Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 34
2024-09-21 22:12:16
Thời tiết ở Tứ Cửu Thành gần đây không tốt lắm. Mưa liên tục từ trước đến sau tết Thanh Minh. Kỳ nghỉ giống như một tiếng nổ bùm, đột nhiên náo nhiệt rồi lại lặng lẽ không một tiếng động. Mọi người lại một lần nữa chìm vào sự hối hả và nhộn nhịp của cuộc sống, vội vội vàng vàng bôn ba.
"Kính thưa các quý ông, quý bà! Máy bay đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế thủ đô, nhiệt độ bên ngoài là 11 độ C, máy bay đang lăn bánh, mời mọi người..."
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế thủ đô.
Hôm qua, sau khi kết thúc buổi biểu diễn tại nhà hát Hoàng gia ở Covent Garden, Thẩm Tự thậm chí còn không tham gia bữa tiệc kỷ niệm mà vội vã trở về trong đêm. Đặt chuyến bay lúc nửa đêm từ London về Bắc Kinh, cô ngủ suất mười mấy tiếng bay.
Bên ngoài sân bay, có người đang đợi cô. Thoáng qua đám đông, người ấy nhìn thấy Thẩm Tự từ, từ xa vẫy tay gọi.
"Sư tỷ."
Thẩm Tự thu lại vẻ mệt mỏi, một tay nhẹ nhàng đẩy chiếc vali, bước nhanh rời đi.
Cô trở về rất vội vàng.
Hành lý ở London cũng chưa kịp gửi vận chuyển đến, cô chỉ cầm về một chiếc vali xách tay nho nhỏ.
"Chị còn tưởng rằng em sẽ không trở về cơ đấy, người bận rộn." Sư tỷ nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng mỉm cười: "Buổi biểu diễn ở châu Âu hình như vẫn chưa kết thúc đúng không? Không phải em nói rất bận sao?"
Tài xế bên cạnh nhận lấy hành lý của Thẩm Tự rồi mở cửa xe cho hai người.
"Sư tỷ, chị đừng trêu chọc em." Thẩm Tự bật cười, ngồi ở ghế sau với cô ấy: "Sinh nhật sư phụ, em đã vắng mặt năm nào chưa?"
Trên xe, sư tỷ nói chuyện phiếm với cô, từ chuyện gần đây đến chuyện quá khứ, rồi lại quay lại chuyện mấy năm vừa qua.
"Trước nay em đúng là chẳng giống bọn chị gì cả, ở đâu cũng tỏa sáng." Cô ấy nhìn Thẩm Tự, không khỏi thở dài: "Chị thật sự không ngờ em không hoạt động hai ba năm mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy em đã có được thành tựu mà người khác dùng bao nhiêu năm cũng không có được như vậy."
Trước khi Thẩm Tự tốt nghiệp đã nhận được lời mời từ một số công ty, trong số đó có không ít công ty có đãi ngộ. Kết quả là, cô nói buông là buông, không đến bất kì một công ty nào, thật sự quay lại trong nước để thực hiện ước mơ, bắt đầu lại từ con số không.
Sau đó, trong một năm, các giải thưởng khiêu vũ nữ đơn và các giải thưởng biểu diễn cá nhân trong nước đều bị cô lấy đi.
Thẩm Tự có năng khiếu từ khi còn nhỏ, từ sáu tuổi cô đã tiếp xúc với múa cổ điển và hí khúc. Năm mười lăm tuổi, cô dùng một điệu “Phi Yến cổ thượng vũ” làm kinh diễm toàn ngành. Nhưng không ai ngờ được, sau hai ba năm vắng bóng trong nghề, khi cô lại quay lại lại có thể đạt được kết quả xuất sắc như thế. Đầu tiên, cô dùng tác phẩm hí kịch “Tỏa Lân Nang” diễn lại màn gặp nhau dưới đình Xuân Thu đầy chấn động. Giọng hát réo rắt, uyển chuyển khéo léo lúc cao, lúc thấp. Dù là ánh mắt, dáng người, hay bước chân đều vững chắc, thể hiện rõ được phong cách cổ trang. Tiếp theo đó là một điệu múa đơn “Lạc” do cô tự biên đạo, lấy đi giải vàng của cuộc thi múa cổ điển trong nước, phong thái quyến rũ, một điệu múa làm kinh diễm mọi người.
Nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu. Hơn hai năm, Thẩm Tự đã giành được tất cả các giải thưởng trong nước, thậm chí còn lấy được một giải thưởng vàng biểu diễn đã bị bỏ trống sáu năm. Giaos viên trước của cô, một người là nổi tiếng trong nghệ thuật hí kịch, một người là gương sáng của giới vũ đạo cổ điển trong nước, vì vậy cô nhanh chóng được cả hai bên chú ý, trong ngành rất ít người thuận lợi được như thế.
Mà trên con đường này, cô bước đi vô cùng suôn sẻ.
Có thể có một số người trời sinh đã thích hợp ăn bát cơm này. Vốn dĩ vẻ ngoài của Thẩm Tự đã xinh đẹp, quyến rũ, hấp dẫn người khác, lại thêm thông minh, kỹ năng múa mạnh mẽ, có sức tưởng tượng trời phú trên phương diện sáng tác. Rõ ràng mất hai năm gián đoạn nhưng trong lúc thi đấu vẫn có thể dùng kỹ thuật áp chế hết hoa thơm cỏ lạ.
"Sau khi tốt nghiệp em tự nguyện quay về, chị còn tưởng em sẽ bỏ cuộc trước khi có được thành tích gì đó cơ. Nhưng có vẻ là chị đã hiểu lầm em rồi.” Sư tỷ ngẫm nghĩ một lát, nhìn cô khá nghiêm túc và nói: "Chị chỉ sợ em trở về rồi sẽ hối hận, sẽ trách chị đấy."
"Chị biết đấy, em không thích hợp với thương trường." Thẩm Tự không cảm thấy đáng tiếc: "Em thích những gì em đang làm bây giờ."
Thẩm Tự là một người biết suy nghĩ, không phải không thể đầu với những kẻ đầu trâu mặt ngựa trên thương trường. Nhưng nếu bắt cô năm này qua tháng nọ chìm trong âm mưu, tranh đấu với nhau, thì cô không thích hợp.
Quá mệt mỏi.
Cô biết mình có bao nhiêu cân lượng, nên không cố miễn cưỡng.
Lần trước học ngành này cũng là vì Tề Thịnh. Nếu đã một nhát chia đôi thì cô cũng không ép buộc bản thân tiếp tục. Chỉ là thỉnh thoảng cô cũng sẽ tò mò, một người có năng lực như Tề Thịnh, mỗi ngày đều sống trong âm mưu hiểm độc, thật sự không thấy mệt sao? Làm việc một tháng thôi cô cũng không muốn tiếp tục.
"Nhưng ngược lại là chị ấy, lúc trước chị khuyên em nên thực hiện lại ước mơ nhưng chính bản thân chị lại không kiên trì nổi nữa." Thẩm Tự nhíu mày.
Lúc ở ven hồ của biệt thự tư nhân, ba sư huynh muội bọn cô nói chuyện phiếm, đàn chị của cô còn tiếc vì cô từ bỏ việc múa cổ điển và hí khúc. Kết quả sau vài năm, cô quay lại con đường này thì đàn chị lại rời đi.
"Theo đuổi nghệ thuật và ước mơ rất tốn tiền. Hơn nữa, chị đã biết trước là cả đời cũng không thể trở nên nổi bật." Sư tỷ nhếch khóe môi dưới nhưng nụ cười lại rất nhạt: "Chị không trẻ bằng em, cũng không có năng khiếu như em. Chị cũng không thể sống vô dục vô cầu được, chị muốn mình mạnh muốn hư vinh. Tự Tự, chị không chịu nổi bản thân cứ mãi mãi vô danh.”
Con đường này đối với một người có tư chất bình thường thì đa số thời gian đều là vắng vẻ vô danh, rất cô đơn.
"Nếu không có tương lai thì đi kiếm tiền, về nhà kế thừa sản nghiệp của gia đình, sao lại nói mình thất bại như thế?" Thẩm Tự vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy, dịu dàng an ủi: "Nói thật, em còn đang nghĩ một ngày nào em không làm nổi nữa, em sẽ bám lấy chị để kiếm tiền đấy.”
Sư tỷ này của cô, mặc dù thật sự không có duyên với hí kịch nhưng hai năm qua, cô ấy về nhà kế thừa gia nghiệp, trong giới kinh doanh như sấm rền gió cuốn, nước chảy mây trôi mà phất lên, buông bỏ cũng không phải là xấu.
Mỗi người nên tìm đúng vị trí của mình.
Một số người thích hợp chơi nghệ thuật, một số người lại thích hợp để quản lý kinh doanh, một số người phù hợp với những thăng trầm chốn quan trường. Vị trí tuy khác nhau nhưng nhìn lại cũng đều giống nhau cả. Chọn một con đường thích hợp với bản thân mới là điều vui vẻ nhất.
Không khí ngột ngạt như sống lại bởi câu nói của cô.
Sư tỷ nghe xong, hàng lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, âm thầm đổi đề tài: “Vậy chị sẽ đưa em về nghỉ ngơi trước nhé? Chị có chút việc cần phải xử lý, chắc là phải mất một tiếng, lúc ấy cũng đến giờ cơm rồi.”
Cô ấy sắp xếp thời gian: "Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm, buổi chiều chị sẽ đi chọn quà với em được không?”
"Khách sáo với em làm gì? Chị cứ làm việc đi, không cần chở em về đâu." Thẩm Tự cong môi dưới, giọng nói từ đôi môi đang cong lên truyền ra, rất nhẹ nhàng: "Dù sao hôm nay em cũng không có việc gì, em chờ chị một lát là được.”
"Cũng được." Sư tỷ gật đầu: "Chỗ chị có một phòng nghỉ, nếu em cần cái gì cứ nói với thư ký một tiếng, bảo cô ấy lấy cho.”
Chiếc xe chạy thẳng đến khu trung tâm thương mại.
Bầu trời vẫn ảm đạm, mưa rơi rả rích giống như lắp thêm một lăng kính màu xám.
Mười năm nay giao thông ở Bắc Kinh vẫn như cũ, rất tệ. Vừa đi qua cao tốc, lúc đến gần đèn đỏ lại tắc đường, không nhúc nhích được chút nào. Thẩm Tự gần như ngủ trên xe cả quãng đường.
"Đến rồi."
Sau khi xe dừng, tài xế xuống xe trước, sau đó mở cửa xe cho Thẩm Tự.
Thẩm Tự gần như ngủ mê man cả quãng đường, sau khi xuống xe, cô nhớ ra túi xách của mình còn bỏ trên xe, nhẹ nhàng xoa hai đầu lông mày đang nhíu lại, quay đầu, mở cửa xe ra lần nữa.
"Thưa cô, cô tìm cái gì vậy?"
"Tôi…” Lời nói của Thẩm Tự vừa đến bên môi, chưa kịp nói ra miệng.
"Trợ giúp?"
Một giọng nam trầm ấm truyền đến từ gần đó, rồi sau đó thản nhiên cười giễu cợt.
Động tác của Thẩm Tự cứng đờ, giống như bị điện giật, cô lập tức tỉnh táo lại.
Rất quen thuộc.
Giọng nói trầm thấp, từ tính lạnh lùng đến cực điểm, nhưng cũng có sức hấp dẫn trí mạng, có chút lười biếng nhưng lại rất bắt tai.
Giống như một ngọn núi tuyết ở phía xa, trong trẻo, lạnh lùng mà xa xăm. Nhưng tuyết trên đỉnh núi được mặt trời đỏ rực chiếu sáng, bèn từ từ chậm rãi tan ra từng chút một.
Có thể có những thứ đã khắc sâu vào trí nhớ, chẳng hạn như ngoại hình, chẳng hạn như giọng nói, chẳng hạn như phản ứng khi tiếp xúc thân mật. Ngay cả khi được chôn dưới đáy lòng từ ngày này qua ngày khác, ngày càng trở nên mờ nhạt nhưng vẫn có thể được xác định được ngay khi nghe thấy, nhìn thấy hay chạm vào.
Chỉ với hai chữ, vậy mà cô lại nghe ra được đó là ai.
Lần gặp mặt thứ hai ở thành phố Nam cũng như thế. Trong bóng tối mờ ảo, cô nghe được giọng nói ấy. Rõ ràng mới chỉ gặp nhau có một lần nhưng cô lại chính xác bắt lấy anh, giống như bắt được ánh sáng của chính mình.
"Anh ta biết quan hệ giữa tôi và Cố Nhị, Cố Nhị gia nhập vào chỉ là vấn đề thời gian, phe của Lý Cố đứng ở phía trung lập, không cùng một phe, làm gì có chuyện trợ giúp?”
Thẩm Tự hơi rũ mắt xuống, thân thể gần như tê dại, không thể động đậy. Trái tim cô dường như bị bóp chặt lại, dù cô có kiếm chế như thế nào thì nhịp tim cũng không thể bình tĩnh lại.
Sau đó cô không nhịn được mà nhìn về phía nơi giọng nói phát ra.
Trong bãi đỗ xe đèn đuốc sáng trưng, nơi ánh sáng chiếu tới, có thể thấy rõ được những hạt bụi đang bay trong không khí.
Chỉ cách đó vài chỗ đậu xe, một chiếc sesto elemento màu xám đậm đậu ở ngay chỗ ngoặt.
Tề Thịnh và Phó Thiệu Trạch đang đứng cùng nhau. Từ góc độ của cô có thể thấy rõ bóng dáng của anh, dáng người cao thẳng tắp, ngũ quan cứng rắn, từng cử động trên gương mặt như hợp lại với ánh sáng lạnh lẽo của bãi đỗ xe.
Phó Thiệu Trạch nhíu mày, rõ ràng hơi kinh ngạc: "Vậy mấy ngày trước anh có ý gì?"
Lông mi Thẩm Tự khẽ run lên, che đi những cảm xúc khó tả dưới đáy mắt.
"Em làm sao vậy?" Sư tỷ thấy cô đứng như im tại chỗ, kỳ quái nhìn cô.
Thẩm Tự muốn nói một câu không sao cả.
Nhưng giọng nói của cô giống như bị mắc kẹt trong cổ họng, chậm rãi trầm xuống rồi không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Thật ra âm thanh của cuộc nói chuyện cách đó không xa rất nhỏ. Nhưng xung quanh rất trống trải, nên cô có thể nghe thấy nó vô cùng rõ ràng.
"Từ ban đầu anh ta đã sai, một đứa con ngoài giá thú, chẳng lẽ cũng xứng tranh giành gia sản với tôi chắc?" Ngón tay mảnh khảnh của Phó Thiếu Trạch đè trên chiếc cúc thứ hai của bộ vest: "Nên biết tự lượng sức mình."
"Một người tìm cách sinh tồn từ trong những kẽ nứt, khúm núm mà bò lên trên rất dễ sinh ra hy vọng hão huyền."
Tề Thịnh lười biếng nở nụ cười, ánh mắt lại tràn đầy hơi thở nguy hiểm: "Anh cẩn thận không khéo lại bị cắn ngược một cái.”
Thẩm Tự hoàn toàn không ngờ lại gặp anh ở đây.
Thật khó để diễn tả cảm giác này, có thể là lần đầu gặp mặt đã rung động, dù là yêu, hay là hận, đều rất mãnh liệt. Cho nên khi gặp lại, cô không thể nào tâm lặng như nước được.
Ngày xa cách không phải là ngắn, nhưng cũng không dài, từ tiệc sinh nhật của cô tính đến nay mới ba năm.
Nói như thế nào nhỉ?
Rõ ràng đêm giao thừa năm đó, chính anh đã níu kéo cô, mà cô lại dùng dao đâm vào trái tim anh, nói ra những lời tuyệt tình nhất. Một nhát chia đôi, ân đoạn nghĩa tuyệt. Lúc ấy kiên cường bao nhiêu thì bây giờ lại chột dạ bấy nhiêu.
Hồi ức là những nước lũ, ai chạy cũng không thoát được.
"Tự Tự, Tự Tự?"
Thẩm Tự suy nghĩ đến mức xuất thần, đàn chị giơ tay lên quơ quơ mới đánh thức được cô.
Tề Thịnh và Phó Thiệu Trạch đã đi xa rồi.
"Không sao." Ánh mắt Thẩm Tự nheo lại, tìm lại được giọng nói của mình, cảm xúc phai nhạt dần: "Đi thôi."
Ở khoảng cách như vậy, có thể nghe được rõ ràng giọng nói của nhau. Nhưng có lẽ anh đã quên tên cô, hoặc có thể anh đã nghe thấy nhưng mà đã quên cô rồi, hoặc là cả đời này anh cũng không muốn gặp lại cô.
Dù sao cô cũng không nhìn thấy Tề Thịnh quay đầu lại xác nhận.
Thậm chí anh không dừng lại dù chỉ một giây.
Không nhìn cũng tốt, mặc dù cảnh tượng này không nằm trong dự tính nhưng lại rất trùng hợp với những gì Thẩm Tự đã tưởng tượng.
Đã đủ xa lạ, mà cũng đủ thể diện…
"Kính thưa các quý ông, quý bà! Máy bay đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế thủ đô, nhiệt độ bên ngoài là 11 độ C, máy bay đang lăn bánh, mời mọi người..."
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế thủ đô.
Hôm qua, sau khi kết thúc buổi biểu diễn tại nhà hát Hoàng gia ở Covent Garden, Thẩm Tự thậm chí còn không tham gia bữa tiệc kỷ niệm mà vội vã trở về trong đêm. Đặt chuyến bay lúc nửa đêm từ London về Bắc Kinh, cô ngủ suất mười mấy tiếng bay.
Bên ngoài sân bay, có người đang đợi cô. Thoáng qua đám đông, người ấy nhìn thấy Thẩm Tự từ, từ xa vẫy tay gọi.
"Sư tỷ."
Thẩm Tự thu lại vẻ mệt mỏi, một tay nhẹ nhàng đẩy chiếc vali, bước nhanh rời đi.
Cô trở về rất vội vàng.
Hành lý ở London cũng chưa kịp gửi vận chuyển đến, cô chỉ cầm về một chiếc vali xách tay nho nhỏ.
"Chị còn tưởng rằng em sẽ không trở về cơ đấy, người bận rộn." Sư tỷ nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng mỉm cười: "Buổi biểu diễn ở châu Âu hình như vẫn chưa kết thúc đúng không? Không phải em nói rất bận sao?"
Tài xế bên cạnh nhận lấy hành lý của Thẩm Tự rồi mở cửa xe cho hai người.
"Sư tỷ, chị đừng trêu chọc em." Thẩm Tự bật cười, ngồi ở ghế sau với cô ấy: "Sinh nhật sư phụ, em đã vắng mặt năm nào chưa?"
Trên xe, sư tỷ nói chuyện phiếm với cô, từ chuyện gần đây đến chuyện quá khứ, rồi lại quay lại chuyện mấy năm vừa qua.
"Trước nay em đúng là chẳng giống bọn chị gì cả, ở đâu cũng tỏa sáng." Cô ấy nhìn Thẩm Tự, không khỏi thở dài: "Chị thật sự không ngờ em không hoạt động hai ba năm mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy em đã có được thành tựu mà người khác dùng bao nhiêu năm cũng không có được như vậy."
Trước khi Thẩm Tự tốt nghiệp đã nhận được lời mời từ một số công ty, trong số đó có không ít công ty có đãi ngộ. Kết quả là, cô nói buông là buông, không đến bất kì một công ty nào, thật sự quay lại trong nước để thực hiện ước mơ, bắt đầu lại từ con số không.
Sau đó, trong một năm, các giải thưởng khiêu vũ nữ đơn và các giải thưởng biểu diễn cá nhân trong nước đều bị cô lấy đi.
Thẩm Tự có năng khiếu từ khi còn nhỏ, từ sáu tuổi cô đã tiếp xúc với múa cổ điển và hí khúc. Năm mười lăm tuổi, cô dùng một điệu “Phi Yến cổ thượng vũ” làm kinh diễm toàn ngành. Nhưng không ai ngờ được, sau hai ba năm vắng bóng trong nghề, khi cô lại quay lại lại có thể đạt được kết quả xuất sắc như thế. Đầu tiên, cô dùng tác phẩm hí kịch “Tỏa Lân Nang” diễn lại màn gặp nhau dưới đình Xuân Thu đầy chấn động. Giọng hát réo rắt, uyển chuyển khéo léo lúc cao, lúc thấp. Dù là ánh mắt, dáng người, hay bước chân đều vững chắc, thể hiện rõ được phong cách cổ trang. Tiếp theo đó là một điệu múa đơn “Lạc” do cô tự biên đạo, lấy đi giải vàng của cuộc thi múa cổ điển trong nước, phong thái quyến rũ, một điệu múa làm kinh diễm mọi người.
Nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu. Hơn hai năm, Thẩm Tự đã giành được tất cả các giải thưởng trong nước, thậm chí còn lấy được một giải thưởng vàng biểu diễn đã bị bỏ trống sáu năm. Giaos viên trước của cô, một người là nổi tiếng trong nghệ thuật hí kịch, một người là gương sáng của giới vũ đạo cổ điển trong nước, vì vậy cô nhanh chóng được cả hai bên chú ý, trong ngành rất ít người thuận lợi được như thế.
Mà trên con đường này, cô bước đi vô cùng suôn sẻ.
Có thể có một số người trời sinh đã thích hợp ăn bát cơm này. Vốn dĩ vẻ ngoài của Thẩm Tự đã xinh đẹp, quyến rũ, hấp dẫn người khác, lại thêm thông minh, kỹ năng múa mạnh mẽ, có sức tưởng tượng trời phú trên phương diện sáng tác. Rõ ràng mất hai năm gián đoạn nhưng trong lúc thi đấu vẫn có thể dùng kỹ thuật áp chế hết hoa thơm cỏ lạ.
"Sau khi tốt nghiệp em tự nguyện quay về, chị còn tưởng em sẽ bỏ cuộc trước khi có được thành tích gì đó cơ. Nhưng có vẻ là chị đã hiểu lầm em rồi.” Sư tỷ ngẫm nghĩ một lát, nhìn cô khá nghiêm túc và nói: "Chị chỉ sợ em trở về rồi sẽ hối hận, sẽ trách chị đấy."
"Chị biết đấy, em không thích hợp với thương trường." Thẩm Tự không cảm thấy đáng tiếc: "Em thích những gì em đang làm bây giờ."
Thẩm Tự là một người biết suy nghĩ, không phải không thể đầu với những kẻ đầu trâu mặt ngựa trên thương trường. Nhưng nếu bắt cô năm này qua tháng nọ chìm trong âm mưu, tranh đấu với nhau, thì cô không thích hợp.
Quá mệt mỏi.
Cô biết mình có bao nhiêu cân lượng, nên không cố miễn cưỡng.
Lần trước học ngành này cũng là vì Tề Thịnh. Nếu đã một nhát chia đôi thì cô cũng không ép buộc bản thân tiếp tục. Chỉ là thỉnh thoảng cô cũng sẽ tò mò, một người có năng lực như Tề Thịnh, mỗi ngày đều sống trong âm mưu hiểm độc, thật sự không thấy mệt sao? Làm việc một tháng thôi cô cũng không muốn tiếp tục.
"Nhưng ngược lại là chị ấy, lúc trước chị khuyên em nên thực hiện lại ước mơ nhưng chính bản thân chị lại không kiên trì nổi nữa." Thẩm Tự nhíu mày.
Lúc ở ven hồ của biệt thự tư nhân, ba sư huynh muội bọn cô nói chuyện phiếm, đàn chị của cô còn tiếc vì cô từ bỏ việc múa cổ điển và hí khúc. Kết quả sau vài năm, cô quay lại con đường này thì đàn chị lại rời đi.
"Theo đuổi nghệ thuật và ước mơ rất tốn tiền. Hơn nữa, chị đã biết trước là cả đời cũng không thể trở nên nổi bật." Sư tỷ nhếch khóe môi dưới nhưng nụ cười lại rất nhạt: "Chị không trẻ bằng em, cũng không có năng khiếu như em. Chị cũng không thể sống vô dục vô cầu được, chị muốn mình mạnh muốn hư vinh. Tự Tự, chị không chịu nổi bản thân cứ mãi mãi vô danh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con đường này đối với một người có tư chất bình thường thì đa số thời gian đều là vắng vẻ vô danh, rất cô đơn.
"Nếu không có tương lai thì đi kiếm tiền, về nhà kế thừa sản nghiệp của gia đình, sao lại nói mình thất bại như thế?" Thẩm Tự vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy, dịu dàng an ủi: "Nói thật, em còn đang nghĩ một ngày nào em không làm nổi nữa, em sẽ bám lấy chị để kiếm tiền đấy.”
Sư tỷ này của cô, mặc dù thật sự không có duyên với hí kịch nhưng hai năm qua, cô ấy về nhà kế thừa gia nghiệp, trong giới kinh doanh như sấm rền gió cuốn, nước chảy mây trôi mà phất lên, buông bỏ cũng không phải là xấu.
Mỗi người nên tìm đúng vị trí của mình.
Một số người thích hợp chơi nghệ thuật, một số người lại thích hợp để quản lý kinh doanh, một số người phù hợp với những thăng trầm chốn quan trường. Vị trí tuy khác nhau nhưng nhìn lại cũng đều giống nhau cả. Chọn một con đường thích hợp với bản thân mới là điều vui vẻ nhất.
Không khí ngột ngạt như sống lại bởi câu nói của cô.
Sư tỷ nghe xong, hàng lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, âm thầm đổi đề tài: “Vậy chị sẽ đưa em về nghỉ ngơi trước nhé? Chị có chút việc cần phải xử lý, chắc là phải mất một tiếng, lúc ấy cũng đến giờ cơm rồi.”
Cô ấy sắp xếp thời gian: "Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm, buổi chiều chị sẽ đi chọn quà với em được không?”
"Khách sáo với em làm gì? Chị cứ làm việc đi, không cần chở em về đâu." Thẩm Tự cong môi dưới, giọng nói từ đôi môi đang cong lên truyền ra, rất nhẹ nhàng: "Dù sao hôm nay em cũng không có việc gì, em chờ chị một lát là được.”
"Cũng được." Sư tỷ gật đầu: "Chỗ chị có một phòng nghỉ, nếu em cần cái gì cứ nói với thư ký một tiếng, bảo cô ấy lấy cho.”
Chiếc xe chạy thẳng đến khu trung tâm thương mại.
Bầu trời vẫn ảm đạm, mưa rơi rả rích giống như lắp thêm một lăng kính màu xám.
Mười năm nay giao thông ở Bắc Kinh vẫn như cũ, rất tệ. Vừa đi qua cao tốc, lúc đến gần đèn đỏ lại tắc đường, không nhúc nhích được chút nào. Thẩm Tự gần như ngủ trên xe cả quãng đường.
"Đến rồi."
Sau khi xe dừng, tài xế xuống xe trước, sau đó mở cửa xe cho Thẩm Tự.
Thẩm Tự gần như ngủ mê man cả quãng đường, sau khi xuống xe, cô nhớ ra túi xách của mình còn bỏ trên xe, nhẹ nhàng xoa hai đầu lông mày đang nhíu lại, quay đầu, mở cửa xe ra lần nữa.
"Thưa cô, cô tìm cái gì vậy?"
"Tôi…” Lời nói của Thẩm Tự vừa đến bên môi, chưa kịp nói ra miệng.
"Trợ giúp?"
Một giọng nam trầm ấm truyền đến từ gần đó, rồi sau đó thản nhiên cười giễu cợt.
Động tác của Thẩm Tự cứng đờ, giống như bị điện giật, cô lập tức tỉnh táo lại.
Rất quen thuộc.
Giọng nói trầm thấp, từ tính lạnh lùng đến cực điểm, nhưng cũng có sức hấp dẫn trí mạng, có chút lười biếng nhưng lại rất bắt tai.
Giống như một ngọn núi tuyết ở phía xa, trong trẻo, lạnh lùng mà xa xăm. Nhưng tuyết trên đỉnh núi được mặt trời đỏ rực chiếu sáng, bèn từ từ chậm rãi tan ra từng chút một.
Có thể có những thứ đã khắc sâu vào trí nhớ, chẳng hạn như ngoại hình, chẳng hạn như giọng nói, chẳng hạn như phản ứng khi tiếp xúc thân mật. Ngay cả khi được chôn dưới đáy lòng từ ngày này qua ngày khác, ngày càng trở nên mờ nhạt nhưng vẫn có thể được xác định được ngay khi nghe thấy, nhìn thấy hay chạm vào.
Chỉ với hai chữ, vậy mà cô lại nghe ra được đó là ai.
Lần gặp mặt thứ hai ở thành phố Nam cũng như thế. Trong bóng tối mờ ảo, cô nghe được giọng nói ấy. Rõ ràng mới chỉ gặp nhau có một lần nhưng cô lại chính xác bắt lấy anh, giống như bắt được ánh sáng của chính mình.
"Anh ta biết quan hệ giữa tôi và Cố Nhị, Cố Nhị gia nhập vào chỉ là vấn đề thời gian, phe của Lý Cố đứng ở phía trung lập, không cùng một phe, làm gì có chuyện trợ giúp?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tự hơi rũ mắt xuống, thân thể gần như tê dại, không thể động đậy. Trái tim cô dường như bị bóp chặt lại, dù cô có kiếm chế như thế nào thì nhịp tim cũng không thể bình tĩnh lại.
Sau đó cô không nhịn được mà nhìn về phía nơi giọng nói phát ra.
Trong bãi đỗ xe đèn đuốc sáng trưng, nơi ánh sáng chiếu tới, có thể thấy rõ được những hạt bụi đang bay trong không khí.
Chỉ cách đó vài chỗ đậu xe, một chiếc sesto elemento màu xám đậm đậu ở ngay chỗ ngoặt.
Tề Thịnh và Phó Thiệu Trạch đang đứng cùng nhau. Từ góc độ của cô có thể thấy rõ bóng dáng của anh, dáng người cao thẳng tắp, ngũ quan cứng rắn, từng cử động trên gương mặt như hợp lại với ánh sáng lạnh lẽo của bãi đỗ xe.
Phó Thiệu Trạch nhíu mày, rõ ràng hơi kinh ngạc: "Vậy mấy ngày trước anh có ý gì?"
Lông mi Thẩm Tự khẽ run lên, che đi những cảm xúc khó tả dưới đáy mắt.
"Em làm sao vậy?" Sư tỷ thấy cô đứng như im tại chỗ, kỳ quái nhìn cô.
Thẩm Tự muốn nói một câu không sao cả.
Nhưng giọng nói của cô giống như bị mắc kẹt trong cổ họng, chậm rãi trầm xuống rồi không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Thật ra âm thanh của cuộc nói chuyện cách đó không xa rất nhỏ. Nhưng xung quanh rất trống trải, nên cô có thể nghe thấy nó vô cùng rõ ràng.
"Từ ban đầu anh ta đã sai, một đứa con ngoài giá thú, chẳng lẽ cũng xứng tranh giành gia sản với tôi chắc?" Ngón tay mảnh khảnh của Phó Thiếu Trạch đè trên chiếc cúc thứ hai của bộ vest: "Nên biết tự lượng sức mình."
"Một người tìm cách sinh tồn từ trong những kẽ nứt, khúm núm mà bò lên trên rất dễ sinh ra hy vọng hão huyền."
Tề Thịnh lười biếng nở nụ cười, ánh mắt lại tràn đầy hơi thở nguy hiểm: "Anh cẩn thận không khéo lại bị cắn ngược một cái.”
Thẩm Tự hoàn toàn không ngờ lại gặp anh ở đây.
Thật khó để diễn tả cảm giác này, có thể là lần đầu gặp mặt đã rung động, dù là yêu, hay là hận, đều rất mãnh liệt. Cho nên khi gặp lại, cô không thể nào tâm lặng như nước được.
Ngày xa cách không phải là ngắn, nhưng cũng không dài, từ tiệc sinh nhật của cô tính đến nay mới ba năm.
Nói như thế nào nhỉ?
Rõ ràng đêm giao thừa năm đó, chính anh đã níu kéo cô, mà cô lại dùng dao đâm vào trái tim anh, nói ra những lời tuyệt tình nhất. Một nhát chia đôi, ân đoạn nghĩa tuyệt. Lúc ấy kiên cường bao nhiêu thì bây giờ lại chột dạ bấy nhiêu.
Hồi ức là những nước lũ, ai chạy cũng không thoát được.
"Tự Tự, Tự Tự?"
Thẩm Tự suy nghĩ đến mức xuất thần, đàn chị giơ tay lên quơ quơ mới đánh thức được cô.
Tề Thịnh và Phó Thiệu Trạch đã đi xa rồi.
"Không sao." Ánh mắt Thẩm Tự nheo lại, tìm lại được giọng nói của mình, cảm xúc phai nhạt dần: "Đi thôi."
Ở khoảng cách như vậy, có thể nghe được rõ ràng giọng nói của nhau. Nhưng có lẽ anh đã quên tên cô, hoặc có thể anh đã nghe thấy nhưng mà đã quên cô rồi, hoặc là cả đời này anh cũng không muốn gặp lại cô.
Dù sao cô cũng không nhìn thấy Tề Thịnh quay đầu lại xác nhận.
Thậm chí anh không dừng lại dù chỉ một giây.
Không nhìn cũng tốt, mặc dù cảnh tượng này không nằm trong dự tính nhưng lại rất trùng hợp với những gì Thẩm Tự đã tưởng tượng.
Đã đủ xa lạ, mà cũng đủ thể diện…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro