Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 26
2024-09-21 22:12:16
Tề Thịnh nâng mắt lên, ánh mắt quét cô từ dưới lên trên, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của Thẩm Tự.
“Em gọi tôi là gì?”
Cảm xúc trên mặt anh rất nhạt, tiếng nói cũng trầm thấp.
Không khí xung quanh hội trường bỗng nhiên yên lặng xuống.
Thật ra động tĩnh không lớn, nhưng vì người bên cạnh hầu như đều nhận ra Tề Thịnh, bao gồm cả người vừa nãy còn miệng lưỡi lưu loát khoe khoang kia, lúc này người đàn ông còn khoe khoang lúc nãy giống như trên cổ giống như có cây đao cấm thanh.
Ở bên cạnh Tề Thịnh lâu, nhưng dù Thẩm Tự có không để ý đến mặt mũi của anh, cũng không thấy anh để ý đến thế.
Từ trước đến nay, khi ở trước mặt anh, cô cũng không cố kỵ gì.
Huống chi hiện tại bọn họ đã chia tay.
“Có vấn đề gì sao, anh này?” Thẩm Tự cong môi, không tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt chăm chú của anh: “Tôi và anh hình như không có quan hệ gì, cho nên, về sau phiền anh đừng tới dạy đời tôi.”
Biết anh không thích nghe, nhưng cô vẫn tiếp tục.
Tề Thịnh liếm liếm răng, cười khẽ một tiếng, anh bước từng bước tới gần cô, đến khi đến giáp tấm bình phong mới dừng lại.
“Anh này?”
Tề Thịnh cúi đầu tới gần cô, che khuất đi ánh sáng trong mắt cô. Anh cố tình đè thấp giọng, thấp đến mức chỉ hai người có thể nghe: “Trước kia lúc em đi theo tôi, sao không gọi tôi là “anh này”?”
Khoảng cách quá gần, gần gũi tới mức giống như kề tai nói nhỏ vậy, Thẩm Tự ngơ ngác hai giây mới phản ứng lại.
“Tề Thịnh!”
Bầu không khí trở nên mập mờ khó hiểu, lời nói của anh trắng trợn tới mức xúc phạm người, cho dù chỉ có hai người nghe thấy, thì nó cũng quá phóng túng. Thẩm Tự chưa đạt đến trình độ cái gì cũng dám nói như anh, cô thẹn quá hóa giận.
Đúng là cô suýt thì quên, anh chính là kiểu người như vậy:
Bên ngoài quần là áo lượt, bên trong lại là cầm thú.
Tề Thịnh rũ mắt nhìn cô, nhàn nhạt cười nói: “Em này, xem ra em đã nhớ ra tôi là ai rồi.”
Qúa chó.
Thẩm Tư gần như không nhịn được muốn tát anh một cái, đáng tiếc trường hợp này thật sự không cho phép.
Không thích hợp, thật sự không thích hợp.
Giờ phút này bầu không khí vô cũng khó chịu, khiến người ta hít thở không thông, lực chú ý của mọi người gần như đều tập trung về bên này.
Chỉ bởi vì cô hô lên một tiếng “Tề Thịnh”.
Hầu như mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đến Tề Thịnh, đều đột nhiên nhỏ giọng lại, thậm chí là ngậm miệng không dám nói. Cô đứng ở trước mặt Tề Thịnh, giống như rơi vào một cơn lốc im lặng, toàn hội trường an tĩnh, cơ lốc này đột nhiên phát hủy đi thế cân bằng ở đây.
So với bất cứ ai, anh càng có khả năng khiến mọi người sợ hãi.
Thẩm Tự lẩm nhầm ba lần “Anh ta không biết xấu hổ, nhưng mình không muốn mất mặt” để duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt. Mà kẻ đầu sỏ đứng ngay trước mặt cô, hơi rũ mắt xuống đánh giá cô vài giây, giống như cảm thấy thú vị, Tề Thịnh thấp giọng cười, đi vòng qua cô.
Trong nháy mặt, không khí trì trệ ở hội trường giống như được khôi phục lại.
Mọi người ăn ý mà coi như không thấy gì, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, không đi đoán mò, cũng không tò mò, thậm chí không ai dám bàn tán. Bọn họ chỉ chú ý có thể kéo gần quan hệ với người cầm đầu Lam Hạch hay không, một đống người vọt tới nói đủ loại lời khách sáo và xã giao với anh.
Không khí bỗng bị vây quanh bởi các ly rượu và làn váy lượn lờ hương thơm.
Quản lý cấp cao của công ty Hồng Phong bước nhanh tới: “Cô biết người cầm đầu Lam Hạch à?”
“Không quen biết.” Thẩm Tự nhanh chóng phủ nhận.
Tầm mắt chạm phải ánh mắt hoài nghi của đối phương, cô biết lời này không đáng tin cậy, đành nhẫn nại nói thêm một câu: “Nghe nói qua, tôi thấy anh ta đến nên kích động thôi.”
Kích động đến mức hiện tại chỉ muốn đâm cho anh một nhát.
Quản lý cấp cao của Hồng Phong thấy nhiều chuyện như vậy nên cũng không thấy lạ, cho rằng giống sự cố “thực tập sinh chưa hiểu việc đời nên mới thất lễ”, cũng không trách móc nặng nề cô, mà chỉ nghiêm túc nói: “Một lát sau cô đi theo tôi.”
Thẩm Tự mỉm cười đồng ý, nhưng tâm trí lại không ở đây.
Hẳn là Tề Thịnh sẽ không rảnh đến làm phiền cô, nhưng nếu cô không báo thù ngày hôm nay, sẽ không thoải mái.
_
Tiệc rượu mở màn cũng không dài, khách khứa nhanh chóng tiến vào hội trường chính.
Trước mắt đề tài nóng nhất là con số AI, năm nay hội nghị thượng đỉnh náo nhiệt hơn năm trước nhiều, hội tụ rất nhiều nhà khoa học đứng đầu trong và ngoài nước, các người dẫn đầu đối tác các công ty đầu tư sản xuất, người lãnh đạo các sản nghiệp liên quan tới AI, xác thật là nơi khái phá các dự án.
Thẩm Tự tiếp xúc với mấy người sáng lập công ty mới nổi, cô đứng ở bên ngoài hóng gió một lát mới đi vào bên trong.
Đẩy cửa ra, giọng nói trầm thấp lạnh lùng rõ ràng từ trên bục truyền đến.
“... Ứng dụng công nghệ trí tuệ nhân tạo đang làm thay đổi các ngành công nghiệp truyền thống. Với tư cách là một nhà đầu tư, xu hướng tất yếu của ngành là chất bán dẫn, IOT, blockchain, trí tuệ nhân tạo và hệ thống đám mây.”
Bước chân của Thẩm Tự hơi ngừng lại, cô dừng chân.
Ánh sáng lạnh lùng xuyên qua không khí chiếu ra phía sau Tề Thịnh. Tề Thịnh đứng thẳng, thân thể cao lớn, ngũ quan rõ ràng, lúc không cười có vẻ lạnh lùng.
Âm sắc của anh không rõ ràng lắm, kiến người nghe luôn cảm thấy hơi trầm thấp, nhưng lúc này lại đột nhiên rất có lực.
“Trong hai mươi năm tới, trí tuệ nhân tạo sẽ đi đôi với dịch vụ chăm sóc y tế, làm việc từ xa và giáo dục , tạo ra AR/VR, phân phối và giao hàng, hàng không vũ trụ, tàu ngầm không người lái, sẽ trở thành xu hướng phát triển, trước mắt việc cấp bách là…”
Lúc anh không phạm tội đúng thật rất bắt mắt.
Tề Thịnh đã ở vòng danh lợi nhiều năm, đã luyện ra giọng điệu bề trên, thái độ không quan tâm và tính tình lạnh nhạt, anh giống như vị thần linh cao cao tại thượng không có tình cảm, chỉ biết cười nhìn khói bụi trần gian, không hề để ý tới danh lợi.
Nhưng thần linh lại rất thích hợp để rơi xuống trần gian.
Thẩm Tự rũ hàng mi dài xuống, để tránh quấy rầy người khác cô tìm chỗ ở hàng phía sau không dán tên rồi ngồi xuống.
[Hứa Chiêu Ý: Tự Tự, tớ có mấy phần tài liệu để ở chỗ cậu, tớ nhớ cậu ở gần đây, cậu tiện không để tớ qua?]
[Đợi chút, tớ ra ngoài đưa cho cậu.]
Một tràng vỗ tay như sấm vang lên, trên sân khấu ánh mắt anh xuyên qua đám người, chính xác dừng trên người Thẩm Tự, giống như tìm được con mồi, chú ý tới nhất cử nhất động của cô.
Lúc này Thẩm Tự đang cúi đầu xem tin nhắn, không để ý tới.
“Tôi nói này, anh quanh co như thế không có tác dụng gì.” Phó Thiệu Trạch dùng khủy tay khẽ huých anh, anh ta cười tới mức bả vai hơi run lên: “Em Thẩm hoàn toàn không để ý tới anh, nói không chừng cô ấy đang cùng người theo đuổi nào đó trò chuyện vui vẻ ấy chứ.”
Sắc mặt Tề Thịnh trầm xuống, anh đi xuống sân khấu.
“A.” Phó Thiệu Trạch như ước nguyện thấy được trò hay: “Hôm nay anh sắp thành khổng tước xòe đuôi rồi.”
Người luôn lười hạ mình đi tới hội nghị thượng đỉnh, xem thường việc lên sân khấu phát biểu, hôm nay lại vì một nữ nhân, nên đã làm hết tất cả.
[Hứa Chiêu Ý: Đang họp mà rời đi hình như không tốt lắm? Chờ cậu tối về lấy cũng được.]
[Không sao, lúc này không ai để ý tới tớ.]
Thẩm Tự vẫn tiếp tục nhắn tin, thấy xung quanh yên tĩnh lại, mới phát giác mà ngước mắt lên.
Vừa ngước mắt cô đã thấy bóng dáng quen thuộc đang từ ánh mắt chăm chú của đám đông đi tới, huyệt thái dương của cô nhảy lên thình thịch.
Tề Thịnh vậy mà ngồi bên trái cô.
Anh ta không có bệnh gì chứ?
Thẩm Tự vừa thấy anh đến, gần như ngay lập tức từ chỗ ngồi giật bắn lên, tránh còn không kịp.
Tề Thịnh nhắc mắt lên: “Ngồi xuống.”
Thẩm Tự cười lạnh: “Nằm mơ đi.”
Đêm nay đã hai lần cô trở thành tiêu điểm, Thẩm Tự đột nhiên hoài nghi ngày mai mình sẽ có tên trong chủ đề nói chuyện phiếm của ngành.
Tề Thịnh đáng giá cô vài giây, rồi tầm mắt dừng ở tấm thẻ chưa kịp cất trong tay cô, tròng mắt đen nhánh, lười biếng hỏi: “Em đi thực tập à?”
Thẩm Tự vốn muốn rời đi, vì một câu này của anh mà đột nhiên xoay người lại: “Anh có ý gì?”
“Hiện tại còn chưa có ý gì.” Tề Thịnh cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng phát ra từ cổ họng.
Thẩm Tự cảm thấy anh đang uy hiếp mình.
Một vị thần tài ở trong giới tài chính có thể biết cát thành vàng, vậy mà lại uy hiếp thực tập sinh nữa, thật sự có bệnh.
Nhưng cô đã nghĩ sai.
Ngõ tay Tề Thịnh nhẹ nhàng khẩy Phật châu ở cổ tay, giọng nói trầm thấp: “Thực nghiệm y học cần phải phân tích đo lường, ảnh chụp của AI dễ dàng đi lệch hướng.”
“Cái gì?”
Đề tài thay đổi quá nhanh khiến Thẩm Tự hơi ngần ra.
Ngay lúc hỏi xong, Thẩm Tự liền phản ứng lại… Anh nói là hệ thống hình ảnh AI mới khai phá của công ty y tế kỹ thuật số mà cô chú ý đến.
Thái độ của Tề Thịnh lạnh nhạt nhưng lời nói lại rất đúng trọng điểm: “Với kỹ thuật hiện tại của hệ thống hình ảnh AI chưa đáp ứng được nhu cầu của bệnh viện, cho dù đưa vào sử dụng, bệnh viện cũng cần bỏ ra rất nhiều thời gian để kiểm tra lại.”
“Nếu có thêm một đội ngũ y học vào thì sao?” Thẩm Tự nghe hiểu, chân mày cô hơi chau lại: “Hồng Phong bỏ mấy trăm triệu vào đó, lẽ nào không đủ để cải tiến thuật toán công nghệ sao?”
“Một hạng mục mà chỉ dựa vào tiền và kỹ thuật là chưa đủ.” Tề Thịnh nhẹ nhàng nói: “AI trong y học chú ý nhất là lâm sàng, mấy năm gần đây thị trường bên ngoài và một số chính sách có ảnh hướng đến hướng phát triển của ngành, không phải tất cả các tuyển thủ đều bắt đầu từ số không, cho nên thay vì đánh cược vào tuyển thủ, không bằng đánh cược vào đường đua.”
Anh liếc nhìn cô: “Công nghệ hình ảnh này còn quá mới, công ty đối thủ cũng nhiều, không thích hợp để em theo vào.”
Thẩm Tự cảm thấy anh nói cũng đúng, cô hơi thất thần suy nghĩ, nên cũng không cảm giác được Tề Thịnh đang tới gần cô, giọng nói cũng trầm thấp lại gần.
“Tự Tự, Hồng Phong không được đâu, em đi theo tôi đi.”
Anh thấp giọng lại khiến lỗ tai người nghe như muốn tê dại, dần dần nóng lên.
“...”
Cảm giác vừa tê dại vừa nhột nhột bắt đầu tràn lan, Thẩm Tự hơi lùi về phía sau, giống như bị lời nói của anh làm nóng lên.
Ánh đèn lạnh lẽo của hội trường chiếu vào mắt cô, làm lộ gia cảm xúc mơ hồ. Im lặng gần nửa phút, Thẩm Tự lạnh nhạt xoay người, cũng không quay đầu mà rời khỏi.
Tề Thịnh nhíu nhíu mày.
Đêm đông vừa yên lặng vừa quạnh quẽ, bóng đêm đen kịt, chỉ có vị trí gần mặt trăng mới có chút ánh sáng màu lam mờ nhạt.
Bên ngoài Minh Công Quán đèn đuốc vẫn sáng trưng, sáng tới mức bốn phía giống như ban ngày, bóng cây khô tiêu điều đứng sừng sững, dung nhập vào bóng đêm đen như mực, đài phun nước với bức tượng thiên thần màu trắng, từng con cá chép vàng nhảy ra khỏi mặt nước.
Thẩm Tự dẫm lên đôi giày cao gót mười hai cm, bước chân giống như lướt gió, không hề muốn dừng lại thêm chút nào.
Nhưng vừa mới ra khỏi hội trường, cô đã bị Tề Thịnh kéo cổ tay lại.
“Tự Tự.”
Thẩm Tự rũ mắt, lông mi dài rũ xuống tạo thành một cái bóng: “Anh buông tay ra.”
Cô cúi đầu bẻ tay anh ra khỏi tay mình.
Tề Thịnh nắm tay cô rất mạnh, mặc kệ cô làm thế nào, anh cũng không chút thay đổi.
“Thú vị sao? Anh cảm thấy thú vị sao!” Thẩm Tự tránh mấy lần nhưng không được, thở mạnh mấy hơi, cảm xúc cũng bắt đầu trở nên phập phồng: “Chúng ta đã chia tay, chia tay, Tề Thịnh, anh có thể đừng tới tra tấn tôi nữa không?”
“Chia tay?” Tề Thịnh hạ mắt nhìn cô: “Tôi đồng ý chia tay với em lúc nào?”
Thẩm Tự nghe vậy, trên mặt đã hoàn toàn không còn ý cười.
“Anh không đồng ý?” Cô bị tức đến mức bật cười, lời nói cũng trở nên khó nghe: “Tôi thấy anh bị bệnh đó Tề Thình! Anh thấy nói chia tay không dễ nghe phải không? Vậy anh bị tôi đá, tôi đá anh đó, nghe hiểu không?”
Giây tiếp theo, Thẩm Tự trở tay nắm lấy yết hầu anh.
Nhưng lại không nắm được cái gì, phản ứng của Tề Thịnh quá nhanh. Cô thuận thế khóa lấy bờ vai anh, nhấc đầu gối lên đá, nhưng tay vừa nắm vào khớp xương anh đã bị anh bắt lấy, một tay kia của anh nắm lấy đầu gối cô, tay nắm lấy bả vai cô dùng lực khẽ vặn.
Con mẹ nó.
Đã quá lâu nên cô quên mất, khả năng đầu vật của cô là do Tề Thịnh dạy, chiêu này không dùng được với anh.
Không đợi Thẩm Tự làm tiếp động tác gì, Tề Thịnh một tay đỡ lấy lưng cô, cúi người xuống, dùng chút lực nhấc bổng người cô lên, nói cũng lười nói, mà ôm cô đi về hướng bãi đỗ xe.
“...”
Đầu nhỏ của Thẩm Tự hiện lên dấu chấm hỏi, sau đó tụ thành một dấu chấm than lớn.
“Tề Thịnh, anh có biết thế nào là đạo lý không? Anh là bọn buôn người à? Anh buông tay, buông tay!”
Cô vừa đá vừa cắn, không hề có chút hình tượng nào.
Có lẽ vì cô liều mạng tránh né, anh sợ làm ngã cô, nên lúc xuống bậc thang đã thả cô xuống.
Lúc này đã tới bên ngoài gara của Minh Công Quán.
Khó khăn lắm mới xuống được, lúc trên đường dù cô có giãy giụa thế nào cũng không thoát nổi, Thẩm Tự thật sự hơi chịu phục anh.
Cho dù là mềm hay cứng đều không dùng được.
Thấy kết quả đêm nay sắp định, Thẩm Tự nhanh chóng ngồi xổm trên mặt đất: “Chân tôi đau.”
“Chân?” Tính nhẫn nại của Tề Thịnh sắp bị cô mài mòn hết, anh không chút để ý rũ mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, bắt đầu hơi hung dữ: “Em muốn tôi ôm cô đi, hay là đánh ngất em rồi ôm em đi?”
Mẹ nó, đây là tiếng người sao?
“Nếu đêm nay anh tới đây vì muốn nhục nhã tôi, vậy chúc mừng anh đã thành công rồi.” Thẩm Tự phiền đến mức không thèm bịa chuyện nữa: “Vừa lòng chưa? Tận hứng chưa? Được rồi, coi như tôi cầu xin anh được không, tôi có thể đi được không?”
“Tận hứng?” Tầm mắt Tề Thịnh xuống thấp thêm ba phần, cười nhẹ, giọng nói ngả ngớm đến mức phóng túng: “Cái này thì sao gọi là tận hứng? Trước kia lúc ở trên người em mới gọi là tận hứng.”
Thẩm Tự thành công bị những lời của anh chọc cho xù lông, lúc đứng dậy, cô giơ tay đánh qua.
Lúc cát tát sắp rơi xuống mặt anh.
Tay cô bị anh siết chặt rồi giơ lên trên, chặt chẽ ấn lên đỉnh đầu, sau lưng dán sát vào bức tường lạnh băng.
Tề Thịnh liếc cô, hơi thở nặng nề: “Thẩm Tự, có phải em cảm thấy mình rất giỏi hay không?”
“Có thể làm anh đuổi theo đến nước Mĩ, lại còn vì tôi chạy ngược chạy xuôi cả ngày, hôm nay còn vì đuổi theo tôi mà đến đây, hình như tôi rất giỏi mà.”
Thẩm Tự bị anh kích thích không nhẹ, dáng vẻ nhu nhược thuận theo ngày thường đã hoàn toàn biến mất, đuôi mắt cô hơi nhếch lên, biến thành bộ dạng mị nhãn như tơ giống như một con yêu tinh.
Cô cười lạnh: “Nếu anh không muốn chia tay với tôi, được thôi, ngày mai tôi liền kiếm một tên trai bao mang về nhà.”
“Thẩm Tự, tôi nói với em này, em ít nói mấy lời đó đi.” Tề Thịnh liếm liếm răng, bóp chặt cổ cô, sắc mặt vừa hung ác vừa nham hiểm kiến người ta sợ hãi nói: “Nếu em dám đi, nên đi thật xa vào, đừng bị tôi bắt được.”
“Anh còn muốn sao nữa? Muốn tôi như thế nào nữa!”
Mắt Thẩm Tự ửng đỏ, đáy mặt hiện lên một tầng sương mù mờ mịt: “Anh coi tôi là cái gì? Lúc ấy tôi nên quỳ xuống cầu xin anh đừng đính hôn với nhà họ Đào, hay là nên không biết xấu hổ tiếp tục ở lại bên người anh?”
Giọng nói của cô càng ngày càng thấp: “Tôi là gì của anh, dựa vào đâu mà tôi không được đi chứ?”
Tiếng lạch cạch vang lên, nước mắt cô bắt đầu rơi xuống.
Tề Thịnh hơi hơi nhíu mày, theo bản năng hơi thả lỏng tay, sắc mặt có vẻ không kiên nhẫn, nhưng giọng nói rõ ràng đã dịu dàng hơn: “Cô khóc cái gì?”
Thẩm Tự vốn định nói gì đó, khóe mặt lại đột nhiên liếc thấy một bóng hình.
Không biết từ lúc nào Hứa Chiêu Ý đã đến đây.
Hình như Hứa Chiêu Ý nhìn không nổi nữa, vậy mà lại cầm một ống thép, bình tĩnh đi về phía này.
Mẹ nó.
Người chị em này của cô cũng quá… dũng mãnh rồi.
Thẩm Tự đã tưởng tượng đến cảnh tượng khó giải quyết sau đó, lông mày giật giật, trong đầu lập tức suy nghĩ làm thế nào để thoát thân.
“Anh cũng đã đính hôn với người khác, còn tới tìm tôi làm cái gì?” Cô nghẹn ngào nói, giọng nói càng ngày càng thấp: “Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy?”
Từ trước đến nay Tề Thịnh giống như không thể chịu được khi cô khóc, muốn giải thích với cô: “Tôi chưa từng…”
Lời nói của anh còn chưa dứt, Thẩm Tự đã tránh thoát khỏi tay anh. Sau đó cổ Tề Thịnh hơi đau, anh bị cô rạch một cái.
Thẩm Tự ra tay quá nhanh.
Giây phút hơi chần chừ của anh cũng đủ để cô đắc thủ.
Chưa ai kịp phản ứng cô làm sao mà lấy châm xuống làm bị thương Tề Thịnh, cô đã tiếp tục tìm chìa khóa xe của Tề Thịnh, sau đó nhanh chóng túm Hứa Chiêu Ý lên xe.
Hứa Chiêu Ý đã chuẩn bị nâng gậy lên, kết quả sự việc xảy ra bất thình lình khiến cô ấy ngơ ngác.
“Ai.” Cây gậy trong tay cô ấy cũng chưa kịp làm gì, cổ tay đã bị Thẩm Tự nắm lôi vào ghế phụ: “Tình huống gì thế?”
“Làm tốt lắm.” Đáy mắt Tề Thịnh hiện lên vẻ âm u, sắc mặt vô cùng khó coi: “Càng ngày càng giỏi.”
Anh bị tức đến mức bật cười.
“Là do anh dạy giỏi.” Thẩm Tự cười nhẹ.
Cô lười biếng cong môi, lông mi cong cong, đôi mắt long lanh, mà giọng nói lại hơi chế nhạo. Cô dẫm chân ga, chiếc xe Sesto Elemento màu xám bạc nhanh chóng vụt ra ngoài.
“Em gọi tôi là gì?”
Cảm xúc trên mặt anh rất nhạt, tiếng nói cũng trầm thấp.
Không khí xung quanh hội trường bỗng nhiên yên lặng xuống.
Thật ra động tĩnh không lớn, nhưng vì người bên cạnh hầu như đều nhận ra Tề Thịnh, bao gồm cả người vừa nãy còn miệng lưỡi lưu loát khoe khoang kia, lúc này người đàn ông còn khoe khoang lúc nãy giống như trên cổ giống như có cây đao cấm thanh.
Ở bên cạnh Tề Thịnh lâu, nhưng dù Thẩm Tự có không để ý đến mặt mũi của anh, cũng không thấy anh để ý đến thế.
Từ trước đến nay, khi ở trước mặt anh, cô cũng không cố kỵ gì.
Huống chi hiện tại bọn họ đã chia tay.
“Có vấn đề gì sao, anh này?” Thẩm Tự cong môi, không tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt chăm chú của anh: “Tôi và anh hình như không có quan hệ gì, cho nên, về sau phiền anh đừng tới dạy đời tôi.”
Biết anh không thích nghe, nhưng cô vẫn tiếp tục.
Tề Thịnh liếm liếm răng, cười khẽ một tiếng, anh bước từng bước tới gần cô, đến khi đến giáp tấm bình phong mới dừng lại.
“Anh này?”
Tề Thịnh cúi đầu tới gần cô, che khuất đi ánh sáng trong mắt cô. Anh cố tình đè thấp giọng, thấp đến mức chỉ hai người có thể nghe: “Trước kia lúc em đi theo tôi, sao không gọi tôi là “anh này”?”
Khoảng cách quá gần, gần gũi tới mức giống như kề tai nói nhỏ vậy, Thẩm Tự ngơ ngác hai giây mới phản ứng lại.
“Tề Thịnh!”
Bầu không khí trở nên mập mờ khó hiểu, lời nói của anh trắng trợn tới mức xúc phạm người, cho dù chỉ có hai người nghe thấy, thì nó cũng quá phóng túng. Thẩm Tự chưa đạt đến trình độ cái gì cũng dám nói như anh, cô thẹn quá hóa giận.
Đúng là cô suýt thì quên, anh chính là kiểu người như vậy:
Bên ngoài quần là áo lượt, bên trong lại là cầm thú.
Tề Thịnh rũ mắt nhìn cô, nhàn nhạt cười nói: “Em này, xem ra em đã nhớ ra tôi là ai rồi.”
Qúa chó.
Thẩm Tư gần như không nhịn được muốn tát anh một cái, đáng tiếc trường hợp này thật sự không cho phép.
Không thích hợp, thật sự không thích hợp.
Giờ phút này bầu không khí vô cũng khó chịu, khiến người ta hít thở không thông, lực chú ý của mọi người gần như đều tập trung về bên này.
Chỉ bởi vì cô hô lên một tiếng “Tề Thịnh”.
Hầu như mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đến Tề Thịnh, đều đột nhiên nhỏ giọng lại, thậm chí là ngậm miệng không dám nói. Cô đứng ở trước mặt Tề Thịnh, giống như rơi vào một cơn lốc im lặng, toàn hội trường an tĩnh, cơ lốc này đột nhiên phát hủy đi thế cân bằng ở đây.
So với bất cứ ai, anh càng có khả năng khiến mọi người sợ hãi.
Thẩm Tự lẩm nhầm ba lần “Anh ta không biết xấu hổ, nhưng mình không muốn mất mặt” để duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt. Mà kẻ đầu sỏ đứng ngay trước mặt cô, hơi rũ mắt xuống đánh giá cô vài giây, giống như cảm thấy thú vị, Tề Thịnh thấp giọng cười, đi vòng qua cô.
Trong nháy mặt, không khí trì trệ ở hội trường giống như được khôi phục lại.
Mọi người ăn ý mà coi như không thấy gì, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, không đi đoán mò, cũng không tò mò, thậm chí không ai dám bàn tán. Bọn họ chỉ chú ý có thể kéo gần quan hệ với người cầm đầu Lam Hạch hay không, một đống người vọt tới nói đủ loại lời khách sáo và xã giao với anh.
Không khí bỗng bị vây quanh bởi các ly rượu và làn váy lượn lờ hương thơm.
Quản lý cấp cao của công ty Hồng Phong bước nhanh tới: “Cô biết người cầm đầu Lam Hạch à?”
“Không quen biết.” Thẩm Tự nhanh chóng phủ nhận.
Tầm mắt chạm phải ánh mắt hoài nghi của đối phương, cô biết lời này không đáng tin cậy, đành nhẫn nại nói thêm một câu: “Nghe nói qua, tôi thấy anh ta đến nên kích động thôi.”
Kích động đến mức hiện tại chỉ muốn đâm cho anh một nhát.
Quản lý cấp cao của Hồng Phong thấy nhiều chuyện như vậy nên cũng không thấy lạ, cho rằng giống sự cố “thực tập sinh chưa hiểu việc đời nên mới thất lễ”, cũng không trách móc nặng nề cô, mà chỉ nghiêm túc nói: “Một lát sau cô đi theo tôi.”
Thẩm Tự mỉm cười đồng ý, nhưng tâm trí lại không ở đây.
Hẳn là Tề Thịnh sẽ không rảnh đến làm phiền cô, nhưng nếu cô không báo thù ngày hôm nay, sẽ không thoải mái.
_
Tiệc rượu mở màn cũng không dài, khách khứa nhanh chóng tiến vào hội trường chính.
Trước mắt đề tài nóng nhất là con số AI, năm nay hội nghị thượng đỉnh náo nhiệt hơn năm trước nhiều, hội tụ rất nhiều nhà khoa học đứng đầu trong và ngoài nước, các người dẫn đầu đối tác các công ty đầu tư sản xuất, người lãnh đạo các sản nghiệp liên quan tới AI, xác thật là nơi khái phá các dự án.
Thẩm Tự tiếp xúc với mấy người sáng lập công ty mới nổi, cô đứng ở bên ngoài hóng gió một lát mới đi vào bên trong.
Đẩy cửa ra, giọng nói trầm thấp lạnh lùng rõ ràng từ trên bục truyền đến.
“... Ứng dụng công nghệ trí tuệ nhân tạo đang làm thay đổi các ngành công nghiệp truyền thống. Với tư cách là một nhà đầu tư, xu hướng tất yếu của ngành là chất bán dẫn, IOT, blockchain, trí tuệ nhân tạo và hệ thống đám mây.”
Bước chân của Thẩm Tự hơi ngừng lại, cô dừng chân.
Ánh sáng lạnh lùng xuyên qua không khí chiếu ra phía sau Tề Thịnh. Tề Thịnh đứng thẳng, thân thể cao lớn, ngũ quan rõ ràng, lúc không cười có vẻ lạnh lùng.
Âm sắc của anh không rõ ràng lắm, kiến người nghe luôn cảm thấy hơi trầm thấp, nhưng lúc này lại đột nhiên rất có lực.
“Trong hai mươi năm tới, trí tuệ nhân tạo sẽ đi đôi với dịch vụ chăm sóc y tế, làm việc từ xa và giáo dục , tạo ra AR/VR, phân phối và giao hàng, hàng không vũ trụ, tàu ngầm không người lái, sẽ trở thành xu hướng phát triển, trước mắt việc cấp bách là…”
Lúc anh không phạm tội đúng thật rất bắt mắt.
Tề Thịnh đã ở vòng danh lợi nhiều năm, đã luyện ra giọng điệu bề trên, thái độ không quan tâm và tính tình lạnh nhạt, anh giống như vị thần linh cao cao tại thượng không có tình cảm, chỉ biết cười nhìn khói bụi trần gian, không hề để ý tới danh lợi.
Nhưng thần linh lại rất thích hợp để rơi xuống trần gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tự rũ hàng mi dài xuống, để tránh quấy rầy người khác cô tìm chỗ ở hàng phía sau không dán tên rồi ngồi xuống.
[Hứa Chiêu Ý: Tự Tự, tớ có mấy phần tài liệu để ở chỗ cậu, tớ nhớ cậu ở gần đây, cậu tiện không để tớ qua?]
[Đợi chút, tớ ra ngoài đưa cho cậu.]
Một tràng vỗ tay như sấm vang lên, trên sân khấu ánh mắt anh xuyên qua đám người, chính xác dừng trên người Thẩm Tự, giống như tìm được con mồi, chú ý tới nhất cử nhất động của cô.
Lúc này Thẩm Tự đang cúi đầu xem tin nhắn, không để ý tới.
“Tôi nói này, anh quanh co như thế không có tác dụng gì.” Phó Thiệu Trạch dùng khủy tay khẽ huých anh, anh ta cười tới mức bả vai hơi run lên: “Em Thẩm hoàn toàn không để ý tới anh, nói không chừng cô ấy đang cùng người theo đuổi nào đó trò chuyện vui vẻ ấy chứ.”
Sắc mặt Tề Thịnh trầm xuống, anh đi xuống sân khấu.
“A.” Phó Thiệu Trạch như ước nguyện thấy được trò hay: “Hôm nay anh sắp thành khổng tước xòe đuôi rồi.”
Người luôn lười hạ mình đi tới hội nghị thượng đỉnh, xem thường việc lên sân khấu phát biểu, hôm nay lại vì một nữ nhân, nên đã làm hết tất cả.
[Hứa Chiêu Ý: Đang họp mà rời đi hình như không tốt lắm? Chờ cậu tối về lấy cũng được.]
[Không sao, lúc này không ai để ý tới tớ.]
Thẩm Tự vẫn tiếp tục nhắn tin, thấy xung quanh yên tĩnh lại, mới phát giác mà ngước mắt lên.
Vừa ngước mắt cô đã thấy bóng dáng quen thuộc đang từ ánh mắt chăm chú của đám đông đi tới, huyệt thái dương của cô nhảy lên thình thịch.
Tề Thịnh vậy mà ngồi bên trái cô.
Anh ta không có bệnh gì chứ?
Thẩm Tự vừa thấy anh đến, gần như ngay lập tức từ chỗ ngồi giật bắn lên, tránh còn không kịp.
Tề Thịnh nhắc mắt lên: “Ngồi xuống.”
Thẩm Tự cười lạnh: “Nằm mơ đi.”
Đêm nay đã hai lần cô trở thành tiêu điểm, Thẩm Tự đột nhiên hoài nghi ngày mai mình sẽ có tên trong chủ đề nói chuyện phiếm của ngành.
Tề Thịnh đáng giá cô vài giây, rồi tầm mắt dừng ở tấm thẻ chưa kịp cất trong tay cô, tròng mắt đen nhánh, lười biếng hỏi: “Em đi thực tập à?”
Thẩm Tự vốn muốn rời đi, vì một câu này của anh mà đột nhiên xoay người lại: “Anh có ý gì?”
“Hiện tại còn chưa có ý gì.” Tề Thịnh cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng phát ra từ cổ họng.
Thẩm Tự cảm thấy anh đang uy hiếp mình.
Một vị thần tài ở trong giới tài chính có thể biết cát thành vàng, vậy mà lại uy hiếp thực tập sinh nữa, thật sự có bệnh.
Nhưng cô đã nghĩ sai.
Ngõ tay Tề Thịnh nhẹ nhàng khẩy Phật châu ở cổ tay, giọng nói trầm thấp: “Thực nghiệm y học cần phải phân tích đo lường, ảnh chụp của AI dễ dàng đi lệch hướng.”
“Cái gì?”
Đề tài thay đổi quá nhanh khiến Thẩm Tự hơi ngần ra.
Ngay lúc hỏi xong, Thẩm Tự liền phản ứng lại… Anh nói là hệ thống hình ảnh AI mới khai phá của công ty y tế kỹ thuật số mà cô chú ý đến.
Thái độ của Tề Thịnh lạnh nhạt nhưng lời nói lại rất đúng trọng điểm: “Với kỹ thuật hiện tại của hệ thống hình ảnh AI chưa đáp ứng được nhu cầu của bệnh viện, cho dù đưa vào sử dụng, bệnh viện cũng cần bỏ ra rất nhiều thời gian để kiểm tra lại.”
“Nếu có thêm một đội ngũ y học vào thì sao?” Thẩm Tự nghe hiểu, chân mày cô hơi chau lại: “Hồng Phong bỏ mấy trăm triệu vào đó, lẽ nào không đủ để cải tiến thuật toán công nghệ sao?”
“Một hạng mục mà chỉ dựa vào tiền và kỹ thuật là chưa đủ.” Tề Thịnh nhẹ nhàng nói: “AI trong y học chú ý nhất là lâm sàng, mấy năm gần đây thị trường bên ngoài và một số chính sách có ảnh hướng đến hướng phát triển của ngành, không phải tất cả các tuyển thủ đều bắt đầu từ số không, cho nên thay vì đánh cược vào tuyển thủ, không bằng đánh cược vào đường đua.”
Anh liếc nhìn cô: “Công nghệ hình ảnh này còn quá mới, công ty đối thủ cũng nhiều, không thích hợp để em theo vào.”
Thẩm Tự cảm thấy anh nói cũng đúng, cô hơi thất thần suy nghĩ, nên cũng không cảm giác được Tề Thịnh đang tới gần cô, giọng nói cũng trầm thấp lại gần.
“Tự Tự, Hồng Phong không được đâu, em đi theo tôi đi.”
Anh thấp giọng lại khiến lỗ tai người nghe như muốn tê dại, dần dần nóng lên.
“...”
Cảm giác vừa tê dại vừa nhột nhột bắt đầu tràn lan, Thẩm Tự hơi lùi về phía sau, giống như bị lời nói của anh làm nóng lên.
Ánh đèn lạnh lẽo của hội trường chiếu vào mắt cô, làm lộ gia cảm xúc mơ hồ. Im lặng gần nửa phút, Thẩm Tự lạnh nhạt xoay người, cũng không quay đầu mà rời khỏi.
Tề Thịnh nhíu nhíu mày.
Đêm đông vừa yên lặng vừa quạnh quẽ, bóng đêm đen kịt, chỉ có vị trí gần mặt trăng mới có chút ánh sáng màu lam mờ nhạt.
Bên ngoài Minh Công Quán đèn đuốc vẫn sáng trưng, sáng tới mức bốn phía giống như ban ngày, bóng cây khô tiêu điều đứng sừng sững, dung nhập vào bóng đêm đen như mực, đài phun nước với bức tượng thiên thần màu trắng, từng con cá chép vàng nhảy ra khỏi mặt nước.
Thẩm Tự dẫm lên đôi giày cao gót mười hai cm, bước chân giống như lướt gió, không hề muốn dừng lại thêm chút nào.
Nhưng vừa mới ra khỏi hội trường, cô đã bị Tề Thịnh kéo cổ tay lại.
“Tự Tự.”
Thẩm Tự rũ mắt, lông mi dài rũ xuống tạo thành một cái bóng: “Anh buông tay ra.”
Cô cúi đầu bẻ tay anh ra khỏi tay mình.
Tề Thịnh nắm tay cô rất mạnh, mặc kệ cô làm thế nào, anh cũng không chút thay đổi.
“Thú vị sao? Anh cảm thấy thú vị sao!” Thẩm Tự tránh mấy lần nhưng không được, thở mạnh mấy hơi, cảm xúc cũng bắt đầu trở nên phập phồng: “Chúng ta đã chia tay, chia tay, Tề Thịnh, anh có thể đừng tới tra tấn tôi nữa không?”
“Chia tay?” Tề Thịnh hạ mắt nhìn cô: “Tôi đồng ý chia tay với em lúc nào?”
Thẩm Tự nghe vậy, trên mặt đã hoàn toàn không còn ý cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh không đồng ý?” Cô bị tức đến mức bật cười, lời nói cũng trở nên khó nghe: “Tôi thấy anh bị bệnh đó Tề Thình! Anh thấy nói chia tay không dễ nghe phải không? Vậy anh bị tôi đá, tôi đá anh đó, nghe hiểu không?”
Giây tiếp theo, Thẩm Tự trở tay nắm lấy yết hầu anh.
Nhưng lại không nắm được cái gì, phản ứng của Tề Thịnh quá nhanh. Cô thuận thế khóa lấy bờ vai anh, nhấc đầu gối lên đá, nhưng tay vừa nắm vào khớp xương anh đã bị anh bắt lấy, một tay kia của anh nắm lấy đầu gối cô, tay nắm lấy bả vai cô dùng lực khẽ vặn.
Con mẹ nó.
Đã quá lâu nên cô quên mất, khả năng đầu vật của cô là do Tề Thịnh dạy, chiêu này không dùng được với anh.
Không đợi Thẩm Tự làm tiếp động tác gì, Tề Thịnh một tay đỡ lấy lưng cô, cúi người xuống, dùng chút lực nhấc bổng người cô lên, nói cũng lười nói, mà ôm cô đi về hướng bãi đỗ xe.
“...”
Đầu nhỏ của Thẩm Tự hiện lên dấu chấm hỏi, sau đó tụ thành một dấu chấm than lớn.
“Tề Thịnh, anh có biết thế nào là đạo lý không? Anh là bọn buôn người à? Anh buông tay, buông tay!”
Cô vừa đá vừa cắn, không hề có chút hình tượng nào.
Có lẽ vì cô liều mạng tránh né, anh sợ làm ngã cô, nên lúc xuống bậc thang đã thả cô xuống.
Lúc này đã tới bên ngoài gara của Minh Công Quán.
Khó khăn lắm mới xuống được, lúc trên đường dù cô có giãy giụa thế nào cũng không thoát nổi, Thẩm Tự thật sự hơi chịu phục anh.
Cho dù là mềm hay cứng đều không dùng được.
Thấy kết quả đêm nay sắp định, Thẩm Tự nhanh chóng ngồi xổm trên mặt đất: “Chân tôi đau.”
“Chân?” Tính nhẫn nại của Tề Thịnh sắp bị cô mài mòn hết, anh không chút để ý rũ mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, bắt đầu hơi hung dữ: “Em muốn tôi ôm cô đi, hay là đánh ngất em rồi ôm em đi?”
Mẹ nó, đây là tiếng người sao?
“Nếu đêm nay anh tới đây vì muốn nhục nhã tôi, vậy chúc mừng anh đã thành công rồi.” Thẩm Tự phiền đến mức không thèm bịa chuyện nữa: “Vừa lòng chưa? Tận hứng chưa? Được rồi, coi như tôi cầu xin anh được không, tôi có thể đi được không?”
“Tận hứng?” Tầm mắt Tề Thịnh xuống thấp thêm ba phần, cười nhẹ, giọng nói ngả ngớm đến mức phóng túng: “Cái này thì sao gọi là tận hứng? Trước kia lúc ở trên người em mới gọi là tận hứng.”
Thẩm Tự thành công bị những lời của anh chọc cho xù lông, lúc đứng dậy, cô giơ tay đánh qua.
Lúc cát tát sắp rơi xuống mặt anh.
Tay cô bị anh siết chặt rồi giơ lên trên, chặt chẽ ấn lên đỉnh đầu, sau lưng dán sát vào bức tường lạnh băng.
Tề Thịnh liếc cô, hơi thở nặng nề: “Thẩm Tự, có phải em cảm thấy mình rất giỏi hay không?”
“Có thể làm anh đuổi theo đến nước Mĩ, lại còn vì tôi chạy ngược chạy xuôi cả ngày, hôm nay còn vì đuổi theo tôi mà đến đây, hình như tôi rất giỏi mà.”
Thẩm Tự bị anh kích thích không nhẹ, dáng vẻ nhu nhược thuận theo ngày thường đã hoàn toàn biến mất, đuôi mắt cô hơi nhếch lên, biến thành bộ dạng mị nhãn như tơ giống như một con yêu tinh.
Cô cười lạnh: “Nếu anh không muốn chia tay với tôi, được thôi, ngày mai tôi liền kiếm một tên trai bao mang về nhà.”
“Thẩm Tự, tôi nói với em này, em ít nói mấy lời đó đi.” Tề Thịnh liếm liếm răng, bóp chặt cổ cô, sắc mặt vừa hung ác vừa nham hiểm kiến người ta sợ hãi nói: “Nếu em dám đi, nên đi thật xa vào, đừng bị tôi bắt được.”
“Anh còn muốn sao nữa? Muốn tôi như thế nào nữa!”
Mắt Thẩm Tự ửng đỏ, đáy mặt hiện lên một tầng sương mù mờ mịt: “Anh coi tôi là cái gì? Lúc ấy tôi nên quỳ xuống cầu xin anh đừng đính hôn với nhà họ Đào, hay là nên không biết xấu hổ tiếp tục ở lại bên người anh?”
Giọng nói của cô càng ngày càng thấp: “Tôi là gì của anh, dựa vào đâu mà tôi không được đi chứ?”
Tiếng lạch cạch vang lên, nước mắt cô bắt đầu rơi xuống.
Tề Thịnh hơi hơi nhíu mày, theo bản năng hơi thả lỏng tay, sắc mặt có vẻ không kiên nhẫn, nhưng giọng nói rõ ràng đã dịu dàng hơn: “Cô khóc cái gì?”
Thẩm Tự vốn định nói gì đó, khóe mặt lại đột nhiên liếc thấy một bóng hình.
Không biết từ lúc nào Hứa Chiêu Ý đã đến đây.
Hình như Hứa Chiêu Ý nhìn không nổi nữa, vậy mà lại cầm một ống thép, bình tĩnh đi về phía này.
Mẹ nó.
Người chị em này của cô cũng quá… dũng mãnh rồi.
Thẩm Tự đã tưởng tượng đến cảnh tượng khó giải quyết sau đó, lông mày giật giật, trong đầu lập tức suy nghĩ làm thế nào để thoát thân.
“Anh cũng đã đính hôn với người khác, còn tới tìm tôi làm cái gì?” Cô nghẹn ngào nói, giọng nói càng ngày càng thấp: “Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy?”
Từ trước đến nay Tề Thịnh giống như không thể chịu được khi cô khóc, muốn giải thích với cô: “Tôi chưa từng…”
Lời nói của anh còn chưa dứt, Thẩm Tự đã tránh thoát khỏi tay anh. Sau đó cổ Tề Thịnh hơi đau, anh bị cô rạch một cái.
Thẩm Tự ra tay quá nhanh.
Giây phút hơi chần chừ của anh cũng đủ để cô đắc thủ.
Chưa ai kịp phản ứng cô làm sao mà lấy châm xuống làm bị thương Tề Thịnh, cô đã tiếp tục tìm chìa khóa xe của Tề Thịnh, sau đó nhanh chóng túm Hứa Chiêu Ý lên xe.
Hứa Chiêu Ý đã chuẩn bị nâng gậy lên, kết quả sự việc xảy ra bất thình lình khiến cô ấy ngơ ngác.
“Ai.” Cây gậy trong tay cô ấy cũng chưa kịp làm gì, cổ tay đã bị Thẩm Tự nắm lôi vào ghế phụ: “Tình huống gì thế?”
“Làm tốt lắm.” Đáy mắt Tề Thịnh hiện lên vẻ âm u, sắc mặt vô cùng khó coi: “Càng ngày càng giỏi.”
Anh bị tức đến mức bật cười.
“Là do anh dạy giỏi.” Thẩm Tự cười nhẹ.
Cô lười biếng cong môi, lông mi cong cong, đôi mắt long lanh, mà giọng nói lại hơi chế nhạo. Cô dẫm chân ga, chiếc xe Sesto Elemento màu xám bạc nhanh chóng vụt ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro