Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Chương 25

2024-09-21 22:12:16

Tạp chí dưới trướng D.S vì muốn chụp ảnh thời trang cho một nhãn hiệu trang sức nên đã mời Chu Tử Khâm quay. Thẩm Tự cũng không ở trong nước lâu nữa, thấy Chu Tử Khâm ở gần đó nên hai người hẹn gặp.

Lúc Thẩm Tự đến, Chu Tử Khâm còn chưa xong việc, cô đành ngồi bên cạnh đợi một lúc.

Hai mươi phút sau, Chu Tử Khâm đưa đồ trong tay cho trợ lý, rồi chạy chậm tới trước mặt Thẩm Tự, nói liên tiếp hai câu “ngại quá”: “Làm cậu đợi lâu rồi, Tự Tự, chúng ta đi ăn cơm đã nha?”

“Cũng được.” Thẩm Tự không quan tâm đến mấy chuyện này lắm, cô gật gật đầu: “Cậu muốn đi đâu?”

Khi nói chuyện, một nghệ sĩ nữ được nhân viên công tác vây quanh đi đến, khiến cửa tòa tạp chí trở nên đông đúc chật chội.

Trong nháy mặt, sắc mặt của Chu Tử Khâm tối sầm lại.

Biểu cảm của cô khó coi đến nỗi chỉ kém không viết mấy chữ ‘bà đây không thích cô’ lên mặt.

“Sao thế?”

Thẩm Tự cũng nhìn qua, chỉ thấy một đám đông, cũng không nhìn ra điều gì khác thường.

“Cậu thấy cô gái kia không? Đây là người lần trước tớ nói với cậu ở thành phố Cảng đó, là Nhan Nhược, ông trời thương tình nên cho cô ta chút danh tiếng đó.” Chu Tử Khâm trợn trắng mắt, ý bảo cô nhìn về phía bóng dáng kia: “Thật đen đủi.”

“Cậu thù dai thật đấy.” Thẩm Tự buồn cười nói: “Chuyện lâu vậy rồi còn chưa quên à?”

“Cậu không biết đâu, dáng vẻ ngày thường cô ta cao ngạo vênh mặt hất hàm sai khiến người khác rất đáng ghét, lúc tớ đi quay gặp cô ta hai lần, mỗi lần cô ta đều đâm đầu tìm chết.” Chu Tử Khâm liên tục mắng vài cây: “Nhưng mà nghe nói gia cảnh của cô ta không tệ, là ‘phú nhị đại’*, chắc cũng chỉ vào giới giải trí chơi chơi mà thôi, hiện tại tớ mong nhất là cô ta sớm ngày rời khỏi cái vòng này.”

*Phú nhị đại là thế hệ giàu có thứ hai

“Trong công việc hai người nhiều ít gì cũng sẽ đối đầu, đương nhiên không có cô ta là tốt nhất.” Thẩm Tự hơi cong môi.

Chu Tử Khâm không tình nguyện mà ‘hừ’ một tiếng.

Nhìn chằm chằm vào cô ta hai giây, bỗng nhiên Chu Tử Khâm ‘di’ lên, hai mắt cô ấy mở to, ánh mắt hơi băn khoăn nhìn Thẩm Tự, ánh mắt ấy khiến cô cảm thấy khó hiểu.

“Cậu nhìn tớ làm gì?” Thẩm Tự hoang mang hỏi.

“Tớ vừa mới phát hiện, cô ta hơi giống cậu nha.” Chu Tử Khâm xác nhận lại lần nữa, sắc mặt hơi kỳ quái: “Là khuôn mặt ý, trước đó tớ không để ý, nhưng hai người đứng chung một chỗ đúng là có hơi giống.”

Khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau, ngày thường sẽ không ai nghĩ tới chuyện này, nhưng đứng cùng một chỗ lại thấy rất rõ.

“Nhưng cô ta và cậu không cùng đẳng cấp.” Chu Tử Khâm nói xong, giống như sợ Thẩm Tự không vui, nên lập tức phủ nhận: “Cô ta đứng bên cạnh cậu liền thấy có vẻ co quắp, vẫn là Tự Tự của chúng ta đẹp hơn.”

Cũng không phải là vì là bạn thân mà tâng bốc nhau, xác thật là vẻ đẹp của Thẩm Tự khắc sâu vào ấn tượng hơn, ngũ quan cô rất tinh xảo, vừa chuyện động đã làm kinh diễm bốn phía, nét dịu dàng đứng trước sự tinh xảo này sẽ bị làm cho nhạt nhòa nhàm chán.

Giống sao?

Chính Thẩm Tự cũng không nhận ra, cô cũng không để ý đến.

Cô kéo khuỷu tay Chu Tử Khâm: “Được rồi, mấy này nay tớ toàn ăn ngoài, sắp chết đói rồi.”

“Cơm hộp à?” Chu Tử Khâm được nuông chiều từ bé, gần như chưa từng chạm vào thứ này: “Đêm mai mấy giờ cậu rảnh? Tớ quen một người bạn, mỗi ngày dùng máy bay vận chuyện rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi sống, tớ kêu người làm cho cậu ăn.”

“Ngày mai tớ có hẹn với một người bạn, buổi tối còn có một buổi tiệc.” Chân mày Thẩm Tự khẽ nhíu lại: “Thôi nói sau đi.”

Chu Tử Khâm nhìn ra cô không muốn đi lắm.

“Tham gia tiệc không phải tốt hơn là ở công ty viết án kiện sao? Dù gì cũng là tiệc của các ông lớn, được thêm kiến thức mà đúng không.”

Chu Tử Khâm là người không thích ngồi yên một chỗ: “Hơn nữa chúng ta là cá thể trong xã hội, dù không thu hoạch được gì, quen thêm một người bạn cũng tốt mà.”

Thẩm Tự không thấy đây là đúng.

Lúc trước cô đi theo Tề Thịnh, đã tiếp xúc với đủ loại xã giao, đã rất quen thuộc với cái gọi là tiệc của các ông lớn hội tụ. Mấy năm nay có rất nhiều các cuộc tụ hội như thế, nói dễ nghe là để làm quen xã giao, mở rộng nhân mạch, nhưng nói khó nghe chẳng qua chỉ là chỗ để người ta dẫm người ở thấp để lấy lòng mấy ông lớn, vô cùng nhàm chán.

Nhưng thứ cô quan tâm lại là cái khác, cô đè đè chân mày: “Thật ra là tớ sợ gặp Tề Thịnh.”

“A?” Chu Tử Khâm ngẩn ra.

“Cậu không nhìn ra à? Thật ra tớ hơi sợ anh ta.” Thẩm Tự bình tĩnh nói một câu.

“Người chị em, tớ thật sự không nhìn ra. Diêm La sống cậu còn dám bỏ, có cái gì mà cậu sợ hãi chứ?” Chu Tử Khâm một lời khó nói hết nhìn chằm chằm Thẩm Tự vài giây: “Hơn nữa cậu không nhớ những sự tích anh dũng của cậu trong mấy năm nay sao?”

Ngắt điện thoại, kéo đen, xóa bỏ, vậy còn chưa đủ, mỗi lần có cơ hội là sẽ mắng anh cho thoải mái mới thôi.

Mấy năm nay hầu như tất cả mọi thứ, kể cả nhà cũng là do Tề Thịnh cho, nhưng sau khi chia tay cô kiểm kê lại toàn bộ tài sản rồi mang đi cũng không có gì, dù sao Tề Thịnh cũng không vì ít tiền đó mà đến tìm cô gây phiền phức, nhưng đã vậy cô còn dám để lại một tờ giấy khiêu khích anh.

Đoán được Tề Thịnh sẽ đi Boston, khi qua cổng kiểm an cô cố ý không làm đăng kí, kéo chân người ta một ngày một đêm, đợi đến lúc Tề Thịnh chờ ở sân bay, cô lại xin nghỉ với giáo viên nước Mĩ, chỉ kém không để lại một câu: “Đó là tôi cố ý chơi anh.”...

Sự tích của cô trước khi chia tay không cần phải nói, cô có can đảm dám lợi dụng Tề Thịnh, vậy mà có còn thể có đủ tay chân ở lại đây, cũng chỉ có một mình cô được như vậy.

“Nói thật, dáng vẻ mỗi ngày cậu nhảy vào bãi mìn của anh ba nhảy Disco, không có chút nào là giống sợ anh ta cả? Hơn nữa mỗi lần cậu tức giận với anh ta, người bị uy hiếp cũng chỉ có mình.” Chu Tử Khâm nhớ lại xong, chỉ cảm thấy mình rất ấm ức: “Vui buồn của nhân loại thật khó hiểu.”

“Dù sao cũng đã chia tay, anh ta thích làm thế nào thì làm.” Thẩm Tự không cười nữa, mà khẽ trào phúng: “Theo logic bá đạo của Tề Thịnh, anh ta không bảo ngừng, không ai có tư cách nói đã xong. Nếu ngày nào đó gặp lại chắc chắn tình huống sẽ rất đặc sắc, anh ta chỉ cần có cơ hội được lợi chắc chắn sẽ chiếm cho bằng hết.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có thể là vì ở cùng Tề Thịnh lâu, thời gian yên ổn ngắn ngủi này làm cô cảm thấy bất an, theo tính cách của anh sẽ không có chuyện bỏ qua chuyện cũ dễ dàng như vậy, tính cách của anh phải là có thù tất báo mới đúng.

Người thường ai đụng tới anh, không chết cũng bị lột một tầng da, cho nên cô chưa từng cảm thấy mình và Tề Thịnh có thể dễ đến dễ đi. Cô chưa bao giờ tin lúc gặp lại có thể nhẹ nhàng nói một câu ‘Rất vui được gặp lại’ hay “Đã lâu không gặp”, cho dù từ trước đến giờ anh chưa từng sử dụng những thủ đoạn độc ác ấy lên người cô.

“Người chị em thật giỏi. Nhưng mà anh ba cũng không được.” Chu Tử Khâm nhỏ giọng than, nói thầm: “Tớ vốn cho rằng đoạn sau sẽ là: Cậu trống, anh ta đuổi, sau đó cậu có chạy đằng trời.”

“...”

Thẩm Tự nhìn dáng vẻ tiếc nuối của cô ấy, trên đầu chậm rãi hiện lên dấu hỏi chấm.

“Sau đó ở một đêm mưa to, anh ta “cường thủ đoạt hào”, còn cậu liều chết phản kháng.” Chu Tử Khâm hoàn toàn chìm trong ảo tưởng, cô ấy rất có hứng thú tiếp tục lải nhải: “Kết quả là vì cậu phản kháng mà bị cầm tù trong phòng tối. Anh ta bóp cằm cậu nói: “Cô gái, cô đừng mơ tưởng rời khỏi tôi” sau đó là đến một đoạn mười nghìn chữ không phù hợp với trẻ em… ai ui! Đau!”

Thẩm Tự không có biểu cảm mà vỗ vào trán Chu Tử Khâm, cô cười lạnh: “Cậu đang nói lời chó má gì thế?”

Chu Tử Khâm che trán lại tránh đi: “Tuy rằng tớ biên tập hơi máu chó, nhưng chẳng qua là vì tớ cảm thấy quá đáng tiếc. Trước đó cậu thích anh ta như vậy mà, cho dù cậu là người nói chia tay, nhưng hiện tại nhất định vẫn cảm thấy rất ấm ức.”

Cô ấy quan sát biểu cảm của Thẩm Tự nói: “Hơn nữa tớ đã hỏi thăm rồi, chuyện đính hôn không liên quan đến anh ta, là do người lớn trong nhà vừa ý, anh ta chưa từng có tiếp xúc gì với Đào Mẫn Ngọc.”

“Tớ không để ý đến cái này.” Thẩm Tự cười khẽ: “Thật ra với tớ mà nói, chia tay chính là lựa chọn tốt nhất.”

Cũng là ngàn năm cơ hội có một.

Chu Tử Khâm tưởng cô đau lòng, khẽ ho nhẹ, bắt đầu rời đề tài: “Được rồi, không nói đến chuyện này, chúng mình đi ăn tôm hùm đất đi, tớ biết một cửa hàng rất ngon.”

Thật ra người rất giống cây, càng hướng tới chỗ cao, gần ánh mặt trời, thì lại càng phải hướng tới lòng đất đen tối. Giới hạn giữa đen và trắng cũng không rõ ràng, trước nay cô luôn biết mình muốn cái gì, mục tiêu rất rõ ràng, cũng rất quyết đoán.

Cô không đơn thuần như Chu Tử Khâm nghĩ.

_

Bảng quảng cáo của những tầng lầu san sát cao vút của nhà họ Lục không ngừng lập lòe ánh sáng, sáng hơn cả những ánh đèn neon. Vào mùa đông lá rụng, từ cửa sổ sát đất nhìn ra trọn vẹn cảnh phồn hoa của bến Thượng Hải.

Ở Minh Công Quán đèn đuốc sáng trưng, ở đây vẫn còn giữ lại phong cách trang hoàng thời dân quốc, người hầu bưng khay đi xuyên qua đám người. Chủ đề của hội nghị thượng đỉnh tối nay là: “Động cơ kỹ thuật số AI+, Kỷ nguyên trí tuệ nhân tạo - Diễn đàn chủ đề đầu tư và tài chính” hội nghị vừa mới bắt đầu, ban đầu mọi người sẽ trò chuyện với nhau, vậy nên trong hội trường tốp năm tốp ba tụ lại trò chuyện, trong hình ảnh quần là áo lượt là hình ảnh những ly rượu cụng vào nhau.

“Thật là khách quý, không phải anh rất không thích những buổi tụ hội như này sao?” Phó Thiệu Trạch vẫy vẫy tay, sau khi bí thư ấn mở thang máy thì không đi cùng họ nữa.

“Hôm nay thấy hứng thú.” Tề Thịnh lạnh nhạt nói.

Phó Thiệu Trạch cũng không để ý tới chuyện này, mà quan tâm tới chuyện khác, nghĩ một lúc vẫn không nhịn được hỏi.

“Gần đây sao thế, ông cụ có phải vì chuyện trước đây mà làm khó anh?” Phó Thiệu Trách nhíu mày: “Tôi nghe được mấy lời đồn không hay lắm.”

Anh ta thấp giọng nói: “Không phải ông cụ luôn đứng về phía anh sao? Ngoài chuyện Mẫn Ngọc anh không làm theo ý ông ấy, mấy năm nay hầu như anh không làm sai gì, sao ông ấy lại không chịu ủy quyền chứ?”

Việc liên hôn với nhà họ Đào không thành công, nhưng cũng không tới mức vì chuyện này mà trở mặt, dù sao cũng chưa chính thức đính hôn. Hơn nữa vì chuyện này ông cụ đã tước quyền của Tề Thịnh, còn cấm túc anh một tháng, phạt cũng đã phạt rồi, dù sao cũng không lay chuyển được, theo lý cũng nên nguôi giận.

“Là do bác hai.” Tề Thịnh sờ Phật châu ở cổ tay, lạnh nhạt nói: “Lão đông tây này đã một đống tuổi, lúc ăn cây táo rào cây sung thì rất nghị lực, xong tối hôm qua lại trở về khóc lóc rồi sám hối, đoán chừng là ông cụ đã mềm lòng, đau lòng con của ông ấy, nên thấy tôi liền cảm thấy không thoải mái.”

Thủ đoạn của Tề Thịnh quyết đoán như thế nào, trong lòng ông cụ rõ ràng, hiện giờ ông ấy đã lớn tuổi, nhà họ Tề sớm muộn gì cũng phải thay người lên nắm quyền, chỉ là bắt đầu từ mấy tháng trước, ông ấy giống như bắt đầu cố ý áp chết Tề Thịnh.

Chuyện thành phố Nam, nếu đã cho Tề Thịnh đi xử lý, ông cụ hẳn là biết kết quả sẽ như này.

Khu sản nghiệp của nhà họ Tề ở Hoa Nam nhiều năm đã bắt đầu gặp phải vấn đề nghiêm trọng, cần phải có liều thuốc mạnh, mà Tề Thịnh chính là lưỡi dao sắc bén thích hợp nhất, anh có thể xẻo thịt chặt xương mà không đổi sắc mặt.

Nhưng thái độ của ông cụ lại quá lạ.

“Có lẽ ông ấy không phải không chịu ủy quyền, mà là ông ấy không yên tâm về tôi.” Tề Thịnh cười nhạt, ý cười của anh không hề chạm đến đáy mắt.

Đề tài này không vui vẻ gì, nên cũng không nói tiếp nữa.

Thanh máy không ngừng đi lên.

Hôm nay rõ ràng Tề Thịnh không tập trung lắm, anh xoa nhẹ Phật châu hai cái, xuyên qua cửa kính nhìn xuống toàn bộ yến tiệc, tầm mắt anh dừng lại trên một bóng người.

Cửa sổ lầu một của Minh Công Quan mở ra, có gió thổi qua, tuyết đóng băng trên mái hiên rơi xuống.

Thẩm Tự đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, tay bưng một ly rượu vang đỏ, nghe người đối diện nghiêm túc nói chuyện, cô ngẫu nhiên tiếp lại hai ba câu, dáng vẻ lúc cô rũ mắt cười quyến rũ khó hiểu.

Từ đầu đến cuối tầm mắt Tề Thịnh đều dừng trên người cô, ánh mắt anh dần trầm xuống.

Phó Thiệu Trạch nhận ra anh thất thần, theo tầm mắt anh nhìn xuống, thấy cô thì vui vẻ nói: “U, đây không phải là em Thẩm sao? Tôi nói mà, sao anh lại chịu hạ mình đến đây chứ, thì ra ý của Túy Ông không phải là rượu nha.”

Tề Thịnh nhấc mắt lên, ánh mắt hơi trầm xuống.

Phó Thiệu Trạch chậc một tiếng, tiếp tục thử tìm chết: “Người nào đó nếu sớm thừa nhận mình nhớ mãi không quên, tôi còn có thể tìm nhân viên công tác giúp anh ta thay đổi vị trí, để em Thẩm ngồi cùng anh ta.”

Đinh…

Cửa thang máy vừa mở, Tề Thịnh đã lạnh nhạt đi ra ngoài, tiếng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hiện tại anh cũng có thể đổi.”

_

Thật ra Thẩm Tự không kiên nhẫn ở lại đây lắm.

Khúc đầu của bữa tiệc thường là tiệc rượu, các loại xã giao, tốp năm tốp ba đứng chung trò chuyện. Người đàn ông đối diện nói chuyện rất lưu loát, nhưng tất cả đều là ‘thanh công vĩ đại’ của mình mấy năm nay, không hề liên quan gì đến chủ đề, anh ta dùng hành động thực tế chứng minh mình “Bình thường nhưng lại rất tự tin.”

Thẩm Tự bình tĩnh trả lời vài câu, cô ngại không ngắt lời khoe khoang của đối phương.

Trong lúc đang phiền, cô giống như nhận ra cái gì, Thẩm Tự đột nhiên ngước mắt lên nhìn.

Tầm mắt xuyên qua hơn nửa hội người, không tiếng động mà dừng lại ở chỗ trên cao. Lúc xác nhận được bóng dáng rời khỏi thang máy, con người Thẩm Tự bỗng rụt lại, hơi ngừng một lúc rồi mới bình thường lại.

Chẳng qua nửa người của cô đã tê rần.

Oan gia ngõ hẹp.

Mấy năm nay cũng không thấy Tề Thịnh có hứng thú với mấy cuộc hội nghị như này, vậy mà hôm nay lại hạ mình tới đây.

Trái lại cô cũng không đến mức đa tình cho rằng Tề Thịnh vì mình mà tới, nhưng thật ra cô không muốn gặp anh.

Hoàn toàn không chờ mong vì ngoài ý muốn mà đối mặt nhau, càng không muốn liên lụy đến nhau, không tới vài giây, Thẩm Tự làm như không có việc gì mà di chuyển tầm mắt, tiếp tục trò chuyện vui vẻ với người đối diện, mà trái tim lại không chịu khống chế đập thình thịch.

Cái nơi chó chết này, cô không nên tới!

“Xin lỗi, tôi có thể đổi vị trí với anh sao?” Thẩm Tự nhẹ nhàng lười biếng cười, nhìn tấm bình phong bên cạnh người đàn ông, giơ tay vuốt lại sợi tóc hỗn loạn bên thái dương: “Ở đây hơi lạnh.”

Người đàn ông đối diện ngẩn ra, rõ ràng cảm nhận được thái độ khác thường của Thẩm Tự: “Đương nhiên là có thể rồi.”

Anh ta thất thần nhìn dáng vẻ tươi cười của cô: “Muốn đổi chỗ khác không? Chỗ này đúng là không ấm áp.”

Vốn dĩ Thẩm Tự không muốn ở đây lâu, vì vậy cô gật đầu cười: “Được, đi chỗ nào?”

Khi nói chuyện, khủy tay cô bỗng nhiên bị người kéo lấy, sau đó Thẩm Tự bị kéo rời khỏi ghế dựa, cô hơi lảo đảo đụng đầu vào cánh tay đối phương.

Có mùi thuốc là nhàn nhạt, xen lẫn vào đó là hương thơm lạnh lẽo.

Tề Thịnh buông cô ra, ngón tay thon dài quấn lấy lon tóc cô mấy vòng, ánh mặt lạnh lùng nhạt nhẽo: “Cô nói chuyện vui vẻ nhỉ?”

Chân mày Thẩm Tự khẽ nhíu lại.

Cô liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh muốn làm chuyện cầm thú gì.

*

Trước kia khi cãi nhau với Tề Thịnh, bọn họ sẽ lạnh nhạt không quan tâm đến đối phương, ai có chuyện người đó làm, cuối cùng hầu như đều là Tề Thịnh cúi đầu, con người của anh bạc tình, cũng không thật lòng, nhưng chiếm hữu dục rất mạnh.

Khi đó cô dùng một người đàn ông đến kích thích anh, thành công thấy anh lạnh mặt, còn cô thì vui vẻ cười.

Sau đó cô bị Tề Thịnh ấn lên bồn rửa tay.

Phía sau lưng Thẩm Tự dán lên mặt kính lạnh băng, khiến cô bị kích thích đến mức run rẩy, cô nghiêng người về phía trước.

Cả người cô bị ấn vào ngực anh, cũng không nóng nảy đẩy anh ra, ngón tay trỏ chậm rãi mơn trớn mặt mày anh, vô tội cười: “Có chuyện gì mà không thể nói ở bên ngoài, nhất định phải tới nơi không có người như này.”

“Tới nơi không người, đương nhiên là để làm chuyện không thể cho ai thấy.”

Tề Thịnh trở tay bóp chặt cằm cô, gan bàn tay mơn chớm cổ cô: “Em cười nói vui vẻ với người khác vậy mà, sao lại lạnh nhạt với tôi như vậy?”

“Anh không phải cũng rất vui vẻ nói chuyện với người khác sao, để ý tới tôi làm gì?” Thẩm Tự chậm rì rì đảo mắt qua, cong môi cười nhẹ, giọng nói hơi chế giễu: “Sao thế, chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân cho dân thắp đèn à?”

Hơi thở nặng nề của Tề Thịnh đè nặng lên người cô, tiếng nói cũng trầm thấp: “Tôi chỉ đốt lửa trên người em.”

Vành tai Thẩm Tự tê rần, sắc mặt liên tục thay đổi, bỗng nhiên hồng lên: “Việc tằng tịu như thế anh cũng có thể nói đoàng hoàng như vậy, anh có biết xấu hổ hay không?”

“Tự Tự, ở bên em không thể nói là tằng tịu.” Tề Thịnh cười khẽ, nhéo cằm cô, cúi đầu dây dưa với cô: “Phải là sung sướng.”

“Biến thái.”

Trong phòng ánh đèn lộng lẫy bắt mắt chiếu lên bóng người phập phồng và tiếng nước róc rách chảy không ngừng.

*

Nhưng hiện tại anh lấy thân phận gì đến quản cô?

Ánh sáng mờ nhạt từ đỉnh hội trường chiếu xuống, bụi bay lơ lửng, anh và cô đứng đối diện nhau, giống như chưa có gì thay đổi, nhưng lúc này cô đã không còn tâm trạng như trước nữa.

Mặt Thẩm Tự không có biểu cảm gì gạt tay anh đi, lui về phía sau nửa bước rồi xa lạ cười:

“Anh này, anh có chuyện gì sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Số ký tự: 0