọc, ngoài việc duy trì giáo dưỡng của bản thân thì ra là vì không hề để cô vào mắt. Có lẽ ánh mắt của cô ta lúc nhìn cô là coi thường là trào phúng, thậm chí có thêm một tia đồng tình, nó còn sắc bén hơn, tàn nhẫn hơn và cũng độc ác hơn một con dao.
Cô chậm dãi bước đi, đột nhiên cảm thấy không còn hứng thú gì.
Gió đầu thu qua cửa thông gió thổi vào, mang theo cái mát lạnh sau cơn mưa, lạnh lẽo thấm vào da thịt. Thẩm Tự hơi run lên, ngón tay không khống chế được run rẩy, trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Cô nhớ tới bản vẽ mới nhìn thấy tối hôm qua, nhớ tới ba chiếc nhẫn vừa sang trọng vừa quý giá nhưng lại rất khác biệt kia. Nhưng thật buồn cười, khi cô nhìn thấy bản thiết kế những chiếc nhẫn kia, rõ ràng là cô rất mong đợi và ảo tưởng về nó, thậm chí trong lòng còn không kiếm chế được mà nhảy nhót. Cô phấn khích như một đứa ngốc suốt cả đêm.
Hóa ra tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền.
Người anh muốn kết hôn không phải là cô.
Chiếc nhẫn cô thích lại là của người khác.
Ngày hôm đó ở hành lang hoa, Tề Thịnh nói với cô là “không quan trọng”, cũng không kiêng dè sợ cô sẽ nghe thấy điều gì.
Cô nghĩ là anh và cô ta không có gì, bây giờ nghĩ lại, có lẽ không phải là Đào Mẫn Ngọc không quan trọng, mà là cô có hiểu lầm hay không, không quan trọng.
Mấy năm nay xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy nhưng dù là lần nào thì Tề Thịnh cũng lười giải thích với cô. Dường như không quan tâm đến việc cô có để ý hay không. Giống lần trước anh đồng ý đi dự vũ hội với cô, sau đó anh lỡ hẹn, mà ngay cả một cuộc điện thoại anh cũng không gọi.
Lời xin lỗi của anh cũng như bố thí vậy.
Ngay cả lời giải thích cũng rất hời hợt.
Còn việc cô có tin hay không đều không quan trọng. Từ trước đến nay anh đều có rất ít kiên nhẫn, khi cô không vâng lời anh. Chỉ cần anh nhượng bộ, cô sẽ mất đi tư cách so đo. Anh đã cố gắng dỗ dành cô thì cô tốt nhất nên chấp nhận.
Vì sao anh lại không nói cho cô chứ?
Anh cảm thấy không cần thiết phải nói với cô, hay là không muốn chia tay. Bởi vì không chán ghét cho nên muốn tiếp tục giữ cô bên cạnh, coi cô như tình nhân, như người thứ ba đúng không?
Anh sắp đính hôn, vì sao lại cứ thản nhiên dây dưa không ngớt với cô, ngay cả một câu “dễ hợp dễ tan” cũng không cho cô nói?
Rõ ràng anh có thể nói cho cô nghe, rõ ràng có thể để cho cô hết hy vọng, ít nhất cũng đừng khiến cô rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy.
Cô sẽ không… không ăn vạ đòi ở lại.
Thẩm Tự hít sâu vài hơi, chút lý trí còn lại ngăn cản cô tiếp tục suy nghĩ miên man.
Cô không cam lòng, cô không tin anh không có chút tình cảm nào với mình. Ít nhất cô nên hỏi rõ ràng, ít nhất cũng phải có được một đáp án đủ để cô mất đi hy vọng.
Thẩm Tự cử động đôi chân hơi tê dại của mình, đẩy cửa ra, vừa bấm điện thoại vừa đi tới chỗ yên lặng.
Ngoài ý muốn, cuộc gọi được nhận rất nhanh.
“Alo?” Giọng nói của Tề Thịnh hơi khàn và trầm, dường như hơi mệt mỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bầu không khí rất áp lực, mà trái tim cô cũng rất khó bình tĩnh lại. Trong giây lát, Thẩm Tự cảm thấy vô cùng khó chịu: “Anh còn bận không?” Cô chần chừ vài giây mới mơ hồ nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh, có phải anh…”
Câu nói còn chưa xong, bên kia điện thoại truyền đến vài tạp âm, hình như là tiếng đàn tỳ bà, nghe giống như Lý Cẩm Đường trong ngõ Thúy Bình ở Bắc Kinh.
Thẩm Tự run lên: “Anh về nước rồi à?”
Tề Thịnh còn chưa trả lời, bên kia đã truyền đến một giọng nói không vui của một người phụ nữ: “Ai vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh đang ở cùng với ai vậy?” Môi Thẩm Tự run lên, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
“Vài người bạn, xử lý một ít chuyện.”
Trong nháy mắt, xung quanh yên tĩnh lại. Hình như anh đã đổi đến một chỗ ngồi yên tĩnh hơn, anh cười hỏi: “Sao vậy? Nhớ tôi à? Hay là gặp phải chuyện gì rồi?”
Hôm nay là sinh nhật của tôi.
Chính anh đã nói là sẽ về đây với tôi.
Cổ họng Thẩm Tự đau đớn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, môi dưới hé nhẹ: “Không có việc gì.”
Cô dùng hết sức cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, khiến giọng nói của mình bình thường nhất có thể: “Chỉ là tôi không ngờ mình sẽ trải qua một sinh nhật khó quên như thế này.”
Tề Thịnh cười nhẹ: “Chạng vạng tôi có thể qua đó, em ở một mình trong chốc lát, buổi tối có…”
Giọng cười trầm thấp của anh phát ra từ cổ họng, tản mạn lại ngả ngớn, giống như dựa vào bên tai cô thì thầm: “Quên đi, đến tối rồi nói sau.”
Giống như không cần thiết phải hỏi.
Anh có đính hôn hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Thời điểm cô còn rối rắm quan hệ giữa anh và người phụ nữ kia là thế nào thì anh đã ở bên cạnh người phụ nữ đó rồi.
Anh coi cô là cái gì chứ?
Cô hạnh phúc với từng món quà anh tặng, để ý tới từng hành động của anh, vì một câu nói của anh mà trăn trở cả ngàn lần. Vậy mà anh từ đầu đến cuối vẫn như gần như xa, khi tâm trạng tốt mới an ủi cô một hai câu.
Đột nhiên, Thẩm Tự cảm thấy thật buồn cười. Cô không nên coi chuyện này là thật, càng không nên đi ảo tưởng. Đến vậy rồi mà cô còn muốn gọi điện thoại cho anh vì một lời giải thích.
Chẳng qua chỉ là tự rước lấy nhục.
_
Cúp điện thoại, sắc mặt Tề Thịnh trầm xuống. “Giải thích đi.” Ngón tay Tề Thịnh nới lỏng cà vạt. Lông mày cau lại, giọng nói cũng không kiên nhẫn: “Buổi tiệc gia đình tối qua, cô nói hươu nói vượn gì với ông cụ?”
“Không phải anh nên đưa ra lời giải thích với tôi trước à?” Đào Mẫn Ngọc cầm một điếu thuốc, môi đỏ phun ra một làn khói xanh, cô ta mỉa mai nói: “Chúng ta sắp đính hôn, vậy mà anh lại yêu đương vụng trộm ở sau lưng tôi.”
“Cô coi thường tôi quá rồi Mẫn Ngọc.” Tề Thịnh nở một nụ cười ngắn ngủi, đôi lông mày ương ngạnh, con ngươi đen nhánh, lạnh lẽo mà sắc bén: “Cho dù có kết hôn, tôi có thích người phụ nữ khác, cô nghĩ tôi cần phải lén lút sau lưng cô sao?”
Trong nháy mắt hoàn cảnh náo nhiệt vừa rồi trở nên lạnh như băng.
“Tôi cũng không ngại nói với cô, chúng ta còn chưa hoàn toàn đi đến bước đính hôn đâu, hiện tại cô ấy chính là bạn gái của tôi. Nếu tôi và cô có gì đó thì mới gọi là vụng trộm.”
“Thật sự không nhìn ra, anh vậy mà thâm tình đến thế.” Đào Mẫn Ngọc dập tắt điếu thuốc. Nghiền nát thân điếu thuốc thành từng mảnh nhỏ: “Năm đó, anh nói chỉ coi trọng gương mặt của cô ta. Sao rồi? Ba năm rồi anh vẫn chưa chơi chán à? Tự mình sa vào mất rồi?”
Cô ta chế nhạo: “Anh nói cho tôi biết, anh thích cái gì trên người cô ta? Thích cô ta nghe lời, ngoan ngoãn à?”
“Chơi chán hay không chỉ có tôi nói mới tính.” Tề Thịnh nheo mắt lại, không khí xung quanh cũng lạnh xuống: “Tôi thích ngoan ngoãn như thế đấy, có vấn đề gì sao?”
“Vậy anh muốn như thế nào nữa? Cưới cô ta vào cửa à?” Sắc mặt Đào Mẫn Ngọc vô cùng xấu nhưng nhiều hơn trong đó là vẻ ngạc nhiên. Cô ta cười lạnh: “Tôi cũng không nhất định phải kết hôn với anh. Nhưng anh đã nghĩ nếu không kết hôn, anh định xử lý chuyện này thế nào chưa? Anh cho rằng ông cụ sẽ cho phép cô ta tồn tại hay sao?”
“Cô lấy ông nội ra để uy hiếp tôi à?”
Tề Thịnh ngước mắt lên, ánh mắt trầm xuống, sắc bén như dao: "Mẹ nó đừng có bày tính tình đại tiểu thư ra với tôi, Đào Mẫn Ngọc. Nếu không hài lòng thì ngay bây giờ cô cút về đi. Người sốt ruột thúc đẩy hôn sự này cũng không phải tôi. Dù tương lai tôi có cưới ai đi nữa thì cũng không người nào có tư cách đến hỏi chuyện của tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tình tình của anh trời sinh đã phản nghịch, ghét nhất người khác ngáng đường, càng không thích bị người ta uy hiếp.
"Anh có ý gì?" Đào Mẫn Ngọc vẫn duy trì thái độ bình tĩnh, cũng không muốn trở mặt với anh.
"Tôi đây không giỏi thuyết phục người khác dừng tay, cho nên tôi chỉ có thể cảnh cáo cô.” Tề Thịnh nhếch môi dưới, giọng nói lạnh lùng, âm trầm: "Chỉ cần một người không chết, thì có rất nhiều cách bẻ gãy sự kiêu ngạo của cô ta, giống như bẻ gãy xương của một người vậy. Chỉ cần đủ kiên nhẫn, sẽ luôn có một đòn hiểm chỉ cần đánh vào là cô ta không thể chịu nổi. Cô có thể thử xem."
Đào Mẫn Ngọc đột ngột đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt: "Đồ điên."
Bầu không khí rất căng thẳng. Tề Thịnh cười rộ lên còn đáng sợ hơn cả không cười. Rõ ràng rất lười biếng, ngạo mạn, thậm chí còn có chút phong lưu, đa tình nhưng lại không thể bỏ qua cảm giác áp lực trên người anh.
Những người trong căn phòng này không dám thở mạnh, thậm chí không một người nào dám đứng ra giảng hòa.
_
Âm thanh ánh sáng sống động, ngợp trong vàng son.
Bên ngoài vẫn náo nhiệt và ồn ào như trước. Trong biệt thự trên núi ở ngoại ô Thượng Hải xa hoa trụy lạc, đâu đâu cũng là nơi tiêu tiền. Nhưng bữa tiệc sinh nhật này làm bằng vàng ngọc này lại lạnh lẽo, không một chút ấm áp nào.
Trước khi mọi người nhận ra cô rời đi quá lâu, Thẩm Tự đã lái xe xe rời đi, theo đường cũ từ ngoại ô Thượng Hải trở về biệt thự.
Dì giúp việc và tài xế trong nhà đều bị cô cho tạm nghỉ, nên chỉ còn một mình cô. Thẩm Tự đang ở trong trạng thái rất kỳ lạ, cô bình tĩnh hơn nhiều so với suy nghĩ, một mình cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không rơi.
Đầu thu cây cốt tiêu diều, mấy ngày trước cơn mưa rào đã làm rụng hết lá hoa trong sân.
Thẩm Tự trồng rất nhiều hoa quý trong biệt thự Đàn Cung, tất cả đều là trồng sau khi ở cùng Tề Thịnh.
Lúc trước cô luôn cảm thấy cuộc sống của anh không có hương vị khói lửa nhân gian, ngay cả phong cách biệt thự cũng lạnh lùng và vô cảm. Vậy nên cô vui vẻ dành thời gian chăm sóc lại nó, để nó trở nên ấm áp hơn.
Có một thời gian, cô còn học nấu ăn, cô học rất lâu nhưng lúc ấy anh không có phản ứng gì cả.
Có thể sự nhiệt tình cũng cần có sự đáp lại, không nhận được đáp lại sẽ dần dần biến mất. Cũng không nhớ rõ từ khi nào bắt đầu, cô không còn hứng thú với mấy thứ đó nữa.
Bây giờ ngẫm lại, kết cục của chuyện này vốn đã được dự báo từ rất nhiều chuyện trước đó.
Người ta nói yêu người không thể yêu giống như cố ý ấn vào chiếc răng đau vậy, có được khoái cảm không cũng rất đau đớn.
Mà trên thực tế, khoái cảm thì ngắn ngủi còn đau đớn lại kéo dài.
Nhìn xem, cuối cùng đau đớn vẫn sẽ đè ép đi khoái cảm ấy.
Thẩm Tự cười đầy chua sót, trong lòng rất trống vắng. Cô sắp xếp hành lý rồi đứng trước cửa sổ sát đất một lát. Đầu ngón tay chậm rãi miêu tả ra một bóng dáng.
Có lẽ, như Marguerite Yourcenar* đã nói: "Không có gì trên thế giới dơ bẩn hơn lòng tự trọng". Cô cũng không hối hận vì đã động tâm nhưng cô sẽ không bao giờ cho phép mình sa sút đến hẹn mọn để yêu anh.
*Marguerite Yourcenar là tiểu thuyết gia
Ba năm, lẽ ra cô nên rời đi từ lâu rồi.
Trước đây, cô chỉ để ý đến thái độ của anh. Đến bây giờ mới phát hiện, cô không thể chịu đựng được việc vì thích một người mà từ từ đánh mất lòng tự trọng và tự tôn của bản thân mình.
Ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ sát đất có chút chói mắt, nước đọng do cơn bão của những ngày trước để lại gần như đã khô, mọi dấu vết đều biến mất.
Chỉ một cơn mưa, mùa hè đã biến mất, trời đã bắt đầu vào thu.
Thẩm Tự nhìn ảo ảnh trên cửa kính, bấm điện thoại, giọng nói bình tĩnh chưa từng có.
"Giúp tôi kiểm kê lại tất cả tài sản dưới tên tôi, gần đây tôi muốn ra ngoài nghỉ ngơi, trong thời gian ngắn không có ý định về nước."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro