Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Chương 22

2024-09-21 22:12:16

Có ai nhìn thấy đối tượng mình giám sát hung hăng xông tới mà không chạy cơ chứ? Nhìn là biết tới để kiếm chuyện rồi.

Người đàn ông mắng trộm mấy câu trong lòng nhưng vẫn cười bồi: “Cô Thẩm cứ dặn dò đi ạ, mời cô dặn dò.”



Xe chạy về phía quận Tây Thành, trên đường đi rất yên tĩnh, những mái nhà nặng nề theo lối kiến trúc mái bay kiểu cổ chạm rồng trổ phượng, vẽ họa tiết sặc sỡ nhiều màu, phần diềm của mái ngói lưu ly là những dải màu vàng sáng. Xe chạy tới tận đầu ngõ mới dừng lại, Tề Thịnh xuống đi bộ.

Trước khi trở lại Thượng Hải, ông cụ đã dặn anh về nhà, anh đã kiếm cớ từ chối mấy lần nên không thể từ chối thêm được nữa.

Anh vừa bước qua cửa của căn nhà tứ hợp viện thì gặp ngay tay chân cũ của ông cụ đang đi về, người nọ gật đầu mỉm cười với anh: “Cậu ba, ông cụ đang trong nhà chờ cậu đấy.”

Tề Thịnh cũng mỉm cười, rảo bước đi vào trong.

Bên trong căn phòng mang đậm phong cách cổ xưa có treo vài tấm tranh sơn thủy là tranh gốc của tác giả, trong bình sứ men hoa xanh cắm nghiêng mấy cành hoa tỉa tót, trên kệ bày toàn là đồ cổ vô cùng quý giá và một vài quyển sách chỉ có một bản duy nhất truyền lại qua nhiều đời, dẫu có tiền cũng không mua được.

Ông cụ Tề đang chơi cờ, cầm một quân cờ, ung dung, hờ hững đứng chắp tay sau lưng trước bàn cờ.

Hai quân đen trắng đấu nhau trên bàn cờ, mười chín đường kẻ ngang dọc mỗi cạnh tạo nên những thế cờ thiên biến vạn hóa, thế cục thắng bại của ván cờ này đã rõ, quân đen đang thắng thế, hoàn toàn có thể diệt nốt đường sống cuối cùng của quân trắng. Thế nhưng, ông cụ mãi vẫn không đặt tiếp quân cờ tiếp theo.

Tề Thịnh bị bắt đứng chờ gần nửa tiếng, sau khi quan sát rõ thế cờ, anh không nhịn được đặt nốt quân cờ cuối cùng giùm ông cụ.

“Vô phép vô tắc.”

Ông cụ Tề nhíu mày, giơ cây gậy chống để bên cạnh lên gõ vào mu bàn tay của Tề Thịnh, giọng trầm khàn mà khỏe khoắn: “Người khác đang chơi cờ thì cháu chỉ cần ngồi xem là được, chưa tới lúc cháu ra tay thì cháu đừng xen vào.”

“Cháu thấy ván cờ này đã thắng chắc rồi mà ông vẫn chưa chịu đặt cờ nên tưởng ông không nhìn ra.” Tề Thịnh nhìn ông cụ.

“Tuổi trẻ ngông cuồng.”

Ông cụ Tề đặt quân cờ xuống, mặt mày vẫn hết sức nghiêm nghị, giọng điệu ôn hòa toát lên cái uy nghi lạnh lùng: “Có phải dạo này cháu thấy mình có thể tự quyết định được rồi, còn ông thì đã già, nên lui về vị trí tuyến hai rồi nên ông nói cháu không nghe nữa phải không?”

Nháy mắt, từ việc chơi cờ chuyển thành thảo luận ý nghĩa của việc chơi cờ.

“Cháu không dám.” Tề Thịnh hơi giật mình, bình thường anh làm việc không theo lẽ thường nhưng ở trước mặt ông cụ, anh vẫn phải ngoan ngoãn vâng dạ: “Ông nội biết là cháu không có ý này mà.”

Trong số con cháu đời trực hệ thứ ba của nhà họ Tề, anh cả tốt nghiệp ngành chính trị và pháp luật, vào làm cho nhà nước, anh hai thường xuyên ở trong quân đội, ít khi về nhà, chỉ có Tề Thịnh là đã lớn lên bên ông cụ Tề từ nhỏ. Anh vốn không thân thiết với bố mẹ, hơn nữa còn xảy ra một số chuyện không được thoải mái nên anh rất cảnh giác, không tín nhiệm bất kỳ ai, chỉ tin phục và tôn trọng một mình ông cụ.

Cho nên, những năm qua, ngoài ông cụ Tề ra, không ai trị được anh.

Mạch chơi cờ của ông cụ Tề không hề bị ngắt ngang, trong lòng đã nghĩ ra được cách phá thế cờ này.

“Cháu cãi nhau với Mẫn Ngọc à?” Ông cụ Tề chặn đứng nước cờ của anh, đồng thời nói chuyển chủ đề.

“Cháu không thích cô ta.” Tề Thịnh đáp thẳng thừng.

“Cháu không cần phải thích nó.” Ông cụ Tề lạnh nhạt nói, thế tấn công của quân cờ trong tay đầy sắc bén nhưng nét mặt lại bình thản, không để lộ cảm xúc: “Ông chỉ bảo cháu cưới nó thôi, ông cũng đâu có bao giờ hỏi tới cô gái mà cháu đưa từ thành phố Nam về đâu.”

Tề Thịnh chấn động, cầm quân đen ngước mắt nhìn lên: “Chuyện này không liên quan tới cô ấy, ông nội.”

“Ông bảo cháu liên hôn với người ta, nếu như chỉ là vì chia sẻ quyền lực và lợi ích thì sao không bảo hai anh của cháu cưới cô ta? Hơn nữa, nhà họ Lục và nhà họ Lý mới là hai mối liên hôn tốt nhất, ông chọn Đào Mẫn Ngọc chẳng lẽ không phải là vì cha cô ta từng cứu ông trên chiến trường nên bị cụt chân hay sao?”

Dẫu thái độ của anh vẫn cung kính nhưng lời nói ra càng ngày càng mang tính chống đối: “Ông muốn trả ơn thì có nhiều cách lắm, cháu không nợ gì cô ta cả, cháu sẽ không cưới cô ta để giúp ông trả ơn cho người ta đâu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cháu nói gì?” Ông cụ Tề nhíu chặt mày.

Cung kính thì cung kính nhưng những năm qua, Tề Thịnh cũng không phải là người tuân thủ lề thói, dễ bắt nạt, anh biết rõ ông cụ không vui nhưng vẫn nói lời trái ý ông cụ, quyết nói rõ tới cùng: “Cháu không phải là công cụ để ông trả ơn người khác.”

Anh khẽ nói: “Nếu ông không sợ cháu chơi chết người ta, nếu như nhà họ Đào muốn có một cô con gái bị đưa vào bệnh viện tâm thần thì cháu sẽ xem xét thử.”

“Đồ láo toét!”

Ông cụ Tề không ngờ được rằng anh lại dám nói năng mất dạy như vậy, vung cây gậy chống lên, tức giận đánh anh.

Thế cờ đã tàn, lưỡng bại câu thương.



Đêm đó, Tề Thịnh phải nằm viện.

Tuy anh không bị thương nặng, sau lưng chỉ bị một vết bầm, còn không nghiêm trọng bằng lúc đánh nhau hồi đi học nhưng anh bị ông cụ Tề nhốt vào phòng bệnh, giam lỏng. Mặc dù những người đứng gác ở đây không thể ngăn được anh nhưng anh vẫn phải vờ vịt một chút vì không muốn tranh chấp quá căng thẳng với ông cụ.

Chưa đầy một đêm, chuyện này đã được đồn thổi khắp nơi.

Đã có mấy tốp người lũ lượt kéo tới bệnh viện, lời thoại gần như đúc ra từ cùng một khuôn: “Tôi nghe nói cậu bị ông cụ đánh nên đến xem thử, cậu bị thương nặng vậy sao?”

Mấy người anh em chơi thân đều mượn cớ tới thăm bệnh để hóng chuyện, hầu hết đều khá biết giữ ý, chỉ có Phó Thiệu Trạch là cười sấp người xuống giường bệnh trong phòng chăm sóc đặc biệt, thái độ rõ ràng là “ chán sống, đang vội vàng tự lao đầu vào chỗ chết”, mãi tới khi y tá phải tới nhắc nhở thì anh ta mới chịu dừng lại.

“Tôi bảo này anh ba, để bữa nào tôi tới miếu dâng lễ giúp cho nhé, anh vừa mới bại trong tay một người phụ nữ, giờ lại phải nhập viện.” Phó Thiệu Trạch tựa người vào tường, cười run vai: “Thật là xui xẻo quá đi.”

“Anh tìm chết à.” Tề Thịnh ngước mắt lên.

Một giây sau, ánh sáng lạnh lóe lên, một con dao găm Thụy Sĩ gần như sượt ngay qua người Phó Thiệu Trạch.

“Đệt.” Phó Thiệu Trạch nghiêng người tránh đi.

Tiếng lưỡi dao biến mất ở sau lưng.

Cố Hoài Chi mở cửa đi vào, cầm lấy con dao quân dụng, hơi cau mày: “Hai người đánh nhau trong phòng bệnh đấy à?”

Tề Thịnh “xì” một tiếng đầy bực bội, ánh mắt u ám, khí thế có phần đáng sợ: “Có phải mấy người bị điên không? Thích tới hóng chuyện của tôi tới vậy à?”

Trong phòng bệnh có chừng sáu, bảy người, nhà họ Diệp, nhà họ Thẩm, nhà họ Từ, người thì đang chơi điện thoại, người lại nói chuyện phiếm, đám anh em này đúng là bị điên, cứ ở lì ở đây không chịu đi.

Phó Thiệu Trạch tặc lưỡi: “Chuyện trăm năm khó gặp mà, chẳng mấy khi mới thấy cậu ngã ngựa một lần.”

Anh ta sờ cổ mình, không hề có vẻ gì là đã biết sợ: “Có điều, không phải tôi nói đâu, anh ba, quyền lực của nhà họ Lý, thế lực và mạng lưới quan hệ của nhà họ Đào, nguồn lực và tiền tài của nhà họ Du, chẳng lẽ anh không vừa mắt thứ gì sao?”

“Về mặt này thì đúng là anh có mắt hơn cậu ba.” Cố Hoài Chi tiện tay đóng cửa lại xong, khẽ mỉm cười: “Kiếm được Khương Nghiên, một cô nàng “lam nhan” tri kỷ khắp nơi, bạn trai cũ nhiều như chó.”

Sao câu này lại nghe kỳ quặc vậy chứ?

“Đừng nhắc tới cô ta nữa, cô ta chỉ là một kiếp đào hoa thôi.” Phó Thiệu Trạch “xùy” khẽ: “Giờ cứ nghe nhắc tới tên cô ta là tôi đã thấy đau đầu rồi.”

Anh ta nghiêng người dựa vào tường, tỏ vẻ chẳng sao cả: “Có điều giờ còn ai kết hôn vì tình yêu nữa chứ? Cho dù tôi và Khương Nghiên suốt đời không có tình cảm gì với nhau thì chỉ cần hai nhà Khương – Phó không đổ, cuộc liên hôn này sẽ vẫn vững bền, còn hơn cả những lời thề non hẹn biển ấy chứ.”

Tề Thịnh cúi đầu nhìn xuống, ngón tay chậm rãi vuốt ve tràng hạt ở cổ tay, không nói tiếng nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi thật lòng nhắc nhở anh đấy, cậu ba.” Cố Hoài Chi tung con dao găm Thụy Sĩ lên, xoay tròn, mũi dao quay về đúng chỗ cũ: “Lần trước ở biệt thự, chỉ vì một câu tranh chấp mà Đào Mẫn Ngọc dám động tới cả cô bạn gái mà Lý Quảng Bạch mang tới, lúc cô gái kia bị kéo ra ngoài, máu me đầy mặt, suýt nữa thì chết người, cuối cùng chỉ đền tiền là xong chuyện.”

Anh ta mỉm cười: “Với tính cách ấy của Mẫn Ngọc, anh mà làm cô ta mất mặt thì cô ta sẽ nghĩ cách khác để đòi lại thể diện đấy, anh không sợ cô ta kiếm chuyện với Thẩm Tự à?”

“Cô ta không dám đâu.” Giọng Tề Thịnh rất lạnh, vô cùng trầm thấp.

Họ đang nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý trưởng được cho phép bèn mở cửa đi vào, sắc mặt vô cùng do dự.

Dù sao chỗ này cũng đang có khá đông người, dù cho trợ lý trưởng biết những người này khá thân với Tề Thịnh nhưng nội dung này không tiện nói ra trước mặt bọn họ. Thế nhưng, đám người này sẽ không chịu đi ngay, anh ta cũng đành bất chấp tất cả: “Hôm nay cô Thẩm đánh người bám đuôi mình một trận, còn gửi cho anh mấy chữ.”

Tề Thịnh không nói gì, ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, anh sờ bật lửa trong tay.

Ngọn lửa màu xanh lam bật lên từ chiếc bật lửa, bốc lên trên, đốt cháy đầu điếu thuốc. Đốm lửa sáng lên, khói bốc lên lượn lờ, che đi cảm xúc trong mắt Tề Thịnh, một thứ cảm giác khó tả bao trùm quanh người anh.

“Tờ giấy ấy đâu?”

Hay lắm, quả nhiên ông chủ chỉ quan tâm tờ giấy của bà chủ, hoàn toàn không quan tâm xem ai bị đánh.

Trợ lý trưởng vừa oán thầm vừa đưa tờ giấy cho anh.

Tề Thịnh ngước mắt lên xem lướt qua tờ giấy, “xùy” khẽ một tiếng, nhận xét “viết nhiều phết”, sau khi đọc xong mấy dòng này, sắc mặt anh trở nên nặng nề.

[Ba năm qua, được anh chiếu cố.

Cho dù đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng phải thừa nhận là anh đã dạy cho tôi rất nhiều điều, tôi cũng đã nhận được rất nhiều thứ không thuộc về mình. Tuy nhiên, tôi thực sự thấy mệt mỏi rồi, vẫn là câu cũ: Dù sao cũng còn nhiều phụ nữ muốn lấy lòng anh như vậy mà, xin anh rủ lòng thương, bỏ qua cho tôi, chúng ta gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay.

Tôi có thể trả lại tất cả những gì đã nhận được những năm qua, nếu như vẫn chưa đủ thì tôi sẽ ký giấy nợ cho anh.]

Tề Thịnh biết chuyện cô kiểm kê tài sản nhưng anh không đến mức giở thủ đoạn trong chuyện này, bởi làm vậy quá hèn.

Tuy vậy, anh thực sự không ngờ là Thẩm Tự không chỉ muốn dừng ở trò chơi mang tiền chạy trốn mà cô còn không biết xấu hổ cầm số tiền ấy – trong đó có một phần rất lớn là do anh cho cô – để thu mua anh?

Cô giỏi thật.

“Mẹ kiếp, ông đây thiếu mấy đồng này sao?” Tề Thịnh cười gằn, bực bội dụi tắt điếu thuốc vừa châm.

“Lần trước tôi đã bảo là Thẩm Tự bị anh dạy hư rồi mà.” Lần này, Phó Thiệu Trạch thực sự cười gập người: “Tôi còn tưởng là anh thích một chút gì đó mới mẻ cơ chứ, phen này thì hay rồi, cô ấy dùng bản lĩnh học được từ anh để trị anh rồi đấy.”

“Đúng là rất mới mẻ, lần đầu tiên tôi thấy có người phụ nữ có thể làm cậu ba thua trắng như vậy đấy.” Cố Hoài Chi cũng cười.

Mấy người trong phòng bệnh đều không nhịn nổi nhưng không ai dám đem chuyện này ra bên ngoài đùa, ngồi hóng hớt tới lúc này, phát hiện ra không khí không ổn, không ai dám tiếp tục chọc anh, tốp năm tốp ba đứng dậy chào ra về.

Trợ lý trưởng không đi đâu được, trái tim bị tra tấn suốt mấy ngày nay của anh ta đập thình thịch, khiến anh ta chỉ muốn lập tức mở điện thoại, đặt mua thuốc trợ tim cho mình. Anh ta bất chấp tất cả, vẫn đứng một bên, tiếp tục đưa thêm một tờ giấy nữa: “Vẫn còn tờ thứ hai nữa ạ.”

[Tôi biết anh không thèm chút tiền này, dù sao cũng không thể chia tay êm đẹp được nên tôi sẽ không trả lại cho anh một xu nào đâu.

Chúng ta đừng gặp lại nhau trước núi, hay tái ngộ nhau sau núi nữa.*

Sau này đừng gặp lại.]

*Câu hát trong bài “Quách Nguyên Triều”, ngọn núi là ẩn dụ cho khó khăn mà “em” phải vượt qua và cần có sự đồng hành của “anh”, nếu như lúc em cần anh mà anh không thể đến bên em thì đừng bao giờ đến bên em nữa.

Tề Thịnh híp mắt, đầu lưỡi liếm qua răng hàm rồi bật cười: “Giờ cô ấy đang ở đâu?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Số ký tự: 0