Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 33
2024-09-21 22:12:16
Trợ lý trưởng thấy không thể thuyết phục được anh, nhưng đã nói đến nước này rồi, anh ta cũng không sợ chết nữa, tiếp tục nói: "Thái độ hiện tại của ông cụ không rõ ràng, nếu ông ấy muốn đưa một người khác lên để tranh giành thừa kế với anh thì sao?"
Anh ta vội đuổi theo vài bước: "Anh trai, giờ tôi gọi anh là ba được không, anh không thể đợi thêm một ngày thôi sao?"
"Cô ấy không cần tôi nữa." Tề Thịnh dừng chân lại.
Trợ lý trưởng cũng dừng bước, ngơ ngác nhìn anh.
"Nợ tôi những gì đều sẽ trả hết? Cô ấy đang muốn vạch rõ ranh giới với tôi." Giọng Tề Thịnh rất trầm, không còn u ám như trước nữa mà rất mệt mỏi: "Tôi để cô ấy rời đi, tôi đã cố gắng hết sức để không làm phiền cô ấy, nhưng cô ấy dù chỉ một ngày cũng không thể đợi được nữa. Tôi biết bây giờ là đêm giao thừa và cô ấy cũng biết điều đó."
Anh cười khẽ nói: "Cô ấy không còn cần tôi nữa."
Trợ lý trưởng không nói được một lời, anh ta chưa bao giờ thấy Tề Thịnh như thế này, chưa bao giờ.
Đêm giao thừa năm nay lạnh quá…
Thẩm Tự cứ thế trải qua một ngày vô cùng yên bình.
Nếu nói trong bữa tiệc sinh nhật nửa năm trước, cô rời đi mà không nói lời từ biệt, thực tế là vì cô đang chờ một lời giải thích; Sau hội nghị thượng đỉnh, cô đề nghị chia tay, cô chỉ muốn tách ra một thời gian để điều chỉnh lại mối quan hệ của họ; Nhưng ngày hôm nay, cô thật sự đã nghĩ thông suốt rồi.
Sau khi cùng bạn bè xem truyền hình trực tiếp Đêm liên hoan Tết trong nước vào buổi trưa, mọi người cùng nhau đến khu phố người Hoa, xem xiếc, ăn đồ ăn ngon, xem phim, đốt pháo bông ở trên sân thượng, đến nơi trải nghiệm VR để ngắm những ngôi sao trong vũ trụ, cuối cùng dành cả đêm nhảy nhót trong quán bar của một người bạn.
Thẩm Tự uống ngàn chén cũng không say, nhưng giày vò cả ngày cả đêm như thế cũng rất mệt mỏi, khoảng năm giờ cô mới trở về căn hộ.
Trong đám du học sinh có một đàn em nhất quyết đòi đưa cô về nhà. Thẩm Tự có thể nhận ra đối phương muốn gì, đáng tiếc là cô không có cảm giác, nên mỉm cười từ chối.
Cô tự bắt xe đi về.
Khi về đến phía dưới khu căn hộ, cô mới phát hiện cậu đàn em này quá kiên trì, vẫn lái xe phía sau cô.
"Cậu còn chưa đi à?" Thẩm Tự hơi bất đắc dĩ.
"Em không yên tâm." Cậu đàn em gãi đầu, nở nụ cười ngượng ngùng: "Đàn chị, chị biết con người em không giỏi nói chuyện, nhưng em, em thật sự thích chị..."
Cậu ta lấy một bó hoa bách hợp từ trong xe ra và nói: "À thì là, chị có thể cho em một cơ hội không?"
Điều mà Thẩm Tự từ nhỏ đến lớn không thiếu nhất chính là lời tỏ tình, bởi vì khuôn mặt này mà rất nhiều người vừa gặp đã yêu cô.
Trong lòng cô không có cảm giác gì, chỉ cười nhẹ, đem suy nghĩ từ chối ở trong đầu nói ra: "Thật xin lỗi, hiện tại tôi thật sự không có ý định yêu đương, cũng không thích tình chị em."
Nhìn thấy thái độ kiên quyết và lời nói kiên định của cô, hiển nhiên cậu đàn em hơi thất vọng, nhưng vẫn đẩy bó hoa vào trong lòng Thẩm Tự: "Không sao đâu, em có thể theo đổi chị."
"Hả?" Thẩm Tự còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên bị một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào.
Chiếc xe ở cách đó không xa đột nhiên bật đèn.
Ánh sáng chói lóa khiến tầm mắt mọi người mờ đi, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Màn đêm dày đặc xung quanh trực tiếp bị xé toạc ra, ngoài ánh sáng ra cũng chỉ có ánh sáng.
Thẩm Tự vô thức giơ tay lên che mắt.
Cô hơi nheo mắt lại rồi qua khe bàn tay nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía cô, ánh đèn pha sau lưng, cơ thể anh hoàn toàn hòa vào ánh sáng rực rỡ, khiến người ta khó nhìn rõ đường nét của anh.
Nhưng cô biết đó là Tề Thịnh.
Thẩm Tự còn chưa kịp phản ứng thì Tề Thịnh đã túm lấy khuỷu tay cô, kéo cô khỏi cậu đàn em. Cô loạng choạng, bó hoa bách hợp trong tay rơi xuống đất, cô nhìn anh giẫm lên.
Bó hoa bách hợp bị giẫm nát dưới chân anh.
"Sau khi xuống máy bay, tôi đã đợi em cả đêm." Giọng trầm khàn của Tề Thịnh khiến người ta sợ hãi: "Thẩm Tự."
Mùi nicotine rất nồng, bao trùm hoàn toàn hơi thở của anh.
Thẩm Tự khẽ cau mày nhưng không nói gì.
"Anh là ai?" Cậu đàn em cau mày, bước tới muốn tách họ ra: "Mau buông chị ấy ra."
Tề Thịnh dùng ánh mắt thâm trầm liếc nhìn cậu ta.
Thẩm Tự biết rất rõ tính tình Tề Thịnh, sợ anh gây rắc rối, cô tách hai người ra, quay người sang nói với cậu đàn em: "Tôi có chuyện muốn nói với anh ta, cậu về đi."
Cậu đàn em vẫn ngập ngừng nhìn hai người, lưỡng lự muốn nói, như đang không yên tâm.
"Cậu đi đi." Thẩm Tự lặp lại lần nữa.
Khi cậu ta về rồi, bầu không khí xung quanh hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, như sự yên lặng trước chết chóc.
"Anh có việc gì gấp sao?" Thẩm Tự ngước mắt nhìn, bình tĩnh nói: "Là vì luật sư nói không đúng ý anh sao? Anh có thể đi tìm anh ta để thương lượng, tôi đều đồng ý."
Khi Tề Thịnh bước về phía cô, ánh mắt nham hiểm, đôi môi mỏng mím chặt, hơi thở tràn ngập sự chết chóc, hiển nhiên là anh đã mất hết kiên nhẫn, lại nổi cáu rồi. Nhưng sau đó anh chỉ dừng lại trước mặt cô và nói ba chữ:
"Tôi xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?" Thẩm Tự hơi sửng sốt.
"Không cần biết em giận dỗi vì chuyện gì, tôi đều sẽ xin lỗi." Tề Thịnh dịu dàng nói, thái độ như cầu xin: "Tôi biết tôi không đủ tốt, nhưng Tự Tự..."
"Đừng nói nữa." Thẩm Tự không nghe được một chữ, trực tiếp cắt ngang: "Chúng ta chia tay rồi, anh có thấy nhàm chán không? Nếu anh muốn nói mấy chuyện này với tôi, vậy thì tôi mệt rồi, tôi muốn về nhà ngủ."
Cô đi vòng qua người anh, nhưng khuỷu tay lại bị anh túm chặt.
Không hề đề phòng, bả vai Thẩm Tự bỗng nặng trĩu, toàn thân bị ép vào thân cây bên cạnh.
Cành cây khô rung chuyển, những bông tuyết trên cành xào xạc rơi xuống, vương vãi trên vai và cổ Thẩm Tự, tuyết lạnh giá khiến cô co rúm lại.
"Thẩm Tự." Tề Thịnh ôm chặt cô.
"Buông ra." Thẩm Tự ngước mắt lên nhìn anh, giọng điệu lạnh lùng.
Anh không buông ra.
Cô cũng không đấu tranh vô ích.
Thẩm Tự nhìn anh một lát, khẽ cong môi, nhẹ giọng nói: "Anh đừng như vậy, thật đấy, anh như vậy sẽ khiến tôi thương hại anh."
Từ trước tới giờ cô luôn rất độc miệng.
"Em có nhất thiết phải tàn nhẫn với tôi như vậy không? Không muốn cho tôi bất kỳ cơ hội nào sao?" Tề Thịnh trừng mắt nhìn cô, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, hạ giọng: "Chỉ vì một tin đồn mà em làm ầm ĩ cho tới tận bây giờ, đúng chứ?"
"Tin đồn?" Thẩm Tự cười khẩy.
Cô nghĩ về những cảm xúc đã kìm nén bấy lâu nay, chỉ cần nhắc tới "Đào Mẫn Ngọc" và "chiếc nhẫn", cô lại có cảm giác như mình đã nuốt sống một mảnh thủy tinh vỡ. Cô không muốn nhắc lại chuyện quá khứ với anh.
"Anh không phải chỉ muốn một câu trả lời thôi sao?" Thẩm Tự nhìn anh, giọng nói lạnh lùng đến mức không có chút hơi ấm nào: "Vậy để tôi nói cho anh biết, lúc đầu ở bên anh là vì tôi có mục đích, hiện tại mục đích bấy lâu đã thành hiện thực, tôi không muốn chịu đựng anh nữa, anh hiểu không?"
"Em nói cái gì?" Giọng nói khàn của Tề Thịnh vang lên, giống như ép ra từng chữ từ trong cổ họng.
Sức lực trên tay của anh mạnh đến nỗi khiến vai cô đau nhức, vô thức run rẩy. Sắc mặt anh âm trầm đến mức như sắp nhỏ ra nước, rõ ràng là lửa giận trong lòng anh đang dâng lên, không thể kìm nén được, gần như đã đến giới hạn.
"Tại sao?"
Thẩm Tự nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh.
Không biết là do anh thức suốt đêm hay do bị cô kích thích.
"Cái gì mà tại sao chứ?" Thẩm Tự quay mặt đi, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Nếu không hiểu thì tìm người dịch đi, tôi thật sự không có thời gian để nhắc lại với anh."
Trong phút chốc áp suất không khí đột nhiên giảm xuống không độ.
Không khí xung quanh anh đông lại, ngay cả thở cũng không nổi.
Thật ra Tề Thịnh biết Thẩm Tự có mục đích khác, anh biết ngay từ cuộc gặp gỡ của họ ở thành phố Nam, thủ đoạn của cô rất non nớt, thậm chí trong mắt anh nó rất vụng về, nhưng điều đó không quan trọng, anh sẵn sàng giúp đỡ cô, dẫu sao thì điều đó cũng nằm trong khả năng của anh.
Những năm qua, anh trở nên máu lạnh và tàn nhẫn, quả thực không phải là người tốt, không có khái niệm về tình cảm gia đình, bản tính hay nghi ngờ, hung ác thô bạo. Lúc dùng thủ đoạn, anh có thể ép người ta vào đường cùng, dù sao anh cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Một chút kiên nhẫn mà anh có đều được cho cô.
Sau đó, cô dẫm lên sự chân thành của anh, nói với vẻ mặt thờ ơ và giọng điệu hờ hững:
"Anh đừng như vậy, thật đấy, anh như vậy sẽ khiến tôi thương hại anh."
Thật mỉa mai.
Hóa ra ba năm này chỉ như câu nói:
Gặp dịp thì chơi, ai cũng có được thứ mình cần.
Chỉ là anh không chịu tin.
Thẩm Tự tưởng rằng anh sẽ tức giận, tưởng anh sẽ uy hiếp cô, tưởng anh sẽ nói "Đừng để tôi gặp em nữa", tưởng anh sẽ mắng mình, nhưng chẳng có gì, anh chỉ chậm rãi buông cô ra, hạ thấp giọng nói một chữ:
"Được."
Được cái gì?
Thẩm Tự không đáp lại lời nói của anh, cô chỉ cảm thấy bả vai mình chợt thả lỏng, đối phương nhẹ nhàng cười.
"Tôi thực sự đã đánh giá thấp em rồi, Thẩm Tự." Tề Thịnh nhìn cô, tức giận đến nỗi bật cười: "Em rất được."
Màn đêm hoàn toàn bao trùm hai người.
Cơn bão như dự kiến đã không hề ập đến, cảm xúc của Tề Thịnh cũng không hề ảnh hưởng đến cô. Anh kiềm chế hơn cô tưởng, thậm chí còn không trách móc cô, chỉ quay người bước đi rất dứt khoát, không thèm nhìn cô thêm lần nào nữa.
Không chút cảm xúc.
Toàn bộ khí chất của anh đều thay đổi.
Như thể người vừa hèn mọn vừa nôn nóng lúc nãy không phải là anh, giống như trong mắt người bên cạnh, anh vẫn là người tít ở trên cao, xung quanh có một tầng sương mù, lạnh lùng và tẻ nhạt, không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Gió mùa đông lạnh lẽo cuốn bụi bay khắp nơi.
Thẩm Tự đứng đó một lúc, nhìn chiếc xe phóng đi, tầm mắt nhìn về vị trí cách đó không xa.
Trên mặt đất đầy tàn thuốc, còn có một điếu thuốc đang cháy dở, tia lửa vẫn còn nhen nhóm.
Có lẽ anh thật sự đã đợi cô cả đêm.
Anh ta vội đuổi theo vài bước: "Anh trai, giờ tôi gọi anh là ba được không, anh không thể đợi thêm một ngày thôi sao?"
"Cô ấy không cần tôi nữa." Tề Thịnh dừng chân lại.
Trợ lý trưởng cũng dừng bước, ngơ ngác nhìn anh.
"Nợ tôi những gì đều sẽ trả hết? Cô ấy đang muốn vạch rõ ranh giới với tôi." Giọng Tề Thịnh rất trầm, không còn u ám như trước nữa mà rất mệt mỏi: "Tôi để cô ấy rời đi, tôi đã cố gắng hết sức để không làm phiền cô ấy, nhưng cô ấy dù chỉ một ngày cũng không thể đợi được nữa. Tôi biết bây giờ là đêm giao thừa và cô ấy cũng biết điều đó."
Anh cười khẽ nói: "Cô ấy không còn cần tôi nữa."
Trợ lý trưởng không nói được một lời, anh ta chưa bao giờ thấy Tề Thịnh như thế này, chưa bao giờ.
Đêm giao thừa năm nay lạnh quá…
Thẩm Tự cứ thế trải qua một ngày vô cùng yên bình.
Nếu nói trong bữa tiệc sinh nhật nửa năm trước, cô rời đi mà không nói lời từ biệt, thực tế là vì cô đang chờ một lời giải thích; Sau hội nghị thượng đỉnh, cô đề nghị chia tay, cô chỉ muốn tách ra một thời gian để điều chỉnh lại mối quan hệ của họ; Nhưng ngày hôm nay, cô thật sự đã nghĩ thông suốt rồi.
Sau khi cùng bạn bè xem truyền hình trực tiếp Đêm liên hoan Tết trong nước vào buổi trưa, mọi người cùng nhau đến khu phố người Hoa, xem xiếc, ăn đồ ăn ngon, xem phim, đốt pháo bông ở trên sân thượng, đến nơi trải nghiệm VR để ngắm những ngôi sao trong vũ trụ, cuối cùng dành cả đêm nhảy nhót trong quán bar của một người bạn.
Thẩm Tự uống ngàn chén cũng không say, nhưng giày vò cả ngày cả đêm như thế cũng rất mệt mỏi, khoảng năm giờ cô mới trở về căn hộ.
Trong đám du học sinh có một đàn em nhất quyết đòi đưa cô về nhà. Thẩm Tự có thể nhận ra đối phương muốn gì, đáng tiếc là cô không có cảm giác, nên mỉm cười từ chối.
Cô tự bắt xe đi về.
Khi về đến phía dưới khu căn hộ, cô mới phát hiện cậu đàn em này quá kiên trì, vẫn lái xe phía sau cô.
"Cậu còn chưa đi à?" Thẩm Tự hơi bất đắc dĩ.
"Em không yên tâm." Cậu đàn em gãi đầu, nở nụ cười ngượng ngùng: "Đàn chị, chị biết con người em không giỏi nói chuyện, nhưng em, em thật sự thích chị..."
Cậu ta lấy một bó hoa bách hợp từ trong xe ra và nói: "À thì là, chị có thể cho em một cơ hội không?"
Điều mà Thẩm Tự từ nhỏ đến lớn không thiếu nhất chính là lời tỏ tình, bởi vì khuôn mặt này mà rất nhiều người vừa gặp đã yêu cô.
Trong lòng cô không có cảm giác gì, chỉ cười nhẹ, đem suy nghĩ từ chối ở trong đầu nói ra: "Thật xin lỗi, hiện tại tôi thật sự không có ý định yêu đương, cũng không thích tình chị em."
Nhìn thấy thái độ kiên quyết và lời nói kiên định của cô, hiển nhiên cậu đàn em hơi thất vọng, nhưng vẫn đẩy bó hoa vào trong lòng Thẩm Tự: "Không sao đâu, em có thể theo đổi chị."
"Hả?" Thẩm Tự còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên bị một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào.
Chiếc xe ở cách đó không xa đột nhiên bật đèn.
Ánh sáng chói lóa khiến tầm mắt mọi người mờ đi, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Màn đêm dày đặc xung quanh trực tiếp bị xé toạc ra, ngoài ánh sáng ra cũng chỉ có ánh sáng.
Thẩm Tự vô thức giơ tay lên che mắt.
Cô hơi nheo mắt lại rồi qua khe bàn tay nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía cô, ánh đèn pha sau lưng, cơ thể anh hoàn toàn hòa vào ánh sáng rực rỡ, khiến người ta khó nhìn rõ đường nét của anh.
Nhưng cô biết đó là Tề Thịnh.
Thẩm Tự còn chưa kịp phản ứng thì Tề Thịnh đã túm lấy khuỷu tay cô, kéo cô khỏi cậu đàn em. Cô loạng choạng, bó hoa bách hợp trong tay rơi xuống đất, cô nhìn anh giẫm lên.
Bó hoa bách hợp bị giẫm nát dưới chân anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sau khi xuống máy bay, tôi đã đợi em cả đêm." Giọng trầm khàn của Tề Thịnh khiến người ta sợ hãi: "Thẩm Tự."
Mùi nicotine rất nồng, bao trùm hoàn toàn hơi thở của anh.
Thẩm Tự khẽ cau mày nhưng không nói gì.
"Anh là ai?" Cậu đàn em cau mày, bước tới muốn tách họ ra: "Mau buông chị ấy ra."
Tề Thịnh dùng ánh mắt thâm trầm liếc nhìn cậu ta.
Thẩm Tự biết rất rõ tính tình Tề Thịnh, sợ anh gây rắc rối, cô tách hai người ra, quay người sang nói với cậu đàn em: "Tôi có chuyện muốn nói với anh ta, cậu về đi."
Cậu đàn em vẫn ngập ngừng nhìn hai người, lưỡng lự muốn nói, như đang không yên tâm.
"Cậu đi đi." Thẩm Tự lặp lại lần nữa.
Khi cậu ta về rồi, bầu không khí xung quanh hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, như sự yên lặng trước chết chóc.
"Anh có việc gì gấp sao?" Thẩm Tự ngước mắt nhìn, bình tĩnh nói: "Là vì luật sư nói không đúng ý anh sao? Anh có thể đi tìm anh ta để thương lượng, tôi đều đồng ý."
Khi Tề Thịnh bước về phía cô, ánh mắt nham hiểm, đôi môi mỏng mím chặt, hơi thở tràn ngập sự chết chóc, hiển nhiên là anh đã mất hết kiên nhẫn, lại nổi cáu rồi. Nhưng sau đó anh chỉ dừng lại trước mặt cô và nói ba chữ:
"Tôi xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?" Thẩm Tự hơi sửng sốt.
"Không cần biết em giận dỗi vì chuyện gì, tôi đều sẽ xin lỗi." Tề Thịnh dịu dàng nói, thái độ như cầu xin: "Tôi biết tôi không đủ tốt, nhưng Tự Tự..."
"Đừng nói nữa." Thẩm Tự không nghe được một chữ, trực tiếp cắt ngang: "Chúng ta chia tay rồi, anh có thấy nhàm chán không? Nếu anh muốn nói mấy chuyện này với tôi, vậy thì tôi mệt rồi, tôi muốn về nhà ngủ."
Cô đi vòng qua người anh, nhưng khuỷu tay lại bị anh túm chặt.
Không hề đề phòng, bả vai Thẩm Tự bỗng nặng trĩu, toàn thân bị ép vào thân cây bên cạnh.
Cành cây khô rung chuyển, những bông tuyết trên cành xào xạc rơi xuống, vương vãi trên vai và cổ Thẩm Tự, tuyết lạnh giá khiến cô co rúm lại.
"Thẩm Tự." Tề Thịnh ôm chặt cô.
"Buông ra." Thẩm Tự ngước mắt lên nhìn anh, giọng điệu lạnh lùng.
Anh không buông ra.
Cô cũng không đấu tranh vô ích.
Thẩm Tự nhìn anh một lát, khẽ cong môi, nhẹ giọng nói: "Anh đừng như vậy, thật đấy, anh như vậy sẽ khiến tôi thương hại anh."
Từ trước tới giờ cô luôn rất độc miệng.
"Em có nhất thiết phải tàn nhẫn với tôi như vậy không? Không muốn cho tôi bất kỳ cơ hội nào sao?" Tề Thịnh trừng mắt nhìn cô, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, hạ giọng: "Chỉ vì một tin đồn mà em làm ầm ĩ cho tới tận bây giờ, đúng chứ?"
"Tin đồn?" Thẩm Tự cười khẩy.
Cô nghĩ về những cảm xúc đã kìm nén bấy lâu nay, chỉ cần nhắc tới "Đào Mẫn Ngọc" và "chiếc nhẫn", cô lại có cảm giác như mình đã nuốt sống một mảnh thủy tinh vỡ. Cô không muốn nhắc lại chuyện quá khứ với anh.
"Anh không phải chỉ muốn một câu trả lời thôi sao?" Thẩm Tự nhìn anh, giọng nói lạnh lùng đến mức không có chút hơi ấm nào: "Vậy để tôi nói cho anh biết, lúc đầu ở bên anh là vì tôi có mục đích, hiện tại mục đích bấy lâu đã thành hiện thực, tôi không muốn chịu đựng anh nữa, anh hiểu không?"
"Em nói cái gì?" Giọng nói khàn của Tề Thịnh vang lên, giống như ép ra từng chữ từ trong cổ họng.
Sức lực trên tay của anh mạnh đến nỗi khiến vai cô đau nhức, vô thức run rẩy. Sắc mặt anh âm trầm đến mức như sắp nhỏ ra nước, rõ ràng là lửa giận trong lòng anh đang dâng lên, không thể kìm nén được, gần như đã đến giới hạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tại sao?"
Thẩm Tự nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh.
Không biết là do anh thức suốt đêm hay do bị cô kích thích.
"Cái gì mà tại sao chứ?" Thẩm Tự quay mặt đi, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Nếu không hiểu thì tìm người dịch đi, tôi thật sự không có thời gian để nhắc lại với anh."
Trong phút chốc áp suất không khí đột nhiên giảm xuống không độ.
Không khí xung quanh anh đông lại, ngay cả thở cũng không nổi.
Thật ra Tề Thịnh biết Thẩm Tự có mục đích khác, anh biết ngay từ cuộc gặp gỡ của họ ở thành phố Nam, thủ đoạn của cô rất non nớt, thậm chí trong mắt anh nó rất vụng về, nhưng điều đó không quan trọng, anh sẵn sàng giúp đỡ cô, dẫu sao thì điều đó cũng nằm trong khả năng của anh.
Những năm qua, anh trở nên máu lạnh và tàn nhẫn, quả thực không phải là người tốt, không có khái niệm về tình cảm gia đình, bản tính hay nghi ngờ, hung ác thô bạo. Lúc dùng thủ đoạn, anh có thể ép người ta vào đường cùng, dù sao anh cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Một chút kiên nhẫn mà anh có đều được cho cô.
Sau đó, cô dẫm lên sự chân thành của anh, nói với vẻ mặt thờ ơ và giọng điệu hờ hững:
"Anh đừng như vậy, thật đấy, anh như vậy sẽ khiến tôi thương hại anh."
Thật mỉa mai.
Hóa ra ba năm này chỉ như câu nói:
Gặp dịp thì chơi, ai cũng có được thứ mình cần.
Chỉ là anh không chịu tin.
Thẩm Tự tưởng rằng anh sẽ tức giận, tưởng anh sẽ uy hiếp cô, tưởng anh sẽ nói "Đừng để tôi gặp em nữa", tưởng anh sẽ mắng mình, nhưng chẳng có gì, anh chỉ chậm rãi buông cô ra, hạ thấp giọng nói một chữ:
"Được."
Được cái gì?
Thẩm Tự không đáp lại lời nói của anh, cô chỉ cảm thấy bả vai mình chợt thả lỏng, đối phương nhẹ nhàng cười.
"Tôi thực sự đã đánh giá thấp em rồi, Thẩm Tự." Tề Thịnh nhìn cô, tức giận đến nỗi bật cười: "Em rất được."
Màn đêm hoàn toàn bao trùm hai người.
Cơn bão như dự kiến đã không hề ập đến, cảm xúc của Tề Thịnh cũng không hề ảnh hưởng đến cô. Anh kiềm chế hơn cô tưởng, thậm chí còn không trách móc cô, chỉ quay người bước đi rất dứt khoát, không thèm nhìn cô thêm lần nào nữa.
Không chút cảm xúc.
Toàn bộ khí chất của anh đều thay đổi.
Như thể người vừa hèn mọn vừa nôn nóng lúc nãy không phải là anh, giống như trong mắt người bên cạnh, anh vẫn là người tít ở trên cao, xung quanh có một tầng sương mù, lạnh lùng và tẻ nhạt, không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Gió mùa đông lạnh lẽo cuốn bụi bay khắp nơi.
Thẩm Tự đứng đó một lúc, nhìn chiếc xe phóng đi, tầm mắt nhìn về vị trí cách đó không xa.
Trên mặt đất đầy tàn thuốc, còn có một điếu thuốc đang cháy dở, tia lửa vẫn còn nhen nhóm.
Có lẽ anh thật sự đã đợi cô cả đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro