Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 21
2024-09-21 22:12:16
Mùa thu ở Tây Âu nhuộm đỏ những tán rừng, lãng mạn như một bài thơ, ánh nắng sáng sủa sưởi ấm những cột đá và pho tượng trầm lặng, nhà hát La Mã cực kỳ sang trọng, hoa lệ, phong cách thời kỳ Phục Hưng có mặt ở khắp mọi nơi. Mấy ngày nay Thẩm Tự và Chu Tử Khâm đi chơi khắp nơi nên hơi mệt, chiều nay sau khi xem xong một vở nhạc kịch, họ về lại khách sạn ở gần đó.
[Miss Saigon] là vở nhạc kịch nói về tình yêu thời chiến, motip này đã được sử dụng đi sử dụng lại nhiều lần nhưng vẫn đủ sức lấy được nước mắt của khán giả.
“Cậu bảo tại sao tớ lại không có được một tình yêu thăng trầm đầy biến động, xúc động lòng người như vậy nhỉ?” Chu Tử Khâm cầm một cốc trà sữa, vẫn còn đang đắm chìm trong vở nhạc kịch kia, khẽ cảm thán: “Tớ cảm thấy tớ cũng có một khuôn mặt hợp làm nữ chính đấy chứ.”
Nói rồi, cô ấy đưa tay lên sờ mặt mình.
Thẩm Tự nhìn cô ấy như muốn nói “tới giờ cậu phải uống thuốc rồi”, tỏ thái độ cực kỳ ghét bỏ: “Không phải tớ đả kích cậu nhé nhưng nếu cậu ra chiến trường thì không gặp được tình yêu đâu, chỉ gặp được bom đạn thôi.”
Cô vỗ nhẹ vào người Chu Tử Khâm: “Về ngủ một giấc đi bạn yêu à, ở trong mơ cậu sẽ có tất cả mọi thứ.”
“...” Mặt Chu Tử Khâm in đầy dấu chấm hỏi.
“Ý tớ không phải là chiến trường mà là tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên cơ!” Chu Tử Khâm tức giận giậm chân, nói xong đột nhiên nghĩ ra: “Nhắc mới nhớ, mặc dù cậu chia tay anh ba rồi nhưng anh ta cũng đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên mà đúng không, hóa ra chỉ có tớ là chưa từng trải nghiệm tình yêu sét đánh này bao giờ.”
“Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên ư?”
Thẩm Tự nheo đôi mắt xinh đẹp lại, cười khẩy: “Như anh ấy thì cùng lắm chỉ có thể coi là gặp sắc nảy lòng tham mà thôi.”
“Dẫu vậy nhưng mà,” Chu Tử Khâm cảm thấy có gì đó sai sai: “Chẳng phải tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng toàn là nhìn mặt mà yêu hay sao?”
Thẩm Tự mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Thực ra, lần gặp nhau ở thành phố Nam không phải lần đầu gặp gỡ của cô và Tề Thịnh.
…
Lần đầu tiên Thẩm Tự gặp Tề Thịnh là từ sáu, bảy năm trước ở sân khấu kịch Thấm Viên.
Lúc đó, hoa lê ở Thấm Viên đã tàn, hoa tàn, lá mọc lên xanh biếc, tốt tươi. Cô mặc đồ hóa trang luyện tập điệu “Triệu Phi Yến cổ thượng vũ” vừa mới học, không trang điểm mà chỉ để mặt mộc, các đường nét trên khuôn mặt vẫn còn chưa nẩy nở nhưng đã đẹp tới mức không có gì có thể bắt bẻ được.
Tay áo rủ yểu điệu, làn váy dài thướt tha như mây.
Ống tay áo thủy tụ chuyển động như tuyết trong gió, điệu múa lúc nhanh lúc chậm kéo theo làn váy uyển chuyển trên chiếc trống trông đầy yểu điệu, nâng cao cổ tay, khom lưng xuống, phong thái khoan thai mà đẹp mắt, tư thế uyển chuyển như rồng bơi, mỗi một động tác của cô đều rất chuẩn xác, từng cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ từ tận trong xương cốt.
Thẩm Tự nhận ra có người tới nhưng cô không có phản ứng gì.
Người ta nói “khách nghe tới từ tám phương, một phương là phàm nhân, bảy phương là quỷ thần”, đã bắt đầu hát thì không được phép tùy tiện dừng lại, cô không thể vì đối phương mà làm trái quy định, cho tới khi biểu diễn xong khúc này, cô mới nghe thấy tiếng vỗ tay bên dưới khán đài.
Thẩm Tự đứng thẳng người dậy trên chiếc trống, mái tóc buông xõa, vòng eo nhỏ xinh, đôi mắt tùy ý liếc nhìn về phía đối diện.
Chàng trai trẻ đứng dựa người bên dưới sân khấu, im lặng nhìn cô, không mảy may giấu giếm cảm xúc trong đáy mắt.
Đôi mắt đen láy nhỏ dài, các đường nét trên khuôn mặt hòa vào với bóng tối trông u sầu gần như bị bệnh, tựa một con dao vừa được tuốt ra khỏi vỏ.
Thẩm Tự cảnh giác nhìn anh, từ đầu đến cuối không hề mở miệng.
Anh cong môi cười, đôi mắt trong veo nhuộm sắc trời trở nên sâu thẳm: “Cô rất đẹp.”
“Cám ơn.” Thẩm Tự nhẹ nhàng đáp lại, theo bản năng trốn tránh cái nhìn của anh.
Thực ra, từ nhỏ tới lớn cô đã được nghe rất nhiều lời khen ngợi nên không còn xúc động nhiều. Thế nhưng, cô chưa từng thấy ai lại thẳng thừng tỏ rõ ham muốn và ý đồ ra mặt như vậy.
Cô không thích ánh mắt kiểu này lắm.
Đó là ánh mắt như nhìn chằm chằm vào con mồi, nhất định phải có bằng được.
Trong lúc cô thất thần, Tề Thịnh đã bước từng bước một tới gần, cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: “Có vẻ như cô rất sợ tôi thì phải?”
Tư thế nhìn từ trên xuống và cái uy khó tả thành lời của anh khiến Thẩm Tự theo bản năng ngừng thở trong nháy mắt. Anh tới gần thêm chút nữa, hơi thở mang theo hương tuyết tùng lạnh lẽo trộn lẫn với mùi rượu có tính xâm lược cực mạnh lấn tới.
Mùi hương của anh cũng giống như chính con người anh, mạnh mẽ tới mức khiến người ta không còn đường tháo chạy.
“Chắc có lẽ là anh đã nghĩ nhiều quá rồi.” Thẩm Tự nhìn ngược lại anh, không hề né tránh, cô cảm thấy thái độ tự cho mình là đúng của anh thật khá hoang đường: “Chỉ có địa vị cách biệt và mối quan hệ bất bình đẳng mới có thể làm người ta cảm thấy sợ hãi, chúng ta không hề quen biết gì nhau, tại sao tôi phải sợ anh? Hơn nữa, bạn học à…”
Cô không nghĩ ra được cách gọi nào ổn hơn: “Nơi này không cho phép người ngoài được tự ý ra vào, anh nên đi đi.”
“Sao cô lại gọi tôi là bạn học, chúng ta đâu có quen biết gì nhau.” Anh nhướn mày, thái độ vừa ngả ngớn vừa xấu xa, cái bóng của anh áp sát tới, chắn hết toàn bộ ánh sáng trước mắt cô: “Trông cô ít tuổi hơn tôi, cô nên gọi tôi là anh trai mới phải.”
Anh đang trêu cô.
Nhận ra điều này, Thẩm Tự hơi hé môi, vừa lúng túng vừa buồn bực trừng mắt nhìn anh.
Cô liên tục nhắc nhở bản thân “đừng chấp một gã say rượu”, nhờ vậy mới có thể nhịn không đáp trả lại nhưng dáng vẻ thì lại rất giống một bé cá vàng đang nhả bong bóng ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Thực ra cô không phân biệt được là Tề Thịnh say thật hay say giả.
Thế nhưng vở kịch kinh điển “mượn rượu giở trò” còn chưa bắt đầu thì đã có người nhanh chân tới xen ngang.
“Cái chỗ quái quỷ gì thế này, cứ như mê cung vậy, có ai ở đây không?” Một người đàn ông trung niên say khướt nới rộng nút thắt cà vạt ra, loạng choạng xông vào sân sau, nhác thấy có bóng người bèn lập tức quát lên: “Mày, chính mày đấy, lại đây.”
Người này thì đúng là con ma men thật, không ai buồn để ý tới ông ta.
“Mẹ kiếp, mày không hiểu tiếng người à, con ranh con, tao có tiền, chẳng phải mày đi bán hoa hay sao…”
Người đàn ông còn chưa kịp tuôn hết mấy lời bẩn thỉu thì cổ họng đã bị người ta bóp nghẹt.
Tề Thịnh nhảy từ trên sân khấu xuống, một tay túm gáy đối phương, ngón tay với những khớp xương rõ ràng chợt bóp chặt lại, ấn cổ người đàn ông xuống, ép phải dập đầu về phía sân khấu.
Đó cũng là hướng mà Thẩm Tự đang đứng, người đàn ông trung niên cứ như thể bị ép hành đại lễ với cô vậy. Anh ra tay khá nặng.
“Đúng là mất hứng.”
Tề Thịnh cong môi, toàn thân vẫn trông đầy uể oải và mệt mỏi, chỉ có ánh mắt là như ngâm mình trong băng.
Thẩm Tự bất giác lùi lại nửa bước, cô đã trông thấy máu: “Anh, anh đừng đánh người.”
“Ông ta trêu ghẹo cô.”
Chàng trai biếng nhác đưa mắt nhìn xuống, sự u ám và tàn ác trên người giảm bớt, anh liếc nhìn bàn tay trái của mình như thể chê nó bẩn, hàng mày hơi cau lại.
Thẩm Tự nhất thời nói không nên lời.
Động tĩnh ở sân sau không nhỏ, ồn ào tới mức quản lý của Thấm Viên phải tới đây. Thế nhưng, viên quản lý chỉ mới nhìn lướt qua thôi đã thay đổi sắc mặt, ba chân bốn cẳng chạy tới, thái độ kinh sợ khác biệt rõ rệt so với trước.
Trò hề vừa rồi nhanh chóng được xử lý gọn ghẽ, thậm chí không ai dám tới kiếm chuyện với anh.
Lai lịch của anh thật không phải dạng vừa.
Tề Thịnh vẫn đổ dồn sự chú ý vào cô như thể tìm ra được một thú vui mới: “Cô tên gì?”
“Tự Tự.” Quản lý huých nhẹ cùi chỏ vào người Thẩm Tự, thấy cô mãi vẫn không có phản ứng gì.
Ông ta muốn trả lời thay cô: “Cô ấy tên là… Ối chao.”
Thẩm Tự đạp chân viên quản lý, thái độ không được tốt: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
“Là chữ “tự” nào vậy?” Tề Thịnh hoàn toàn không thèm để bụng thái độ của cô:
“Là chữ “tự” trong tên Bao Tự à?” Anh nhướng mày nhìn cô: “Đúng là có tố chất để làm hồng nhan họa thủy thật.”
“Cám ơn, trông anh cũng rất giống một tên hôn quân mờ mắt vì sắc đẹp đấy.” Thẩm Tự lặng lẽ nhìn anh, chế giễu lại.
“Vậy à?” Chàng trai cong môi lên đầy thú vị, không buồn chấp cô, chỉ đổ người về phía cô, thong thả nói thật khẽ: “Tôi nhớ kỹ cô rồi, Tự Tự.”
Anh dùng giọng điệu đều đều qua quýt nhất để gọi tên cô đầy trầm bổng, tựa như giọng nói ấy đã được ngâm trong ly rượu nồng bỏ thêm đá, độ khàn rất rõ ràng. Có lẽ là ảo giác nhưng cô lại nghe ra ý mập mờ từ câu nói này.
“Tôi muốn làm bạn với cô.”
Thẩm Tự kinh ngạc nhìn anh, tai hơi tê tê.
Khi đó, sắc trời không được tốt, buổi chiều tà của một ngày hè nóng bức, mây đen u ám sà thấp xuống, tia chớp im lặng lóe ngang trời, bầu không khí ở sân khấu kịch rất bí bách.
Trong tầm mắt anh chỉ có cô, trong đáy mắt đen láy dường như nhen lên một ngọn lửa.
Điềm tĩnh, rực sáng, mang theo tính xâm lược nhất định phải có bằng được thiêu đốt trái tim cô.
Mắt nhìn mắt chỉ hai giây, Thẩm Tự thua trận, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn.
“Vô vị.”
Cô biết mình đã rung động không đúng lúc.
*
Khi đó Thẩm Tự còn nhỏ tuổi nên lúc nào cũng ôm ấp những ảo tưởng thiếu thực tế, sau khi gặp lại nhau ở thành phố Nam, cô cho rằng đây là duyên phận do ông trời sắp đặt nên từng thử chứng minh mình khác với những người phụ nữ từng vắt óc nghĩ cách leo lên giường của anh.
Tiếc là không chỉ “tường nam”* mà tường cả bốn hướng đông, tây, nam, bắc cô đều đã thử, đụng tới chảy máu mới biết ngay từ đầu anh đã không có ở sau bức tường.
*Người Trung Quốc có câu “chưa đụng tường nam chưa quay đầu” để chỉ sự cố chấp, chưa nhận phải trái đắng thì không chịu đổi ý.
Giống như anh hoàn toàn không nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau, hiện tại anh cũng chẳng hề quan tâm cô.
Cô từng phản bác lại anh rằng, chỉ khi có khoảng cách về địa vị hay ở trong mối quan hệ bất bình đẳng thì người ta mới thấy sợ hãi.
Giờ nghĩ lại, câu này gần như đã báo trước tất cả.
Tề Thịnh đắm chìm trong thế giới danh lợi nhiều năm, đã quen với cuộc sống u ám, thiếu hụt tình cảm, dù là lợi ích hay ham muốn anh đều không để mắt tới, có lẽ anh chỉ chơi đùa với cô một chút mà thôi.
Rốt cuộc cô vẫn không cam lòng, rốt cuộc cô vẫn thấy giận dữ.
Thẩm Tự càng nghĩ càng khó chịu, cầm túi xách tay đẩy Chu Tử Khâm ra khỏi ngực mình, cười lạnh: “Cậu đợi tớ một lát.”
“Sao vậy?” Chu Tử Khâm lấy làm khó hiểu.
Dọc theo con đường ven sông Spree, cỏ mọc xanh biếc, ngẩng đầu lên là có thể trông thấy ngay bảo tàng Pergamon tráng lệ với phong cách kiến trúc khác lạ, lãng mạn và độc đáo. Giờ này, khách bộ hành và xe cộ trên đường đều thưa thớt.
Chu Tử Khâm bối rối nhìn Thẩm Tự đứng trên đôi cao gót, túm được một người đàn ông trông rất bình thường đang đứng sau cây cột trụ cao chừng bảy, tám mét. Mới đầu, người này định chạy, không ngờ lại bị Thẩm Tự nhanh tay tóm được bả vai, giữ chặt cổ tay, ấn xuống đất.
“Đệt.” Chu Tử Khâm kinh ngạc, không nhịn được nói tục: “Đang đóng phim tình báo à?”
Thẩm Tự vẫn luôn biết có người đang bám theo mình, bình thường cô chẳng để tâm nhưng hôm nay tâm trạng không vui, cô đang muốn bới móc thì người này lại tự lao đầu vào họng súng.
“Không cần căng thẳng, tôi chỉ muốn nhờ anh chuyển lời giúp mà thôi.” Thẩm Tự cười khẽ, bỏ đôi giày cao gót giẫm lên cổ đối phương xuống, mặt mày phóng khoáng, xinh đẹp.
“Vậy sao cô còn tháo khớp vai tôi?” Đối phương túa mồ hôi lạnh, vừa sợ vừa đau.
“Ai bảo anh chạy chứ?” Thẩm Tự nhướng hàng mày nhỏ.
Mẹ kiếp.
[Miss Saigon] là vở nhạc kịch nói về tình yêu thời chiến, motip này đã được sử dụng đi sử dụng lại nhiều lần nhưng vẫn đủ sức lấy được nước mắt của khán giả.
“Cậu bảo tại sao tớ lại không có được một tình yêu thăng trầm đầy biến động, xúc động lòng người như vậy nhỉ?” Chu Tử Khâm cầm một cốc trà sữa, vẫn còn đang đắm chìm trong vở nhạc kịch kia, khẽ cảm thán: “Tớ cảm thấy tớ cũng có một khuôn mặt hợp làm nữ chính đấy chứ.”
Nói rồi, cô ấy đưa tay lên sờ mặt mình.
Thẩm Tự nhìn cô ấy như muốn nói “tới giờ cậu phải uống thuốc rồi”, tỏ thái độ cực kỳ ghét bỏ: “Không phải tớ đả kích cậu nhé nhưng nếu cậu ra chiến trường thì không gặp được tình yêu đâu, chỉ gặp được bom đạn thôi.”
Cô vỗ nhẹ vào người Chu Tử Khâm: “Về ngủ một giấc đi bạn yêu à, ở trong mơ cậu sẽ có tất cả mọi thứ.”
“...” Mặt Chu Tử Khâm in đầy dấu chấm hỏi.
“Ý tớ không phải là chiến trường mà là tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên cơ!” Chu Tử Khâm tức giận giậm chân, nói xong đột nhiên nghĩ ra: “Nhắc mới nhớ, mặc dù cậu chia tay anh ba rồi nhưng anh ta cũng đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên mà đúng không, hóa ra chỉ có tớ là chưa từng trải nghiệm tình yêu sét đánh này bao giờ.”
“Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên ư?”
Thẩm Tự nheo đôi mắt xinh đẹp lại, cười khẩy: “Như anh ấy thì cùng lắm chỉ có thể coi là gặp sắc nảy lòng tham mà thôi.”
“Dẫu vậy nhưng mà,” Chu Tử Khâm cảm thấy có gì đó sai sai: “Chẳng phải tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng toàn là nhìn mặt mà yêu hay sao?”
Thẩm Tự mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Thực ra, lần gặp nhau ở thành phố Nam không phải lần đầu gặp gỡ của cô và Tề Thịnh.
…
Lần đầu tiên Thẩm Tự gặp Tề Thịnh là từ sáu, bảy năm trước ở sân khấu kịch Thấm Viên.
Lúc đó, hoa lê ở Thấm Viên đã tàn, hoa tàn, lá mọc lên xanh biếc, tốt tươi. Cô mặc đồ hóa trang luyện tập điệu “Triệu Phi Yến cổ thượng vũ” vừa mới học, không trang điểm mà chỉ để mặt mộc, các đường nét trên khuôn mặt vẫn còn chưa nẩy nở nhưng đã đẹp tới mức không có gì có thể bắt bẻ được.
Tay áo rủ yểu điệu, làn váy dài thướt tha như mây.
Ống tay áo thủy tụ chuyển động như tuyết trong gió, điệu múa lúc nhanh lúc chậm kéo theo làn váy uyển chuyển trên chiếc trống trông đầy yểu điệu, nâng cao cổ tay, khom lưng xuống, phong thái khoan thai mà đẹp mắt, tư thế uyển chuyển như rồng bơi, mỗi một động tác của cô đều rất chuẩn xác, từng cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ từ tận trong xương cốt.
Thẩm Tự nhận ra có người tới nhưng cô không có phản ứng gì.
Người ta nói “khách nghe tới từ tám phương, một phương là phàm nhân, bảy phương là quỷ thần”, đã bắt đầu hát thì không được phép tùy tiện dừng lại, cô không thể vì đối phương mà làm trái quy định, cho tới khi biểu diễn xong khúc này, cô mới nghe thấy tiếng vỗ tay bên dưới khán đài.
Thẩm Tự đứng thẳng người dậy trên chiếc trống, mái tóc buông xõa, vòng eo nhỏ xinh, đôi mắt tùy ý liếc nhìn về phía đối diện.
Chàng trai trẻ đứng dựa người bên dưới sân khấu, im lặng nhìn cô, không mảy may giấu giếm cảm xúc trong đáy mắt.
Đôi mắt đen láy nhỏ dài, các đường nét trên khuôn mặt hòa vào với bóng tối trông u sầu gần như bị bệnh, tựa một con dao vừa được tuốt ra khỏi vỏ.
Thẩm Tự cảnh giác nhìn anh, từ đầu đến cuối không hề mở miệng.
Anh cong môi cười, đôi mắt trong veo nhuộm sắc trời trở nên sâu thẳm: “Cô rất đẹp.”
“Cám ơn.” Thẩm Tự nhẹ nhàng đáp lại, theo bản năng trốn tránh cái nhìn của anh.
Thực ra, từ nhỏ tới lớn cô đã được nghe rất nhiều lời khen ngợi nên không còn xúc động nhiều. Thế nhưng, cô chưa từng thấy ai lại thẳng thừng tỏ rõ ham muốn và ý đồ ra mặt như vậy.
Cô không thích ánh mắt kiểu này lắm.
Đó là ánh mắt như nhìn chằm chằm vào con mồi, nhất định phải có bằng được.
Trong lúc cô thất thần, Tề Thịnh đã bước từng bước một tới gần, cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: “Có vẻ như cô rất sợ tôi thì phải?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư thế nhìn từ trên xuống và cái uy khó tả thành lời của anh khiến Thẩm Tự theo bản năng ngừng thở trong nháy mắt. Anh tới gần thêm chút nữa, hơi thở mang theo hương tuyết tùng lạnh lẽo trộn lẫn với mùi rượu có tính xâm lược cực mạnh lấn tới.
Mùi hương của anh cũng giống như chính con người anh, mạnh mẽ tới mức khiến người ta không còn đường tháo chạy.
“Chắc có lẽ là anh đã nghĩ nhiều quá rồi.” Thẩm Tự nhìn ngược lại anh, không hề né tránh, cô cảm thấy thái độ tự cho mình là đúng của anh thật khá hoang đường: “Chỉ có địa vị cách biệt và mối quan hệ bất bình đẳng mới có thể làm người ta cảm thấy sợ hãi, chúng ta không hề quen biết gì nhau, tại sao tôi phải sợ anh? Hơn nữa, bạn học à…”
Cô không nghĩ ra được cách gọi nào ổn hơn: “Nơi này không cho phép người ngoài được tự ý ra vào, anh nên đi đi.”
“Sao cô lại gọi tôi là bạn học, chúng ta đâu có quen biết gì nhau.” Anh nhướn mày, thái độ vừa ngả ngớn vừa xấu xa, cái bóng của anh áp sát tới, chắn hết toàn bộ ánh sáng trước mắt cô: “Trông cô ít tuổi hơn tôi, cô nên gọi tôi là anh trai mới phải.”
Anh đang trêu cô.
Nhận ra điều này, Thẩm Tự hơi hé môi, vừa lúng túng vừa buồn bực trừng mắt nhìn anh.
Cô liên tục nhắc nhở bản thân “đừng chấp một gã say rượu”, nhờ vậy mới có thể nhịn không đáp trả lại nhưng dáng vẻ thì lại rất giống một bé cá vàng đang nhả bong bóng ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Thực ra cô không phân biệt được là Tề Thịnh say thật hay say giả.
Thế nhưng vở kịch kinh điển “mượn rượu giở trò” còn chưa bắt đầu thì đã có người nhanh chân tới xen ngang.
“Cái chỗ quái quỷ gì thế này, cứ như mê cung vậy, có ai ở đây không?” Một người đàn ông trung niên say khướt nới rộng nút thắt cà vạt ra, loạng choạng xông vào sân sau, nhác thấy có bóng người bèn lập tức quát lên: “Mày, chính mày đấy, lại đây.”
Người này thì đúng là con ma men thật, không ai buồn để ý tới ông ta.
“Mẹ kiếp, mày không hiểu tiếng người à, con ranh con, tao có tiền, chẳng phải mày đi bán hoa hay sao…”
Người đàn ông còn chưa kịp tuôn hết mấy lời bẩn thỉu thì cổ họng đã bị người ta bóp nghẹt.
Tề Thịnh nhảy từ trên sân khấu xuống, một tay túm gáy đối phương, ngón tay với những khớp xương rõ ràng chợt bóp chặt lại, ấn cổ người đàn ông xuống, ép phải dập đầu về phía sân khấu.
Đó cũng là hướng mà Thẩm Tự đang đứng, người đàn ông trung niên cứ như thể bị ép hành đại lễ với cô vậy. Anh ra tay khá nặng.
“Đúng là mất hứng.”
Tề Thịnh cong môi, toàn thân vẫn trông đầy uể oải và mệt mỏi, chỉ có ánh mắt là như ngâm mình trong băng.
Thẩm Tự bất giác lùi lại nửa bước, cô đã trông thấy máu: “Anh, anh đừng đánh người.”
“Ông ta trêu ghẹo cô.”
Chàng trai biếng nhác đưa mắt nhìn xuống, sự u ám và tàn ác trên người giảm bớt, anh liếc nhìn bàn tay trái của mình như thể chê nó bẩn, hàng mày hơi cau lại.
Thẩm Tự nhất thời nói không nên lời.
Động tĩnh ở sân sau không nhỏ, ồn ào tới mức quản lý của Thấm Viên phải tới đây. Thế nhưng, viên quản lý chỉ mới nhìn lướt qua thôi đã thay đổi sắc mặt, ba chân bốn cẳng chạy tới, thái độ kinh sợ khác biệt rõ rệt so với trước.
Trò hề vừa rồi nhanh chóng được xử lý gọn ghẽ, thậm chí không ai dám tới kiếm chuyện với anh.
Lai lịch của anh thật không phải dạng vừa.
Tề Thịnh vẫn đổ dồn sự chú ý vào cô như thể tìm ra được một thú vui mới: “Cô tên gì?”
“Tự Tự.” Quản lý huých nhẹ cùi chỏ vào người Thẩm Tự, thấy cô mãi vẫn không có phản ứng gì.
Ông ta muốn trả lời thay cô: “Cô ấy tên là… Ối chao.”
Thẩm Tự đạp chân viên quản lý, thái độ không được tốt: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
“Là chữ “tự” nào vậy?” Tề Thịnh hoàn toàn không thèm để bụng thái độ của cô:
“Là chữ “tự” trong tên Bao Tự à?” Anh nhướng mày nhìn cô: “Đúng là có tố chất để làm hồng nhan họa thủy thật.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cám ơn, trông anh cũng rất giống một tên hôn quân mờ mắt vì sắc đẹp đấy.” Thẩm Tự lặng lẽ nhìn anh, chế giễu lại.
“Vậy à?” Chàng trai cong môi lên đầy thú vị, không buồn chấp cô, chỉ đổ người về phía cô, thong thả nói thật khẽ: “Tôi nhớ kỹ cô rồi, Tự Tự.”
Anh dùng giọng điệu đều đều qua quýt nhất để gọi tên cô đầy trầm bổng, tựa như giọng nói ấy đã được ngâm trong ly rượu nồng bỏ thêm đá, độ khàn rất rõ ràng. Có lẽ là ảo giác nhưng cô lại nghe ra ý mập mờ từ câu nói này.
“Tôi muốn làm bạn với cô.”
Thẩm Tự kinh ngạc nhìn anh, tai hơi tê tê.
Khi đó, sắc trời không được tốt, buổi chiều tà của một ngày hè nóng bức, mây đen u ám sà thấp xuống, tia chớp im lặng lóe ngang trời, bầu không khí ở sân khấu kịch rất bí bách.
Trong tầm mắt anh chỉ có cô, trong đáy mắt đen láy dường như nhen lên một ngọn lửa.
Điềm tĩnh, rực sáng, mang theo tính xâm lược nhất định phải có bằng được thiêu đốt trái tim cô.
Mắt nhìn mắt chỉ hai giây, Thẩm Tự thua trận, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn.
“Vô vị.”
Cô biết mình đã rung động không đúng lúc.
*
Khi đó Thẩm Tự còn nhỏ tuổi nên lúc nào cũng ôm ấp những ảo tưởng thiếu thực tế, sau khi gặp lại nhau ở thành phố Nam, cô cho rằng đây là duyên phận do ông trời sắp đặt nên từng thử chứng minh mình khác với những người phụ nữ từng vắt óc nghĩ cách leo lên giường của anh.
Tiếc là không chỉ “tường nam”* mà tường cả bốn hướng đông, tây, nam, bắc cô đều đã thử, đụng tới chảy máu mới biết ngay từ đầu anh đã không có ở sau bức tường.
*Người Trung Quốc có câu “chưa đụng tường nam chưa quay đầu” để chỉ sự cố chấp, chưa nhận phải trái đắng thì không chịu đổi ý.
Giống như anh hoàn toàn không nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau, hiện tại anh cũng chẳng hề quan tâm cô.
Cô từng phản bác lại anh rằng, chỉ khi có khoảng cách về địa vị hay ở trong mối quan hệ bất bình đẳng thì người ta mới thấy sợ hãi.
Giờ nghĩ lại, câu này gần như đã báo trước tất cả.
Tề Thịnh đắm chìm trong thế giới danh lợi nhiều năm, đã quen với cuộc sống u ám, thiếu hụt tình cảm, dù là lợi ích hay ham muốn anh đều không để mắt tới, có lẽ anh chỉ chơi đùa với cô một chút mà thôi.
Rốt cuộc cô vẫn không cam lòng, rốt cuộc cô vẫn thấy giận dữ.
Thẩm Tự càng nghĩ càng khó chịu, cầm túi xách tay đẩy Chu Tử Khâm ra khỏi ngực mình, cười lạnh: “Cậu đợi tớ một lát.”
“Sao vậy?” Chu Tử Khâm lấy làm khó hiểu.
Dọc theo con đường ven sông Spree, cỏ mọc xanh biếc, ngẩng đầu lên là có thể trông thấy ngay bảo tàng Pergamon tráng lệ với phong cách kiến trúc khác lạ, lãng mạn và độc đáo. Giờ này, khách bộ hành và xe cộ trên đường đều thưa thớt.
Chu Tử Khâm bối rối nhìn Thẩm Tự đứng trên đôi cao gót, túm được một người đàn ông trông rất bình thường đang đứng sau cây cột trụ cao chừng bảy, tám mét. Mới đầu, người này định chạy, không ngờ lại bị Thẩm Tự nhanh tay tóm được bả vai, giữ chặt cổ tay, ấn xuống đất.
“Đệt.” Chu Tử Khâm kinh ngạc, không nhịn được nói tục: “Đang đóng phim tình báo à?”
Thẩm Tự vẫn luôn biết có người đang bám theo mình, bình thường cô chẳng để tâm nhưng hôm nay tâm trạng không vui, cô đang muốn bới móc thì người này lại tự lao đầu vào họng súng.
“Không cần căng thẳng, tôi chỉ muốn nhờ anh chuyển lời giúp mà thôi.” Thẩm Tự cười khẽ, bỏ đôi giày cao gót giẫm lên cổ đối phương xuống, mặt mày phóng khoáng, xinh đẹp.
“Vậy sao cô còn tháo khớp vai tôi?” Đối phương túa mồ hôi lạnh, vừa sợ vừa đau.
“Ai bảo anh chạy chứ?” Thẩm Tự nhướng hàng mày nhỏ.
Mẹ kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro