Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 23
2024-09-21 22:12:16
“Berlin.” Trợ lý trưởng cúi đầu báo cáo: “Tuy nhiên, cuối tháng tám này sẽ khai giảng nên cô Thẩm đã đặt trước vé máy bay tới Mỹ rồi.”
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, không khí như đóng băng lại từng tấc một, không nghe thấy tiếng động dư thừa nào.
Trợ lý trưởng lanh lợi, nhìn mặt đoán ý, bổ sung thêm: “Một tiếng nữa sẽ có chuyến bay từ Bắc Kinh tới Boston hạ cánh sớm hơn cô Thẩm mười lăm phút.”
Tề Thịnh ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng.
Cảm giác áp lực khó tả đè nặng trên vai trợ lý trưởng, anh ta nín thở, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.
Câu vừa rồi đúng là đã đi quá giới hạn, cấp dưới có thể phỏng đoán tâm tư của cấp trên nhưng nhất quyết không được tùy tiện nói ra. May mà Tề Thịnh cũng không nói gì, trợ lý trưởng cúi gục đầu xuống, để tài liệu lại rồi đi ra ngoài.
Trong hành lang tràn ngập mùi nước khử trùng, từ phía đối diện y tá đang đi tới bôi thuốc.
Lúc trợ lý trưởng đi gần tới chỗ rẽ thì nghe y tá giật mình la lên sau lưng anh ta:
“Bệnh nhân đâu rồi?”
Trợ lý trưởng cau mày, ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng bệnh rồi chạy ngược ra cửa, nhìn mấy người đứng gác bên ngoài.
Phòng bệnh trống không, chỉ có cửa sổ đối diện mở toang, gió lạnh thổi thốc vào ngực.
Trên giường bệnh không còn bóng người.
“Cậu chủ.” Người đứng gác bên cạnh gãi đầu không tin nổi: “Không phải là cậu chủ nhảy lầu đấy chứ?”
Trợ lý trưởng nghe vậy không khỏi hãi hùng khiếp vía, mấy người chạy vội tới chỗ cửa sổ, thò đầu ra xem thử:
Bên dưới vẫn người đến người đi, mọi chuyện đều bình thường, anh chỉ trèo qua ban công ra ngoài chứ không phải là hiện trường nhảy lầu tự sát.
“Không sao.” Trợ lý trưởng ho khẽ, bình tĩnh nói nhăng nói cuội: “Chắc là anh ấy đi rèn luyện thân thể, một lát nữa sẽ quay lại, không cần phải làm phiền ông cụ.”
Mẹ kiếp, đây là tầng mười chín!
Mặc dù giữa các phòng chăm sóc đặc biệt đều có ban công, không nguy hiểm nhưng trông rất đáng sợ!
Hơn nữa, ông cụ Tề đang giam lỏng Tề Thịnh, vẫn còn chưa hết giận, mặc dù hiện giờ có thể nghĩ cách đuổi theo anh nhưng dù sao anh cũng đã thoát ra ngoài được rồi, bọn họ phải ăn nói thế nào về chuyện này cũng là một vấn đề.
Mấy người nhìn nhau, không hẹn mà cùng ăn ý mở một mắt nhắm một mắt.
Lúc này.
Ban công gần đó vang lên tiếng đáp đất khá mạnh, bệnh nhân trên giường bệnh kinh ngạc nhìn một người đàn ông trẻ tuổi đường hoàng nhảy từ cửa sổ vào đây.
Anh chỉnh lại ống tay áo, phủi bụi trên người, quang minh chính đại đi ra khỏi phòng bệnh.
Bấy giờ, bệnh nhân mới muộn màng hét lên.
…
Mùa thu của Boston khá lạnh, hai bên con đường rộng rãi là những ngôi nhà gạch nho nhỏ, những chiếc lá xanh còn sót lại và những chiếc lá mới chuyển sang màu đỏ đan xen vào nhau, rực rỡ và lộng lẫy. Sân bay đông đúc người qua kẻ lại, tiếng cười nói và tiếng bánh xe vali hòa vào nhau vô cùng ồn ào.
Trong phòng nghỉ VVIP, màn hình lớn đang phát trực tiếp quang cảnh lối đi.
Tề Thịnh đã chờ ở đây nửa tiếng.
Chuyến bay từ Berlin tới Boston đã hạ cánh được mười lăm phút nhưng cho tới khi hành khách cuối cùng rời đi, anh vẫn không nhìn thấy người mình muốn gặp.
“Người đâu rồi?”
Tề Thịnh đổ người về phía trước, cổ tay gác lên trên đầu gối, ngón tay gập lại, gõ xuống mặt bàn.
Thư ký túa mồ hôi lạnh khắp người, sau khi trao đổi với nhân viên sân bay, người này khẽ giải thích: “Bên phía sân bay bên này vừa mới hỏi thăm sân bay Brandenburg Berlin thì được trả lời là cô Thẩm đã qua cửa kiểm soát an ninh nhưng phút cuối lại không lên máy bay.”
Tề Thịnh ngả người ra sau, trên mặt không lộ ra nhiều cảm xúc: “Vậy trường học thì sao?”
“Mười lăm phút trước, cô Thẩm đã xin thầy hướng dẫn cho nghỉ.” Thư ký gần như không dám nhìn anh.
Bầu không khí lập tức đông cứng.
Từ Bắc Kinh đến Boston không có chuyến bay thẳng nên anh phải đổi máy bay tại Chicago, tốn tận hai mươi tiếng đồng hồ.
Anh lãng phí một ngày, kiên nhẫn ở đây chờ cô nửa tiếng đồng hồ, sau đó cô lại không đến, còn tới sát giờ mới cho anh biết anh đi chuyến này uổng công.
Cô không muốn gặp anh tới mức nào chứ?
Xem ra Thẩm Tự hiểu anh rất rõ, cô lợi dụng sự hiểu biết ấy để đùa bỡn anh một ngày trời.
“Cạch.”
Tề Thịnh thả chiếc cốc thủy tinh trong tay xuống, đẩy nó ra xa, những viên đá va vào thành cốc thủy tinh.
Sự u ám tích tụ lại giữa hai hàng mày, đôi mắt cực kỳ lạnh giá, đôi môi mím chặt, từ đầu đến cuối, anh không có hành vi gì quá khích, chỉ đứng dậy, cười khẽ và trầm: “Hay lắm.”
Thư ký không dám nói tiếng nào, run rẩy đi theo sau lưng anh, nghe anh lạnh lùng nói:
“Về nước.”
…
Mấy ngày nay, Bắc Kinh đều chìm trong không khí nặng nề.
Vì chuyện của Đào Mẫn Ngọc, ông cụ Tề tạm thời rất tức giận, đánh Tề Thịnh mấy roi, bắt anh ở trong bệnh viện tự kiểm điểm. Vốn dĩ, đây chỉ là chuyện nhỏ. Không ngờ ông cụ còn chưa nguôi giận thì ngay ngày hôm đó, Tề Thịnh đã nhảy cửa sổ trốn ra ngoài, trở về bị đánh một trận, giam lỏng một tháng.
Mặc dù Tề Thịnh bị cách chức tạm thời nhưng anh vẫn còn nắm giữ thực quyền ở Lam Hạch và Hoa Thịnh. Mọi người nơm nớp lo sợ, các lãnh đạo cấp trung và cấp cao cũng bị vạ lây, sợ có gì sai sót lại va phải họng súng của Tề Thịnh.
Bình thường, Tề Thịnh đã rất cứng rắn, giờ lại càng tàn nhẫn hơn, không có chút tình người nào.
Tuy nhiên, ngoài chuyện này ra thì tất cả vẫn như thường.
Tính anh như vậy, không ai dám đụng vào vùng cấm địa của anh. Mặc dù lúc trước còn có người dám đem chuyện của anh và Thẩm Tự ra đùa mấy câu vô thưởng vô phạt nhưng giờ thấy tình hình không ổn, mọi người đều không hẹn mà cùng thận trọng không nhắc tới tên “Thẩm Tự”, coi như người này chưa từng xuất hiện.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, chớp mắt đã vào đông.
Bắc Kinh đổ trận tuyết đầu mùa.
Tuyết nhỏ mát lạnh và trong veo từ từ bao trùm cả thành phố. Tính riêng tư của câu lạc bộ Càn Thừa được đảm bảo rất tốt, cửa vào hơi tối, chỉ có một ít người biết về nó, một chiếc xe Hennessey Venom GT màu đen đậu bên ngoài lối vào.
Tiếng nhạc ở quầy bar dưới tầng một đinh tai nhức óc, mùi nước hoa trộn lẫn với mùi rượu khiến người ta thấy ngột ngạt.
Trong phòng đã có năm, sáu người, tất cả đều là người cùng một tầng lớp, gia thế, bối cảnh tương tự nhau, không ai cố ý tới chào hỏi. Những cuộc gặp gỡ thế này hầu như là để trao đổi tin tức với nhau.
Sau ba ly rượu, có người cười, đưa tay châm điếu thuốc: “Chuyện lần trước tôi nói với anh anh đã cân nhắc chưa? Phó tổng giám đốc của Tốc Tấn đang ở gần đây, tôi gọi anh ta tới, anh nghe thử xem sao nhé?”
“Nay tới đây để chơi, sao lại nhắc chuyện công việc làm gì?” Tề Thịnh cười khẽ, nói đầy khắc nghiệt: “Anh được con bồ nào rót mật vào tai mà tốn công giới thiệu, đề cử quá vậy?”
Người ngồi đối diện không để bụng, cười rất thiếu đạo đức: “Một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm mà.”
“Được, vậy tôi nể mặt anh vậy.” Tề Thịnh cầm cốc rượu lên, ngả người ra sau: “Mười lăm phút.”
“Mặt mũi của tôi chỉ đáng mười lăm phút thôi hả?” Người ngồi đối diện cười mắng.
Câu này chỉ là nói đùa, không ai thực sự để tâm.
Chủ đề của cuộc nói chuyện là dự án nền tảng họp trực tuyến và văn phòng di động trí tuệ nhân tạo, Tốc Tấn muốn lợi dụng tệp khách hàng của ứng dụng nhắn tin để tạo lập thị trường. Đối phương đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây nên quy hoạch dự án ban đầu và khảo sát thị trường đều đã được chuẩn bị đầy đủ, không nói gì dư thừa, chỉ mười phút là đủ.
Vốn dĩ mọi chuyện đang được bàn bạc rất thuận lợi nhưng tới lúc sắp kết thúc thì lại xảy ra chút chuyện không thoải mái.
Phó tổng giám đốc của Tốc Tấn dẫn theo một người phụ nữ tới.
Chuyện gặp dịp thì chơi là điều hết sức bình thường trong giới làm ăn, có đồng ý hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của đối phương, không ai lại để ý chuyện này. Thế nhưng, cô gái này vừa vào phòng, mọi người trong phòng VIP đều rùng mình im lặng.
“Anh Tề.” Người phụ nữ cầm tập tài liệu, móng tay đính kim cương sáng lấp lánh chậm rãi đưa nó cho anh: “Tôi là người của Tốc Tấn, tới để đưa tài liệu.”
Mọi người gần như lập tức phát hiện ra vấn đề…
Người phụ nữ này ăn vận rất giống Thẩm Tự, mặc bộ sườn xám mà bình thường Thẩm Tự thích mặc, ngay cả kiểu tóc cũng giống.
Chỉ có điều nhan sắc thua xa Thẩm Tự.
“Đệt, sao lại mặc xường xám?” Có người mắng khẽ: “Ai cho vào đây vậy?”
Những người nhận ra vấn đề còn chưa kịp ngăn cản thì cô gái này đã đi về phía Tề Thịnh.
Tề Thịnh nheo mắt lại, bật cười.
Khi anh cười và không cười hoàn toàn khác nhau, sự âm u và uể oải nhạt bớt, như hoa đào rừng nở vào tháng ba, hết sức ngả ngớn, phong lưu, khiến người ta nảy sinh ảo giác anh là người dịu dàng.
Người phụ nữ ngẩn người vài giây, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của người bên cạnh, vẫn tiếp tục đi tới chỗ anh.
Nụ cười của Tề Thịnh chợt tan biến, anh đạp bay bàn trà, đôi mắt đen láy ngập tràn sự lạnh lùng, tàn nhẫn.
“Mẹ kiếp, ai bảo cô mặc như thế này?”
Chiếc bàn trà thấp bị đá bay hơn nửa mét, cạnh bàn đập mạnh vào chân người phụ nữ. Chai và ly rượu bày trên mặt bàn đổ ngã, vỡ nát, mảnh chai văng đầy đất.
Mặt đất bừa bộn.
Bắp chân của người phụ nữ tím bầm, cô ta đau đớn, la lên một tiếng, suýt ngã.
Hợp đồng còn chưa ký nhưng đã bàn xong tám mươi, chín mươi phần trăm, vốn đây chỉ là một tiết mục nhỏ để uống một, hai chén rượu với anh nhưng cô ta nghe nói anh từng thích phụ nữ mặc xường xám nên quả thực đã nảy sinh chút ý đồ.
Ai mà ngờ nổi lại thành ra thế nào?
Cơn tức giận bất thình lình của anh khiến cô ta sợ hãi, quên cả lau nước mắt trào ra.
“Còn không mau cút đi.”
Người đứng bên cạnh kéo cô ta một cái, không chỉ là giải vây thay cô ta mà còn sợ sẽ to chuyện.
Người phụ nữ hoàn hồn, không kịp nghĩ gì nữa, loạng choạng định chạy ra ngoài.
Sau đó, cô ta nghe thấy một giọng nói tàn nhẫn:
“Cởi ra rồi hẵng cút.”
Đôi mắt đen láy của Tề Thịnh lạnh lùng và, u ám, ánh mắt anh như thể có sức nặng chèn ép người ta ngạt thở. Trông anh rất hung hăng, trạng thái cảm xúc rất tệ, cứng rắn như thể mắc bệnh, hoàn toàn không cho người ta lối thoát.
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn anh.
Những người khác trong phòng VIP cũng im lặng. Bọn họ đều biết tính tình và bản chất của anh, mấy tháng nay không ai dám nhắc tới tên “Thẩm Tự” một lần nào nhưng không ai ngờ rằng anh lại nổi giận như vậy vì một bộ đồ.
“Cậu ba.” Cố Hoài Chi im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Anh nổi giận với cô ta làm gì?”
Bầu không khí quá áp lực khiến người ta có cảm tưởng như chỉ một tia lửa thôi là tất cả sẽ bùng cháy. Nhờ Cố Hoài Chi xen ngang mà tình hình mới được xoa dịu. Anh ta mỉm cười, nhướng mày, lập tức có người hiểu ý dẫn người ra ngoài.
…
Cả tối nay, Tề Thịnh đều rất u ám.
Bóng đêm đen đặc, xe chạy về tứ hợp Vvện, anh đã ngấm hơi men, say bảy, tám phần.
“Cậu chủ, sao cậu uống nhiều vậy?” Dì giúp việc trong nhà cầm giúp áo khoác cho anh, lẩm bẩm bảo: “Ngoài trời đổ tuyết mà cũng không biết đường che dù, cậu đừng đi ngủ, để tôi nấu canh nóng giải rượu và canh gừng cho cậu.”
Tề Thịnh dừng bước, mắt khép hờ lại.
Chỉ một câu nói đã gợi cho anh nhớ về kỷ niệm ba năm trước, khi anh đưa Thẩm Tự từ thành phố Nam về.
…
Đêm đó trời mưa, gió thổi làm mưa bụi bay chếch chéo, từ xe vào nhà chỉ có mấy bước chân, anh bận một tay kéo cô, tay kia che dù đi vào nhà, kết quả là cả hai người đều bị ướt hơn nửa.
Vừa vào cửa, dì giúp việc trong nhà đã nói câu này.
Tề Thịnh vốn đã đi vào nhà rồi, thấy sau lưng không có động tĩnh, anh ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại.
Thẩm Tự đứng ở cửa ra vào, không nhúc nhích.
Tề Thịnh liếc nhìn cô, giọng nói lạnh nhạt có phần nóng nảy: “Em đứng ở đó làm gì?”
Thẩm Tự kéo vạt áo ướt, cúi đầu nhìn đồ trên người mình, hành động hết sức lúng túng, thậm chí không biết phải làm sao. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh, khẽ nói:
“Bẩn.”
Tề Thịnh khựng người, bất giác nhìn người cô.
Cô có một cặp mắt đưa tình, ánh mắt điềm đạm, đáng yêu, da thịt trắng trẻo, môi đỏ răng trắng, vóc dáng thướt tha không đầy một bàn tay như liễu rủ trong gió, làm tăng thêm vẻ đẹp mong manh và yêu kiều.
Với vẻ ngoài như vậy, chẳng ai lại chê cô bẩn.
Rõ ràng cô giống như tiên giáng trần, dường như ở thế gian này, chỉ có mình cô là không nhiễm một hạt bụi.
Rất quen, quen đến lạ lùng, dần dần trùng khớp với một bóng hình trong trí nhớ.
Dường như đã xác minh điều anh còn không chắc chắn lúc đó.
Hóa ra anh không nhận lầm.
Đôi mắt đen láy của Tề Thịnh chiếm lấy cô, trong lòng đột nhiên nảy sinh một thứ suy nghĩ ti tiện mà biến thái còn mãnh liệt hơn cả khoảnh khắc đầu tiên gặp cô tối nay:
Anh muốn có được cô, muốn in dấu lên người cô, muốn nhuộm cho cô thứ màu của riêng anh.
Anh cau nhẹ mày, gạt bỏ những suy nghĩ vừa rồi, đưa tay về phía cô: “Lại đây đi.”
Thẩm Tự vẫn đứng ở đằng đó, nhìn chằm chằm anh. Hàng mi của cô khẽ chớp, cô không nhịn được nhỏ giọng thầm thì: “Anh có thể đừng hung dữ với tôi như vậy được không?”
“Em bảo sao?”
Thẩm Tự rụt vai lại, cuối cùng vẫn cứng cỏi nhắc lại: “Anh hung dữ lắm.”
Tề Thịnh bực mình bật cười.
Anh không nói nhảm với cô nữa, bước mấy bước tới trước mặt cô, cầm cổ tay cô.
Thẩm Tự giãy nhẹ ra.
“Lại sao nữa?” Tề Thịnh nhướn mày, nhớ lời cô vừa nói, anh cố dịu dàng hơn.
“Anh đừng túm tôi như vậy, đau lắm.” Thẩm Tự rút tay mình ra rồi cầm lại bàn tay anh, nói khẽ: “Hơn nữa, trông anh giống như bọn buôn người vậy.”
“...”
Tề Thịnh xoa nhẹ đầu cô, bị cô giày vò đến độ không còn biết làm gì hơn: “Thật phiền phức.”
Anh cầm tay cô đi vào nhà.
Lúc đó, họ đương độ tuổi trẻ, không phải là tình yêu nồng nàn, cũng không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên, chỉ như gió gặp nước, nhịp tim thoáng rung rinh bối rối mà không chắc chắn.
*
Quả là một cảm giác rất kỳ lạ.
Có lẽ là đêm nay anh đã uống quá nhiều, không hiểu sao anh lại hồi tưởng lại từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô, nhớ lại những chuyện vụn vặt trong mấy năm qua họ ở bên nhau, những chi tiết nhỏ mà anh từng không mấy để ý tới cũng càng ngày càng rõ ràng hơn.
Cô không thích tính cáu kỉnh của anh, hễ anh lớn tiếng là cô sẽ bảo anh “hung dữ” với cô, cô mê tiền, rất vui vẻ khi anh tặng tranh chữ và đá quý cho cô, cô có nhiều thủ đoạn để lợi dụng người khác nhưng lần nào ở trước mặt anh, cô cũng không giỏi nói dối, trình độ diễn xuất vụng về, chỉ là anh lại chịu tin, lúc cô chột dạ sẽ rất ngoan ngoãn, giống như một chú mèo phạm lỗi xong rụt rè lấy lòng người chủ, lúc anh bế cô đi tắm, cô ngọt ngào gọi anh là “anh ba” khiến trái tim anh râm ran…
Tề Thịnh chưa từng ngờ rằng, hóa ra mình lại nhớ kỹ những chuyện nhỏ nhặt này đến vậy.
Thế nhưng, cô đã bỏ đi thật rồi.
Không giống bất kỳ lần bỏ nhà ra đi nào trước đây, lần này cô rất cương quyết, không chịu quay đầu lại, cô muốn hoàn toàn chấm hết với anh.
Chất cồn thiêu đốt từ cổ họng xuống tới dạ dày làm anh đau nhói, khó chịu.
Lúc cơ thể ngấm men say, ý thức con người ta trở nên mông lung, rất khát, rất nóng, Tề Thịnh day huyệt thái dương, bực bội tháo cà vạt ra, ngón tay với những khớp xương rõ ràng vò nhàu miếng vải, anh “xùy” khẽ:
“Tự Tự, em đừng để mình rơi lại vào tay tôi.”
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, không khí như đóng băng lại từng tấc một, không nghe thấy tiếng động dư thừa nào.
Trợ lý trưởng lanh lợi, nhìn mặt đoán ý, bổ sung thêm: “Một tiếng nữa sẽ có chuyến bay từ Bắc Kinh tới Boston hạ cánh sớm hơn cô Thẩm mười lăm phút.”
Tề Thịnh ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng.
Cảm giác áp lực khó tả đè nặng trên vai trợ lý trưởng, anh ta nín thở, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.
Câu vừa rồi đúng là đã đi quá giới hạn, cấp dưới có thể phỏng đoán tâm tư của cấp trên nhưng nhất quyết không được tùy tiện nói ra. May mà Tề Thịnh cũng không nói gì, trợ lý trưởng cúi gục đầu xuống, để tài liệu lại rồi đi ra ngoài.
Trong hành lang tràn ngập mùi nước khử trùng, từ phía đối diện y tá đang đi tới bôi thuốc.
Lúc trợ lý trưởng đi gần tới chỗ rẽ thì nghe y tá giật mình la lên sau lưng anh ta:
“Bệnh nhân đâu rồi?”
Trợ lý trưởng cau mày, ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng bệnh rồi chạy ngược ra cửa, nhìn mấy người đứng gác bên ngoài.
Phòng bệnh trống không, chỉ có cửa sổ đối diện mở toang, gió lạnh thổi thốc vào ngực.
Trên giường bệnh không còn bóng người.
“Cậu chủ.” Người đứng gác bên cạnh gãi đầu không tin nổi: “Không phải là cậu chủ nhảy lầu đấy chứ?”
Trợ lý trưởng nghe vậy không khỏi hãi hùng khiếp vía, mấy người chạy vội tới chỗ cửa sổ, thò đầu ra xem thử:
Bên dưới vẫn người đến người đi, mọi chuyện đều bình thường, anh chỉ trèo qua ban công ra ngoài chứ không phải là hiện trường nhảy lầu tự sát.
“Không sao.” Trợ lý trưởng ho khẽ, bình tĩnh nói nhăng nói cuội: “Chắc là anh ấy đi rèn luyện thân thể, một lát nữa sẽ quay lại, không cần phải làm phiền ông cụ.”
Mẹ kiếp, đây là tầng mười chín!
Mặc dù giữa các phòng chăm sóc đặc biệt đều có ban công, không nguy hiểm nhưng trông rất đáng sợ!
Hơn nữa, ông cụ Tề đang giam lỏng Tề Thịnh, vẫn còn chưa hết giận, mặc dù hiện giờ có thể nghĩ cách đuổi theo anh nhưng dù sao anh cũng đã thoát ra ngoài được rồi, bọn họ phải ăn nói thế nào về chuyện này cũng là một vấn đề.
Mấy người nhìn nhau, không hẹn mà cùng ăn ý mở một mắt nhắm một mắt.
Lúc này.
Ban công gần đó vang lên tiếng đáp đất khá mạnh, bệnh nhân trên giường bệnh kinh ngạc nhìn một người đàn ông trẻ tuổi đường hoàng nhảy từ cửa sổ vào đây.
Anh chỉnh lại ống tay áo, phủi bụi trên người, quang minh chính đại đi ra khỏi phòng bệnh.
Bấy giờ, bệnh nhân mới muộn màng hét lên.
…
Mùa thu của Boston khá lạnh, hai bên con đường rộng rãi là những ngôi nhà gạch nho nhỏ, những chiếc lá xanh còn sót lại và những chiếc lá mới chuyển sang màu đỏ đan xen vào nhau, rực rỡ và lộng lẫy. Sân bay đông đúc người qua kẻ lại, tiếng cười nói và tiếng bánh xe vali hòa vào nhau vô cùng ồn ào.
Trong phòng nghỉ VVIP, màn hình lớn đang phát trực tiếp quang cảnh lối đi.
Tề Thịnh đã chờ ở đây nửa tiếng.
Chuyến bay từ Berlin tới Boston đã hạ cánh được mười lăm phút nhưng cho tới khi hành khách cuối cùng rời đi, anh vẫn không nhìn thấy người mình muốn gặp.
“Người đâu rồi?”
Tề Thịnh đổ người về phía trước, cổ tay gác lên trên đầu gối, ngón tay gập lại, gõ xuống mặt bàn.
Thư ký túa mồ hôi lạnh khắp người, sau khi trao đổi với nhân viên sân bay, người này khẽ giải thích: “Bên phía sân bay bên này vừa mới hỏi thăm sân bay Brandenburg Berlin thì được trả lời là cô Thẩm đã qua cửa kiểm soát an ninh nhưng phút cuối lại không lên máy bay.”
Tề Thịnh ngả người ra sau, trên mặt không lộ ra nhiều cảm xúc: “Vậy trường học thì sao?”
“Mười lăm phút trước, cô Thẩm đã xin thầy hướng dẫn cho nghỉ.” Thư ký gần như không dám nhìn anh.
Bầu không khí lập tức đông cứng.
Từ Bắc Kinh đến Boston không có chuyến bay thẳng nên anh phải đổi máy bay tại Chicago, tốn tận hai mươi tiếng đồng hồ.
Anh lãng phí một ngày, kiên nhẫn ở đây chờ cô nửa tiếng đồng hồ, sau đó cô lại không đến, còn tới sát giờ mới cho anh biết anh đi chuyến này uổng công.
Cô không muốn gặp anh tới mức nào chứ?
Xem ra Thẩm Tự hiểu anh rất rõ, cô lợi dụng sự hiểu biết ấy để đùa bỡn anh một ngày trời.
“Cạch.”
Tề Thịnh thả chiếc cốc thủy tinh trong tay xuống, đẩy nó ra xa, những viên đá va vào thành cốc thủy tinh.
Sự u ám tích tụ lại giữa hai hàng mày, đôi mắt cực kỳ lạnh giá, đôi môi mím chặt, từ đầu đến cuối, anh không có hành vi gì quá khích, chỉ đứng dậy, cười khẽ và trầm: “Hay lắm.”
Thư ký không dám nói tiếng nào, run rẩy đi theo sau lưng anh, nghe anh lạnh lùng nói:
“Về nước.”
…
Mấy ngày nay, Bắc Kinh đều chìm trong không khí nặng nề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì chuyện của Đào Mẫn Ngọc, ông cụ Tề tạm thời rất tức giận, đánh Tề Thịnh mấy roi, bắt anh ở trong bệnh viện tự kiểm điểm. Vốn dĩ, đây chỉ là chuyện nhỏ. Không ngờ ông cụ còn chưa nguôi giận thì ngay ngày hôm đó, Tề Thịnh đã nhảy cửa sổ trốn ra ngoài, trở về bị đánh một trận, giam lỏng một tháng.
Mặc dù Tề Thịnh bị cách chức tạm thời nhưng anh vẫn còn nắm giữ thực quyền ở Lam Hạch và Hoa Thịnh. Mọi người nơm nớp lo sợ, các lãnh đạo cấp trung và cấp cao cũng bị vạ lây, sợ có gì sai sót lại va phải họng súng của Tề Thịnh.
Bình thường, Tề Thịnh đã rất cứng rắn, giờ lại càng tàn nhẫn hơn, không có chút tình người nào.
Tuy nhiên, ngoài chuyện này ra thì tất cả vẫn như thường.
Tính anh như vậy, không ai dám đụng vào vùng cấm địa của anh. Mặc dù lúc trước còn có người dám đem chuyện của anh và Thẩm Tự ra đùa mấy câu vô thưởng vô phạt nhưng giờ thấy tình hình không ổn, mọi người đều không hẹn mà cùng thận trọng không nhắc tới tên “Thẩm Tự”, coi như người này chưa từng xuất hiện.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, chớp mắt đã vào đông.
Bắc Kinh đổ trận tuyết đầu mùa.
Tuyết nhỏ mát lạnh và trong veo từ từ bao trùm cả thành phố. Tính riêng tư của câu lạc bộ Càn Thừa được đảm bảo rất tốt, cửa vào hơi tối, chỉ có một ít người biết về nó, một chiếc xe Hennessey Venom GT màu đen đậu bên ngoài lối vào.
Tiếng nhạc ở quầy bar dưới tầng một đinh tai nhức óc, mùi nước hoa trộn lẫn với mùi rượu khiến người ta thấy ngột ngạt.
Trong phòng đã có năm, sáu người, tất cả đều là người cùng một tầng lớp, gia thế, bối cảnh tương tự nhau, không ai cố ý tới chào hỏi. Những cuộc gặp gỡ thế này hầu như là để trao đổi tin tức với nhau.
Sau ba ly rượu, có người cười, đưa tay châm điếu thuốc: “Chuyện lần trước tôi nói với anh anh đã cân nhắc chưa? Phó tổng giám đốc của Tốc Tấn đang ở gần đây, tôi gọi anh ta tới, anh nghe thử xem sao nhé?”
“Nay tới đây để chơi, sao lại nhắc chuyện công việc làm gì?” Tề Thịnh cười khẽ, nói đầy khắc nghiệt: “Anh được con bồ nào rót mật vào tai mà tốn công giới thiệu, đề cử quá vậy?”
Người ngồi đối diện không để bụng, cười rất thiếu đạo đức: “Một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm mà.”
“Được, vậy tôi nể mặt anh vậy.” Tề Thịnh cầm cốc rượu lên, ngả người ra sau: “Mười lăm phút.”
“Mặt mũi của tôi chỉ đáng mười lăm phút thôi hả?” Người ngồi đối diện cười mắng.
Câu này chỉ là nói đùa, không ai thực sự để tâm.
Chủ đề của cuộc nói chuyện là dự án nền tảng họp trực tuyến và văn phòng di động trí tuệ nhân tạo, Tốc Tấn muốn lợi dụng tệp khách hàng của ứng dụng nhắn tin để tạo lập thị trường. Đối phương đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây nên quy hoạch dự án ban đầu và khảo sát thị trường đều đã được chuẩn bị đầy đủ, không nói gì dư thừa, chỉ mười phút là đủ.
Vốn dĩ mọi chuyện đang được bàn bạc rất thuận lợi nhưng tới lúc sắp kết thúc thì lại xảy ra chút chuyện không thoải mái.
Phó tổng giám đốc của Tốc Tấn dẫn theo một người phụ nữ tới.
Chuyện gặp dịp thì chơi là điều hết sức bình thường trong giới làm ăn, có đồng ý hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của đối phương, không ai lại để ý chuyện này. Thế nhưng, cô gái này vừa vào phòng, mọi người trong phòng VIP đều rùng mình im lặng.
“Anh Tề.” Người phụ nữ cầm tập tài liệu, móng tay đính kim cương sáng lấp lánh chậm rãi đưa nó cho anh: “Tôi là người của Tốc Tấn, tới để đưa tài liệu.”
Mọi người gần như lập tức phát hiện ra vấn đề…
Người phụ nữ này ăn vận rất giống Thẩm Tự, mặc bộ sườn xám mà bình thường Thẩm Tự thích mặc, ngay cả kiểu tóc cũng giống.
Chỉ có điều nhan sắc thua xa Thẩm Tự.
“Đệt, sao lại mặc xường xám?” Có người mắng khẽ: “Ai cho vào đây vậy?”
Những người nhận ra vấn đề còn chưa kịp ngăn cản thì cô gái này đã đi về phía Tề Thịnh.
Tề Thịnh nheo mắt lại, bật cười.
Khi anh cười và không cười hoàn toàn khác nhau, sự âm u và uể oải nhạt bớt, như hoa đào rừng nở vào tháng ba, hết sức ngả ngớn, phong lưu, khiến người ta nảy sinh ảo giác anh là người dịu dàng.
Người phụ nữ ngẩn người vài giây, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của người bên cạnh, vẫn tiếp tục đi tới chỗ anh.
Nụ cười của Tề Thịnh chợt tan biến, anh đạp bay bàn trà, đôi mắt đen láy ngập tràn sự lạnh lùng, tàn nhẫn.
“Mẹ kiếp, ai bảo cô mặc như thế này?”
Chiếc bàn trà thấp bị đá bay hơn nửa mét, cạnh bàn đập mạnh vào chân người phụ nữ. Chai và ly rượu bày trên mặt bàn đổ ngã, vỡ nát, mảnh chai văng đầy đất.
Mặt đất bừa bộn.
Bắp chân của người phụ nữ tím bầm, cô ta đau đớn, la lên một tiếng, suýt ngã.
Hợp đồng còn chưa ký nhưng đã bàn xong tám mươi, chín mươi phần trăm, vốn đây chỉ là một tiết mục nhỏ để uống một, hai chén rượu với anh nhưng cô ta nghe nói anh từng thích phụ nữ mặc xường xám nên quả thực đã nảy sinh chút ý đồ.
Ai mà ngờ nổi lại thành ra thế nào?
Cơn tức giận bất thình lình của anh khiến cô ta sợ hãi, quên cả lau nước mắt trào ra.
“Còn không mau cút đi.”
Người đứng bên cạnh kéo cô ta một cái, không chỉ là giải vây thay cô ta mà còn sợ sẽ to chuyện.
Người phụ nữ hoàn hồn, không kịp nghĩ gì nữa, loạng choạng định chạy ra ngoài.
Sau đó, cô ta nghe thấy một giọng nói tàn nhẫn:
“Cởi ra rồi hẵng cút.”
Đôi mắt đen láy của Tề Thịnh lạnh lùng và, u ám, ánh mắt anh như thể có sức nặng chèn ép người ta ngạt thở. Trông anh rất hung hăng, trạng thái cảm xúc rất tệ, cứng rắn như thể mắc bệnh, hoàn toàn không cho người ta lối thoát.
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn anh.
Những người khác trong phòng VIP cũng im lặng. Bọn họ đều biết tính tình và bản chất của anh, mấy tháng nay không ai dám nhắc tới tên “Thẩm Tự” một lần nào nhưng không ai ngờ rằng anh lại nổi giận như vậy vì một bộ đồ.
“Cậu ba.” Cố Hoài Chi im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Anh nổi giận với cô ta làm gì?”
Bầu không khí quá áp lực khiến người ta có cảm tưởng như chỉ một tia lửa thôi là tất cả sẽ bùng cháy. Nhờ Cố Hoài Chi xen ngang mà tình hình mới được xoa dịu. Anh ta mỉm cười, nhướng mày, lập tức có người hiểu ý dẫn người ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Cả tối nay, Tề Thịnh đều rất u ám.
Bóng đêm đen đặc, xe chạy về tứ hợp Vvện, anh đã ngấm hơi men, say bảy, tám phần.
“Cậu chủ, sao cậu uống nhiều vậy?” Dì giúp việc trong nhà cầm giúp áo khoác cho anh, lẩm bẩm bảo: “Ngoài trời đổ tuyết mà cũng không biết đường che dù, cậu đừng đi ngủ, để tôi nấu canh nóng giải rượu và canh gừng cho cậu.”
Tề Thịnh dừng bước, mắt khép hờ lại.
Chỉ một câu nói đã gợi cho anh nhớ về kỷ niệm ba năm trước, khi anh đưa Thẩm Tự từ thành phố Nam về.
…
Đêm đó trời mưa, gió thổi làm mưa bụi bay chếch chéo, từ xe vào nhà chỉ có mấy bước chân, anh bận một tay kéo cô, tay kia che dù đi vào nhà, kết quả là cả hai người đều bị ướt hơn nửa.
Vừa vào cửa, dì giúp việc trong nhà đã nói câu này.
Tề Thịnh vốn đã đi vào nhà rồi, thấy sau lưng không có động tĩnh, anh ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại.
Thẩm Tự đứng ở cửa ra vào, không nhúc nhích.
Tề Thịnh liếc nhìn cô, giọng nói lạnh nhạt có phần nóng nảy: “Em đứng ở đó làm gì?”
Thẩm Tự kéo vạt áo ướt, cúi đầu nhìn đồ trên người mình, hành động hết sức lúng túng, thậm chí không biết phải làm sao. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh, khẽ nói:
“Bẩn.”
Tề Thịnh khựng người, bất giác nhìn người cô.
Cô có một cặp mắt đưa tình, ánh mắt điềm đạm, đáng yêu, da thịt trắng trẻo, môi đỏ răng trắng, vóc dáng thướt tha không đầy một bàn tay như liễu rủ trong gió, làm tăng thêm vẻ đẹp mong manh và yêu kiều.
Với vẻ ngoài như vậy, chẳng ai lại chê cô bẩn.
Rõ ràng cô giống như tiên giáng trần, dường như ở thế gian này, chỉ có mình cô là không nhiễm một hạt bụi.
Rất quen, quen đến lạ lùng, dần dần trùng khớp với một bóng hình trong trí nhớ.
Dường như đã xác minh điều anh còn không chắc chắn lúc đó.
Hóa ra anh không nhận lầm.
Đôi mắt đen láy của Tề Thịnh chiếm lấy cô, trong lòng đột nhiên nảy sinh một thứ suy nghĩ ti tiện mà biến thái còn mãnh liệt hơn cả khoảnh khắc đầu tiên gặp cô tối nay:
Anh muốn có được cô, muốn in dấu lên người cô, muốn nhuộm cho cô thứ màu của riêng anh.
Anh cau nhẹ mày, gạt bỏ những suy nghĩ vừa rồi, đưa tay về phía cô: “Lại đây đi.”
Thẩm Tự vẫn đứng ở đằng đó, nhìn chằm chằm anh. Hàng mi của cô khẽ chớp, cô không nhịn được nhỏ giọng thầm thì: “Anh có thể đừng hung dữ với tôi như vậy được không?”
“Em bảo sao?”
Thẩm Tự rụt vai lại, cuối cùng vẫn cứng cỏi nhắc lại: “Anh hung dữ lắm.”
Tề Thịnh bực mình bật cười.
Anh không nói nhảm với cô nữa, bước mấy bước tới trước mặt cô, cầm cổ tay cô.
Thẩm Tự giãy nhẹ ra.
“Lại sao nữa?” Tề Thịnh nhướn mày, nhớ lời cô vừa nói, anh cố dịu dàng hơn.
“Anh đừng túm tôi như vậy, đau lắm.” Thẩm Tự rút tay mình ra rồi cầm lại bàn tay anh, nói khẽ: “Hơn nữa, trông anh giống như bọn buôn người vậy.”
“...”
Tề Thịnh xoa nhẹ đầu cô, bị cô giày vò đến độ không còn biết làm gì hơn: “Thật phiền phức.”
Anh cầm tay cô đi vào nhà.
Lúc đó, họ đương độ tuổi trẻ, không phải là tình yêu nồng nàn, cũng không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên, chỉ như gió gặp nước, nhịp tim thoáng rung rinh bối rối mà không chắc chắn.
*
Quả là một cảm giác rất kỳ lạ.
Có lẽ là đêm nay anh đã uống quá nhiều, không hiểu sao anh lại hồi tưởng lại từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô, nhớ lại những chuyện vụn vặt trong mấy năm qua họ ở bên nhau, những chi tiết nhỏ mà anh từng không mấy để ý tới cũng càng ngày càng rõ ràng hơn.
Cô không thích tính cáu kỉnh của anh, hễ anh lớn tiếng là cô sẽ bảo anh “hung dữ” với cô, cô mê tiền, rất vui vẻ khi anh tặng tranh chữ và đá quý cho cô, cô có nhiều thủ đoạn để lợi dụng người khác nhưng lần nào ở trước mặt anh, cô cũng không giỏi nói dối, trình độ diễn xuất vụng về, chỉ là anh lại chịu tin, lúc cô chột dạ sẽ rất ngoan ngoãn, giống như một chú mèo phạm lỗi xong rụt rè lấy lòng người chủ, lúc anh bế cô đi tắm, cô ngọt ngào gọi anh là “anh ba” khiến trái tim anh râm ran…
Tề Thịnh chưa từng ngờ rằng, hóa ra mình lại nhớ kỹ những chuyện nhỏ nhặt này đến vậy.
Thế nhưng, cô đã bỏ đi thật rồi.
Không giống bất kỳ lần bỏ nhà ra đi nào trước đây, lần này cô rất cương quyết, không chịu quay đầu lại, cô muốn hoàn toàn chấm hết với anh.
Chất cồn thiêu đốt từ cổ họng xuống tới dạ dày làm anh đau nhói, khó chịu.
Lúc cơ thể ngấm men say, ý thức con người ta trở nên mông lung, rất khát, rất nóng, Tề Thịnh day huyệt thái dương, bực bội tháo cà vạt ra, ngón tay với những khớp xương rõ ràng vò nhàu miếng vải, anh “xùy” khẽ:
“Tự Tự, em đừng để mình rơi lại vào tay tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro