Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Chương 42

2024-09-21 22:12:16

Dường như chỉ có giờ phút này anh mới nhận rõ được một điều, đúng là cô đã quay về, ở gần ngay trong gang tấc.

Thẩm Tự thất thần một lúc, sau đó cố gắng hết sức để tránh thoát anh, ngoi lên khỏi mặt nước.

“Tề Thịnh!”

Thẩm Tự giật mình, nắm lấy cánh tay của anh khẽ kêu lên.

Con ngươi đen láy của Tề Thịnh hơi co lại, ý thức vừa bị phân tâm trong nháy mắt quay trở lại. Anh vội kéo cô lên khỏi mặt nước, đưa tay ôm lấy cô.

Anh vỗ vỗ sau lưng cô: “Xin lỗi.”

“Anh có bệnh à?” Thẩm Tự kinh ngạc há hốc mồm, tức giận đập mấy cái lên vai anh: “Nếu như tôi không kêu ngừng lại, anh muốn dìm tôi chết luôn à?”

Cô nhìn anh, trái tim đập dồn dập.

Có một thoáng chốc, cô thật sự nghi ngờ Tề Thịnh đã có suy nghĩ đó, suy cho cùng thì cô cũng đắc tội với anh không ít.

“Không nỡ.” Tề Thịnh giật giật khóe môi, mắt cũng không chớp nhìn cô chằm chằm, giọng nói mang theo một chút trêu chọc: “Giết em còn không bằng ở bên em.”

Thẩm Tự không nhịn được, một bàn tay lập tức muốn vung qua.

Tề Thịnh tóm lấy cổ tay của cô, ôm người vào trong ngực, hạ giọng dỗ dành: “Cho tôi một cơ hội, Tự Tự, đây không phải là ý định ban đầu của tôi.”

Thẩm Tự vừa bị hoảng sợ, không có tâm trạng tranh luận với anh.

Sau đó dịu dàng đến không ngờ, giống như một chiếc thuyền lá nhỏ mắc cạn trong con suối, không cách nào thoát khỏi, dòng nước tuyết tan một nửa kích thích giác quan của cô, khiến cô chìm nổi hết lần này đến lần khác, liên tục không ngừng.

Trên mặt nước bình lặng bao nhiêu, đáy nước lại chấn động lòng người bấy nhiêu.

“Anh ba, anh muốn đổi cách khác làm nhục tôi sao.” Thẩm Tự không có sức tựa lên vai của anh, đáy mắt nổi lên một tầng hơi nước: “Nếu đã chia tay không vui vẻ, gặp lại nên làm người xa lạ đi, sao lại còn dây dưa không rõ với tôi chứ?”

“Em không có tư cách nói về chuyện kết thúc với tôi, Thẩm Tự.” Giọng nói của Tề Thịnh vừa trầm vừa khàn.

Một câu nói rất quen thuộc.

Quanh đi quẩn lại, dường như tất cả đều không thay đổi, rõ ràng đã tự cảnh cáo bản thân mình nhiều lần không được dây dưa cùng anh nữa.

Trong lòng Thẩm Tự cảm thấy buồn cười, nhưng sau nhiều lần xoay chuyển, hiện tại cô không còn sức lực tranh cãi với anh nữa, chỉ mỉa mai: “Anh ba, có phải anh có sở thích đặc biệt gì với tôi không?”

Cô khẽ nheo đôi mắt xinh đẹp: “Anh cứ như vậy sẽ khiến tôi nghi ngờ rằng anh nhớ mãi không quên tôi đó.”

“Tại sao không?” Đôi mắt đen của Tề Thịnh nhìn cô, giọng nói trở nên trầm thấp.

Không ngờ anh lại thoải mái thừa nhận như vậy, Thẩm Tự run lên.

Hoá ra cách anh nhớ mãi không quên, là mỗi lần gặp mặt lại đổi một cách khác nhau để tra tấn cô sao?

Cô cất tiếng cười lạnh: “Vậy thì tôi xin anh, cách tôi xa một chút.”

Cô từ chối tiếp xúc với anh.

Huống chi là kiểu này, đụng chạm quá thân mật và vượt quá giới hạn.

Có quá nhiều cách để hù dọa cô, Tề Thịnh cũng không có ý định làm quá mức, thật ra sức lực giữ cô không mạnh lắm, nhưng Thẩm Tự cố hết sức cũng không tránh thoát được.

Trong lòng của Thẩm Tự buồn bực muốn chết.

Chỉ có điều qua mấy lần lôi kéo giãy dụa như vậy, trong đầu cô lại lóe lên một tia sáng.

Người ở trong nước không dễ dùng sức, hơi cử động một chút là có thể cảm giác được lực đang nâng đỡ cô, lực tác động lên cơ thể sẽ bị nước loại bỏ bớt một nửa, nước bể bơi chạm vào người cô, cảm giác rất kì lạ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không giải thích được, cô tìm thấy một chút linh cảm.

Khi cô múa “Vòng eo xanh” vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, sau đó lăn lộn dưới nước mới phát hiện ra, cách dùng sức khi khom lưng xoay tròn có thể sửa lại một chút.

Thấy cô khẽ động đậy rồi không nhúc nhích gì nữa, vẻ mặt hơi hoảng hốt, bàn tay đang nắm tay cô của Tề Thịnh đột nhiên siết lại. Anh nghe thấy cô kêu đau xin tha, ánh mắt tối lại: “Em càng ngày càng tiến bộ đấy, đang tán tỉnh với tôi mà cũng có thể thất thần được.”

“Không phải.” Thẩm Tự giãy dụa không ra, cần cổ vô ý ngước lên, bàn tay đẩy vai của anh ra, giọng nói hơi thay đổi: “Tôi có linh cảm.”

“Cái gì cơ?” Tề Thịnh chớp mắt.

“Linh cảm vũ đạo.” Thẩm Tự sợ chờ thêm chút nữa sẽ mất đi cảm giác, vội vàng đi thử một chút, toàn bộ đầu óc đều là động tác vũ đạo, cũng không quan tâm vẻ mặt của anh như thế nào: “Anh mau tránh xa tôi ra, tôi muốn tới phòng luyện tập, tôi sợ quên mất.”

Sợ quên mất là một chuyện, sợ anh tiếp tục làm bậy làm bạ mới là thật.

Không hiểu vì sao, khi cô đi cùng với anh, phương hướng phát triển lần nào cũng là một lời khó nói hết. Có đôi khi cô thật sự cảm thấy, khi cô và anh ở chung thật sự không giống trạng thái chia tay. Cho nên nếu vẫn không mượn cớ thoát thân, thật sự cô sẽ lại mơ hồ rơi vào tay anh, còn con mẹ nó ở chỗ kiểu như bể bơi này.

Hơn nữa chuyện suýt chút nữa dìm chết cô trong bể bơi khiến cô chưa hoàn hồn, vẫn đang sợ mất hồn mất vía.

Xét theo tính tình ngày trước của Tề Thịnh, anh không phải là kiểu người thân thiện tốt bụng, chưa bao giờ dịu dàng, cô cũng không trông mong anh là người tốt gì cả.

Cô nóng lòng muốn thoát khỏi anh, càng xa càng tốt.

Tề Thịnh nhìn cô, hơi buồn cười.

Anh không nên giả vờ làm người tốt gì cả, để cho cô tuỳ ý gây sóng gió rồi an toàn rút lui, phải để cho cô trả giá một chút, kéo cô chìm xuống đáy hồ, để cho cô tối nay không còn sức leo ra khỏi bể bơi.

Chỉ là bây giờ không thể được.

Dù sao thì mối quan hệ còn chưa dịu lại, cũng không thể chưa tới được tay đã dọa cô chạy mất được.

Bàn tay của Tề Thịnh thả lỏng, kìm lại suy nghĩ đen tối xấu xa, giọng nói khàn đặc.

“Tôi đưa em đi.”

Nhờ trò hề ở bể bơi mà ngày luyện tập hôm sau thuận lợi một cách kỳ lạ.

Lúc đầu Thẩm Tự còn phân tâm nghĩ tới chuyện ở bể bơi.

Nhưng chẳng mấy chốc cô đã cảm thấy phân tâm vì anh quá là lãng phí sức lực, cũng quá phí thời gian. Những năm vừa rồi cô đã hao phí quá nhiều tâm tư vào anh rồi, bây giờ nghĩ lại một chút, thực sự cũng chẳng cần thiết.

Nhà hát phong cách Phục hưng nguy nga lộng lẫy, đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, những bức tượng đồng đứng trên cửa sổ hình vòm, phía trên treo những bức tranh có hoa văn nhiều màu sắc khổng lồ và các nhân vật, giống như hình ảnh thu nhỏ của sự xa hoa tráng lệ thế kỷ trước.

Trong hội trường rộng lớn, vũ đoàn vừa mới kết thúc buổi diễn tập cuối cùng.

Các vũ công rời sân khấu để thu dọn trang phục, các nhân viên công tác tiến hành kiểm tra và điều chỉnh các thiết bị một lần cuối cùng.

Xung quanh có rất nhiều người, hơi ồn ào.

“Tôi thích dáng vẻ của cô lắm, Silvia.” Người phụ trách rạp hát là một phụ nữ trung niên nhiệt tình, không hề che giấu sự thưởng thức và khen ngợi của mình: “Cô khiến tôi nghẹt thở đó.”

Thẩm Tự mỉm cười nói cảm ơn, rồi nói vài câu chuyện phiếm với bà ấy, lúc sau cô thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Sao anh lại tới đây?

Tâm lý của Thẩm Tự vẫn luôn rất ổn định, nên cũng không để ý Tề Thịnh có mặt ở đây không. Chỉ có điều bây giờ còn đang diễn tập, cô không cảm thấy anh có đủ kiên nhẫn để đợi ở đây, hơn nữa cũng không muốn xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì vì sẽ tốn thời gian giải quyết

Cô đứng dưới ô cửa sổ bằng kính màu nhìn anh từ từ bước về phía cô.

Chỉ có điều cảnh tượng cũng không quá giống với tưởng tượng của cô.

Tề Thịnh nhìn cô một lát, cũng không làm chuyện gì khó hiểu.

Ánh mắt của anh trực tiếp xuyên qua bả vai của cô, rơi vào sau lưng cô. Vẻ mặt anh hơi thay đổi, thần sắc nghiêm túc hét một câu: “Tránh ra.” Rồi đẩy người trước mặt ra, bất chấp lao về phía Thẩm Tự.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Tự nhìn thấy phản ứng kỳ lạ của Tề Thịnh, không nghe thấy tiếng động nhỏ xíu ở bên cạnh: “Sao vậy?”

“Rầm…”

Không có dấu hiệu nào, trong nháy mặt tấm kính màu sau lưng cô nứt ra rồi vỡ vụn xuống.

“Á…”

“Cẩn thận!”

Xung quanh liên tục vang lên những tiếng hét và tiếng hô hoán.

Tiếng thuỷ tinh vỡ vụn và tiếng hét chói tai trộn vào nhau, chói tai đến mức khiến người ta kinh ngạc. Thẩm Tự còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra thì đã được Tề Thịnh cong người ôm chặt vào lòng.

Một bàn tay của Tề Thịnh bóp chặt sau gáy cô, ấn cô vào trong lồng ngực của mình, theo quán tính suýt chút nữa đã ép cô ngã xuống đất.

Cửa sổ thuỷ tinh to lớn vỡ nát thành nhiều mảnh.

Trong nháy mắt hội trường tập luyện của rạp hát rơi vào hỗn loạn, cũng may không có mấy người đứng dưới tấm kính màu, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm. Có người la hét sợ hãi, có người đứng run rẩy, có người lại hùng hổ chỉ trích rạp hát không chịu kiểm tra tu sửa.

Chẳng qua chuyện này đúng thật là không trách được ban tổ chức, toà nhà đã tồn tại mấy trăm năm, hàng năm đều có người kiểm tra tu sửa, nhưng một tấm kính, một mảnh gạch đều coi là đồ cổ, không phải có thể thay đổi tuỳ thích được, có khả năng bởi vì mấy ngày trước có một trận gió lớn thổi qua, tấm kính màu mới bị vỡ.

“Em không sao chứ?” Tề Thịnh nắm lấy khuỷu tay cô, nhìn Thẩm Tự chưa hoàn hồn, hơi thở gấp rối loạn tiết lộ sự căng thẳng mà anh đã che giấu cẩn thận: “Có bị thương hay không?”

Thẩm tự kinh hồn bạt vía, vẻ mặt hơi khó coi.

Quá nguy hiểm.

Nếu không phải anh tay chân mau lẹ lao tới cản lại một chút thì thứ mảnh thuỷ tinh kia phá huỷ mất chính là gương mặt của cô.

Nhịp tim của Thẩm Tự mãi không bình tĩnh lại được, trong thoáng chốc cũng quên mất phải đẩy anh ra. Cô ngước mắt lên từ trong lồng ngực anh, thấy trên cổ anh có máu, hoảng sợ hô lên: “Anh chảy máu rồi.”

Tề Thịnh cau mày, chầm chậm đưa tay lau gáy.

… Hoàn toàn là theo bản năng.

Trên thực tế anh còn chưa kịp phản ứng, hành động đã nhanh hơn suy nghĩ, trong đầu còn chưa kịp hiện lên ý nghĩ “Cô đang rất nguy hiểm.” cơ thể đã lập tức bất chấp lao về phía cô.

Hơi châm biếm nhỉ.

Dường như anh đã đánh giá thấp tầm quan trọng của cô trong lòng mình.

“Tề Thịnh?” Tay của Thẩm Tự dừng ở giữa không trung không biết đặt ở đâu, đáy mắt chỉ còn lại hoảng hốt và luống cuống: “Đi bệnh viện được không? Tôi gọi điện thoại giúp anh…”

Đôi mắt đen của Tề Thịnh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, làm như không thấy cô căng thẳng vậy, anh thậm chí còn có tâm trạng đùa với cô:

“Em nên đến miếu bái lạy đi, Thẩm Tự.”

Vừa mới qua mấy ngày chứ?

Đầu tiên là cô suýt nữa bước hụt bậc thang, sau đó là cô bị ngất xỉu lúc xem trình diễn, bây giờ lại gặp phải thuỷ tinh vỡ vụn suýt chút nữa làm bị thương.

Chuyện này con mẹ nó cũng quá xui xẻo rồi!

“…”

Thẩm Tự im lặng mấy giấy, như thể đang suy nghĩ về mấy lời nói của anh.

Cô nhìn mình vẫn còn bình yên vô sự, lại đánh giá Tề Thịnh với đủ vết thương trên người, cuối cùng cô không nhịn nổi, nhỏ giọng thì thầm một câu:

“Tôi cảm thấy, anh đi miếu bái lạy thì hợp lý hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Số ký tự: 0