Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 20
2024-09-21 22:12:16
Năm Thẩm Tự mười bảy tuổi, lần đầu tiên anh dẫn cô tham gia một buổi tiệc rượu. Trước khi đi, vì một số việc nhỏ mà Thẩm Tự cáu kỉnh với anh, tối đó, Tề Thịnh hầu như không để ý tới cô. Có ai tới mời rượu, Thẩm Tự đều không từ chối, hờn dỗi với anh, uống liền mấy ly.
Ra khỏi sảnh tiệc, Thẩm Tự ngồi xổm xuống đất.
Cô không quan tâm tới cái nhìn của những người đi ngang qua, yếu ớt la một tiếng “đau”.
“Chỉ mới mấy ly rượu thôi, em yếu ớt vậy sao?” Tề Thịnh cúi đầu, cảm xúc u ám phủ bóng giữa hai hàng mày.
Thân hình của anh đứng chắn hết toàn bộ ánh sáng trước mặt cô.
“Tôi, tôi đến ngày…” Thẩm Tự cắn môi dưới, ấp úng một lúc lâu mới nói ra được mấy chữ, giọng nhỏ như muỗi: “Đau bụng.”
Tề Thịnh khựng người lại: “Gì cơ?”
Không phải anh không nghe rõ mà là không kịp hiểu.
Thẩm Tự vùi mặt vào khuỷu tay, mái tóc dài rủ xuống che khuất quá nửa khuôn mặt của cô.
“Kỳ kinh nguyệt.”
Giọng cô càng ngày càng nhỏ lại: “Hơn nữa, bình thường tôi cũng không uống rượu, hễ uống là khó chịu.”
“Sao em không nói sớm?” Tề Thịnh hơi nhíu mày, quỳ một gối xuống trước mặt cô. Ngay cả lúc căng thẳng, sắc mặt anh vẫn đầy nghiêm nghị, giọng nói có phần khá nóng nảy: “Em không uống được rượu mà không biết từ chối à?”
Thẩm Tự ngẩng mặt lên nhìn anh, khẽ nói: “Tôi sợ anh giận.”
Giọng cô nhỏ nhẹ, hàng mi dài cong vút còn vương ánh nước, khuôn mặt tái lại vì căng thẳng trắng như ngọc dương chi, yếu đuối, đáng yêu, mong manh, làm trái tim anh râm ran.
Tề Thịnh thoáng khựng người.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chăm chú, anh đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, giọng nói bình tĩnh pha lẫn đôi chút bất đắc dĩ: “Tôi giận gì chứ?”
Thẩm Tự chớp nhẹ hàng mi, đôi mắt long lanh, cô vươn tay về phía anh: “Vậy anh cõng tôi đi được không?”
Tề Thịnh cười khẽ, giọng nói trầm ấm trở nên quyến rũ trong màn đêm. Anh sờ tai cô, kéo nhẹ nó xuống: “Em đúng là chỉ giỏi được voi đòi tiên.”
Thẩm Tự kéo ống tay áo của anh, không nói gì, chỉ nhìn anh chăm chú.
Cô có một đôi mắt cực kỳ đẹp, đáy mắt lấp lánh cả trời sao, đuôi mắt hơi xếch cao ửng hồng như được tô vẽ cẩn thận, sắc đẹp bừng lên, đẹp tới mức như thể biết nói chuyện, đẹp tới mức khiến người ta chẳng thể chối từ.
Ma xui quỷ khiến, Tề Thịnh khom lưng về phía cô.
Một tay đỡ lưng cô, một tay đỡ lấy khoeo chân của cô, bế bổng cô lên: “Tôi bế em vậy.”
Thẩm Tự thở phào, ôm lấy cổ của anh.
Hơi lạnh thấu xương bao trùm cơ thể, Thẩm Tự ngước mắt nhìn lên, trông thấy đôi mắt đen láy, trầm tĩnh, những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt và phần cằm đẹp mắt của anh, cô thoáng ngẩn người.
Cảm giác thật kỳ lạ, cô vẫn thường xuyên thấy dáng vẻ mừng giận thất thường của anh nhưng lại vẫn bị anh thu hút.
“Nhìn gì?”
Tề Thịnh đứng trong bóng tối, giọng vừa trầm vừa khẽ.
“Không có gì.” Thẩm Tự vùi mặt vào ngực anh, siết chặt bàn tay ôm cổ anh, cười khẽ: “Chỉ là đột nhiên em nghĩ đến một câu.”
Cô cọ cằm anh, khẽ đọc: “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị*.”
*Trích từ bài “Bạch thạch lang khúc” trong quyển “Đại Tống nhạc phủ thi tập”, ví phẩm chất của đàn ông như ngọc và tùng, cực kỳ điển trai, có một không hai trên đời.
“Em đang nịnh tôi à?” Giọng Tề Thịnh đậm vẻ cười nhạo.
Thẩm Tự hôn mặt anh: “Cho một cơ hội.”
Tề Thịnh dừng bước, cúi đầu nhìn cô mấy giây, trong đôi mắt đen láy thấp thoáng bóng một ngọn lửa u tối đang dấy lên, làm người ta kinh ngạc, run rẩy. Ngay khi cô hỏi “gì vậy”, anh lập tức cúi đầu xuống, triền miên bên cô.
Mái tóc hơi lạnh của cô xõa quanh cổ và vai anh.
…
Cô nói với anh là cô không uống được rượu nên sau này anh luôn ngăn cản hoặc uống giúp cho cô ở tất cả các buổi tiệc rượu. Không ai dám chuốc rượu anh nên đương nhiên mọi người đều thức thời không dám làm khó cô.
Cô nói rằng mình chỉ uống hai, ba ly là say, mỗi lần say rượu đều níu góc áo anh, không chịu buông tay, cuối cùng anh phải bế hoặc cõng cô về.
Cô giả vờ ngoan ngoãn, yếu đuối suốt ba năm nên Tề Thịnh thật sự không biết tửu lượng của cô ngàn ly không say.
Nhiều khi, cử chỉ tình cảm của cô, sự ngoan ngoãn của cô, thái độ mềm mỏng của cô đều chỉ là một dạng thủ đoạn vì quyền lợi, vì thế lực, vì thù riêng. Chỉ có điều anh không ngờ rằng, cũng từng có lúc cô đã dùng tới những thủ đoạn này chỉ vì anh.
Tề Thịnh nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm buồn bực.
“Cô bé lừa đảo.”
Tề Thịnh đè tay lên xương mày, đầu lưỡi lướt qua hàm răng rồi chợt cười khẽ, cảm xúc u ám bỗng phai nhạt.
Anh muốn gọi điện cho cô.
Tề Thịnh chưa bao giờ là một người chần chừ, không ra được quyết định, anh luôn biết rõ mình muốn gì, vừa nghĩ tới chuyện này là anh lập tức làm ngay: “Gọi điện cho cô ấy đi.”
Trợ lý trưởng khựng lại hai giây, tim đập thình thịch. Anh ta không dám hỏi nhiều, lấy ngay điện thoại ra, tìm số của Thẩm Tự nhưng còn chưa tìm được số của cô thì Tề Thịnh đã cất giọng trầm ấm đọc ra một dãy số điện thoại.
Thế nhưng, thật không may, số của anh ta cũng đã bị chặn giống Tề Thịnh.
Tề Thịnh không buồn ngước lên nhìn, hờ hững nói: “Gọi cho Chu Tử Khâm, bảo cô ấy nghĩ kỹ xem mình có thể cúp máy hay không.”
Sự thật chứng minh, có lẽ là anh đã quen với việc sử dụng các thủ đoạn tàn nhẫn nên anh giỏi uy hiếp hơn dỗ dành rất nhiều, chuyên bắt bí đúng điểm yếu của người khác, chẳng qua anh luôn mềm lòng với Thẩm Tự, không ra tay tàn nhẫn được nhưng cũng không biết cách dịu dàng.
Trợ lý trưởng buồn bực gãi mũi, tê rần da đầu, tiếp tục gọi điện thoại, đóng vai kẻ ác.
Ba ngày nay, đúng là Thẩm Tự đã sống rất tự do tự tại, chủ yếu là do cô chắc chắn Tề Thịnh sẽ không đuổi theo tới đây nên chẳng kiêng dè gì, đi từ Rotterdam tới Linz, Copenhagen, Palma, Berlin, Marseilles, nghĩ ra được chỗ nào cô đều lên kế hoạch tới đó chơi một chuyến, thỏa sức ăn uống, vui chơi, còn những chuyện khác thì cứ đợi kỳ nghỉ kết thúc rồi nghĩ sau cũng chưa muộn.
Cho tới khi Chu Tử Khâm nhăn nhó đưa điện thoại cho cô.
Thẩm Tự thấy nét mặt Chu Tử Khâm như thể bị bắt cóc, ra sức đấu tranh giữa sợ muốn chết và thấy chết không sờn thì lấy làm khó hiểu, liếc nhìn: “Ai vậy?”
Số lạ, cô không hề có ấn tượng gì cả.
Thẩm Tự đang đi xuống trên bậc thềm của lâu đài Eltz, xa xa là rừng sa mu mọc san sát nhau, bị bóng rừng rậm rạp che phủ, ánh sáng trong rừng tối mờ như phủ thêm một bộ lọc màu nâu xanh trong những bức ảnh cũ, đẹp nhưng buồn bã, mông lung khó tả.
“Trợ lý của anh ba.” Chu Tử Khâm im lặng ra hiệu bằng khẩu hình miệng, mặt mũi lộ rõ sự khổ đau vì bị cưỡng ép: “Hay là cậu cúp đi, dù sao cậu có cúp cũng không sao.”
Thẩm Tự khựng lại, chớp nhẹ hàng mi, băn khoăn một lúc, cuối cùng vẫn nghe máy.
Hai đầu điện thoại đều im lặng.
Cả hai đều biết người kia đang nghe máy vì tiếng hít thở của cả hai đều đang vang lên, hòa vào nhau trong ống nghe.
Sau một lúc lâu, lâu như thời điểm giả thuyết Goldbach về số nguyên tố* ra đời, tới lúc Thẩm Tự định cúp điện thoại thì cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh.
*Giả thuyết Goldbach cho rằng mỗi số nguyên chẵn lớn hơn 2 có thể biểu diễn bằng tổng của hai số nguyên tố.
“Hờn dỗi vậy còn chưa đủ à?”
Sau ba ngày xa cách, đây là câu đầu tiên anh nói với cô, Thẩm Tự chợt thấy rất buồn cười.
Cô thực sự không trông chờ anh có thể nói được câu gì dễ nghe, sự thực chứng minh, đi không từ biệt đúng là phương án tốt nhất, với logic ngang ngược của Tề Thịnh, nếu cô giáp mặt anh nói chia tay, chưa biết chừng anh lại làm ra chuyện súc sinh gì đó.
“Bao giờ em về nhà?”
Một cơn gió lướt qua, lá cây đỏ rực rì rào rơi xuống. Thẩm Tự không còn nghe lọt tai bất kỳ câu nào Tề Thịnh nói nữa, lúc này cô hơi giận nên không chịu nói gì hết.
“Có phải tôi chiều em quá phải không, Thẩm Tự, em nghĩ tôi đối với ai cũng tốt tính vậy sao?” Tề Thịnh chợt bật cười, toàn thân giá băng, ngay cả người ngồi bên cạnh cũng thấy lạnh: “Có cần tôi nhắc nhở em…”
“Đúng là anh đã nhắc tôi nhớ ra.” Cuối cùng Thẩm Tự không nhịn được, nói câu đầu tiên kể từ lúc bỏ đi.
Cô nói xong cúp luôn điện thoại.
Trợ lý trưởng tê rần toàn thân, sắc mặt Tề Thịnh u ám như sắp đổ mưa, anh ta không thể không thừa nhận Thẩm Tự rất có bản lĩnh, bất kể cô làm gì, nói gì đều có thể giẫm trúng vào dây thần kinh nóng giận của Tề Thịnh nhưng lần nào cô cũng luôn có thể bình yên vô sự, an toàn thoát thân.
Tuy nhiên, cuối cùng lời mời kết bạn gửi đi lúc trước cũng đã được chấp nhận, Thẩm Tự đã kết bạn lại với ông chủ.
Trợ lý trưởng khẽ thở phào.
Thế nhưng, anh ta lại trơ mắt nhìn thấy, Tề Thịnh soạn một tin nhắn gửi cho cô, tin nhắn báo về lại là một dấu chấm than màu đỏ quen thuộc bắt mắt mà chói mắt nhưng lần này thông báo lại là:
[Tin nhắn đã được gửi đi nhưng bị đối phương từ chối nhận.]
Khá lắm, lần này cô thậm chí không cho ông chủ của anh ta có cơ hội gửi lời mời kết bạn lại nữa.
Đệt, cứu với.
Trợ lý trưởng không ngừng than khổ trong lòng, hoàn toàn không dám nhìn tiếp, chỉ hận không thể đào hố chôn mình ngay tại chỗ. Trong lòng anh ta thầm nhủ, cửa thành bốc cháy, cá dưới ao gặp họa, hai người này chiến tranh lạnh có nghĩa là khoảng thời gian sắp tới, anh ta sẽ phải làm việc với áp lực lớn.
Anh ta muốn giả chết nhưng Tề Thịnh lại bất thình lình gọi anh ta: “Cô ấy có ý gì vậy?”
Đêm tối như mực, đường phố Bắc Kinh đã sáng đèn rực rỡ, những ánh sáng xanh đỏ đan vào nhau. Tia sáng tối mờ lướt qua đôi mắt đen láy của Tề Thịnh, lạnh lùng, băng giá, không có hơi ấm.
“Cô Thẩm.” Trợ lý trưởng ngồi bên cạnh không chịu nổi nữa, bất chấp tất cả nhắc nhở anh: “Chắc đã cho anh vào danh sách chặn rồi.”
Hóa ra cuối cùng cô đồng ý kết bạn với anh là để chặn anh rồi xóa số.
Tề Thịnh bình tĩnh quẳng điện thoại xuống, ánh mắt dần trở nên nặng nề, thâm trầm, cơn giận dữ không kiềm chế nổi bao phủ toàn thân. Ngón tay anh chầm chậm lần viên Phật châu đeo ở cổ tay, hờ hững cười nhạo:
“Được lắm, cánh cứng cáp rồi, rất tiến bộ.”
Ra khỏi sảnh tiệc, Thẩm Tự ngồi xổm xuống đất.
Cô không quan tâm tới cái nhìn của những người đi ngang qua, yếu ớt la một tiếng “đau”.
“Chỉ mới mấy ly rượu thôi, em yếu ớt vậy sao?” Tề Thịnh cúi đầu, cảm xúc u ám phủ bóng giữa hai hàng mày.
Thân hình của anh đứng chắn hết toàn bộ ánh sáng trước mặt cô.
“Tôi, tôi đến ngày…” Thẩm Tự cắn môi dưới, ấp úng một lúc lâu mới nói ra được mấy chữ, giọng nhỏ như muỗi: “Đau bụng.”
Tề Thịnh khựng người lại: “Gì cơ?”
Không phải anh không nghe rõ mà là không kịp hiểu.
Thẩm Tự vùi mặt vào khuỷu tay, mái tóc dài rủ xuống che khuất quá nửa khuôn mặt của cô.
“Kỳ kinh nguyệt.”
Giọng cô càng ngày càng nhỏ lại: “Hơn nữa, bình thường tôi cũng không uống rượu, hễ uống là khó chịu.”
“Sao em không nói sớm?” Tề Thịnh hơi nhíu mày, quỳ một gối xuống trước mặt cô. Ngay cả lúc căng thẳng, sắc mặt anh vẫn đầy nghiêm nghị, giọng nói có phần khá nóng nảy: “Em không uống được rượu mà không biết từ chối à?”
Thẩm Tự ngẩng mặt lên nhìn anh, khẽ nói: “Tôi sợ anh giận.”
Giọng cô nhỏ nhẹ, hàng mi dài cong vút còn vương ánh nước, khuôn mặt tái lại vì căng thẳng trắng như ngọc dương chi, yếu đuối, đáng yêu, mong manh, làm trái tim anh râm ran.
Tề Thịnh thoáng khựng người.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chăm chú, anh đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, giọng nói bình tĩnh pha lẫn đôi chút bất đắc dĩ: “Tôi giận gì chứ?”
Thẩm Tự chớp nhẹ hàng mi, đôi mắt long lanh, cô vươn tay về phía anh: “Vậy anh cõng tôi đi được không?”
Tề Thịnh cười khẽ, giọng nói trầm ấm trở nên quyến rũ trong màn đêm. Anh sờ tai cô, kéo nhẹ nó xuống: “Em đúng là chỉ giỏi được voi đòi tiên.”
Thẩm Tự kéo ống tay áo của anh, không nói gì, chỉ nhìn anh chăm chú.
Cô có một đôi mắt cực kỳ đẹp, đáy mắt lấp lánh cả trời sao, đuôi mắt hơi xếch cao ửng hồng như được tô vẽ cẩn thận, sắc đẹp bừng lên, đẹp tới mức như thể biết nói chuyện, đẹp tới mức khiến người ta chẳng thể chối từ.
Ma xui quỷ khiến, Tề Thịnh khom lưng về phía cô.
Một tay đỡ lưng cô, một tay đỡ lấy khoeo chân của cô, bế bổng cô lên: “Tôi bế em vậy.”
Thẩm Tự thở phào, ôm lấy cổ của anh.
Hơi lạnh thấu xương bao trùm cơ thể, Thẩm Tự ngước mắt nhìn lên, trông thấy đôi mắt đen láy, trầm tĩnh, những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt và phần cằm đẹp mắt của anh, cô thoáng ngẩn người.
Cảm giác thật kỳ lạ, cô vẫn thường xuyên thấy dáng vẻ mừng giận thất thường của anh nhưng lại vẫn bị anh thu hút.
“Nhìn gì?”
Tề Thịnh đứng trong bóng tối, giọng vừa trầm vừa khẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có gì.” Thẩm Tự vùi mặt vào ngực anh, siết chặt bàn tay ôm cổ anh, cười khẽ: “Chỉ là đột nhiên em nghĩ đến một câu.”
Cô cọ cằm anh, khẽ đọc: “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị*.”
*Trích từ bài “Bạch thạch lang khúc” trong quyển “Đại Tống nhạc phủ thi tập”, ví phẩm chất của đàn ông như ngọc và tùng, cực kỳ điển trai, có một không hai trên đời.
“Em đang nịnh tôi à?” Giọng Tề Thịnh đậm vẻ cười nhạo.
Thẩm Tự hôn mặt anh: “Cho một cơ hội.”
Tề Thịnh dừng bước, cúi đầu nhìn cô mấy giây, trong đôi mắt đen láy thấp thoáng bóng một ngọn lửa u tối đang dấy lên, làm người ta kinh ngạc, run rẩy. Ngay khi cô hỏi “gì vậy”, anh lập tức cúi đầu xuống, triền miên bên cô.
Mái tóc hơi lạnh của cô xõa quanh cổ và vai anh.
…
Cô nói với anh là cô không uống được rượu nên sau này anh luôn ngăn cản hoặc uống giúp cho cô ở tất cả các buổi tiệc rượu. Không ai dám chuốc rượu anh nên đương nhiên mọi người đều thức thời không dám làm khó cô.
Cô nói rằng mình chỉ uống hai, ba ly là say, mỗi lần say rượu đều níu góc áo anh, không chịu buông tay, cuối cùng anh phải bế hoặc cõng cô về.
Cô giả vờ ngoan ngoãn, yếu đuối suốt ba năm nên Tề Thịnh thật sự không biết tửu lượng của cô ngàn ly không say.
Nhiều khi, cử chỉ tình cảm của cô, sự ngoan ngoãn của cô, thái độ mềm mỏng của cô đều chỉ là một dạng thủ đoạn vì quyền lợi, vì thế lực, vì thù riêng. Chỉ có điều anh không ngờ rằng, cũng từng có lúc cô đã dùng tới những thủ đoạn này chỉ vì anh.
Tề Thịnh nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm buồn bực.
“Cô bé lừa đảo.”
Tề Thịnh đè tay lên xương mày, đầu lưỡi lướt qua hàm răng rồi chợt cười khẽ, cảm xúc u ám bỗng phai nhạt.
Anh muốn gọi điện cho cô.
Tề Thịnh chưa bao giờ là một người chần chừ, không ra được quyết định, anh luôn biết rõ mình muốn gì, vừa nghĩ tới chuyện này là anh lập tức làm ngay: “Gọi điện cho cô ấy đi.”
Trợ lý trưởng khựng lại hai giây, tim đập thình thịch. Anh ta không dám hỏi nhiều, lấy ngay điện thoại ra, tìm số của Thẩm Tự nhưng còn chưa tìm được số của cô thì Tề Thịnh đã cất giọng trầm ấm đọc ra một dãy số điện thoại.
Thế nhưng, thật không may, số của anh ta cũng đã bị chặn giống Tề Thịnh.
Tề Thịnh không buồn ngước lên nhìn, hờ hững nói: “Gọi cho Chu Tử Khâm, bảo cô ấy nghĩ kỹ xem mình có thể cúp máy hay không.”
Sự thật chứng minh, có lẽ là anh đã quen với việc sử dụng các thủ đoạn tàn nhẫn nên anh giỏi uy hiếp hơn dỗ dành rất nhiều, chuyên bắt bí đúng điểm yếu của người khác, chẳng qua anh luôn mềm lòng với Thẩm Tự, không ra tay tàn nhẫn được nhưng cũng không biết cách dịu dàng.
Trợ lý trưởng buồn bực gãi mũi, tê rần da đầu, tiếp tục gọi điện thoại, đóng vai kẻ ác.
Ba ngày nay, đúng là Thẩm Tự đã sống rất tự do tự tại, chủ yếu là do cô chắc chắn Tề Thịnh sẽ không đuổi theo tới đây nên chẳng kiêng dè gì, đi từ Rotterdam tới Linz, Copenhagen, Palma, Berlin, Marseilles, nghĩ ra được chỗ nào cô đều lên kế hoạch tới đó chơi một chuyến, thỏa sức ăn uống, vui chơi, còn những chuyện khác thì cứ đợi kỳ nghỉ kết thúc rồi nghĩ sau cũng chưa muộn.
Cho tới khi Chu Tử Khâm nhăn nhó đưa điện thoại cho cô.
Thẩm Tự thấy nét mặt Chu Tử Khâm như thể bị bắt cóc, ra sức đấu tranh giữa sợ muốn chết và thấy chết không sờn thì lấy làm khó hiểu, liếc nhìn: “Ai vậy?”
Số lạ, cô không hề có ấn tượng gì cả.
Thẩm Tự đang đi xuống trên bậc thềm của lâu đài Eltz, xa xa là rừng sa mu mọc san sát nhau, bị bóng rừng rậm rạp che phủ, ánh sáng trong rừng tối mờ như phủ thêm một bộ lọc màu nâu xanh trong những bức ảnh cũ, đẹp nhưng buồn bã, mông lung khó tả.
“Trợ lý của anh ba.” Chu Tử Khâm im lặng ra hiệu bằng khẩu hình miệng, mặt mũi lộ rõ sự khổ đau vì bị cưỡng ép: “Hay là cậu cúp đi, dù sao cậu có cúp cũng không sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tự khựng lại, chớp nhẹ hàng mi, băn khoăn một lúc, cuối cùng vẫn nghe máy.
Hai đầu điện thoại đều im lặng.
Cả hai đều biết người kia đang nghe máy vì tiếng hít thở của cả hai đều đang vang lên, hòa vào nhau trong ống nghe.
Sau một lúc lâu, lâu như thời điểm giả thuyết Goldbach về số nguyên tố* ra đời, tới lúc Thẩm Tự định cúp điện thoại thì cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh.
*Giả thuyết Goldbach cho rằng mỗi số nguyên chẵn lớn hơn 2 có thể biểu diễn bằng tổng của hai số nguyên tố.
“Hờn dỗi vậy còn chưa đủ à?”
Sau ba ngày xa cách, đây là câu đầu tiên anh nói với cô, Thẩm Tự chợt thấy rất buồn cười.
Cô thực sự không trông chờ anh có thể nói được câu gì dễ nghe, sự thực chứng minh, đi không từ biệt đúng là phương án tốt nhất, với logic ngang ngược của Tề Thịnh, nếu cô giáp mặt anh nói chia tay, chưa biết chừng anh lại làm ra chuyện súc sinh gì đó.
“Bao giờ em về nhà?”
Một cơn gió lướt qua, lá cây đỏ rực rì rào rơi xuống. Thẩm Tự không còn nghe lọt tai bất kỳ câu nào Tề Thịnh nói nữa, lúc này cô hơi giận nên không chịu nói gì hết.
“Có phải tôi chiều em quá phải không, Thẩm Tự, em nghĩ tôi đối với ai cũng tốt tính vậy sao?” Tề Thịnh chợt bật cười, toàn thân giá băng, ngay cả người ngồi bên cạnh cũng thấy lạnh: “Có cần tôi nhắc nhở em…”
“Đúng là anh đã nhắc tôi nhớ ra.” Cuối cùng Thẩm Tự không nhịn được, nói câu đầu tiên kể từ lúc bỏ đi.
Cô nói xong cúp luôn điện thoại.
Trợ lý trưởng tê rần toàn thân, sắc mặt Tề Thịnh u ám như sắp đổ mưa, anh ta không thể không thừa nhận Thẩm Tự rất có bản lĩnh, bất kể cô làm gì, nói gì đều có thể giẫm trúng vào dây thần kinh nóng giận của Tề Thịnh nhưng lần nào cô cũng luôn có thể bình yên vô sự, an toàn thoát thân.
Tuy nhiên, cuối cùng lời mời kết bạn gửi đi lúc trước cũng đã được chấp nhận, Thẩm Tự đã kết bạn lại với ông chủ.
Trợ lý trưởng khẽ thở phào.
Thế nhưng, anh ta lại trơ mắt nhìn thấy, Tề Thịnh soạn một tin nhắn gửi cho cô, tin nhắn báo về lại là một dấu chấm than màu đỏ quen thuộc bắt mắt mà chói mắt nhưng lần này thông báo lại là:
[Tin nhắn đã được gửi đi nhưng bị đối phương từ chối nhận.]
Khá lắm, lần này cô thậm chí không cho ông chủ của anh ta có cơ hội gửi lời mời kết bạn lại nữa.
Đệt, cứu với.
Trợ lý trưởng không ngừng than khổ trong lòng, hoàn toàn không dám nhìn tiếp, chỉ hận không thể đào hố chôn mình ngay tại chỗ. Trong lòng anh ta thầm nhủ, cửa thành bốc cháy, cá dưới ao gặp họa, hai người này chiến tranh lạnh có nghĩa là khoảng thời gian sắp tới, anh ta sẽ phải làm việc với áp lực lớn.
Anh ta muốn giả chết nhưng Tề Thịnh lại bất thình lình gọi anh ta: “Cô ấy có ý gì vậy?”
Đêm tối như mực, đường phố Bắc Kinh đã sáng đèn rực rỡ, những ánh sáng xanh đỏ đan vào nhau. Tia sáng tối mờ lướt qua đôi mắt đen láy của Tề Thịnh, lạnh lùng, băng giá, không có hơi ấm.
“Cô Thẩm.” Trợ lý trưởng ngồi bên cạnh không chịu nổi nữa, bất chấp tất cả nhắc nhở anh: “Chắc đã cho anh vào danh sách chặn rồi.”
Hóa ra cuối cùng cô đồng ý kết bạn với anh là để chặn anh rồi xóa số.
Tề Thịnh bình tĩnh quẳng điện thoại xuống, ánh mắt dần trở nên nặng nề, thâm trầm, cơn giận dữ không kiềm chế nổi bao phủ toàn thân. Ngón tay anh chầm chậm lần viên Phật châu đeo ở cổ tay, hờ hững cười nhạo:
“Được lắm, cánh cứng cáp rồi, rất tiến bộ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro