Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 24
2024-09-21 22:12:16
Những gì lọt vào tầm mắt đêm nay, tất cả đều là những hồi ức đã qua.
Trong tứ hợp viện có trồng mận xanh mà Thẩm Tự thích, phòng làm việc chứa đầy các bức thư pháp anh mua cho Thẩm Tự, trong đó không thiếu những món đồ thượng phẩm đã tuyệt tích, thứ đang châm cũng chính là hương trầm dây Tây Tạng Thẩm Tự thích, thậm chí đống trang sức của cô còn có thể mở thành một triển lãm trang nhỏ. Phòng thay đồ chất đầy sườn xám của cô, là tơ tằm hoặc là gấm vóc, ngoài ra còn có áo sát nách, áo phông, váy đuôi cá... Chỉ cần liếc mắt một cái là anh có thể liên tưởng đến dáng người yểu điệu khi mang giày cao gót của cô, dáng vẻ ấy vô cùng rung động lòng người.
Trong lòng Tề Thịnh càng bực bội hơn.
Đã quen với việc nắm chắc mọi thứ trong tay nên anh rất chán ghét cảm giác này, cảm giác mất kiểm soát.
“Mẹ Dương.” Giọng nói Tề Thịnh trầm thấp khàn khàn, giống như chứa đựng một trận cuồng phong vô tận: “Vứt hết đồ đạc của cô ấy đi.”
“Ai?” Theo bản năng bà ấy hỏi lại, sau đó hơi sửng sốt, thấp giọng nói: “Là đồ của cô Thẩm sao?”
Thẩm Tự đã không ở đây mấy tháng rồi.
Bà ấy có thể nhìn ra được hai người đang cãi vã nhưng không biết rõ nguyên nhân, mà bà ấy cũng không có tư cách để hỏi, chỉ cảm thấy đáng tiếc. Bà ấy có ấn tượng khá tốt với Thẩm Tự, bởi Thẩm Tự cư xử rất lễ phép, khi ở bên Thẩm Tự, Tề Thịnh cũng rất dễ nói chuyện.
“Vứt đi, ngay bây giờ.” Tề Thịnh lạnh lùng lặp lại, giọng điệu vô cùng u ám.
Bà ấy thấy như vậy, tuy muốn khuyên nhủ nhưng cũng biết tính tình anh: "Ai da, được rồi, đợi nồi sôi, tôi múc cho cậu hai bát canh gừng rồi dọn dẹp sau."
Bên ngoài đột nhiên im ắng.
Phòng bếp cũng im ắng trở lại, một lúc sau khi trà giải rượu và canh gừng được bưng ra, trong nhà đã không còn ai.
“Cậu chủ?” Bà ấy đi một vòng trong phòng, xác định xung quanh không có ai mới buông tiếng thở dài: "Ai dà, vị tổ tông này, lại cáu kỉnh cái gì thế? Chả biết tỉnh rượu chưa mà đi ra ngoài, cũng không biết về nhà làm gì."
“Tự Tự, cậu đã nộp đề tài báo cáo lên chưa?” Bạn cùng phòng Hứa Chiếu Ý bưng đĩa trái cây ra khỏi bếp.
“Vừa mới nộp xong.” Thẩm Tự quay máy tính sang.
Thẩm Tự vừa về nước được mấy hôm, liên quan đến việc thực tập nên cô phải về nước. Vốn dĩ cô định ở khách sạn, nhưng ở một mình quá buồn tẻ, cho nên dù đã về thành phố Lâm mấy ngày nay, cô vẫn luôn ở cùng người bạn cùng phòng thời đại học. Chu Tử Khâm bận quay phim, thỉnh thoảng cũng ghé qua một chuyến.
Năm cuối đại học, nếu không học cao học thì chỉ còn hai việc phải làm: báo cáo thực tập và bảo vệ luận án.
Hứa Chiêu Ý đặt đĩa trái cây xuống, nói: “Cái này không phổ biến, tìm khắp Internet có lẽ cũng không tìm được tư liệu mấy.”
"Đừng nhắc tới. Người hướng dẫn tớ là Roger, người dạy môn tiền tệ, ngân hàng tài chính thị trường trước đây. Cậu không biết ông ấy nghiêm khắc đến mức nào đâu."
Thẩm Tự nhẹ nhàng nhấp một ngụm hồng trà, tháo chiếc vòng ngọc từ cổ tay gầy gò trắng nõn của cô ra: “Tớ nghe trợ giảng nói, lựa chọn đề tài hấp dẫn mà không viết ra được ý tưởng mới, lúc bảo vệ, Roger có thể khiến mình á khẩu không trả lời được. Ngộ nhỡ không qua, phải bảo vệ lần hai, ông ấy cũng không giơ cao đánh khẽ đâu, thuận theo ý trời thôi, dù sao cũng tốt hơn giờ lại đi tìm đề tài."
“Vậy cậu tìm công ty để lấy ví dụ ở đâu vậy?” Hứa Chiêu Ý vuốt chuột, lướt nhanh vài dòng: “Việc tìm kiếm số liệu hoạt động của một công ty trong 5 năm qua tốn rất nhiều thời gian và công sức, có cần tớ nhờ bác cả giúp chút không?”
“Không cần, tớ đã có tư liệu rồi.”
Cô đúng là có dữ liệu thị trường và số nợ tài vụ của công ty đưa vào hoạt động chính thức. Lúc trước vì hạ bệ Hằng Vinh, cô gần như tìm tòi hết tất cả gốc gác của công ty này, cám ơn trời đất vì lúc trước cô chưa xóa, dù Hằng Vinh đã sụp đổ nhưng vẫn còn chút giá trị cuối cùng…
... Được cô viết vào trường hợp tiêu cực trong bài luận văn của cô.
“Nếu cậu thật sự muốn giúp đỡ tớ thì ngày mai nhanh chóng gọi cho dì giúp việc nhà cậu về đi.” Thẩm Tự nói đến đây cũng cảm thấy đói, cô thở dài: “Hai ngày nay tớ ăn đồ hộp nhiều đến mức muốn nôn ra rồi, cả đời này tớ cũng không muốn ăn cơm hộp nữa."
Dì giúp việc xin nghỉ, cả hai đều tuân thủ nguyên tắc “quân tử tránh xa nhà bếp”, nguyên ba ngày chỉ ăn cơm hộp.
“Đừng nhìn tớ, tớ nổi tiếng là sát thủ nhà bếp.” Hứa Chiêu Ý vừa nghe nói tới nhà bếp liền đau đầu: “Ai bảo cậu không biết làm chứ?”
“Tớ có làm việc này được mấy lần đâu.” Thẩm Tự cười lạnh: “Tớ xinh đẹp như vậy, người khác nên nấu cơm cho tớ mới phải.”
Trước kia cô từng học nấu ăn để nấu cho Tề Thịnh, mất hai ngày làm lụng, nhưng Tề Thịnh chẳng có phản ứng gì, thì cô lấy đâu ra hứng thú mà tiếp tục? Dù sao đời này cô cũng không có ý định vì đàn ông rửa tay nấu canh thêm lần nào nữa.
“Hay là tớ gọi bạn trai tớ tới nhé.” Hứa Chiêu Ý chớp chớp mắt: “Anh ấy biết nấu ăn.”
“Bạn học Hứa.” Thẩm Tự cười như không cười: “Một ngày cậu không khoe ân ái thì cậu không chịu được à?”
Lúc đang tranh cãi thì điện thoại rung lên.
Thẩm Tự đảo mắt nhìn màn hình, thấy một dãy số xa lạ, không hề ngẫm nghĩ mà xuống giường, vừa nghe điện thoại vừa chạy ra khỏi biệt thự: “Cơm hộp tới rồi đúng không? Cứ để ở cửa, tôi đi lấy ngay đây."
“Thẩm Tự.”
Giọng nói ở đầu bên kia cuộc gọi như thể được nhúng trong tuyết đầu đông, lạnh lẽo mà lãnh đạm.
Bước chân của Thẩm Tự khựng lại.
Cái lạnh lẽo của đầu đông theo tay áo và cổ áo len lỏi theo vào người, cô đi ra vội vàng, thậm chí còn chưa kịp mặc áo khoác. Trong lúc nhất thời cô không kịp phản ứng, suy nghĩ chậm chạp, động tác cũng chậm theo, quên cả cúp điện thoại.
"Mới mấy tháng không gặp, nghe không rõ hay là giả vờ không quen?" Giọng nói của đối phương mang theo vẻ cười nhạo.
“Nghe khá quen tai.” Thẩm Tự gật đầu, tránh đi hướng gió nói: “Giọng nói của anh giống hệt người yêu cũ đã chết của tôi, ban đêm nghe thấy rất đáng sợ.”
Cô bình tĩnh hơn cả tưởng tượng.
Sau khi chia tay, cô không hề thay đổi số điện thoại. Một là quá phiền toái, số điện thoại liên quan tới rất nhiều thứ, tới cả hệ thống giáo dục của trường đại học, mạng nội bộ nhà trường. Hai là cô không cảm thấy dù cô có chặn Tề Thịnh thì anh cũng sẽ vẫn gọi được.
Anh vốn không phải là người sẽ cúi đầu trước.
Cho dù là gia thế hay bản lĩnh, đúng là anh có vốn liếng để đứng trên cao, anh sẽ không khom lưng vì ai.
Vì vậy, Thẩm Tự cũng không vội cúp máy, ngược lại còn chân thành nói: "Anh mộng du à? Nửa đêm không ngủ đi nổi điên với tôi làm gì?"
Hơn nửa đêm?
Ở Boston chênh lệch gần nửa ngày, bây giờ là buổi trưa, ở trong nước mới là nửa đêm.
“Cô về nước?” Giọng Tề Thịnh hơi trầm xuống.
Thẩm Tự im bặt, rồi đột nhiên cười: “Những lời này nghe quen tai ghê, giống như tôi từng hỏi anh vậy.”
Những hồi ức khó chịu kia lại bị câu nói này gợi lên, từng chút từng chút xâm nhập vào tâm chí, khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Ánh mắt Thẩm Tự dần trở nên lạnh băng, giọng nói cũng lạnh lùng: “Cô quản làm gì?”
Rồi thẳng tay cúp điện thoại.
Nhưng chỉ tắt máy được vài giây, dãy số đó lại hiện lên lần nữa, điện thoại rung liên tục không ngừng.
Thẩm Tự nhìn mấy giây rồi lập tức chặn.
Bầu trời đêm đầu đông ở phương Nam khá trong, thậm chí có thể nhìn thấy cả những ngôi sao, nhưng vẫn có cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ từng đợt thổi đến. Thẩm Tự hít sâu một hơi, ấn tắt màn hình, toàn thân lạnh buốt, cô không muốn ở bên ngoài nữa.
Reng reng…
Di động lại rung lên, lại là một dãy số lạ.
“Lần cuối cùng, đừng gọi cho tôi nữa.” Mặt Thẩm Tự không cảm xúc trả lời cuộc gọi: “Nếu có bệnh thì đến bệnh viện lấy thuốc, nếu không ngủ được thì tôi cho anh một phương thuốc."
Cô gằn giọng cười lạnh: "Trộn Cephalosporin với rượu, ngủ giấc ngàn thu."
Tề Thịnh không ở ngay bên cạnh cô, tạm thời không cần cân nhắc đến hậu quả, cái gì cô cũng dám nói.
Chỉ là khác với dự đoán của cô, Tề Thịnh không phản ứng gì nhiều, chỉ trầm giọng gọi:
"Tự Tự."
“Được rồi, đừng gọi tôi như vậy, chúng ta không thân.” Ý cười trên mặt Thẩm Tự rất hờ hững, trong giọng nói không hề có chút tình cảm: “Anh nhớ mãi không quên người yêu cũ như vậy là muốn cầu xin tôi quay lại à?”
“Thẩm Tự.” Giọng nói quyến rũ của Tề Thịnh tràn ngập ý đe dọa rất âm trầm.
Lúc này mới giống phong cách thường ngày của anh.
“Ừ.” Thẩm Tự đáp lại, nói giọng mỉa mai: "Mới một câu mà đã chọc đến ngài rồi, thật ngại quá, nhưng mà đúng như là tính tình của anh không hề thay đổi chút nào."
Cô nhớ đến câu nói trước kia của anh: “Mấy năm nay em chả tiến bộ gì cả, không thể học thêm mấy câu khác à?” Nhân cơ hội này trả lại anh hết nên cũng thấy vui hơn.
Thẩm Tự sờ lên môi mình, nói: “Dù sao tôi cũng không rảnh để nổi điên với anh, nếu anh nhất quyết muốn nửa đêm quấy rầy bạn gái cũ, tôi sẽ tắt máy đổi số, rồi sẽ báo cảnh sát."
“Thật xin lỗi?” Giọng Tề Thịnh rất thấp.
Thẩm Tự giật mình, trước khi cúp máy không nhịn được mà đánh giá: “Anh uống nhiều quá rồi phải không?”
Cảm giác rất khó nói, nhịp tim cô đập mạnh vô cùng, như có vật gì nghẹn ở cổ họng, không có cách nào bình ổn nổi.
Đêm nay anh rất lạ.
Nhưng nếu đã chia tay thì mọi việc đều không liên quan gì đến cô, cô không cần phải lãng phí thời gian tò mò làm gì.
Thẩm Tự trực tiếp tắt máy.
Quên đi, ngày mai sẽ đổi sim.
Cô ra ngoài lâu tới mức Hứa Chiêu Ý cũng phải đi ra theo: "Lấy cơm hộp thôi mà sao lâu thế, cậu ăn mảnh bên ngoài à?"
“Không có việc gì.” Thẩm Tự cụp mi xuống, khẽ cười: “Nghe điện thoại tiếp thị ấy mà.”
Hứa Chiêu Ý nghe không nghe rõ, đúng lúc người giao hàng tới nên cô ấy không nhận ra sự khác thường.
Cô ấy đi vào bếp thay chén đĩa đựng, thản nhiên hỏi: “Tớ vừa xem email trên máy tính của cậu, trước đó không phải cậu nhận được offer từ Quân Thịnh sao? Sao lại chọn Hồng Phong, đãi ngộ ở đó thấp hơn mà?"
“Tớ không thích thôi.” Thẩm Tự mở hộp cơm ra: “Đãi ngộ không quan trọng, công việc của Hồng Phong rất nhàn hạ, ngay từ đầu tớ đã không có hứng thú với những thứ này. Lúc trước...”
Lúc trước chọn chuyên ngành này cũng vì Tề Thịnh mà thôi.
Âm thanh đến đây đột nhiên im bặt.
"Lúc đầu thì không sao, vì đã chọn chuyên ngành này nên vẫn xuôi chèo mát mái." Thẩm Tự tự nhiên chuyển chủ đề: "Nhưng sau khi tốt nghiệp, tớ lại muốn làm việc gì đó mà tớ cảm thấy hứng thú."
Mấy ngày nay, ngoại trừ thời gian thực tập và làm luận án, về cơ bản, thời gian còn lại của cô đều ở phòng tập nhảy.
Vũ đạo hí khúc và vũ đạo của múa cổ điển giống như cha truyền con nối bổ sung cho nhau vậy, một bên tập trung vào cách đánh, một bên tập trung vào sự mềm mại và kỹ thuật, ba năm qua cô vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ. Mặc dù cường độ tập luyện không còn cao như trước, nhưng kiến thức cơ bản của cô vẫn còn đó, ngày thường cô vẫn đến phòng tập nên cũng không quá xa lạ.
Muốn tập lại rất dễ, nhưng để đạt được trình độ bậc cao, thậm chí muốn tiến thêm một bước thì rất khó.
“Như thế có mệt quá không?” Hứa Chiêu Ý chống cằm thở dài: “Cậu đối xử với bản thân quá tàn nhẫn.”
“Không còn cách nào mà.” Thẩm Tự khẽ cười: “Nếu muốn đạt được thứ gì, trước tiên phải từ bỏ thứ gì đó.”
Đôi khi những gì đã nắm chắc trong tay lại càng dễ đánh mất, lo được lo mất sẽ chỉ đẩy nhanh quá trình mất đi mà thôi. Tựa như hạt cát, càng nắm chặt thì nó càng trôi đi nhanh. Chi bằng buông tay, cho nhau một cơ hội xả hơi.
Sự nghiệp cũng thế, tình cảm cũng vậy, trước nay đều thế.
Câu lạc bộ Kiền Thừa mở cửa suốt đêm, người trong phòng bao hầu như đều chưa đi mà di chuyển xuống quán bar ở tầng một. Đèn neon nhấp nháy xanh đỏ đuổi theo bóng người trên sàn nhảy, tiếng nhạc và nhịp trống rung chuyển mạnh đến mức sắp bung cả nóc nhà, từng làn khói từ băng khô bay lên rồi xoáy tròn, bầu không khí mê loạn đến cực điểm.
"Cậu nghĩ hai người họ định hành hạ nhau đến bao giờ? Tôi thấy anh ba hàng ngày ăn nhậu chơi bời phóng túng, cứ tưởng quên cô gái kia rồi, kết quả thì?" Có người tặc lưỡi: "Ngay cả sườn xám cũng không muốn nhìn thấy.”
“Anh ba cứng đầu lắm, không dễ quay đầu đâu.”
“Cái này khó mà nói được.” Cố Hoài Chi cầm ly rượu, lười biếng dựa vào quầy bar: “Biết đâu đêm nay anh ba không ngủ được lại bị sái cổ, khó chịu thì phải quay đầu thôi. "
Anh ta nhếch môi: "Có muốn cá cược không? Đặt cược khi nào anh ta không nhịn được mà theo đuổi người ta."
Vừa mới dứt lời, cả đám người đều nổi lên hứng thú, lúc đang muốn cược bỗng thấy Tề Thịnh rời đi rồi mà quay trở lại.
"Anh ba, sao anh quay lại thế?" Có người ho nhẹ một tiếng, ám chỉ những người khác lập tức dừng lại.
“Cần cậu quản à?” Tề Thịnh đá chân anh ta rồi bước qua.
Cố Hoài Chi đánh giá anh mấy giây, sau đó liền đoán ra, anh ta thong thả nhấp một ngụm rượu: "Tôi nói này anh ba, nếu cậu thật sự không thể buông tay thì thái độ thành khẩn một chút, nhanh chóng đuổi theo người ta đi, hoặc là dùng thủ đoạn nhỏ cưỡng ép cô ấy về lại bên cạnh cậu."
Anh ta nói đùa: "Chẳng phải anh có rất nhiều thủ đoạn độc ác chèn ép, lợi dụng điểm yếu của người khác sao? Sao gặp Thẩm Tự lại chẳng làm gì nổi thế?"
“Đây là kinh nghiệm mà cậu có được sau khi bị Lâm Kiều đá à?” Tề Thịnh nhướng mày.
Cố Hoài Chi nheo mắt lại: "Cậu muốn đánh nhau hả?"
Lúc họ đang đâm chọc vào chỗ đau của nhau thì ở gần đó xảy ra một cuộc cãi vã nảy lửa xảy.
Một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ từ trên lầu lao xuống, tát một người đàn ông: "Đồ cầm thú! Ai thèm quay phim của mày chứ!"
Xung quanh vang lên tiếng rì rầm bàn tán, nhưng nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
"Ồ, quy tắc ngầm à?"
"Kia không phải đạo diễn Kim sao? Đã dùng quy tắc ngầm với vài ngôi sao nữ rồi, cuối cùng cũng gặp phải một cục đá cứng rồi."
Tề Thịnh uể oải mất kiên nhẫn, vẫy tay gọi ông chủ tới.
"Có chuyện gì thế?"
Ông chủ liếc mắt, giải thích: "Đó là một sao nữ mới nổi gần đây, nhà cũng giàu nên không sợ trời không sợ đất, chắc là gặp phải quy tắc ngầm..."
“Tôi gọi ông tới đây để nói vớ vẩn à?” Tề Thịnh nheo mắt lại, nở nụ cười hơi xấu xa: “Tôi muốn ông đi xử lý, nghe rất phiền.”
Lời nói của anh có hiệu quả hơn bất cứ điều gì khác.
Không đến ba phút, nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí những kẻ gây rối còn không dám lớn tiếng.
Ông chủ không đoán ra ý của mấy người, còn tưởng là có người nhìn trúng cô gái này, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Sau khi xử lý xong trò hề, ông ta do dự, ngập ngừng hỏi: "Cô gái kia, có cần mang cô ấy qua đây không?"
Tề Thịnh khẽ cau mày, không buồn liếc mắt sang, cả người toát ra vẻ âm trầm, tràn đầy tức giận.
"Bảo cô ta cút theo đám người kia đi."
Loại người bình thường có thói quen sống chết mặc bây, sao có thể tốt bụng giải vây cho một người xa lạ chứ?
Anh thấy phiền mà thôi.
Cố Hoài Chi xua tay, khẽ cười: "Ông nhanh đuổi người đi, hôm nay anh ta nhìn ai cũng không vừa mắt đâu."
Anh không vui, nhìn ai cũng khó chịu.
Từ trước đến nay anh chỉ nhìn thuận mắt một người, nhưng người kia lại không muốn nhìn thấy anh.
Tề Thịnh nhếch mép, cười trào phúng.
Một chút cơ hội hay tình cảm cô cũng đều không muốn cho anh, cô hận không thể xóa sạch mọi dấu vết.
Dấu vết?
Tề Thịnh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn đẩy ly rượu trong tay ra, không kịp cầm theo áo khoác đã rời đi.
“Anh ba lại làm sao thế?”
Cả đám người nhìn nhau, cảm thấy rất khó hiểu.
“Không cần để ý tới anh ta.” Cố Hoài Chi xem cả quá trình rồi bình luận: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh ba bị bảo bối tâm can chọc cho phát điên rồi."
Đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên Cố Hoài Chi hiểu rất rõ Tề Thịnh.
Anh không đến mức vì một người phụ nữ mà hồn xiêu phách lạc, nhưng rõ ràng, anh đối xử với cô gái kia rất đặc biệt. Nếu anh không để tâm đến cô, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn cưỡng ép, chơi chán thì thôi, đó mới phù hợp với tính cách nham hiểm của anh.
Nhưng anh lại chưa từng hạ thủ được.
Những người trong vòng này từ nhỏ đã mưa dầm thấm lâu, từ nhỏ đã được dạy rằng tình yêu và hôn nhân khác nhau. Hôn nhân là sự chia sẻ quyền lợi, địa vị, của cải, mối quan hệ và nguồn lực, không nhất thiết phải cưới người mình thích. Gia thế là yếu tố quan trọng nhất không thể xem nhẹ, tình yêu Lọ Lem chỉ tồn tại trong truyện cổ tích. Suy cho cùng, so với cảm giác mới mẻ, lợi ích có hạn sử dụng lâu hơn.
Tề Thịnh là một người bạc bẽo, thiếu tình cảm, lẽ ra anh là người có năng lực nhất, nhưng cuối cùng anh ta lại đắc tội nhà họ Đào, bất hiếu với ông nội, thậm chí còn làm những điều ngu ngốc như nhảy qua cửa sổ để đuổi theo ai đó, suýt chút nữa bị ông nội đánh chết, bị tước quyền, cấm túc một tháng.
Rất khó có thể nói rằng anh không có chút tình cảm nào với Thẩm Tự.
Một đám người nhìn nhau, cảm thấy rất khó hiểu.
Xe chạy nhanh trên đường.
Đêm nay tài xế bị hành hạ gần chết, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của Tề Thịnh, anh ta không dám hỏi nhiều.
Đêm tuyết lớn ở Bắc Kinh, giống như rắc muối khắp trời, màu trắng bao trùm che trời lấp đất, khiến màn đêm bừng sáng.
Dì giúp việc vừa thu dọn đồ đạc xong, đang cúi đầu lau nhà. Tiếng bước chân nặng nề mà dồn dập truyền đến, bà ấy còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã nghe thấy tiếng chất vấn:
"Vứt rồi sao?"
Dì giúp việc nhìn thấy bộ mặt đằng đằng sát khí của Tề Thịnh, sợ anh nổi giận, vội vàng nói đã làm theo: "Đã vứt, cậu bảo vứt nên tôi vứt rồi."
“Vứt ở đâu rồi?” Tề Thịnh cau mày.
"Hả?"
Dì giúp việc bỗng cảm thấy mình đúng là lớn tuổi, ngày càng không thể theo kịp những suy nghĩ kỳ quặc của giới trẻ.
"Tôi hỏi thím vứt nó ở đâu rồi?" Tề Thịnh vững vàng lặp lại một lần nữa.
“Tôi…” Dì giúp việc hơi lo lắng, sợ anh trách tội, nhưng cũng không thể không nói thật: "Tôi thấy tiếc, nếu sau này cô Thẩm trở về hỏi tới thì khó giải thích, nên tôi tìm một cái hòm cất đi..."
Tề Thịnh trầm giọng ừ một tiếng, bỗng bình tĩnh lại. Anh từ từ tháo chiếc khuy măng sét kim cương ở tay áo ra, ném áo khoác sang một bên rồi đi về phòng.
"Mang đến đây."
Trong tứ hợp viện có trồng mận xanh mà Thẩm Tự thích, phòng làm việc chứa đầy các bức thư pháp anh mua cho Thẩm Tự, trong đó không thiếu những món đồ thượng phẩm đã tuyệt tích, thứ đang châm cũng chính là hương trầm dây Tây Tạng Thẩm Tự thích, thậm chí đống trang sức của cô còn có thể mở thành một triển lãm trang nhỏ. Phòng thay đồ chất đầy sườn xám của cô, là tơ tằm hoặc là gấm vóc, ngoài ra còn có áo sát nách, áo phông, váy đuôi cá... Chỉ cần liếc mắt một cái là anh có thể liên tưởng đến dáng người yểu điệu khi mang giày cao gót của cô, dáng vẻ ấy vô cùng rung động lòng người.
Trong lòng Tề Thịnh càng bực bội hơn.
Đã quen với việc nắm chắc mọi thứ trong tay nên anh rất chán ghét cảm giác này, cảm giác mất kiểm soát.
“Mẹ Dương.” Giọng nói Tề Thịnh trầm thấp khàn khàn, giống như chứa đựng một trận cuồng phong vô tận: “Vứt hết đồ đạc của cô ấy đi.”
“Ai?” Theo bản năng bà ấy hỏi lại, sau đó hơi sửng sốt, thấp giọng nói: “Là đồ của cô Thẩm sao?”
Thẩm Tự đã không ở đây mấy tháng rồi.
Bà ấy có thể nhìn ra được hai người đang cãi vã nhưng không biết rõ nguyên nhân, mà bà ấy cũng không có tư cách để hỏi, chỉ cảm thấy đáng tiếc. Bà ấy có ấn tượng khá tốt với Thẩm Tự, bởi Thẩm Tự cư xử rất lễ phép, khi ở bên Thẩm Tự, Tề Thịnh cũng rất dễ nói chuyện.
“Vứt đi, ngay bây giờ.” Tề Thịnh lạnh lùng lặp lại, giọng điệu vô cùng u ám.
Bà ấy thấy như vậy, tuy muốn khuyên nhủ nhưng cũng biết tính tình anh: "Ai da, được rồi, đợi nồi sôi, tôi múc cho cậu hai bát canh gừng rồi dọn dẹp sau."
Bên ngoài đột nhiên im ắng.
Phòng bếp cũng im ắng trở lại, một lúc sau khi trà giải rượu và canh gừng được bưng ra, trong nhà đã không còn ai.
“Cậu chủ?” Bà ấy đi một vòng trong phòng, xác định xung quanh không có ai mới buông tiếng thở dài: "Ai dà, vị tổ tông này, lại cáu kỉnh cái gì thế? Chả biết tỉnh rượu chưa mà đi ra ngoài, cũng không biết về nhà làm gì."
“Tự Tự, cậu đã nộp đề tài báo cáo lên chưa?” Bạn cùng phòng Hứa Chiếu Ý bưng đĩa trái cây ra khỏi bếp.
“Vừa mới nộp xong.” Thẩm Tự quay máy tính sang.
Thẩm Tự vừa về nước được mấy hôm, liên quan đến việc thực tập nên cô phải về nước. Vốn dĩ cô định ở khách sạn, nhưng ở một mình quá buồn tẻ, cho nên dù đã về thành phố Lâm mấy ngày nay, cô vẫn luôn ở cùng người bạn cùng phòng thời đại học. Chu Tử Khâm bận quay phim, thỉnh thoảng cũng ghé qua một chuyến.
Năm cuối đại học, nếu không học cao học thì chỉ còn hai việc phải làm: báo cáo thực tập và bảo vệ luận án.
Hứa Chiêu Ý đặt đĩa trái cây xuống, nói: “Cái này không phổ biến, tìm khắp Internet có lẽ cũng không tìm được tư liệu mấy.”
"Đừng nhắc tới. Người hướng dẫn tớ là Roger, người dạy môn tiền tệ, ngân hàng tài chính thị trường trước đây. Cậu không biết ông ấy nghiêm khắc đến mức nào đâu."
Thẩm Tự nhẹ nhàng nhấp một ngụm hồng trà, tháo chiếc vòng ngọc từ cổ tay gầy gò trắng nõn của cô ra: “Tớ nghe trợ giảng nói, lựa chọn đề tài hấp dẫn mà không viết ra được ý tưởng mới, lúc bảo vệ, Roger có thể khiến mình á khẩu không trả lời được. Ngộ nhỡ không qua, phải bảo vệ lần hai, ông ấy cũng không giơ cao đánh khẽ đâu, thuận theo ý trời thôi, dù sao cũng tốt hơn giờ lại đi tìm đề tài."
“Vậy cậu tìm công ty để lấy ví dụ ở đâu vậy?” Hứa Chiêu Ý vuốt chuột, lướt nhanh vài dòng: “Việc tìm kiếm số liệu hoạt động của một công ty trong 5 năm qua tốn rất nhiều thời gian và công sức, có cần tớ nhờ bác cả giúp chút không?”
“Không cần, tớ đã có tư liệu rồi.”
Cô đúng là có dữ liệu thị trường và số nợ tài vụ của công ty đưa vào hoạt động chính thức. Lúc trước vì hạ bệ Hằng Vinh, cô gần như tìm tòi hết tất cả gốc gác của công ty này, cám ơn trời đất vì lúc trước cô chưa xóa, dù Hằng Vinh đã sụp đổ nhưng vẫn còn chút giá trị cuối cùng…
... Được cô viết vào trường hợp tiêu cực trong bài luận văn của cô.
“Nếu cậu thật sự muốn giúp đỡ tớ thì ngày mai nhanh chóng gọi cho dì giúp việc nhà cậu về đi.” Thẩm Tự nói đến đây cũng cảm thấy đói, cô thở dài: “Hai ngày nay tớ ăn đồ hộp nhiều đến mức muốn nôn ra rồi, cả đời này tớ cũng không muốn ăn cơm hộp nữa."
Dì giúp việc xin nghỉ, cả hai đều tuân thủ nguyên tắc “quân tử tránh xa nhà bếp”, nguyên ba ngày chỉ ăn cơm hộp.
“Đừng nhìn tớ, tớ nổi tiếng là sát thủ nhà bếp.” Hứa Chiêu Ý vừa nghe nói tới nhà bếp liền đau đầu: “Ai bảo cậu không biết làm chứ?”
“Tớ có làm việc này được mấy lần đâu.” Thẩm Tự cười lạnh: “Tớ xinh đẹp như vậy, người khác nên nấu cơm cho tớ mới phải.”
Trước kia cô từng học nấu ăn để nấu cho Tề Thịnh, mất hai ngày làm lụng, nhưng Tề Thịnh chẳng có phản ứng gì, thì cô lấy đâu ra hứng thú mà tiếp tục? Dù sao đời này cô cũng không có ý định vì đàn ông rửa tay nấu canh thêm lần nào nữa.
“Hay là tớ gọi bạn trai tớ tới nhé.” Hứa Chiêu Ý chớp chớp mắt: “Anh ấy biết nấu ăn.”
“Bạn học Hứa.” Thẩm Tự cười như không cười: “Một ngày cậu không khoe ân ái thì cậu không chịu được à?”
Lúc đang tranh cãi thì điện thoại rung lên.
Thẩm Tự đảo mắt nhìn màn hình, thấy một dãy số xa lạ, không hề ngẫm nghĩ mà xuống giường, vừa nghe điện thoại vừa chạy ra khỏi biệt thự: “Cơm hộp tới rồi đúng không? Cứ để ở cửa, tôi đi lấy ngay đây."
“Thẩm Tự.”
Giọng nói ở đầu bên kia cuộc gọi như thể được nhúng trong tuyết đầu đông, lạnh lẽo mà lãnh đạm.
Bước chân của Thẩm Tự khựng lại.
Cái lạnh lẽo của đầu đông theo tay áo và cổ áo len lỏi theo vào người, cô đi ra vội vàng, thậm chí còn chưa kịp mặc áo khoác. Trong lúc nhất thời cô không kịp phản ứng, suy nghĩ chậm chạp, động tác cũng chậm theo, quên cả cúp điện thoại.
"Mới mấy tháng không gặp, nghe không rõ hay là giả vờ không quen?" Giọng nói của đối phương mang theo vẻ cười nhạo.
“Nghe khá quen tai.” Thẩm Tự gật đầu, tránh đi hướng gió nói: “Giọng nói của anh giống hệt người yêu cũ đã chết của tôi, ban đêm nghe thấy rất đáng sợ.”
Cô bình tĩnh hơn cả tưởng tượng.
Sau khi chia tay, cô không hề thay đổi số điện thoại. Một là quá phiền toái, số điện thoại liên quan tới rất nhiều thứ, tới cả hệ thống giáo dục của trường đại học, mạng nội bộ nhà trường. Hai là cô không cảm thấy dù cô có chặn Tề Thịnh thì anh cũng sẽ vẫn gọi được.
Anh vốn không phải là người sẽ cúi đầu trước.
Cho dù là gia thế hay bản lĩnh, đúng là anh có vốn liếng để đứng trên cao, anh sẽ không khom lưng vì ai.
Vì vậy, Thẩm Tự cũng không vội cúp máy, ngược lại còn chân thành nói: "Anh mộng du à? Nửa đêm không ngủ đi nổi điên với tôi làm gì?"
Hơn nửa đêm?
Ở Boston chênh lệch gần nửa ngày, bây giờ là buổi trưa, ở trong nước mới là nửa đêm.
“Cô về nước?” Giọng Tề Thịnh hơi trầm xuống.
Thẩm Tự im bặt, rồi đột nhiên cười: “Những lời này nghe quen tai ghê, giống như tôi từng hỏi anh vậy.”
Những hồi ức khó chịu kia lại bị câu nói này gợi lên, từng chút từng chút xâm nhập vào tâm chí, khiến người ta tâm phiền ý loạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Thẩm Tự dần trở nên lạnh băng, giọng nói cũng lạnh lùng: “Cô quản làm gì?”
Rồi thẳng tay cúp điện thoại.
Nhưng chỉ tắt máy được vài giây, dãy số đó lại hiện lên lần nữa, điện thoại rung liên tục không ngừng.
Thẩm Tự nhìn mấy giây rồi lập tức chặn.
Bầu trời đêm đầu đông ở phương Nam khá trong, thậm chí có thể nhìn thấy cả những ngôi sao, nhưng vẫn có cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ từng đợt thổi đến. Thẩm Tự hít sâu một hơi, ấn tắt màn hình, toàn thân lạnh buốt, cô không muốn ở bên ngoài nữa.
Reng reng…
Di động lại rung lên, lại là một dãy số lạ.
“Lần cuối cùng, đừng gọi cho tôi nữa.” Mặt Thẩm Tự không cảm xúc trả lời cuộc gọi: “Nếu có bệnh thì đến bệnh viện lấy thuốc, nếu không ngủ được thì tôi cho anh một phương thuốc."
Cô gằn giọng cười lạnh: "Trộn Cephalosporin với rượu, ngủ giấc ngàn thu."
Tề Thịnh không ở ngay bên cạnh cô, tạm thời không cần cân nhắc đến hậu quả, cái gì cô cũng dám nói.
Chỉ là khác với dự đoán của cô, Tề Thịnh không phản ứng gì nhiều, chỉ trầm giọng gọi:
"Tự Tự."
“Được rồi, đừng gọi tôi như vậy, chúng ta không thân.” Ý cười trên mặt Thẩm Tự rất hờ hững, trong giọng nói không hề có chút tình cảm: “Anh nhớ mãi không quên người yêu cũ như vậy là muốn cầu xin tôi quay lại à?”
“Thẩm Tự.” Giọng nói quyến rũ của Tề Thịnh tràn ngập ý đe dọa rất âm trầm.
Lúc này mới giống phong cách thường ngày của anh.
“Ừ.” Thẩm Tự đáp lại, nói giọng mỉa mai: "Mới một câu mà đã chọc đến ngài rồi, thật ngại quá, nhưng mà đúng như là tính tình của anh không hề thay đổi chút nào."
Cô nhớ đến câu nói trước kia của anh: “Mấy năm nay em chả tiến bộ gì cả, không thể học thêm mấy câu khác à?” Nhân cơ hội này trả lại anh hết nên cũng thấy vui hơn.
Thẩm Tự sờ lên môi mình, nói: “Dù sao tôi cũng không rảnh để nổi điên với anh, nếu anh nhất quyết muốn nửa đêm quấy rầy bạn gái cũ, tôi sẽ tắt máy đổi số, rồi sẽ báo cảnh sát."
“Thật xin lỗi?” Giọng Tề Thịnh rất thấp.
Thẩm Tự giật mình, trước khi cúp máy không nhịn được mà đánh giá: “Anh uống nhiều quá rồi phải không?”
Cảm giác rất khó nói, nhịp tim cô đập mạnh vô cùng, như có vật gì nghẹn ở cổ họng, không có cách nào bình ổn nổi.
Đêm nay anh rất lạ.
Nhưng nếu đã chia tay thì mọi việc đều không liên quan gì đến cô, cô không cần phải lãng phí thời gian tò mò làm gì.
Thẩm Tự trực tiếp tắt máy.
Quên đi, ngày mai sẽ đổi sim.
Cô ra ngoài lâu tới mức Hứa Chiêu Ý cũng phải đi ra theo: "Lấy cơm hộp thôi mà sao lâu thế, cậu ăn mảnh bên ngoài à?"
“Không có việc gì.” Thẩm Tự cụp mi xuống, khẽ cười: “Nghe điện thoại tiếp thị ấy mà.”
Hứa Chiêu Ý nghe không nghe rõ, đúng lúc người giao hàng tới nên cô ấy không nhận ra sự khác thường.
Cô ấy đi vào bếp thay chén đĩa đựng, thản nhiên hỏi: “Tớ vừa xem email trên máy tính của cậu, trước đó không phải cậu nhận được offer từ Quân Thịnh sao? Sao lại chọn Hồng Phong, đãi ngộ ở đó thấp hơn mà?"
“Tớ không thích thôi.” Thẩm Tự mở hộp cơm ra: “Đãi ngộ không quan trọng, công việc của Hồng Phong rất nhàn hạ, ngay từ đầu tớ đã không có hứng thú với những thứ này. Lúc trước...”
Lúc trước chọn chuyên ngành này cũng vì Tề Thịnh mà thôi.
Âm thanh đến đây đột nhiên im bặt.
"Lúc đầu thì không sao, vì đã chọn chuyên ngành này nên vẫn xuôi chèo mát mái." Thẩm Tự tự nhiên chuyển chủ đề: "Nhưng sau khi tốt nghiệp, tớ lại muốn làm việc gì đó mà tớ cảm thấy hứng thú."
Mấy ngày nay, ngoại trừ thời gian thực tập và làm luận án, về cơ bản, thời gian còn lại của cô đều ở phòng tập nhảy.
Vũ đạo hí khúc và vũ đạo của múa cổ điển giống như cha truyền con nối bổ sung cho nhau vậy, một bên tập trung vào cách đánh, một bên tập trung vào sự mềm mại và kỹ thuật, ba năm qua cô vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ. Mặc dù cường độ tập luyện không còn cao như trước, nhưng kiến thức cơ bản của cô vẫn còn đó, ngày thường cô vẫn đến phòng tập nên cũng không quá xa lạ.
Muốn tập lại rất dễ, nhưng để đạt được trình độ bậc cao, thậm chí muốn tiến thêm một bước thì rất khó.
“Như thế có mệt quá không?” Hứa Chiêu Ý chống cằm thở dài: “Cậu đối xử với bản thân quá tàn nhẫn.”
“Không còn cách nào mà.” Thẩm Tự khẽ cười: “Nếu muốn đạt được thứ gì, trước tiên phải từ bỏ thứ gì đó.”
Đôi khi những gì đã nắm chắc trong tay lại càng dễ đánh mất, lo được lo mất sẽ chỉ đẩy nhanh quá trình mất đi mà thôi. Tựa như hạt cát, càng nắm chặt thì nó càng trôi đi nhanh. Chi bằng buông tay, cho nhau một cơ hội xả hơi.
Sự nghiệp cũng thế, tình cảm cũng vậy, trước nay đều thế.
Câu lạc bộ Kiền Thừa mở cửa suốt đêm, người trong phòng bao hầu như đều chưa đi mà di chuyển xuống quán bar ở tầng một. Đèn neon nhấp nháy xanh đỏ đuổi theo bóng người trên sàn nhảy, tiếng nhạc và nhịp trống rung chuyển mạnh đến mức sắp bung cả nóc nhà, từng làn khói từ băng khô bay lên rồi xoáy tròn, bầu không khí mê loạn đến cực điểm.
"Cậu nghĩ hai người họ định hành hạ nhau đến bao giờ? Tôi thấy anh ba hàng ngày ăn nhậu chơi bời phóng túng, cứ tưởng quên cô gái kia rồi, kết quả thì?" Có người tặc lưỡi: "Ngay cả sườn xám cũng không muốn nhìn thấy.”
“Anh ba cứng đầu lắm, không dễ quay đầu đâu.”
“Cái này khó mà nói được.” Cố Hoài Chi cầm ly rượu, lười biếng dựa vào quầy bar: “Biết đâu đêm nay anh ba không ngủ được lại bị sái cổ, khó chịu thì phải quay đầu thôi. "
Anh ta nhếch môi: "Có muốn cá cược không? Đặt cược khi nào anh ta không nhịn được mà theo đuổi người ta."
Vừa mới dứt lời, cả đám người đều nổi lên hứng thú, lúc đang muốn cược bỗng thấy Tề Thịnh rời đi rồi mà quay trở lại.
"Anh ba, sao anh quay lại thế?" Có người ho nhẹ một tiếng, ám chỉ những người khác lập tức dừng lại.
“Cần cậu quản à?” Tề Thịnh đá chân anh ta rồi bước qua.
Cố Hoài Chi đánh giá anh mấy giây, sau đó liền đoán ra, anh ta thong thả nhấp một ngụm rượu: "Tôi nói này anh ba, nếu cậu thật sự không thể buông tay thì thái độ thành khẩn một chút, nhanh chóng đuổi theo người ta đi, hoặc là dùng thủ đoạn nhỏ cưỡng ép cô ấy về lại bên cạnh cậu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta nói đùa: "Chẳng phải anh có rất nhiều thủ đoạn độc ác chèn ép, lợi dụng điểm yếu của người khác sao? Sao gặp Thẩm Tự lại chẳng làm gì nổi thế?"
“Đây là kinh nghiệm mà cậu có được sau khi bị Lâm Kiều đá à?” Tề Thịnh nhướng mày.
Cố Hoài Chi nheo mắt lại: "Cậu muốn đánh nhau hả?"
Lúc họ đang đâm chọc vào chỗ đau của nhau thì ở gần đó xảy ra một cuộc cãi vã nảy lửa xảy.
Một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ từ trên lầu lao xuống, tát một người đàn ông: "Đồ cầm thú! Ai thèm quay phim của mày chứ!"
Xung quanh vang lên tiếng rì rầm bàn tán, nhưng nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
"Ồ, quy tắc ngầm à?"
"Kia không phải đạo diễn Kim sao? Đã dùng quy tắc ngầm với vài ngôi sao nữ rồi, cuối cùng cũng gặp phải một cục đá cứng rồi."
Tề Thịnh uể oải mất kiên nhẫn, vẫy tay gọi ông chủ tới.
"Có chuyện gì thế?"
Ông chủ liếc mắt, giải thích: "Đó là một sao nữ mới nổi gần đây, nhà cũng giàu nên không sợ trời không sợ đất, chắc là gặp phải quy tắc ngầm..."
“Tôi gọi ông tới đây để nói vớ vẩn à?” Tề Thịnh nheo mắt lại, nở nụ cười hơi xấu xa: “Tôi muốn ông đi xử lý, nghe rất phiền.”
Lời nói của anh có hiệu quả hơn bất cứ điều gì khác.
Không đến ba phút, nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí những kẻ gây rối còn không dám lớn tiếng.
Ông chủ không đoán ra ý của mấy người, còn tưởng là có người nhìn trúng cô gái này, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Sau khi xử lý xong trò hề, ông ta do dự, ngập ngừng hỏi: "Cô gái kia, có cần mang cô ấy qua đây không?"
Tề Thịnh khẽ cau mày, không buồn liếc mắt sang, cả người toát ra vẻ âm trầm, tràn đầy tức giận.
"Bảo cô ta cút theo đám người kia đi."
Loại người bình thường có thói quen sống chết mặc bây, sao có thể tốt bụng giải vây cho một người xa lạ chứ?
Anh thấy phiền mà thôi.
Cố Hoài Chi xua tay, khẽ cười: "Ông nhanh đuổi người đi, hôm nay anh ta nhìn ai cũng không vừa mắt đâu."
Anh không vui, nhìn ai cũng khó chịu.
Từ trước đến nay anh chỉ nhìn thuận mắt một người, nhưng người kia lại không muốn nhìn thấy anh.
Tề Thịnh nhếch mép, cười trào phúng.
Một chút cơ hội hay tình cảm cô cũng đều không muốn cho anh, cô hận không thể xóa sạch mọi dấu vết.
Dấu vết?
Tề Thịnh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn đẩy ly rượu trong tay ra, không kịp cầm theo áo khoác đã rời đi.
“Anh ba lại làm sao thế?”
Cả đám người nhìn nhau, cảm thấy rất khó hiểu.
“Không cần để ý tới anh ta.” Cố Hoài Chi xem cả quá trình rồi bình luận: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh ba bị bảo bối tâm can chọc cho phát điên rồi."
Đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên Cố Hoài Chi hiểu rất rõ Tề Thịnh.
Anh không đến mức vì một người phụ nữ mà hồn xiêu phách lạc, nhưng rõ ràng, anh đối xử với cô gái kia rất đặc biệt. Nếu anh không để tâm đến cô, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn cưỡng ép, chơi chán thì thôi, đó mới phù hợp với tính cách nham hiểm của anh.
Nhưng anh lại chưa từng hạ thủ được.
Những người trong vòng này từ nhỏ đã mưa dầm thấm lâu, từ nhỏ đã được dạy rằng tình yêu và hôn nhân khác nhau. Hôn nhân là sự chia sẻ quyền lợi, địa vị, của cải, mối quan hệ và nguồn lực, không nhất thiết phải cưới người mình thích. Gia thế là yếu tố quan trọng nhất không thể xem nhẹ, tình yêu Lọ Lem chỉ tồn tại trong truyện cổ tích. Suy cho cùng, so với cảm giác mới mẻ, lợi ích có hạn sử dụng lâu hơn.
Tề Thịnh là một người bạc bẽo, thiếu tình cảm, lẽ ra anh là người có năng lực nhất, nhưng cuối cùng anh ta lại đắc tội nhà họ Đào, bất hiếu với ông nội, thậm chí còn làm những điều ngu ngốc như nhảy qua cửa sổ để đuổi theo ai đó, suýt chút nữa bị ông nội đánh chết, bị tước quyền, cấm túc một tháng.
Rất khó có thể nói rằng anh không có chút tình cảm nào với Thẩm Tự.
Một đám người nhìn nhau, cảm thấy rất khó hiểu.
Xe chạy nhanh trên đường.
Đêm nay tài xế bị hành hạ gần chết, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của Tề Thịnh, anh ta không dám hỏi nhiều.
Đêm tuyết lớn ở Bắc Kinh, giống như rắc muối khắp trời, màu trắng bao trùm che trời lấp đất, khiến màn đêm bừng sáng.
Dì giúp việc vừa thu dọn đồ đạc xong, đang cúi đầu lau nhà. Tiếng bước chân nặng nề mà dồn dập truyền đến, bà ấy còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã nghe thấy tiếng chất vấn:
"Vứt rồi sao?"
Dì giúp việc nhìn thấy bộ mặt đằng đằng sát khí của Tề Thịnh, sợ anh nổi giận, vội vàng nói đã làm theo: "Đã vứt, cậu bảo vứt nên tôi vứt rồi."
“Vứt ở đâu rồi?” Tề Thịnh cau mày.
"Hả?"
Dì giúp việc bỗng cảm thấy mình đúng là lớn tuổi, ngày càng không thể theo kịp những suy nghĩ kỳ quặc của giới trẻ.
"Tôi hỏi thím vứt nó ở đâu rồi?" Tề Thịnh vững vàng lặp lại một lần nữa.
“Tôi…” Dì giúp việc hơi lo lắng, sợ anh trách tội, nhưng cũng không thể không nói thật: "Tôi thấy tiếc, nếu sau này cô Thẩm trở về hỏi tới thì khó giải thích, nên tôi tìm một cái hòm cất đi..."
Tề Thịnh trầm giọng ừ một tiếng, bỗng bình tĩnh lại. Anh từ từ tháo chiếc khuy măng sét kim cương ở tay áo ra, ném áo khoác sang một bên rồi đi về phòng.
"Mang đến đây."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro