Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 19
2024-09-21 22:12:16
Bình thường nó làm người chủ vui lòng, người chủ cho nó ăn ngon, cưng chiều nó. Nếu như một ngày nào đó, nó làm phản, cào người chủ một phát hoặc là bỗng nhiên trở nên cáu kỉnh, có lẽ người chủ của nó sẽ vuốt lông nó nhưng sẽ không kiên nhẫn làm gì hơn thế.
Ai lại quan tâm tới sự sống chết của một con thú cưng chứ?
Một người kiêu ngạo như anh sao có thể cúi đầu vì cô, sao có thể hạ mình giải thích với cô, vượt đường xa chạy tới dỗ cho cô vui được?
Ba năm qua, quả thực cô từng hờn dỗi với anh rất nhiều lần, cũng không phải chưa từng bỏ nhà đi trốn. Lúc kiên nhẫn, anh sẽ dỗ dành cô nhưng hầu hết thì lần nào cô cùng tự giày vò mình chán rồi tự nhượng bộ trước.
Chắc lần này anh cũng cho rằng cô đang giận dỗi, lạnh nhạt với anh ít hôm, hết giận rồi sẽ tự ngoan ngoãn trở về.
Mọi chuyện quả thực cũng không khác những gì Thẩm Tự phỏng đoán là bao.
Mấy ngày nay, Tề Thịnh luôn trong tâm trạng nặng nề, nét mặt lộ rõ sự bực bội như muốn giết người, xem chừng đã cạn kiệt kiên nhẫn, cơn giận có thể sẽ bùng nổ bất kỳ lúc nào. Anh đã xử lý xong mọi việc nhưng không chịu chủ động liên lạc với cô.
… “Cô Thẩm bỗng nhiên biến mất.”
Khi lời này truyền tới tai anh, anh biết ngay là chuyện này có vấn đề, trước khi rời Bắc Kinh về Thượng Hải, anh đã sai người bắt đầu điều tra.
Năng lực chuyên môn của đội ngũ thư ký của Lam Hạch rất tốt, nhất là trợ lý trưởng, anh ta xem lại toàn bộ băng giám sát, tiến hành khoanh vùng điều tra, khai thác một số điểm sơ hở, cuối cùng cũng kịp điều tra rõ mọi chuyện trước khi máy bay của Tề Thịnh hạ cánh.
“Trước khi anh về, có hai người bàn tán về chuyện đám cưới của anh và cô Đào bị cô Thẩm nghe được.” Trợ lý trưởng căng thẳng quan sát sắc mặt của anh rồi nói tiếp: “E là cô Thẩm đã hiểu lầm.”
“Tôi vẫn chưa đính hôn.” Tề Thịnh rất bực mình, nhấn mạnh rõ từng chữ một: “Hai kẻ lắm miệng đấy là ai?”
“Họ là người do giám đốc Tiểu Vu của tập đoàn Phương Thịnh dẫn tới, anh ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nhờ cô Thẩm dắt cầu bắt mối cho.” Trợ lý trưởng trình bày ngắn gọn: “Chỉ có điều cô bạn gái này của anh ta không hiểu chuyện nên ghen tuông, nói với bạn mình mấy câu.”
Tề Thịnh ngước mắt lên, đôi mắt đen láy lạnh giá: “Nếu cậu để yên cho bọn họ thì tôi sẽ không để yên cho cậu.”
“Vâng, tôi sẽ đi xử lý ngay.” Trợ lý trưởng lập tức hiểu ý của Tề Thịnh.
Thực ra, anh ta bị giận chó đánh mèo thế này khá là oan uổng nhưng với kinh nghiệm của anh ta thì nếu như không nghĩ được cách dỗ Thẩm Tự về thì sau này, suốt một thời gian dài, ông chủ sẽ vẫn luôn trong trạng thái như thế này, mọi người sẽ chẳng ai được sống yên lành.
Cho nên, anh ta từ bỏ tâm thế xử lý việc chung, ân cần hiến kế: “Nhưng mà cô Thẩm không biết chuyện này, chắc chắn cô ấy rất khó chịu, rất tủi thân, hay là anh giải thích với cô ấy xem sao?”
Tề Thịnh không nói gì, cảm xúc âm u phủ bóng giữa hai hàng mày, lạnh ngấm vào tận xương.
Mấy ngày nay, tình hình đang rối ren, ngoài chuyện của Thẩm Tự ra, dạo này, các chú, các bác của anh cũng kiếm chuyện, nhà họ Tề không có một ai nhân từ hay biết nương tay, bên phía Bắc Kinh lại xảy ra một số chuyện, có rất nhiều vấn đề bức bối.
Anh sắp không kiềm chế nổi cơn giận của mình nữa.
Sau một lúc lâu, trợ lý trưởng đứng chờ trước mặt anh bắt đầu run người, không đoán ra được ý anh thế nào. Anh ta đang chần chừ không biết có nên đi ra ngoài hay không thì lại nghe thấy Tề Thịnh mở miệng.
“Mấy năm nay tôi đối xử với cô ấy không tốt hay sao?”
Tề Thịnh chợt hỏi một câu, giọng nói khàn khàn vừa lạnh lùng, nặng nề vừa xen lẫn đôi chút mệt mỏi.
“Đương nhiên không phải vậy.” Trợ lý trưởng nào dám nói linh tinh, lập tức phủ nhận ngay không cần nghĩ ngợi.
“Rất tốt.” Giọng Tề Thịnh lạnh lùng mà bình thản nhận xét: “Vậy nghĩa là cô ấy không có lương tâm.”
Đây vốn đã là một câu hỏi mất mạng, đã vậy còn đột nhiên biến thành “câu hỏi mất mạng có lựa chọn”.
Làm gì có cấp dưới nào lại dám ý kiến ý cò gì với ông chủ? Ngay cả vợ của ông chủ thì anh ta cũng không thể tùy tiện đánh giá được.
Trợ lý trưởng cúi gục đầu xuống, thức thời thay đổi bản chất vấn đề: “Phụ nữ vốn rất mong manh, thường hay thiếu thốn cảm giác an toàn nên cần được vỗ về. Có lẽ cô Thẩm muốn anh dỗ dành mình thôi chứ chưa chắc đã giận thật đâu ạ.”
Tề Thịnh không tiếp lời anh ta, khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa sắc bén, hàng mày và hàng mi đen nhánh, đôi mắt u ám sắc như dao, vừa lạnh vừa sắc. Ngón cái của anh lần từng hạt phật châu đeo ở cổ tay, chầm chậm sờ những chữ Phạn văn được khắc trên bền mặt.
Hai phút sau, cuối cùng anh vẫn nghe theo lời khuyên, gửi tin nhắn cho cô, tuy nhiên, anh chỉ gõ mấy chữ:
[Trở về đi, tôi có thể giải thích với em.]
Mong muốn làm hòa ẩn giấu sau thái độ lạnh lùng quen thuộc của anh.
Trợ lý trưởng đứng bên cạnh nhìn trộm, rất muốn sửa lại câu này giúp ông chủ, trong lòng anh ta nhủ thầm “câu này chẳng thể hiện được chút thái độ nhún nhường, chịu thua nào cả, lại càng không giống như đang dỗ dành con gái, giọng điệu cưỡng chế này chẳng khác gì đang ra lệnh cho người ta”.
Nhưng anh ta không dám.
Trợ lý trưởng đã tưởng tượng ra trong đầu “một ngàn khả năng ông chủ bị vợ từ chối” nhưng tin nhắn của Tề Thịnh không gửi đi được, sau dấu chấm than màu đỏ bắt mắt là một câu thông báo chối mắt:
[Bạn không phải là bạn của anh ấy (cô ấy), xin hãy gửi lời mời kết bạn trước.]
Thẩm Tự đã hủy kết bạn với anh.
Tề Thịnh chau nhẹ hàng mày, cảm xúc trong đáy mắt rất nặng nề, anh lạnh mặt tiếp tục thử mười mấy app khác bao gồm nhắn tin, gọi điện, chat, thậm chí cả app thanh toán.
Tất cả đều không ngoại lệ, đều đã bị Thẩm Tự chặn.
Rốt cuộc cô đang giận dỗi chuyện gì vậy?
Chẳng phải anh vẫn chưa đính hôn sao?
Cô không nói tiếng nào đã bỏ đi, phương thức liên lạc cái thì xóa, cái thì chặn, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho anh.
“Huỵch.”
Điện thoại thảm thương bị nện vào tường, vỡ thành năm, sáu mảnh. Rõ ràng Tề Thịnh đã nổi nóng, ánh mắt anh thoáng ánh lên sự tàn bạo, vô cùng lạnh lùng, giọng nói của anh không có chút hơi ấm nào:
“Cô ấy thích đi đâu thì đi.”
Thẩm Tự đột nhiên bỏ đi không chào một tiếng, chuyện cô đã chia tay với Tề Thịnh nhanh chóng được lan truyền khắp trong giới.
Chủ yếu là do tác phong xử sự và cách thức chung đụng của cặp đôi này quá thu hút sự chú ý của người khác: Bình thường thì mặn nồng như thể vừa mây mưa xong nhưng có lúc lại tính toán lẫn nhau như kẻ thù vừa yêu vừa hận. Dù nhìn thế nào đi nữa, hai người bọn họ cũng giống như thể mới giây trước còn yêu đối phương muốn chết, giây sau đã thẳng thừng đẩy đối phương vào chỗ chết, đều là chết nhưng cách thức khác nhau mà thôi.
Dù sao đi nữa, ba năm trước, mọi người đều không coi trọng chuyện tình này. kết quả là Tề Thịnh lại hẹn hò mãi không biết chán, ba năm sau, cuối cùng hai người họ cũng chia tay, nhưng nhìn thế nào cũng thấy giống như Tề Thịnh là người bị người ta đá.
Dù sao anh cũng là nhân vật nổi bật trong thế hệ con cháu, tính cách khó chiều, một khi anh đã xấu tính thì có là người thân anh cũng chẳng nể mặt, thủ đoạn nổi tiếng là tàn nhẫn, khiến đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh nghe thấy tên anh là phải đi vòng đường khác, không ngờ một người như vậy lại gặp trắc trở vì một người phụ nữ.
Ai nghe thấy chuyện này mà chẳng cảm thán một tiếng thật lạ lùng.
Đám anh em của anh chưa từng thấy ai có thể làm anh khó chịu như vậy, chuyến này kiếm được trò hay để xem, đương nhiên ai cũng hào hứng. Tuy nhiên, hầu như không ai dám trêu ghẹo anh, vừa thấy anh tới là tất cả đều im miệng hết.
Sau vài ngày, mọi người đã bàn tán chán chê chuyện này rồi, chỉ có Triệu Đông Dương mới vội vàng từ thành phố Nam trở về là còn ngơ ngác.
“Chia tay rồi ư?” Triệu Đông Dương sửng sốt mấy giây, không tin nổi phải chửi tục: “Đệt, sao lại chia tay chứ!”
“Đông Dương, sao anh còn kích động hơn cả anh ba thế?” Có người trêu anh ta.
“Nói nhảm, mẹ kiếp, không kích động mà được à?” Triệu Đông Dương vội vàng kể khổ: “Chỉ vì tôi nói đùa với Thẩm Tự mấy câu ở nghĩa trang mà anh ba đã đuổi tôi tới cái công ty ghẻ kia ở Hoa Nam hơn nửa tháng mà, ông đây chịu khổ, chịu tội đều là vì cô nàng hồng nhan họa thủy này! Nếu chia tay thì chẳng phải phí công tôi tự dưng bị xui xẻo hay sao?”
Triệu Đông Dương nghĩ lại vẫn thấy thật xúi quẩy, hùng hổ tự hỏi tự trả lời: “Mọi người có biết ngũ đại yêu phi họa quốc thời cổ đại gồm những ai không? Muội Hỉ, Ðát Kỷ, Bao Tự, Tây Thi.”
“Thế mới chỉ có bốn người thôi.” Có người ngồi bên cười, trêu tức: “Cậu có biết đếm không đấy?”
“Còn cả Thẩm Tự nữa.” Triệu Đông Dương nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy thì anh nên kiếm chỗ nào đó ăn mừng đi thôi, cô nàng này bừa bãi quá, bình thường làm mình làm mẩy cũng không sao nhưng cô ấy lại gây chuyện trúng vào lúc này.” Có người tặc lưỡi: “E là anh ba không có tâm trí đâu dỗ cô ấy đâu, tôi nghĩ là sẽ chia tay thật đấy.”
“Thôi đi, theo kinh nghiệm của tôi…” Triệu Đông Dương không tin, đang định nói với bọn họ mấy câu thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân bèn trơn tru sửa lời: “Theo kinh nghiệm của tôi thì nhà hàng này chẳng có mấy đồ ngon đâu.”
Anh ta vừa nói xong thì cửa phòng VIP được mở ra, Tề Thịnh vừa bước vào, cả căn phòng lập tức yên lặng.
Gần đây, không ai dám chọc vào anh.
Bình thường, Tề Thịnh đã không phải người dễ chiều rồi, tính anh lạnh lùng, tàn nhẫn, hành xử khác người, vui giận thất thường nên không ai có thể đoán ra được sau khi Thẩm Tự đi khỏi, anh có gì thay đổi hay không.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Trên đường về, dường như trợ lý trưởng đã sớm tôi rèn được bản lĩnh bạo dạn, vẫn dám báo cáo hành trình của Thẩm Tự cho anh biết.
Mặc dù lần trước Tề Thịnh nói là “cô ấy thích đi đâu thì đi” nhưng trợ lý trưởng và đội ngũ thư ký không dám coi là thật, sợ để lâu sẽ sinh chuyện, gió táp mưa sa, bọn họ sẽ bị vạ lây. Cho nên toàn bộ hành trình và ảnh chụp của Thẩm Tự kể từ lúc cô bỏ đi đều được trình lên.
“Ngày mười bảy tháng tám, tham dự buổi diễn tấu đàn dương cầm, đi chơi ở sông băng, tới trang trại nho hái nho, ủ rượu, ăn tiệc tối bên đống lửa.”
“Ngày mười tám tháng tám, tham dự triển lãm tranh, đi lướt sóng, ra biển câu cá, thám hiểm lâu đài cổ.”
...
“Sáng hôm nay, đi xem show thời trang Milan, đi cùng cô Chu vào khu vực hậu trường, tán…”
Trợ lý trưởng ngắc ngứ nửa giây rồi nói tiếp bằng giọng điệu máy móc, công thức, không có tình cảm: “Tán tỉnh một người mẫu nam mới ra mắt gần đây.”
“Cuộc sống của cô ấy thật là phóng khoáng, vui vẻ.” Tề Thịnh “xùy” khẽ, lạnh nhạt bình luận một câu.
Trợ lý trưởng thức thời ngậm miệng.
Nét mặt Tề Thịnh thoáng lộ vẻ tàn nhẫn, anh túm cà vạt, giật một cái, tầm mắt bị một tấm ảnh thu hút.
Đó là tấm ảnh chụp vào buổi tối đầu tiên, Thẩm Tự ngồi bên bờ biển, nở nụ cười tươi xinh, trong trẻo, làn váy bay bay trong gió, quây quần uống rượu bên đống lửa, bên cạnh có mấy chai rượu nằm ngổn ngang, trông cực kỳ phóng khoáng.
Tề Thịnh hơi nheo mắt lại.
Cô không say ư?
Tề Thịnh rất ít khi thấy cô uống rượu, cũng không cho phép cô uống vì cô nói rằng mình không uống được rượu…
Ai lại quan tâm tới sự sống chết của một con thú cưng chứ?
Một người kiêu ngạo như anh sao có thể cúi đầu vì cô, sao có thể hạ mình giải thích với cô, vượt đường xa chạy tới dỗ cho cô vui được?
Ba năm qua, quả thực cô từng hờn dỗi với anh rất nhiều lần, cũng không phải chưa từng bỏ nhà đi trốn. Lúc kiên nhẫn, anh sẽ dỗ dành cô nhưng hầu hết thì lần nào cô cùng tự giày vò mình chán rồi tự nhượng bộ trước.
Chắc lần này anh cũng cho rằng cô đang giận dỗi, lạnh nhạt với anh ít hôm, hết giận rồi sẽ tự ngoan ngoãn trở về.
Mọi chuyện quả thực cũng không khác những gì Thẩm Tự phỏng đoán là bao.
Mấy ngày nay, Tề Thịnh luôn trong tâm trạng nặng nề, nét mặt lộ rõ sự bực bội như muốn giết người, xem chừng đã cạn kiệt kiên nhẫn, cơn giận có thể sẽ bùng nổ bất kỳ lúc nào. Anh đã xử lý xong mọi việc nhưng không chịu chủ động liên lạc với cô.
… “Cô Thẩm bỗng nhiên biến mất.”
Khi lời này truyền tới tai anh, anh biết ngay là chuyện này có vấn đề, trước khi rời Bắc Kinh về Thượng Hải, anh đã sai người bắt đầu điều tra.
Năng lực chuyên môn của đội ngũ thư ký của Lam Hạch rất tốt, nhất là trợ lý trưởng, anh ta xem lại toàn bộ băng giám sát, tiến hành khoanh vùng điều tra, khai thác một số điểm sơ hở, cuối cùng cũng kịp điều tra rõ mọi chuyện trước khi máy bay của Tề Thịnh hạ cánh.
“Trước khi anh về, có hai người bàn tán về chuyện đám cưới của anh và cô Đào bị cô Thẩm nghe được.” Trợ lý trưởng căng thẳng quan sát sắc mặt của anh rồi nói tiếp: “E là cô Thẩm đã hiểu lầm.”
“Tôi vẫn chưa đính hôn.” Tề Thịnh rất bực mình, nhấn mạnh rõ từng chữ một: “Hai kẻ lắm miệng đấy là ai?”
“Họ là người do giám đốc Tiểu Vu của tập đoàn Phương Thịnh dẫn tới, anh ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nhờ cô Thẩm dắt cầu bắt mối cho.” Trợ lý trưởng trình bày ngắn gọn: “Chỉ có điều cô bạn gái này của anh ta không hiểu chuyện nên ghen tuông, nói với bạn mình mấy câu.”
Tề Thịnh ngước mắt lên, đôi mắt đen láy lạnh giá: “Nếu cậu để yên cho bọn họ thì tôi sẽ không để yên cho cậu.”
“Vâng, tôi sẽ đi xử lý ngay.” Trợ lý trưởng lập tức hiểu ý của Tề Thịnh.
Thực ra, anh ta bị giận chó đánh mèo thế này khá là oan uổng nhưng với kinh nghiệm của anh ta thì nếu như không nghĩ được cách dỗ Thẩm Tự về thì sau này, suốt một thời gian dài, ông chủ sẽ vẫn luôn trong trạng thái như thế này, mọi người sẽ chẳng ai được sống yên lành.
Cho nên, anh ta từ bỏ tâm thế xử lý việc chung, ân cần hiến kế: “Nhưng mà cô Thẩm không biết chuyện này, chắc chắn cô ấy rất khó chịu, rất tủi thân, hay là anh giải thích với cô ấy xem sao?”
Tề Thịnh không nói gì, cảm xúc âm u phủ bóng giữa hai hàng mày, lạnh ngấm vào tận xương.
Mấy ngày nay, tình hình đang rối ren, ngoài chuyện của Thẩm Tự ra, dạo này, các chú, các bác của anh cũng kiếm chuyện, nhà họ Tề không có một ai nhân từ hay biết nương tay, bên phía Bắc Kinh lại xảy ra một số chuyện, có rất nhiều vấn đề bức bối.
Anh sắp không kiềm chế nổi cơn giận của mình nữa.
Sau một lúc lâu, trợ lý trưởng đứng chờ trước mặt anh bắt đầu run người, không đoán ra được ý anh thế nào. Anh ta đang chần chừ không biết có nên đi ra ngoài hay không thì lại nghe thấy Tề Thịnh mở miệng.
“Mấy năm nay tôi đối xử với cô ấy không tốt hay sao?”
Tề Thịnh chợt hỏi một câu, giọng nói khàn khàn vừa lạnh lùng, nặng nề vừa xen lẫn đôi chút mệt mỏi.
“Đương nhiên không phải vậy.” Trợ lý trưởng nào dám nói linh tinh, lập tức phủ nhận ngay không cần nghĩ ngợi.
“Rất tốt.” Giọng Tề Thịnh lạnh lùng mà bình thản nhận xét: “Vậy nghĩa là cô ấy không có lương tâm.”
Đây vốn đã là một câu hỏi mất mạng, đã vậy còn đột nhiên biến thành “câu hỏi mất mạng có lựa chọn”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm gì có cấp dưới nào lại dám ý kiến ý cò gì với ông chủ? Ngay cả vợ của ông chủ thì anh ta cũng không thể tùy tiện đánh giá được.
Trợ lý trưởng cúi gục đầu xuống, thức thời thay đổi bản chất vấn đề: “Phụ nữ vốn rất mong manh, thường hay thiếu thốn cảm giác an toàn nên cần được vỗ về. Có lẽ cô Thẩm muốn anh dỗ dành mình thôi chứ chưa chắc đã giận thật đâu ạ.”
Tề Thịnh không tiếp lời anh ta, khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa sắc bén, hàng mày và hàng mi đen nhánh, đôi mắt u ám sắc như dao, vừa lạnh vừa sắc. Ngón cái của anh lần từng hạt phật châu đeo ở cổ tay, chầm chậm sờ những chữ Phạn văn được khắc trên bền mặt.
Hai phút sau, cuối cùng anh vẫn nghe theo lời khuyên, gửi tin nhắn cho cô, tuy nhiên, anh chỉ gõ mấy chữ:
[Trở về đi, tôi có thể giải thích với em.]
Mong muốn làm hòa ẩn giấu sau thái độ lạnh lùng quen thuộc của anh.
Trợ lý trưởng đứng bên cạnh nhìn trộm, rất muốn sửa lại câu này giúp ông chủ, trong lòng anh ta nhủ thầm “câu này chẳng thể hiện được chút thái độ nhún nhường, chịu thua nào cả, lại càng không giống như đang dỗ dành con gái, giọng điệu cưỡng chế này chẳng khác gì đang ra lệnh cho người ta”.
Nhưng anh ta không dám.
Trợ lý trưởng đã tưởng tượng ra trong đầu “một ngàn khả năng ông chủ bị vợ từ chối” nhưng tin nhắn của Tề Thịnh không gửi đi được, sau dấu chấm than màu đỏ bắt mắt là một câu thông báo chối mắt:
[Bạn không phải là bạn của anh ấy (cô ấy), xin hãy gửi lời mời kết bạn trước.]
Thẩm Tự đã hủy kết bạn với anh.
Tề Thịnh chau nhẹ hàng mày, cảm xúc trong đáy mắt rất nặng nề, anh lạnh mặt tiếp tục thử mười mấy app khác bao gồm nhắn tin, gọi điện, chat, thậm chí cả app thanh toán.
Tất cả đều không ngoại lệ, đều đã bị Thẩm Tự chặn.
Rốt cuộc cô đang giận dỗi chuyện gì vậy?
Chẳng phải anh vẫn chưa đính hôn sao?
Cô không nói tiếng nào đã bỏ đi, phương thức liên lạc cái thì xóa, cái thì chặn, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho anh.
“Huỵch.”
Điện thoại thảm thương bị nện vào tường, vỡ thành năm, sáu mảnh. Rõ ràng Tề Thịnh đã nổi nóng, ánh mắt anh thoáng ánh lên sự tàn bạo, vô cùng lạnh lùng, giọng nói của anh không có chút hơi ấm nào:
“Cô ấy thích đi đâu thì đi.”
Thẩm Tự đột nhiên bỏ đi không chào một tiếng, chuyện cô đã chia tay với Tề Thịnh nhanh chóng được lan truyền khắp trong giới.
Chủ yếu là do tác phong xử sự và cách thức chung đụng của cặp đôi này quá thu hút sự chú ý của người khác: Bình thường thì mặn nồng như thể vừa mây mưa xong nhưng có lúc lại tính toán lẫn nhau như kẻ thù vừa yêu vừa hận. Dù nhìn thế nào đi nữa, hai người bọn họ cũng giống như thể mới giây trước còn yêu đối phương muốn chết, giây sau đã thẳng thừng đẩy đối phương vào chỗ chết, đều là chết nhưng cách thức khác nhau mà thôi.
Dù sao đi nữa, ba năm trước, mọi người đều không coi trọng chuyện tình này. kết quả là Tề Thịnh lại hẹn hò mãi không biết chán, ba năm sau, cuối cùng hai người họ cũng chia tay, nhưng nhìn thế nào cũng thấy giống như Tề Thịnh là người bị người ta đá.
Dù sao anh cũng là nhân vật nổi bật trong thế hệ con cháu, tính cách khó chiều, một khi anh đã xấu tính thì có là người thân anh cũng chẳng nể mặt, thủ đoạn nổi tiếng là tàn nhẫn, khiến đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh nghe thấy tên anh là phải đi vòng đường khác, không ngờ một người như vậy lại gặp trắc trở vì một người phụ nữ.
Ai nghe thấy chuyện này mà chẳng cảm thán một tiếng thật lạ lùng.
Đám anh em của anh chưa từng thấy ai có thể làm anh khó chịu như vậy, chuyến này kiếm được trò hay để xem, đương nhiên ai cũng hào hứng. Tuy nhiên, hầu như không ai dám trêu ghẹo anh, vừa thấy anh tới là tất cả đều im miệng hết.
Sau vài ngày, mọi người đã bàn tán chán chê chuyện này rồi, chỉ có Triệu Đông Dương mới vội vàng từ thành phố Nam trở về là còn ngơ ngác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chia tay rồi ư?” Triệu Đông Dương sửng sốt mấy giây, không tin nổi phải chửi tục: “Đệt, sao lại chia tay chứ!”
“Đông Dương, sao anh còn kích động hơn cả anh ba thế?” Có người trêu anh ta.
“Nói nhảm, mẹ kiếp, không kích động mà được à?” Triệu Đông Dương vội vàng kể khổ: “Chỉ vì tôi nói đùa với Thẩm Tự mấy câu ở nghĩa trang mà anh ba đã đuổi tôi tới cái công ty ghẻ kia ở Hoa Nam hơn nửa tháng mà, ông đây chịu khổ, chịu tội đều là vì cô nàng hồng nhan họa thủy này! Nếu chia tay thì chẳng phải phí công tôi tự dưng bị xui xẻo hay sao?”
Triệu Đông Dương nghĩ lại vẫn thấy thật xúi quẩy, hùng hổ tự hỏi tự trả lời: “Mọi người có biết ngũ đại yêu phi họa quốc thời cổ đại gồm những ai không? Muội Hỉ, Ðát Kỷ, Bao Tự, Tây Thi.”
“Thế mới chỉ có bốn người thôi.” Có người ngồi bên cười, trêu tức: “Cậu có biết đếm không đấy?”
“Còn cả Thẩm Tự nữa.” Triệu Đông Dương nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy thì anh nên kiếm chỗ nào đó ăn mừng đi thôi, cô nàng này bừa bãi quá, bình thường làm mình làm mẩy cũng không sao nhưng cô ấy lại gây chuyện trúng vào lúc này.” Có người tặc lưỡi: “E là anh ba không có tâm trí đâu dỗ cô ấy đâu, tôi nghĩ là sẽ chia tay thật đấy.”
“Thôi đi, theo kinh nghiệm của tôi…” Triệu Đông Dương không tin, đang định nói với bọn họ mấy câu thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân bèn trơn tru sửa lời: “Theo kinh nghiệm của tôi thì nhà hàng này chẳng có mấy đồ ngon đâu.”
Anh ta vừa nói xong thì cửa phòng VIP được mở ra, Tề Thịnh vừa bước vào, cả căn phòng lập tức yên lặng.
Gần đây, không ai dám chọc vào anh.
Bình thường, Tề Thịnh đã không phải người dễ chiều rồi, tính anh lạnh lùng, tàn nhẫn, hành xử khác người, vui giận thất thường nên không ai có thể đoán ra được sau khi Thẩm Tự đi khỏi, anh có gì thay đổi hay không.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Trên đường về, dường như trợ lý trưởng đã sớm tôi rèn được bản lĩnh bạo dạn, vẫn dám báo cáo hành trình của Thẩm Tự cho anh biết.
Mặc dù lần trước Tề Thịnh nói là “cô ấy thích đi đâu thì đi” nhưng trợ lý trưởng và đội ngũ thư ký không dám coi là thật, sợ để lâu sẽ sinh chuyện, gió táp mưa sa, bọn họ sẽ bị vạ lây. Cho nên toàn bộ hành trình và ảnh chụp của Thẩm Tự kể từ lúc cô bỏ đi đều được trình lên.
“Ngày mười bảy tháng tám, tham dự buổi diễn tấu đàn dương cầm, đi chơi ở sông băng, tới trang trại nho hái nho, ủ rượu, ăn tiệc tối bên đống lửa.”
“Ngày mười tám tháng tám, tham dự triển lãm tranh, đi lướt sóng, ra biển câu cá, thám hiểm lâu đài cổ.”
...
“Sáng hôm nay, đi xem show thời trang Milan, đi cùng cô Chu vào khu vực hậu trường, tán…”
Trợ lý trưởng ngắc ngứ nửa giây rồi nói tiếp bằng giọng điệu máy móc, công thức, không có tình cảm: “Tán tỉnh một người mẫu nam mới ra mắt gần đây.”
“Cuộc sống của cô ấy thật là phóng khoáng, vui vẻ.” Tề Thịnh “xùy” khẽ, lạnh nhạt bình luận một câu.
Trợ lý trưởng thức thời ngậm miệng.
Nét mặt Tề Thịnh thoáng lộ vẻ tàn nhẫn, anh túm cà vạt, giật một cái, tầm mắt bị một tấm ảnh thu hút.
Đó là tấm ảnh chụp vào buổi tối đầu tiên, Thẩm Tự ngồi bên bờ biển, nở nụ cười tươi xinh, trong trẻo, làn váy bay bay trong gió, quây quần uống rượu bên đống lửa, bên cạnh có mấy chai rượu nằm ngổn ngang, trông cực kỳ phóng khoáng.
Tề Thịnh hơi nheo mắt lại.
Cô không say ư?
Tề Thịnh rất ít khi thấy cô uống rượu, cũng không cho phép cô uống vì cô nói rằng mình không uống được rượu…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro