Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 27
2024-09-21 22:12:16
Chiếc xe phóng đi vun vút, vượt qua vài con phố.
Ánh đèn neon lướt qua những tấm biển quảng cáo khổng lồ. Du thuyền trên sông Hoàng Phố sáng đèn rực rỡ, dòng xe qua lại đan xen vào nhau, cảnh đêm vô cùng náo nhiệt. Ánh sáng khu mua sắm của Thượng Hải hòa quyện trong mùi tiền, rực rỡ đến mức khiến người ta mê mẩn.
Luồng gió lạnh thổi vào, luồn vào trong xe.
Chiếc xe rời khỏi khu vực Minh Công Quán, sau khi đi vào đường cao tốc mới giảm tốc độ.
Hứa Chiêu Ý không hiểu sao lại tham gia vào "cuộc chạy trốn" này, sau khi giật mình tỉnh táo lại, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Cô ấy không nhịn được hỏi một câu: "Không đúng. Vừa rồi ở gara sao cậu lại kéo tớ chạy vậy?"
Cô ấy vẫn ôm cây gậy sắt định đánh người kia, rồi tỏ ra biểu cảm “lúc ấy tớ cực kỳ sợ hãi”.
Rõ ràng Chiêu Chiêu đã định đánh người, mà Tự Tự còn muốn bỏ chạy.
"Tớ chỉ hơi căng thẳng thôi." Thẩm Tự tìm kiếm vị trí có thể dừng xe, tim đập thình thịch không thể bình tĩnh lại được, nói: "Lúc ấy trong đầu chỉ nghĩ đến việc chạy trốn, không nghĩ được gì khác nữa cả."
Cô mới là người nên cực kỳ sợ hãi kia!
Trước đây cô đã từng chơi trò này, nhưng không thành công, bị Tề Thịnh ép vào xe, sau đó phải trả một cái giá vô cùng đắt, đau đớn và khoái cảm cứ thế đan xen, anh như muốn lấy mạng cô, lặn lội cô suốt cả một đêm, mệt muốn chết.
Có trời mới biết sao hôm nay cô có thể làm được được?
"Cậu nghiêm túc đấy à?" Hứa Chiêu Ý không nhịn được mà bật cười: "Tớ thật sự không thấy cậu căng thẳng chút nào ấy."
Nhân khoảng thời gian ngắn ngủi do dự của Tề Thịnh, Thẩm Tự vừa làm bị thương anh vừa lấy trộm xe của anh.
Với phản ứng nhanh nhạy và thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, thật không phải là điều mà một người bình thường có thể làm được.
Chị gái, có phải chị rất thường xuyên làm thế không?
"Cậu mới nên hỏi lại bản thân đi ý, cậu nói nghiêm túc à?" Thẩm Tự liếc nhìn cây sắt trên tay cô ấy, dùng biểu cảm một lời khó hết nói: "Nếu tớ không kéo cậu chạy, có phải là cậu định xông lên đánh anh ta không?"
Nhiều năm qua, cô chỉ thấy người khác tôn thờ Tề Thịnh giống như tổ tông nhà mình, ngày thường nếu không có việc gì, thấy anh họ sẽ đi đường vòng. Có lẽ đây là lần đầu tiên có ai đó muốn đánh lén anh.
Đúng là tình chị em khiến người ta cảm động mà!
“Tớ đã ở bên anh ta ba năm, cũng không dám nảy sinh suy nghĩ này đâu.” Thẩm Tự nhớ lại tình cảnh lúc đó, huyệt thái dương giật lên liên hồi, nghĩ mà sợ hãi nói: “Cậu đánh anh ta một gậy, không cần biết có thành công hay không, tối nay tớ nhất định cũng phải trả giá.”
Tề Thịnh vốn không phải một người dễ đối phó.
Anh giả vờ không thấy những hành động vượt, lời nói vượt quá giới hạn của cô, nuông chiều dung túng cô chỉ đơn giản bởi vì cảm thấy thú vị. Vui thì sẽ chơi cùng cô một chút, nhưng lúc anh muốn so đo, từ trước đến nay luôn là đuổi cùng giết tận.
Giống như đêm đó ở Nam Thành, sự yếu đuối chỉ là ba phần thật của cô, cứ nghĩ rằng mình có thể lừa anh quay vòng vòng.
Nhưng cái gì anh cũng biết cả.
Lúc đó, Tề Thịnh đưa cô ra khỏi phòng bao, nhưng cũng không đi quá xa, mà chỉ ôm cô đi vào hành lang tối tăm.
Trời đất quay cuồng.
Thẩm Tự bất ngờ va vào bức tường lạnh lẽo, bị anh ôm lấy eo, không còn đường lui.
Trên hành lang, ánh sáng mờ mịt, huyền ảo. Khuôn mặt của Tề Thịnh rõ nét nhưng các đường nét đều chìm vào bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy xương hàm rõ ràng của anh. Anh nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên, nương theo ánh sáng mờ nhạt mà đánh giá cô.
Thẩm Tự có thể cảm nhận được ánh mắt đánh giá của anh.
Cô không chịu nổi khoảng cách và ánh mắt như vậy, cố gắng hết sức để tìm chủ đề, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ:
"Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì?" Tề Thịnh cúi đầu xuống.
Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần. Anh tiến sát lại, ép cả người cô vào góc tường, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai cô. Dường như chỉ cần cúi xuống, anh và cô sẽ chạm môi với nhau, hơi thở quấn quýt.
Cô không thể lùi bước nhưng cũng không dám tiến lên.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây.” Thẩm Tự quay mặt đi, tránh ánh mắt dò xét của anh. Cô cảm thấy hơi bất an, ngay cả lời khen cũng vụng về: “Anh là một người tốt.”
Phía đối diện vang lên một tiếng cười trầm thấp.
Tề Thịnh cố ý hạ thấp giọng, ham muốn đã lên đến đỉnh điểm: “Là ai nói với em, tôi là người tốt?”
Sự không đứng đắn của anh bắt đầu nổi lên.
Trong không gian tối tăm và tĩnh lặng, chỉ có hai người họ, sự mập mờ càng ngày càng tăng gấp đôi. Như thể đang cố ý chứng minh những gì mình nói, anh vòng tay ôm lấy eo cô, kéo vạt áo sườn xám lên, ngón tay thon dài lạnh lùng khẽ chạm vào cảnh xuân.
Trong đầu Thẩm Tự nổ ầm một tiếng.
Cô có thể cảm nhận được ý đồ của anh, trái tim cô đập dồn dập, hơi sợ hãi. Chân trước mới ra khỏi hang cọp, chân sau liền bước vào hang hổ. Cô đè tay anh lại, âm thanh hơi run: "Anh, anh đừng như vậy."
Ở trong mắt Tề Thịnh, một chút sức lực bé nhỏ này của Thẩm Tự hoàn toàn không đáng là gì, càng giống như muốn mà lại tỏ vẻ từ chối.
Sức mạnh của Tề Thịnh rất lớn, anh siết hai cổ tay cô lại, giơ lên cao rồi ấn trên đầu của cô khóa chặt lại. Anh cúi đầu, không nháy mắt mà nhìn chằm chằm cô, hơi thở nóng bỏng khiến ý thức của cô chậm lại: "Đừng cái gì?"
Giọng nói của anh nặng nề, lộ ra một chút vẻ lười biếng, không nhanh không chậm xâm chiếm cơ thể của cô.
Cuối cùng cô cũng không tránh thoát được, Thẩm Tự gấp đến độ muốn mắng người.
Cô lục tìm trong não tất cả những từ ngữ mắng người, "vô liêm sỉ", "súc sinh, "cầm thú" linh tinh gì đó tất cả đều liều mạng văng ra ngoài.
"Gan nhỏ như vậy, em vốn không nên trêu chọc tôi."
Có lẽ là chê cô làm mất hứng, Tề Thịnh cuối cùng cũng không làm gì cô. Anh nhìn cô vừa rơi nước mắt vừa mắng mình, hơi nhíu mày, giọng nói trầm thấp xì một tiếng: "Giả vờ cũng không biết giả vờ, chơi trò khôn vặt gì chứ?"
Thẩm Tự bị anh dọa cho phát sợ, không dám hé răng.
Cô lườm anh một cái, lông mi dài mảnh ươn ướt nước, đuôi mắt ửng đỏ xinh đẹp, đôi mắt cô đong đưa như ẩn dấu tình ý, không cần lời nói, chỉ cần nhìn thấy liền yêu.
Có lẽ là do lương tâm trỗi dậy, Tề Thịnh cuối cùng giống như biết mình đùa giỡn quá đà, liền chậm rãi đứng lên, cách xa cô một chút. Ở một khoảng cách an toàn, anh nhìn mái tóc và làn váy lộn xộn của cô, rồi đưa cho cô một chiếc khăn mùi xoa.
Hơi thở lạnh lẽo trên người anh xa dần, trong nháy mắt cảm giác ngột ngạt tiêu tan.
"Đừng khóc." Đôi mắt đen của Tề Thịnh chiếm lấy cô. Anh bỗng nhiên nở nụ cười, ngả ngớn không đứng đắn, trêu chọc cô: "Lúc em khóc càng khiến người ta muốn bắt nạt em hơn."
Anh thực sự muốn dỗ dành cô, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền trở nên biến dạng như vậy rồi.
Tựa như vừa nãy, thực ra anh không muốn lật tẩy cô, anh chỉ là thấy cô giả vờ khéo léo, nguỵ trang quá vất vả, cho nên muốn trêu đùa cô. Thế nhưng cô vừa khóc, hình ảnh hơi nước nơi đáy mắt rung động lòng người, khiến cho hứng thú của người ta dâng lên, anh gần như không thể kìm nén nổi ý nghĩ muốn trêu chọc cô.
"Biến thái.." Sắc mặt Thẩm Tự biến đổi liên tục, lắp bắp nói ra hai chữ, màu đỏ hồng lan từ hai gò má đến vành tai, không thể nói rõ được là tức giận, mắc cỡ hay là khó chịu.
Nếu như từ "biến thái" là đang mắng hành vi xấu xa của anh thì hiện giờ từ này thuần túy là định nghĩa về anh.
Tề Thịnh khẽ nhíu mày, giọng nói lười biếng: "Chúc mừng em đã chọc phải một tên biến thái."
Ánh mắt anh quá sâu, tuy anh còn chưa làm gì, nhưng lại như muốn dẫn cô rơi vào một động tình. Thẩm Tự dựa vào bức tường hành lang, tấm lưng gầy gò cứng đờ lại, dưới lớp váy sườn xám đơn bạc thân thể cô hơi run rẩy.
Cửa sổ cuối hành lang chưa đóng lại, có gió mát thổi qua, mang theo một mùi hoa không biết tên, hòa tan bầu không khí mê loạn.
Cổ tay cô bỗng nhiên bị người ta nhéo một cái.
Tề Thịnh không nặng không nhẹ nhéo cô một cái, lúc ban đầu anh định dắt cô, nhưng sau đó anh lại không làm như vậy.
"Đi thôi, tôi dẫn em về nhà."
Khi đó Thẩm Tự quả thật có ý muốn lợi dụng anh, vốn tưởng rằng có thể dỗ anh quay vòng vòng, đáng tiếc con người Tề Thịnh lòng dạ thâm sâu, người anh gặp phải muôn hình muôn vẻ.
Chút suy nghĩ và thủ đoạn của cô, anh vừa nhìn liền hiểu rõ .
Đối với Tề Thịnh mà nói, một con mồi tự cho mình là đúng càng có thể kích động ham muốn khống chế của anh. Nhưng anh lại quá lười vạch trần cô, mới không từ chối trò chơi đưa đẩy ỡm ờ này với cô.
Nhưng đêm nay chuyện bị làm ra thành thế này sẽ không dễ dàng kết thúc.
Cô trêu chọc anh như vậy, nếu còn rơi vào tay anh lần nữa, sợ chỉ còn đường chết.
Thẩm Tự tìm vị trí thích hợp dừng xe lại, xoa huyệt thái dương, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Cô mỉm cười bất lực nói: "Dù sao thì tối nay cậu cũng khiến cho tớ mở mang tầm mắt rồi, quá dũng mãnh."
"Haha, đừng không biết đủ nha chị gái, không phải vì tớ sợ cậu gặp chuyện không may hay sao? Làm sao tớ biết cậu dám làm như vậy chứ?" Hứa Chiêu Ý không biết nên làm sao cười nói: "Nếu sớm biết thì tớ sẽ không nhúng vào, bạn trai tớ vẫn còn ở Minh Công Quán mà."
"Nếu không tớ thả cậu ở đây được không?" Thẩm Tự lục lọi trong túi xách, đưa chìa khóa xe của mình cho Hứa Chiêu Ý: "Cậu xuống xe trước đi, tài liệu đặt trên xe của tớ, chỉ vất cho cậu phải tự đi lấy thôi."
"Vậy cậu thì sao?" Hứa Chiêu Ý khẽ nhíu mày, có chút lo lắng nhìn chằm chằm cô.
"Tớ không sao." Thẩm Tự giương khóe môi, buông mí mắt xuống, trong giọng nói lộ ra cảm giác mỉa mai: "Nhiều năm như vậy rồi, tớ còn sợ anh ta sao?"
Hứa Chiêu Ý vỗ nhẹ lên bả vai của cô, quan sát một lượt: "Vậy chiếc xe này thì sao?"
Nếu cứ dùng nó thì quá chói mắt.
Nhưng cũng không thể tự đi chui đầu vào lưới đem trả mà?
"Đồ của anh ta đều có định vị." Thẩm Tự không quá để ý, dùng
giọng điệu "tôi đã quá quen với việc này", hời hợt nói: "Dù sao thì cũng lái không được bao lâu, tớ tùy tiện tìm một chỗ vứt ở đó là được."
Rõ ràng cô đã làm việc này nhiều lần rồi.
Hứa Chiêu Ý bật cười, đột nhiên cảm thấy bản thân mình lo lắng dư thừa, cô ấy cởi đai an toàn xuống xe.
"Tớ không tiễn cậu đâu, lúc nãy đã chọc giận anh ta rồi." Thẩm Tự bất đắc dĩ nói: “Nếu cậu còn không đi, việc này liền không dễ dàng kết thúc vậy đâu. Trước đây mỗi lần giận dỗi với anh ta, tớ đều chạy chưa ra ba con phố… mẹ nó, đã bị chặn lại rồi.”
Dáng vẻ bình tĩnh “Chuyện nhỏ thôi, đừng sợ” hoàn toàn biến mất, hiếm khi thấy cô mắng người.
Cô lại gặp xui xẻo, chẳng biết lúc nào đoạn đường này lại xảy ra một vụ tai nạn giao thông lớn, bắt đầu giới nghiêm, phong tỏa khẩn cấp. Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Tề Thịnh đặt xuống ở trên xe vang lên ầm ĩ, kêu lên giống như đòi mạng.
Thẩm Tự nhắm mắt lại, vuốt màn hình.
"Tôi cho em năm phút đồng hồ để suy nghĩ." Giọng điệu của Tề Thịnh vẫn tính bình tĩnh, thậm chí có thể xem như mềm mỏng, gần như đang dụ dỗ: "Em tự xuống xe, hay là để tôi mời em xuống xe?"
Trong giọng nói trầm ấm chậm rãi của anh nổi lên một chút ý cười, không hiểu sao khiến cho người ta sợ hãi, sởn cả tóc gáy.
"Cút." Thẩm Tự bình tĩnh nói ra một chữ, sau đó cô nhắc nhở Hứa Chiêu Ý bên cạnh né ra.
Mặc dù Hứa Chiêu Ý không hiểu lắm, nhưng vẫn lùi lại đến khoảng cách an toàn.
Thẩm Tự mặt không đổi sắc quẳng điện thoại đi, tập trung đánh tay lái, chân dẫm ga tới hết cỡ. Cô nắm chặt vô lăng sau đó chuyển hướng, đi vào con đường nhỏ, chiếc xe giống như mũi tên lao ra khỏi cung.
Chiếc siêu xe màu xám bạc vội vã quay đầu.
Nhưng vẻ ngầu lòi này không duy trì nổi tới đầu đường.
Nơi này là Thượng Hải, là một nơi thương mại phồn hoa. Ngoại trừ khu vực gần Minh Công Quán, lái xe trên đường lớn đều bị hạn chế tốc độ, không thể đua xe, lúc tới chốt kiểm tra cần phải giảm tốc. Cho dù kỹ năng lái xe của cô tốt đến đâu, cũng không thể vượt qua chữ: chậm.
Chết tiệt, đúng là nước đi sai lầm.
Thẩm Tự đi đến đầu đường, lúc chờ ở đèn giao thông, vẻ mặt lộ ra vẻ cạn lời.
Quá khiến người ta tuyệt vọng rồi.
Đúng là tốn công suy nghĩ, sau cùng cô vẫn phải trở về.
Cốc cốc.
Còn chưa qua đèn đỏ, cửa sổ xe đã truyền đến hai tiếng gõ cửa, trong không gian chật chội vang lên vô cùng rõ ràng.
Thẩm Tự nhắm mắt, chậm rãi xoay đầu lại, không ngoài dự đoán đối diện với một đôi mắt vừa sâu vừa lạnh lùng.
Ánh đèn neon lướt qua cửa kính xe, chiếu vào bên trong ánh đèn rực rỡ. Tề Thịnh đứng ở bên cạnh thân xe, dáng người cao lớn rắn rỏi hòa vào trong màn đêm, cả người toát ra loại khí thế ngạo mạn, khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Trái tim Thẩm Tự đập bình bịch.
Cô vừa nhìn thấy Tề Thịnh, liền cảm thấy đau đầu, thậm chí còn kích động đến mức muốn vượt đèn đỏ.
Khóe môi Tề Thịnh giương lên, một tay đặt trên nóc xe, biếng nhác nghiêng người về phía cửa sổ xe: "Xuống đây."
Thẩm Tự không để ý đến anh.
Sau đó cô nhìn thấy Tề Thịnh chậm rãi đứng thẳng, hơi không kiên nhẫn mà gõ cửa thêm hai lần nữa: "Mở cửa."
"Hôm nay cho dù anh nói nhiều hơn nữa…" Thẩm Tự nhìn anh như nhìn kẻ đần, cô khẽ nói: "Tôi cũng không xuống xe."
Cô còn chưa nói xong, cửa của chiếc siêu xe màu xám bạc đã chậm rãi mở ra trước mắt hai người.
Trong nháy mắt không khí trở nên đình trệ.
Đường phố ngày đông đúc thường ngày cũng trong nháy mắt trở nên im lặng, lạnh lẽo, rào chắn cuối cùng đã được dỡ bỏ, gió lạnh tràn vào, ánh đèn lấp loé rơi vào giữa lông mày của cô, quầng sáng sặc sỡ nhảy nhót, che khuất chút mờ mịt nơi đáy mắt của cô.
Chiếc xe này của anh là... dùng giọng nói điều khiển?
Tầm mắt chạm vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, cô với anh mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Siêu xe có đầy đủ các dịch vụ chức năng cá nhân, chỉ cần có đủ tiền, cấu hình hiệu suất đều có thể được cải thiện, ngay cả nội thất, phương tiện giải trí cũng có thể cải tiến, đến cả vật liệu làm xe còn có thể thay đổi, mà kính chống đạn, khóa bằng vân tay và chức năng điều khiển bằng giọng nói, đều chỉ là chức năng cơ bản nhất.
Xe thể thao của Tề Thịnh còn có nhiều chức năng hơn xe của cô, cô vốn không nhớ được mỗi chiếc xe có chức năng như thế nào.
Lúc Thẩm Tự ý thức được điều này, đã quá muộn để cứu vãn.
Cô đã mất quyền kiểm soát chiếc xe này.
"Em rất có tiến bố đó, Tự Tự." Tề Thịnh hơi neo mắt lại, một tay khoác lên vai cô, ngón cái cọ xát vào mạch máu trên cổ cô: "Thủ đoạn tôi dạy em mấy năm qua, em đều dùng lên người tôi?"
Anh đè tay lên cổ cô, khiến cô run rẩy.
Cổ họng Thẩm Tự hơi nghẹn lại, theo bản năng tránh khỏi sự đụng chạm của anh, dựa vào lưng ghế, nắm lấy đai an toàn ra: "Anh muốn làm gì?"
"Em nói xem tôi muốn làm gì?" Tề Thịnh khẽ cong môi, đôi mắt đen kịt khoá chặt lấy cô, con ngươi sắc bén trở nên thâm trầm: "Nếu em đã thích tìm kích thích, tôi đương nhiên là phải tác thành cho em."
Ánh đèn neon lướt qua những tấm biển quảng cáo khổng lồ. Du thuyền trên sông Hoàng Phố sáng đèn rực rỡ, dòng xe qua lại đan xen vào nhau, cảnh đêm vô cùng náo nhiệt. Ánh sáng khu mua sắm của Thượng Hải hòa quyện trong mùi tiền, rực rỡ đến mức khiến người ta mê mẩn.
Luồng gió lạnh thổi vào, luồn vào trong xe.
Chiếc xe rời khỏi khu vực Minh Công Quán, sau khi đi vào đường cao tốc mới giảm tốc độ.
Hứa Chiêu Ý không hiểu sao lại tham gia vào "cuộc chạy trốn" này, sau khi giật mình tỉnh táo lại, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Cô ấy không nhịn được hỏi một câu: "Không đúng. Vừa rồi ở gara sao cậu lại kéo tớ chạy vậy?"
Cô ấy vẫn ôm cây gậy sắt định đánh người kia, rồi tỏ ra biểu cảm “lúc ấy tớ cực kỳ sợ hãi”.
Rõ ràng Chiêu Chiêu đã định đánh người, mà Tự Tự còn muốn bỏ chạy.
"Tớ chỉ hơi căng thẳng thôi." Thẩm Tự tìm kiếm vị trí có thể dừng xe, tim đập thình thịch không thể bình tĩnh lại được, nói: "Lúc ấy trong đầu chỉ nghĩ đến việc chạy trốn, không nghĩ được gì khác nữa cả."
Cô mới là người nên cực kỳ sợ hãi kia!
Trước đây cô đã từng chơi trò này, nhưng không thành công, bị Tề Thịnh ép vào xe, sau đó phải trả một cái giá vô cùng đắt, đau đớn và khoái cảm cứ thế đan xen, anh như muốn lấy mạng cô, lặn lội cô suốt cả một đêm, mệt muốn chết.
Có trời mới biết sao hôm nay cô có thể làm được được?
"Cậu nghiêm túc đấy à?" Hứa Chiêu Ý không nhịn được mà bật cười: "Tớ thật sự không thấy cậu căng thẳng chút nào ấy."
Nhân khoảng thời gian ngắn ngủi do dự của Tề Thịnh, Thẩm Tự vừa làm bị thương anh vừa lấy trộm xe của anh.
Với phản ứng nhanh nhạy và thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, thật không phải là điều mà một người bình thường có thể làm được.
Chị gái, có phải chị rất thường xuyên làm thế không?
"Cậu mới nên hỏi lại bản thân đi ý, cậu nói nghiêm túc à?" Thẩm Tự liếc nhìn cây sắt trên tay cô ấy, dùng biểu cảm một lời khó hết nói: "Nếu tớ không kéo cậu chạy, có phải là cậu định xông lên đánh anh ta không?"
Nhiều năm qua, cô chỉ thấy người khác tôn thờ Tề Thịnh giống như tổ tông nhà mình, ngày thường nếu không có việc gì, thấy anh họ sẽ đi đường vòng. Có lẽ đây là lần đầu tiên có ai đó muốn đánh lén anh.
Đúng là tình chị em khiến người ta cảm động mà!
“Tớ đã ở bên anh ta ba năm, cũng không dám nảy sinh suy nghĩ này đâu.” Thẩm Tự nhớ lại tình cảnh lúc đó, huyệt thái dương giật lên liên hồi, nghĩ mà sợ hãi nói: “Cậu đánh anh ta một gậy, không cần biết có thành công hay không, tối nay tớ nhất định cũng phải trả giá.”
Tề Thịnh vốn không phải một người dễ đối phó.
Anh giả vờ không thấy những hành động vượt, lời nói vượt quá giới hạn của cô, nuông chiều dung túng cô chỉ đơn giản bởi vì cảm thấy thú vị. Vui thì sẽ chơi cùng cô một chút, nhưng lúc anh muốn so đo, từ trước đến nay luôn là đuổi cùng giết tận.
Giống như đêm đó ở Nam Thành, sự yếu đuối chỉ là ba phần thật của cô, cứ nghĩ rằng mình có thể lừa anh quay vòng vòng.
Nhưng cái gì anh cũng biết cả.
Lúc đó, Tề Thịnh đưa cô ra khỏi phòng bao, nhưng cũng không đi quá xa, mà chỉ ôm cô đi vào hành lang tối tăm.
Trời đất quay cuồng.
Thẩm Tự bất ngờ va vào bức tường lạnh lẽo, bị anh ôm lấy eo, không còn đường lui.
Trên hành lang, ánh sáng mờ mịt, huyền ảo. Khuôn mặt của Tề Thịnh rõ nét nhưng các đường nét đều chìm vào bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy xương hàm rõ ràng của anh. Anh nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên, nương theo ánh sáng mờ nhạt mà đánh giá cô.
Thẩm Tự có thể cảm nhận được ánh mắt đánh giá của anh.
Cô không chịu nổi khoảng cách và ánh mắt như vậy, cố gắng hết sức để tìm chủ đề, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ:
"Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì?" Tề Thịnh cúi đầu xuống.
Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần. Anh tiến sát lại, ép cả người cô vào góc tường, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai cô. Dường như chỉ cần cúi xuống, anh và cô sẽ chạm môi với nhau, hơi thở quấn quýt.
Cô không thể lùi bước nhưng cũng không dám tiến lên.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây.” Thẩm Tự quay mặt đi, tránh ánh mắt dò xét của anh. Cô cảm thấy hơi bất an, ngay cả lời khen cũng vụng về: “Anh là một người tốt.”
Phía đối diện vang lên một tiếng cười trầm thấp.
Tề Thịnh cố ý hạ thấp giọng, ham muốn đã lên đến đỉnh điểm: “Là ai nói với em, tôi là người tốt?”
Sự không đứng đắn của anh bắt đầu nổi lên.
Trong không gian tối tăm và tĩnh lặng, chỉ có hai người họ, sự mập mờ càng ngày càng tăng gấp đôi. Như thể đang cố ý chứng minh những gì mình nói, anh vòng tay ôm lấy eo cô, kéo vạt áo sườn xám lên, ngón tay thon dài lạnh lùng khẽ chạm vào cảnh xuân.
Trong đầu Thẩm Tự nổ ầm một tiếng.
Cô có thể cảm nhận được ý đồ của anh, trái tim cô đập dồn dập, hơi sợ hãi. Chân trước mới ra khỏi hang cọp, chân sau liền bước vào hang hổ. Cô đè tay anh lại, âm thanh hơi run: "Anh, anh đừng như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở trong mắt Tề Thịnh, một chút sức lực bé nhỏ này của Thẩm Tự hoàn toàn không đáng là gì, càng giống như muốn mà lại tỏ vẻ từ chối.
Sức mạnh của Tề Thịnh rất lớn, anh siết hai cổ tay cô lại, giơ lên cao rồi ấn trên đầu của cô khóa chặt lại. Anh cúi đầu, không nháy mắt mà nhìn chằm chằm cô, hơi thở nóng bỏng khiến ý thức của cô chậm lại: "Đừng cái gì?"
Giọng nói của anh nặng nề, lộ ra một chút vẻ lười biếng, không nhanh không chậm xâm chiếm cơ thể của cô.
Cuối cùng cô cũng không tránh thoát được, Thẩm Tự gấp đến độ muốn mắng người.
Cô lục tìm trong não tất cả những từ ngữ mắng người, "vô liêm sỉ", "súc sinh, "cầm thú" linh tinh gì đó tất cả đều liều mạng văng ra ngoài.
"Gan nhỏ như vậy, em vốn không nên trêu chọc tôi."
Có lẽ là chê cô làm mất hứng, Tề Thịnh cuối cùng cũng không làm gì cô. Anh nhìn cô vừa rơi nước mắt vừa mắng mình, hơi nhíu mày, giọng nói trầm thấp xì một tiếng: "Giả vờ cũng không biết giả vờ, chơi trò khôn vặt gì chứ?"
Thẩm Tự bị anh dọa cho phát sợ, không dám hé răng.
Cô lườm anh một cái, lông mi dài mảnh ươn ướt nước, đuôi mắt ửng đỏ xinh đẹp, đôi mắt cô đong đưa như ẩn dấu tình ý, không cần lời nói, chỉ cần nhìn thấy liền yêu.
Có lẽ là do lương tâm trỗi dậy, Tề Thịnh cuối cùng giống như biết mình đùa giỡn quá đà, liền chậm rãi đứng lên, cách xa cô một chút. Ở một khoảng cách an toàn, anh nhìn mái tóc và làn váy lộn xộn của cô, rồi đưa cho cô một chiếc khăn mùi xoa.
Hơi thở lạnh lẽo trên người anh xa dần, trong nháy mắt cảm giác ngột ngạt tiêu tan.
"Đừng khóc." Đôi mắt đen của Tề Thịnh chiếm lấy cô. Anh bỗng nhiên nở nụ cười, ngả ngớn không đứng đắn, trêu chọc cô: "Lúc em khóc càng khiến người ta muốn bắt nạt em hơn."
Anh thực sự muốn dỗ dành cô, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền trở nên biến dạng như vậy rồi.
Tựa như vừa nãy, thực ra anh không muốn lật tẩy cô, anh chỉ là thấy cô giả vờ khéo léo, nguỵ trang quá vất vả, cho nên muốn trêu đùa cô. Thế nhưng cô vừa khóc, hình ảnh hơi nước nơi đáy mắt rung động lòng người, khiến cho hứng thú của người ta dâng lên, anh gần như không thể kìm nén nổi ý nghĩ muốn trêu chọc cô.
"Biến thái.." Sắc mặt Thẩm Tự biến đổi liên tục, lắp bắp nói ra hai chữ, màu đỏ hồng lan từ hai gò má đến vành tai, không thể nói rõ được là tức giận, mắc cỡ hay là khó chịu.
Nếu như từ "biến thái" là đang mắng hành vi xấu xa của anh thì hiện giờ từ này thuần túy là định nghĩa về anh.
Tề Thịnh khẽ nhíu mày, giọng nói lười biếng: "Chúc mừng em đã chọc phải một tên biến thái."
Ánh mắt anh quá sâu, tuy anh còn chưa làm gì, nhưng lại như muốn dẫn cô rơi vào một động tình. Thẩm Tự dựa vào bức tường hành lang, tấm lưng gầy gò cứng đờ lại, dưới lớp váy sườn xám đơn bạc thân thể cô hơi run rẩy.
Cửa sổ cuối hành lang chưa đóng lại, có gió mát thổi qua, mang theo một mùi hoa không biết tên, hòa tan bầu không khí mê loạn.
Cổ tay cô bỗng nhiên bị người ta nhéo một cái.
Tề Thịnh không nặng không nhẹ nhéo cô một cái, lúc ban đầu anh định dắt cô, nhưng sau đó anh lại không làm như vậy.
"Đi thôi, tôi dẫn em về nhà."
Khi đó Thẩm Tự quả thật có ý muốn lợi dụng anh, vốn tưởng rằng có thể dỗ anh quay vòng vòng, đáng tiếc con người Tề Thịnh lòng dạ thâm sâu, người anh gặp phải muôn hình muôn vẻ.
Chút suy nghĩ và thủ đoạn của cô, anh vừa nhìn liền hiểu rõ .
Đối với Tề Thịnh mà nói, một con mồi tự cho mình là đúng càng có thể kích động ham muốn khống chế của anh. Nhưng anh lại quá lười vạch trần cô, mới không từ chối trò chơi đưa đẩy ỡm ờ này với cô.
Nhưng đêm nay chuyện bị làm ra thành thế này sẽ không dễ dàng kết thúc.
Cô trêu chọc anh như vậy, nếu còn rơi vào tay anh lần nữa, sợ chỉ còn đường chết.
Thẩm Tự tìm vị trí thích hợp dừng xe lại, xoa huyệt thái dương, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Cô mỉm cười bất lực nói: "Dù sao thì tối nay cậu cũng khiến cho tớ mở mang tầm mắt rồi, quá dũng mãnh."
"Haha, đừng không biết đủ nha chị gái, không phải vì tớ sợ cậu gặp chuyện không may hay sao? Làm sao tớ biết cậu dám làm như vậy chứ?" Hứa Chiêu Ý không biết nên làm sao cười nói: "Nếu sớm biết thì tớ sẽ không nhúng vào, bạn trai tớ vẫn còn ở Minh Công Quán mà."
"Nếu không tớ thả cậu ở đây được không?" Thẩm Tự lục lọi trong túi xách, đưa chìa khóa xe của mình cho Hứa Chiêu Ý: "Cậu xuống xe trước đi, tài liệu đặt trên xe của tớ, chỉ vất cho cậu phải tự đi lấy thôi."
"Vậy cậu thì sao?" Hứa Chiêu Ý khẽ nhíu mày, có chút lo lắng nhìn chằm chằm cô.
"Tớ không sao." Thẩm Tự giương khóe môi, buông mí mắt xuống, trong giọng nói lộ ra cảm giác mỉa mai: "Nhiều năm như vậy rồi, tớ còn sợ anh ta sao?"
Hứa Chiêu Ý vỗ nhẹ lên bả vai của cô, quan sát một lượt: "Vậy chiếc xe này thì sao?"
Nếu cứ dùng nó thì quá chói mắt.
Nhưng cũng không thể tự đi chui đầu vào lưới đem trả mà?
"Đồ của anh ta đều có định vị." Thẩm Tự không quá để ý, dùng
giọng điệu "tôi đã quá quen với việc này", hời hợt nói: "Dù sao thì cũng lái không được bao lâu, tớ tùy tiện tìm một chỗ vứt ở đó là được."
Rõ ràng cô đã làm việc này nhiều lần rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Chiêu Ý bật cười, đột nhiên cảm thấy bản thân mình lo lắng dư thừa, cô ấy cởi đai an toàn xuống xe.
"Tớ không tiễn cậu đâu, lúc nãy đã chọc giận anh ta rồi." Thẩm Tự bất đắc dĩ nói: “Nếu cậu còn không đi, việc này liền không dễ dàng kết thúc vậy đâu. Trước đây mỗi lần giận dỗi với anh ta, tớ đều chạy chưa ra ba con phố… mẹ nó, đã bị chặn lại rồi.”
Dáng vẻ bình tĩnh “Chuyện nhỏ thôi, đừng sợ” hoàn toàn biến mất, hiếm khi thấy cô mắng người.
Cô lại gặp xui xẻo, chẳng biết lúc nào đoạn đường này lại xảy ra một vụ tai nạn giao thông lớn, bắt đầu giới nghiêm, phong tỏa khẩn cấp. Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Tề Thịnh đặt xuống ở trên xe vang lên ầm ĩ, kêu lên giống như đòi mạng.
Thẩm Tự nhắm mắt lại, vuốt màn hình.
"Tôi cho em năm phút đồng hồ để suy nghĩ." Giọng điệu của Tề Thịnh vẫn tính bình tĩnh, thậm chí có thể xem như mềm mỏng, gần như đang dụ dỗ: "Em tự xuống xe, hay là để tôi mời em xuống xe?"
Trong giọng nói trầm ấm chậm rãi của anh nổi lên một chút ý cười, không hiểu sao khiến cho người ta sợ hãi, sởn cả tóc gáy.
"Cút." Thẩm Tự bình tĩnh nói ra một chữ, sau đó cô nhắc nhở Hứa Chiêu Ý bên cạnh né ra.
Mặc dù Hứa Chiêu Ý không hiểu lắm, nhưng vẫn lùi lại đến khoảng cách an toàn.
Thẩm Tự mặt không đổi sắc quẳng điện thoại đi, tập trung đánh tay lái, chân dẫm ga tới hết cỡ. Cô nắm chặt vô lăng sau đó chuyển hướng, đi vào con đường nhỏ, chiếc xe giống như mũi tên lao ra khỏi cung.
Chiếc siêu xe màu xám bạc vội vã quay đầu.
Nhưng vẻ ngầu lòi này không duy trì nổi tới đầu đường.
Nơi này là Thượng Hải, là một nơi thương mại phồn hoa. Ngoại trừ khu vực gần Minh Công Quán, lái xe trên đường lớn đều bị hạn chế tốc độ, không thể đua xe, lúc tới chốt kiểm tra cần phải giảm tốc. Cho dù kỹ năng lái xe của cô tốt đến đâu, cũng không thể vượt qua chữ: chậm.
Chết tiệt, đúng là nước đi sai lầm.
Thẩm Tự đi đến đầu đường, lúc chờ ở đèn giao thông, vẻ mặt lộ ra vẻ cạn lời.
Quá khiến người ta tuyệt vọng rồi.
Đúng là tốn công suy nghĩ, sau cùng cô vẫn phải trở về.
Cốc cốc.
Còn chưa qua đèn đỏ, cửa sổ xe đã truyền đến hai tiếng gõ cửa, trong không gian chật chội vang lên vô cùng rõ ràng.
Thẩm Tự nhắm mắt, chậm rãi xoay đầu lại, không ngoài dự đoán đối diện với một đôi mắt vừa sâu vừa lạnh lùng.
Ánh đèn neon lướt qua cửa kính xe, chiếu vào bên trong ánh đèn rực rỡ. Tề Thịnh đứng ở bên cạnh thân xe, dáng người cao lớn rắn rỏi hòa vào trong màn đêm, cả người toát ra loại khí thế ngạo mạn, khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Trái tim Thẩm Tự đập bình bịch.
Cô vừa nhìn thấy Tề Thịnh, liền cảm thấy đau đầu, thậm chí còn kích động đến mức muốn vượt đèn đỏ.
Khóe môi Tề Thịnh giương lên, một tay đặt trên nóc xe, biếng nhác nghiêng người về phía cửa sổ xe: "Xuống đây."
Thẩm Tự không để ý đến anh.
Sau đó cô nhìn thấy Tề Thịnh chậm rãi đứng thẳng, hơi không kiên nhẫn mà gõ cửa thêm hai lần nữa: "Mở cửa."
"Hôm nay cho dù anh nói nhiều hơn nữa…" Thẩm Tự nhìn anh như nhìn kẻ đần, cô khẽ nói: "Tôi cũng không xuống xe."
Cô còn chưa nói xong, cửa của chiếc siêu xe màu xám bạc đã chậm rãi mở ra trước mắt hai người.
Trong nháy mắt không khí trở nên đình trệ.
Đường phố ngày đông đúc thường ngày cũng trong nháy mắt trở nên im lặng, lạnh lẽo, rào chắn cuối cùng đã được dỡ bỏ, gió lạnh tràn vào, ánh đèn lấp loé rơi vào giữa lông mày của cô, quầng sáng sặc sỡ nhảy nhót, che khuất chút mờ mịt nơi đáy mắt của cô.
Chiếc xe này của anh là... dùng giọng nói điều khiển?
Tầm mắt chạm vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, cô với anh mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Siêu xe có đầy đủ các dịch vụ chức năng cá nhân, chỉ cần có đủ tiền, cấu hình hiệu suất đều có thể được cải thiện, ngay cả nội thất, phương tiện giải trí cũng có thể cải tiến, đến cả vật liệu làm xe còn có thể thay đổi, mà kính chống đạn, khóa bằng vân tay và chức năng điều khiển bằng giọng nói, đều chỉ là chức năng cơ bản nhất.
Xe thể thao của Tề Thịnh còn có nhiều chức năng hơn xe của cô, cô vốn không nhớ được mỗi chiếc xe có chức năng như thế nào.
Lúc Thẩm Tự ý thức được điều này, đã quá muộn để cứu vãn.
Cô đã mất quyền kiểm soát chiếc xe này.
"Em rất có tiến bố đó, Tự Tự." Tề Thịnh hơi neo mắt lại, một tay khoác lên vai cô, ngón cái cọ xát vào mạch máu trên cổ cô: "Thủ đoạn tôi dạy em mấy năm qua, em đều dùng lên người tôi?"
Anh đè tay lên cổ cô, khiến cô run rẩy.
Cổ họng Thẩm Tự hơi nghẹn lại, theo bản năng tránh khỏi sự đụng chạm của anh, dựa vào lưng ghế, nắm lấy đai an toàn ra: "Anh muốn làm gì?"
"Em nói xem tôi muốn làm gì?" Tề Thịnh khẽ cong môi, đôi mắt đen kịt khoá chặt lấy cô, con ngươi sắc bén trở nên thâm trầm: "Nếu em đã thích tìm kích thích, tôi đương nhiên là phải tác thành cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro